Chương 32:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
“Vậy thôi hả?”
“Chỉ vậy thôi.”
Ngu Tuyết Hủy không thể không phàn nàn: “Rốt cuộc thì trong đầu cậu ấy nghĩ cái gì thế? Hay là để tớ hỏi cậu ấy nhé?”
“Tuyết Hủy, tuyệt đối đừng làm vậy. Giữa tớ với cậu ấy không có chuyện gì hết.”
“Cậu ấy để lại một hạt giống đa tình rồi mặc kệ, cậu lại tưới nước hàng ngày, đến tận khi hạt giống đó khỏe mạnh trưởng thành, vậy thì không phải cậu ấy phụ cậu thì là gì?”
Khương Lâm Tình bị người vội vàng vượt đèn xanh đụng trúng: “Tớ với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.”
“Thật sự không đến ăn cơm sao?”
“Không đi đâu.”
“Được rồi.” Ngu Tuyết Hủy động viên: “Tình Tình, cậu cố lên. Cho dù Dương Phi Thiệp có ý đồ gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể để cậu ấy coi thường.”
Đèn giao thông lại nhảy màu. Khương Lâm Tình đứng tại giao lộ.
Đã từng là người bên kia đại dương, bây giờ lại đột ngột gần trong gang tấc. Không hiểu sao cô lại thấy khó chịu.
Khương Lâm Tình lại đi đến quán bar.
Không biết là hai trăm tệ lúc trước có sức hút lớn, hay là trí nhớ của người pha chế cực kỳ tốt. Khi nhìn thấy cô, cậu ta dứt khoát hô: “Mojito!”
Khương Lâm Tình gật đầu, ngoại trừ cái này thì cô cũng không nhớ ở đây có rượu gì.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, thỉnh thoảng lại có một âm thanh the thé chói tai, dường như dùng kim đâm thẳng vào thính giác của nhân loại.
Bartender sờ vào cuống họng, hét lên: “Lại tới chơi rồi!”
“Đúng vậy.” Cô ngồi ở quầy bar.
Bartender vạch trần: “Đã rất lâu rồi người đàn ông kia không tới.”
Khương Lâm Tình đến đây không phải chỉ vì Tống Khiên, cô chỉ đến để cảm nhận chút không khí náo nhiệt. Cảm nhận của cô bỗng trở nên vô giác vì Dương Phi Thiệp.
Đàn ông say rượu ở quán bar là chuyện thường xuyên xảy ra, có say thật, có say giả. Một người đàn ông lảo đảo, thân thể như rắn, uốn uốn éo éo. Cùi trỏ của anh ta đụng vào trên quầy bar, cả người ngã ập vào hướng Khương Lâm Tình.
Góc độ ngã xuống rất khuất, vừa lúc bị cô tránh đi.
Bartender nhìn sang một cái. Cảnh tượng như vậy không phải chuyện hiếm lạ ở quán bar, nhưng anh ấy là nhân viên công tác nên đương nhiên không nhúng tay vào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu nâu, vạt áo khoác bị dính chút rượu. Anh ta chống khuỷu tay lên quầy bar, hướng về phía cô: “Hi.”
Khương Lâm Tình nói trước: “Tôi đến đây với bạn.”
Người đàn ông mặc áo khoác nhìn đông nhìn tây: “Thế nhưng tôi lại không thấy bạn của em đâu. Ở chỗ kia sao?”
Cô đứng dậy định đi.
Người đàn ông nhanh tay ngăn lại: “Người đẹp, là thế này. Tôi đánh cược với bạn tôi. Nếu như tôi có thể uống một cốc với em thì tôi thắng, coi như em giúp tôi một tay đi.” Vừa nói xong, anh ta búng tay một cái với bartender.
Khương Lâm Tình lạnh mặt: “Tại sao tôi phải tham gia ván cược này?”
