Chương 24: Lại ngủ trên vai người đàn ông khác
Thụy Mang
03/07/2021
Hai chiếc xe trước sau dừng lại trên khoảng đất trống ngoài khách sạn, ở đây có bảy tám chiếc xe của đoàn phim đang đỗ.
Sau khi Quách Bảo Châm xuống xe, Lý Mộ cũng xuống, đứng cách Trang Khâm – vừa bước xuống khỏi một chiếc khác – một khoảng: “Tối nay có muốn đối diễn không?”
“Anh Trang, đã 11 giờ rồi.” Tiểu Liên nhắc cậu.
Trang Khâm suy nghĩ, nói với Lý Mộ: “Ngày mai diễn buổi chiều, trưa mai chúng ta ngồi trên xe đối diễn được không.”
Lý Mộ gật đầu, lên xe, Trang Khâm bảo anh chú ý an toàn, sau đó vẫy vẫy tay.
Lý Mộ lái xe đi khỏi, anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy bóng dáng ba người đi vào trong dần nhỏ đi, rồi biến mất không thấy nữa.
Buổi sáng Khâu Minh nhận được cuộc gọi của bên săn đầu người, đặt vé máy bay buổi chiều về nước luôn rồi.
Thành phố nhỏ ven biển ít được chú ý tới này, buổi đêm có vẻ yên tĩnh, trên đường gần như không có xe cộ, năm phút sau, Lý Mộ đỗ xe ngoài biệt thự, quẹt thẻ, nhập mã vào cổng ngoài, bước vào khu vườn hoa.
Biệt thự này vốn là một khu nghỉ dưỡng, ngoài một khu Lý Mộ mua kia ra, còn có hai biệt thự cách một mảnh rừng nhiệt đới, một khu còn chưa xây dựng xong, để lại cho dân cư lâu năm sử dụng.
Giá đất bên này rất rẻ, người đại diện bên bất động sản đưa Lý Mộ tới đây, tăng giá gấp bốn lần so với giá đất bản địa, Lý Mộ trả giá một nửa, mua lại.
Từ cổng lớn đi vào, một đường có đèn, phải đi ba phút mới tới.
Biệt thự kết cấu bằng gỗ, hai tầng, mỗi tầng cao sáu mét, hơn nữa còn có đỉnh nhọn, hai tầng tổng cộng cao 14m, toàn bộ cửa sổ ở tầng một là cửa sổ sát đất, Lý Mộ dùng chìa khóa mở cửa, đèn cảm ứng sáng lên, bước lên cầu thang xoắn ốc ở chính giữa, toàn bộ kiến trúc bằng gỗ đều lung lay.
Nhà có một cái sân lớn, giữa sân là một bể bơi đêm đến là lên đèn, Lý Mộ kéo rèm bốn phía, vào phòng tắm tắm rửa, thân mình như điêu khắc ngâm trong bồn tắm, anh đeo kính AR lên, hình ảnh 3D liền hiện lên.
Lý Mộ mở hòm thư ra xử lí từng mail tồn đọng.
Anh thực sự có chút không được thời thượng, không thích dùng mạng xã hội, tất cả công việc đều dùng mail cả, sau khi về nước Khâu Minh tải app WeChat cho anh, đến nay cũng chỉ có ba bạn tốt.
Cơ bắp toàn thân ngâm trong nước ấm được thả lỏng hoàn toàn, thoát khỏi hòm thư, Lý Mộ mở trình duyệt ra, tiếp tục xem video phỏng vấn tối qua còn chưa xem xong.
MC hỏi: “Khi ở một mình thích làm gì?”
Trang Khâm mặc một cái hoodie màu đen in hoa, ngồi trên một cái ghế sofa màu trắng gạo, đáp: “Xem phim điện ảnh.”
“Ra rạp chiếu phim hay là ở nhà?”
Trang Khâm: “Cả hai.”
MC: “Cậu có nuôi vật nuôi không? Thích vật nuôi gì?”
Trang Khâm: “Có lẽ về sau sẽ nuôi, em thích mèo.”
MC hình như đang lật thẻ ghi câu hỏi: “Cậu định khi nào sẽ kết hôn?”
Cậu chần chừ: “Chuyện này… chờ thời cơ chín muồi đi, để về sau rồi lại nói, em còn chưa đến tuổi kết hôn pháp luật quy định đâu.”
“Ha ha ha.” MC, ” Nói vậy là bây giờ còn chưa có đối tượng, có người thích chưa?”
Trang Khâm: “Có chứ, thích người nhà của em, còn cả những người yêu mến em nữa.”
“Ừm…” MC trầm ngâm, “Vậy hình mẫu lý tưởng của cậu là thế nào?”
“Hình mẫu lý tưởng…” Trong video, ánh mắt Trang Khâm nhìn qua một bên, như đang xem người đại diễn ra hiệu, “Người ngoài giới đi.”
“Tính cách thì sao, có yêu cầu gì về vẻ bề ngoài không?”
“Tính cách, mong là tài nấu ăn của cô ấy tốt, bởi vì em nấu không ngon, nếu cô ấy cũng không giỏi nấu ăn, vậy thì em cố gắng học làm bếp vậy. Về vẻ bề ngoài, không có yêu cầu gì, thuận mắt, cô ấy lại thích em là được.”
MC lập tức xen miệng: “Chị biết nấu cơm, cậu thấy chị có thuận mắt không?”
Trang Khâm: “Ừm…”
Lại là đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó cười nói: “Chị đẹp.”
Đẹp, chưa chắc đã là thuận mắt.
MC cười rộ lên.
Tiếp đó là một vài câu hỏi vụn vặt, vụn vặt tới mức nếu không phải là fans, có lẽ sẽ chẳng có kiên nhẫn để xem hết.
Lý Mộ trong lúc ngâm bồn đã xem hết toàn bộ video này rồi.
Lại có thêm một chút hiểu biết về cậu.
Thích xem phim điện ảnh, thích đi du lịch, nghe nhạc, còn thích… trồng cây chuối?
Đây là sở thích gì vậy.
Lý Mộ tháo kính xuống, đứng dậy khỏi bồn tắm, đôi chân dài bước ra, bồn tắm phát ra tiếng nước chảy “ùng ục”, anh mặc áo choàng tắm dài, bọt nước trượt xuống theo sợi tóc đen. Về phòng ngủ, Lý Mộ có bản lĩnh đã gặp là sẽ không quên khó mà quên được từng chi tiết, dù đã tắt video đi thì nó vẫn cứ phát đi phát lại trong đầu anh.
Động vật yêu thích là mèo, đồ ăn vặt là bánh gạo, đồ uống là sữa chua hiệu XX.
Hôm sau 11 giờ trưa Trang Khâm tới phim trường, trước đó cậu đã cố tình tắm gội sạch đầu, cậu ở phim trường xem Lý Mộ quay một lát, anh hẳn là từng học bắn súng, động tác cầm súng rút súng rất đẹp trai, ánh mắt đối diện với ống kính sắc bén, bình tĩnh tới kì lạ. Một lần NG, chỉ đạo động tác bên cạnh chỉ cho anh điểm mấu chốt của động tác.
Tới 12 giờ, cảnh này vẫn chưa quay xong, Trang Khâm cùng ăn cơm hộp với nhân viên công tác trong đoàn phim, cậu ăn xong rồi, cảnh này của Lý Mộ mới kết thúc.
Quay cảnh hành động dưới cái nóng 40 độ mùa hạ, đương nhiên là mồ hôi chảy ròng ròng, một trợ lý đoàn phim tạm thời phái tới cho Lý Mộ cầm khăn lạnh bước tới, định lau mồ hôi cho anh, Lý Mộ nghiêng đầu né đi: “Tôi tự mình lau là được rồi, cảm ơn.”
Nữ trợ lý đỏ mặt, nói: “Cơm hộp của đoàn phim đều đã bị cướp sạch, thầy Lý Mộ, tôi gọi cho nhà hàng gần đây đưa cơm tới nhé? Ngài có thích ăn món ăn Đông Nam Á không?”
Lý Mộ xua tay, tỏ ý không cần, mắt lướt qua cô, lại thấy Trang Khâm đang nói chuyện với người phụ trách.
Trong tay Trang Khâm cầm cơm hộp, hơi cúi đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra, ngay cả đường cong cũng thật xinh đẹp, người phụ trách đang cầm một bảng biểu, như là xác nhận gì đó với cậu.
Lý Mộ cho rằng cậu còn chưa ăn cơm, thì nâng bước đi về phía cậu, đúng lúc thấy Trang Khâm đang nói tới chuyện xin nghỉ vài ngày về nước với người phụ trách đoàn phim.
“Cậu phải về nước?” Lý Mộ hỏi.
Trang Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Anh quay xong rồi à? Tôi có một cuộc họp báo phải tham gia, còn có các hoạt động linh tinh khác nữa, ba ngày sau sẽ quay lại.”
Anh trai phụ trách bên cạnh đề nghị: “Vậy thầy Trang, cảnh quay trong ba ngày này tôi dịch tới những ngày sau, ngài thấy được không?”
“Chuyện này…” Lúc này Trang Khâm liếc mắt nhìn Lý Mộ một cái, lại nói với người phụ trách: “Anh La, những cảnh sau kia đều đã sắp xếp rồi, nếu cảnh trong ba ngày này bị dịch, không phải sẽ quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch quay sao? Anh xem, hay là chuyển tới tháng sau đi, kế hoạch tháng sau vẫn chưa định, để tháng sau rồi lại quay.”
Người phụ trách cười cười, cũng không dám từ chối thẳng: “Chuyện này tôi phải hỏi đạo diễn Quách một chút đã.”
Trang Khâm gật đầu, anh trai phụ trách đi rồi, Trang Khâm thuận tay đưa cơm hộp trong tay cho Lý Mộ.
Lý Mộ không nhận lấy: “Cho tôi?”
“Đúng vậy, anh vẫn chưa ăn cơm mà?” Trang Khâm vừa rồi đã cố tình lấy nhiều thêm một hộp.
Lý Mộ lại tưởng rằng cậu không ăn, nhường suất của cậu cho mình, cảm thấy rất ngạc nhiên, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy tới kì lạ kia của cậu, “Cậu ăn đi.”
“Tôi ăn không vào, cho anh.” Trang Khâm nghĩ thầm tôi cũng không phải là lợn, cậu đưa cơm hộp và đũa dùng một lần cho anh, “Chắc là vẫn chưa kịp nguội, nhân lúc còn nóng anh hãy ăn đi.”
Tiêu chuẩn cơm hộp của đoàn phim họ rất cao, là cơm trưa xa hoa do nhóm đầu bếp nấu, ngay cả cơm hộp cũng có vẻ rất cầu kì, do đó, chỉ số hạnh phúc của nhân viên đoàn phim cũng cao, mệt thì mệt, đóng phim nào có thể không mệt, nhưng người đầu tư góp sức, thức ăn ngon, chỉ chút chuyện này đã tốt hơn không biết bao nhiêu đoàn phim khác.
Lý Mộ nghĩ thầm Trang Khâm có phải là vì quay các cảnh quay của giai đoạn sau, mà không ăn để giảm cân không, anh nhìn hộp cơm, là hộp gồm hai tầng.
Trang Khâm nói: “Tôi lên xe chờ anh, anh ăn xong chúng ta đối diễn.”
Lý Mộ gật đầu, quay người tìm nhân viên công tác phát cơm: “Cơm hộp không còn nữa à?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Không biết là ai lấy dư, ngài vẫn chưa ăn à? Tôi có thể về khách sạn lấy thêm một suất nữa về đây.”
Lý Mộ lắc đầu tỏ ý không cần, hỏi xin nhân viên công tác thêm một đôi đũa dùng một lần, bưng cơm hộp về xe.
Trang Khâm đang đeo tai nghe, xem lại cảnh diễn buổi chiều kia, Lý Mộ lên xe, mở một bên cửa sổ xe thông khí, mở hộp cơm ra, không quá thành thạo chia phần cơm thành hai nửa, lại tách một đôi đũa ra, đưa một nửa suất cơm cho Trang Khâm.
Trang Khâm tháo tai nghe xuống, nghi hoặc nhìn anh.
Lý Mộ: “Tôi ăn không hết.”
Trang Khâm đánh giá vóc người cao lớn của anh: “…?”
Lý Mộ mặt không đổi sắc: “Không thể lãng phí thức ăn, một nửa này cậu giải quyết đi.”
Trang Khâm mới vừa ăn hết một phần cơm trưa ngon lành, chịu áp lực chỉ có thể nhận lấy, dùng đôi đũa mới tinh kẹp đùi gà và tôm chiên trong hộp, gắp cho anh: “Tôi còn chưa chạm vào, anh ăn nhiều một chút, quay cảnh hành động vất vả.”
Lý Mộ từ khi sinh ra chưa ăn cơm hộp bao giờ, càng chưa từng dưới hoàn cảnh đơn sơ như vậy, chia đồ ăn cho người khác, tâm tình không hiểu sao lại rất không tệ, nhìn cậu chăm chú vài giây, phát hiện đôi mắt kia dưới cảnh ngược sáng ảm đạm, lại được làm nổi bật lên tới sáng ngời.
Lý Mộ thuyết phục bản thân nhận lấy: “Không vất vả.”
Trang Khâm ăn tới có hơi căng bụng, cậu xuống xe súc miệng, trong lòng hối hận, biết thế đã từ chối.
Cảnh quay chiều nay có hơi đặc biệt, cũng coi như là có tiếp xúc tứ chi, vòi hoa sen trong nhà hỏng rồi, An Khả nằm trên sofa, Giang Trác pha nước ấm, gội đầu giúp cậu.
Lời thoại của cảnh này rất đời thường, cũng rất ít, hai người rất nhanh đã nhập vai, đọc lời thoại xong một lần, Trang Khâm nghe lại bản ghi âm, tìm ra những chỗ giọng điệu chưa ổn, sửa đổi, lại đọc lại lần nữa.
Hai người thử ba bốn lần, đã tìm được cảm giác, Trang Khâm xem thời gian, nói: “Hai rưỡi chiều bắt đầu quay, còn nghỉ được một tiếng, sáng nay anh quay lâu như vậy, có muốn ngủ một lát trên xe không?”
Lý Mộ đặt kịch bản sang bên: “Sẽ không làm phiền cậu chứ?”
“Tôi nghe nhạc.” Cậu chỉ chỉ tai nghe, “Nếu anh để ý thì tôi có thể về lại xe tôi, như vậy anh có thể nằm xuống ngủ.”
Lý Mộ nói không ngại: “Cậu ở đây bao lâu cũng được.”
Trang Khâm cười cười: “Vậy lát nữa tôi gọi anh dậy sớm mười phút.”
Lý Mộ quàng gối chữ U lên cổ, nhắm mắt lại, nói được.
Tối qua anh ngủ rất muộn, sáng cũng ngủ dậy muộn hơn hẳn, lái xe tới phim trường, quay cường độ cao cả sáng, dù ngày nào cũng rèn luyện, cũng sẽ cảm thấy tinh thần mỏi mệt.
Chỉ chốc lát sau, Trang Khâm đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, anh ngủ rồi.
Ngủ cũng nhanh quá rồi? Cậu quay đầu nhìn, đầu Lý Mộ hơi nghiêng, mặt đè lên gối chữ U, hai tay đặt trên hai đùi, tay nắm hờ, sườn mặt anh tuấn, hốc mắt sâu, lông mi dày, thể hiện một vài đặc điểm không rõ ràng của con lai.
Trang Khâm thuận tay kéo rèm bên phía mình xuống, sau đó hơi nhổm dậy, duỗi dài tay kéo rèm bên phía Lý Mộ xuống. Động tác Trang Khâm rất khẽ khàng, cậu ngửi thấy trên người anh có mùi mồ hôi rất nhạt, còn có một mùi hương thoang thoảng rất nam tính.
Quay phim không ngờ vẫn xịt nước hoa, thật là tinh tế.
Trang Khâm lại lần nữa đeo tai nghe lên, nhắm hai mắt, nghe kịch bản.
Cậu gửi file kịch bản vào điện thoại, dùng chế độ đọc chậm bật âm thanh lên, giọng nam máy móc trì độn kia nghe cực kì có tính thôi miên.
Trang Khâm cũng nghiêng đầu, thong thả dựa vào lưng ghế da, dần dần trượt về phía Lý Mộ.
Lý Mộ trước giờ vẫn luôn ngủ nông bị trọng lượng bên cạnh dựa vào đánh thức, tính cáu kỉnh khi ngủ dậy làm anh không vui mà nhíu mày.
Một tiếng sau, Tiểu Liên tới gọi Trang Khâm, ai ngờ vừa mở cửa xe ra, đã thấy một vị nam chính còn lại là Lý Mộ đang ngồi bên cạnh, anh đang nhắm hai mắt như đang ngủ, mũi cao mắt sâu, dáng vẻ rất đẹp.
Tiểu Liên không nhịn được đưa mắt nhìn anh nhiều hơn, tuy đã thấy nhiều người trong giới, nhưng hình mẫu quý khí anh tuấn như Lý Mộ này vẫn rất hiếm thấy.
Trang Khâm đâu?
Thật cẩn thận thăm dò, quả nhiên ―― nghệ sĩ không thể làm cho mình bớt lo kia lại đang ngủ trên vai một người đàn ông khác.
Sáng còn chưa ngủ đủ? Sao có thể ngủ ngon tới vậy! Nghĩ tới lời dặn của chị Mân, Tiểu Liên vừa định gọi cậu dậy, thì nam chính thoạt nhìn như đang ngủ kia, lại thò tay kéo cửa xe lại, như bị quấy rầy không vui, rất không khách khí đóng thẳng cửa lại!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Liên: Kinh ngạc đến ngây người…
Sau khi Quách Bảo Châm xuống xe, Lý Mộ cũng xuống, đứng cách Trang Khâm – vừa bước xuống khỏi một chiếc khác – một khoảng: “Tối nay có muốn đối diễn không?”
“Anh Trang, đã 11 giờ rồi.” Tiểu Liên nhắc cậu.
Trang Khâm suy nghĩ, nói với Lý Mộ: “Ngày mai diễn buổi chiều, trưa mai chúng ta ngồi trên xe đối diễn được không.”
Lý Mộ gật đầu, lên xe, Trang Khâm bảo anh chú ý an toàn, sau đó vẫy vẫy tay.
Lý Mộ lái xe đi khỏi, anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy bóng dáng ba người đi vào trong dần nhỏ đi, rồi biến mất không thấy nữa.
Buổi sáng Khâu Minh nhận được cuộc gọi của bên săn đầu người, đặt vé máy bay buổi chiều về nước luôn rồi.
Thành phố nhỏ ven biển ít được chú ý tới này, buổi đêm có vẻ yên tĩnh, trên đường gần như không có xe cộ, năm phút sau, Lý Mộ đỗ xe ngoài biệt thự, quẹt thẻ, nhập mã vào cổng ngoài, bước vào khu vườn hoa.
Biệt thự này vốn là một khu nghỉ dưỡng, ngoài một khu Lý Mộ mua kia ra, còn có hai biệt thự cách một mảnh rừng nhiệt đới, một khu còn chưa xây dựng xong, để lại cho dân cư lâu năm sử dụng.
Giá đất bên này rất rẻ, người đại diện bên bất động sản đưa Lý Mộ tới đây, tăng giá gấp bốn lần so với giá đất bản địa, Lý Mộ trả giá một nửa, mua lại.
Từ cổng lớn đi vào, một đường có đèn, phải đi ba phút mới tới.
Biệt thự kết cấu bằng gỗ, hai tầng, mỗi tầng cao sáu mét, hơn nữa còn có đỉnh nhọn, hai tầng tổng cộng cao 14m, toàn bộ cửa sổ ở tầng một là cửa sổ sát đất, Lý Mộ dùng chìa khóa mở cửa, đèn cảm ứng sáng lên, bước lên cầu thang xoắn ốc ở chính giữa, toàn bộ kiến trúc bằng gỗ đều lung lay.
Nhà có một cái sân lớn, giữa sân là một bể bơi đêm đến là lên đèn, Lý Mộ kéo rèm bốn phía, vào phòng tắm tắm rửa, thân mình như điêu khắc ngâm trong bồn tắm, anh đeo kính AR lên, hình ảnh 3D liền hiện lên.
Lý Mộ mở hòm thư ra xử lí từng mail tồn đọng.
Anh thực sự có chút không được thời thượng, không thích dùng mạng xã hội, tất cả công việc đều dùng mail cả, sau khi về nước Khâu Minh tải app WeChat cho anh, đến nay cũng chỉ có ba bạn tốt.
Cơ bắp toàn thân ngâm trong nước ấm được thả lỏng hoàn toàn, thoát khỏi hòm thư, Lý Mộ mở trình duyệt ra, tiếp tục xem video phỏng vấn tối qua còn chưa xem xong.
MC hỏi: “Khi ở một mình thích làm gì?”
Trang Khâm mặc một cái hoodie màu đen in hoa, ngồi trên một cái ghế sofa màu trắng gạo, đáp: “Xem phim điện ảnh.”
“Ra rạp chiếu phim hay là ở nhà?”
Trang Khâm: “Cả hai.”
MC: “Cậu có nuôi vật nuôi không? Thích vật nuôi gì?”
Trang Khâm: “Có lẽ về sau sẽ nuôi, em thích mèo.”
MC hình như đang lật thẻ ghi câu hỏi: “Cậu định khi nào sẽ kết hôn?”
Cậu chần chừ: “Chuyện này… chờ thời cơ chín muồi đi, để về sau rồi lại nói, em còn chưa đến tuổi kết hôn pháp luật quy định đâu.”
“Ha ha ha.” MC, ” Nói vậy là bây giờ còn chưa có đối tượng, có người thích chưa?”
Trang Khâm: “Có chứ, thích người nhà của em, còn cả những người yêu mến em nữa.”
“Ừm…” MC trầm ngâm, “Vậy hình mẫu lý tưởng của cậu là thế nào?”
