Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?
Chương 10
Chieck
28/05/2013
Cầm Tử đứng dậy bước đi! Triệu Vĩnh Nam – anh ta là người hiểu cô nhất từ trước đến giờ. Và đối với Vĩnh Nam cũng thế - Từ Cầm Tử - cô là người thấu hiểu nỗi đau của tôi hơn ai hết.. Sau khi Cầm Tử đi
khuất, Vĩnh Nam cũng đứng dậy, mở cửa ô tô, quay xe về hướng một tu
viện. Anh ta đỗ xe lại, mải miết đi xuyên qua bìa rừng.. và dừng lại
trước tàn tích của một tu viện cũ trước đây đã bị cháy rụi.. Vĩnh Nam
bước qua đống tro tàn.
- Roran! Em có khỏe không? Ở trên thiên đường có lạnh không? Có còn nhớ tới anh không? Nơi đó.. chắc là hạnh phúc lắm.. nhưng anh.. anh đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi..một cuộc sống còn đau khổ hơn cả cái chết… Anh tưởng rằng anh có thể quên được em! Anh tưởng rằng chỉ cần rời xa nơi này, rời xa em thì anh sẽ ổn, trái tim anh sẽ không còn đau nữa.. Thế nhưng, anh không thể cầm được lòng mình mà trở lại nơi này… cố gắng tìm lại dù chỉ một chút bóng hình em, dù chỉ một chút hơi ấm còn vương vấn của em…Anh nhớ em! Nhớ em lắm! Roran! – Những giọt nước mắt cay đắng, ngậm ngùi đang lăn dài trên má chàng tranh niên 25 tuổi.. Nơi này, chính là nơi mối tình đầu tiên của anh nở hoa, là nơi một chàng trai trẻ luôn cao ngạo, tự tôn, coi tiền và quyền là trên hết đã biết dừng lại, nhìn những tổn thương mà mình gây ra cho người khác, con người này đã thay đổi để trở nên biết thấu hiểu, biết thương xót và đồng cảm với những số phận bất hạnh hơn mình. Nhưng nơi đây… cũng là nơi người anh yêu thương nhất trên đời này ra đi, mang theo cả trái tim và cuộc sống của anh đi mất…
***
- Anh! Sao giờ này anh mới về? – Linh Nhi đợi anh trai cô bé ở ngôi biệt thự riêng của anh ta, đích thân cô ra mở cửa cho Vĩnh Nam.
- Anh! Anh say rồi! – Linh Nhi đỡ Vĩnh Nam vào phòng, dìu anh trai lên giường, đắp chăn cẩn thận..
- Ro..ran..! Ro..ran… - Nghe thấy cái tên ấy, Linh Nhi xót xa, cô nắm chặt bàn tay anh trai, nước mắt cô cũng chảy ra…
- Anh ơi! Đã 4 năm rồi! Sao anh không quên chị ấy đi! Chị Roran đã chết rồi! Chị ấy đã ra đi rồi! - Linh Nhi nghẹn ngào. Cô bé nhớ lại 4 năm trước đây, khi Vĩnh Nam lần đầu tiên đưa cô tới tu viện chơi. Cô bé đã từng rất ghét nơi này, cô tiểu thư nhỏ khiếp sợ khi nhìn thấy những đứa trẻ chơi những đồ chơi bẩn thỉu, mặt mũi chúng nhem nhuốc… Khi đó, Roran xuất hiện. Roran xinh đẹp, một nét đẹp hiền lành, trong sáng và nhân hậu. Roran đã chơi với Linh Nhi cả ngày khi mà Vĩnh Nam đang bàn bạc công việc, Roran đưa Linh Nhi đi khắp tu viện, kể cho Linh Nhi câu chuyện về những đứa trẻ mồ côi, về những mảnh đời bất hạnh, khốn khổ khiến cho Linh Nhi biết thương cảm và hòa nhập với bọn trẻ mà trước đây cô bé nghĩ là nhơ nhuốc… Linh Nhi nghĩ rằng Roran và anh trai mình chính là một đôi trời sinh, mong rằng, chúa trời sẽ tác hợp cho đôi tình nhân kia.. Nhưng Linh Nhi không ngờ, Roran cũng là một đứa trẻ mồ côi, và cha mẹ cô nhất mực phản đối tình yêu này…
“- Ta nhất quyết không chấp nhận một đứa mồ côi trở thành con dâu tập đoàn N.L đâu. Tốt hơn hết, con nên từ bỏ cái tình yêu mù quáng này đi!
- Có phải vì thế, mà cha đã thiêu trụi tu viện, thiêu cháy cô ấy và tất cả những con người đáng thương ở đấy không? – Vĩnh Nam với đôi mắt hận thù, trợn ngược lên nhìn người cha của mình! Triệu Long – chủ tịch tập đoàn N.L chỉ giương đôi mắt bình thản lên đối đáp với cậu con trai xốc nổi của mình.
- Ta không biết gì về vụ cháy cả!
- Tôi không tin! Tôi không muốn tin cha mình lại là kẻ giết người không ghê tay, hại chết một lúc mấy chục mạng người trong tu viện chỉ vì muốn con trai từ bỏ tình yêu của nó!
- Ta đã nói ta không biết gì về vụ cháy cả!
- Cả đời này tôi không muốn nhìn mặt ông nữa, tôi không muốn gọi một kẻ như ông là cha. Tôi sẽ đi khỏi đây như ông muốn.. Rồi ông sẽ thấy, khi trở về, tôi sẽ phá nát cái sự nghiệp của ông. – Vĩnh Nam nói xong, đùng đùng bỏ ra ngoài, đóng rầm cánh cửa. Trước mắt anh là cô em gái nhỏ mới 13 tuổi đang trợn tròn mắt lên nhìn mình. Anh quỳ xuống bên cạnh cô em gái, cố gắng bình tĩnh nói:
- Linh Nhi! Anh sẽ rời khỏi đây! Em chờ anh trở về, chúng ta sẽ gặp lại nhau, được không? – Linh Nhi khẽ gật đầu. Quả nhiên, hai tuần sau, Triệu Vĩnh Nam lấy tên là Spaince Rainster - Spaince là cái tên mà Roran gọi Vĩnh Nam, còn Rainster là họ của Roran: Roran Rainster. rời khỏi Trung Quốc sang Anh du học. Linh Nhi lúc còn nhỏ, không hiểu hết ý nghĩa của những lời anh trai nói. Nhưng bây giờ, cô bé đã hiểu, anh trở về đây, chính là muốn tự tay phá nát cơ nghiệp mà một tay tổ tiên, gia đình mình đã xây dựng để trả thù cho vết thương ngày xua anh phải chịu đựng. Ngày anh trai ra đi, Linh Nhi đã mon men tiến lại gần bàn làm việc của cha, ôm cổ ông, bóp vai cho ông.
- Cha! Anh trai nói.. cha là một kẻ giết người!
- Không! Cha không phải là một kẻ giết người! Một ngày nào đó, anh con sẽ hiểu tấm lòng của một người làm cha như ta! – Triệu Long cầm tay cô con gái, thở dài. Đôi mắt ông buồn rầu.”
- Roran! – Tiếng nói trong cơn mê của Vĩnh Nam đã kéo Linh Nhi ra khỏi sự hồi tưởng.
- Anh trai! Chắc chắn anh đã hiểu lầm rôi! Em tin cha của chúng ta là một người nhân từ. Nhất định, ông ấy không hại chết tu viện và chị Roran đâu! Em tin nhất định như vậy! Vì thế.. anh đừng hận cha.. có được không? – Linh Nhi khóc. Khổ thân cô bé luôn phải khó xử khi đứng giữa cha và anh trai.. Một cô gái tự tin, luôn coi mình là trung tâm thế giới lại mang trong mình một nỗi trăn trở lớn đến vậy!
- Roran! Em có khỏe không? Ở trên thiên đường có lạnh không? Có còn nhớ tới anh không? Nơi đó.. chắc là hạnh phúc lắm.. nhưng anh.. anh đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi..một cuộc sống còn đau khổ hơn cả cái chết… Anh tưởng rằng anh có thể quên được em! Anh tưởng rằng chỉ cần rời xa nơi này, rời xa em thì anh sẽ ổn, trái tim anh sẽ không còn đau nữa.. Thế nhưng, anh không thể cầm được lòng mình mà trở lại nơi này… cố gắng tìm lại dù chỉ một chút bóng hình em, dù chỉ một chút hơi ấm còn vương vấn của em…Anh nhớ em! Nhớ em lắm! Roran! – Những giọt nước mắt cay đắng, ngậm ngùi đang lăn dài trên má chàng tranh niên 25 tuổi.. Nơi này, chính là nơi mối tình đầu tiên của anh nở hoa, là nơi một chàng trai trẻ luôn cao ngạo, tự tôn, coi tiền và quyền là trên hết đã biết dừng lại, nhìn những tổn thương mà mình gây ra cho người khác, con người này đã thay đổi để trở nên biết thấu hiểu, biết thương xót và đồng cảm với những số phận bất hạnh hơn mình. Nhưng nơi đây… cũng là nơi người anh yêu thương nhất trên đời này ra đi, mang theo cả trái tim và cuộc sống của anh đi mất…
***
- Anh! Sao giờ này anh mới về? – Linh Nhi đợi anh trai cô bé ở ngôi biệt thự riêng của anh ta, đích thân cô ra mở cửa cho Vĩnh Nam.
- Anh! Anh say rồi! – Linh Nhi đỡ Vĩnh Nam vào phòng, dìu anh trai lên giường, đắp chăn cẩn thận..
- Ro..ran..! Ro..ran… - Nghe thấy cái tên ấy, Linh Nhi xót xa, cô nắm chặt bàn tay anh trai, nước mắt cô cũng chảy ra…
- Anh ơi! Đã 4 năm rồi! Sao anh không quên chị ấy đi! Chị Roran đã chết rồi! Chị ấy đã ra đi rồi! - Linh Nhi nghẹn ngào. Cô bé nhớ lại 4 năm trước đây, khi Vĩnh Nam lần đầu tiên đưa cô tới tu viện chơi. Cô bé đã từng rất ghét nơi này, cô tiểu thư nhỏ khiếp sợ khi nhìn thấy những đứa trẻ chơi những đồ chơi bẩn thỉu, mặt mũi chúng nhem nhuốc… Khi đó, Roran xuất hiện. Roran xinh đẹp, một nét đẹp hiền lành, trong sáng và nhân hậu. Roran đã chơi với Linh Nhi cả ngày khi mà Vĩnh Nam đang bàn bạc công việc, Roran đưa Linh Nhi đi khắp tu viện, kể cho Linh Nhi câu chuyện về những đứa trẻ mồ côi, về những mảnh đời bất hạnh, khốn khổ khiến cho Linh Nhi biết thương cảm và hòa nhập với bọn trẻ mà trước đây cô bé nghĩ là nhơ nhuốc… Linh Nhi nghĩ rằng Roran và anh trai mình chính là một đôi trời sinh, mong rằng, chúa trời sẽ tác hợp cho đôi tình nhân kia.. Nhưng Linh Nhi không ngờ, Roran cũng là một đứa trẻ mồ côi, và cha mẹ cô nhất mực phản đối tình yêu này…
“- Ta nhất quyết không chấp nhận một đứa mồ côi trở thành con dâu tập đoàn N.L đâu. Tốt hơn hết, con nên từ bỏ cái tình yêu mù quáng này đi!
- Có phải vì thế, mà cha đã thiêu trụi tu viện, thiêu cháy cô ấy và tất cả những con người đáng thương ở đấy không? – Vĩnh Nam với đôi mắt hận thù, trợn ngược lên nhìn người cha của mình! Triệu Long – chủ tịch tập đoàn N.L chỉ giương đôi mắt bình thản lên đối đáp với cậu con trai xốc nổi của mình.
- Ta không biết gì về vụ cháy cả!
- Tôi không tin! Tôi không muốn tin cha mình lại là kẻ giết người không ghê tay, hại chết một lúc mấy chục mạng người trong tu viện chỉ vì muốn con trai từ bỏ tình yêu của nó!
- Ta đã nói ta không biết gì về vụ cháy cả!
- Cả đời này tôi không muốn nhìn mặt ông nữa, tôi không muốn gọi một kẻ như ông là cha. Tôi sẽ đi khỏi đây như ông muốn.. Rồi ông sẽ thấy, khi trở về, tôi sẽ phá nát cái sự nghiệp của ông. – Vĩnh Nam nói xong, đùng đùng bỏ ra ngoài, đóng rầm cánh cửa. Trước mắt anh là cô em gái nhỏ mới 13 tuổi đang trợn tròn mắt lên nhìn mình. Anh quỳ xuống bên cạnh cô em gái, cố gắng bình tĩnh nói:
- Linh Nhi! Anh sẽ rời khỏi đây! Em chờ anh trở về, chúng ta sẽ gặp lại nhau, được không? – Linh Nhi khẽ gật đầu. Quả nhiên, hai tuần sau, Triệu Vĩnh Nam lấy tên là Spaince Rainster - Spaince là cái tên mà Roran gọi Vĩnh Nam, còn Rainster là họ của Roran: Roran Rainster. rời khỏi Trung Quốc sang Anh du học. Linh Nhi lúc còn nhỏ, không hiểu hết ý nghĩa của những lời anh trai nói. Nhưng bây giờ, cô bé đã hiểu, anh trở về đây, chính là muốn tự tay phá nát cơ nghiệp mà một tay tổ tiên, gia đình mình đã xây dựng để trả thù cho vết thương ngày xua anh phải chịu đựng. Ngày anh trai ra đi, Linh Nhi đã mon men tiến lại gần bàn làm việc của cha, ôm cổ ông, bóp vai cho ông.
- Cha! Anh trai nói.. cha là một kẻ giết người!
- Không! Cha không phải là một kẻ giết người! Một ngày nào đó, anh con sẽ hiểu tấm lòng của một người làm cha như ta! – Triệu Long cầm tay cô con gái, thở dài. Đôi mắt ông buồn rầu.”
- Roran! – Tiếng nói trong cơn mê của Vĩnh Nam đã kéo Linh Nhi ra khỏi sự hồi tưởng.
- Anh trai! Chắc chắn anh đã hiểu lầm rôi! Em tin cha của chúng ta là một người nhân từ. Nhất định, ông ấy không hại chết tu viện và chị Roran đâu! Em tin nhất định như vậy! Vì thế.. anh đừng hận cha.. có được không? – Linh Nhi khóc. Khổ thân cô bé luôn phải khó xử khi đứng giữa cha và anh trai.. Một cô gái tự tin, luôn coi mình là trung tâm thế giới lại mang trong mình một nỗi trăn trở lớn đến vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.