“Nhìn em có vẻ là một người tốt. Người tốt sẽ không từ chối người tốt mà?” Người đàn ông mặc áo khoác dính đầy mùi rượu.
Cô lùi lại.
Người đàn ông mặc áo khoác tới gần cô: “Lời tôi nói với em đều là thật.” Ngón tay của anh ta chỉ sang một bên.
Người ngồi kẻ đứng chỗ đó đều là mấy người trạc tuổi anh ta. Có nam có nữ, nói nói cười cười.
Khương Lâm Tình không muốn nói chuyện với người xa lạ: “Tôi có việc đi trước.”
“Đừng đi chứ. Đánh cược một ván nho nhỏ mà thôi, đừng làm tôi khó xử.”
“Việc anh khó xử không liên quan đến tôi, nếu anh không đánh cược thì đã chẳng có chuyện đó.”
Người đàn ông mặc áo khoác nở nụ cười: “Mồm mép thật là sắc bén.” Vừa nói vừa đưa tay muốn kéo cô.
Chưa kéo được người đã nghe thấy anh ta ‘ui’ một tiếng, sau đó quỳ xuống. Anh ta nhanh chóng bám vào quầy bar, đảo mắt nhìn thấy một cô gái mặc áo da đen.
Cô ấy có kiểu tóc đỏ rực, thái độ khinh miệt.
Sở dĩ anh ta bị ngã sấp xuống là do cô gái này đạp anh ta.
Người thường đến quán bar đều đã thành tinh, ai có thể chọc, ai không thể dây, mọi người đều biết.
“Tên giò heo muối* này muốn làm gì?” Hướng Bội mỉa mai.
*Chỉ người đàn ông có ý đồ xấu với phụ nữ.
Người đàn ông mặc áo khoác không dám lỗ mãng, cười rồi đi.
Hướng Bội cũng không cười với Khương Lâm Tình: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, đừng đến nơi thế này.”
“Tớ đến tham gia cuộc vui thôi.”
“Nếu muốn vui thì ra quảng trường mà múa, cậu không nên đến mấy chỗ này.” Hướng Bội cũng cảm thấy âm thanh trên sân khấu quá ồn: “Tính tiền đi, tớ đưa cậu về.”
“Cậu không cần biểu diễn à?”
“Không hợp lý tưởng âm nhạc với mấy người kia, đi thôi.”
Dường như người đàn ông phía trên sân khấu đang nói chuyện.
Cho tới bây giờ, Khương Lâm Tình vẫn không nghe rõ anh ta đang hát cái gì, cũng không nghe được anh ta đang nói cái gì.
Hướng Bội lại nghe thấy, cô ấy liếc một cái, kéo Khương Lâm Tình ra khỏi quán bar.
Hướng Bội sợ lạnh, bình thường ra ngoài đều khoác theo một cái áo. Nhưng mà hôm nay khá ấm áp. Khi đi ra ngoài, cô ấy kéo khóa áo da lên, sờ hộp thuốc theo thói quen.
Cái túi trống rỗng.
Cô ấy đã hút điếu thuốc cuối cùng: “Tôi muốn dự thi, hai người bọn họ thì không.”
“Thế bọn họ muốn gì?”
Hướng Bội nhún vai: “Bọn họ chỉ trông cậy có thể ì một chỗ ở đây cả đời, cảm thấy chúng ta chỉ là người dưới mặt đất, nếu đến thế giới bầu trời sáng trắng kia thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích. Nói trắng ra thì hai người đó vừa hèn nhát vừa tự ti.”
“Ừ, độ phủ sóng của các chương trình tạp kĩ rất cao, lúc đông người thì… rất là loạn.” Cái chữ ‘loạn' này rất nhỏ.
“Nó rối tung lên thì liên quan quái gì đến tớ. Không phải lắm mồm thì là gì, ngay từ thời học sinh tớ đã nghe rồi. Có mấy lời người khác không nói trước mặt tớ, nhưng chắc chắn sau lưng đã nói xấu vô số lần.”
“Hướng Bội, cậu phải cố gắng lên.” Khương Lâm Tình sóng vai với Hướng Bội: “Tớ chưa từng nói xấu cậu.”
“Tớ không nói cậu mà.” Hướng Bội chỉ vào ánh mắt của mình: “Tớ có Hỏa Nhãn Kim Tinh* đây này, ai tốt ai xấu đều nhìn thấy rõ. Đi thôi, về nhà.”
* Hỏa Nhãn Kim Tinh: một trong 5 loại nhãn thần trong Tây Du Ký. Có thể phân biệt yêu quái dựa vào khí thế.
“Nhiều lúc tớ rất ghen tị với cậu.”
“Ghen tị gì cơ? Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.” Hướng Bội tự cười chính mình.
“Cậu cực kỳ tự do.”
“Chẳng tự do gì cả, tớ còn muốn tổ chức một ban nhạc khác đây.” Hướng Bội đi về hướng mặt trăng: “Lúc con người có lý tưởng, khi chạy theo lý tưởng thì thật là phiền phức.”
Đi vài bước, Hướng Bội quay đầu: “Đứng nói tớ, nói cậu kìa. Hôm nay đã thấy nơi này đáng sợ rồi chứ, cậu hoàn toàn không ứng phó được. Nếu không có tớ thì cậu đã bị tên rác rưởi kia đụng chạm rồi. Không có việc gì thì chạy tới quán bar làm gì?”
“Lần trước tớ gặp được một anh chàng đẹp trai ở đây. Không biết có gặp lại lần nữa được không. Nhưng… chắc là ‘có thể gặp nhưng không tìm*’ rồi.”
*Bất kỳ chuyện tốt đẹp nào cũng cần phải chờ đợi. Nếu đã là của bạn thì chỉ cần nắm bắt cơ hội, bạn sẽ có được. Nếu không phải cũng đừng cưỡng cầu, cuối cùng sẽ mất tất cả.
“Chỉ vậy thôi.”
Ngu Tuyết Hủy không thể không phàn nàn: “Rốt cuộc thì trong đầu cậu ấy nghĩ cái gì thế? Hay là để tớ hỏi cậu ấy nhé?”
“Tuyết Hủy, tuyệt đối đừng làm vậy. Giữa tớ với cậu ấy không có chuyện gì hết.”
“Cậu ấy để lại một hạt giống đa tình rồi mặc kệ, cậu lại tưới nước hàng ngày, đến tận khi hạt giống đó khỏe mạnh trưởng thành, vậy thì không phải cậu ấy phụ cậu thì là gì?”
Khương Lâm Tình bị người vội vàng vượt đèn xanh đụng trúng: “Tớ với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.”
“Thật sự không đến ăn cơm sao?”
“Không đi đâu.”
“Được rồi.” Ngu Tuyết Hủy động viên: “Tình Tình, cậu cố lên. Cho dù Dương Phi Thiệp có ý đồ gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể để cậu ấy coi thường.”
Đèn giao thông lại nhảy màu. Khương Lâm Tình đứng tại giao lộ.
Đã từng là người bên kia đại dương, bây giờ lại đột ngột gần trong gang tấc. Không hiểu sao cô lại thấy khó chịu.
Khương Lâm Tình lại đi đến quán bar.
Không biết là hai trăm tệ lúc trước có sức hút lớn, hay là trí nhớ của người pha chế cực kỳ tốt. Khi nhìn thấy cô, cậu ta dứt khoát hô: “Mojito!”
Khương Lâm Tình gật đầu, ngoại trừ cái này thì cô cũng không nhớ ở đây có rượu gì.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, thỉnh thoảng lại có một âm thanh the thé chói tai, dường như dùng kim đâm thẳng vào thính giác của nhân loại.
Bartender sờ vào cuống họng, hét lên: “Lại tới chơi rồi!”
“Đúng vậy.” Cô ngồi ở quầy bar.
Bartender vạch trần: “Đã rất lâu rồi người đàn ông kia không tới.”
Khương Lâm Tình đến đây không phải chỉ vì Tống Khiên, cô chỉ đến để cảm nhận chút không khí náo nhiệt. Cảm nhận của cô bỗng trở nên vô giác vì Dương Phi Thiệp.
Đàn ông say rượu ở quán bar là chuyện thường xuyên xảy ra, có say thật, có say giả. Một người đàn ông lảo đảo, thân thể như rắn, uốn uốn éo éo. Cùi trỏ của anh ta đụng vào trên quầy bar, cả người ngã ập vào hướng Khương Lâm Tình.
Góc độ ngã xuống rất khuất, vừa lúc bị cô tránh đi.
Bartender nhìn sang một cái. Cảnh tượng như vậy không phải chuyện hiếm lạ ở quán bar, nhưng anh ấy là nhân viên công tác nên đương nhiên không nhúng tay vào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu nâu, vạt áo khoác bị dính chút rượu. Anh ta chống khuỷu tay lên quầy bar, hướng về phía cô: “Hi.”
Khương Lâm Tình nói trước: “Tôi đến đây với bạn.”
Người đàn ông mặc áo khoác nhìn đông nhìn tây: “Thế nhưng tôi lại không thấy bạn của em đâu. Ở chỗ kia sao?”
Cô đứng dậy định đi.
Người đàn ông nhanh tay ngăn lại: “Người đẹp, là thế này. Tôi đánh cược với bạn tôi. Nếu như tôi có thể uống một cốc với em thì tôi thắng, coi như em giúp tôi một tay đi.” Vừa nói xong, anh ta búng tay một cái với bartender.
Khương Lâm Tình lạnh mặt: “Tại sao tôi phải tham gia ván cược này?”
“Nhìn em có vẻ là một người tốt. Người tốt sẽ không từ chối người tốt mà?” Người đàn ông mặc áo khoác dính đầy mùi rượu.
Cô lùi lại.
Người đàn ông mặc áo khoác tới gần cô: “Lời tôi nói với em đều là thật.” Ngón tay của anh ta chỉ sang một bên.
Người ngồi kẻ đứng chỗ đó đều là mấy người trạc tuổi anh ta. Có nam có nữ, nói nói cười cười.
Khương Lâm Tình không muốn nói chuyện với người xa lạ: “Tôi có việc đi trước.”
“Đừng đi chứ. Đánh cược một ván nho nhỏ mà thôi, đừng làm tôi khó xử.”
“Việc anh khó xử không liên quan đến tôi, nếu anh không đánh cược thì đã chẳng có chuyện đó.”
Người đàn ông mặc áo khoác nở nụ cười: “Mồm mép thật là sắc bén.” Vừa nói vừa đưa tay muốn kéo cô.
Chưa kéo được người đã nghe thấy anh ta ‘ui’ một tiếng, sau đó quỳ xuống. Anh ta nhanh chóng bám vào quầy bar, đảo mắt nhìn thấy một cô gái mặc áo da đen.
Cô ấy có kiểu tóc đỏ rực, thái độ khinh miệt.
Sở dĩ anh ta bị ngã sấp xuống là do cô gái này đạp anh ta.
Người thường đến quán bar đều đã thành tinh, ai có thể chọc, ai không thể dây, mọi người đều biết.
“Tên giò heo muối* này muốn làm gì?” Hướng Bội mỉa mai.
*Chỉ người đàn ông có ý đồ xấu với phụ nữ.
Người đàn ông mặc áo khoác không dám lỗ mãng, cười rồi đi.
Hướng Bội cũng không cười với Khương Lâm Tình: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, đừng đến nơi thế này.”
“Tớ đến tham gia cuộc vui thôi.”
