Chương 11
Sói Xám Mọc Cánh
22/05/2017
Nhiều năm về sau, trận động đất
này vẫn ảnh hưởng tới cuộc đời của rất nhiều người. Những tin cứu viện,
câu chuyện gây cảm động trong lần động đất này cũng xuất hiện giống như
tại thảm họa ở Kiến Trung năm xưa.
Lúc này, huyện Vũ Dương không khác gì một địa ngục trần gian: Những bức tường đổ nát bốn phía chôn đi không biết bao nhiêu sinh mệnh con người; tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng khóc thê lương; đống hoang tàn dường như trải dài ngàn dặm; mặt mũi ai nấy còn sống sót đều phờ phạc, cả người phủ một lớp tro xám, quần áo rách rưới; có người vô vọng khi bị chôn nửa thân mình trong đống đổ nát, người lại thẫn thờ mù mịt, không biết phải đi đâu, về đâu.
Huyện Vũ Dương của hoàng hôn ngày hôm qua vẫn là một nơi yên tĩnh, bình yên, vậy mà chỉ qua một đêm, khi mặt trời còn chưa ló rạng, nơi đây đã bị tàn phá như địa ngục.
Tân Thần ngồi co ro trong một góc nhà đã bị tàn phá không ít, cô quấn chăn quanh mình, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Lúc động đất xảy ra là khi cô đang ngủ say, trong khi đang mơ mơ màng màng lại bị ngã lăn xuống đất. Phản ứng đầu tiên của cô lúc đó là chạy ngay ra khỏi phòng nhưng cửa phòng đã bị ép đến mức méo mó biến dạng, chẳng thể mở được nữa. Cô nhanh chóng chạy về phía góc phòng ít đồ nhất rồi ngồi sụp xuống, vòng hai tay ôm lấy đầu.
Đợt động đất đầu tiên vừa qua đi, cánh cửa phòng của cô nhanh chóng bị phá mở, thì ra là Lục Bá Nghiêu phái mười người tới để giải cứu cô. Họ chia làm thành hai đội, xếp thành hàng ngay ngắn rồi nhanh chóng đưa cô ra khỏi nơi nguy hiểm. May mắn là đa số mọi người trong khách sạn, trong đó có các đồng nghiệp của cô, đã kịp chạy ra khỏi khách sạn. Ba phút sau, một đợt dư chấn nữa lại ập tới, khách sạn mà Tân Thần ở sụp đổ hoàn toàn, tất cả chỉ còn là đám bụi mù che lấp ánh mắt trời.
Ánh sáng ảm đạm, gió hiu hắt, Tân Thần thẫn thờ nhìn cảnh đổ nát hoang tàn, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi. Nếu như vừa rồi cô không được cứu kịp thời, có lẽ cô sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ, Lục Bá Nghiêu, Thuấn Thuấn… Nếu như cô không chạy ra kịp… vậy có phải lúc này cô đã được ở bên cạnh bố?
Cô ngẩng đầu, cố gắng nhìn xem bầu trời tối đen kia có ngôi sao nào không, cô vô cùng nhớ bố, bố cô không gì là không thể làm được. Nếu ông còn sống thì cô đã chẳng bất lực, tương lai của cô đã không mù mịt thế này.
“Cô hai, điện thoại đã kết nối được rồi!” Một người hồng hộc chạy tới chỗ Tân Thần thông báo. Cô nhận lấy chiếc di động, nước mắt tuôn rơi, Tân Thần nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “Lục Bá Nghiêu.”
Lục Bá Nghiêu cũng không tốt hơn là bao, giọng anh ghe như vừa nuốt phải một nắm cát, “Thần Thần, đừng sợ, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu.” Giọng anh rất trầm, mang lại cảm giác an tâm cho cô, “Những người anh cử tới đều là những người đáng tin, họ sẽ bảo vệ em, em chắc chắn sẽ bình an trở về, đừng sợ.”
“Em không sợ.” Tân Thần cố nén nghẹn nào: “… Ở nhà thế nào rồi?”
“Động đất ở đây nhẹ thôi, không ai bị thương cả. Thuấn Thuấn rất nghe lời, vừa đi ngủ rồi, bố anh đang trên máy bay từ Đức về, còn dì Hiên Nhiên… Sáng nay dì nghe tin ở chỗ em thì rất lo, trong người lại không thoải mái, bác sĩ đến khám cho dì rồi, bảo… dì đang mang thai.” Anh vốn muốn tìm một cơ hội phù hợp để báo cho cô, nhưng thời khắc này cô đang rất rối loạn, có lẽ biết được mình sắp có thêm một đứa em nữa sẽ giúp cô an tâm phần nào, chẳng thà anh nói luôn cho cô vào lúc này.
“Thần Thần, bao giờ bố anh về thì anh sẽ tới đón em ngay.”
Cả người anh bức bối, Lục Bá Nghiêu hận không thể tự mình lái máy bay tới chỗ cô, như vậy thì sẽ được gặp cô thật sớm.
Chỉ cần nghĩ đến giờ phút này cô đang bất lực, sợ hãi, anh không thể thờ ơ được nữa mà bỏ đi tất cả công việc bề bộn, động đất 6.8 độ Richter cũng không thể cản được khát khao muốn được ôm cô vào lòng của anh, sau đó anh sẽ không bao giờ buông tay.
Nhưng bên anh lúc này có một đứa em trai bốn tuổi bé bỏng, mẹ cô lại đang mang thai nên tâm trạng rất dễ bị kích động, bố anh ở phương xa, dư chấn của động đất không biết bao giờ lại xảy đến. Anh là trụ cột duy nhất trong nhà, không thể cứ vậy mà bỏ đi.
Tân Thần đáp: “Em biết. Họ bảo vệ em rất cẩn thận, anh không phải lo, mọi người ở nhà cần anh chăm sóc, anh không cần phải đến đây đâu.”
Lục Bá Nghiêu dịu dàng nói được.
Nhiều năm về sau nghĩ lại, có lẽ đây là thời khắc mà hai người họ gần gũi nhất. Lục Bá Nghiêu thường tự hỏi: Nếu khi ấy anh bất chấp mọi thứ để chạy đến tìm cô, ôm cô vào lòng, không bao giờ buông tay thì liệu những chuyện sau này sẽ khác?
Nhưng anh biết, cái “Nếu” ấy sẽ không bao giờ xảy ra.
***
Trong khi Tân Thần đang bị mắc kẹt trong đống hoang tàn ở huyện Vũ Dương, Thẩm Viễn ngồi trong cabin nhỏ trên phi cơ quân đội cũng chẳng tốt hơn là bao. Lãnh đạo tỉnh quyết định tổ chức cứu viện nên cần gấp một tổ chỉ huy có kinh nghiệm. Thẩm Viễn thuộc thành phố G nên vốn chẳng liên quan gì đến việc cứu viện lần này, nhưng thằng nhãi Ngôn Tuấn kia lại bảo “Việc cứu viện lần này tưởng như đơn giản nhưng thực ra rất dễ mắc lỗi nghiêm trọng. Ai cũng đều phải trải qua sóng gió, cậu lại từng lăn lộn nhiều năm rồi, tình hình trước mắt liên quan đến mạng người, đảm bảo mấy vạn sinh mệnh an toàn là ưu tiên hàng đầu.” Sau đó Ngôn Tuấn gọi một cú điện thoại, Thẩm Viễn cứ thế mà bị đưa lên xe ô tô, anh chưa kịp hoàn hồn vì tốc độ lái xe kinh hoàng đã thấy mình và Ngôn Tuấn đứng ở sân bay quân khu.
“Cậu muốn đi Vũ Dương?”
“Thông minh.”
“…” Thẩm Viễn oán hận, “Rốt cuộc tôi cũng hiểu thế nào là ‘Tái ông mất ngựa, yên tri phi thúc’!” (1)
(1) Tái ông mất ngựa, yên tri phi thúc: Họa phúc ở đời khó lường trước.
“Phải là ‘Trong cái rủi có cái may’ chứ. Thẩm Viễn, bây giờ cái ghế của cậu không còn vững chắc nữa, huyện Vũ Dương đổ nát lúc này lại chưa có ai trực tiếp đứng ra tổ chức cứu viện, so với việc ngồi một chỗ xa lắc chỉ chỉ dẫn dẫn, đến tận nơi mà làm thì sẽ ảnh hưởng gấp vạn lần, hiểu chưa?”
Thẩm Viễn hiểu, nhưng anh thà ngồi xe lắc lư mười mấy tiếng đồng hồ đến đó còn hơn là phải nhảy-máy-bay!
Mặt trời dần ló rạng, trời đã sáng. Từ Thừa Kiêu bỏ tai nghe xuống, thông báo điều kiện thời tiết đã cho phép nhảy dù, sau đó cùng Ngôn Tuấn kiểm tra lại túi dù và dây an toàn. Thẩm Viễn nhìn hai người họ nhanh nhẹn mặc bộ đồ nhảy dù vào mà trong lòng chết lặng, anh thầm khấn tổ tông phù hộ độ trì cho mình, sau đó luống cuống chạy tới bên Ngôn Tuấn rồi hỏi phải chuẩn bị ra sao.
