Chương 44:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
“Cuộc sống cũng không nghèo túng lắm nhỉ.”
“Không nghèo tôi bán xe làm gì? Giờ ăn, ở, đi lại thôi cũng là vấn đề. Lại còn gặp phải suy thoái thị trường, xe không bán đi được.”
Cô lặng lẽ nhìn anh.
Anh chống một tay trên bàn, nhìn qua: “Sao cô không ăn?”
Cô muốn nói không đói nhưng nào có không đói, cô không giả vờ được nữa, thành thật nói: “Đắt quá.”
Một cặp sushi đã tốn mất ba ngày tiền ăn của cô. Mà đây có phải một cặp, là hai, ba, bốn, năm, sáu đó. Hôm nay cô phải tốn tiền lương một tháng vào bữa ăn này rồi.
“Phú bà nhỏ đau lòng rồi.”
“Tôi không phải phú bà nhỏ.”
“Không có tiền tại sao còn muốn bỏ tiền mua đàn ông?”
“Bỏ tiền ra mua sẽ nghe lời.” Cô nói có sách mách có chứng.
“Cô chọn trúng tôi có phải là vì cảm thấy tôi sẽ nghe lời cô không?”
“Không phải anh muốn kiếm tiền à? Ra ngoài làm việc thì không thể tùy ý, phải nghe lời sếp.”
“Cô đã nhắc nhở tôi.” Trì Cách ngồi ngay ngắn hơn nhưng cũng chẳng nghiêm chỉnh là bao: “Nếu tôi không nhận công việc này của cô thì có lỗi với khuôn mặt của bản thân lắm.”
Cô nghe ra manh mối gì đó: “Ý của anh là?” Cắn câu rồi?
“Tôi thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền. Làm trộm thì tủi thân cho tôi lắm. Như vậy đi, tôi làm người đàn ông của cô, thế nào?” Anh như cánh hoa xinh đẹp trên ngọn cây vào tháng ba, cực kỳ huênh hoang.
Cô hỏi: “Tại sao bỗng nhiên thay đổi ý định vậy?”
“Nghĩ đi nghĩ lại, tôi trời sinh đã lười, có thể dựa vào người khác để sống qua ngày thì không gì thoải mái hơn.”
Biết người đàn ông này chẳng ra thể thống gì nhưng không ngờ rằng lại còn tham ăn lười làm. Cô tăng thêm điều kiện: “Anh có nghe lời không?”
“Có tiền là có thể sai khiến được ma quỷ, huống hồ tôi là một con ma nghèo khó. Cô bảo tôi đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây. Cô muốn tôi lên giường, không có lệnh của cô tôi chỉ có thể cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Mồm mép lanh lời. Cô chỉ hỏi: “Nghe lời thật à?”
“Tất nhiên.” Anh cong mắt cười: “Tôi chưa lừa ai bao giờ.”
Cô mà tin thì đúng là có ma thật. Nhưng đúng là anh rất mê người, nhất là lúc này, anh nhìn cô chằm chằm, dường như không quan tâm tới thế giới này, trong mắt anh chỉ có cô.
Ánh mắt người đàn ông như một tên lừa đảo. Nhưng cô chẳng nói tới chuyện thật lòng với anh, cô cũng chẳng để ý anh có phải là kẻ lòng lang dạ thú không.
Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, trong lòng cô cũng có thể thoải mái hơn một chút.
“Tôi vẫn hiểu quy tắc, để tôi làm một bản lý lịch.” Trì Cách lấy một tờ giấy gấp làm ba ra.
Cô nhìn một cái.
Anh giả vờ nghiêm túc, dán thêm cả một bức ảnh thẻ. Có thể chụp ảnh thẻ ăn ảnh như vậy, đúng là có một khuôn mặt tuyệt vời.
Trong tài liệu có chiều cao, cân nặng của anh và… số đo ba vòng.
Ngay cả lý lịch cũng có, e rằng đây là một tên trai bao từng trải. Khương Lâm Tình nhíu mày.
Trì Cách hỏi: “Cô không vừa ý à? Đây chỉ là tài liệu cơ bản thôi, không có thông tin quan trọng, thứ đó không phù hợp với trẻ nhỏ.”
“Đồ gì không phù hợp với trẻ nhỏ?”
“Ví dụ như kích thước của chân thứ ba. Bản tính tôi xấu hổ, không thẳng thắn được như cô, không dám trực tiếp ghi vào.”
“…” Mặt Khương Lâm Tình đỏ bừng. So độ mặt dày thì cô không so được với anh.
“Nhưng tôi nghĩ lại rồi, công việc này của cô quan trọng là cái đó đúng không.” Trì Cách như có điều gì suy nghĩ: “Chưa từng đo kích thước chi tiết nhưng tôi ước lượng phạm vi cho cô nhé, thực sự là thiên phú dị bẩm…”
“Anh im miệng đi!”
Trì Cách ‘chậc’ một tiếng, im miệng thật.
Khương Lâm Tình nghiêm mặt: “Tôi nói trước nhé, anh đừng có làm mấy chuyện lăng nhăng, không là tôi đưa anh đi gặp cảnh sát đó.”
Anh nhướn mày: “Chẳng phải chuyện gì tôi làm cũng nghe theo cô à?”
“Ứng tuyển có thời gian thực tập.”
“Không phải thời gian thực tập không có lương đấy chứ? Quán cà phê cấm ăn uống tại chỗ, không có thu nhập, khoản còn lại của cuộc triển lãm vẫn chưa thanh toán hết, xe tôi cũng không bán đi được. Sáng sớm mở mắt ra, không có tiền thì nửa bước khó đi.”
“Không nghèo tôi bán xe làm gì? Giờ ăn, ở, đi lại thôi cũng là vấn đề. Lại còn gặp phải suy thoái thị trường, xe không bán đi được.”
Cô lặng lẽ nhìn anh.
Anh chống một tay trên bàn, nhìn qua: “Sao cô không ăn?”
Cô muốn nói không đói nhưng nào có không đói, cô không giả vờ được nữa, thành thật nói: “Đắt quá.”
Một cặp sushi đã tốn mất ba ngày tiền ăn của cô. Mà đây có phải một cặp, là hai, ba, bốn, năm, sáu đó. Hôm nay cô phải tốn tiền lương một tháng vào bữa ăn này rồi.
“Phú bà nhỏ đau lòng rồi.”
“Tôi không phải phú bà nhỏ.”
“Không có tiền tại sao còn muốn bỏ tiền mua đàn ông?”
“Bỏ tiền ra mua sẽ nghe lời.” Cô nói có sách mách có chứng.
“Cô chọn trúng tôi có phải là vì cảm thấy tôi sẽ nghe lời cô không?”
“Không phải anh muốn kiếm tiền à? Ra ngoài làm việc thì không thể tùy ý, phải nghe lời sếp.”
“Cô đã nhắc nhở tôi.” Trì Cách ngồi ngay ngắn hơn nhưng cũng chẳng nghiêm chỉnh là bao: “Nếu tôi không nhận công việc này của cô thì có lỗi với khuôn mặt của bản thân lắm.”
Cô nghe ra manh mối gì đó: “Ý của anh là?” Cắn câu rồi?
“Tôi thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền. Làm trộm thì tủi thân cho tôi lắm. Như vậy đi, tôi làm người đàn ông của cô, thế nào?” Anh như cánh hoa xinh đẹp trên ngọn cây vào tháng ba, cực kỳ huênh hoang.
Cô hỏi: “Tại sao bỗng nhiên thay đổi ý định vậy?”
“Nghĩ đi nghĩ lại, tôi trời sinh đã lười, có thể dựa vào người khác để sống qua ngày thì không gì thoải mái hơn.”
Biết người đàn ông này chẳng ra thể thống gì nhưng không ngờ rằng lại còn tham ăn lười làm. Cô tăng thêm điều kiện: “Anh có nghe lời không?”
“Có tiền là có thể sai khiến được ma quỷ, huống hồ tôi là một con ma nghèo khó. Cô bảo tôi đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây. Cô muốn tôi lên giường, không có lệnh của cô tôi chỉ có thể cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Mồm mép lanh lời. Cô chỉ hỏi: “Nghe lời thật à?”
“Tất nhiên.” Anh cong mắt cười: “Tôi chưa lừa ai bao giờ.”
Cô mà tin thì đúng là có ma thật. Nhưng đúng là anh rất mê người, nhất là lúc này, anh nhìn cô chằm chằm, dường như không quan tâm tới thế giới này, trong mắt anh chỉ có cô.
Ánh mắt người đàn ông như một tên lừa đảo. Nhưng cô chẳng nói tới chuyện thật lòng với anh, cô cũng chẳng để ý anh có phải là kẻ lòng lang dạ thú không.
Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, trong lòng cô cũng có thể thoải mái hơn một chút.
“Tôi vẫn hiểu quy tắc, để tôi làm một bản lý lịch.” Trì Cách lấy một tờ giấy gấp làm ba ra.
Cô nhìn một cái.
Anh giả vờ nghiêm túc, dán thêm cả một bức ảnh thẻ. Có thể chụp ảnh thẻ ăn ảnh như vậy, đúng là có một khuôn mặt tuyệt vời.
Trong tài liệu có chiều cao, cân nặng của anh và… số đo ba vòng.
Ngay cả lý lịch cũng có, e rằng đây là một tên trai bao từng trải. Khương Lâm Tình nhíu mày.
Trì Cách hỏi: “Cô không vừa ý à? Đây chỉ là tài liệu cơ bản thôi, không có thông tin quan trọng, thứ đó không phù hợp với trẻ nhỏ.”
“Đồ gì không phù hợp với trẻ nhỏ?”
“Ví dụ như kích thước của chân thứ ba. Bản tính tôi xấu hổ, không thẳng thắn được như cô, không dám trực tiếp ghi vào.”
“…” Mặt Khương Lâm Tình đỏ bừng. So độ mặt dày thì cô không so được với anh.
“Nhưng tôi nghĩ lại rồi, công việc này của cô quan trọng là cái đó đúng không.” Trì Cách như có điều gì suy nghĩ: “Chưa từng đo kích thước chi tiết nhưng tôi ước lượng phạm vi cho cô nhé, thực sự là thiên phú dị bẩm…”
“Anh im miệng đi!”
Trì Cách ‘chậc’ một tiếng, im miệng thật.
Khương Lâm Tình nghiêm mặt: “Tôi nói trước nhé, anh đừng có làm mấy chuyện lăng nhăng, không là tôi đưa anh đi gặp cảnh sát đó.”
Anh nhướn mày: “Chẳng phải chuyện gì tôi làm cũng nghe theo cô à?”
“Ứng tuyển có thời gian thực tập.”
“Không phải thời gian thực tập không có lương đấy chứ? Quán cà phê cấm ăn uống tại chỗ, không có thu nhập, khoản còn lại của cuộc triển lãm vẫn chưa thanh toán hết, xe tôi cũng không bán đi được. Sáng sớm mở mắt ra, không có tiền thì nửa bước khó đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.