Chương 7
Sói Xám Mọc Cánh
22/05/2017
Sau
khi mỗi người tự giải quyết xong bát cháo của mình, Ngôn Tuấn liền đưa
Tân Thần về. Trên đường trở về, Ngụy Tử gọi điện cho Tân Thần, cô bối
rối nắm chặt điện thoại di động đang rung trong tay, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu. Người nào đó đang lái xe khẽ ho nhẹ một tiếng, cô rũ mắt trả lời
điện thoại: “Sao?”
“… Lại giận mình rồi.” Ngụy Tử thở dài, “Nhưng mình vẫn không biết xấu hổ để nhận lỗi với cậu, Thần Thần.”
Phản xạ âm thanh trong cái xe đen thui kín mít của anh cũng tốt thật, trong xe im ắng, Ngôn Tuấn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói bất đắc dĩ của Ngụy Tử ở đầu dây bên kia.
“Không sao, dù gì mình cũng đã thế này rồi, mất thêm cậu cũng chẳng thể tệ hơn nữa… Chỉ cần anh ấy có thể trở về bên mình, dù chỉ một đêm thôi cũng được, thì mình sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình có.” Giọng cô bắt đầu run run, chỉ cần nghe thôi cũng khiến lòng người thắt lại. Ngôn Tuấn không nói gì, lặng thầm nhìn tâm trạng của Tân Thần qua gương chiếu hậu. Ánh mắt cô bé nặng trĩu nhìn về phía trước, không tức giận cũng chẳng vui vẻ.
Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.
“Thần Thần?” Ngụy Tử khẽ gọi.
“Ừ, mình vẫn nghe.” Tân Thần nhẹ giọng đáp, “Không có gì đâu Ngụy Tử, cậu vui là được rồi.” Giọng cô nhàn nhạt.
Ngụy Tử không bị cô phản đối hay mắng mỏ, nghĩ mãi cũng không tìm ra lời nào để nói.
Khóe miệng Ngôn Tuấn khẽ nhếch, một tay anh vẫn giữ vô lăng, tay kia nắm lấy bàn tay bé nhỏ bên cạnh. Tân Thần khẽ động tay, mười ngón tay cùng đan lại với nhau. Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười.
Một người con gái chỉ đến lúc được người mình thích quan tâm lại sẽ cảm thấy bản thân thật yếu đuối, tủi thân đến nhường nào.
Người nào đó đang tươi cười bỗng nhìn thấy ánh mắt của cô, trong lòng chợt nhói lên, một nỗi sợ hãi mơ hồ xuất hiện trong tâm trí anh. Chiếc xe đen vẫn lao đi trên con đường rộng thênh thang,
Ngụy Tử ở đầu dây bên kia cảm thấy hoảng loạn, giọng nói bắt đầu thấp thỏm: “Mai sau, chúng ta không thể chạm mặt nữa đúng không?”
Tân Thần “Ôi” một tiếng, “Còn phải xem tâm tình của mình thế nào đã.”
“Thần Thần…” Ngụy Tử đau khổ nói, “Mình biết mình sai rồi, nhưng mình biết phải làm sao đây? Cả cuộc đời này của mình đều đã giao phó cho Thôi Thuấn Hoa rồi, mình cũng không còn cách nào nữa. Kể từ lần đầu gặp anh ấy, mình đã chẳng thể tự chủ được bản thân nữa rồi. Mình làm tổn thương cậu, cậu nghĩ bản thân mình sẽ cảm thấy tốt hơn sao? Cậu không biết trong lòng mình đau đến thế nào…”
“Ý cậu người đáng lẽ phải xin lỗi vẫn là mình sao?” Tân Thần cắt ngang, “Ngụy Tử, mình cũng không có lỗi gì với cậu cả, một chút cũng không có! Cậu tự giao bản thân mình cho Thôi Thuấn Hoa, những gì nên làm, không nên làm cậu cũng đều tự mình thực hiện, trước giờ cậu đâu có hỏi trước ý kiến của mình. Mà mình cũng chẳng thể ở bên cậu mãi được, mình còn có cuộc sống riêng của mình, mình muốn được hưởng thụ cho riêng bản thân, không phải suốt ngày bám theo cậu.” Trong lúc nói chuyện, tay cô bất giác nắm chặt, khi bị anh dùng lực nắm chặt lại, cô cảm thấy ấm áp biết bao, trong lòng cũng vững vàng hơn rất nhiều.
Ngụy Tử và Thôi Thuấn Hoa, hai người này thời niên thiếu đã phản bội lẫn đày đọa cô, nhưng đúng lúc này, những ngón tay mạnh mẽ của anh khiến cô bỗng thấy những chuyện đó sao mà mờ nhạt, xa lạ đến thế. Cứ như cô vừa mới bước ra khỏi một giấc mộng, chỉ đang tán gẫu về nó một chút, sau đó thản nhiên cười rồi bỏ qua.
Ngụy Tử không nói thêm lời nào mà cúp máy. Tân Thần mân mê chiếc di động trong tay, tay kia vẫn bị anh nắm chặt lấy. Đến khi anh dừng xe trước cửa nhà, tay cô cũng hơi tê rần. Tân Thần hạnh phúc quay đầu nhìn anh, nhưng cái hôn lên môi mà cô tưởng tượng từ nãy tới giờ mãi cũng không thấy.
Ngôn Tuấn hôn lên hàng mi đen nhánh của cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng quyến luyến nhưng tác phong của anh vẫn rất có chừng mực.
“Cô bé ngoan,” Anh dịu dàng, nhẹ nhàng gọi cô. “Chúc em có một giấc ngủ ngon, ngày mai lại là một ngày mới.”
Em luôn xứng đáng có những ngày tốt đẹp nhất.
Tân Thần hé mắt, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, Ngôn Tuấn chưa kịp phản ứng lại thì môi đã bị cô va vào đau nhói, sau cùng cô còn to gan lớn mật mút môi anh một phát rồi quay đầu nhảy xuống xe bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Ngôn Tuấn sững sờ ngồi yên trong xe, giữ nguyên tư thế lúc cô hôn mình. Cảm giác y như hồi lần đầu tiên anh được lái chiếc 11 BS (1) mới nhất, trong đầu toàn là tiếng ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm… Từ cửa kính truyền đến tiếng huýt sáo ăn mừng vui tươi, Ngôn Tuấn cứng ngắc ngồi thẳng lại, trong lòng oán hận nghĩ: Con bé lưu manh này, đợi đấy!
(1) 11 BS: Là một loại máy bay chiến đấu trong quân đội.
***
Một ngày mới lại tới, tâm trạng quả nhiên là vô cùng phấn khởi.
Sau một giấc ngủ không mộng mị, Tân Thần nhẹ nhàng chạy xuống tầng. Trong phòng ăn, bà Ninh Hinh mặc một bộ váy màu hồng nhạt đang dọn bữa sáng, hai bố con nhà họ Lục mỗi người ngồi một bên bàn ăn. Lục Chấn trìu mến mỉm cười nhìn vợ yêu bận rộn, Lục Bá Nghiêu chỉ lẳng lặng lật từng trang báo mới. Thuấn Thuấn không chịu thay quần áo sau khi dậy. Cậu bé không nghe lời bảo mẫu mà chạy một mạch từ phòng mình xuống phòng ăn, nhanh nhẹn chui xuống gầm bàn, dáng người nhỏ bé còn mặc nguyên bộ đồ ngủ nhào vào Tân Thần vừa mới ngồi xuống bàn ăn.
Tân Thần bế cu cậu vào lòng, dí dí cái mũi của cậu: “Hư quá, lại nghịch ngợm rồi.”
“Thuấn Thuấn không hư!” Thuấn Thuấn che mũi cười hì hì, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy mặt của Tân Thần, khuôn mặt dễ thương như cún con: “Thuấn Thuấn có để dành phần ngon nhất cho chị đấy!”
Tân Thần đang rất vui vẻ, hôn cậu bé một cái rồi hứng thú hỏi: “Hả? Có gì ngon à?”
Thuấn Thuấn nhanh nhẹn trượt khỏi vòng tay của cô rồi chạy vào trong bếp, vù một cái, thân hình bé nhỏ đã xuất hiện trở lại, trong tay còn bưng cái đĩa đựng một miếng bánh ngọt, trên bánh còn có dòng chữ “Chúc mừng” lờ mờ. Cậu bé giơ cao cái tới trước mặt Tân Thần.
“Hôm qua sinh nhật anh có bánh ngọt to ơi là to, Thuấn Thuấn giữ lại một miếng bánh cho chị này!”
Tân Thần đang tươi cười, nghe em trai nói thì đơ lại.
Trong phòng chẳng có ai nói năng gì, dì bảo mẫu cũng yên lặng đứng một góc, không khí trong phòng chợt trở nên yên tĩnh lạ kì.
Ninh Hinh cảm thấy bất an, bà định lên tiếng thì Lục Chục vội liếc mắt ra hiệu, bảo bà nhìn sang con gái. Cô đang chần chừ mở miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Bá Nghiêu chậm rãi đặt tờ báo xuống bàn, đứng dậy mặc áo khoác rồi ra khỏi cửa nhà như thường lệ.
Tân Thần “Ôi” một tiếng, vơ lấy bánh sandwich trên bàn ăn, nghĩ nghĩ một chút lại đứng dậy, đuổi theo anh.
**
Chạy đến trước cửa gara cũng đúng lúc anh đang lái xe ra. Tân Thần một tay cầm sandwich, chân giơ lên đá loạn xạ vào cái xe SRT8 (2) mà anh mới đổi. Lục Bá Nghiêu ngồi trong xe lạnh lùng lườm cô một hồi rồi thở dài, mở cửa xe cho cô.
Tân Thần khổ sở bám một tay lên cửa xe mà vẫn chưa bò lên được ghế ngồi. Lục Bá Nghiêu ngứa mắt, anh giật lấy cái bánh sandwich trên tay cô rồi rút một tờ giấy ăn trên xe hứng bên dưới, sau đó anh mới chậm rãi cắn một cái. Cả hai tay đều đã rảnh, Tân Thần cuối cùng cũng bò vào trong xe thành công, hai bàn tay bóng nhẫy dầu mỡ không nể nang mà kéo lấy dây an toàn thắt lại.
Đợi Lục Bá Nghiêu tao nhã gặm xong cái bánh sandwich kia, Tân Thần lập tức chìa cái bánh còn lại của mình chưa đụng tới ra trước mặt anh.
Anh lạnh lùng lườm cô.
Tân Thần chột dạ, đành phải hỏi trực tiếp: “Tối qua sinh nhật sao không nói?”
“Không phải là việc lớn gì.”
“Em sẽ tặng quà, đền bù cho anh!” Tân Thần thầm hồ thẹn, sinh nhật của cô anh chưa bao giờ quên, cũng không bao giờ bỏ lỡ: “Lục Bá Nghiêu, tối nay em mời anh ăn nhé!”
Cô nhẹ nhàng nói, hợp tình hợp lý như thế, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý. Lục Bá Nghiêu chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười một cách nhạt nhẽo.
“Bỏ đi. Mua trả cho anh cái áo khoác.”
Tân Thần không nghĩ mình có thể giấu anh mãi được, cũng cảm thấy chẳng có gì đáng sợ cả, vậy nên cô ngông nghênh nhìn thẳng vào mặt anh, hào phóng trả lời được.
Mặt Lục Bá Nghiêu lúc này đã lạnh như băng.
***
Trong lúc tán gẫu ở tòa soạn, một đồng nghiệp đã rủ Tân Thần cùng xin nghỉ phép dài hạn để cùng đi du lịch nước ngoài với cô ấy. Mới được rủ, Tân Thần lập tức bay đến trước mặt tổng biên tập đại nhân, vừa làm nũng vừa đe dọa ông cho phép mình được nghỉ. Tổng biên tập vừa gật đầu đồng ý, hai chân ai đó đã như được lắp thêm động cơ, chạy biến đi ngay.
Tân Thần vội vã bắt xe taxi đến Tòa thị chính, tâm trạng phấn khích chạy đến phòng làm việc của thư kí Phó chủ tịch tỉnh. Quả nhiên là anh đang ở đây, không chỉ có Ngôn Tuấn mà còn có cả người đẹp Trương Minh Minh nữa.
Người đẹp hôm nay trang điểm thanh tao nhã nhặn, đôi mắt bình thường tô vẽ màu khói đậm bỗng dưng không thấy nữa, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng nũng nịu, tay cô còn đang bón một miếng bánh tart cho anh. Ngôn Tuấn đứng quay lưng lại với cô nên cô cũng không rõ biểu tình của anh ra sao. Tân Thần liếm mép, nheo nheo mắt, thoắt cái đã nhảy vào giữa hai người, sau đó cô cướp rồi cắn luôn một miếng bánh Trương Minh Minh đang định bón cho anh.
“Thơm quá đi!” Cô cười tít mắt khen.
“Đáng ghét!” Trương Minh Minh nghiêm mặt, “Đây là bữa sáng mình chuẩn bị cho Ngôn Tuấn cơ mà!”
Tân Thần “Ồ” lên, thắc mắc với Ngôn Tuấn: “Anh không ăn sáng à? Em thấy trên bàn có bánh bao với sữa đậu nành…”
Khuôn mặt tươi như hoa của Minh Minh dần trở nên u ám, xám ngắt.
Ngôn Tuấn rất biết điều, khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười âu yếm, anh vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói bình thản nhưng rất ấm áp: “Mới mua cho em sáng nay đấy, định lúc đón em thì đưa cho em. Nhưng thấy em tối qua mệt mỏi quá nên không nỡ gọi em sớm.”
Nói rồi anh cầm lấy miếng bánh tart cô đã cắn một miếng ăn ngon lành.
Chưa kịp nhìn thấy hai người diễn cảnh âu yếm lau vụn bánh trên khóe miệng cho nhau, Minh Minh đã ôm lấy trái tim mong manh yếu đuối của mình chạy đi thật xa trước khi nó vỡ thành từng mảnh.
Tân Thần không có thêm động tĩnh gì kể từ khi bạn chạy đi.
Ngôn Tuấn vẫn vô tư như chưa có gì xảy ra. Anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giọng nói dịu dàng lại quyến luyến: “Buổi sáng bận quá, quên mất không hôn bảo bối rồi, cho hôn một cái nào.”
Tân Thần đánh tay anh “chát” một cái, bĩu môi giống Trương Minh Minh: “Đáng ghét!”
Môi cô rõ là mềm mại, vậy mà ra tay lại không thương tiếc. Ngôn Tuấn bị đau liền rút tay về, bảo; “Xem ra tối qua chưa đủ mệt rồi.”
“Anh đúng là thấy lợi liền sáng mắt mà!” Tân Thần dứ dứ nắm đấm trước mặt anh, “Nếu còn dám thế nữa em sẽ tặng anh mấy phát đấy!”
“Sao lại tức giận rồi?” Ngôn Tuấn cười sảng khoái, “Chẳng phải con gái bọn em thích như thế sao? Người thích mình lại không biết tự quý trọng, ngược lại còn chạy theo người khác. Mà hình như em cũng đào hoa lắm thì phải…”
“Ai bảo em không biết quý trọng!” Tân Thần hung hăng dậm chân, “Em rất biết quý trọng đấy nhé! Ai dám nói xấu em, em sẽ băm người đó thành từng mảnh!”
