Chương 40:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Tống Khiên thấy băng cá nhân trên cổ cô, hỏi một câu: “Thật sự không sao chứ? Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Không sao, bác sĩ nói vết thương ngoài da thôi.” Khương Lâm Tình bày ra vẻ mặt nhăn nhó: “Chuyện này truyền khắp nơi rồi đúng không, tôi không muốn nói nữa.”
“Được rồi, nghe em vậy.”
Nơi dùng bữa mà Tống Khiên hẹn trước giờ chưa từng giống nhau. Lần này anh ta dẫ cô đến một hồ nước ở ngoại thành.
Nhà hàng là một con tàu. Ông chủ vớt cá từ dưới nước lên, đưa con cá tươi nhảy nhót vui vẻ trong thùng cho hai người nhìn, sau đó đặt lên cân, đưa vào trong bếp. Cực kỳ tươi ngon.
Gió đêm rất lớn.
Tống Khiên thấy tóc Khương Lâm Tình bị gió thổi rối: “Ông chủ, đóng cửa sổ lại đi.”
Khương Lâm Tình vuốt tóc trước trán ra sau tai: “Bữa này tôi mời, coi như cảm ơn anh Tống đã quan tâm.”
“Lần sau đi. Em nói đúng lắm, không thể chỉ quan tâm ngoài miệng được, tôi phải hành động chứ, vậy thì tương lai mới có thể để em bỏ tiền ra được.”
Cô mơ hồ cảm thấy rằng mình không có cơ hội mời khách nữa: “Anh Tống, thật sự anh có thể hợp tan trong yên bình với những cô gái khác à? Anh rất dịu dàng, bọn họ có nỡ không?”
“Nói rõ trước từ đầu, cơ bản là tôn trọng quy tắc của trò chơi thôi.” Tống Khiên nhìn qua: “Em không dám là vì sợ sẽ đắm chìm trong đó à?”
Khương Lâm Tình ngước mắt: “Anh không lo lắng tôi chết cũng không buông hả?”
Tống Khiên bật cười: “Từ biểu hiện mà nói, tôi mới là người chết cũng không buông.”
“Anh Tống nói đùa.”
Tất nhiên là Tống Khiên nói đùa, hôm nay anh ta ngồi đây là một chuyện bất ngờ.
Trong nhóm Wechat có người gửi video hiện trường, anh ta nhận ra cô.
Cô khác với những cô gái mà anh ta từng qua lại.
Cô nhất thời xúc động tương lai sẽ phải hối hận. Việc này đối với anh ta mà nói, hậu quả khôn lường. Nhưng khi nghĩ tới cô, anh ta bỗng nhiên không buông bỏ được ý nghĩ nào đó. Có lẽ do dục vọng chinh phục của đàn ông đang quấy nhiễu, không chiếm được sẽ luôn nhớ mãi không quên.
Đêm mưa rào đó làm Tống Khiên càng cảm thấy tò mò hơn. Cho dù bị phá rối thì cũng chỉ bị mèo vờn một chút mà thôi. Gần đây cuộc sống tình cảm trống trải quá nên khi gặp được Khương Lâm Tình, anh ta cảm thấy cô rất xinh đẹp, thậm chí mùi thơm cũng trở nên quyến rũ người khác.
Cá nướng của cửa hàng đang cháy ‘lách tách’.
Ánh mắt Tống Khiên trở nên sâu xa.
Khương Lâm Tình cắn một miếng cá: “Anh Tống, anh không ăn à?”
“Khương Âm Thiên, em vẫn chưa suy nghĩ xong à?”
“Hôm nay không phải cuối tuần.” Cô có đủ mọi loại lý do.
Lúc lên thuyền, Tống Khiên không đỡ cô những lúc xuống thuyền, anh ta quay đầu, bỗng nhiên muốn tới kéo cô.
Khương Lâm Tình nắm chặt tay, trong lúc do dự chân trượt một cái, cô bắt buộc phải giơ tay ra giữ thăng bằng, vậy nên đã bị Tống Khiên bắt được.
Cô đứng trước mặt anh: “Anh Tống, trong quá trình anh giao du có tiến hành theo trình tự không?”
“Không, thời gian rất quý giá.”
“Ừm.” Cô không nghĩ ra điều gì để nói cả.
Tống Khiên buông cô ra, hai tay đút túi: “Tại sao em lại ra ngoài chơi?”
“Muốn có một người bầu bạn.”
“Tại sao không tìm một người bạn trai?”
Cô hỏi ngược lại: “Tại sao anh không tìm một người bạn gái?”
“Tôi không có kiên nhẫn, rất hay có mới nới cũ. Tóm lại là không có trách nhiệm với tình cảm.”
“Tôi cũng vậy.”
“Em còn không có trách nhiệm hơn tôi, rõ ràng là em tới trêu chọc tôi trước, còn chơi trò lạt mềm buộc chặt.”
Sau đó, Tống Khiên nhận một cuộc điện thoại: “Tôi có hẹn với bạn, đưa em về trước nhé.”
Xe đi đến giao lộ.
Khương Lâm Tình tháo dây an toàn: “Anh Tống, chúng ta có thể bắt đầu từ nắm tay chứ?”
Anh ta lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Khương Lâm Tình suy nghĩ thông suốt.
“Không sao, bác sĩ nói vết thương ngoài da thôi.” Khương Lâm Tình bày ra vẻ mặt nhăn nhó: “Chuyện này truyền khắp nơi rồi đúng không, tôi không muốn nói nữa.”
“Được rồi, nghe em vậy.”
Nơi dùng bữa mà Tống Khiên hẹn trước giờ chưa từng giống nhau. Lần này anh ta dẫ cô đến một hồ nước ở ngoại thành.
Nhà hàng là một con tàu. Ông chủ vớt cá từ dưới nước lên, đưa con cá tươi nhảy nhót vui vẻ trong thùng cho hai người nhìn, sau đó đặt lên cân, đưa vào trong bếp. Cực kỳ tươi ngon.
Gió đêm rất lớn.
Tống Khiên thấy tóc Khương Lâm Tình bị gió thổi rối: “Ông chủ, đóng cửa sổ lại đi.”
Khương Lâm Tình vuốt tóc trước trán ra sau tai: “Bữa này tôi mời, coi như cảm ơn anh Tống đã quan tâm.”
“Lần sau đi. Em nói đúng lắm, không thể chỉ quan tâm ngoài miệng được, tôi phải hành động chứ, vậy thì tương lai mới có thể để em bỏ tiền ra được.”
Cô mơ hồ cảm thấy rằng mình không có cơ hội mời khách nữa: “Anh Tống, thật sự anh có thể hợp tan trong yên bình với những cô gái khác à? Anh rất dịu dàng, bọn họ có nỡ không?”
“Nói rõ trước từ đầu, cơ bản là tôn trọng quy tắc của trò chơi thôi.” Tống Khiên nhìn qua: “Em không dám là vì sợ sẽ đắm chìm trong đó à?”
Khương Lâm Tình ngước mắt: “Anh không lo lắng tôi chết cũng không buông hả?”
Tống Khiên bật cười: “Từ biểu hiện mà nói, tôi mới là người chết cũng không buông.”
“Anh Tống nói đùa.”
Tất nhiên là Tống Khiên nói đùa, hôm nay anh ta ngồi đây là một chuyện bất ngờ.
Trong nhóm Wechat có người gửi video hiện trường, anh ta nhận ra cô.
Cô khác với những cô gái mà anh ta từng qua lại.
Cô nhất thời xúc động tương lai sẽ phải hối hận. Việc này đối với anh ta mà nói, hậu quả khôn lường. Nhưng khi nghĩ tới cô, anh ta bỗng nhiên không buông bỏ được ý nghĩ nào đó. Có lẽ do dục vọng chinh phục của đàn ông đang quấy nhiễu, không chiếm được sẽ luôn nhớ mãi không quên.
Đêm mưa rào đó làm Tống Khiên càng cảm thấy tò mò hơn. Cho dù bị phá rối thì cũng chỉ bị mèo vờn một chút mà thôi. Gần đây cuộc sống tình cảm trống trải quá nên khi gặp được Khương Lâm Tình, anh ta cảm thấy cô rất xinh đẹp, thậm chí mùi thơm cũng trở nên quyến rũ người khác.
Cá nướng của cửa hàng đang cháy ‘lách tách’.
Ánh mắt Tống Khiên trở nên sâu xa.
Khương Lâm Tình cắn một miếng cá: “Anh Tống, anh không ăn à?”
“Khương Âm Thiên, em vẫn chưa suy nghĩ xong à?”
“Hôm nay không phải cuối tuần.” Cô có đủ mọi loại lý do.
Lúc lên thuyền, Tống Khiên không đỡ cô những lúc xuống thuyền, anh ta quay đầu, bỗng nhiên muốn tới kéo cô.
Khương Lâm Tình nắm chặt tay, trong lúc do dự chân trượt một cái, cô bắt buộc phải giơ tay ra giữ thăng bằng, vậy nên đã bị Tống Khiên bắt được.
Cô đứng trước mặt anh: “Anh Tống, trong quá trình anh giao du có tiến hành theo trình tự không?”
“Không, thời gian rất quý giá.”
“Ừm.” Cô không nghĩ ra điều gì để nói cả.
Tống Khiên buông cô ra, hai tay đút túi: “Tại sao em lại ra ngoài chơi?”
“Muốn có một người bầu bạn.”
“Tại sao không tìm một người bạn trai?”
Cô hỏi ngược lại: “Tại sao anh không tìm một người bạn gái?”
“Tôi không có kiên nhẫn, rất hay có mới nới cũ. Tóm lại là không có trách nhiệm với tình cảm.”
“Tôi cũng vậy.”
“Em còn không có trách nhiệm hơn tôi, rõ ràng là em tới trêu chọc tôi trước, còn chơi trò lạt mềm buộc chặt.”
Sau đó, Tống Khiên nhận một cuộc điện thoại: “Tôi có hẹn với bạn, đưa em về trước nhé.”
Xe đi đến giao lộ.
Khương Lâm Tình tháo dây an toàn: “Anh Tống, chúng ta có thể bắt đầu từ nắm tay chứ?”
Anh ta lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Khương Lâm Tình suy nghĩ thông suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.