“Hình mẫu lý tưởng…” Trong video, ánh mắt Trang Khâm nhìn qua một bên, như đang xem người đại diễn ra hiệu, “Người ngoài giới đi.”
“Tính cách thì sao, có yêu cầu gì về vẻ bề ngoài không?”
“Tính cách, mong là tài nấu ăn của cô ấy tốt, bởi vì em nấu không ngon, nếu cô ấy cũng không giỏi nấu ăn, vậy thì em cố gắng học làm bếp vậy. Về vẻ bề ngoài, không có yêu cầu gì, thuận mắt, cô ấy lại thích em là được.”
MC lập tức xen miệng: “Chị biết nấu cơm, cậu thấy chị có thuận mắt không?”
Trang Khâm: “Ừm…”
Lại là đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó cười nói: “Chị đẹp.”
Đẹp, chưa chắc đã là thuận mắt.
MC cười rộ lên.
Tiếp đó là một vài câu hỏi vụn vặt, vụn vặt tới mức nếu không phải là fans, có lẽ sẽ chẳng có kiên nhẫn để xem hết.
Lý Mộ trong lúc ngâm bồn đã xem hết toàn bộ video này rồi.
Lại có thêm một chút hiểu biết về cậu.
Thích xem phim điện ảnh, thích đi du lịch, nghe nhạc, còn thích… trồng cây chuối?
Đây là sở thích gì vậy.
Lý Mộ tháo kính xuống, đứng dậy khỏi bồn tắm, đôi chân dài bước ra, bồn tắm phát ra tiếng nước chảy “ùng ục”, anh mặc áo choàng tắm dài, bọt nước trượt xuống theo sợi tóc đen. Về phòng ngủ, Lý Mộ có bản lĩnh đã gặp là sẽ không quên khó mà quên được từng chi tiết, dù đã tắt video đi thì nó vẫn cứ phát đi phát lại trong đầu anh.
Động vật yêu thích là mèo, đồ ăn vặt là bánh gạo, đồ uống là sữa chua hiệu XX.
Hôm sau 11 giờ trưa Trang Khâm tới phim trường, trước đó cậu đã cố tình tắm gội sạch đầu, cậu ở phim trường xem Lý Mộ quay một lát, anh hẳn là từng học bắn súng, động tác cầm súng rút súng rất đẹp trai, ánh mắt đối diện với ống kính sắc bén, bình tĩnh tới kì lạ. Một lần NG, chỉ đạo động tác bên cạnh chỉ cho anh điểm mấu chốt của động tác.
Tới 12 giờ, cảnh này vẫn chưa quay xong, Trang Khâm cùng ăn cơm hộp với nhân viên công tác trong đoàn phim, cậu ăn xong rồi, cảnh này của Lý Mộ mới kết thúc.
Quay cảnh hành động dưới cái nóng 40 độ mùa hạ, đương nhiên là mồ hôi chảy ròng ròng, một trợ lý đoàn phim tạm thời phái tới cho Lý Mộ cầm khăn lạnh bước tới, định lau mồ hôi cho anh, Lý Mộ nghiêng đầu né đi: “Tôi tự mình lau là được rồi, cảm ơn.”
Nữ trợ lý đỏ mặt, nói: “Cơm hộp của đoàn phim đều đã bị cướp sạch, thầy Lý Mộ, tôi gọi cho nhà hàng gần đây đưa cơm tới nhé? Ngài có thích ăn món ăn Đông Nam Á không?”
Lý Mộ xua tay, tỏ ý không cần, mắt lướt qua cô, lại thấy Trang Khâm đang nói chuyện với người phụ trách.
Trong tay Trang Khâm cầm cơm hộp, hơi cúi đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra, ngay cả đường cong cũng thật xinh đẹp, người phụ trách đang cầm một bảng biểu, như là xác nhận gì đó với cậu.
Lý Mộ cho rằng cậu còn chưa ăn cơm, thì nâng bước đi về phía cậu, đúng lúc thấy Trang Khâm đang nói tới chuyện xin nghỉ vài ngày về nước với người phụ trách đoàn phim.
“Cậu phải về nước?” Lý Mộ hỏi.
Trang Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Anh quay xong rồi à? Tôi có một cuộc họp báo phải tham gia, còn có các hoạt động linh tinh khác nữa, ba ngày sau sẽ quay lại.”
Anh trai phụ trách bên cạnh đề nghị: “Vậy thầy Trang, cảnh quay trong ba ngày này tôi dịch tới những ngày sau, ngài thấy được không?”
