Chương 8
Sói Xám Mọc Cánh
22/05/2017
“Báo đô thị chiều” mỗi tháng sẽ
có một mục nhân vật của tháng, người được phỏng vấn luôn là một ngôi sao mới nổi hoặc một “hiện tượng” đang “hot” nhất hiện nay. Nhìn chung cả
thành phố G hiện giờ, người đáp ứng đủ yêu cầu này nhất phải kể tới anh
chàng chủ nhiệm dự án mới được thuyên chuyển từ huyện Bùi Dương sang
thành phố G, Lâm Trạch Sinh.
Nhưng để gặp được chủ nhiệm Lâm cũng không dễ chút nào.
Hôm nay, khi anh ta vừa rời phòng họp thì thấy một cô gái trẻ măng đang đứng đợi trước cửa phòng làm việc của mình. Khuôn mặt mịn màng toát lên vẻ tươi tắn của tuổi trẻ, ánh mắt cô tràn ngập sự tự tin và mạnh mẽ, hai con ngươi màu trắng đen rõ ràng sáng ngời mà ngây thơ. Dường như anh có thể thấy bóng hình của mình đang dần tiến tới chỗ cô trong đôi mắt ấy.
Giờ khắc này, bỗng nhiên Lâm Trạch Sinh cảm thấy mình không còn trẻ nữa.
“Phóng viên Tiểu Tân.” Lúc tiếp khách vì mục đích gì đi chăng nữa, khuôn mặt khi nói chuyện của Lâm Trạch Sinh lúc nào cũng nở một nụ cười hiền hòa, ôn tồn. “Ha ha, tôi nhớ đúng chứ? Chúng ta từng có dịp dùng cơm với nhau một lần rồi.”
Tân Thần không thể tin được người đàn ông công việc bề bộn này lại có thể nhớ được mình, cô cười rồi vươn tay ra: “Chủ nhiệm Lâm quả đúng như lời đồn, tài giỏi và uy phong, chúng ta mới chỉ gặp mặt một lần thôi cũng nhớ.”
Khi chạm vào bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của thiếu nữ, Lâm Trạch Sinh nắm chặt một chút rồi lập tức buông ra, trong lòng chợt quyến luyến bàn tay ấy, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng gần gũi.
Anh ta vốn không phải là người dễ nhớ mặt mũi người khác, chỉ là khả năng nhìn người của anh ta vô cùng chuẩn mà thôi. Ví dụ như cô gái tươi trẻ mơn mởn đang đứng trước mặt này, cảnh tượng lúc cô ta nằm dưới thân mình có vẻ không tệ chút nào.
“Tiểu Tân cần tôi giúp gì nào?”
Tân Thần vẫn hồn nhiên, cười tít mắt đáp: “Chủ nhiệm Lâm, tòa soạn chúng tôi muốn được phỏng vấn anh trong chuyên mục đặc biệt hàng tháng, anh có thể…”
“Ồ, tôi biết việc này.” Lâm Trạch Sinh dịu dàng nói, “Thư kí Tần có nói qua với tôi rồi. Nhưng cô xem, tôi mới chuyển tới đây, công việc vẫn bề bộn chưa đâu vào đâu, dành thời gian để sắp xếp một cuộc phỏng vấn quả thật là rất khó.”
“Chúng tôi hiểu mà. Chủ nhiệm Lâm phải gánh vác nhiều công việc quan trọng nên chúng tôi có thể chờ đến lúc anh có thời gian để phỏng vấn. Bao lâu cũng đợi được.” Tân Thần nở một nụ cười dịu dàng như Vương Ngữ Yên (1), dù sao cô cũng chỉ cần một cái cớ để đến đây thôi, mục đích của cô là được nhìn thấy Ngôn Tuấn cơ. Cho dù phải chạy đi chạy lại thì cô cũng cam lòng.
(1) Vương Ngữ Yên: Một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Thiên Long Bát bộ của nhà văn Kim Dung. Con gái của Đoàn Chính Thuần và Vương Phu Nhân, là một thiếu nữ hoàn hảo từ dung mạo cho đến trí tuệ và lai lịch.
“Nhưng…” Lâm Trạch Sinh bỗng nhiên đổi giọng, anh ta còn nhìn thẳng vào cô, chớp chớp mắt mấy cái, “Tiểu Tân đã mở lời hỏi rồi, tôi cũng có thể sắp xếp một chút thời gian.”
Nói rồi anh ta đặt tập tài liệu đang giữ xuống mặt bàn, lấy một tờ giấy trắng rồi viết nhanh lên đó. Viết xong, Lâm Trạch Sinh hào sảng đưa tờ giấy cho Tân Thần, không quên tranh thủ vỗ vỗ lên bàn tay mềm mại của cô, “Đưa cái này cho thư kí Tần, anh ta sẽ sắp xếp cho cô.”
Tân Thần nhất thời hóa đá.
Chủ nhiệm à, thật ra anh không cần thiết phải nhiệt tình thế đâu…
***
Ngôn Tuấn nghe cô mặt mày ủ ê kể lại chuyện với giọng đầy oán hận, quả thật anh không thể nhịn cười được.
“Anh đến cả một chút đồng cảm cũng không có là sao!” Tân Thần hậm hực, “Nếu không phải em đến đây để quyến rũ anh thì đã chẳng phải làm cái phần phỏng vấn này rồi!”
Ngôn Tuấn nghe cô nói xong càng thêm hài lòng, anh thỏa mãn cười tít mắt nhưng vẫn dịu dàng giải thích: “Lâm Trạch Sinh là người mới, mấy năm nay mới được để ý tới nên cũng chẳng có nhiều thông tin về anh ta. Không chừng sau bài viết này về Lâm Trạch Sinh, số lượng tiêu thụ sản phẩm của báo em lại tăng ấy chứ.”
Tân Thần lắng nghe giọng nói kiên định của anh mà vẫn cảm thấy buồn bã, nếu trên đầu cô có hai tai như con cún thì nhất định sẽ ủ rũ cụp xuống, “Ngôn Tuấn à,” Cô than thở, “Theo anh thì một phóng viên tốt là như thế nào? Bố em là phóng viên, một phóng viên chính trực, hiền lành, ông rất có tinh thần trách nhiệm. Em cũng muốn trở thành một phóng viên tài giỏi như ông, em không thích viết những bài báo tin tức giải trí lá cải, cũng không thích viết những lời nịnh nọt bợ đỡ rỗng tuếch trong bài viết của mình.”
Ngôn Tuấn gõ yêu lên trán cô một cái.
“Mỗi một nghề nghiệp được sinh ra sở dĩ đều dựa trên nhu cầu phục vụ xã hội và người dân. Bố em là một phóng viên tốt, nhưng nếu ai cũng trở thành phóng viên liều mình xông pha nguy hiểm, viết bài chống lại cái ác như ông thì ai sẽ đưa tin giải trí, ngôi sao lá cải đây? Lâm Trạch Sinh công tác ở Bùi Dương trong hai năm, một mình anh ta thực hiện từng hạng mục một, kéo nền kinh tế đang trong đà sa sút của huyện đó trở nên khả quan hơn, anh ta cũng có thể được coi là một cán bộ trẻ tuổi có tiềm năng rồi. Nếu tên tuổi anh ta được tuyên truyền qua báo chí, phương tiện truyền thông thì khả năng anh ta được trọng dụng sẽ như thế nào? Mà các bài viết về Lâm Trạch Sinh cũng cho các cấp trên biết một điều: Đất nước chúng ta vẫn còn những con người thực sự muốn cống hiến cho quốc gia, chúng ta vẫn có hy vọng phát triển trong tương lai, đời sống sẽ ngày một tốt đẹp hơn.”
Giọng anh trầm thấp mà dịu dàng, Tân Thần nghe xong mà ruột gan xao xuyến, liên tục gật đầu đồng tình, “Thầy quả là ngọn hải đăng soi sáng cho em! Giọng thầy lúc giảng giải đạo lý thật là mê người, em chết mất thôi!”
“Thầy không chỉ biết dạy đạo lý thôi đâu,” Hơi thở anh bao trùm lấy cô, đầu cũng cúi thấp xuống. “Chúng ta thực hành một chút đi. Hôm nay trời ấm lắm.”
Tân Thần nhớ lại cảnh tượng tối qua cả người anh cứng ngắc lại, cô tinh nghịch ngẩng đầu đối diện với anh: “Thầy có vẻ không giỏi về kĩ năng đánh trận lắm nhỉ. Thôi thì thầy thỉnh giáo em đi, em sẽ chỉ dẫn tận tình!”
Khóe miệng Ngôn Tuấn giật giật, anh nâng cằm cô tới gần mặt mình. Thấy khuôn mặt đầy vẻ nguy hiểm tới gần, Tân Thần chẳng những không sợ anh mà còn chớp chớp mắt rồi mở to mắt nhìn thẳng vào anh. Ngôn Tuấn mất cả buổi mà không có nổi một động tĩnh, anh đành thất vọng buông tay. Tân Thần vui vẻ quàng tay ôm chầm lấy anh với tư thế vô cùng ngông nghênh.
“Không phải xấu hổ mà! Chúng mình đi ăn tối đi?”
“Không đi.” Thầy giáo nói một cách khó khăn.
Tân Thần càng hưng phấn ôm anh chặt hơn, “Đi thôi đi thôi nào! Cơm văn phòng ở Tòa thị chính các anh thật khó ăn mà, báo hại trưa nay em không được ăn no. em biết một hàng chuyên bán đậu phụ thối (2) ăn ngon vô cùng, anh mua đậu phụ thối cho em ăn đi!”
Ngôn Tuấn cảm thấy có gì đó không đúng: “Lần đầu chính thức hẹn hò, ăn đậu phụ thối được sao?”
Tân Thần: ~\(≧▽≦)/~
(2) Đậu phụ thối:
Đậu phụ thối là một loại đậu phụ lên men khá nặng mùi. Đây mà một món ăn nhẹ, bình dân, thường được bày bán ở các chợ đêm hoặc lề đường hơn là trong các nhà hàng. Đậu phụ thối có mùi thum thủm giống với mùi cải bắp hoặc phân bón mục rữa. Với những người sành ăn, đậu phụ thối càng nặng mùi thì càng ngon.
Bé này cũng không kém cạnh mắm tôm Việt Nam đâu (。 ⌒Д⌒。)ノ
***
Gió đêm lướt quan sườn núi Viễn Sơn, càng lên cao, nhiệt độ trên núi càng giá rét. Chính giữa sườn núi Viễn Sơn có một nhà hàng vẫn sáng bừng, nhưng đêm nay chỉ có đúng một vị khách đang dùng bữa.
Lục Bá Nghiêu đứng bên cửa sổ nhâm nhi rượu ngon. Trước mắt anh là khung cảnh núi Liêm được bao phủ trong màn đêm yên tĩnh, xa xa là những ánh đèn từ thành phố G. Đó là cả một vùng ánh sáng màu cam, vàng lẫn lộn, tuy nhìn náo nhiệt nhưng lại cô đơn. Trên bàn phía sau anh là một bữa tối thắp ánh nến dành cho hai người, đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt.
Trợ lí Kinh từ bên ngoài vội vàng chạy vào nhà hàng, đến trước cửa bỗng chần chừ một lát, bước chân do dự không biết có nên vào hay không. Lục Bá Nghiêu thu hồi ánh mắt vô định hiếm khi xuất hiện, giọng anh nghe nặng nề hơn bình thường: “Có chuyện gì?”
“Người được cử đi điều tra về Ngôn Tuấn đã về rồi ạ. Mấy người ở thủ đô… một chút tin tức cũng không chịu tiết lộ.” Trợ lí Kinh hạ giọng: “Lục tổng, chuyện này rất kì lạ.”
“Không lạ.” Khóe miệng Lục Bá Nghiêu lạnh nhạt nhếch lên, “Không moi được tin, coi như chính bọn họ đã cho tin tức rồi.”
Trợ lí Kinh vẫn mù mờ.
“Để khiến mấy người đó giữ mồm giữ miệng như vậy, chỉ dùng tiền thôi khong đủ. Những người có thể khiến bọn Phong Nghiêm kín như hũ nút như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Ánh mắt anh nặng trĩu, tay vô thức nắm chặt lấy bình rượu trên bàn, mãi sau mới nói thêm: “Được rồi, cậu về đi. Tôi muốn ngồi thêm một lát.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Trợ lí Kinh liếc nhanh bàn ăn tràn ngập ánh nến rực rỡ với đống thức ăn nguội lạnh nhưng không nói gì, anh chỉ kính cẩn khom người rời đi.
Phòng ăn lại trở về với trạng thái yên tĩnh, Lục Bá Nghiêu duỗi tay, gắng sức mở cửa sổ.
Đêm đến, cho dù có là gió xuân cũng lạnh buốt người, từng đợt gió cứ thể ập lên hai gò má anh y như những cái tát của Tân Thần hai năm về trước.
Anh mở chai rượu trên tay rồi tu một ngụm lớn, tay run run khiến rượu vang đỏ thẫm rớt trên áo sơ mi trắng. Anh chăm chú cúi đầu nhìn vào từng vệt rượu đỏ đang dần loang trên áo mình.
***
Tân Thần đã sớm quên mất cuộc hẹn với Lục Bá Nghiêu lúc sáng.
Cái tên gian xảo Ngôn Tuấn này, nhìn ôn tồn lễ độ là thế, ai ngờ người này lại xấu xa vô cùng, so với cô còn hư hơn! Cô rất thích trêu trọc, dắt mũi người khác bằng cách rủ đi ăn đậu phụ thối, bây giờ anh lại trở thành người dắt mũi cô. Hình như thấy đậu phụ không đủ thối, anh còn dứt khoát đổ thêm tỏi giã dầu ớt để tăng “hương vị”!
“Không thể nhịn nổi!” Tân Thần bịt mũi dậm chân bình bịch. “Ngôn Tuấn, sao anh biến thái thế! Thối chết đi được!”
Ngôn Tuấn vẫn ăn ngon lành, anh còn chu đáo xẻ một nửa phần đậu hũ thối đã được trộn đều tỏi giã dầu ớt ban nãy vào một cái đĩa khác rồi bưng lên trước mặt cô. Tân Thần hai mắt đổ lệ, cô tức điên người cắm cái xiên đậu phụ bằng trúc vào giữa cái đĩa rồi đánh đuổi anh suốt cả dãy phố.
Hai người bên nhau vui vẻ cười đùa, mới loáng một cái mà đã hơn mười giờ tối. Thấy cô mặc áo mỏng manh trong đêm xuân đầy gió, Ngôn Tuấn tự giác cởi áo khoác của mình ra rồi bao lấy cô thật kĩ càng. Tân Thần lúc này mới chợt nhớ ra cái hẹn ban sáng, cô lập tức nhảy dựng lên đòi về bằng nhà. Về đến cổng nhà thì cô thấy Lục Bá Nghiêu cũng mới bước xuống khỏi xe.
Tân Thần vừa lăn vừa bò từ xe taxi xuống, cô chạy vội tới trước mặt anh, thở hồng hộc: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Em quên mất!”
Lục Bá Nghiêu nới lỏng cravat, bình thản cười: “Cũng chẳng phải việc gì quan trọng.”
Thấy ngữ khí và biểu cảm của anh ta ôn hòa đến mức bất thường, Tân Thần quả thực không dám tin vào mắt mình, cô dè dặt không dám nói năng gì. Khóe miệng Lục Bá Nghiêu xuất hiện một nụ cười dịu dàng, anh còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô như hồi xưa vẫn hay làm rồi vui vẻ nói: “Huống hồ chẳng phải em đã tặng quà cho anh rồi sao?”
Tân Thần nhìn anh, khuôn mặt tỏ rõ sự thắc mắc.
Lục Bá Nghiêu liếc nhìn xe mình, Tân Thần lúc này mới chú ý đến có một người vẫn đang ngồi đợi anh trên ghế phụ. Anh vẫy tay, cô nàng mặc váy trắng như con nai tơ nhanh nhẹn đẩy cửa xe chạy tới bên anh, khuôn mặt tuy đỏ bừng nhưng vẫn bạo dạn ôm lấy cánh tay chắc khỏe của anh.
Trên mười ngón tay của cô ta còn chi chít băng gạc, Ngụy Tử ra tay cũng không nhẹ, sợ rằng cô ta sẽ chẳng thể đánh đàn trong một thời gian dài nữa.
Nhưng dù sao cũng có Lục Bá Nghiêu rồi, cô nàng cả đời này có khi chẳng cần phải chạy đi chạy lại tới mấy chỗ nhà hàng như thế để đánh đàn thuê nữa.
Tân Thần đứng trong đêm khuya tĩnh mịch, trong lòng cô nổi lên một trận gió tuyết vù vù. Cô biết rằng rất nhiều chuyện trên đời này đều do số phận đưa đẩy, cô cũng vui vẻ chiều theo bánh xe vận mệnh thôi, nhưng có những chuyện khi đã tự mình quyết định rồi thì sẽ không thuận theo lẽ tự nhiên được nữa.
Lục Bá Nghiêu, Tân Thần tự nhủ trong lòng với anh, em từ đầu đến cuối đều không làm gì sai.
“Đã có người ở bên rồi, em cũng không thấy hổ thẹn nữa.” Cô mỉm cười, “Chắc đêm nay anh cũng không ở nhà nhỉ? Vậy em vào nhà trước!” Tân Thần vẫy tay chào, “Anh trai, chúc anh có một đêm vui vẻ nha!”
Nói rồi cô nhảy lên từng bậc thang, chạy thẳng vào nhà, bóng lưng toát ra một vẻ nhẹ nhàng mà thoải mái. Cô mặc kệ phía sau đang có một người đứng trong màn đêm dõi theo mình, ánh mắt anh nhìn cô rất khó để diễn tả.
Nhưng để gặp được chủ nhiệm Lâm cũng không dễ chút nào.
Hôm nay, khi anh ta vừa rời phòng họp thì thấy một cô gái trẻ măng đang đứng đợi trước cửa phòng làm việc của mình. Khuôn mặt mịn màng toát lên vẻ tươi tắn của tuổi trẻ, ánh mắt cô tràn ngập sự tự tin và mạnh mẽ, hai con ngươi màu trắng đen rõ ràng sáng ngời mà ngây thơ. Dường như anh có thể thấy bóng hình của mình đang dần tiến tới chỗ cô trong đôi mắt ấy.
Giờ khắc này, bỗng nhiên Lâm Trạch Sinh cảm thấy mình không còn trẻ nữa.
“Phóng viên Tiểu Tân.” Lúc tiếp khách vì mục đích gì đi chăng nữa, khuôn mặt khi nói chuyện của Lâm Trạch Sinh lúc nào cũng nở một nụ cười hiền hòa, ôn tồn. “Ha ha, tôi nhớ đúng chứ? Chúng ta từng có dịp dùng cơm với nhau một lần rồi.”
Tân Thần không thể tin được người đàn ông công việc bề bộn này lại có thể nhớ được mình, cô cười rồi vươn tay ra: “Chủ nhiệm Lâm quả đúng như lời đồn, tài giỏi và uy phong, chúng ta mới chỉ gặp mặt một lần thôi cũng nhớ.”
Khi chạm vào bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của thiếu nữ, Lâm Trạch Sinh nắm chặt một chút rồi lập tức buông ra, trong lòng chợt quyến luyến bàn tay ấy, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng gần gũi.
Anh ta vốn không phải là người dễ nhớ mặt mũi người khác, chỉ là khả năng nhìn người của anh ta vô cùng chuẩn mà thôi. Ví dụ như cô gái tươi trẻ mơn mởn đang đứng trước mặt này, cảnh tượng lúc cô ta nằm dưới thân mình có vẻ không tệ chút nào.
“Tiểu Tân cần tôi giúp gì nào?”
Tân Thần vẫn hồn nhiên, cười tít mắt đáp: “Chủ nhiệm Lâm, tòa soạn chúng tôi muốn được phỏng vấn anh trong chuyên mục đặc biệt hàng tháng, anh có thể…”
“Ồ, tôi biết việc này.” Lâm Trạch Sinh dịu dàng nói, “Thư kí Tần có nói qua với tôi rồi. Nhưng cô xem, tôi mới chuyển tới đây, công việc vẫn bề bộn chưa đâu vào đâu, dành thời gian để sắp xếp một cuộc phỏng vấn quả thật là rất khó.”
