Chương 12
Sói Xám Mọc Cánh
22/05/2017
“Tân Thần!”
Xa xa có người gọi tên cô, Tân Thần ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng chói mắt, đã rất lâu rồi kể từ khi cô được thấy bóng hình người ấy. Ánh mặt trời ôm lấy từng đường nét cơ thể đang nhảy xuống từ trên cao, đến cả chiếc dù trên lưng cũng chưa được cởi bỏ. Người ấy lao nhanh như sao băng đến trước mặt cô, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng, anh cứ thế ôm chặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình.
Đang lúc đầu óc Tân Thần mơ màng thì Ngôn Tuấn lại xuất hiện, anh còn không xấu hổ ôm cô vào lòng, những thứ đồ bảo vệ trên người anh ép vào khiến gò má cô đau nhói, cô ngơ ngẩn, đẩy đẩy anh lại bị anh ôm chặt hơn.
“Sao anh tới được đây?”
“Rơi từ trên trời xuống.” Anh cười ấp úng, dịu dàng đáp.
Cách lớp quần áo thô ráp, cô vẫn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch như từng hồi trống của anh, Tân Thần không kìm được xúc động, cô cảm thấy mình giống một cái cây đang độ đâm chồi nảy lộc, giờ khắc này ăn sâu vào tâm trí cô khiến không bao giờ cô quên được.
Cô luôn mơ về ý trung nhân của mình thế này: đó là anh hùng cái thế, một ngày nào đó, người ấy sẽ cưỡi một đám mây rực rỡ sắc màu tới cầu hôn cô. Tử Hà tiên tử (1) có thể đoán được màn mở đầu nhưng lại sai cái kết, Tân Thần cũng gần như vậy, chỉ khác là cô đoán trúng cả mở đầu lẫn kết thúc, nhưng cô không ngờ người ấy lại là Ngôn Tuấn.
(1) Tử Hà tiên tử, một tiên nữ vì vi phạm phép tắc trên thiên giới nên bị đày xuống trần, cô có lời thề là bất cứ ai rút được thanh kiếm của mình thì sẽ trở thành chồng của cô. Tử Hà tiên tử quyết định đổi tên động thành Bàn Tơ động còn bản thân cô trở thành Bàn Tơ đại tiên.
Cô đã say đắm anh mất rồi, ban đầu chỉ là trêu trọc, đùa một chút cho vui thôi, nhưng họ vừa gặp mà như đã quen. Thậm chí cô còn từng so sánh cảm xúc của mình với anh như lúc cô được mời ăn một bữa thịt kho tàu, thịt chó vài đồng ở nơi đất khách quê người. Ấy vậy mà lần động đất này khiến cô mắc kẹt trong địa ngục trần gian, anh không ngại nguy hiểm lao đến chỗ cô, khắp người anh tỏa ra ánh hào quang như một vị tiên giáng trần. Tân Thần không còn lời nào để nói, chỉ biết phục anh sát đất.
***
Từ Thừa Kiêu vốn được cử đi cùng để bảo vệ cho Ngôn Tuấn nhưng thân thủ anh rất tốt, Thẩm Viễn thì hoàn toàn ngược lại, càng ngày anh ta càng khiếp hãi, hoảng sợ. Từ Thừa Kiêu nhíu mày xách Thẩm Viễn bị mắc trên một cây đại thụ xuống rồi cởi đồ bảo hộ cho anh ta, sau đó vác thẳng anh ta đến chỗ một khách sạn bị sập. Hai người vừa đến đã thấy đại thiếu gia đang nâng cằm một cô gái, hôn cô ấy tha thiết.
Cái đùi còn hơi tê của Từ Thừa Kiêu bị Thẩm Viễn phẫn uất chọc cho một phát đau nhói: “Lão Từ, cậu thấy chưa? Đại thiếu gia từ đầu đến cuối đều lấy việc công làm việc tư!”
Từ Thừa Kiêu lẳng lặng gỡ bỏ đồ bảo hộ trên người, xắn tay áo rồi giúp đỡ người xung quanh. Anh không rảnh mà ngồi lê đôi mách với con người không có tiền đồ kia. Thẩm Viễn thấy mình bị anh em kết nghĩa khinh bỉ thì bực lắm, anh ta tức giận một mình chạy đi tìm sở chỉ huy tạm thời. Đến lúc anh liên hệ được với người trên tỉnh thì đúng như lời Ngôn Tuấn nói, mọi người đều kinh ngạc nhưng chẳng ai dám hỏi sao anh lại “vừa khéo” ở huyện Vũ Dương mà chỉ đưa ra một loạt phương hướng cứu viện cấp tốc, quyền lãnh đạo nằm hết vào tay anh.
Ngôn Tuấn đương nhiên không phải hoàn toàn tới đây để lấy việc công làm việc tư, Thẩm Viễn lẻ loi một mình ở nơi xa lạ, đến cả thư kí cũng không có nên Ngôn Tuấn nhận nhiệm vụ ấy, anh bắt đầu tập trung hết những người có chức quyền lớn bé lại thành một nhóm.
Huyện Vũ Dương là một huyện lớn, lần này lại xảy ra tai ương nghiêm trọng nên việc triển khai cứu viện không tránh khỏi rề rà, lúc này thời gian quý như vàng. Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những vệt sấm rạch ngang dọc, một người đa mưu túc trí như Ngôn Tuấn cũng phải dốc hết sức để sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Thời điểm này, cả nước, thậm chí cả những chuyên viên cứu hộ trên toàn thế giới, đều đang tìm biện pháp tiến vào huyện Vũ Dương để cứu tế. Thẩm Viễn liên tục liên lạc với tỉnh để dễ quản lí việc khai thông đường bộ, mọi người phải làm cật lực mới có thể mở được một con đường cho đội cứu viện tiến vào.
Tân Thần ở cùng tổ chuyên mục hai ngày, ban ngày các cô giúp người dân gặp nạn, buổi tối lại lặn lội đi tìm tư liệu để làm thành bản tin, cuối cùng vì mệt mỏi mà Tân Thần ngã bệnh. Ngôn Tuấn nói: “Các em không cần phải chạy đi chạy lại cùng đội cứu viện, mấy ngày nay đã tìm được gần hết những người bị chôn vùi rồi, chỉ còn sót lại ở những khu vực có máy móc nguy hiểm mà thôi. Những người được cử đến đều là dân chuyên nghiệp, họ không khiến bọn em giúp đâu. Còn nữa, các ký giả ở Vũ Dương rất cảm động về việc phó tỉnh Thẩm Viễn dốc sức giúp đỡ, các em không cần phải chạy đi tìm thông tin làm gì cả, anh ta sẽ ưu tiên cho Báo đô thị chiều phỏng vấn trước, cứ ở yên chỗ này mà chờ, tin tức mới nhất sẽ được cập nhật đầy đủ.”
Lần trước Tân Thần bị Lục Bá Nghiêu ép phải về nên cô muốn tỏ ra cứng rắn trước mặt Ngôn Tuấn, nhưng khi nghe anh ân cần khuyên nhủ, lý lẽ đàng hoàng nên cô cũng nghe theo. Tân Thần trao đổi với đồng nghiệp, mọi người đều nhất trí làm theo. Cứ thế, tổ chuyên mục ở lại Vũ Dương thêm mười ngày, cô lại được dịp ở bên cạnh Ngôn Tuấn.
Công việc của Ngôn Tuấn nhiều tới mức anh không có thời gian để ngủ, nhưng anh vẫn luôn cố gắng giành thời gian ở bên cô, cùng cô ăn bữa cơm, thực ra là hai người chụm đầu vào ăn mì tôm.
“Anh ăn đi, nhìn em làm gì? Chiêm ngưỡng nhan sắc của em mà anh cũng no chắc?” Tân Thần nhét chút rau trong bát mình vào miệng anh, “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi tranh thủ chợp mắt, mắt anh đỏ hơn mắt thỏ rồi kìa.”
Ngôn Tuấn chắp tay sau lưng, anh nghiêng mình về phía cô rồi hôn trộm cô một phát, cười gian như đứa bé vừa ăn vụng. Tân Thần trừng măt với anh, vừa chà mặt vừa nói: “Mấy ngày không rửa mặt rồi, thế mà anh còn hôn suốt được.”
“Đúng là có mùi lạ thật.” Anh cố tình nhíu mày, chìa mặt ra, “Em cũng hôn anh đi, nếu không anh mệt chết mất.”
Tân Thần vờ than nhưng vẫn cười tươi như hoa, để lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, cô dựa vào lòng anh, hôn nhẹ một cái lên má anh rồi tranh thủ cắn yêu môi anh một phát. Ngôn Tuấn rất hài lòng, vươn tay bao trọn lấy cô rồi đưa cho cô một cái hộp sắt màu xanh bộ đội, ở trong là cơm tẻ cùng thịt bò xào rau dưa vẫn đang nóng hổi, bên trên còn rưới sốt cà ri thơm phức.
Tân Thần reo lên, Ngôn Tuấn kéo bát mì tôm của cô về phía mình rồi đút cho cô một miếng cơm, cô há to mồm, đón lấy cơm và rau xào thịt bò, hai má phồng ra vì thức ăn nhưng vẫn cười tít mắt đầy thỏa mãn. Ngôn Tuấn lau chút nước sốt còn sót lại bên khóe miệng cô, vừa ôm cô vào lòng, vừa nhìn cô ăn khiến anh thoải mái vô cùng.
Cô mới ăn được vài miếng đã đẩy hộp thức ăn cho anh, Ngôn Tuấn cười, đẩy lại hộp cơm về phía cô rồi bưng bát mì tôm của cô lên, cười một cách thỏa mãn, bảo: “Từ lúc làm việc cùng Thẩm Viễn ngày nào anh cũng phải ăn như thế rồi, bây giờ thành ra thèm mì tôm.”
Tuy ngữ khí của anh rất tự nhiên nhưng Tân Thần vẫn khăng khăng gắp cho anh mấy miếng thịt bò, bắt anh ăn bằng hết rồi lại nhét thêm hai miếng rau to đùng cho anh. Ngôn Tuấn xử lí hết hai bát mì tôm, đến cả nước dùng cũng cạn sạch rồi thỏa mãn nằm phịch xuống chiếc giường xếp. Anh nằm nghiêng người, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, “Đến đây nằm một lát với anh.”
Tân Thần vui vẻ chạy lại, nằm rúc vào lòng anh, anh gục đầu vào hõm cổ cô, thích ý dụi dụi một chút rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Tân Thần hỏi: “Sao anh biết em ở Vũ Dương?”
Ngôn Tuấn vẫn nhắm mắt, cười cười: “Trả lời anh trước, sao không nói một tiếng với anh mà đã chạy đến Vũ Dương rồi?”
Tân Thần thầm nghĩ, lúc ấy cô cho rằng hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa, nói cho anh làm gì!
Ngôn Tuấn tuy không nhìn cô nhưng anh vẫn có thể đoán được bảy, tám phần, anh thở dài: “Có phải là anh đa nghi không? Tân Thần, anh cảm thấy ngay từ đầu em đã không coi anh ra gì rồi.”
Tân Thần chột dạ: “Sao anh lại bắt em phải nghiêm túc với kiểu rung động cỏn con chứ…”
Rung động cỏn con? Cánh tay đang ôm eo cô bỗng ghìm chặt đến nỗi cô suýt nôn hết những thứ vừa ăn, Tân Thần đá vào cẳng chân anh, “Em cam đoan lần sau sẽ nghiêm túc!”
“Dám có lần sau à!” Ngôn Tuấn siết chặt cô hơn, thêm chút nữa là cô nghẹt thở.
Cô nói bóng nói gió nên anh cũng chẳng nói thẳng, chẳng phải là vì muốn giả như không biết, không muốn rõ ràng sao? Dù sao người bên cạnh anh trong tương lai chưa chắc đã là cô.
Anh không nói gì nữa, Tân Thần ngọ nguậy trong lòng anh. Bắt gặp được ánh mắt mệt mỏi cực độ của Ngôn Tuấn, cô vươn tay mát xa mắt cho anh, vuốt đôi lông mày đang hơi nhíu lại của anh, những ngón tay lướt dần lên vầng trán rộng. Thấy khuôn mặt Ngôn Tuấn dần giãn ra, Tân Thần ngồi hẳn dậy, hai bàn tay mềm mại chậm rãi xoa bóp hai bên thái dương cho anh.
Thấy anh dần chìm vào giấc ngủ an tĩnh, hô hấp đều đặn, trong lòng Tân Thần chợt cảm thấy thật ấm áp.
“Được rồi.” Anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên đó rồi nói: “Em cũng nghỉ một chút đi.”
“Anh không ngủ à?”
“Anh nghỉ một lát là được rồi, giờ có ngủ cũng không yên giấc.” Mắt anh mở to, chỉ nghỉ ngơi có một chút như vậy mà ánh mắt anh đã trong trẻo như thường ngày. “Dự báo thời tiết nói ngày kia sẽ mưa, phó tỉnh Thẩm lại đang lo chỗ cư trú cho người dân, anh chưa về được.” Anh đứng lên chỉnh lại cổ áo, tiếp: “Em còn chuyện gì muốn nói với anh không?”
Tân Thần lắc đầu, nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Có chuyện này… Hai ngày nay em luôn nghĩ tới.”
“Nói anh nghe xem nào.”
“Anh cũng thấy mấy người bám theo em đấy, họ là cấp dưới của anh trai em, khi động đất xảy ra đã cứu em, nếu khi ấy họ chỉ chậm một chút thôi thì em đã bị chôn vùi trong khách sạn rồi.” Cô nhìn trộm sắc mặt đang dần thay đổi của Ngôn Tuấn, nói thẳng, “Anh trai em bảo bây giờ chỗ này đang rất nguy hiểm, đã trực tiếp phái người tới đón em rồi.”
Ngôn Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, kéo bờ vai cô về phía mình, hỏi: “Vậy ý em thế nào?”
“Ở nhà cũng có động đất, Thuấn Thuấn còn nhỏ như thế, chắc hẳn rất sợ hãi, còn mẹ cũng đang rất lo cho em nữa.”
“Em không yên tâm nên muốn về đúng không?”
“… Thật ra có anh em ở đó nên họ được chăm sóc rất chu đáo.” Mắt Tân Thần tối lại, “Ngôn Tuấn, các đồng nghiệp của em ở đây thật ra không phải chuyên về mảng truyền tin nhưng họ đều phải ở lại tạm thời làm phóng viên, chứ thực ra họ có muốn đâu? Các phóng viên ở cả nước, thậm chí từ nước ngoài đều tìm mọi cách để tới đây lấy tin, sao bọn em lại muốn trở về?” Giọng cô nhỏ hơn. “Em đã từng kể với anh rồi, bố em là một phóng viên, người mà em thần tượng nhất. Nếu gặp phải tình huống này, nhất định ông sẽ ở lại không chút do dự. Nếu như ông còn sống thì ông cũng sẽ đồng ý cho em ở lại đây.”
“Vậy thì ở lại đây đi.” Bàn tay Ngôn Tuấn chậm rãi xoa lưng cô, truyền đến cảm giác dịu dàng. “Em nhìn xem, thật ra em đã suy nghĩ rất thấu đáo rồi, hơn nữa còn tự đưa ra quyết định. Tân Thần, em là một người con gái có chủ kiến, anh luôn tin vào quyết định của em.”
Tân Thần ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng long lanh. Ngôn Tuấn mìm cười nhìn lại cô, đùa: “Anh lại đang ở đây, chẳng phải vợ nên theo chồng sao?”
Tân Thần ngẫm một chút rồi cười thật tươi, cô gật đầu đáp: “Đúng thế.”
***
Ngôn Tuấn đến chỗ ở tạm của Thẩm Viễn trong lúc đầu óc vẫn còn đang lơ đễnh. Cổ nhân có sự tích Phương cô nương ở Bắc Quốc sở hữu một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, có phải anh vừa được thấy Phương cô nương đầu thai không?
Thẩm Viễn đang bị công việc vùi ngập đầu, vừa nhìn thấy Ngôn Tuấn thì nhảy dựng lên gào: “Có phải cậu trộm cơm của tôi không!”
“Hình tượng!” Ngôn Tuấn đẩy người đang chồm về phía mình ra, “Gọi người ta vào nhìn bộ dạng bây giờ của phó chủ tịch tỉnh Thẩm Viễn uy phong thần vũ lúc này xem sao.”
Thẩm Viễn ấm ức buông tay nhưng vẫn căm hận: “Cả ba hộp cơm được chuẩn bị riêng cho tôi cậu đều nẫng tay trên, cậu không phải là người!”
Ngôn Tuấn đuối lý, vỗ vỗ vai người anh em tốt, nói với vẻ áy náy: “Về thì tôi mời cậu Phật nhảy tường (2). À mà, chuẩn bị nơi tạm cư đến đâu rồi?”
(2) Phật nhảy tường: Được tương truyền là món ngon danh tiếng trong ẩm thực của người Phúc Kiến (Trung Quốc), tập trung nhiều sơn hào, hải vị như: Vi cá, hải sâm, gà, gân thú, sò hến khô, nấm hương, bào ngư… hơn 20 loại nguyên liệu chế biến thành, quy trình chế biến cũng rất kĩ lưỡng, cần tối thiểu hai ngày mới xong. Món này có giá trị dinh dưỡng cao, mùi thơm đậm đà, ăn nhiều không ngán.
Xa xa có người gọi tên cô, Tân Thần ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng chói mắt, đã rất lâu rồi kể từ khi cô được thấy bóng hình người ấy. Ánh mặt trời ôm lấy từng đường nét cơ thể đang nhảy xuống từ trên cao, đến cả chiếc dù trên lưng cũng chưa được cởi bỏ. Người ấy lao nhanh như sao băng đến trước mặt cô, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng, anh cứ thế ôm chặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình.
Đang lúc đầu óc Tân Thần mơ màng thì Ngôn Tuấn lại xuất hiện, anh còn không xấu hổ ôm cô vào lòng, những thứ đồ bảo vệ trên người anh ép vào khiến gò má cô đau nhói, cô ngơ ngẩn, đẩy đẩy anh lại bị anh ôm chặt hơn.
“Sao anh tới được đây?”
“Rơi từ trên trời xuống.” Anh cười ấp úng, dịu dàng đáp.
Cách lớp quần áo thô ráp, cô vẫn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch như từng hồi trống của anh, Tân Thần không kìm được xúc động, cô cảm thấy mình giống một cái cây đang độ đâm chồi nảy lộc, giờ khắc này ăn sâu vào tâm trí cô khiến không bao giờ cô quên được.
Cô luôn mơ về ý trung nhân của mình thế này: đó là anh hùng cái thế, một ngày nào đó, người ấy sẽ cưỡi một đám mây rực rỡ sắc màu tới cầu hôn cô. Tử Hà tiên tử (1) có thể đoán được màn mở đầu nhưng lại sai cái kết, Tân Thần cũng gần như vậy, chỉ khác là cô đoán trúng cả mở đầu lẫn kết thúc, nhưng cô không ngờ người ấy lại là Ngôn Tuấn.
(1) Tử Hà tiên tử, một tiên nữ vì vi phạm phép tắc trên thiên giới nên bị đày xuống trần, cô có lời thề là bất cứ ai rút được thanh kiếm của mình thì sẽ trở thành chồng của cô. Tử Hà tiên tử quyết định đổi tên động thành Bàn Tơ động còn bản thân cô trở thành Bàn Tơ đại tiên.
Cô đã say đắm anh mất rồi, ban đầu chỉ là trêu trọc, đùa một chút cho vui thôi, nhưng họ vừa gặp mà như đã quen. Thậm chí cô còn từng so sánh cảm xúc của mình với anh như lúc cô được mời ăn một bữa thịt kho tàu, thịt chó vài đồng ở nơi đất khách quê người. Ấy vậy mà lần động đất này khiến cô mắc kẹt trong địa ngục trần gian, anh không ngại nguy hiểm lao đến chỗ cô, khắp người anh tỏa ra ánh hào quang như một vị tiên giáng trần. Tân Thần không còn lời nào để nói, chỉ biết phục anh sát đất.
***
Từ Thừa Kiêu vốn được cử đi cùng để bảo vệ cho Ngôn Tuấn nhưng thân thủ anh rất tốt, Thẩm Viễn thì hoàn toàn ngược lại, càng ngày anh ta càng khiếp hãi, hoảng sợ. Từ Thừa Kiêu nhíu mày xách Thẩm Viễn bị mắc trên một cây đại thụ xuống rồi cởi đồ bảo hộ cho anh ta, sau đó vác thẳng anh ta đến chỗ một khách sạn bị sập. Hai người vừa đến đã thấy đại thiếu gia đang nâng cằm một cô gái, hôn cô ấy tha thiết.
Cái đùi còn hơi tê của Từ Thừa Kiêu bị Thẩm Viễn phẫn uất chọc cho một phát đau nhói: “Lão Từ, cậu thấy chưa? Đại thiếu gia từ đầu đến cuối đều lấy việc công làm việc tư!”
Từ Thừa Kiêu lẳng lặng gỡ bỏ đồ bảo hộ trên người, xắn tay áo rồi giúp đỡ người xung quanh. Anh không rảnh mà ngồi lê đôi mách với con người không có tiền đồ kia. Thẩm Viễn thấy mình bị anh em kết nghĩa khinh bỉ thì bực lắm, anh ta tức giận một mình chạy đi tìm sở chỉ huy tạm thời. Đến lúc anh liên hệ được với người trên tỉnh thì đúng như lời Ngôn Tuấn nói, mọi người đều kinh ngạc nhưng chẳng ai dám hỏi sao anh lại “vừa khéo” ở huyện Vũ Dương mà chỉ đưa ra một loạt phương hướng cứu viện cấp tốc, quyền lãnh đạo nằm hết vào tay anh.
Ngôn Tuấn đương nhiên không phải hoàn toàn tới đây để lấy việc công làm việc tư, Thẩm Viễn lẻ loi một mình ở nơi xa lạ, đến cả thư kí cũng không có nên Ngôn Tuấn nhận nhiệm vụ ấy, anh bắt đầu tập trung hết những người có chức quyền lớn bé lại thành một nhóm.
Huyện Vũ Dương là một huyện lớn, lần này lại xảy ra tai ương nghiêm trọng nên việc triển khai cứu viện không tránh khỏi rề rà, lúc này thời gian quý như vàng. Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những vệt sấm rạch ngang dọc, một người đa mưu túc trí như Ngôn Tuấn cũng phải dốc hết sức để sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Thời điểm này, cả nước, thậm chí cả những chuyên viên cứu hộ trên toàn thế giới, đều đang tìm biện pháp tiến vào huyện Vũ Dương để cứu tế. Thẩm Viễn liên tục liên lạc với tỉnh để dễ quản lí việc khai thông đường bộ, mọi người phải làm cật lực mới có thể mở được một con đường cho đội cứu viện tiến vào.
Tân Thần ở cùng tổ chuyên mục hai ngày, ban ngày các cô giúp người dân gặp nạn, buổi tối lại lặn lội đi tìm tư liệu để làm thành bản tin, cuối cùng vì mệt mỏi mà Tân Thần ngã bệnh. Ngôn Tuấn nói: “Các em không cần phải chạy đi chạy lại cùng đội cứu viện, mấy ngày nay đã tìm được gần hết những người bị chôn vùi rồi, chỉ còn sót lại ở những khu vực có máy móc nguy hiểm mà thôi. Những người được cử đến đều là dân chuyên nghiệp, họ không khiến bọn em giúp đâu. Còn nữa, các ký giả ở Vũ Dương rất cảm động về việc phó tỉnh Thẩm Viễn dốc sức giúp đỡ, các em không cần phải chạy đi tìm thông tin làm gì cả, anh ta sẽ ưu tiên cho Báo đô thị chiều phỏng vấn trước, cứ ở yên chỗ này mà chờ, tin tức mới nhất sẽ được cập nhật đầy đủ.”
Lần trước Tân Thần bị Lục Bá Nghiêu ép phải về nên cô muốn tỏ ra cứng rắn trước mặt Ngôn Tuấn, nhưng khi nghe anh ân cần khuyên nhủ, lý lẽ đàng hoàng nên cô cũng nghe theo. Tân Thần trao đổi với đồng nghiệp, mọi người đều nhất trí làm theo. Cứ thế, tổ chuyên mục ở lại Vũ Dương thêm mười ngày, cô lại được dịp ở bên cạnh Ngôn Tuấn.
Công việc của Ngôn Tuấn nhiều tới mức anh không có thời gian để ngủ, nhưng anh vẫn luôn cố gắng giành thời gian ở bên cô, cùng cô ăn bữa cơm, thực ra là hai người chụm đầu vào ăn mì tôm.
“Anh ăn đi, nhìn em làm gì? Chiêm ngưỡng nhan sắc của em mà anh cũng no chắc?” Tân Thần nhét chút rau trong bát mình vào miệng anh, “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi tranh thủ chợp mắt, mắt anh đỏ hơn mắt thỏ rồi kìa.”
Ngôn Tuấn chắp tay sau lưng, anh nghiêng mình về phía cô rồi hôn trộm cô một phát, cười gian như đứa bé vừa ăn vụng. Tân Thần trừng măt với anh, vừa chà mặt vừa nói: “Mấy ngày không rửa mặt rồi, thế mà anh còn hôn suốt được.”
“Đúng là có mùi lạ thật.” Anh cố tình nhíu mày, chìa mặt ra, “Em cũng hôn anh đi, nếu không anh mệt chết mất.”
Tân Thần vờ than nhưng vẫn cười tươi như hoa, để lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, cô dựa vào lòng anh, hôn nhẹ một cái lên má anh rồi tranh thủ cắn yêu môi anh một phát. Ngôn Tuấn rất hài lòng, vươn tay bao trọn lấy cô rồi đưa cho cô một cái hộp sắt màu xanh bộ đội, ở trong là cơm tẻ cùng thịt bò xào rau dưa vẫn đang nóng hổi, bên trên còn rưới sốt cà ri thơm phức.
Tân Thần reo lên, Ngôn Tuấn kéo bát mì tôm của cô về phía mình rồi đút cho cô một miếng cơm, cô há to mồm, đón lấy cơm và rau xào thịt bò, hai má phồng ra vì thức ăn nhưng vẫn cười tít mắt đầy thỏa mãn. Ngôn Tuấn lau chút nước sốt còn sót lại bên khóe miệng cô, vừa ôm cô vào lòng, vừa nhìn cô ăn khiến anh thoải mái vô cùng.
Cô mới ăn được vài miếng đã đẩy hộp thức ăn cho anh, Ngôn Tuấn cười, đẩy lại hộp cơm về phía cô rồi bưng bát mì tôm của cô lên, cười một cách thỏa mãn, bảo: “Từ lúc làm việc cùng Thẩm Viễn ngày nào anh cũng phải ăn như thế rồi, bây giờ thành ra thèm mì tôm.”
Tuy ngữ khí của anh rất tự nhiên nhưng Tân Thần vẫn khăng khăng gắp cho anh mấy miếng thịt bò, bắt anh ăn bằng hết rồi lại nhét thêm hai miếng rau to đùng cho anh. Ngôn Tuấn xử lí hết hai bát mì tôm, đến cả nước dùng cũng cạn sạch rồi thỏa mãn nằm phịch xuống chiếc giường xếp. Anh nằm nghiêng người, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, “Đến đây nằm một lát với anh.”
Tân Thần vui vẻ chạy lại, nằm rúc vào lòng anh, anh gục đầu vào hõm cổ cô, thích ý dụi dụi một chút rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Tân Thần hỏi: “Sao anh biết em ở Vũ Dương?”
Ngôn Tuấn vẫn nhắm mắt, cười cười: “Trả lời anh trước, sao không nói một tiếng với anh mà đã chạy đến Vũ Dương rồi?”
Tân Thần thầm nghĩ, lúc ấy cô cho rằng hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa, nói cho anh làm gì!
Ngôn Tuấn tuy không nhìn cô nhưng anh vẫn có thể đoán được bảy, tám phần, anh thở dài: “Có phải là anh đa nghi không? Tân Thần, anh cảm thấy ngay từ đầu em đã không coi anh ra gì rồi.”
Tân Thần chột dạ: “Sao anh lại bắt em phải nghiêm túc với kiểu rung động cỏn con chứ…”
Rung động cỏn con? Cánh tay đang ôm eo cô bỗng ghìm chặt đến nỗi cô suýt nôn hết những thứ vừa ăn, Tân Thần đá vào cẳng chân anh, “Em cam đoan lần sau sẽ nghiêm túc!”
“Dám có lần sau à!” Ngôn Tuấn siết chặt cô hơn, thêm chút nữa là cô nghẹt thở.
Cô nói bóng nói gió nên anh cũng chẳng nói thẳng, chẳng phải là vì muốn giả như không biết, không muốn rõ ràng sao? Dù sao người bên cạnh anh trong tương lai chưa chắc đã là cô.
Anh không nói gì nữa, Tân Thần ngọ nguậy trong lòng anh. Bắt gặp được ánh mắt mệt mỏi cực độ của Ngôn Tuấn, cô vươn tay mát xa mắt cho anh, vuốt đôi lông mày đang hơi nhíu lại của anh, những ngón tay lướt dần lên vầng trán rộng. Thấy khuôn mặt Ngôn Tuấn dần giãn ra, Tân Thần ngồi hẳn dậy, hai bàn tay mềm mại chậm rãi xoa bóp hai bên thái dương cho anh.
Thấy anh dần chìm vào giấc ngủ an tĩnh, hô hấp đều đặn, trong lòng Tân Thần chợt cảm thấy thật ấm áp.
“Được rồi.” Anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên đó rồi nói: “Em cũng nghỉ một chút đi.”
“Anh không ngủ à?”
“Anh nghỉ một lát là được rồi, giờ có ngủ cũng không yên giấc.” Mắt anh mở to, chỉ nghỉ ngơi có một chút như vậy mà ánh mắt anh đã trong trẻo như thường ngày. “Dự báo thời tiết nói ngày kia sẽ mưa, phó tỉnh Thẩm lại đang lo chỗ cư trú cho người dân, anh chưa về được.” Anh đứng lên chỉnh lại cổ áo, tiếp: “Em còn chuyện gì muốn nói với anh không?”
Tân Thần lắc đầu, nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Có chuyện này… Hai ngày nay em luôn nghĩ tới.”
“Nói anh nghe xem nào.”
“Anh cũng thấy mấy người bám theo em đấy, họ là cấp dưới của anh trai em, khi động đất xảy ra đã cứu em, nếu khi ấy họ chỉ chậm một chút thôi thì em đã bị chôn vùi trong khách sạn rồi.” Cô nhìn trộm sắc mặt đang dần thay đổi của Ngôn Tuấn, nói thẳng, “Anh trai em bảo bây giờ chỗ này đang rất nguy hiểm, đã trực tiếp phái người tới đón em rồi.”
Ngôn Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, kéo bờ vai cô về phía mình, hỏi: “Vậy ý em thế nào?”
“Ở nhà cũng có động đất, Thuấn Thuấn còn nhỏ như thế, chắc hẳn rất sợ hãi, còn mẹ cũng đang rất lo cho em nữa.”
“Em không yên tâm nên muốn về đúng không?”
“… Thật ra có anh em ở đó nên họ được chăm sóc rất chu đáo.” Mắt Tân Thần tối lại, “Ngôn Tuấn, các đồng nghiệp của em ở đây thật ra không phải chuyên về mảng truyền tin nhưng họ đều phải ở lại tạm thời làm phóng viên, chứ thực ra họ có muốn đâu? Các phóng viên ở cả nước, thậm chí từ nước ngoài đều tìm mọi cách để tới đây lấy tin, sao bọn em lại muốn trở về?” Giọng cô nhỏ hơn. “Em đã từng kể với anh rồi, bố em là một phóng viên, người mà em thần tượng nhất. Nếu gặp phải tình huống này, nhất định ông sẽ ở lại không chút do dự. Nếu như ông còn sống thì ông cũng sẽ đồng ý cho em ở lại đây.”
“Vậy thì ở lại đây đi.” Bàn tay Ngôn Tuấn chậm rãi xoa lưng cô, truyền đến cảm giác dịu dàng. “Em nhìn xem, thật ra em đã suy nghĩ rất thấu đáo rồi, hơn nữa còn tự đưa ra quyết định. Tân Thần, em là một người con gái có chủ kiến, anh luôn tin vào quyết định của em.”
Tân Thần ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng long lanh. Ngôn Tuấn mìm cười nhìn lại cô, đùa: “Anh lại đang ở đây, chẳng phải vợ nên theo chồng sao?”
Tân Thần ngẫm một chút rồi cười thật tươi, cô gật đầu đáp: “Đúng thế.”
***
Ngôn Tuấn đến chỗ ở tạm của Thẩm Viễn trong lúc đầu óc vẫn còn đang lơ đễnh. Cổ nhân có sự tích Phương cô nương ở Bắc Quốc sở hữu một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, có phải anh vừa được thấy Phương cô nương đầu thai không?
Thẩm Viễn đang bị công việc vùi ngập đầu, vừa nhìn thấy Ngôn Tuấn thì nhảy dựng lên gào: “Có phải cậu trộm cơm của tôi không!”
“Hình tượng!” Ngôn Tuấn đẩy người đang chồm về phía mình ra, “Gọi người ta vào nhìn bộ dạng bây giờ của phó chủ tịch tỉnh Thẩm Viễn uy phong thần vũ lúc này xem sao.”
Thẩm Viễn ấm ức buông tay nhưng vẫn căm hận: “Cả ba hộp cơm được chuẩn bị riêng cho tôi cậu đều nẫng tay trên, cậu không phải là người!”
Ngôn Tuấn đuối lý, vỗ vỗ vai người anh em tốt, nói với vẻ áy náy: “Về thì tôi mời cậu Phật nhảy tường (2). À mà, chuẩn bị nơi tạm cư đến đâu rồi?”
(2) Phật nhảy tường: Được tương truyền là món ngon danh tiếng trong ẩm thực của người Phúc Kiến (Trung Quốc), tập trung nhiều sơn hào, hải vị như: Vi cá, hải sâm, gà, gân thú, sò hến khô, nấm hương, bào ngư… hơn 20 loại nguyên liệu chế biến thành, quy trình chế biến cũng rất kĩ lưỡng, cần tối thiểu hai ngày mới xong. Món này có giá trị dinh dưỡng cao, mùi thơm đậm đà, ăn nhiều không ngán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.