Ngôn Tuấn bình tĩnh vỗ vai Thẩm Viễn: “Ngàn dân huyện Vũ Dương đang đợi phó chủ tịch tỉnh Thẩm cứu giúp trong lúc nước sôi lửa bỏng, cậu phải bình tĩnh!”
Khóe miệng Thẩm Viễn giật giật. Đại thiếu gia hôm nay không giống với mọi ngày, mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn như lửa đốt. Khóe mắt Ngôn Tuấn thoáng hiện lên sự lo lắng khiến Thẩm Viễn chợt nhớ lại lần duy nhất anh thấy Ngôn Tuấn thế này. Đó là chuyện của mấy năm trước, khi Ngôn Tuấn biết thủ trưởng bị bệnh nhưng vẫn giữ bí mật, đời sống của một chính trị gia là thế – luôn bị nhiều kẻ rình mò ngầm hãm hại. Lúc ấy Ngôn Tuấn bắt đầu ngầm sử dụng quyền lực của Thẩm gia để xử lí những gia tộc đang có xu hướng làm phản, chỉ tốn có mấy năm thôi mà anh đã thanh lọc được hết những kẻ đối địch trong quân đội, giữ cho Thủ đô thái bình từ đó đến giờ. Đến khi sức khỏe của lão thủ trưởng hồi phục, Ngôn Tuấn vẫn rất kín tiếng, anh không để lộ một chút thông tin nào về bản thân.
Chuyện năm đó là vậy, thế nên biểu hiện của anh lúc này thực sự khiến Thẩm Viễn bất giác sợ run người.
Từ Thừa Kiêu thuộc trường phái hành động, anh không nhiều lời, đi thẳng tới chỗ Thẩm Viễn rồi hung hăng kéo anh ta đến khoang giữa máy bay, ép anh mặc đồ nhảy dù mà anh đã chuẩn bị, sau đó cùng Ngôn Tuấn một trái một phải kẹp Thẩm Viễn ở giữa, ném anh vào trong cabin.
Phi cơ xuyên qua từng tầng mây, Từ Thừa Kiêu và Ngôn Tuấn cùng làm mấy động tác khởi động rồi ra hiệu chuẩn bị, Thẩm Viễn thấy tính mạng chuẩn bị nguy hiểm thì ôm đầu kêu rên: “Mấy người không được làm thế! Ông đây còn chưa kịp để lại một thằng con trai kế thừa cho nhà họ Thẩm! Các cậu không thể đứng nhìn Thẩm gia tuyệt hậu chứ!”
“Được được, đừng sợ.” Từ Thừa Kiêu không ưa nổi bộ dạng khiếp sợ của bạn: “Tôi rất xấu hổ khi phải thừa nhận cậu từng nhập ngũ với tôi.”
“Ông đây chuyển nghề mười năm rồi!” Thẩm Viễn gào lên với anh, “Hơn nữa ông đây thuộc bộ binh! Là bộ binh đấy!” Hai con người kia đều là bộ đội đặc chủng Binh Vương, người thuộc đặc chủng Binh Vương năm nào cũng được huấn luyện trên mọi phương diện, nhảy dù đối với họ chỉ là nhảy hố cát chơi! Thẩm Viễn run rẩy kiểm tra trang bị trên người, rớt nước mắt thề: “Nếu tôi còn sống sau lần này, cho dù có bị thủ trưởng bắn chết thì cũng phải lột bằng được da hai đứa vô lại các cậu!”
Chớp mắt đã đến vị trị khách sạn của Tân Thần, Ngôn Tuấn vào tư thế chuẩn bị, Từ Thừa Kiêu cũng không nói gì, kéo cửa cabin, Ngôn Tuấn đẩy vai Thẩm Viễn một cái rồi nhảy xuống theo.
Trên trời cao vạn trượng vang lên tiếng kêu thảm thiết, khí thế ngất trời.
***
Trên bầu trời xuất hiện ba chiếc dù sau một vụ nổ ở lớn, người của các tòa soạn lập tức nhận được tin, vác camera đi đến hiện trường. Họ đã trang bị đầy đủ các thiết bị trước khi đến đây, đều là những ký giả trẻ tuổi đầy nhiệt huyết nên quyết đưa tin về huyện Bùi Dương, thực hiện liên tiếp mấy kênh truyền hình trực tiếp từ nơi xảy ra tai nạn.
Tân Thần cũng theo chân các đồng nghiệp tới nơi xảy ra vụ nổ, nhưng một nhân viên của Lục thị đã vội ngăn cô lại: “Cấp trên đã có kế hoạch để đưa chúng ta về thành phố G, cô hai nên đợi ở đây thì hơn.”
“Bao nhiêu ký giả đang đi đến hiện trường, sao tôi có thể ngồi đây mãi được?” Tân Thần hỏi ngược lại người kia, “Cậu gọi cho anh tôi đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Người này đã đi theo Lục Bá Nghiêu được một thời gian dài, cũng biết được tính cách em gái Lục Bá Nghiêu không câu nệ nguyên tắc nên chẳng dám dây vào cô, anh ta vội vàng gọi cho Lục Bá Nghiêu để báo cáo.
Lục Bá Nghiêu đương nhiên phản đối: “Càng ở lại lâu càng dễ gặp phải dư chấn, nguy hiểm lắm, em không được tùy tiện quyết định.”
Tân Thần sốt ruột: “Nhưng tin này phải được truyền đi, đó là nhiệm vụ của một ký giả!”
“Em không phải ký giả. Phải biết khả năng của bản thân chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Lục Bá Nghiêu đáp bừa. Tân Thần thi Đại học xong gặp chuyện ngoài ý muốn, không được ghi vào danh sách khoa Báo chí Đại học G, sau khi sang nước ngoài cô cũng không tham gia khóa học đào tạo nào nên không được tính là người trong nghề. Cô có thể đến làm việc tại tòa báo hiện nay đều là nhờ Lục Bá Nghiêu sắp xếp, nhưng việc cô hăng hái xung phong đi đưa tin vào thời điểm nguy kịch cũng không thể chấp nhận được, bởi cô thực ra không phải là một ký giả.
Cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên căng thẳng, Lục Bá Nghiêu có thể nghe được hơi thở hổn hển vì tức giận của cô, anh biết là anh đã nói sai rồi, nhưng anh đang rất lo lắng cho cô, còn cả bực bội, tức giận vì ý nghĩ coi thường tính mạng mình của cô nữa. Anh ra lệnh: “Đưa điện thoại cho người phụ trách.”
Sau đó kêu bọn họ ép cô về bằng được sao? Tân Thần tháo luôn pin điện thoại, vứt chiếc di động sang một bên rồi bỏ đi.
Tổ chuyên mục cũng không tìm mấy người lính nhảy dù kia, xung quanh là những căn nhà bị đổ nát, không biết có bao nhiêu người bị chôn dưới đống hoang tàn kia là còn sống. Ai may mắn vẫn giữ được mạng thì chỉ biết hướng về phía có ánh sáng mà kêu cứu, còn những người xấu số khác chỉ đành mãi mãi im lặng mà thôi. Tiếng gió đìu hiu khiến người ta rùng mình, dần dần các ký giả tản đi hết, chỉ còn chừa lại một ký giả và một nhiếp ảnh gia là còn ở lại để ghi chép tin tức, những ký giả kia đều tham gia cứu trợ những người bị chôn vùi.
Một lúc sau nhiếp ảnh gia kia cũng không đang tâm nhìn cảnh ấy, cô bỏ máy xuống một chỗ rồi giúp nhóm người đang nâng thanh xà ngang đang đè lên một cô bé. Đội cứu hộ phải chỉ huy toàn bộ lực lượng, những nam nữ trẻ tuổi thường ngày ăn sung mặc sướng, đi xe ô tô sang, bây giờ quần áo lôi thôi, rách rưới cũng mặc kệ, họ đồng lòng chung sức hô to để nâng thanh xà kia. Giờ phút đống cốt thép, xi-măng được nâng lên, một cô gái trẻ khóc tu tu nhào vào kéo ra một cô bé bị mắc kẹt bên dưới. Tân Thần không để ý đến cái tay chảy máu đầm đìa của mình, cô quay người tránh nhìn cảnh tượng kia, trong lòng khắc sâu cái khoảnh khắc này.
“Tân Thần!”
Xa xa có người gọi tên cô, Tân Thần ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng chói mắt, đã rất lâu rồi kể từ khi cô được thấy bóng hình người ấy. Ánh mặt trời ôm lấy từng đường nét cơ thể đang nhảy xuống từ trên cao, đến cả chiếc dù trên lưng cũng chưa được cởi bỏ. Người ấy lao nhanh như sao băng đến trước mặt cô, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng, anh cứ thế ôm chặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình.
Đang lúc đầu óc Tân Thần mơ màng thì Ngôn Tuấn lại xuất hiện, anh còn không xấu hổ ôm cô vào lòng, những thứ đồ bảo vệ trên người anh ép vào khiến gò má cô đau nhói, cô ngơ ngẩn, đẩy đẩy anh lại bị anh ôm chặt hơn.
“Sao anh tới được đây?”
“Rơi từ trên trời xuống.” Anh cười ấp úng, dịu dàng đáp.
Cách lớp quần áo thô ráp, cô vẫn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch như từng hồi trống của anh, Tân Thần không kìm được xúc động, cô cảm thấy mình giống một cái cây đang độ đâm chồi nảy lộc, giờ khắc này ăn sâu vào tâm trí cô khiến không bao giờ cô quên được.
Lúc này, huyện Vũ Dương không khác gì một địa ngục trần gian: Những bức tường đổ nát bốn phía chôn đi không biết bao nhiêu sinh mệnh con người; tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng khóc thê lương; đống hoang tàn dường như trải dài ngàn dặm; mặt mũi ai nấy còn sống sót đều phờ phạc, cả người phủ một lớp tro xám, quần áo rách rưới; có người vô vọng khi bị chôn nửa thân mình trong đống đổ nát, người lại thẫn thờ mù mịt, không biết phải đi đâu, về đâu.
Huyện Vũ Dương của hoàng hôn ngày hôm qua vẫn là một nơi yên tĩnh, bình yên, vậy mà chỉ qua một đêm, khi mặt trời còn chưa ló rạng, nơi đây đã bị tàn phá như địa ngục.
Tân Thần ngồi co ro trong một góc nhà đã bị tàn phá không ít, cô quấn chăn quanh mình, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Lúc động đất xảy ra là khi cô đang ngủ say, trong khi đang mơ mơ màng màng lại bị ngã lăn xuống đất. Phản ứng đầu tiên của cô lúc đó là chạy ngay ra khỏi phòng nhưng cửa phòng đã bị ép đến mức méo mó biến dạng, chẳng thể mở được nữa. Cô nhanh chóng chạy về phía góc phòng ít đồ nhất rồi ngồi sụp xuống, vòng hai tay ôm lấy đầu.
Đợt động đất đầu tiên vừa qua đi, cánh cửa phòng của cô nhanh chóng bị phá mở, thì ra là Lục Bá Nghiêu phái mười người tới để giải cứu cô. Họ chia làm thành hai đội, xếp thành hàng ngay ngắn rồi nhanh chóng đưa cô ra khỏi nơi nguy hiểm. May mắn là đa số mọi người trong khách sạn, trong đó có các đồng nghiệp của cô, đã kịp chạy ra khỏi khách sạn. Ba phút sau, một đợt dư chấn nữa lại ập tới, khách sạn mà Tân Thần ở sụp đổ hoàn toàn, tất cả chỉ còn là đám bụi mù che lấp ánh mắt trời.
Ánh sáng ảm đạm, gió hiu hắt, Tân Thần thẫn thờ nhìn cảnh đổ nát hoang tàn, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi. Nếu như vừa rồi cô không được cứu kịp thời, có lẽ cô sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ, Lục Bá Nghiêu, Thuấn Thuấn… Nếu như cô không chạy ra kịp… vậy có phải lúc này cô đã được ở bên cạnh bố?
Cô ngẩng đầu, cố gắng nhìn xem bầu trời tối đen kia có ngôi sao nào không, cô vô cùng nhớ bố, bố cô không gì là không thể làm được. Nếu ông còn sống thì cô đã chẳng bất lực, tương lai của cô đã không mù mịt thế này.
“Cô hai, điện thoại đã kết nối được rồi!” Một người hồng hộc chạy tới chỗ Tân Thần thông báo. Cô nhận lấy chiếc di động, nước mắt tuôn rơi, Tân Thần nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “Lục Bá Nghiêu.”
Lục Bá Nghiêu cũng không tốt hơn là bao, giọng anh ghe như vừa nuốt phải một nắm cát, “Thần Thần, đừng sợ, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu.” Giọng anh rất trầm, mang lại cảm giác an tâm cho cô, “Những người anh cử tới đều là những người đáng tin, họ sẽ bảo vệ em, em chắc chắn sẽ bình an trở về, đừng sợ.”
“Em không sợ.” Tân Thần cố nén nghẹn nào: “… Ở nhà thế nào rồi?”
“Động đất ở đây nhẹ thôi, không ai bị thương cả. Thuấn Thuấn rất nghe lời, vừa đi ngủ rồi, bố anh đang trên máy bay từ Đức về, còn dì Hiên Nhiên… Sáng nay dì nghe tin ở chỗ em thì rất lo, trong người lại không thoải mái, bác sĩ đến khám cho dì rồi, bảo… dì đang mang thai.” Anh vốn muốn tìm một cơ hội phù hợp để báo cho cô, nhưng thời khắc này cô đang rất rối loạn, có lẽ biết được mình sắp có thêm một đứa em nữa sẽ giúp cô an tâm phần nào, chẳng thà anh nói luôn cho cô vào lúc này.
“Thần Thần, bao giờ bố anh về thì anh sẽ tới đón em ngay.”
Cả người anh bức bối, Lục Bá Nghiêu hận không thể tự mình lái máy bay tới chỗ cô, như vậy thì sẽ được gặp cô thật sớm.
Chỉ cần nghĩ đến giờ phút này cô đang bất lực, sợ hãi, anh không thể thờ ơ được nữa mà bỏ đi tất cả công việc bề bộn, động đất 6.8 độ Richter cũng không thể cản được khát khao muốn được ôm cô vào lòng của anh, sau đó anh sẽ không bao giờ buông tay.
Nhưng bên anh lúc này có một đứa em trai bốn tuổi bé bỏng, mẹ cô lại đang mang thai nên tâm trạng rất dễ bị kích động, bố anh ở phương xa, dư chấn của động đất không biết bao giờ lại xảy đến. Anh là trụ cột duy nhất trong nhà, không thể cứ vậy mà bỏ đi.
Tân Thần đáp: “Em biết. Họ bảo vệ em rất cẩn thận, anh không phải lo, mọi người ở nhà cần anh chăm sóc, anh không cần phải đến đây đâu.”
Lục Bá Nghiêu dịu dàng nói được.
Nhiều năm về sau nghĩ lại, có lẽ đây là thời khắc mà hai người họ gần gũi nhất. Lục Bá Nghiêu thường tự hỏi: Nếu khi ấy anh bất chấp mọi thứ để chạy đến tìm cô, ôm cô vào lòng, không bao giờ buông tay thì liệu những chuyện sau này sẽ khác?
Nhưng anh biết, cái “Nếu” ấy sẽ không bao giờ xảy ra.
***
Trong khi Tân Thần đang bị mắc kẹt trong đống hoang tàn ở huyện Vũ Dương, Thẩm Viễn ngồi trong cabin nhỏ trên phi cơ quân đội cũng chẳng tốt hơn là bao. Lãnh đạo tỉnh quyết định tổ chức cứu viện nên cần gấp một tổ chỉ huy có kinh nghiệm. Thẩm Viễn thuộc thành phố G nên vốn chẳng liên quan gì đến việc cứu viện lần này, nhưng thằng nhãi Ngôn Tuấn kia lại bảo “Việc cứu viện lần này tưởng như đơn giản nhưng thực ra rất dễ mắc lỗi nghiêm trọng. Ai cũng đều phải trải qua sóng gió, cậu lại từng lăn lộn nhiều năm rồi, tình hình trước mắt liên quan đến mạng người, đảm bảo mấy vạn sinh mệnh an toàn là ưu tiên hàng đầu.” Sau đó Ngôn Tuấn gọi một cú điện thoại, Thẩm Viễn cứ thế mà bị đưa lên xe ô tô, anh chưa kịp hoàn hồn vì tốc độ lái xe kinh hoàng đã thấy mình và Ngôn Tuấn đứng ở sân bay quân khu.
“Cậu muốn đi Vũ Dương?”
“Thông minh.”
“…” Thẩm Viễn oán hận, “Rốt cuộc tôi cũng hiểu thế nào là ‘Tái ông mất ngựa, yên tri phi thúc’!” (1)
(1) Tái ông mất ngựa, yên tri phi thúc: Họa phúc ở đời khó lường trước.
“Phải là ‘Trong cái rủi có cái may’ chứ. Thẩm Viễn, bây giờ cái ghế của cậu không còn vững chắc nữa, huyện Vũ Dương đổ nát lúc này lại chưa có ai trực tiếp đứng ra tổ chức cứu viện, so với việc ngồi một chỗ xa lắc chỉ chỉ dẫn dẫn, đến tận nơi mà làm thì sẽ ảnh hưởng gấp vạn lần, hiểu chưa?”
Thẩm Viễn hiểu, nhưng anh thà ngồi xe lắc lư mười mấy tiếng đồng hồ đến đó còn hơn là phải nhảy-máy-bay!
Mặt trời dần ló rạng, trời đã sáng. Từ Thừa Kiêu bỏ tai nghe xuống, thông báo điều kiện thời tiết đã cho phép nhảy dù, sau đó cùng Ngôn Tuấn kiểm tra lại túi dù và dây an toàn. Thẩm Viễn nhìn hai người họ nhanh nhẹn mặc bộ đồ nhảy dù vào mà trong lòng chết lặng, anh thầm khấn tổ tông phù hộ độ trì cho mình, sau đó luống cuống chạy tới bên Ngôn Tuấn rồi hỏi phải chuẩn bị ra sao.
Ngôn Tuấn bình tĩnh vỗ vai Thẩm Viễn: “Ngàn dân huyện Vũ Dương đang đợi phó chủ tịch tỉnh Thẩm cứu giúp trong lúc nước sôi lửa bỏng, cậu phải bình tĩnh!”
Khóe miệng Thẩm Viễn giật giật. Đại thiếu gia hôm nay không giống với mọi ngày, mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn như lửa đốt. Khóe mắt Ngôn Tuấn thoáng hiện lên sự lo lắng khiến Thẩm Viễn chợt nhớ lại lần duy nhất anh thấy Ngôn Tuấn thế này. Đó là chuyện của mấy năm trước, khi Ngôn Tuấn biết thủ trưởng bị bệnh nhưng vẫn giữ bí mật, đời sống của một chính trị gia là thế – luôn bị nhiều kẻ rình mò ngầm hãm hại. Lúc ấy Ngôn Tuấn bắt đầu ngầm sử dụng quyền lực của Thẩm gia để xử lí những gia tộc đang có xu hướng làm phản, chỉ tốn có mấy năm thôi mà anh đã thanh lọc được hết những kẻ đối địch trong quân đội, giữ cho Thủ đô thái bình từ đó đến giờ. Đến khi sức khỏe của lão thủ trưởng hồi phục, Ngôn Tuấn vẫn rất kín tiếng, anh không để lộ một chút thông tin nào về bản thân.
Chuyện năm đó là vậy, thế nên biểu hiện của anh lúc này thực sự khiến Thẩm Viễn bất giác sợ run người.
Từ Thừa Kiêu thuộc trường phái hành động, anh không nhiều lời, đi thẳng tới chỗ Thẩm Viễn rồi hung hăng kéo anh ta đến khoang giữa máy bay, ép anh mặc đồ nhảy dù mà anh đã chuẩn bị, sau đó cùng Ngôn Tuấn một trái một phải kẹp Thẩm Viễn ở giữa, ném anh vào trong cabin.
Phi cơ xuyên qua từng tầng mây, Từ Thừa Kiêu và Ngôn Tuấn cùng làm mấy động tác khởi động rồi ra hiệu chuẩn bị, Thẩm Viễn thấy tính mạng chuẩn bị nguy hiểm thì ôm đầu kêu rên: “Mấy người không được làm thế! Ông đây còn chưa kịp để lại một thằng con trai kế thừa cho nhà họ Thẩm! Các cậu không thể đứng nhìn Thẩm gia tuyệt hậu chứ!”
“Được được, đừng sợ.” Từ Thừa Kiêu không ưa nổi bộ dạng khiếp sợ của bạn: “Tôi rất xấu hổ khi phải thừa nhận cậu từng nhập ngũ với tôi.”
“Ông đây chuyển nghề mười năm rồi!” Thẩm Viễn gào lên với anh, “Hơn nữa ông đây thuộc bộ binh! Là bộ binh đấy!” Hai con người kia đều là bộ đội đặc chủng Binh Vương, người thuộc đặc chủng Binh Vương năm nào cũng được huấn luyện trên mọi phương diện, nhảy dù đối với họ chỉ là nhảy hố cát chơi! Thẩm Viễn run rẩy kiểm tra trang bị trên người, rớt nước mắt thề: “Nếu tôi còn sống sau lần này, cho dù có bị thủ trưởng bắn chết thì cũng phải lột bằng được da hai đứa vô lại các cậu!”
Chớp mắt đã đến vị trị khách sạn của Tân Thần, Ngôn Tuấn vào tư thế chuẩn bị, Từ Thừa Kiêu cũng không nói gì, kéo cửa cabin, Ngôn Tuấn đẩy vai Thẩm Viễn một cái rồi nhảy xuống theo.
Trên trời cao vạn trượng vang lên tiếng kêu thảm thiết, khí thế ngất trời.
***
Trên bầu trời xuất hiện ba chiếc dù sau một vụ nổ ở lớn, người của các tòa soạn lập tức nhận được tin, vác camera đi đến hiện trường. Họ đã trang bị đầy đủ các thiết bị trước khi đến đây, đều là những ký giả trẻ tuổi đầy nhiệt huyết nên quyết đưa tin về huyện Bùi Dương, thực hiện liên tiếp mấy kênh truyền hình trực tiếp từ nơi xảy ra tai nạn.
Tân Thần cũng theo chân các đồng nghiệp tới nơi xảy ra vụ nổ, nhưng một nhân viên của Lục thị đã vội ngăn cô lại: “Cấp trên đã có kế hoạch để đưa chúng ta về thành phố G, cô hai nên đợi ở đây thì hơn.”
“Bao nhiêu ký giả đang đi đến hiện trường, sao tôi có thể ngồi đây mãi được?” Tân Thần hỏi ngược lại người kia, “Cậu gọi cho anh tôi đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Người này đã đi theo Lục Bá Nghiêu được một thời gian dài, cũng biết được tính cách em gái Lục Bá Nghiêu không câu nệ nguyên tắc nên chẳng dám dây vào cô, anh ta vội vàng gọi cho Lục Bá Nghiêu để báo cáo.
Lục Bá Nghiêu đương nhiên phản đối: “Càng ở lại lâu càng dễ gặp phải dư chấn, nguy hiểm lắm, em không được tùy tiện quyết định.”
Tân Thần sốt ruột: “Nhưng tin này phải được truyền đi, đó là nhiệm vụ của một ký giả!”
“Em không phải ký giả. Phải biết khả năng của bản thân chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Lục Bá Nghiêu đáp bừa. Tân Thần thi Đại học xong gặp chuyện ngoài ý muốn, không được ghi vào danh sách khoa Báo chí Đại học G, sau khi sang nước ngoài cô cũng không tham gia khóa học đào tạo nào nên không được tính là người trong nghề. Cô có thể đến làm việc tại tòa báo hiện nay đều là nhờ Lục Bá Nghiêu sắp xếp, nhưng việc cô hăng hái xung phong đi đưa tin vào thời điểm nguy kịch cũng không thể chấp nhận được, bởi cô thực ra không phải là một ký giả.
Cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên căng thẳng, Lục Bá Nghiêu có thể nghe được hơi thở hổn hển vì tức giận của cô, anh biết là anh đã nói sai rồi, nhưng anh đang rất lo lắng cho cô, còn cả bực bội, tức giận vì ý nghĩ coi thường tính mạng mình của cô nữa. Anh ra lệnh: “Đưa điện thoại cho người phụ trách.”
Sau đó kêu bọn họ ép cô về bằng được sao? Tân Thần tháo luôn pin điện thoại, vứt chiếc di động sang một bên rồi bỏ đi.
Tổ chuyên mục cũng không tìm mấy người lính nhảy dù kia, xung quanh là những căn nhà bị đổ nát, không biết có bao nhiêu người bị chôn dưới đống hoang tàn kia là còn sống. Ai may mắn vẫn giữ được mạng thì chỉ biết hướng về phía có ánh sáng mà kêu cứu, còn những người xấu số khác chỉ đành mãi mãi im lặng mà thôi. Tiếng gió đìu hiu khiến người ta rùng mình, dần dần các ký giả tản đi hết, chỉ còn chừa lại một ký giả và một nhiếp ảnh gia là còn ở lại để ghi chép tin tức, những ký giả kia đều tham gia cứu trợ những người bị chôn vùi.
Một lúc sau nhiếp ảnh gia kia cũng không đang tâm nhìn cảnh ấy, cô bỏ máy xuống một chỗ rồi giúp nhóm người đang nâng thanh xà ngang đang đè lên một cô bé. Đội cứu hộ phải chỉ huy toàn bộ lực lượng, những nam nữ trẻ tuổi thường ngày ăn sung mặc sướng, đi xe ô tô sang, bây giờ quần áo lôi thôi, rách rưới cũng mặc kệ, họ đồng lòng chung sức hô to để nâng thanh xà kia. Giờ phút đống cốt thép, xi-măng được nâng lên, một cô gái trẻ khóc tu tu nhào vào kéo ra một cô bé bị mắc kẹt bên dưới. Tân Thần không để ý đến cái tay chảy máu đầm đìa của mình, cô quay người tránh nhìn cảnh tượng kia, trong lòng khắc sâu cái khoảnh khắc này.
“Tân Thần!”
Xa xa có người gọi tên cô, Tân Thần ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng chói mắt, đã rất lâu rồi kể từ khi cô được thấy bóng hình người ấy. Ánh mặt trời ôm lấy từng đường nét cơ thể đang nhảy xuống từ trên cao, đến cả chiếc dù trên lưng cũng chưa được cởi bỏ. Người ấy lao nhanh như sao băng đến trước mặt cô, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng, anh cứ thế ôm chặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình.
Đang lúc đầu óc Tân Thần mơ màng thì Ngôn Tuấn lại xuất hiện, anh còn không xấu hổ ôm cô vào lòng, những thứ đồ bảo vệ trên người anh ép vào khiến gò má cô đau nhói, cô ngơ ngẩn, đẩy đẩy anh lại bị anh ôm chặt hơn.
“Sao anh tới được đây?”
“Rơi từ trên trời xuống.” Anh cười ấp úng, dịu dàng đáp.
Cách lớp quần áo thô ráp, cô vẫn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch như từng hồi trống của anh, Tân Thần không kìm được xúc động, cô cảm thấy mình giống một cái cây đang độ đâm chồi nảy lộc, giờ khắc này ăn sâu vào tâm trí cô khiến không bao giờ cô quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.