Chương 36:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Dưới ánh sáng, Trì Cách giống như một cây hoa nở rộ, cười sảng khoái: “Thế nào mà lại không đứng đắn?”
Có lẽ trên đời này không có ai biết nhiều như anh. Nếu nói là lưu manh thì anh không phải, khí chất của anh không thô lỗ như thế. Dung mạo anh rất tuấn tú, một đôi mắt tựa như hoa đào thấm nước, có chút phong lưu, càng có thêm khí chất hào sảng tự do.
“Là thế này.” Khương Lâm Tình hắng giọng một cái: “Tôi cảm thấy ngoại hình của anh cũng được.”
Trì Cách gật đầu: “Hiểu rồi, tôi thế này thì gọi là ‘cũng được'.”
“Tôi vẫn luôn muốn tìm một người không khác anh lắm.” Cô không lừa anh.
“Không khác tôi lắm à? Người nào?” Anh cười: “Kẻ trộm à?”
Cô cụp mắt: “Anh còn đi ăn trộm nữa cơ à?”
Anh xòe hai tay ra: “Đã rửa tay gác kiếm.”
“Tôi muốn có với một người đàn ông, có một mối tình.”
Lông mày Trì Cách nhướng lên.
Khương Lâm Tình dứt khoát nói thẳng: “Tôi thuê anh, có được không? Anh không cần thật lòng, tôi sẽ không thích anh. Tôi chỉ muốn có người làm bạn. Hoặc giả như đóng kịch một chút, cứ coi là lừa mình dối người đi.”
Rượu Hoa Điêu nặng khoảng mười lăm độ.
Bia thì chỉ có năm độ.
Khương Lâm Tình uống bia cũng say được. Hai chén rượu Hoa Điêu vào trong bụng, cô đã bắt đầu thấy đau đầu.
Say là say, nhưng cô vẫn nhớ kỹ Trì Cách đã từ chối cô. Anh nói, có cái triển lãm này của cô, anh vẫn có thể dư dả một khoảng thời gian. Tạm thời không làm thêm.
Ngày đó, cô rời khỏi cửa tiệm, bị gió thổi qua, lập tức tỉnh táo.
Cô thật ngốc. Cô và anh hợp tác kinh doanh, việc có mối quan hệ nam nữ với đồng nghiệp là điều tối kỵ.
Sau ngày hôm đó, Khương Lâm Tình cố ý trốn tránh Trì Cách. Cô phụ trách giai đoạn lên kế hoạch. Công việc về sau giao cho Lưu Thiến.
Khi nhìn thấy trai đẹp, Lưu Thiến hét lên một tiếng. Kỳ lạ là, từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ thấy Trì Cách mỗi khi đến quán cà phê.
Lúc nói chuyện phiếm, Khương Lâm Tình mới biết được Trì Cách không ở quán cà phê. Nhưng nữ phục vụ lại thường xuyên ở đó, rất phối hợp với công việc của triển lãm.
Vào một ngày của tháng ba, Khương Lâm Tình đi đưa vật liệu. Cô đến rất sớm.
Lưu Thiến chưa tới.
Quán cà phê cũng không mở cửa.
Khương Lâm Tình đứng dưới hàng cây đợi hơn hai mươi phút, không thể không gửi tin nhắn cho Trì Cách.
Rất lâu sau vẫn không có tin nhắn trả lời.
Cô lại gửi một tin nhắn bằng giọng nói.
Trì Cách nhận được, giọng nói hơi khàn khàn, dường như mới tỉnh ngủ.
Khương Lâm Tình tỏ thái độ giải quyết việc chung: “Anh Trì, xin hỏi hôm nay anh không phân công người tới quán sao? Quán cà phê không mở cửa.”
“À, tôi qua đó đây.” Anh uể oải.
Cô nghi ngờ anh vẫn còn đang ở trên giường: “Xin hỏi, lúc nào thì mới có chìa khóa mở cửa?”
Trì Cách nói một địa chỉ: “Cô qua đây đi, hiện tại tôi đang không đi được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Lâm Tình đột nhiên cảm thấy âm thanh này của anh giống hệt như âm thanh cô nghe được trong đêm mưa hôm ấy.
Anh không thông minh như Dương Phi Thiệp, không thu hút bằng Tống Khiên. Trì Cách dính giọng mũi, giống như người bị bệnh cảm mạo.
Khương Lâm Tình đón xe đi đến địa điểm đó. Cô đã đến.
Trì Cách nói: “Chờ tôi mười phút.”
Tai nạn ngoài ý muốn đã xảy ra trong mười phút này.
Đối diện là một trường tiểu học, đúng vào thời gian đi học, các phụ huynh đưa học sinh đến trường. Cũng có những bạn nhỏ hẹn các bạn cùng lớp, tụm năm tụm ba mà đi.
Có một tiếng 'ầm’ vang lên.
Khương Lâm Tình quay đầu, nhìn thấy những chiếc nồi hấp trên lò sắt nóng hổi trong cửa hàng ăn sáng.