“Chuyện này…” Lúc này Trang Khâm liếc mắt nhìn Lý Mộ một cái, lại nói với người phụ trách: “Anh La, những cảnh sau kia đều đã sắp xếp rồi, nếu cảnh trong ba ngày này bị dịch, không phải sẽ quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch quay sao? Anh xem, hay là chuyển tới tháng sau đi, kế hoạch tháng sau vẫn chưa định, để tháng sau rồi lại quay.”
Người phụ trách cười cười, cũng không dám từ chối thẳng: “Chuyện này tôi phải hỏi đạo diễn Quách một chút đã.”
Trang Khâm gật đầu, anh trai phụ trách đi rồi, Trang Khâm thuận tay đưa cơm hộp trong tay cho Lý Mộ.
Lý Mộ không nhận lấy: “Cho tôi?”
“Đúng vậy, anh vẫn chưa ăn cơm mà?” Trang Khâm vừa rồi đã cố tình lấy nhiều thêm một hộp.
Lý Mộ lại tưởng rằng cậu không ăn, nhường suất của cậu cho mình, cảm thấy rất ngạc nhiên, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy tới kì lạ kia của cậu, “Cậu ăn đi.”
“Tôi ăn không vào, cho anh.” Trang Khâm nghĩ thầm tôi cũng không phải là lợn, cậu đưa cơm hộp và đũa dùng một lần cho anh, “Chắc là vẫn chưa kịp nguội, nhân lúc còn nóng anh hãy ăn đi.”
Tiêu chuẩn cơm hộp của đoàn phim họ rất cao, là cơm trưa xa hoa do nhóm đầu bếp nấu, ngay cả cơm hộp cũng có vẻ rất cầu kì, do đó, chỉ số hạnh phúc của nhân viên đoàn phim cũng cao, mệt thì mệt, đóng phim nào có thể không mệt, nhưng người đầu tư góp sức, thức ăn ngon, chỉ chút chuyện này đã tốt hơn không biết bao nhiêu đoàn phim khác.
Lý Mộ nghĩ thầm Trang Khâm có phải là vì quay các cảnh quay của giai đoạn sau, mà không ăn để giảm cân không, anh nhìn hộp cơm, là hộp gồm hai tầng.
Trang Khâm nói: “Tôi lên xe chờ anh, anh ăn xong chúng ta đối diễn.”
Lý Mộ gật đầu, quay người tìm nhân viên công tác phát cơm: “Cơm hộp không còn nữa à?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Không biết là ai lấy dư, ngài vẫn chưa ăn à? Tôi có thể về khách sạn lấy thêm một suất nữa về đây.”
Lý Mộ lắc đầu tỏ ý không cần, hỏi xin nhân viên công tác thêm một đôi đũa dùng một lần, bưng cơm hộp về xe.
Trang Khâm đang đeo tai nghe, xem lại cảnh diễn buổi chiều kia, Lý Mộ lên xe, mở một bên cửa sổ xe thông khí, mở hộp cơm ra, không quá thành thạo chia phần cơm thành hai nửa, lại tách một đôi đũa ra, đưa một nửa suất cơm cho Trang Khâm.
Trang Khâm tháo tai nghe xuống, nghi hoặc nhìn anh.
Lý Mộ: “Tôi ăn không hết.”
Trang Khâm đánh giá vóc người cao lớn của anh: “…?”
Lý Mộ mặt không đổi sắc: “Không thể lãng phí thức ăn, một nửa này cậu giải quyết đi.”
Trang Khâm mới vừa ăn hết một phần cơm trưa ngon lành, chịu áp lực chỉ có thể nhận lấy, dùng đôi đũa mới tinh kẹp đùi gà và tôm chiên trong hộp, gắp cho anh: “Tôi còn chưa chạm vào, anh ăn nhiều một chút, quay cảnh hành động vất vả.”
Lý Mộ từ khi sinh ra chưa ăn cơm hộp bao giờ, càng chưa từng dưới hoàn cảnh đơn sơ như vậy, chia đồ ăn cho người khác, tâm tình không hiểu sao lại rất không tệ, nhìn cậu chăm chú vài giây, phát hiện đôi mắt kia dưới cảnh ngược sáng ảm đạm, lại được làm nổi bật lên tới sáng ngời.
Lý Mộ thuyết phục bản thân nhận lấy: “Không vất vả.”
Trang Khâm ăn tới có hơi căng bụng, cậu xuống xe súc miệng, trong lòng hối hận, biết thế đã từ chối.
Cảnh quay chiều nay có hơi đặc biệt, cũng coi như là có tiếp xúc tứ chi, vòi hoa sen trong nhà hỏng rồi, An Khả nằm trên sofa, Giang Trác pha nước ấm, gội đầu giúp cậu.
Lời thoại của cảnh này rất đời thường, cũng rất ít, hai người rất nhanh đã nhập vai, đọc lời thoại xong một lần, Trang Khâm nghe lại bản ghi âm, tìm ra những chỗ giọng điệu chưa ổn, sửa đổi, lại đọc lại lần nữa.
Hai người thử ba bốn lần, đã tìm được cảm giác, Trang Khâm xem thời gian, nói: “Hai rưỡi chiều bắt đầu quay, còn nghỉ được một tiếng, sáng nay anh quay lâu như vậy, có muốn ngủ một lát trên xe không?”
Lý Mộ đặt kịch bản sang bên: “Sẽ không làm phiền cậu chứ?”
“Tôi nghe nhạc.” Cậu chỉ chỉ tai nghe, “Nếu anh để ý thì tôi có thể về lại xe tôi, như vậy anh có thể nằm xuống ngủ.”
Lý Mộ nói không ngại: “Cậu ở đây bao lâu cũng được.”
Trang Khâm cười cười: “Vậy lát nữa tôi gọi anh dậy sớm mười phút.”
Lý Mộ quàng gối chữ U lên cổ, nhắm mắt lại, nói được.
Tối qua anh ngủ rất muộn, sáng cũng ngủ dậy muộn hơn hẳn, lái xe tới phim trường, quay cường độ cao cả sáng, dù ngày nào cũng rèn luyện, cũng sẽ cảm thấy tinh thần mỏi mệt.
Chỉ chốc lát sau, Trang Khâm đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, anh ngủ rồi.
Ngủ cũng nhanh quá rồi? Cậu quay đầu nhìn, đầu Lý Mộ hơi nghiêng, mặt đè lên gối chữ U, hai tay đặt trên hai đùi, tay nắm hờ, sườn mặt anh tuấn, hốc mắt sâu, lông mi dày, thể hiện một vài đặc điểm không rõ ràng của con lai.
Trang Khâm thuận tay kéo rèm bên phía mình xuống, sau đó hơi nhổm dậy, duỗi dài tay kéo rèm bên phía Lý Mộ xuống. Động tác Trang Khâm rất khẽ khàng, cậu ngửi thấy trên người anh có mùi mồ hôi rất nhạt, còn có một mùi hương thoang thoảng rất nam tính.
Quay phim không ngờ vẫn xịt nước hoa, thật là tinh tế.
Trang Khâm lại lần nữa đeo tai nghe lên, nhắm hai mắt, nghe kịch bản.
Cậu gửi file kịch bản vào điện thoại, dùng chế độ đọc chậm bật âm thanh lên, giọng nam máy móc trì độn kia nghe cực kì có tính thôi miên.
Trang Khâm cũng nghiêng đầu, thong thả dựa vào lưng ghế da, dần dần trượt về phía Lý Mộ.
Lý Mộ trước giờ vẫn luôn ngủ nông bị trọng lượng bên cạnh dựa vào đánh thức, tính cáu kỉnh khi ngủ dậy làm anh không vui mà nhíu mày.
Một tiếng sau, Tiểu Liên tới gọi Trang Khâm, ai ngờ vừa mở cửa xe ra, đã thấy một vị nam chính còn lại là Lý Mộ đang ngồi bên cạnh, anh đang nhắm hai mắt như đang ngủ, mũi cao mắt sâu, dáng vẻ rất đẹp.
Tiểu Liên không nhịn được đưa mắt nhìn anh nhiều hơn, tuy đã thấy nhiều người trong giới, nhưng hình mẫu quý khí anh tuấn như Lý Mộ này vẫn rất hiếm thấy.
Trang Khâm đâu?
Thật cẩn thận thăm dò, quả nhiên ―― nghệ sĩ không thể làm cho mình bớt lo kia lại đang ngủ trên vai một người đàn ông khác.
Sáng còn chưa ngủ đủ? Sao có thể ngủ ngon tới vậy! Nghĩ tới lời dặn của chị Mân, Tiểu Liên vừa định gọi cậu dậy, thì nam chính thoạt nhìn như đang ngủ kia, lại thò tay kéo cửa xe lại, như bị quấy rầy không vui, rất không khách khí đóng thẳng cửa lại!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Liên: Kinh ngạc đến ngây người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.