Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?

Chương 11

Chieck

28/05/2013

Ngày họp bàn thảo luận kế hoạch quay MV

- Chà chà! Cô diễn viên mới mà Jen phát hiện được đây có phải không? – một trong những người mẫu, diễn viên góp mặt trong MV lên tiếng. Cầm Tử không trả lời, chỉ im lặng

- Cô ta muốn bấu víu và Jen để tìm sự nổi tiếng đây mà!

- Cô ta dùng cái gì mà có thể thuyết phục được Jen để cho cô ta đóng vai chính nhỉ? Tiền, quyền.. hay… thể xác.. Hahahaa! – những tiếng nói bỡn cợt, mỉa mai, coi thường không ngừng vang lên bên tai Cầm Tử. Cô bé vẫn biết bước chân vào làng giải trí không phải dễ dàng.. nhưng những cô gái nổi tiếng kia, có biết bao fan hâm mộ, nếu họ biết mặt trái của người mà họ thần tượng, chắc họ sẽ buồn lắm..

- Em đọc đi! – Jen bước lại gần chỗ Cầm Tử đang ngồi!

- Gì vậy? – Cầm Tử nói.

- Dàn cảnh! – Cầm Tử lúc lắc đầu, cô mở tập giấy ra xem kế hoạch mà họ phải tiến hành, viễn cảnh MV đang hiện ra trước mắt Cầm Tử. Cầm Tử đóng vai một cô gái lớn lên bên Jen từ nhỏ, luôn xuất hiện bên cạnh Jen mọi lúc mọi nơi từ những chuyến du lịch, những buổi party, những đêm đi bar dưới con mắt ghen tỵ của biết bao cô gái khác, nhưng Cầm Tử luôn sống trong tâm trạng của một người con gái yêu đơn phương; bởi vì chàng trai kia mang trong mình một nỗi đau sâu kín, đã đóng kín tâm tư, không chịu chia sẻ với ai đã tìm đến nhưng cuộc chơi thâu đêm suốt sáng để quên đời. Tâm trạng cô bé ấy khi chứng kiến người mình yêu đau khổ mà không thể làm gì như thế nào nhỉ? Và rồi, trong một lần say sưa, chàng trai đã tán tỉnh một cô gái xinh đẹp đi cùng bạn trai khiến cô ta bỏ anh ta để theo mình; việc đó đã dẫn đến gây gổ trong quán bar và kết quả cô gái bé nhỏ phải nhập viện vì đỡ một đòn của đối phương thay cho người cô yêu… Cái ngày hôm đấy cũng là ngày chàng trai xung đột với cha mẹ mình, nỗi đau một gia đình sắp tan vỡ luôn canh cánh trong lòng chàng trai này. Cô gái tỉnh dậy, ngó qua cửa sổ, nhìn thấy chàng trai đang ngồi ở ghế đá trước sân viện.. cô đã đi xuống, ôm chặt lấy cậu. Và cậu trai kia như tìm được chính sự an ủi trong tim mình.. anh đã gục đầu vào vai cô mà khóc. Trái tim đã dần dần ấm lại khi ở bên cô. Cô gái trốn viện đi chơi với cậu, hai người đi dạo trên đường, đi lên chùa, đi đến bờ sông Hoàng Phố - một ngày vui chơi. Nhưng tình yêu cô gái dành cho anh không làm nỗi đau trong lòng anh vơi bớt. Anh lai tiếp tục xung đột với gia đình, lại vùi mình vào trong men rượu. Những lúc như thế này, trái tim cô gái bé nhỏ kia như quặn lại vì đau, vì xót xa… Ranh giới giữa họ là tình yêu nhưng họ không phải là người yêu.. cô gái cứ chờ đợi chàng trai; còn chàng trai cứ nghĩ cô ấy sẽ luôn luôn ở bên cạnh mình.. Cô gái đã yêu chàng trai đến mức có thể từ bỏ tất cả, chấp nhận tất cả để được bên cạnh anh… sau mỗi cuộc chơi, chàng trai trên đường trở về nhà mình lúc nào cũng đi qua một công viên nhỏ và anh ta luôn dừng lại ở đó, ngồi bên chiếc ghế gỗ và khóc… Chỉ những lúc ấy, cô gái mới có thể đến bên và an ủi trái tim chàng trai.. Cô không biết làm gì hơn là khóc cùng anh, cười cùng anh, vui cùng anh, buồn cùng anh.. dường như cuộc sống của cô chỉ có ý nghĩa khi cô sống vì anh.. Thế nhưng, ngày hôm đó, chàng trai không trở về nhà, cô gái đã đứng chờ chàng trai suốt đêm, cô quáng quàng chạy đi tìm anh và dừng lại khi anh đang cùng một cô gái khác bước vào khách sạn.. Đến lúc này, trái tim cô dường như vỡ nát.. cô nghĩ rằng rời xa nhau là điều tốt nhất dành cho cả hai.. cô không thay đổi được anh, không thể làm gì để xoa dịu nỗi đau trong anh. Tình yêu của cô cũng không đủ lớn để khiến cho anh có thể quên đi đau khổ mà anh phải chịu đựng. Cô quyết định ra đi, ra đi để giải thoát cho cả hai khỏi sự dày vò mà họ đang phải chịu đựng… Một ngày, hai ngày, ba ngày… chàng trai chạy đi tìm cô gái, nhưng tìm mãi không thấy, cho đến một hôm.. cậu dừng lại trước chiếc ghế gỗ ở công viên.. nơi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, nơi cô luôn đứng chờ anh.. Cô gái đang đứng ở đó… Nước mắt cô rơi kết thúc cho tình yêu của cô.. Anh đã không bước tới, chỉ đứng nhìn cô và khóc cùng cô. Giờ đây anh đã hiểu rõ, cô quan trọng với anh đến nhường nào.. Nhưng cũng như cô, anh phải để cô ra đi thôi… giải thoát cho tình yêu của hai người..

- Hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi quay.. Đề nghị mọi người chú ý lịch quay của mình. Thành công của MV nhờ cả vào các bạn – Holan lên tiếng động viên.

- Tôi phản đối! – Yori - cô ca sĩ kiêm diễn viên nổi tiếng lên tiếng

- Yori! Cô có gì không vừa ý! – Holan nhẹ nhàng.

- Tôi không muốn làm việc với một con bé vô danh! Tôi rút lui khỏi MV này! – Yori gay gắt. Holan thở dài. Cô đã lường trước sự việc lần này sẽ xảy ra. Cầm Tử không nói gì, tỏ vẻ không quan tâm

- Diễn viên nữ chính lần này là do chính Jen đề cử! – Holan nói

- Như thế tôi càng phản đối! Một con nhỏ vô danh không qua chọn lựa gắt gao; chỉ dựa vào chút mánh khóe vặt vãnh mà được diễn vai chính trong MV. Holan! Chỉ thử hỏi tôi có thể để yên cho cô ta đè đầu cưỡi cổ mình thế không? – các diễn viên khác cũng hưởng ứng lý lẽ trên của Yori. Phòng họp đang ầm lên.

- Đây là diễn viên mới mà tôi muốn lang – xe! Vì vậy! Để cô ta diễn vai nữ chính, gây sự chú ý cũng nằm trong kế hoạch đề ra

- Nếu là cô ta thì tôi sẽ không tham gia nữa! Holan! Có phải chị quá thiên vị không? Cô ta là người mới.. không có trình độ. Chị muốn lang – xe một kẻ tầm thường sao? Không phải ai muốn trở thành minhtinh thì cũng là minhtinh được đâu! Nếu cô ta làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng tôi! Công ty chị sẽ bồi thường như thế nào? – Yori càng gay gắt hơn khiến Holan cũng lúng túng

- Tôi không ra gì! Không phải chị cũng xây dựng hình tượng của mình từ ba chữ không ra gì đó đấy sao? Không phải ai muốn là minhtinh cũng có thể trở thành minhtinh, nhưng không phải ai muốn nổi tiếng là có thể nổi tiếng ngay được. Chị bắt đầu sự nghiệp của chị bằng cái gì: tiền, quyền.. hay thể xác! – Giọng Cầm Tử đay nghiến

- Tôi có được những gì ngày hôm nay là một tay tôi cố gắng nỗ lực, dựa vào chính bản thân mình!

- Thế thì tôi cũng muốn đứng ở vị trí của chị.. không! Phải là vượt xa chị.. bằng chính sức lực và tài năng của mình!

- Cô có thể sao? – Yori buông lời khinh miệt, cười ruồi. Cầm Tử cũng mỉm cười lạnh lùng



- Không có gì là không thể. Tôi không biết diễn xuất, nhưng tôi biết hát.. Cô bé đứng dậy bước về phía cây đàn guirta dựng ở phía trước. Cô đang gẩy bài hát của Jen: “Hãy cứ sống và quên như thế!”

“Em chưa từng nói em yêu anh..

Nhưng anh nhẹ nhàng bên em.. quan tâm em!

Anh như mặt trời sáng chói chang...

Đến bên em khi em yếu mềm... khi em cần một bờ vai che chở...

Cho em dựa dẫm và được yếu đuối..

Anh lặng lẽ đợi em.. đợi em nói: Em yêu anh!

Anh lặng lẽ chờ em.. chờ em yêu anh thật lòng..

Nhưng em ích kỷ, em sợ bị tổn thương..

En để anh bên em như một điều hiển nhiên..

Anh sẽ không rời xa em! ...

Vô tình.. Em đã không trân trọng tình yêu của anh...

Ngày hôm qua.... anh khóc..

Anh nói với em rằng: Anh cần phải giải thoát cho tình yêu của anh

Và anh cần có thời gian để quên em

Anh đã đi rồi..

Ngày hôm nay... em khóc..

Nhưng anh không thể đến bên em nữa!

Em nhớ anh...

Nhớ sự dịu dàng của anh..



Nhớ vòng tay ấm áp mà anh ôm em mỗi khi trái tim tôi run rẩy ..

Nhớ cả sự yên lặng của anh...

Anh đã khóc cho nỗi đau của em

Anh đã vì em mà ra đi..

Em yêu anh.. nhưng đã quá muộn phải không anh!..

Giờ đây.. em chẳng thể níu kéo được điều gì.

Vậy là cho đến cuối cùng..

Em vẫn không thể bước đến bên anh !

Thôi thì xóa sạch ký ức và thả nó vào lãng quên.. anh nhé !

Sống một cuộc sống không anh.. không một ký ức nào cả..

Những giọt nước mắt của anh..

Em sẽ giữ lại tất cả

Để anh có thể mỉm cười hạnh phúc..

Không cần gặp lại nhau !

Ở một nơi nào đó trên Thế giới này..

Em biết anh vẫn ổn

Và em cũng thế !

Hãy quên đi tình yêu của chúng ta.. anh nhé

Hãy cứ sống và quên như thế !! »

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook