Phải Yêu Ai Đây?

Chương 10

Sói Xám Mọc Cánh

22/05/2017

Bạn nhỏ Lục Trọng Thuấn bây giờ không còn đau bụng nhưng đang rất sợ hãi. Lục Bá Nghiêu vừa vào phòng thì cậu nhóc đã trốn ngay vào lòng Tân Thần, nắm chặt lấy vạt áo rồi chúi đầu vào ngực cô, không dám ho he nửa lời.

Tân Thần cũng chột dạ, cô cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ về cậu nhóc.

“Lục Trọng Thuấn.” Lục Bá Nghiêu lạnh lùng quát, “Ngồi cho tử tế!”

Thuấn Thuấn giật mình, cậu bé sợ hãi lùi ra khỏi lòng chị gái, cố gắng ngồi ngay ngắn lại trên giường nhưng đầu vẫn cứ rụt lại. Cậu nhóc không ngừng len lén quan sát biểu cảm của anh trai lúc này.

Đợi tới khi Lục Bá Nghiêu lật xem bản ghi chép bệnh án của mình, cậu nhóc kéo kéo góc áo Tân Thần, thì thầm với giọng oán hận: “Thuấn Thuấn muốn đổi anh Khoai Tây Chiên với anh trai.”

Tân Thần lập tức bịt miệng thằng nhóc.

Nhưng tai Lục Bá Nghiêu rất thính, nhìn sắc mặt đang đọc bệnh án dần đen lại của Lục Bá Nghiêu, cô hoảng hốt bào chữa: “Lời trẻ nhỏ thiếu suy nghĩ… Haha, anh đừng coi là thật.”

Môi Lục Bá Nghiêu giật giật, anh đặt bệnh án trên tay xuống bàn rồi nói với cô: “Đi cùng anh.” Tân Thần trừng mắt lườm rắc rối nhỏ, Thuấn Thuấn đành phải ủy khuất chui vào trong chăn.

Phòng khách được ngăn cách với phòng bệnh đúng một bức tường. Vào đến phòng, Lục Bá Nghiêu khóa trái cửa lại, lấy ra một hộp bánh ngọt. Tân Thần nhìn anh không chớp mắt, thèm muốn nói: “Cho em một cái!”

Lục Bá Nghiêu lườm cô một phát, vứt hộp bánh ra khỏi tầm với của cô. Tân Thần nhìn cái bản mặt đen thui của anh mà gãi gãi mũi, thành thật nhận sai: “Là em không trông Thuấn Thuấn cẩn thận, anh muốn mắng muốn đành thì cứ việc, em sẽ không cãi lại.”

“Anh mắng em làm gì?” Lục Bá Nghiêu cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc. “Người đáng trách là anh chứ? Anh cũng biết bố và dì sẽ đi chơi, người phải trông Thuấn Thuấn lại là em, phải để em chịu thiệt rồi, để Thuấn Thuấn quấy rầy hai người trong lúc hẹn hẹn hò hò.” Mắt anh híp lại, giọng nói đều đều khiến cô chẳng thể đoán ra được tâm trạng anh lúc này.

Mặt Tân Thần trở nên trắng bệch, cô hỏi anh: “Không châm chọc một câu thì anh không chịu nổi à? Em không trông Thuấn Thuấn cẩn thận, còn anh thì thế nào? Mấy ngày không gặp mà anh cũng dọa cho thằng bé sợ xanh mặt được. Em hẹn hò đấy thì sao, anh thì khác quái gì?”

Lục Bá Nghiêu cười lạ lùng: “Là em dâng người đến tận tay cho anh cơ mà, sao, thấy chướng mắt hả?”

Nghĩ đến cô gái mặc váy trắng kia mà Tân Thần cười lạnh, cô nhìn anh không chớp mắt: “Có phải là em tự mình đa tình quá không, hình dáng lúc cô ấy đứng đợi anh sao nhìn giống em thế? Hay là do em nhìn nhầm? Anh trai à, nửa đêm tỉnh dậy bên cạnh cô ấy, anh có cảm giác gì? Có phải giống cái cảm giác hút thuốc phiện, khi chơi thuốc thì hưng phấn, sau cơn mê lại thấy trống rỗng không?”

Sắc mặt Lục Bá Nghiêu lập tức tối lại, anh bỏ điếu thuốc đang cháy dở trên miệng xuống rồi dùng chính tay mình dập nát nó, tiếng điếu thuốc bị dập nát rất nhỏ nhưng không hiểu sao cô vẫn nghe rất rõ. Rất lâu sau anh mới buông nắm tay, ngón tay lúc này đã cứng đờ lại, ánh mắt anh sắc như dao, anh gằn từng chữ: “Tôi rất muốn giết chết em.”

“Sống không có được nên muốn giết em sao? Nhưng em phải nhắc anh điều này, cho dù có chết, em và anh cũng sẽ không chôn cùng mộ được đâu.” Tân Thần hất hàm nói. Anh nợ cô, mà cô biết thừa anh không đang tâm làm cô tổn thương.

Lục Bá Nghiêu không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh rút ra một điếu thuốc khác, châm lửa rồi rít một hơi thật mạnh, khó khăn lắm anh mới trấn tĩnh được rồi lại cười lạnh lùng với cô.

“Em nghĩ tôi nguyện chết vì em sao? Đừng tự mình đa tình nữa. Tân Thần, tôi nói cho em biết, nếu không phải vì dì Ninh thì tôi cũng chẳng thèm nhìn em một cái.” Anh bước đến cửa phòng, mở cửa định rời đi nhưng lại đóng cửa lại, anh lạnh lùng nói tiếp: “Tôi cảnh cáo em, ít qua lại với cái người tên Ngôn Tuấn kia đi. Có bao nhiêu người có thể đi lại tự do, làm việc cho cả bộ ngoại giao, quân đội rồi cảnh sát như anh ta hả? Chưa đến hai mươi người đâu, em tỉnh táo lại đi.”

“Không dám phiền anh quan tâm.” Tân Thần vẫn đang vô cùng tức giận, cô lạnh nhạt đáp lại anh.

Lục Bá Nghiêu nửa ngày mới thốt ra một từ “Được!”, anh đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

***



Cho Thuấn Thuấn ăn một chút cháo rồi dỗ cậu bé ngủ nghỉ xong xuôi đâu đấy, Tân Thần mới chợt nghĩ tới một người: Ngôn Tuấn bây giờ đang ở đâu?

Cô gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Chờ mãi đến tối muộn cô mới nhận được tin nhắn ngắn cụt của anh, anh bảo có việc gấp nên phải đi, mấy ngày tới chắc không gặp nhau được.

Tân Thần trầm mặc cầm điện thoại di dộng. Cô trông Thuấn Thuấn nên ngủ ở cái giường nhỏ bênh cạnh giường của cậu nhóc. Cảm thấy bí bách, cô bỏ luôn cái đệm lót trên giường rồi gác đùi lên đó. Buổi đêm yên tĩnh luôn khiến con người ta cảm thấy cô đơn, nghĩ về Ngôn Tuấn lại càng khiến cô cảm thấy tủi thân.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Thuấn Thuấn ngủ không yên giấc nên bị đánh thức, cậu bé khóc lóc đòi tìm anh trai. Tân Thần mãi mới dỗ được Thuấn Thuấn ngủ lại, cũng chẳng có tâm trạng mà gọi lại cho Ngôn Tuấn nên tùy tiện nhét điện thoại xuống dưới gối, sau đó cô nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Mãi đến gần sáng mới ngủ được nên Tân Thần ngái ngủ vô cùng, Thuấn Thuấn cũng mệt, chẳng còn sức làm loạn nữa. Bảy giờ sáng y tá đã vào thăm bệnh, đo nhiệt độ và huyết áp cho Thuấn Thuấn, đến lúc ấy Tân Thần mới tỉnh dậy. Cô duỗi cái lưng cứng đờ vì lạ giường cả đêm, sau đó lần tìm điện thoại định xem giờ nhưng phát hiện ra điện thoại không còn ở dưới gối nữa.

Cô nhảy xuống giường tìm điện thoại dưới thảm nhưng cũng chẳng thấy.

Bất chợt cô thấy điện thoại di động đang im lìm trên chiếc tủ đầu giường. Tân Thần sững người, nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Ký ức ngày xưa như một giấc mơ chợt ùa về, nhẹ nhàng xoay tròn trước mắt cô, cô cố gắng mở to mắt nhưng trước mắt chỉ có một màn sương mỏng mờ mịt. Hốc mắt Tân Thần bắt đầu nóng lên rồi đau rát, cô thậm chí có thể cảm nhận từng mạch máu li ti quanh mắt đang đập dồn dập.

Hồi xưa bố bảo: “Thần Thần, đừng bao giờ nhìn lại quá khứ.” Năm tháng qua đi, cô luôn cố gắng nghe theo lời bố dặn, cho dù có hối tiếc thì thời gian cũng chẳng thể quay trở lại. Chỉ là sáng ngày hôm nay sao lại quá đỗi thân quen đến thế, cô kìm lòng không đặng mà nhớ lại những buổi sớm thời niên thiếu ấy. Cái thời mà cô vẫn còn vô lo vô nghĩ; cái tuổi thiếu nữ trong sáng hồn nhiên, luôn ôm ấp mộng mơ về một tình yêu đẹp đẽ; cái khoảng thời gian mà cô chưa phải trải qua bất cứ biến cố, sóng gió gì.

Nhà vệ sinh trong phòng bệnh rất sạch sẽ, có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân. Cô còn thấy một chồng quần áo của mình được giặt là, gấp nếp cẩn thận đặt bên cạnh mấy cái khăn lau. Tân Thần tắm nước nóng, thay quần áo, cả người khoan khoái nên không còn nhức đầu nữa. Di động reo vang, cô vừa ấn nút trả lời, chưa kịp a lô đã bị Thôi Thôi Thuấn Hoa gào cho giật mình: “Thần Thần, em đang ở đâu?!”

“Sao?”

“Có đứa con gái nào tên là cái gì Tố ấy, đã từng ngủ với anh, không hiểu sao cô ta lại muốn đi gây sự với em! Cô ta vừa rời khỏi tòa báo của em rồi, bây giờ đang đến Tòa thị chính để tìm em! Em đang ở đâu, anh lập tức đến đón em!”

“Cô ta muốn gây sự với tôi?! Cô ta là cái quái gì! Sao có thể ngang ngược đến thế?!” Tân Thần nổi điên lên, “Ngụy Tử là đầu xỏ, tôi chỉ là người vô tình bị kéo theo thôi! Vợ anh hôm đó đã bắt gian tận nơi rồi còn đánh cho cô ta một trận, sao cô ta lại muốn tìm đánh tôi hả?! Con mẹ nó, tôi thề hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cho cô ả một bài học, để cho cô ta biết con bà nó thế nào là xây dựng tổ quốc thanh niên hóa hiện đại hóa!

Thôi Thuấn Hoa nghe xong hồn phiêu phách tán: “Xin em xin em, ngàn vạn lần xin em đừng động vào cô ta. Bên cạnh cô ta có rất nhiều vệ sĩ lợi hại! Anh đang trên đường tới chỗ em rồi, chờ anh!”

“Chờ cái con mẹ anh!” Tân Thần dập mạnh điện thoại, buộc tóc thành một túm rồi bắt bừa một xe lao đến Tòa thị chính.

***

Sau khi bị ép sang Pháp, Chu Tố vô cùng hậm hực, khó chịu. Trịnh Phiên Nhiên cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, cô ta mấy lần làm ầm lên nhưng cũng không thu được kết quả, vốn đã tức nay lại còn điên hơn. Công chúa tức giận, hậu quả khôn lường. Cô lôi con trai yêu của Trịnh Phiên Nhiên ra để ép anh ta chuẩn bị chuyên cơ cho cô, sau đó cô nàng cứ thế hiên ngang bay về Trung Quốc.

Ngôn Tuấn vẫn bình chân như vại, bảo Thẩm Viễn bằng mọi giá khống chế chiếc chuyên cơ của cô. Ai biết được phó chủ tịch tỉnh Thẩm bình thường không gì là không làm được, đến lúc này cũng phải chịu bó tay. Khi biết tin, Ngôn Tuấn vội vội vàng vàng chạy đi bắt lại cô em gái rắc rối trước khi chuyên cơ của cô nàng kịp hạ cánh.

Nhưng Chu Tố cũng không phải hạng vừa, cô ta tung tin đánh lạc hướng Thẩm Viễn và anh, sau đó hùng hổ đi tìm Thôi Thuấn Hoa. Ai ngờ Thôi Thuấn Hoa đang mải mê “cày cáy” với một “con dê” trắng nõn trắng nà. Giằng co một hồi, đến cả cái tên Liên Chu Tố của Thôi Thuấn Hoa cũng chẳng nhớ nổi, Chu Tố lại càng kích động hơn. Cô ta hồ nghi nhớ lại lời nói của Ngụy Tử lần trước ở khách sạn, sau đó nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đi tìm mục tiêu mới: Xé xác Tân Thần thành từng mảnh.

Thôi Ngựa Đực quả thực là một thằng đàn ông xui xẻo, anh ta bị cả vợ, mối tình đầu lẫn thằng bạn thân chí cốt bắt gian ngay tại trận. Bây giờ đến cả một cô nàng hồi xưa ngủ cùng mình cũng tóm được cảnh giường chiếu thân mật. Nghĩ nghĩ một hồi, Thôi Thuấn Hoa cảm thấy chột da, nhớ lại khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng lời nói cay độc muốn xé xác Tân Thần, anh ta vội vàng bật dậy mặc quần áo rồi phóng xe tới Tòa thị chính. Vừa bước xuống khỏi xe, Thôi Thuấn Hoa đã thấy Tân Thần lao ra từ một chiếc xe taxi mới đỗ lại. Anh ta vội vàng đuổi theo cô rồi định ôm cô vào xe của mình.

Tân Thần võ nghệ tuy kém Ngụy Tử nhưng cô đánh anh không thương tiếc. Thôi Thuấn Hoa ỷ lại mình có vóc dáng cao lớn nên ôm chặt lấy cô từ đằng sau, Tân Thần thấy mình không thoát nổi thì dẫm mạnh lên chân anh ta, sau đó cả người cô bị nhấc bổng lên rồi bị người ta ném vào xe ô tô.

“Còn giãy nữa là anh hôn!” Thôi Thuấn Hoa dọa cô. Tân Thần hung dữ bóp cổ Thôi Thuấn Hoa, mặt anh ta trở nên tím ngắt cô cũng quyết không buông tay, Thôi Thuấn Hoa đành phải run rẩy cầu xin: “Tình chung một khắc… nghĩa dài trăm năm. Em nỡ ác độc… thế… sao?”



“Anh cút đi!”

Tân Thần buông tay, chồm lên ghế lái rồi giật lấy chìa khóa xe. Nhưng Thôi Thuấn Hoa đã kịp đè cô lại, anh ta trừng mắt quát: “Còn dám làm bừa thì anh lột quần áo, tống em ra khỏi xe cho em đứng khỏa thân giữa đường!”

Sau khi dọa cho cô sợ chết khiếp, Thôi Thuấn Hoa nhanh chóng lái xe rời đi.

***

Trên đường đi, Tân Thần vẫn tức giận ra mặt, Thôi Thuấn Hoa thấy thế thì thở dài, cố tình nói đùa cho cô nguôi giận: “Đừng hậm hực nữa, lúc nhăn mặt nhìn em xấu lắm.”

Tân Thần chẳng thiết tha đấu đá với anh, cô nhàn nhạt chỉ ra ngoài đường: “Đến chỗ kia thì cho tôi xuống.”

“Không được!” Thôi Thuấn Hoa kiên quyết, “Cô nàng kia không bắt được em nhưng anh vẫn không thể để em về một mình!”

“Bây giờ thì biết sợ rồi hả? Hồi trước ngủ với cô ta sao anh không nghĩ đến hậu quả đi?” Tân Thần đá xoáy. Thôi Thuấn Hoa trầm mặc nhìn cô, một lúc lâu sau nghiêm túc nói: “Anh không biết là sẽ liên lụy đến em. Anh xin lỗi.”

Tân Thần nhìn anh ta với ánh mắt sắc như dao, đôi mắt sáng ngời khiến người đối diện phải run lên: “Thôi Thuấn Hoa, anh đừng làm ra những việc khiến người ta ghét mình nữa! Anh ngoại tình liên miên chẳng phải vì muốn hành hạ Ngụy Tử sao? Sao có thể không liên quan đến tôi được? Khi Ngụy Tử đau khổ thì còn tìm ai ngoài tôi nữa? Con mẹ nó, anh là thể loại người gì thế, tại sao trước mặt tôi suốt ngày kêu yêu tôi thương tôi mà sau lưng tôi anh lại giở trò ném đá giấu tay? Anh lấy danh nghĩa của tôi đưa con bé đánh đàn kia đến chỗ Lục Bá Nghiêu khiến anh ta giận tôi, tôi sống cũng không vui vẻ gì! Anh đã hả lòng hả dạ chưa? Đúng ý anh rồi phải không? Anh không cần phải nhắc lại những việc Lục Bá Nghiêu đã làm với tôi năm xưa đâu, tôi không quên dù chỉ là một chút! Tôi ghét cả hai người các anh!”

Cô hét lên, sắc mặt Thôi Thuấn Hoa trở nên trắng bệch, dừng xe lại ở ven đường. Anh ta mím chặt môi, khuôn mặt lạnh lùng, không nói không rằng nửa buổi, sau đó lại im lặng khởi động xe. Tân Thần điên tiết nhìn chằm chằm anh ta nhưng anh chẳng mở miệng, giống hệt phong thái bướng bỉnh, bất kham của tay đua ngựa số một thành phố G năm xưa.

Anh đưa cô đến Lục thị, trợ lý Kinh đã đứng ở dưới cửa chờ cô. “Thần Thần,” Thôi Thuấn Hoa nhẹ nhàng nói, “Em nói đúng, anh là một thằng hèn, một thằng khốn nạn vô dụng.”

Thôi Thuấn Hoa kìm lòng không đặng, đưa tay ra vuốt lại tóc mai của cô rồi trìu mến day nhẹ tai cô, ngón tay anh lạnh buốt.

“Anh không bảo vệ được em nữa, em hãy đi tìm cậu ấy đi.” Giờ phút này ánh mắt anh giống hệt trong kí ức của cô năm ấy, chỉ là hồi xưa anh là một chàng hoàng tử tuấn tú có nụ cười dịu dàng, còn bây giờ, khuôn mặt anh tràn ngập vẻ bất đắc dĩ và cô đơn. Anh thu tay lại, không dám nhìn cô thêm nữa, “Xin lỗi.”

“Em không hận anh, tuổi trẻ ai chẳng có lúc yêu nhầm người, nhưng em một chút cũng không hối hận. Thôi Thuấn Hoa, anh phải sống thật tốt, phải ghét em một chút, cũng làm loạn ít thôi kẻo có ngày bị Ngụy Tử đánh tới chết lúc bắt gặp được anh lúc ngoại tình đấy. Em sẽ quên sạch sẽ cái loại cặn bã như anh!” Nói rồi cô nhảy xuống xe, không thèm ngoảnh lại nhìn người đằng sau lấy một cái.

Thôi Thuấn Hoa trơ mắt nhìn cô bước vào Lục thị, trợ lý Kinh trước khi đi không quên gật đầu tỏ ý chào, y hệt như năm đó khi anh ta đi sau Lục Bá Nghiêu và cô.

Anh ngồi thẫn thờ trong xe một lúc lâu rồi mới cử động. Vừa nhìn về phía trước, Thôi Thuấn Hoa bất chợt cảm thấy có thứ gì đó làm mắt anh mờ đi, âm ấm, ươn ướt rơi xuống từ hốc mắt mình, anh vội vàng cúi đầu.

***

Tục ngữ có câu “Rồng sang không thuộc họ rắn”, cho dù có là công chúa thì cũng không có cách nào chạm nổi vào người của Lục Bá Nghiêu ở thành phố G.

Cuộc sống của Tân Thần vẫn thế, mỗi ngày đi làm, tan sở đều là Lục Bá Nghiêu đưa đón cô, cô cũng chẳng muốn biết anh bao nhiêu người để bảo vệ mình. Mấy ngày liền Tân Thần cũng không đến Tòa thị chính, Ngôn Tuấn ngày nào cũng đều đặn gửi một, hai tin nhắn hỏi thăm cô, cô cũng chỉ đáp lại ngắn gọn. Tân Thần nghĩ có lẽ mình nên dừng lại thôi, vừa gặp sao đã có thể thân mật như cá với nước? Như hồi còn một mình ở Mĩ, chỉ cần được ai cho ăn một miếng thịt kho tàu hay thịt chó thì cô đã cảm thấy thân thiết với người ấy từ lâu rồi.

Lục Bá Nghiêu thấy cô dạo gần đây hay tư lự thì nghi chắc công việc của cô có vấn đề, anh tới tòa soạn của cô chào hỏi qua loa, bảo tổng biên tập chuyển cô đến tổ phóng viên điều tra, cho cô đến huyện Vũ Dương một chuyến để thư thái hơn. Lục thị cũng có bảy, tám chi nhánh ở đó, cô còn được đi theo nhóm nên Lục Bá Nghiêu cảm thấy cũng an tâm phần nào.

Nhưng người tính không bằng Trời tính, Tân Thần mới đến được một ngày, huyện Vũ Dương đã xảy ra động đất lớn chưa từng có, 6.8 độ Richter.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phải Yêu Ai Đây?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook