Chương 31:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Đồng phục của ‘Hữu Quang' là áo sơ mi trắng quần đen, cổ áo đứng kết hợp với tạp dề làm việc màu xám đen.
Nữ phục vụ ngày hôm qua mặc vào cực kỳ đẹp.
Người đàn ông nới lỏng hai cúc áo phía trên, vén tay áo lên rất tùy ý. Anh rất cao, tạp dề mặc trên người cảm giác như bị ngắn đi một đoạn.
Đêm hôm đó tại phòng tắm, nếu như không phải anh cong lưng xuống thì chắc chắn Khương Lâm Tình phải ngẩng đầu mới thấy được anh.
Anh nhìn sang phía cô, nụ cười thân thiết nở bên môi.
Cô đặt cái túi lên quầy bar: “Đây là đồ tôi trả lại anh.”
Người đàn ông liếc cái túi một cái: “Tôi nói rồi, vứt đi.”
“Đồ của anh, nếu như muốn vứt thì anh tự đi vứt.”
Anh dùng ngón tay trỏ nắm lấy sợi dây thừng trên miệng túi, nhấc lên: “Đến đây.”
“Cái gì?” Thế mà Khương Lâm Tình lại bước đi theo anh.
Người đàn ông thẳng tay ném cái túi vào thùng rác, không có một động tác thừa nào.
Anh nói vứt đi, nhưng khi anh vứt trước mặt thì cô cảm thấy mình đang bị đùa cợt: “Anh có bệnh thích sạch sẽ à?”
“Không có.”
Đây cũng là tài năng mở mắt nói dối. “À."
Anh chỉnh lại: “Tôi chỉ trân trọng.”
“Ừ.”
“Tôi trân trọng đồ của tôi.”
“Ừ.” Cô nghe ra nghĩa bóng trong lời anh - Hai chiếc quần áo kia đã bị cô làm bẩn nên không đáng để trân trọng.
Cô phát hiện, một khi nói về đồ vật của anh, nụ cười của anh bỗng trở nên sắc bén.
“Nói mới nhớ, cô khiến cho tôi mất đi một nơi ở tốt rồi.” Người đàn ông giương mắt: “Tôi không thể ở đó nữa.”
Khương Lâm Tình nhìn chằm chằm tủ đứng đựng chén cà phê vẽ đầy hình ảnh rực rỡ, đổi chủ đề: “Xin hỏi, khi nào thì ông chủ của các anh sẽ tới?”
Người đàn ông nhướng mày: “Có việc à?”
“Ừ.”
“Cái gì?”
“Xin hỏi có thể liên hệ với ông chủ của các anh được không?”
Người đàn ông cầm cái tách cà phê bằng gốm sứ, xoay bức tranh trên đó rồi đặt trước mặt cô.
Nơi đó là phong cảnh của nước ngoài, hình như là núi Mont - Saint - Michel ở Pháp.
Người đàn ông: “Ông chủ sang nước ngoài rồi, tất cả mọi chuyện tạm thời do tôi đại diện.”
“Thật sao?” Người này thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt.
Anh lấy lại cái chén: “Cô thấy thế nào?”
… Khương Lâm Tình không múa mép khua môi với anh, hỏi: “Bao giờ thì ông chủ của các anh mới về?”
“Có lẽ một tháng, cũng có thể là hai tháng. Không thể nào đoán trước được suy nghĩ của ông chủ.”
“Xin hỏi có phương thức liên hệ không?”
“Có. Bên kia điện thoại sẽ nói với cô rằng: “Có rất nhiều chuyện bận rộn, người không phận sự chớ quấy rầy”.”
“Anh thật sự làm chủ được sao? Tất cả mọi chuyện à?” Lỡ đâu ông chủ trở về đột ngột lại bị cắn ngược một phát.
“Chí ít thì tôi cũng là chủ trong thời gian ông chủ xuất ngoại.”
“Tại sao không phải là nhân viên phục vụ khác?”
“Đương nhiên là vì.” Người đàn ông cười không cảm xúc: “Tôi có thể khiến cho ông chủ hài lòng.”
“À.” Nghe giống như anh nịnh hót trước mặt ông chủ vậy.
Người đàn ông búng tay một cái: “Thương lượng một chuyện đi.”
Dường như Khương Lâm Tình nghe được cái búng tay trong phòng tắm kia, mặt mũi cô tràn đầy cảnh giác: “Cái gì?”
“Ông chủ không ở đây, cho nên việc ở đây coi như tôi hợp tác với cô.”