Cô nghiêng người, lập tức chú ý đến một người đàn ông.
Người đàn ông mặc một cái áo khoác màu xanh đậm, khóa kéo mở rộng. Tầm khoảng bốn mươi tuổi, tóc bóng dầu, tóc mái rủ xuống trán thành từng lọn. Râu ở dưới mặt giống như liên kết với tóc mái. Anh ta đi tới từ cửa hàng bữa sáng, hai tay đặt lên thắt lưng.
Trước mặt Khương Lâm Tình lóe lên một vệt sáng từ kim loại, như thể rạch một đường dưới mí mắt của cô.
Không phải thắt lưng.
Cô phát hiện, là ánh sáng của con dao.
Bầu trời âm u. Con dao này còn âm u hơn cả bầu trời, lạnh lẽo đáng sợ.
Con dao này cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt. Sau đó, người đàn ông dùng áo khoác che khuất dao. Đồng thời, một cái tay của anh ta giấu ở vạt áo khoác. Anh ta bước rất nhanh. Có ba học sinh tiểu học đang đi trước anh ta.
Cậu bé áo trắng đứng giữa đang hét lên rằng có phải đứng dưới ánh sáng mới là anh hùng không. Ba cậu bé cười đùa, không có phụ huynh đi cùng.
Những phụ huynh và học sinh khác đều đi về phía trường học, không có ai thèm để ý đến người đàn ông trung niên này.
Khương Lâm Tình đoán được mục đích của anh ta. Cô nhanh chân xông tới, không ngờ lại bị dòng người chặn lại. Cô không ngăn được người đàn ông trung niên, chỉ có thể lột áo khoác của anh ta bằng tay, cô nhất quyết nắm chặt góc áo của anh ta.
Người đàn ông trung niên bị quần áo cản trở. Trong lúc áo khoác bị cởi ra, có một phụ huynh nhìn thấy con dao ở trên lưng và tư thái cầm chặt dao của anh ta.
Phụ huynh này hét lên: “Nguy hiểm!”
Lần lượt có người phản ứng kịp. Động tác đầu tiên của mọi người đều là bảo vệ đứa trẻ, tránh xa khỏi người đàn ông trung niên.
Người cách người đàn ông trung niên gần nhất là Khương Lâm Tình.
Dưới hàng tóc mái rủ xuống, con mắt của anh ta vừa mảnh vừa dài. Anh ta mím chặt môi, nắm con dao xông về phía trước.
Tiếng hét nổi lên bốn phía, đám người nhao nhao tản ra.
Có lẽ trên đời này không có ai biết nhiều như anh. Nếu nói là lưu manh thì anh không phải, khí chất của anh không thô lỗ như thế. Dung mạo anh rất tuấn tú, một đôi mắt tựa như hoa đào thấm nước, có chút phong lưu, càng có thêm khí chất hào sảng tự do.
“Là thế này.” Khương Lâm Tình hắng giọng một cái: “Tôi cảm thấy ngoại hình của anh cũng được.”
Trì Cách gật đầu: “Hiểu rồi, tôi thế này thì gọi là ‘cũng được'.”
“Tôi vẫn luôn muốn tìm một người không khác anh lắm.” Cô không lừa anh.
“Không khác tôi lắm à? Người nào?” Anh cười: “Kẻ trộm à?”
Cô cụp mắt: “Anh còn đi ăn trộm nữa cơ à?”
Anh xòe hai tay ra: “Đã rửa tay gác kiếm.”
“Tôi muốn có với một người đàn ông, có một mối tình.”
Lông mày Trì Cách nhướng lên.
Khương Lâm Tình dứt khoát nói thẳng: “Tôi thuê anh, có được không? Anh không cần thật lòng, tôi sẽ không thích anh. Tôi chỉ muốn có người làm bạn. Hoặc giả như đóng kịch một chút, cứ coi là lừa mình dối người đi.”
Rượu Hoa Điêu nặng khoảng mười lăm độ.
Bia thì chỉ có năm độ.
Khương Lâm Tình uống bia cũng say được. Hai chén rượu Hoa Điêu vào trong bụng, cô đã bắt đầu thấy đau đầu.
Say là say, nhưng cô vẫn nhớ kỹ Trì Cách đã từ chối cô. Anh nói, có cái triển lãm này của cô, anh vẫn có thể dư dả một khoảng thời gian. Tạm thời không làm thêm.
Ngày đó, cô rời khỏi cửa tiệm, bị gió thổi qua, lập tức tỉnh táo.
Cô thật ngốc. Cô và anh hợp tác kinh doanh, việc có mối quan hệ nam nữ với đồng nghiệp là điều tối kỵ.
Sau ngày hôm đó, Khương Lâm Tình cố ý trốn tránh Trì Cách. Cô phụ trách giai đoạn lên kế hoạch. Công việc về sau giao cho Lưu Thiến.
