Chương 43:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Cô cảnh giác, suýt nữa tưởng rằng anh muốn ôm cô.
Nhưng anh không làm vậy, anh đặt hai tay lên quầy bar, bao vây cô trong một không gian khép kín.
Cô thấy cổ áo sơ mi của anh cởi hai cúc, anh đúng là con cưng của trời, đến cả xương quai xanh cũng không thua kém người nào. Cô không còn đường lui, mép quầy bar như khẩu súng kim loại, cô ho mạnh hai tiếng.
Tiếng ho không đẩy lùi được anh. Cô nghe thấy anh cười, nụ cười ấy bình thường, không chút để ý.
Anh hỏi: “Người tính toán chi li như vậy cũng nỡ bỏ tiền mua đàn ông à?”
“Tính toán chi li là do tiền dự trù của công ty eo hẹp.”
“Bản thân cô thì sao? Là một người phụ nữ giàu có ẩn mình à?”
“Tôi không phải.” Cô ngửi thấy mùi thơm của hạt cà phê, không giống với mùi hương nước hoa cao cấp. Anh khiến cô có cảm giác muốn ăn, mùi thơm của cà phê khiến cô thèm.
“Vậy tiền đâu ra để mua đàn ông?”
“Việc này không liên quan đến anh.”
Điện thoại vang lên tiếng trống nhạc.
Cô đã đợi được cứu tinh: “Ấy, tôi có điện thoại!”
Trì Cách lui ra.
Trước khi Khương Lâm Tình nhận điện thoại, hỏi: “Chuyện bàn ghế anh có đồng ý không?”
Trì Cách không quan tâm: “Được thôi, mong đợi bàn trưng bày của cô.”
Người gọi đến là Trương Nghệ Lam, buổi chiều công ty có cuộc họp nên cô không đến được.
Khương Lâm Tình vừa nói chuyện xong.
Điện thoại của Trì Cách cũng vang lên, anh đang bàn giá tiền.
Cô vểnh tai lắng nghe.
Trì Cách nói: “Miễn bàn.”
Cô nghe không rõ, hình như anh muốn bán cái gì đó, đối phương đang trả giá. Anh đã sa sút đến mức phải bán tháo đi rồi mà còn không chịu nhượng bộ một chút nào.
Cấm bán đồ ăn tại chỗ, một ngày ba bữa trên đảo chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.
Đến trưa, Trì Cách nói: “Phải nửa tiếng nữa đồ ăn mới đưa tới nơi, tôi muốn ra ngoài ăn.”
Khương Lâm Tình không hy vọng trong thời gian triển lãm xuất hiện côn trùng, vậy nên dỗ dành ông lớn này: “Đi thôi, tôi mời anh ăn.”
Bác tài xế taxi mở đài phát thanh giao thông. Giữa trưa nên không phải giờ cao điểm, không có tin tức giao thông. Tài xế đổi sang đài phát thanh tin tức.
Người dẫn chương trình đang nhắc tới vấn đề nóng của tuần. Ngày hôm đó vừa đúng là ngày trong tuần, côn đồ bắt con tin là một tin lớn trong xã hội hòa bình.
Khương Lâm Tình không lên tiếng.
Chuyện này tốt ở chỗ là không ai tìm ra được thông tin của cô. Vấn đề thảo luận đổ dồn lên người đàn ông trung niên đó. Cô không theo dõi internet, cô cũng đã gỡ bỏ hết các app xã hội phiền phức từ lâu rồi.
Cuối cùng, người dẫn chương trình khen ngợi sự bình tĩnh và dũng cảm của con tin.
Đúng lúc này, Trì Cách bật cười.
Ngày hôm ấy Trì Cách đã hẹn cô đến chỗ đó, chắc chắn anh biết chuyện này. Thậm chí có khả năng anh còn nhận ra cô chính là con tin.
Anh không nói, cũng chẳng hỏi gì.
Hình như anh biết điều gì đó, biết nhiều hơn những người khác một chút, vậy nên cô không muốn nói nhiều.
…
Ông lớn Trì Cách nghèo thì nghèo nhưng hưởng thụ thì cũng rất hưởng thụ.
Miếng cơm sushi nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, một miếng cá sống cắt lát. Cắn một miếng đều là bạc sáng lấp lánh.
Lần trước đến quán cơm Giang Chiết đúng là anh đã nhân từ lắm rồi.
Đây là một cửa hàng đồ Nhật.
Trì Cách muốn một phòng riêng nhỏ.
Cửa đóng lại, hai người không có chủ đề nói chuyện im lặng như một sân khấu vắng vẻ.
Khương Lâm Tình cầm cốc trà lên, đếm gợn sóng trong cốc. Bởi vì im lặng nên khi Trì Cách nói chuyện điện thoại cô không thể không nghe.
Anh nói: “Không nói nữa, không bán chiếc xe này.” Nói xong bèn cúp máy.
Khương Lâm Tình ngạc nhiên: “Anh vẫn còn xe à?” Không phải xe điện đó chứ?
“Ừ, xe điện cân bằng.”
Nhưng anh không làm vậy, anh đặt hai tay lên quầy bar, bao vây cô trong một không gian khép kín.
Cô thấy cổ áo sơ mi của anh cởi hai cúc, anh đúng là con cưng của trời, đến cả xương quai xanh cũng không thua kém người nào. Cô không còn đường lui, mép quầy bar như khẩu súng kim loại, cô ho mạnh hai tiếng.
Tiếng ho không đẩy lùi được anh. Cô nghe thấy anh cười, nụ cười ấy bình thường, không chút để ý.
Anh hỏi: “Người tính toán chi li như vậy cũng nỡ bỏ tiền mua đàn ông à?”
“Tính toán chi li là do tiền dự trù của công ty eo hẹp.”
“Bản thân cô thì sao? Là một người phụ nữ giàu có ẩn mình à?”
“Tôi không phải.” Cô ngửi thấy mùi thơm của hạt cà phê, không giống với mùi hương nước hoa cao cấp. Anh khiến cô có cảm giác muốn ăn, mùi thơm của cà phê khiến cô thèm.
“Vậy tiền đâu ra để mua đàn ông?”
“Việc này không liên quan đến anh.”
Điện thoại vang lên tiếng trống nhạc.
Cô đã đợi được cứu tinh: “Ấy, tôi có điện thoại!”
Trì Cách lui ra.
Trước khi Khương Lâm Tình nhận điện thoại, hỏi: “Chuyện bàn ghế anh có đồng ý không?”
Trì Cách không quan tâm: “Được thôi, mong đợi bàn trưng bày của cô.”
Người gọi đến là Trương Nghệ Lam, buổi chiều công ty có cuộc họp nên cô không đến được.
Khương Lâm Tình vừa nói chuyện xong.
Điện thoại của Trì Cách cũng vang lên, anh đang bàn giá tiền.
Cô vểnh tai lắng nghe.
Trì Cách nói: “Miễn bàn.”
Cô nghe không rõ, hình như anh muốn bán cái gì đó, đối phương đang trả giá. Anh đã sa sút đến mức phải bán tháo đi rồi mà còn không chịu nhượng bộ một chút nào.
Cấm bán đồ ăn tại chỗ, một ngày ba bữa trên đảo chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.
Đến trưa, Trì Cách nói: “Phải nửa tiếng nữa đồ ăn mới đưa tới nơi, tôi muốn ra ngoài ăn.”
Khương Lâm Tình không hy vọng trong thời gian triển lãm xuất hiện côn trùng, vậy nên dỗ dành ông lớn này: “Đi thôi, tôi mời anh ăn.”
Bác tài xế taxi mở đài phát thanh giao thông. Giữa trưa nên không phải giờ cao điểm, không có tin tức giao thông. Tài xế đổi sang đài phát thanh tin tức.
Người dẫn chương trình đang nhắc tới vấn đề nóng của tuần. Ngày hôm đó vừa đúng là ngày trong tuần, côn đồ bắt con tin là một tin lớn trong xã hội hòa bình.
Khương Lâm Tình không lên tiếng.
Chuyện này tốt ở chỗ là không ai tìm ra được thông tin của cô. Vấn đề thảo luận đổ dồn lên người đàn ông trung niên đó. Cô không theo dõi internet, cô cũng đã gỡ bỏ hết các app xã hội phiền phức từ lâu rồi.
Cuối cùng, người dẫn chương trình khen ngợi sự bình tĩnh và dũng cảm của con tin.
Đúng lúc này, Trì Cách bật cười.
Ngày hôm ấy Trì Cách đã hẹn cô đến chỗ đó, chắc chắn anh biết chuyện này. Thậm chí có khả năng anh còn nhận ra cô chính là con tin.
Anh không nói, cũng chẳng hỏi gì.
Hình như anh biết điều gì đó, biết nhiều hơn những người khác một chút, vậy nên cô không muốn nói nhiều.
…
Ông lớn Trì Cách nghèo thì nghèo nhưng hưởng thụ thì cũng rất hưởng thụ.
Miếng cơm sushi nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, một miếng cá sống cắt lát. Cắn một miếng đều là bạc sáng lấp lánh.
Lần trước đến quán cơm Giang Chiết đúng là anh đã nhân từ lắm rồi.
Đây là một cửa hàng đồ Nhật.
Trì Cách muốn một phòng riêng nhỏ.
Cửa đóng lại, hai người không có chủ đề nói chuyện im lặng như một sân khấu vắng vẻ.
Khương Lâm Tình cầm cốc trà lên, đếm gợn sóng trong cốc. Bởi vì im lặng nên khi Trì Cách nói chuyện điện thoại cô không thể không nghe.
Anh nói: “Không nói nữa, không bán chiếc xe này.” Nói xong bèn cúp máy.
Khương Lâm Tình ngạc nhiên: “Anh vẫn còn xe à?” Không phải xe điện đó chứ?
“Ừ, xe điện cân bằng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.