“Nếu muốn vui thì ra quảng trường mà múa, cậu không nên đến mấy chỗ này.” Hướng Bội cũng cảm thấy âm thanh trên sân khấu quá ồn: “Tính tiền đi, tớ đưa cậu về.”
“Cậu không cần biểu diễn à?”
“Không hợp lý tưởng âm nhạc với mấy người kia, đi thôi.”
Dường như người đàn ông phía trên sân khấu đang nói chuyện.
Cho tới bây giờ, Khương Lâm Tình vẫn không nghe rõ anh ta đang hát cái gì, cũng không nghe được anh ta đang nói cái gì.
Hướng Bội lại nghe thấy, cô ấy liếc một cái, kéo Khương Lâm Tình ra khỏi quán bar.
Hướng Bội sợ lạnh, bình thường ra ngoài đều khoác theo một cái áo. Nhưng mà hôm nay khá ấm áp. Khi đi ra ngoài, cô ấy kéo khóa áo da lên, sờ hộp thuốc theo thói quen.
Cái túi trống rỗng.
Cô ấy đã hút điếu thuốc cuối cùng: “Tôi muốn dự thi, hai người bọn họ thì không.”
“Thế bọn họ muốn gì?”
Hướng Bội nhún vai: “Bọn họ chỉ trông cậy có thể ì một chỗ ở đây cả đời, cảm thấy chúng ta chỉ là người dưới mặt đất, nếu đến thế giới bầu trời sáng trắng kia thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích. Nói trắng ra thì hai người đó vừa hèn nhát vừa tự ti.”
“Ừ, độ phủ sóng của các chương trình tạp kĩ rất cao, lúc đông người thì… rất là loạn.” Cái chữ ‘loạn' này rất nhỏ.
“Nó rối tung lên thì liên quan quái gì đến tớ. Không phải lắm mồm thì là gì, ngay từ thời học sinh tớ đã nghe rồi. Có mấy lời người khác không nói trước mặt tớ, nhưng chắc chắn sau lưng đã nói xấu vô số lần.”
“Hướng Bội, cậu phải cố gắng lên.” Khương Lâm Tình sóng vai với Hướng Bội: “Tớ chưa từng nói xấu cậu.”
“Tớ không nói cậu mà.” Hướng Bội chỉ vào ánh mắt của mình: “Tớ có Hỏa Nhãn Kim Tinh* đây này, ai tốt ai xấu đều nhìn thấy rõ. Đi thôi, về nhà.”
* Hỏa Nhãn Kim Tinh: một trong 5 loại nhãn thần trong Tây Du Ký. Có thể phân biệt yêu quái dựa vào khí thế.
“Nhiều lúc tớ rất ghen tị với cậu.”
“Ghen tị gì cơ? Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.” Hướng Bội tự cười chính mình.
“Cậu cực kỳ tự do.”
“Chẳng tự do gì cả, tớ còn muốn tổ chức một ban nhạc khác đây.” Hướng Bội đi về hướng mặt trăng: “Lúc con người có lý tưởng, khi chạy theo lý tưởng thì thật là phiền phức.”
Đi vài bước, Hướng Bội quay đầu: “Đứng nói tớ, nói cậu kìa. Hôm nay đã thấy nơi này đáng sợ rồi chứ, cậu hoàn toàn không ứng phó được. Nếu không có tớ thì cậu đã bị tên rác rưởi kia đụng chạm rồi. Không có việc gì thì chạy tới quán bar làm gì?”
“Lần trước tớ gặp được một anh chàng đẹp trai ở đây. Không biết có gặp lại lần nữa được không. Nhưng… chắc là ‘có thể gặp nhưng không tìm*’ rồi.”
*Bất kỳ chuyện tốt đẹp nào cũng cần phải chờ đợi. Nếu đã là của bạn thì chỉ cần nắm bắt cơ hội, bạn sẽ có được. Nếu không phải cũng đừng cưỡng cầu, cuối cùng sẽ mất tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.