Khương Lâm Tình hiểu ý: “Lỡ như ông chủ của anh bỗng nhiên trở về thì chẳng phải sẽ biết anh ở giữa kiếm lời vào túi tiền riêng à?”
Người đàn ông không thèm đứng dậy, ngồi đó nói: “Đấy là điều kiện của tôi.”
“Anh không phải ông chủ thì anh nói điều kiện làm gì?”
“Ông chủ không ở đây thì tôi là người làm chủ. Hơn nữa, chỗ ở của tôi còn bị cô làm loạn, bây giờ tôi đã rơi vào cảnh nay đây mai đó.” Người đàn ông liếc cô rồi cười: “Tôi muốn kiếm tiền mua nhà.”
“...” Khương Lâm Tình cắn răng, đi ra ngoài.
*
Thứ sáu, sau khi tan việc, Khương Lâm Tình rời khỏi tòa nhà văn phòng, tiếp cuộc gọi của Ngu Tuyết Hủy: “Dương Phi Thiệp thuê một căn phòng, ngay đối diện công ty cậu luôn.”
Bước chân của Khương Lâm Tình lập tức chậm lại.
Dương Phi Thiệp tìm được phòng trọ thông qua người bạn làm nghề môi giới của Ngu Tuyết Hủy, muốn mời Ngu Tuyết Hủy và người bạn môi giới kia ăn một bữa cơm.
Ngu Tuyết Hủy cảm thấy sợi tơ hồng của Dương Phi Thiệp đã quấn quay ngón tay Khương Lâm Tình. Phàm là có chuyện liên quan đến Dương Phi Thiệp, cô đều biết tất cả mọi thứ: “Sao nào? Tình Tình, cậu có muốn đi liên hoan chung luôn không?”
Khương Lâm Tình dừng ở giao lộ: “Tớ không đi được đâu, tớ chẳng liên quan gì đến việc cậu ấy thuê được phòng hết.”
“Thì cứ coi như là đi ăn với bạn đi, tớ không muốn ăn cơm cùng hai người con trai.”
Khương Lâm Tình nhìn đèn giao thông mấy giây: “Tớ đi làm cái gì chứ? Tớ không đi đâu.”
“Đúng rồi, cái lần tụ tập lần trước cậu nói gì với Dương Phi Thiệp thế?”
Đèn xanh của lối đi bộ sáng lên, Khương Lâm Tình vẫn không đi qua: “Bọn tớ chúc nhau hạnh phúc.”
Nữ phục vụ ngày hôm qua mặc vào cực kỳ đẹp.
Người đàn ông nới lỏng hai cúc áo phía trên, vén tay áo lên rất tùy ý. Anh rất cao, tạp dề mặc trên người cảm giác như bị ngắn đi một đoạn.
Đêm hôm đó tại phòng tắm, nếu như không phải anh cong lưng xuống thì chắc chắn Khương Lâm Tình phải ngẩng đầu mới thấy được anh.
Anh nhìn sang phía cô, nụ cười thân thiết nở bên môi.
Cô đặt cái túi lên quầy bar: “Đây là đồ tôi trả lại anh.”
Người đàn ông liếc cái túi một cái: “Tôi nói rồi, vứt đi.”
“Đồ của anh, nếu như muốn vứt thì anh tự đi vứt.”
Anh dùng ngón tay trỏ nắm lấy sợi dây thừng trên miệng túi, nhấc lên: “Đến đây.”
“Cái gì?” Thế mà Khương Lâm Tình lại bước đi theo anh.
Người đàn ông thẳng tay ném cái túi vào thùng rác, không có một động tác thừa nào.
Anh nói vứt đi, nhưng khi anh vứt trước mặt thì cô cảm thấy mình đang bị đùa cợt: “Anh có bệnh thích sạch sẽ à?”
“Không có.”
Đây cũng là tài năng mở mắt nói dối. “À."
Anh chỉnh lại: “Tôi chỉ trân trọng.”
“Ừ.”
“Tôi trân trọng đồ của tôi.”
“Ừ.” Cô nghe ra nghĩa bóng trong lời anh - Hai chiếc quần áo kia đã bị cô làm bẩn nên không đáng để trân trọng.
Cô phát hiện, một khi nói về đồ vật của anh, nụ cười của anh bỗng trở nên sắc bén.
“Nói mới nhớ, cô khiến cho tôi mất đi một nơi ở tốt rồi.” Người đàn ông giương mắt: “Tôi không thể ở đó nữa.”
Khương Lâm Tình nhìn chằm chằm tủ đứng đựng chén cà phê vẽ đầy hình ảnh rực rỡ, đổi chủ đề: “Xin hỏi, khi nào thì ông chủ của các anh sẽ tới?”
Người đàn ông nhướng mày: “Có việc à?”
“Ừ.”
“Cái gì?”
“Xin hỏi có thể liên hệ với ông chủ của các anh được không?”
Người đàn ông cầm cái tách cà phê bằng gốm sứ, xoay bức tranh trên đó rồi đặt trước mặt cô.
Nơi đó là phong cảnh của nước ngoài, hình như là núi Mont - Saint - Michel ở Pháp.
Người đàn ông: “Ông chủ sang nước ngoài rồi, tất cả mọi chuyện tạm thời do tôi đại diện.”
“Thật sao?” Người này thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt.
Anh lấy lại cái chén: “Cô thấy thế nào?”
… Khương Lâm Tình không múa mép khua môi với anh, hỏi: “Bao giờ thì ông chủ của các anh mới về?”
“Có lẽ một tháng, cũng có thể là hai tháng. Không thể nào đoán trước được suy nghĩ của ông chủ.”
“Xin hỏi có phương thức liên hệ không?”
“Có. Bên kia điện thoại sẽ nói với cô rằng: “Có rất nhiều chuyện bận rộn, người không phận sự chớ quấy rầy”.”
“Anh thật sự làm chủ được sao? Tất cả mọi chuyện à?” Lỡ đâu ông chủ trở về đột ngột lại bị cắn ngược một phát.
“Chí ít thì tôi cũng là chủ trong thời gian ông chủ xuất ngoại.”
“Tại sao không phải là nhân viên phục vụ khác?”
“Đương nhiên là vì.” Người đàn ông cười không cảm xúc: “Tôi có thể khiến cho ông chủ hài lòng.”
“À.” Nghe giống như anh nịnh hót trước mặt ông chủ vậy.
Người đàn ông búng tay một cái: “Thương lượng một chuyện đi.”
Dường như Khương Lâm Tình nghe được cái búng tay trong phòng tắm kia, mặt mũi cô tràn đầy cảnh giác: “Cái gì?”
“Ông chủ không ở đây, cho nên việc ở đây coi như tôi hợp tác với cô.”
Khương Lâm Tình hiểu ý: “Lỡ như ông chủ của anh bỗng nhiên trở về thì chẳng phải sẽ biết anh ở giữa kiếm lời vào túi tiền riêng à?”
Người đàn ông không thèm đứng dậy, ngồi đó nói: “Đấy là điều kiện của tôi.”
“Anh không phải ông chủ thì anh nói điều kiện làm gì?”
“Ông chủ không ở đây thì tôi là người làm chủ. Hơn nữa, chỗ ở của tôi còn bị cô làm loạn, bây giờ tôi đã rơi vào cảnh nay đây mai đó.” Người đàn ông liếc cô rồi cười: “Tôi muốn kiếm tiền mua nhà.”
“...” Khương Lâm Tình cắn răng, đi ra ngoài.
*
Thứ sáu, sau khi tan việc, Khương Lâm Tình rời khỏi tòa nhà văn phòng, tiếp cuộc gọi của Ngu Tuyết Hủy: “Dương Phi Thiệp thuê một căn phòng, ngay đối diện công ty cậu luôn.”
Bước chân của Khương Lâm Tình lập tức chậm lại.
Dương Phi Thiệp tìm được phòng trọ thông qua người bạn làm nghề môi giới của Ngu Tuyết Hủy, muốn mời Ngu Tuyết Hủy và người bạn môi giới kia ăn một bữa cơm.
Ngu Tuyết Hủy cảm thấy sợi tơ hồng của Dương Phi Thiệp đã quấn quay ngón tay Khương Lâm Tình. Phàm là có chuyện liên quan đến Dương Phi Thiệp, cô đều biết tất cả mọi thứ: “Sao nào? Tình Tình, cậu có muốn đi liên hoan chung luôn không?”
Khương Lâm Tình dừng ở giao lộ: “Tớ không đi được đâu, tớ chẳng liên quan gì đến việc cậu ấy thuê được phòng hết.”
“Thì cứ coi như là đi ăn với bạn đi, tớ không muốn ăn cơm cùng hai người con trai.”
Khương Lâm Tình nhìn đèn giao thông mấy giây: “Tớ đi làm cái gì chứ? Tớ không đi đâu.”
“Đúng rồi, cái lần tụ tập lần trước cậu nói gì với Dương Phi Thiệp thế?”
Đèn xanh của lối đi bộ sáng lên, Khương Lâm Tình vẫn không đi qua: “Bọn tớ chúc nhau hạnh phúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.