Khi nhìn thấy trai đẹp, Lưu Thiến hét lên một tiếng. Kỳ lạ là, từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ thấy Trì Cách mỗi khi đến quán cà phê.
Lúc nói chuyện phiếm, Khương Lâm Tình mới biết được Trì Cách không ở quán cà phê. Nhưng nữ phục vụ lại thường xuyên ở đó, rất phối hợp với công việc của triển lãm.
Vào một ngày của tháng ba, Khương Lâm Tình đi đưa vật liệu. Cô đến rất sớm.
Lưu Thiến chưa tới.
Quán cà phê cũng không mở cửa.
Khương Lâm Tình đứng dưới hàng cây đợi hơn hai mươi phút, không thể không gửi tin nhắn cho Trì Cách.
Rất lâu sau vẫn không có tin nhắn trả lời.
Cô lại gửi một tin nhắn bằng giọng nói.
Trì Cách nhận được, giọng nói hơi khàn khàn, dường như mới tỉnh ngủ.
Khương Lâm Tình tỏ thái độ giải quyết việc chung: “Anh Trì, xin hỏi hôm nay anh không phân công người tới quán sao? Quán cà phê không mở cửa.”
“À, tôi qua đó đây.” Anh uể oải.
Cô nghi ngờ anh vẫn còn đang ở trên giường: “Xin hỏi, lúc nào thì mới có chìa khóa mở cửa?”
Trì Cách nói một địa chỉ: “Cô qua đây đi, hiện tại tôi đang không đi được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Lâm Tình đột nhiên cảm thấy âm thanh này của anh giống hệt như âm thanh cô nghe được trong đêm mưa hôm ấy.
Anh không thông minh như Dương Phi Thiệp, không thu hút bằng Tống Khiên. Trì Cách dính giọng mũi, giống như người bị bệnh cảm mạo.
Khương Lâm Tình đón xe đi đến địa điểm đó. Cô đã đến.
Trì Cách nói: “Chờ tôi mười phút.”
Tai nạn ngoài ý muốn đã xảy ra trong mười phút này.
Đối diện là một trường tiểu học, đúng vào thời gian đi học, các phụ huynh đưa học sinh đến trường. Cũng có những bạn nhỏ hẹn các bạn cùng lớp, tụm năm tụm ba mà đi.
Có một tiếng 'ầm’ vang lên.
Khương Lâm Tình quay đầu, nhìn thấy những chiếc nồi hấp trên lò sắt nóng hổi trong cửa hàng ăn sáng.
Cô nghiêng người, lập tức chú ý đến một người đàn ông.
Người đàn ông mặc một cái áo khoác màu xanh đậm, khóa kéo mở rộng. Tầm khoảng bốn mươi tuổi, tóc bóng dầu, tóc mái rủ xuống trán thành từng lọn. Râu ở dưới mặt giống như liên kết với tóc mái. Anh ta đi tới từ cửa hàng bữa sáng, hai tay đặt lên thắt lưng.
Trước mặt Khương Lâm Tình lóe lên một vệt sáng từ kim loại, như thể rạch một đường dưới mí mắt của cô.
Không phải thắt lưng.
Cô phát hiện, là ánh sáng của con dao.
Bầu trời âm u. Con dao này còn âm u hơn cả bầu trời, lạnh lẽo đáng sợ.
Con dao này cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt. Sau đó, người đàn ông dùng áo khoác che khuất dao. Đồng thời, một cái tay của anh ta giấu ở vạt áo khoác. Anh ta bước rất nhanh. Có ba học sinh tiểu học đang đi trước anh ta.
Cậu bé áo trắng đứng giữa đang hét lên rằng có phải đứng dưới ánh sáng mới là anh hùng không. Ba cậu bé cười đùa, không có phụ huynh đi cùng.
Những phụ huynh và học sinh khác đều đi về phía trường học, không có ai thèm để ý đến người đàn ông trung niên này.
Khương Lâm Tình đoán được mục đích của anh ta. Cô nhanh chân xông tới, không ngờ lại bị dòng người chặn lại. Cô không ngăn được người đàn ông trung niên, chỉ có thể lột áo khoác của anh ta bằng tay, cô nhất quyết nắm chặt góc áo của anh ta.
Người đàn ông trung niên bị quần áo cản trở. Trong lúc áo khoác bị cởi ra, có một phụ huynh nhìn thấy con dao ở trên lưng và tư thái cầm chặt dao của anh ta.
Phụ huynh này hét lên: “Nguy hiểm!”
Lần lượt có người phản ứng kịp. Động tác đầu tiên của mọi người đều là bảo vệ đứa trẻ, tránh xa khỏi người đàn ông trung niên.
Người cách người đàn ông trung niên gần nhất là Khương Lâm Tình.
Dưới hàng tóc mái rủ xuống, con mắt của anh ta vừa mảnh vừa dài. Anh ta mím chặt môi, nắm con dao xông về phía trước.
Tiếng hét nổi lên bốn phía, đám người nhao nhao tản ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.