Chương 39:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Hiện nay mạng xã hội phát triển, những chuyện nhỏ nơi đầu đường xó chợ, chỉ cần một vài phút thôi là đã lan truyền khắp trời nam đất bắc. Trong nhóm cấp ba có người nhắc tới chuyện hôm nay, nhóm đại học cũng có. Còn về nhóm công việc, may mà mọi người chỉ nói chuyện công việc, gần như không nói chuyện phiếm.
Không lâu sau, Dương Phi Thiệp gọi điện tới: “Khương Lâm Tình.”
Cô tập trung tinh thần: “Lớp trưởng.”
“Cậu không sao chứ?” Anh ấy bỏ luôn qua phần hỏi người đó có phải cô không, chắc chắn coi đó là cô.
Cô giả ngốc: “Tớ không sao, có chuyện gì à?”
Dương Phi Thiệp nghe ra gì đó: “Không sao là tốt.”
“Tớ làm việc đã nhé.”
“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
Khương Lâm Tình đứng ngây người ở trạm xe bus.
Trong nhóm có người truyền bá thì chắc chắn những trang mạng khác cũng có. Bắt con tin chắc chắn là một tin tức lớn.
Cô bấm mở video trong nhóm bạn học, người quay video đứng cách xa nên mặt cô trông khá mờ. Nhưng nếu là người quen thì có thể nhận ra cô.
Lại có thêm vài người bạn đại học nữa hỏi thăm.
Ai hỏi cô cũng phủ nhận.
Khương Lâm Tình tháo băng gạc xuống, đổi thành băng có nhân rồi quay về quán cà phê.
Lưu Thiến thích đọc tin tức và nghe nhạc nhưng không quan tâm đến vấn đề nóng của xã hội. Cô ấy hỏi: “Ấy, cổ cô sao vậy?”
Khương Lâm Tình còn chưa kịp trả lời.
Lưu Thiến thần bí nói: “Có phải là trồng dâu tây không!”
Khương Lâm Tình: “…”
“Aaa, cô có bạn trai rồi!”
“Thực ra là do móng tay cào trầy da.”
“Tiếc quá, không phải là trồng dâu tây à.” Lưu Thiến mất hứng.
Tới buổi chiều, có một phóng viên truyền thông không biết tra được số điện thoại cô ở đâu, hỏi cô có thể nhận phỏng vấn hay không. Tất nhiên phóng viên đó cũng nói một đống lời khen cô dũng cảm.
Khương Lâm Tình lạnh lùng từ chối: “Người đó không phải tôi.”
Lúc trời sẩm tối lại có một cuộc điện thoại nữa.
Khương Lâm Tình tưởng rằng Tống Khiên đã quên cô từ lâu rồi: “Anh Tống.”
“Vừa nhìn thấy một tin tức trên mạng.” Tống Khiên cười: “Không ngờ đó, nữ anh hùng.”
“Không phải tôi.” Cô kiên trì.
“Chính là em.” Anh ta không hề lưu tình.
“Anh Tống, tôi đang trong giờ làm, không nói nữa.”
“Sắp sáu giờ rồi, tan làm rồi.”
“Phải tăng ca.”
“Cuồng công việc.”
Cuộc đối thoại đến đây, Khương Lâm Tình đã muốn cúp máy rồi.
Nhưng Tống Khiên lại nói: “Được rồi, em có thể tăng ca thì chứng tỏ người không sao, tôi yên tâm rồi.”
Những người liên lạc trước đó, ngoài Dương Phi Thiệp ra thì những người khác đều khen cô dũng cảm. Giờ nghe thấy giọng nói ấm áp của Tống Khiên, cô cảm thấy hơi cảm động: “Cảm ơn anh, anh Tống.”
“Tôi chẳng hiếm lạ gì lời cảm ơn ngoài miệng này.”
Cô nhỏ giọng: “Anh cũng hỏi han ngoài miệng mà.”
“Miệng lưỡi chanh chua, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người.”
Khương Lâm Tình nhìn thời gian, công việc hôm nay đã hoàn thành rồi, cô nói: “Anh Tống, hay tôi mời anh ăn bữa cơm nhé?”
“Vậy mới có thành ý chứ. Em đang ở đâu? Tôi đến đón em.”
Khương Lâm Tình không nói ở quán cà phê, cô chỉ nói đang ở trên đảo.