Mới buổi sáng sớm mà Ngôn Tuấn đã cảm thấy vui vẻ phấn khởi, cứ như mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều được thư giãn vậy. Anh mỉm cười ghé sát vào cô, nhẹ nhàng an ủi người con gái trong lòng mình: “Yên tâm, không ai có thể nói xấu em.”
“… Lại giận mình rồi.” Ngụy Tử thở dài, “Nhưng mình vẫn không biết xấu hổ để nhận lỗi với cậu, Thần Thần.”
Phản xạ âm thanh trong cái xe đen thui kín mít của anh cũng tốt thật, trong xe im ắng, Ngôn Tuấn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói bất đắc dĩ của Ngụy Tử ở đầu dây bên kia.
“Không sao, dù gì mình cũng đã thế này rồi, mất thêm cậu cũng chẳng thể tệ hơn nữa… Chỉ cần anh ấy có thể trở về bên mình, dù chỉ một đêm thôi cũng được, thì mình sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình có.” Giọng cô bắt đầu run run, chỉ cần nghe thôi cũng khiến lòng người thắt lại. Ngôn Tuấn không nói gì, lặng thầm nhìn tâm trạng của Tân Thần qua gương chiếu hậu. Ánh mắt cô bé nặng trĩu nhìn về phía trước, không tức giận cũng chẳng vui vẻ.
Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.
“Thần Thần?” Ngụy Tử khẽ gọi.
“Ừ, mình vẫn nghe.” Tân Thần nhẹ giọng đáp, “Không có gì đâu Ngụy Tử, cậu vui là được rồi.” Giọng cô nhàn nhạt.
Ngụy Tử không bị cô phản đối hay mắng mỏ, nghĩ mãi cũng không tìm ra lời nào để nói.
Khóe miệng Ngôn Tuấn khẽ nhếch, một tay anh vẫn giữ vô lăng, tay kia nắm lấy bàn tay bé nhỏ bên cạnh. Tân Thần khẽ động tay, mười ngón tay cùng đan lại với nhau. Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười.
Một người con gái chỉ đến lúc được người mình thích quan tâm lại sẽ cảm thấy bản thân thật yếu đuối, tủi thân đến nhường nào.
Người nào đó đang tươi cười bỗng nhìn thấy ánh mắt của cô, trong lòng chợt nhói lên, một nỗi sợ hãi mơ hồ xuất hiện trong tâm trí anh. Chiếc xe đen vẫn lao đi trên con đường rộng thênh thang,
Ngụy Tử ở đầu dây bên kia cảm thấy hoảng loạn, giọng nói bắt đầu thấp thỏm: “Mai sau, chúng ta không thể chạm mặt nữa đúng không?”
Tân Thần “Ôi” một tiếng, “Còn phải xem tâm tình của mình thế nào đã.”
“Thần Thần…” Ngụy Tử đau khổ nói, “Mình biết mình sai rồi, nhưng mình biết phải làm sao đây? Cả cuộc đời này của mình đều đã giao phó cho Thôi Thuấn Hoa rồi, mình cũng không còn cách nào nữa. Kể từ lần đầu gặp anh ấy, mình đã chẳng thể tự chủ được bản thân nữa rồi. Mình làm tổn thương cậu, cậu nghĩ bản thân mình sẽ cảm thấy tốt hơn sao? Cậu không biết trong lòng mình đau đến thế nào…”
“Ý cậu người đáng lẽ phải xin lỗi vẫn là mình sao?” Tân Thần cắt ngang, “Ngụy Tử, mình cũng không có lỗi gì với cậu cả, một chút cũng không có! Cậu tự giao bản thân mình cho Thôi Thuấn Hoa, những gì nên làm, không nên làm cậu cũng đều tự mình thực hiện, trước giờ cậu đâu có hỏi trước ý kiến của mình. Mà mình cũng chẳng thể ở bên cậu mãi được, mình còn có cuộc sống riêng của mình, mình muốn được hưởng thụ cho riêng bản thân, không phải suốt ngày bám theo cậu.” Trong lúc nói chuyện, tay cô bất giác nắm chặt, khi bị anh dùng lực nắm chặt lại, cô cảm thấy ấm áp biết bao, trong lòng cũng vững vàng hơn rất nhiều.
Ngụy Tử và Thôi Thuấn Hoa, hai người này thời niên thiếu đã phản bội lẫn đày đọa cô, nhưng đúng lúc này, những ngón tay mạnh mẽ của anh khiến cô bỗng thấy những chuyện đó sao mà mờ nhạt, xa lạ đến thế. Cứ như cô vừa mới bước ra khỏi một giấc mộng, chỉ đang tán gẫu về nó một chút, sau đó thản nhiên cười rồi bỏ qua.
Ngụy Tử không nói thêm lời nào mà cúp máy. Tân Thần mân mê chiếc di động trong tay, tay kia vẫn bị anh nắm chặt lấy. Đến khi anh dừng xe trước cửa nhà, tay cô cũng hơi tê rần. Tân Thần hạnh phúc quay đầu nhìn anh, nhưng cái hôn lên môi mà cô tưởng tượng từ nãy tới giờ mãi cũng không thấy.
Ngôn Tuấn hôn lên hàng mi đen nhánh của cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng quyến luyến nhưng tác phong của anh vẫn rất có chừng mực.
“Cô bé ngoan,” Anh dịu dàng, nhẹ nhàng gọi cô. “Chúc em có một giấc ngủ ngon, ngày mai lại là một ngày mới.”
Em luôn xứng đáng có những ngày tốt đẹp nhất.
Tân Thần hé mắt, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, Ngôn Tuấn chưa kịp phản ứng lại thì môi đã bị cô va vào đau nhói, sau cùng cô còn to gan lớn mật mút môi anh một phát rồi quay đầu nhảy xuống xe bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Ngôn Tuấn sững sờ ngồi yên trong xe, giữ nguyên tư thế lúc cô hôn mình. Cảm giác y như hồi lần đầu tiên anh được lái chiếc 11 BS (1) mới nhất, trong đầu toàn là tiếng ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm… Từ cửa kính truyền đến tiếng huýt sáo ăn mừng vui tươi, Ngôn Tuấn cứng ngắc ngồi thẳng lại, trong lòng oán hận nghĩ: Con bé lưu manh này, đợi đấy!
(1) 11 BS: Là một loại máy bay chiến đấu trong quân đội.
***
Một ngày mới lại tới, tâm trạng quả nhiên là vô cùng phấn khởi.
Sau một giấc ngủ không mộng mị, Tân Thần nhẹ nhàng chạy xuống tầng. Trong phòng ăn, bà Ninh Hinh mặc một bộ váy màu hồng nhạt đang dọn bữa sáng, hai bố con nhà họ Lục mỗi người ngồi một bên bàn ăn. Lục Chấn trìu mến mỉm cười nhìn vợ yêu bận rộn, Lục Bá Nghiêu chỉ lẳng lặng lật từng trang báo mới. Thuấn Thuấn không chịu thay quần áo sau khi dậy. Cậu bé không nghe lời bảo mẫu mà chạy một mạch từ phòng mình xuống phòng ăn, nhanh nhẹn chui xuống gầm bàn, dáng người nhỏ bé còn mặc nguyên bộ đồ ngủ nhào vào Tân Thần vừa mới ngồi xuống bàn ăn.
Tân Thần bế cu cậu vào lòng, dí dí cái mũi của cậu: “Hư quá, lại nghịch ngợm rồi.”
“Thuấn Thuấn không hư!” Thuấn Thuấn che mũi cười hì hì, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy mặt của Tân Thần, khuôn mặt dễ thương như cún con: “Thuấn Thuấn có để dành phần ngon nhất cho chị đấy!”
Tân Thần đang rất vui vẻ, hôn cậu bé một cái rồi hứng thú hỏi: “Hả? Có gì ngon à?”
Thuấn Thuấn nhanh nhẹn trượt khỏi vòng tay của cô rồi chạy vào trong bếp, vù một cái, thân hình bé nhỏ đã xuất hiện trở lại, trong tay còn bưng cái đĩa đựng một miếng bánh ngọt, trên bánh còn có dòng chữ “Chúc mừng” lờ mờ. Cậu bé giơ cao cái tới trước mặt Tân Thần.
“Hôm qua sinh nhật anh có bánh ngọt to ơi là to, Thuấn Thuấn giữ lại một miếng bánh cho chị này!”
Tân Thần đang tươi cười, nghe em trai nói thì đơ lại.
Trong phòng chẳng có ai nói năng gì, dì bảo mẫu cũng yên lặng đứng một góc, không khí trong phòng chợt trở nên yên tĩnh lạ kì.
Ninh Hinh cảm thấy bất an, bà định lên tiếng thì Lục Chục vội liếc mắt ra hiệu, bảo bà nhìn sang con gái. Cô đang chần chừ mở miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Bá Nghiêu chậm rãi đặt tờ báo xuống bàn, đứng dậy mặc áo khoác rồi ra khỏi cửa nhà như thường lệ.
Tân Thần “Ôi” một tiếng, vơ lấy bánh sandwich trên bàn ăn, nghĩ nghĩ một chút lại đứng dậy, đuổi theo anh.
**
Chạy đến trước cửa gara cũng đúng lúc anh đang lái xe ra. Tân Thần một tay cầm sandwich, chân giơ lên đá loạn xạ vào cái xe SRT8 (2) mà anh mới đổi. Lục Bá Nghiêu ngồi trong xe lạnh lùng lườm cô một hồi rồi thở dài, mở cửa xe cho cô.
Tân Thần khổ sở bám một tay lên cửa xe mà vẫn chưa bò lên được ghế ngồi. Lục Bá Nghiêu ngứa mắt, anh giật lấy cái bánh sandwich trên tay cô rồi rút một tờ giấy ăn trên xe hứng bên dưới, sau đó anh mới chậm rãi cắn một cái. Cả hai tay đều đã rảnh, Tân Thần cuối cùng cũng bò vào trong xe thành công, hai bàn tay bóng nhẫy dầu mỡ không nể nang mà kéo lấy dây an toàn thắt lại.
Đợi Lục Bá Nghiêu tao nhã gặm xong cái bánh sandwich kia, Tân Thần lập tức chìa cái bánh còn lại của mình chưa đụng tới ra trước mặt anh.
Anh lạnh lùng lườm cô.
Tân Thần chột dạ, đành phải hỏi trực tiếp: “Tối qua sinh nhật sao không nói?”
“Không phải là việc lớn gì.”
“Em sẽ tặng quà, đền bù cho anh!” Tân Thần thầm hồ thẹn, sinh nhật của cô anh chưa bao giờ quên, cũng không bao giờ bỏ lỡ: “Lục Bá Nghiêu, tối nay em mời anh ăn nhé!”
Cô nhẹ nhàng nói, hợp tình hợp lý như thế, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý. Lục Bá Nghiêu chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười một cách nhạt nhẽo.
“Bỏ đi. Mua trả cho anh cái áo khoác.”
Tân Thần không nghĩ mình có thể giấu anh mãi được, cũng cảm thấy chẳng có gì đáng sợ cả, vậy nên cô ngông nghênh nhìn thẳng vào mặt anh, hào phóng trả lời được.
Mặt Lục Bá Nghiêu lúc này đã lạnh như băng.
***
Trong lúc tán gẫu ở tòa soạn, một đồng nghiệp đã rủ Tân Thần cùng xin nghỉ phép dài hạn để cùng đi du lịch nước ngoài với cô ấy. Mới được rủ, Tân Thần lập tức bay đến trước mặt tổng biên tập đại nhân, vừa làm nũng vừa đe dọa ông cho phép mình được nghỉ. Tổng biên tập vừa gật đầu đồng ý, hai chân ai đó đã như được lắp thêm động cơ, chạy biến đi ngay.
