Chương 25: Tình cảm phải chủ động bồi dưỡng như thế nào?
Thụy Mang
03/07/2021
Âm thanh đóng cửa xe không nhỏ, Trang Khâm cựa quậy, như bị đánh thức.
Tiểu Liên đứng ngoài sửng sốt vài giây —— không hiểu vì sao, cậu ta cũng không có dũng khí mở cửa lại lần nữa, cậu ta đưa tay gõ gõ cửa sổ: “Anh Trang, phim trường đang sắp xếp bối cảnh, lát nữa là quay rồi, chuyên viên trang điểm đang tìm anh đấy.”
“Ừm, biết rồi.” Trang Khâm ngóc đầu dậy khỏi vai Lý Mộ, chột dạ nói xin lỗi anh, “Tôi không cố ý đâu, thật xin lỗi.”
Cậu biết Lý Mộ không thích tiếp xúc với người khác, tuy mấy ngày nay hai người quay không ít cảnh phối hợp với nhau trong phim, thân hơn rất nhiều, nhưng tuyệt chưa đến mức có thể dựa vào vai ngủ khi không diễn như vậy.
Lý Mộ dụi dụi mũi, cơn cáu khi vừa ngủ dậy giảm đi một chút. Vẫn là bộ dáng lễ phép, xa cách kia, anh nói: “Không sao cả.”
Xét Trang Khâm nhường cơm trưa cho anh, Lý Mộ vừa rồi mới nhịn không đánh thức cậu dậy, chỉ đẩy ra có một lần, Trang Khâm một lúc sau lại gục tới, làm anh không khỏi hoài nghi có phải là cố ý hay không.
Vừa rồi anh nhìn chằm chằm bộ dáng đang ngủ của Trang Khâm, xác nhận trong chốc lát, mới có thể chắc chắn là không phải giả vờ.
Lý Mộ cầm hai chai nước lạnh, đưa cho cậu một chai, cửa xe mở ra, hai người xuống xe, Trang Khâm xoa xoa mặt, giơ tay gãi gãi mái tóc đen hơi rối vì vừa ngủ dậy, híp mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Tiểu Liên kéo cậu đi tìm chuyên viên trang điểm: “Anh Trang, sao anh lại ngủ trên vai người khác nữa rồi, cũng may là ở trên xe, không ai nhìn thấy.”
Trang Khâm nói: “Tôi tưởng là cậu.” Bản thân cậu cũng ngạc nhiên, tại sao Lý Mộ lại không đẩy cậu ra, cứ để mình ngủ như vậy?
Tiểu Liên không biết nói gì tiếp, Trang Khâm có vài lần dựa vào người cậu ta ngủ, thậm chí có một lần trong phòng hóa trang của chương trình, cậu ngủ trên vai một nam diễn viên đã từng diễn chung, còn bị người ta chụp lại, cũng may chưa bị lan truyền ra ngoài, bằng không sẽ gây ra sóng to gió lớn.
“Em nói với đạo diễn Quách một tiếng, bảo anh ta mua hai cái sofa đặt trong phòng hóa trang, nghỉ trên sofa thoải mái hơn trong xe.”
Trang Khâm nói được.
Đóng phim ở Đông Nam Á này, chỗ tốt là không cần lo vấn đề lấy ánh sáng, dù là mùa mưa, thì cơn mưa kia cũng sẽ sớm tạnh, mây đen tản đi, ánh nắng lại chiếu sáng khắp nơi.
Việc lấy ánh sáng trong cảnh quay này cực kì quan trọng, thế nên thời gian quay đã định là bắt đầu vào hai giờ rưỡi chiều, quay một hồi kéo dài tới ba giờ, mà bốn giờ chính là khoảng thời gian thích hợp để quay nhất trong ngày.
Dùng phấn hóa trang lướt nhẹ qua đôi mày rậm của Trang Khâm, chuyên viên trang điểm đánh một lớp contour mỏng ở sườn mặt và hốc mắt cho cậu, sau đó hóa trang những vệt tụ máu xanh bầm mà sưng đỏ trên mặt cậu, tiếp đó dùng bùn đã chuẩn bị sẵn quệt lên đầu, má Trang Khâm.
Cảnh quay này, cậu gặp phải phiền toái nhỏ bên ngoài, về nhà sau khi ẩu đả, cậu vốn định đi tắm, ai ngờ vòi hoa sen đã bị Giang Trác bạo lực làm hỏng mất, Giang Trác thấy trên mặt cậu có vết thương và dính bùn, thì giúp cậu gội đầu, rửa mặt.
Khi hóa trang, Trang Khâm nhắm hai mắt lại, ấp ủ cảm xúc, nhập vai, tìm được vị trí của bản thân, người phụ trách đập bảng: “Mọi người vào vị trí của mình —— “
Gội đầu, tay luồn qua mái tóc, phối màu sau này cho bộ phim Quách Bảo Châm cũng đã nghĩ kĩ rồi, giai đoạn trước là sắc màu lạnh, bắt đầu từ đây ánh mặt trời ấm áp, biến thành tone màu ấm, đoạn sau là báo thù, lại biến về màu trầm bão hòa.
Camera nhắm ngay phòng bếp, ấm nước rung rừ rừ.
Một bàn tay nắm lấy quai ấm nước, nhấc lên.
Theo tiếng nước “xì xì”, trong màn hình, Giang Trác bưng chậu sứ còn tỏa hơi nóng đặt lên ghế: “Đi tới đây nằm xuống.”
An Khả đứng bên cửa, cả người toàn vết thương, quần áo cũng bẩn thỉu.
“Sofa à?” Cậu theo âm thanh đi tới, đối mặt với chướng ngại vật thì dừng chân, Giang Trác đặt bàn tay lên vai cậu, ấn cậu ngồi xuống: “Nằm lên đây.”
Cảnh này cắt, An Khả đã nằm xuống, ngón tay thon dài của Giang Trác nắm lấy tóc cậu, bảo cậu: “Nằm dịch lên một chút.”
Cậu làm theo, cơ thể còn hơi run run, đôi mắt lại mở to, đen láy nhưng không có tiêu cự.
Khi ánh mặt trời bò lên khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu khẽ chớp lấy một cái, tay Giang Trác cầm chậu nước ấm lên, dội lên đầu cậu.
Nước theo tóc đen chảy xuống.
Nước nóng sạch sẽ, trở nên vẩn đục.
“Ai bắt nạt cậu?”
“… Không có bắt nạt tôi cả.” Giọng nói đã mang theo tiếng nghèn nghẹn.
“Vậu cậu tự ngã xuống bùn?”
“Tôi đánh người khác, tôi đánh trả…”
“Có đánh trả, vậy vì sao lại đánh nhau?” Trong mắt sát thủ, thiếu niên vẫn còn là một đứa trẻ, một đứa trẻ sẽ đánh nhau với người khác.
Ánh mặt trời đọng lên trên khuôn mặt cậu, vầng sáng vàng kim làm cậu thoạt nhìn thật sạch sẽ trong sáng, bàn tay dính nước của Giang Trác xoa mặt cậu, chà sạch đống bùn. An Khả nhe răng tỏ vẻ bị đau, giọng nói hơi hạ xuống: “Chú tôi bán ma túy cho ba cậu ta, tôi không nên đánh trả, chú tôi hủy hoại gia đình nhà người khác.”
“Sai là người khác, cậu không hề sai.” Giọng nói của Giang Trác tựa như làn gió, hờ hững chẳng để ý, “Nhỡ kỹ lấy.”
Ánh mặt trời hoàn toàn chiếu lên người diễn viên.
Đạo diễn Quách và phó đạo diễn Chu đứng sau thiết bị quan sát, hai người đều rất chăm chú, phó đạo diễn Chu hỏi: “Đạo diễn Quách, có phải cậu đã lén giảng giải kịch bản cho họ phải không? Tôi ở phim trường trước giờ chưa thấy cậu giảng giải kịch bản cho diễn viên lần nào.”
Quách Bảo Châm nói nhỏ: “Không, tôi để họ tự mình đối diễn, nếu bản thân diễn viên đã có thể diễn tốt rồi, tôi còn chỉ cho họ làm gì? Xem cảnh quay này đi, không phải rất tự nhiên sao?”
Một buổi chiều, mấy cảnh quay trong nhà đã thuận lợi quay xong.
Khi kết thúc, Tiểu Liên lập tức xông lên choàng khăn lau cho cậu, bao lấy mái đầu ướt đẫm.
Vừa rồi khi đóng phim, nước bắn tung tóe lên chiếc áo trắng của Trang Khâm, áo hơi xuyên thấu, chỗ ngực cũng có thể nhìn thấy được. Lý Mộ liền đứng trước mặt cậu, che cậu lại: “Cậu đi theo đằng sau tôi, cùng tôi đi tới phòng hóa trang.”
Trang Khâm cúi đầu nhìn lướt qua, cũng phát hiện thấy tạo hình chật vật của mình bây giờ.
“Cảm ơn.” Cậu bước nhanh theo Lý Mộ vào phòng hóa trang, Lý Mộ kéo ngăn kéo ra tìm máy sấy cho cậu, Trang Khâm dùng khăn lau tóc: “Vừa rồi để anh gội đầu cho tôi lâu như vậy, thật là ngại quá.”
Lý Mộ tìm được máy sấy rồi, quay đầu lại nhìn cậu: “Là yêu cầu khi đóng phim mà thôi.”
Trang Khâm nhận lấy máy sấy từ trong tay anh, ấn nút, đang nghĩ xem nên hồi đáp lại anh kiểu gì, sau đó bỗng như nghĩ ra gì đó, cậu tắt máy sấy đi: “Lần tới có ngày nào được nghỉ, tôi cũng gội đầu cho anh một lần.”
Lý Mộ thu hồi ánh mắt khỏi làn da ửng hồng của cậu, đáp: “Được.”
Buổi tối đối diễn đổi sang phòng khác, Trang Khâm lại lần nữa bảo đạo diễn Quách đưa cho mình một cái thẻ phòng mới, chính là phòng ngay bên cạnh phòng cậu, vốn là phòng để lại cho Lý Mộ.
Hai người ngồi trên hai sofa đơn, trên bàn có mấy túi đồ ăn vặt, hai quả dừa cắm ống hút, một hộp xoài đã cắt miếng.
Đóng phim tốn nhiều sức, Trang Khâm vẫn muốn ăn chút bữa khuya.
Cậu và Lý Mộ đối thoại không ngừng, khớp lời thoại, cân nhắc giọng điệu, tâm lý và trạng thái tình cảm của nhân vật, Trang Khâm cảm thấy ở chung với Lý Mộ là một chuyện rất thoải mái, đóng phim cũng vậy, bởi Lý Mộ quá thông mình, gần như vốn đã không cần phải dùng quá nhiều sức lực, đã có thể biểu hiện thực sự hoàn mỹ trước ống kính.
Tiễn Lý Mộ về rồi, Trang Khâm quay lại phòng nghỉ ngơi, thấy tin nhắn Quách Bảo Châm mới gửi tới.
“Bên phụ trách đoàn phim kia vừa nói với tôi, cậu xin nghỉ từ ngày 23 đến ngày 25, 26 về đoàn, cậu còn định dịch cảnh quay trong ba ngày nghỉ kia tới tháng sau?”
Trang Khâm: “Phải.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày 23 có một cảnh hôn, ngày 24 có một cảnh diễn mờ ám.” Quách Bảo Châm sao có thể không hiểu rõ ý cậu, Trang Khâm rõ ràng có chút kháng cự với những cảnh quay này.
Trang Khâm: “Ừm…”
Quách Bảo Châm: “Cậu có phải là có chút mâu thuẫn với những cảnh quay này không?”
“Không phải.” Trang Khâm chỉ là tưởng tượng không ra sẽ quay cảnh hôn thế nào, nhưng cậu cũng cảm thấy tâm lý của mình thế này là quá không chuyên nghiệp, cậu gõ vài chữ, lại xóa đi, gửi thẳng voice chat tới.
“Đạo diễn Quách, trước đó tôi chưa từng quay cảnh như thế này, tôi và Lý Mộ quay cảnh này, tôi cảm thấy…” Cậu còn chưa nói xong, tay đã bị trượt, ấn gửi đi.
“Sao, cậu thấy cậu ta không vừa mắt?”
Trang Khâm vội vàng giải thích: “Không không, sao có thể không vừa mắt, cực kì thuận mắt! Tuy anh ấy không thích nói chuyện, nhưng ở chung với tôi vẫn khá hòa hợp, chỉ là cảm giác, còn chưa tới cái mức kia, tôi còn chưa chuẩn bị xong, sợ quay không tốt làm lãng phí thời gian của mọi người, cho tôi thêm một chút thời gian nữa đi…”
“Ý cậu là, muốn bồi dưỡng thêm tình cảm rồi mới quay cảnh hôn?”
“Đúng đúng đúng, tôi đúng là có ý này.”
“Vậu được rồi, xếp cho cậu tới tháng sau.” Quách Bảo Châm thực ra cũng không thấy có gì không ổn, dù sao 26 tháng này quay, hay là mùng một tháng sau quay, cũng chỉ cách có năm ngày mà thôi, thay đổi trình tự cũng chẳng sao. Anh ta chỉ là lo diễn viên có mâu thuẫn, phải khuyên nhủ này nọ.
Thời gian đóng phim trong đoàn trôi qua thực sự mau, trước ngày Trang Khâm đi một ngày, Lý Mộ mới biết cậu sẽ bay vào tối ngày 22.
Ngày 23… có phải là có một cảnh hôn không?
Lý Mộ lật kế hoạch quay phim, đúng là có một cảnh như vậy.
Không hiểu sao anh nhớ tới ngày đó nghe thấy Trang Khâm thương lượng với bên phụ trách, hỏi có thể dịch cảnh trong ba ngày này tới tháng sau hay không.
Không có việc gì, suy xét cẩn thận ý của Trang Khâm.
Cậu ấy không muốn quay cảnh hôn?
Những cảnh quay vốn có này của Lý Mộ bị xóa đi, hôm sau anh tìm được Quách Bảo Châm ở phim trường, gọi anh ta sang một bên, hỏi: “Đạo diễn Quách, cảnh quay ngày 23 này, xóa đi.”
“Đừng mà!” Quách Bảo Châm hết hồn.
Lý Mộ: “Tôi nhớ rõ hợp đồng của chúng ta có viết, tôi có thể yêu cầu sửa chữa kịch bản.”
“Tôi biết… Chỉ là không thể xóa, thực sự không xóa được, vì sao cậu lại muốn xóa đi chứ?”
Anh ta đau lòng không thôi, đạo diễn Quách biết Lý Mộ có quyền sửa kịch bản, theo hợp đồng, bản thân còn không được cản, Lý Mộ muốn xóa cảnh, anh ta không thể quay.
Nhưng kịch bản này là do anh ta dốc hết tâm huyết viết ra, chuẩn bị lâu như vậy, sao nói cắt là cắt được.
Lý Mộ bảo: “Tôi không muốn quay.”
Quách Bảo Châm thực không thể tưởng tượng được, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Nhưng mà thầy Trang muốn quay!”
Lý Mộ: “Hả?”
“Thật đấy, cậu ấy muốn quay, cậu ấy chắc chắn sẽ không đồng ý bỏ đi đâu, tôi tuy là đạo diễn, là biên kịch, nhưng hai người là diễn viên chính, cậu muốn xóa cảnh đi, ít nhất cũng phải hỏi cậu ấy một chút chứ?”
Lý Mộ suy tư nhìn anh ta: “Tôi nghĩ là cậu ấy sẽ không muốn quay những cảnh này.”
“Ai bảo cậu thế? Thầy Trang rất chuyên nghiệp, cậu ấy còn vừa mới thảo luận với tôi xem nên dịch những cảnh này tới lúc này thì quay, từ từ… để tôi tìm lịch sử trò chuyện cho cậu xem.”
Hai người đứng dưới ô che nắng, Quách Bảo Châm lấy điện thoại ra bắt đầu lật nhật ký: “Đây là tuần trước, tôi tưởng là cậu ấy có mâu thuẫn gì, tôi liền hỏi cậu ấy, cậu ấy nói là chưa chuẩn bị xong.”
Lý Mộ nhìn màn hình di động của anh ta.
Quách Bảo Châm ấn mở hai voice chat kia ra, giọng nói của Trang Khâm vang lên.
Tin nhắn của Quách Bảo Châm là: Ý cậu là, muốn bồi dưỡng thêm tình cảm rồi mới quay cảnh hôn?
Trang Khâm nhắn lại là: Đúng đúng đúng, tôi đúng là có ý này.
Lý Mộ xem lịch sử trò chuyện xong, ánh mắt từ bồi dưỡng tình cảm, dịch tới mấy chữ “cực kì thuận mắt”.
“Còn cả đây nữa này, bên trên.” Quách Bảo Châm lướt tiếp cho anh ta xem, “Chính là cái cảnh hai người gội đầu kia, hôm đó tôi có hỏi, hỏi cậu ta có cảm giác gì với cậu, cậu ấy nói rất thoải mái, cảm thấy lực cảm thụ của cậu rất tốt, diễn chung với cậu rất vui vẻ, cậu nhìn xem, tôi không photoshop nhé, đều là chính miệng cậu ấy nói.”
Lý Mộ nhìn chăm chú vài giây.
Quách Bảo Châm: “Cậu ấy nói muốn bồi dưỡng tình cảm, cậu còn muốn xóa cảnh hôn kia đi? Vậy nếu như cậu ấy biết, sẽ khó chịu tới mức nào chứ?”
Lý Mộ nhíu mày, như thể đây là một vấn đề rất nan giải.
Một lúc lâu sau anh nói: “Tạm không xóa.”
Quách Bảo Châm khẽ thở ra.
Đa số các diễn viên nam nữ phải quay cảnh tình cảm, ngoài đời đều sẽ bồi dưỡng tình cảm bằng cách hẹn hò, ăn cơm chung, có khi còn ở chung một thời gian.
Quách Bảo Châm nói: “Tôi thấy trên phương diện này, Trang Khâm là người có tính cách rùa đen, cậu nên chọc cậu ấy một chút, cậu ấy ngẩng đầu nhìn cậu liếc mắt một cái, cậu cứ ỳ ra cậu ấy sẽ cúi đầu mãi thế luôn thôi. Cậu ấy nói muốn bồi dưỡng tình cảm, nói không chừng vẫn sẽ lù lù bất động. Nếu cậu không chủ động, tới cảnh này chúng ta sẽ khó quay.”
Lúc ấy anh ta liếc mắt một cái nhìn trúng Lý Mộ, là bởi vì tối hôm đó khi Trang Khâm tới khách sạn diễn thử, hai người đứng chung với nhau, có thể tạo ra được cảm giác CP rõ ràng cho người ta. Cảm giác này có thể gặp mà không thể cầu, bảo Trang Khâm và Đào Trùng đứng cùng nhau, lại không có được cảm giác đó.
“Cậu biết phải chủ động thế nào rồi chứ?” Lời nói của Quách Bảo Châm ám chỉ mười phần, trong lòng tính toán một loạt các phương án hẹn hò, kéo cậu ấy tới chỗ cậu ở, nghỉ ngơi chung với nhau một thời gian, nói chuyện phiếm với nhau nhiều hơn, ôm, nắm tay, bầu không khí tới lúc thì còn có thể hôn nữa —— ở giai đoạn này, những nghệ sĩ diễn giả thành thật trong giới, nhiều khi sẽ không kiềm chế được.
Có điều Quách Bảo Châm cảm thấy tính cách này của Lý Mộ, hẳn là có thể kiềm chế được, hơn nữa Trang Khâm cũng không phải người xằng bậy, lùi một vạn bước mà nói, cho dù họ có làm bậy, thì cũng không có tổn thất gì, không sợ diễn viên đùa thành thật, chỉ sợ diễn viên diễn quá giả.
Tình cảm phải chủ động bồi dưỡng như thế nào?
Tặng quà?
Lý Mộ suy nghĩ một chút, thấp giọng bảo: “Tôi biết rồi.”
Chờ Trang Khâm quay về, sẽ tặng cho cậu ấy một con mèo con, bảo là nhặt được vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn Quách: qswl* không chịu tranh thủ gì cả!
Tiểu Liên đứng ngoài sửng sốt vài giây —— không hiểu vì sao, cậu ta cũng không có dũng khí mở cửa lại lần nữa, cậu ta đưa tay gõ gõ cửa sổ: “Anh Trang, phim trường đang sắp xếp bối cảnh, lát nữa là quay rồi, chuyên viên trang điểm đang tìm anh đấy.”
“Ừm, biết rồi.” Trang Khâm ngóc đầu dậy khỏi vai Lý Mộ, chột dạ nói xin lỗi anh, “Tôi không cố ý đâu, thật xin lỗi.”
Cậu biết Lý Mộ không thích tiếp xúc với người khác, tuy mấy ngày nay hai người quay không ít cảnh phối hợp với nhau trong phim, thân hơn rất nhiều, nhưng tuyệt chưa đến mức có thể dựa vào vai ngủ khi không diễn như vậy.
Lý Mộ dụi dụi mũi, cơn cáu khi vừa ngủ dậy giảm đi một chút. Vẫn là bộ dáng lễ phép, xa cách kia, anh nói: “Không sao cả.”
Xét Trang Khâm nhường cơm trưa cho anh, Lý Mộ vừa rồi mới nhịn không đánh thức cậu dậy, chỉ đẩy ra có một lần, Trang Khâm một lúc sau lại gục tới, làm anh không khỏi hoài nghi có phải là cố ý hay không.
Vừa rồi anh nhìn chằm chằm bộ dáng đang ngủ của Trang Khâm, xác nhận trong chốc lát, mới có thể chắc chắn là không phải giả vờ.
Lý Mộ cầm hai chai nước lạnh, đưa cho cậu một chai, cửa xe mở ra, hai người xuống xe, Trang Khâm xoa xoa mặt, giơ tay gãi gãi mái tóc đen hơi rối vì vừa ngủ dậy, híp mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Tiểu Liên kéo cậu đi tìm chuyên viên trang điểm: “Anh Trang, sao anh lại ngủ trên vai người khác nữa rồi, cũng may là ở trên xe, không ai nhìn thấy.”
Trang Khâm nói: “Tôi tưởng là cậu.” Bản thân cậu cũng ngạc nhiên, tại sao Lý Mộ lại không đẩy cậu ra, cứ để mình ngủ như vậy?
Tiểu Liên không biết nói gì tiếp, Trang Khâm có vài lần dựa vào người cậu ta ngủ, thậm chí có một lần trong phòng hóa trang của chương trình, cậu ngủ trên vai một nam diễn viên đã từng diễn chung, còn bị người ta chụp lại, cũng may chưa bị lan truyền ra ngoài, bằng không sẽ gây ra sóng to gió lớn.
“Em nói với đạo diễn Quách một tiếng, bảo anh ta mua hai cái sofa đặt trong phòng hóa trang, nghỉ trên sofa thoải mái hơn trong xe.”
Trang Khâm nói được.
Đóng phim ở Đông Nam Á này, chỗ tốt là không cần lo vấn đề lấy ánh sáng, dù là mùa mưa, thì cơn mưa kia cũng sẽ sớm tạnh, mây đen tản đi, ánh nắng lại chiếu sáng khắp nơi.
Việc lấy ánh sáng trong cảnh quay này cực kì quan trọng, thế nên thời gian quay đã định là bắt đầu vào hai giờ rưỡi chiều, quay một hồi kéo dài tới ba giờ, mà bốn giờ chính là khoảng thời gian thích hợp để quay nhất trong ngày.
Dùng phấn hóa trang lướt nhẹ qua đôi mày rậm của Trang Khâm, chuyên viên trang điểm đánh một lớp contour mỏng ở sườn mặt và hốc mắt cho cậu, sau đó hóa trang những vệt tụ máu xanh bầm mà sưng đỏ trên mặt cậu, tiếp đó dùng bùn đã chuẩn bị sẵn quệt lên đầu, má Trang Khâm.
Cảnh quay này, cậu gặp phải phiền toái nhỏ bên ngoài, về nhà sau khi ẩu đả, cậu vốn định đi tắm, ai ngờ vòi hoa sen đã bị Giang Trác bạo lực làm hỏng mất, Giang Trác thấy trên mặt cậu có vết thương và dính bùn, thì giúp cậu gội đầu, rửa mặt.
Khi hóa trang, Trang Khâm nhắm hai mắt lại, ấp ủ cảm xúc, nhập vai, tìm được vị trí của bản thân, người phụ trách đập bảng: “Mọi người vào vị trí của mình —— “
Gội đầu, tay luồn qua mái tóc, phối màu sau này cho bộ phim Quách Bảo Châm cũng đã nghĩ kĩ rồi, giai đoạn trước là sắc màu lạnh, bắt đầu từ đây ánh mặt trời ấm áp, biến thành tone màu ấm, đoạn sau là báo thù, lại biến về màu trầm bão hòa.
Camera nhắm ngay phòng bếp, ấm nước rung rừ rừ.
Một bàn tay nắm lấy quai ấm nước, nhấc lên.
Theo tiếng nước “xì xì”, trong màn hình, Giang Trác bưng chậu sứ còn tỏa hơi nóng đặt lên ghế: “Đi tới đây nằm xuống.”
An Khả đứng bên cửa, cả người toàn vết thương, quần áo cũng bẩn thỉu.
“Sofa à?” Cậu theo âm thanh đi tới, đối mặt với chướng ngại vật thì dừng chân, Giang Trác đặt bàn tay lên vai cậu, ấn cậu ngồi xuống: “Nằm lên đây.”
Cảnh này cắt, An Khả đã nằm xuống, ngón tay thon dài của Giang Trác nắm lấy tóc cậu, bảo cậu: “Nằm dịch lên một chút.”
Cậu làm theo, cơ thể còn hơi run run, đôi mắt lại mở to, đen láy nhưng không có tiêu cự.
Khi ánh mặt trời bò lên khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu khẽ chớp lấy một cái, tay Giang Trác cầm chậu nước ấm lên, dội lên đầu cậu.
Nước theo tóc đen chảy xuống.
Nước nóng sạch sẽ, trở nên vẩn đục.
“Ai bắt nạt cậu?”
“… Không có bắt nạt tôi cả.” Giọng nói đã mang theo tiếng nghèn nghẹn.
“Vậu cậu tự ngã xuống bùn?”
“Tôi đánh người khác, tôi đánh trả…”
“Có đánh trả, vậy vì sao lại đánh nhau?” Trong mắt sát thủ, thiếu niên vẫn còn là một đứa trẻ, một đứa trẻ sẽ đánh nhau với người khác.
Ánh mặt trời đọng lên trên khuôn mặt cậu, vầng sáng vàng kim làm cậu thoạt nhìn thật sạch sẽ trong sáng, bàn tay dính nước của Giang Trác xoa mặt cậu, chà sạch đống bùn. An Khả nhe răng tỏ vẻ bị đau, giọng nói hơi hạ xuống: “Chú tôi bán ma túy cho ba cậu ta, tôi không nên đánh trả, chú tôi hủy hoại gia đình nhà người khác.”
“Sai là người khác, cậu không hề sai.” Giọng nói của Giang Trác tựa như làn gió, hờ hững chẳng để ý, “Nhỡ kỹ lấy.”
Ánh mặt trời hoàn toàn chiếu lên người diễn viên.
Đạo diễn Quách và phó đạo diễn Chu đứng sau thiết bị quan sát, hai người đều rất chăm chú, phó đạo diễn Chu hỏi: “Đạo diễn Quách, có phải cậu đã lén giảng giải kịch bản cho họ phải không? Tôi ở phim trường trước giờ chưa thấy cậu giảng giải kịch bản cho diễn viên lần nào.”
Quách Bảo Châm nói nhỏ: “Không, tôi để họ tự mình đối diễn, nếu bản thân diễn viên đã có thể diễn tốt rồi, tôi còn chỉ cho họ làm gì? Xem cảnh quay này đi, không phải rất tự nhiên sao?”
Một buổi chiều, mấy cảnh quay trong nhà đã thuận lợi quay xong.
Khi kết thúc, Tiểu Liên lập tức xông lên choàng khăn lau cho cậu, bao lấy mái đầu ướt đẫm.
Vừa rồi khi đóng phim, nước bắn tung tóe lên chiếc áo trắng của Trang Khâm, áo hơi xuyên thấu, chỗ ngực cũng có thể nhìn thấy được. Lý Mộ liền đứng trước mặt cậu, che cậu lại: “Cậu đi theo đằng sau tôi, cùng tôi đi tới phòng hóa trang.”
Trang Khâm cúi đầu nhìn lướt qua, cũng phát hiện thấy tạo hình chật vật của mình bây giờ.
“Cảm ơn.” Cậu bước nhanh theo Lý Mộ vào phòng hóa trang, Lý Mộ kéo ngăn kéo ra tìm máy sấy cho cậu, Trang Khâm dùng khăn lau tóc: “Vừa rồi để anh gội đầu cho tôi lâu như vậy, thật là ngại quá.”
Lý Mộ tìm được máy sấy rồi, quay đầu lại nhìn cậu: “Là yêu cầu khi đóng phim mà thôi.”
Trang Khâm nhận lấy máy sấy từ trong tay anh, ấn nút, đang nghĩ xem nên hồi đáp lại anh kiểu gì, sau đó bỗng như nghĩ ra gì đó, cậu tắt máy sấy đi: “Lần tới có ngày nào được nghỉ, tôi cũng gội đầu cho anh một lần.”
Lý Mộ thu hồi ánh mắt khỏi làn da ửng hồng của cậu, đáp: “Được.”
Buổi tối đối diễn đổi sang phòng khác, Trang Khâm lại lần nữa bảo đạo diễn Quách đưa cho mình một cái thẻ phòng mới, chính là phòng ngay bên cạnh phòng cậu, vốn là phòng để lại cho Lý Mộ.
Hai người ngồi trên hai sofa đơn, trên bàn có mấy túi đồ ăn vặt, hai quả dừa cắm ống hút, một hộp xoài đã cắt miếng.
Đóng phim tốn nhiều sức, Trang Khâm vẫn muốn ăn chút bữa khuya.
Cậu và Lý Mộ đối thoại không ngừng, khớp lời thoại, cân nhắc giọng điệu, tâm lý và trạng thái tình cảm của nhân vật, Trang Khâm cảm thấy ở chung với Lý Mộ là một chuyện rất thoải mái, đóng phim cũng vậy, bởi Lý Mộ quá thông mình, gần như vốn đã không cần phải dùng quá nhiều sức lực, đã có thể biểu hiện thực sự hoàn mỹ trước ống kính.
Tiễn Lý Mộ về rồi, Trang Khâm quay lại phòng nghỉ ngơi, thấy tin nhắn Quách Bảo Châm mới gửi tới.
“Bên phụ trách đoàn phim kia vừa nói với tôi, cậu xin nghỉ từ ngày 23 đến ngày 25, 26 về đoàn, cậu còn định dịch cảnh quay trong ba ngày nghỉ kia tới tháng sau?”
Trang Khâm: “Phải.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày 23 có một cảnh hôn, ngày 24 có một cảnh diễn mờ ám.” Quách Bảo Châm sao có thể không hiểu rõ ý cậu, Trang Khâm rõ ràng có chút kháng cự với những cảnh quay này.
Trang Khâm: “Ừm…”
Quách Bảo Châm: “Cậu có phải là có chút mâu thuẫn với những cảnh quay này không?”
“Không phải.” Trang Khâm chỉ là tưởng tượng không ra sẽ quay cảnh hôn thế nào, nhưng cậu cũng cảm thấy tâm lý của mình thế này là quá không chuyên nghiệp, cậu gõ vài chữ, lại xóa đi, gửi thẳng voice chat tới.
“Đạo diễn Quách, trước đó tôi chưa từng quay cảnh như thế này, tôi và Lý Mộ quay cảnh này, tôi cảm thấy…” Cậu còn chưa nói xong, tay đã bị trượt, ấn gửi đi.
“Sao, cậu thấy cậu ta không vừa mắt?”
Trang Khâm vội vàng giải thích: “Không không, sao có thể không vừa mắt, cực kì thuận mắt! Tuy anh ấy không thích nói chuyện, nhưng ở chung với tôi vẫn khá hòa hợp, chỉ là cảm giác, còn chưa tới cái mức kia, tôi còn chưa chuẩn bị xong, sợ quay không tốt làm lãng phí thời gian của mọi người, cho tôi thêm một chút thời gian nữa đi…”
“Ý cậu là, muốn bồi dưỡng thêm tình cảm rồi mới quay cảnh hôn?”
“Đúng đúng đúng, tôi đúng là có ý này.”
“Vậu được rồi, xếp cho cậu tới tháng sau.” Quách Bảo Châm thực ra cũng không thấy có gì không ổn, dù sao 26 tháng này quay, hay là mùng một tháng sau quay, cũng chỉ cách có năm ngày mà thôi, thay đổi trình tự cũng chẳng sao. Anh ta chỉ là lo diễn viên có mâu thuẫn, phải khuyên nhủ này nọ.
Thời gian đóng phim trong đoàn trôi qua thực sự mau, trước ngày Trang Khâm đi một ngày, Lý Mộ mới biết cậu sẽ bay vào tối ngày 22.
Ngày 23… có phải là có một cảnh hôn không?
Lý Mộ lật kế hoạch quay phim, đúng là có một cảnh như vậy.
Không hiểu sao anh nhớ tới ngày đó nghe thấy Trang Khâm thương lượng với bên phụ trách, hỏi có thể dịch cảnh trong ba ngày này tới tháng sau hay không.
Không có việc gì, suy xét cẩn thận ý của Trang Khâm.
Cậu ấy không muốn quay cảnh hôn?
Những cảnh quay vốn có này của Lý Mộ bị xóa đi, hôm sau anh tìm được Quách Bảo Châm ở phim trường, gọi anh ta sang một bên, hỏi: “Đạo diễn Quách, cảnh quay ngày 23 này, xóa đi.”
“Đừng mà!” Quách Bảo Châm hết hồn.
Lý Mộ: “Tôi nhớ rõ hợp đồng của chúng ta có viết, tôi có thể yêu cầu sửa chữa kịch bản.”
“Tôi biết… Chỉ là không thể xóa, thực sự không xóa được, vì sao cậu lại muốn xóa đi chứ?”
Anh ta đau lòng không thôi, đạo diễn Quách biết Lý Mộ có quyền sửa kịch bản, theo hợp đồng, bản thân còn không được cản, Lý Mộ muốn xóa cảnh, anh ta không thể quay.
Nhưng kịch bản này là do anh ta dốc hết tâm huyết viết ra, chuẩn bị lâu như vậy, sao nói cắt là cắt được.
Lý Mộ bảo: “Tôi không muốn quay.”
Quách Bảo Châm thực không thể tưởng tượng được, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Nhưng mà thầy Trang muốn quay!”
Lý Mộ: “Hả?”
“Thật đấy, cậu ấy muốn quay, cậu ấy chắc chắn sẽ không đồng ý bỏ đi đâu, tôi tuy là đạo diễn, là biên kịch, nhưng hai người là diễn viên chính, cậu muốn xóa cảnh đi, ít nhất cũng phải hỏi cậu ấy một chút chứ?”
Lý Mộ suy tư nhìn anh ta: “Tôi nghĩ là cậu ấy sẽ không muốn quay những cảnh này.”
“Ai bảo cậu thế? Thầy Trang rất chuyên nghiệp, cậu ấy còn vừa mới thảo luận với tôi xem nên dịch những cảnh này tới lúc này thì quay, từ từ… để tôi tìm lịch sử trò chuyện cho cậu xem.”
Hai người đứng dưới ô che nắng, Quách Bảo Châm lấy điện thoại ra bắt đầu lật nhật ký: “Đây là tuần trước, tôi tưởng là cậu ấy có mâu thuẫn gì, tôi liền hỏi cậu ấy, cậu ấy nói là chưa chuẩn bị xong.”
Lý Mộ nhìn màn hình di động của anh ta.
Quách Bảo Châm ấn mở hai voice chat kia ra, giọng nói của Trang Khâm vang lên.
Tin nhắn của Quách Bảo Châm là: Ý cậu là, muốn bồi dưỡng thêm tình cảm rồi mới quay cảnh hôn?
Trang Khâm nhắn lại là: Đúng đúng đúng, tôi đúng là có ý này.
Lý Mộ xem lịch sử trò chuyện xong, ánh mắt từ bồi dưỡng tình cảm, dịch tới mấy chữ “cực kì thuận mắt”.
“Còn cả đây nữa này, bên trên.” Quách Bảo Châm lướt tiếp cho anh ta xem, “Chính là cái cảnh hai người gội đầu kia, hôm đó tôi có hỏi, hỏi cậu ta có cảm giác gì với cậu, cậu ấy nói rất thoải mái, cảm thấy lực cảm thụ của cậu rất tốt, diễn chung với cậu rất vui vẻ, cậu nhìn xem, tôi không photoshop nhé, đều là chính miệng cậu ấy nói.”
Lý Mộ nhìn chăm chú vài giây.
Quách Bảo Châm: “Cậu ấy nói muốn bồi dưỡng tình cảm, cậu còn muốn xóa cảnh hôn kia đi? Vậy nếu như cậu ấy biết, sẽ khó chịu tới mức nào chứ?”
Lý Mộ nhíu mày, như thể đây là một vấn đề rất nan giải.
Một lúc lâu sau anh nói: “Tạm không xóa.”
Quách Bảo Châm khẽ thở ra.
Đa số các diễn viên nam nữ phải quay cảnh tình cảm, ngoài đời đều sẽ bồi dưỡng tình cảm bằng cách hẹn hò, ăn cơm chung, có khi còn ở chung một thời gian.
Quách Bảo Châm nói: “Tôi thấy trên phương diện này, Trang Khâm là người có tính cách rùa đen, cậu nên chọc cậu ấy một chút, cậu ấy ngẩng đầu nhìn cậu liếc mắt một cái, cậu cứ ỳ ra cậu ấy sẽ cúi đầu mãi thế luôn thôi. Cậu ấy nói muốn bồi dưỡng tình cảm, nói không chừng vẫn sẽ lù lù bất động. Nếu cậu không chủ động, tới cảnh này chúng ta sẽ khó quay.”
Lúc ấy anh ta liếc mắt một cái nhìn trúng Lý Mộ, là bởi vì tối hôm đó khi Trang Khâm tới khách sạn diễn thử, hai người đứng chung với nhau, có thể tạo ra được cảm giác CP rõ ràng cho người ta. Cảm giác này có thể gặp mà không thể cầu, bảo Trang Khâm và Đào Trùng đứng cùng nhau, lại không có được cảm giác đó.
“Cậu biết phải chủ động thế nào rồi chứ?” Lời nói của Quách Bảo Châm ám chỉ mười phần, trong lòng tính toán một loạt các phương án hẹn hò, kéo cậu ấy tới chỗ cậu ở, nghỉ ngơi chung với nhau một thời gian, nói chuyện phiếm với nhau nhiều hơn, ôm, nắm tay, bầu không khí tới lúc thì còn có thể hôn nữa —— ở giai đoạn này, những nghệ sĩ diễn giả thành thật trong giới, nhiều khi sẽ không kiềm chế được.
Có điều Quách Bảo Châm cảm thấy tính cách này của Lý Mộ, hẳn là có thể kiềm chế được, hơn nữa Trang Khâm cũng không phải người xằng bậy, lùi một vạn bước mà nói, cho dù họ có làm bậy, thì cũng không có tổn thất gì, không sợ diễn viên đùa thành thật, chỉ sợ diễn viên diễn quá giả.
Tình cảm phải chủ động bồi dưỡng như thế nào?
Tặng quà?
Lý Mộ suy nghĩ một chút, thấp giọng bảo: “Tôi biết rồi.”
Chờ Trang Khâm quay về, sẽ tặng cho cậu ấy một con mèo con, bảo là nhặt được vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn Quách: qswl* không chịu tranh thủ gì cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.