Chương 35:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Rạng sáng ngày hôm sau, Khương Lâm Tình vừa mới vào văn phòng đã nghe thấy tiếng cười của Lưu Thiến: “Vui như lên trời.”
Không ai biết tại sao niềm vui lại đến. Nói tóm lại, dự toán của triển lãm nước hoa nhiều hơn một chút.
Khương Lâm Tình lập tức xin kinh phí.
Người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, Trương Nghệ Lam hào phóng đồng ý.
Khương Lâm Tình gửi tin nhắn: “Anh Trì, bao giờ thì anh rảnh? Chúng ta nói chuyện hợp đồng được chứ?”
Chưa trả lời.
Cô đành phải gửi đoạn âm thanh cô nói.
Đối phương vẫn chưa trả lời.
Hơn nửa giờ sau, anh mới nói: “Hôm nay tôi không ở đây.”
“Anh Trì, sự kiện sắp diễn ra rồi, xin nhờ xin nhờ. Ngày mai sẽ phải tiến hành theo quy trình. Anh ở đâu? Tôi cầm hợp đồng qua.”
“Có thời gian rảnh vào lúc ăn tối thôi.”
“Được rồi.”
“Cô mời.”
“Không vấn đề gì.” Chỉ cần giữ người lại là được, hơn nữa, vốn dĩ hôm qua cô đã muốn mời anh ăn cơm: “Anh Trì muốn ăn cái gì?”
“Không kén ăn.”
“Anh tiện đi đâu?”
Trì Cách nói địa chỉ, trùng hợp là ở trên đường công ty của Khương Lâm Tình. Cô chọn lấy một quán cơm Chiết Giang.
*
Quán cơm ở đối diện công ty, Khương Lâm Tình không tới trước.
Trì Cách đã ngồi phía trước cửa sổ. Anh ngồi xiêu vẹo, dựa vào thành ghế, mỗi bàn tay cầm một đầu điện thoại, ngón tay hoạt động nhanh chóng.
Anh đang chơi trò chơi.
Cô nhìn thấy anh cười cười, bỗng nhiên cô cũng cười, đôi mắt cũng cong theo.
Sao lại có người thích cười thế này chứ? Khương Lâm Tình đi qua: “Anh Trì, xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Không sao, tôi đến sớm. Tôi còn sợ người kia chạy trốn hơn cả cô đấy.” Anh có tài năng nói tất cả mọi thứ một cách đầy giả tạo, ánh mắt dường như ướt át, dường như đùa giỡn.
Cô đẩy menu đến trước mặt anh: “Anh chọn đồ ăn đi.”
Anh không khách sáo, chọn năm món ăn.
Khương Lâm Tình ngồi nghiêm chỉnh, mới mở miệng đã nói chuyện hợp đồng.
Trì Cách rất hài lòng với giá cả lần này: “Tôi không có yêu cầu gì khác, nhưng các cô không được phá hỏng thiết kế của quán cà phê.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Cô đưa cho anh xem hợp đồng được đóng dấu.
Nói xong chuyện công việc, hai người đã không còn chủ đề.
Trì Cách nhận được tin nhắn Wechat, nói chuyện với đối phương từng câu một.
Khương Lâm Tình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này có đến bốn tầng là cửa hàng, từ tầng năm trở lên là căn hộ. Dương Phi Thiệp thuê phòng ở tòa nhà này.
Trong những người tới tới đi đi bên đường, Khương Lâm Tình chú ý tới một cậu bé. Có lẽ cậu bé ấy là học sinh trung học, đeo một cái túi đeo vai.
Bóng lưng cực kỳ giống Dương Phi Thiệp thời niên thiếu. Hồi học cấp ba, Dương Phi Thiệp khá gầy, đường cong cánh tay mờ nhạt. Khi chơi bóng bị nóng, anh ấy thường vén tay áo đến trên bờ vai.
Cậu bé này cũng xắn tay áo, để lộ bả vai trơn nhẵn.
Đèn xanh sáng lên, cậu bé biến mất bên trong biển người.
Khương Lâm Tình thu tầm mắt lại, quay đầu.
Trì Cách ở phía đối diện bỗng nhiên đứng lên, đưa tay qua.
Khung cảnh này làm cô nhớ đến bàn tay trong bức ảnh chụp tốt nghiệp trung học của mình. Chỉ khác năm đó một chỗ, đầu của cô bị che lại.