Tân Thần vội vã bắt xe taxi đến Tòa thị chính, tâm trạng phấn khích chạy đến phòng làm việc của thư kí Phó chủ tịch tỉnh. Quả nhiên là anh đang ở đây, không chỉ có Ngôn Tuấn mà còn có cả người đẹp Trương Minh Minh nữa.
Người đẹp hôm nay trang điểm thanh tao nhã nhặn, đôi mắt bình thường tô vẽ màu khói đậm bỗng dưng không thấy nữa, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng nũng nịu, tay cô còn đang bón một miếng bánh tart cho anh. Ngôn Tuấn đứng quay lưng lại với cô nên cô cũng không rõ biểu tình của anh ra sao. Tân Thần liếm mép, nheo nheo mắt, thoắt cái đã nhảy vào giữa hai người, sau đó cô cướp rồi cắn luôn một miếng bánh Trương Minh Minh đang định bón cho anh.
“Thơm quá đi!” Cô cười tít mắt khen.
“Đáng ghét!” Trương Minh Minh nghiêm mặt, “Đây là bữa sáng mình chuẩn bị cho Ngôn Tuấn cơ mà!”
Tân Thần “Ồ” lên, thắc mắc với Ngôn Tuấn: “Anh không ăn sáng à? Em thấy trên bàn có bánh bao với sữa đậu nành…”
Khuôn mặt tươi như hoa của Minh Minh dần trở nên u ám, xám ngắt.
Ngôn Tuấn rất biết điều, khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười âu yếm, anh vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói bình thản nhưng rất ấm áp: “Mới mua cho em sáng nay đấy, định lúc đón em thì đưa cho em. Nhưng thấy em tối qua mệt mỏi quá nên không nỡ gọi em sớm.”
Nói rồi anh cầm lấy miếng bánh tart cô đã cắn một miếng ăn ngon lành.
Chưa kịp nhìn thấy hai người diễn cảnh âu yếm lau vụn bánh trên khóe miệng cho nhau, Minh Minh đã ôm lấy trái tim mong manh yếu đuối của mình chạy đi thật xa trước khi nó vỡ thành từng mảnh.
Tân Thần không có thêm động tĩnh gì kể từ khi bạn chạy đi.
Ngôn Tuấn vẫn vô tư như chưa có gì xảy ra. Anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giọng nói dịu dàng lại quyến luyến: “Buổi sáng bận quá, quên mất không hôn bảo bối rồi, cho hôn một cái nào.”
Tân Thần đánh tay anh “chát” một cái, bĩu môi giống Trương Minh Minh: “Đáng ghét!”
Môi cô rõ là mềm mại, vậy mà ra tay lại không thương tiếc. Ngôn Tuấn bị đau liền rút tay về, bảo; “Xem ra tối qua chưa đủ mệt rồi.”
“Anh đúng là thấy lợi liền sáng mắt mà!” Tân Thần dứ dứ nắm đấm trước mặt anh, “Nếu còn dám thế nữa em sẽ tặng anh mấy phát đấy!”
“Sao lại tức giận rồi?” Ngôn Tuấn cười sảng khoái, “Chẳng phải con gái bọn em thích như thế sao? Người thích mình lại không biết tự quý trọng, ngược lại còn chạy theo người khác. Mà hình như em cũng đào hoa lắm thì phải…”
“Ai bảo em không biết quý trọng!” Tân Thần hung hăng dậm chân, “Em rất biết quý trọng đấy nhé! Ai dám nói xấu em, em sẽ băm người đó thành từng mảnh!”
Mới buổi sáng sớm mà Ngôn Tuấn đã cảm thấy vui vẻ phấn khởi, cứ như mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều được thư giãn vậy. Anh mỉm cười ghé sát vào cô, nhẹ nhàng an ủi người con gái trong lòng mình: “Yên tâm, không ai có thể nói xấu em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.