Cô lo lắng Lưu Thiến nhìn thấy Tống Khiên lại hóng hớt nhiều chuyện.
Khương Lâm Tình khóa cửa quán cà phê rồi đi vòng sang đầu bên kia đảo, lên xe.
Không lâu sau, Dương Phi Thiệp gọi điện tới: “Khương Lâm Tình.”
Cô tập trung tinh thần: “Lớp trưởng.”
“Cậu không sao chứ?” Anh ấy bỏ luôn qua phần hỏi người đó có phải cô không, chắc chắn coi đó là cô.
Cô giả ngốc: “Tớ không sao, có chuyện gì à?”
Dương Phi Thiệp nghe ra gì đó: “Không sao là tốt.”
“Tớ làm việc đã nhé.”
“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
Khương Lâm Tình đứng ngây người ở trạm xe bus.
Trong nhóm có người truyền bá thì chắc chắn những trang mạng khác cũng có. Bắt con tin chắc chắn là một tin tức lớn.
Cô bấm mở video trong nhóm bạn học, người quay video đứng cách xa nên mặt cô trông khá mờ. Nhưng nếu là người quen thì có thể nhận ra cô.
Lại có thêm vài người bạn đại học nữa hỏi thăm.
Ai hỏi cô cũng phủ nhận.
Khương Lâm Tình tháo băng gạc xuống, đổi thành băng có nhân rồi quay về quán cà phê.
Lưu Thiến thích đọc tin tức và nghe nhạc nhưng không quan tâm đến vấn đề nóng của xã hội. Cô ấy hỏi: “Ấy, cổ cô sao vậy?”
Khương Lâm Tình còn chưa kịp trả lời.
Lưu Thiến thần bí nói: “Có phải là trồng dâu tây không!”
Khương Lâm Tình: “…”
“Aaa, cô có bạn trai rồi!”
“Thực ra là do móng tay cào trầy da.”
“Tiếc quá, không phải là trồng dâu tây à.” Lưu Thiến mất hứng.
Tới buổi chiều, có một phóng viên truyền thông không biết tra được số điện thoại cô ở đâu, hỏi cô có thể nhận phỏng vấn hay không. Tất nhiên phóng viên đó cũng nói một đống lời khen cô dũng cảm.
Khương Lâm Tình lạnh lùng từ chối: “Người đó không phải tôi.”
Lúc trời sẩm tối lại có một cuộc điện thoại nữa.
Khương Lâm Tình tưởng rằng Tống Khiên đã quên cô từ lâu rồi: “Anh Tống.”
“Vừa nhìn thấy một tin tức trên mạng.” Tống Khiên cười: “Không ngờ đó, nữ anh hùng.”
“Không phải tôi.” Cô kiên trì.
“Chính là em.” Anh ta không hề lưu tình.
“Anh Tống, tôi đang trong giờ làm, không nói nữa.”
“Sắp sáu giờ rồi, tan làm rồi.”
“Phải tăng ca.”
“Cuồng công việc.”
Cuộc đối thoại đến đây, Khương Lâm Tình đã muốn cúp máy rồi.
Nhưng Tống Khiên lại nói: “Được rồi, em có thể tăng ca thì chứng tỏ người không sao, tôi yên tâm rồi.”
Những người liên lạc trước đó, ngoài Dương Phi Thiệp ra thì những người khác đều khen cô dũng cảm. Giờ nghe thấy giọng nói ấm áp của Tống Khiên, cô cảm thấy hơi cảm động: “Cảm ơn anh, anh Tống.”
“Tôi chẳng hiếm lạ gì lời cảm ơn ngoài miệng này.”
Cô nhỏ giọng: “Anh cũng hỏi han ngoài miệng mà.”
“Miệng lưỡi chanh chua, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người.”
Khương Lâm Tình nhìn thời gian, công việc hôm nay đã hoàn thành rồi, cô nói: “Anh Tống, hay tôi mời anh ăn bữa cơm nhé?”
“Vậy mới có thành ý chứ. Em đang ở đâu? Tôi đến đón em.”
Khương Lâm Tình không nói ở quán cà phê, cô chỉ nói đang ở trên đảo.
Cô lo lắng Lưu Thiến nhìn thấy Tống Khiên lại hóng hớt nhiều chuyện.
Khương Lâm Tình khóa cửa quán cà phê rồi đi vòng sang đầu bên kia đảo, lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.