Có đồ vật gì rơi từ phía trên xuống, bởi vì bị Trì Cách chặn nên không nện vào đầu của cô.
Cô nhìn đồ trên mặt đất.
Thứ rơi xuống là một chuỗi tua rua.
Quản lý phục vụ vội vàng tới xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Dây đèn bị lỏng rồi.”
Khương Lâm Tình ngơ ngác. Đến tận khi Trì Cách ngồi xuống, cô vẫn sững sờ.
Quản lý phục vụ dọn đống tua rua, ngoài miệng vẫn xin lỗi, khom lưng rời đi.
Khương Lâm Tình không nói gì.
Trì Cách nhìn sang: “Không sao chứ?”
“Không sao hết.” Lúc này, cô mới gật đầu. Rất hi vọng người đàn ông trước mắt này giống với Tống Khiên, là loại đàn ông phong lưu lưu luyến bụi hoa.
Cô vội vã uống hai chén rượu Hoa Điêu.
Hướng Bội đã nói, tửu lượng của cô cực kỳ kém.
Say rượu thường có thêm dũng cảm. Cô cảm thấy toàn thân đã dậy sóng, không biết là do nhiệt độ của rượu Hoa Điêu, hoặc như cô phỏng đoán, liên quan đến ảo tưởng của Trì Cách. Khuôn mặt cô đỏ lên: “Anh Trì, anh có bạn gái chưa?” Cô hỏi rất khẽ, giọng nói bé như muỗi.
Trì Cách tai thính, nghe được, nở nụ cười mập mờ vô cùng: “Sao thế?”
“Có? Hay là không có?”
Anh không trả lời thẳng mà lại đặt một vấn đề khác: “Nếu như tôi có bạn gái rồi thì chẳng lẽ sẽ phải lang thang, thiếu chút nữa ngủ ở gầm cầu ngoài trời ư?”
“Anh… có làm việc bán thời gian không?”
“Cô giới thiệu cho tôi à? Có phải công việc nghiêm túc không?” Sắc mặt của anh không nghiêm chỉnh.
“Công việc không đứng đắn… Anh có nhận không?” Hai tai của Khương Lâm Tình đều đỏ.
Vì dây tua rua mới rơi xuống nên chiếc đèn này vừa bị dập tắt. Bốn phía chung quanh cô tối đi một nửa.
Không ai biết tại sao niềm vui lại đến. Nói tóm lại, dự toán của triển lãm nước hoa nhiều hơn một chút.
Khương Lâm Tình lập tức xin kinh phí.
Người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, Trương Nghệ Lam hào phóng đồng ý.
Khương Lâm Tình gửi tin nhắn: “Anh Trì, bao giờ thì anh rảnh? Chúng ta nói chuyện hợp đồng được chứ?”
Chưa trả lời.
Cô đành phải gửi đoạn âm thanh cô nói.
Đối phương vẫn chưa trả lời.
Hơn nửa giờ sau, anh mới nói: “Hôm nay tôi không ở đây.”
“Anh Trì, sự kiện sắp diễn ra rồi, xin nhờ xin nhờ. Ngày mai sẽ phải tiến hành theo quy trình. Anh ở đâu? Tôi cầm hợp đồng qua.”
“Có thời gian rảnh vào lúc ăn tối thôi.”
“Được rồi.”
“Cô mời.”
“Không vấn đề gì.” Chỉ cần giữ người lại là được, hơn nữa, vốn dĩ hôm qua cô đã muốn mời anh ăn cơm: “Anh Trì muốn ăn cái gì?”
“Không kén ăn.”
“Anh tiện đi đâu?”
Trì Cách nói địa chỉ, trùng hợp là ở trên đường công ty của Khương Lâm Tình. Cô chọn lấy một quán cơm Chiết Giang.
*
Quán cơm ở đối diện công ty, Khương Lâm Tình không tới trước.
Trì Cách đã ngồi phía trước cửa sổ. Anh ngồi xiêu vẹo, dựa vào thành ghế, mỗi bàn tay cầm một đầu điện thoại, ngón tay hoạt động nhanh chóng.
Anh đang chơi trò chơi.
Cô nhìn thấy anh cười cười, bỗng nhiên cô cũng cười, đôi mắt cũng cong theo.
Sao lại có người thích cười thế này chứ? Khương Lâm Tình đi qua: “Anh Trì, xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Không sao, tôi đến sớm. Tôi còn sợ người kia chạy trốn hơn cả cô đấy.” Anh có tài năng nói tất cả mọi thứ một cách đầy giả tạo, ánh mắt dường như ướt át, dường như đùa giỡn.
Cô đẩy menu đến trước mặt anh: “Anh chọn đồ ăn đi.”
Anh không khách sáo, chọn năm món ăn.
Khương Lâm Tình ngồi nghiêm chỉnh, mới mở miệng đã nói chuyện hợp đồng.
Trì Cách rất hài lòng với giá cả lần này: “Tôi không có yêu cầu gì khác, nhưng các cô không được phá hỏng thiết kế của quán cà phê.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Cô đưa cho anh xem hợp đồng được đóng dấu.
Nói xong chuyện công việc, hai người đã không còn chủ đề.
Trì Cách nhận được tin nhắn Wechat, nói chuyện với đối phương từng câu một.
Khương Lâm Tình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này có đến bốn tầng là cửa hàng, từ tầng năm trở lên là căn hộ. Dương Phi Thiệp thuê phòng ở tòa nhà này.
Trong những người tới tới đi đi bên đường, Khương Lâm Tình chú ý tới một cậu bé. Có lẽ cậu bé ấy là học sinh trung học, đeo một cái túi đeo vai.
Bóng lưng cực kỳ giống Dương Phi Thiệp thời niên thiếu. Hồi học cấp ba, Dương Phi Thiệp khá gầy, đường cong cánh tay mờ nhạt. Khi chơi bóng bị nóng, anh ấy thường vén tay áo đến trên bờ vai.
Cậu bé này cũng xắn tay áo, để lộ bả vai trơn nhẵn.
Đèn xanh sáng lên, cậu bé biến mất bên trong biển người.
Khương Lâm Tình thu tầm mắt lại, quay đầu.
Trì Cách ở phía đối diện bỗng nhiên đứng lên, đưa tay qua.
Khung cảnh này làm cô nhớ đến bàn tay trong bức ảnh chụp tốt nghiệp trung học của mình. Chỉ khác năm đó một chỗ, đầu của cô bị che lại.
Có đồ vật gì rơi từ phía trên xuống, bởi vì bị Trì Cách chặn nên không nện vào đầu của cô.
Cô nhìn đồ trên mặt đất.
Thứ rơi xuống là một chuỗi tua rua.
Quản lý phục vụ vội vàng tới xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Dây đèn bị lỏng rồi.”
Khương Lâm Tình ngơ ngác. Đến tận khi Trì Cách ngồi xuống, cô vẫn sững sờ.
Quản lý phục vụ dọn đống tua rua, ngoài miệng vẫn xin lỗi, khom lưng rời đi.
Khương Lâm Tình không nói gì.
Trì Cách nhìn sang: “Không sao chứ?”
“Không sao hết.” Lúc này, cô mới gật đầu. Rất hi vọng người đàn ông trước mắt này giống với Tống Khiên, là loại đàn ông phong lưu lưu luyến bụi hoa.
Cô vội vã uống hai chén rượu Hoa Điêu.
Hướng Bội đã nói, tửu lượng của cô cực kỳ kém.
Say rượu thường có thêm dũng cảm. Cô cảm thấy toàn thân đã dậy sóng, không biết là do nhiệt độ của rượu Hoa Điêu, hoặc như cô phỏng đoán, liên quan đến ảo tưởng của Trì Cách. Khuôn mặt cô đỏ lên: “Anh Trì, anh có bạn gái chưa?” Cô hỏi rất khẽ, giọng nói bé như muỗi.
Trì Cách tai thính, nghe được, nở nụ cười mập mờ vô cùng: “Sao thế?”
“Có? Hay là không có?”
Anh không trả lời thẳng mà lại đặt một vấn đề khác: “Nếu như tôi có bạn gái rồi thì chẳng lẽ sẽ phải lang thang, thiếu chút nữa ngủ ở gầm cầu ngoài trời ư?”
“Anh… có làm việc bán thời gian không?”
“Cô giới thiệu cho tôi à? Có phải công việc nghiêm túc không?” Sắc mặt của anh không nghiêm chỉnh.
“Công việc không đứng đắn… Anh có nhận không?” Hai tai của Khương Lâm Tình đều đỏ.
Vì dây tua rua mới rơi xuống nên chiếc đèn này vừa bị dập tắt. Bốn phía chung quanh cô tối đi một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.