“Chúng tôi hiểu mà. Chủ nhiệm Lâm phải gánh vác nhiều công việc quan trọng nên chúng tôi có thể chờ đến lúc anh có thời gian để phỏng vấn. Bao lâu cũng đợi được.” Tân Thần nở một nụ cười dịu dàng như Vương Ngữ Yên (1), dù sao cô cũng chỉ cần một cái cớ để đến đây thôi, mục đích của cô là được nhìn thấy Ngôn Tuấn cơ. Cho dù phải chạy đi chạy lại thì cô cũng cam lòng.
(1) Vương Ngữ Yên: Một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Thiên Long Bát bộ của nhà văn Kim Dung. Con gái của Đoàn Chính Thuần và Vương Phu Nhân, là một thiếu nữ hoàn hảo từ dung mạo cho đến trí tuệ và lai lịch.
“Nhưng…” Lâm Trạch Sinh bỗng nhiên đổi giọng, anh ta còn nhìn thẳng vào cô, chớp chớp mắt mấy cái, “Tiểu Tân đã mở lời hỏi rồi, tôi cũng có thể sắp xếp một chút thời gian.”
Nói rồi anh ta đặt tập tài liệu đang giữ xuống mặt bàn, lấy một tờ giấy trắng rồi viết nhanh lên đó. Viết xong, Lâm Trạch Sinh hào sảng đưa tờ giấy cho Tân Thần, không quên tranh thủ vỗ vỗ lên bàn tay mềm mại của cô, “Đưa cái này cho thư kí Tần, anh ta sẽ sắp xếp cho cô.”
Tân Thần nhất thời hóa đá.
Chủ nhiệm à, thật ra anh không cần thiết phải nhiệt tình thế đâu…
***
Ngôn Tuấn nghe cô mặt mày ủ ê kể lại chuyện với giọng đầy oán hận, quả thật anh không thể nhịn cười được.
“Anh đến cả một chút đồng cảm cũng không có là sao!” Tân Thần hậm hực, “Nếu không phải em đến đây để quyến rũ anh thì đã chẳng phải làm cái phần phỏng vấn này rồi!”
Ngôn Tuấn nghe cô nói xong càng thêm hài lòng, anh thỏa mãn cười tít mắt nhưng vẫn dịu dàng giải thích: “Lâm Trạch Sinh là người mới, mấy năm nay mới được để ý tới nên cũng chẳng có nhiều thông tin về anh ta. Không chừng sau bài viết này về Lâm Trạch Sinh, số lượng tiêu thụ sản phẩm của báo em lại tăng ấy chứ.”
Tân Thần lắng nghe giọng nói kiên định của anh mà vẫn cảm thấy buồn bã, nếu trên đầu cô có hai tai như con cún thì nhất định sẽ ủ rũ cụp xuống, “Ngôn Tuấn à,” Cô than thở, “Theo anh thì một phóng viên tốt là như thế nào? Bố em là phóng viên, một phóng viên chính trực, hiền lành, ông rất có tinh thần trách nhiệm. Em cũng muốn trở thành một phóng viên tài giỏi như ông, em không thích viết những bài báo tin tức giải trí lá cải, cũng không thích viết những lời nịnh nọt bợ đỡ rỗng tuếch trong bài viết của mình.”
Ngôn Tuấn gõ yêu lên trán cô một cái.
“Mỗi một nghề nghiệp được sinh ra sở dĩ đều dựa trên nhu cầu phục vụ xã hội và người dân. Bố em là một phóng viên tốt, nhưng nếu ai cũng trở thành phóng viên liều mình xông pha nguy hiểm, viết bài chống lại cái ác như ông thì ai sẽ đưa tin giải trí, ngôi sao lá cải đây? Lâm Trạch Sinh công tác ở Bùi Dương trong hai năm, một mình anh ta thực hiện từng hạng mục một, kéo nền kinh tế đang trong đà sa sút của huyện đó trở nên khả quan hơn, anh ta cũng có thể được coi là một cán bộ trẻ tuổi có tiềm năng rồi. Nếu tên tuổi anh ta được tuyên truyền qua báo chí, phương tiện truyền thông thì khả năng anh ta được trọng dụng sẽ như thế nào? Mà các bài viết về Lâm Trạch Sinh cũng cho các cấp trên biết một điều: Đất nước chúng ta vẫn còn những con người thực sự muốn cống hiến cho quốc gia, chúng ta vẫn có hy vọng phát triển trong tương lai, đời sống sẽ ngày một tốt đẹp hơn.”
Giọng anh trầm thấp mà dịu dàng, Tân Thần nghe xong mà ruột gan xao xuyến, liên tục gật đầu đồng tình, “Thầy quả là ngọn hải đăng soi sáng cho em! Giọng thầy lúc giảng giải đạo lý thật là mê người, em chết mất thôi!”
“Thầy không chỉ biết dạy đạo lý thôi đâu,” Hơi thở anh bao trùm lấy cô, đầu cũng cúi thấp xuống. “Chúng ta thực hành một chút đi. Hôm nay trời ấm lắm.”
Tân Thần nhớ lại cảnh tượng tối qua cả người anh cứng ngắc lại, cô tinh nghịch ngẩng đầu đối diện với anh: “Thầy có vẻ không giỏi về kĩ năng đánh trận lắm nhỉ. Thôi thì thầy thỉnh giáo em đi, em sẽ chỉ dẫn tận tình!”
Khóe miệng Ngôn Tuấn giật giật, anh nâng cằm cô tới gần mặt mình. Thấy khuôn mặt đầy vẻ nguy hiểm tới gần, Tân Thần chẳng những không sợ anh mà còn chớp chớp mắt rồi mở to mắt nhìn thẳng vào anh. Ngôn Tuấn mất cả buổi mà không có nổi một động tĩnh, anh đành thất vọng buông tay. Tân Thần vui vẻ quàng tay ôm chầm lấy anh với tư thế vô cùng ngông nghênh.
“Không phải xấu hổ mà! Chúng mình đi ăn tối đi?”
“Không đi.” Thầy giáo nói một cách khó khăn.
Tân Thần càng hưng phấn ôm anh chặt hơn, “Đi thôi đi thôi nào! Cơm văn phòng ở Tòa thị chính các anh thật khó ăn mà, báo hại trưa nay em không được ăn no. em biết một hàng chuyên bán đậu phụ thối (2) ăn ngon vô cùng, anh mua đậu phụ thối cho em ăn đi!”
Ngôn Tuấn cảm thấy có gì đó không đúng: “Lần đầu chính thức hẹn hò, ăn đậu phụ thối được sao?”
Tân Thần: ~\(≧▽≦)/~
(2) Đậu phụ thối:
Đậu phụ thối là một loại đậu phụ lên men khá nặng mùi. Đây mà một món ăn nhẹ, bình dân, thường được bày bán ở các chợ đêm hoặc lề đường hơn là trong các nhà hàng. Đậu phụ thối có mùi thum thủm giống với mùi cải bắp hoặc phân bón mục rữa. Với những người sành ăn, đậu phụ thối càng nặng mùi thì càng ngon.
Bé này cũng không kém cạnh mắm tôm Việt Nam đâu (。 ⌒Д⌒。)ノ
***
Gió đêm lướt quan sườn núi Viễn Sơn, càng lên cao, nhiệt độ trên núi càng giá rét. Chính giữa sườn núi Viễn Sơn có một nhà hàng vẫn sáng bừng, nhưng đêm nay chỉ có đúng một vị khách đang dùng bữa.
Lục Bá Nghiêu đứng bên cửa sổ nhâm nhi rượu ngon. Trước mắt anh là khung cảnh núi Liêm được bao phủ trong màn đêm yên tĩnh, xa xa là những ánh đèn từ thành phố G. Đó là cả một vùng ánh sáng màu cam, vàng lẫn lộn, tuy nhìn náo nhiệt nhưng lại cô đơn. Trên bàn phía sau anh là một bữa tối thắp ánh nến dành cho hai người, đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt.
Trợ lí Kinh từ bên ngoài vội vàng chạy vào nhà hàng, đến trước cửa bỗng chần chừ một lát, bước chân do dự không biết có nên vào hay không. Lục Bá Nghiêu thu hồi ánh mắt vô định hiếm khi xuất hiện, giọng anh nghe nặng nề hơn bình thường: “Có chuyện gì?”
“Người được cử đi điều tra về Ngôn Tuấn đã về rồi ạ. Mấy người ở thủ đô… một chút tin tức cũng không chịu tiết lộ.” Trợ lí Kinh hạ giọng: “Lục tổng, chuyện này rất kì lạ.”
“Không lạ.” Khóe miệng Lục Bá Nghiêu lạnh nhạt nhếch lên, “Không moi được tin, coi như chính bọn họ đã cho tin tức rồi.”
Trợ lí Kinh vẫn mù mờ.
“Để khiến mấy người đó giữ mồm giữ miệng như vậy, chỉ dùng tiền thôi khong đủ. Những người có thể khiến bọn Phong Nghiêm kín như hũ nút như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Ánh mắt anh nặng trĩu, tay vô thức nắm chặt lấy bình rượu trên bàn, mãi sau mới nói thêm: “Được rồi, cậu về đi. Tôi muốn ngồi thêm một lát.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Trợ lí Kinh liếc nhanh bàn ăn tràn ngập ánh nến rực rỡ với đống thức ăn nguội lạnh nhưng không nói gì, anh chỉ kính cẩn khom người rời đi.
Phòng ăn lại trở về với trạng thái yên tĩnh, Lục Bá Nghiêu duỗi tay, gắng sức mở cửa sổ.
Đêm đến, cho dù có là gió xuân cũng lạnh buốt người, từng đợt gió cứ thể ập lên hai gò má anh y như những cái tát của Tân Thần hai năm về trước.
Anh mở chai rượu trên tay rồi tu một ngụm lớn, tay run run khiến rượu vang đỏ thẫm rớt trên áo sơ mi trắng. Anh chăm chú cúi đầu nhìn vào từng vệt rượu đỏ đang dần loang trên áo mình.
***
Tân Thần đã sớm quên mất cuộc hẹn với Lục Bá Nghiêu lúc sáng.
Cái tên gian xảo Ngôn Tuấn này, nhìn ôn tồn lễ độ là thế, ai ngờ người này lại xấu xa vô cùng, so với cô còn hư hơn! Cô rất thích trêu trọc, dắt mũi người khác bằng cách rủ đi ăn đậu phụ thối, bây giờ anh lại trở thành người dắt mũi cô. Hình như thấy đậu phụ không đủ thối, anh còn dứt khoát đổ thêm tỏi giã dầu ớt để tăng “hương vị”!
“Không thể nhịn nổi!” Tân Thần bịt mũi dậm chân bình bịch. “Ngôn Tuấn, sao anh biến thái thế! Thối chết đi được!”
Ngôn Tuấn vẫn ăn ngon lành, anh còn chu đáo xẻ một nửa phần đậu hũ thối đã được trộn đều tỏi giã dầu ớt ban nãy vào một cái đĩa khác rồi bưng lên trước mặt cô. Tân Thần hai mắt đổ lệ, cô tức điên người cắm cái xiên đậu phụ bằng trúc vào giữa cái đĩa rồi đánh đuổi anh suốt cả dãy phố.
Hai người bên nhau vui vẻ cười đùa, mới loáng một cái mà đã hơn mười giờ tối. Thấy cô mặc áo mỏng manh trong đêm xuân đầy gió, Ngôn Tuấn tự giác cởi áo khoác của mình ra rồi bao lấy cô thật kĩ càng. Tân Thần lúc này mới chợt nhớ ra cái hẹn ban sáng, cô lập tức nhảy dựng lên đòi về bằng nhà. Về đến cổng nhà thì cô thấy Lục Bá Nghiêu cũng mới bước xuống khỏi xe.
Tân Thần vừa lăn vừa bò từ xe taxi xuống, cô chạy vội tới trước mặt anh, thở hồng hộc: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Em quên mất!”
Lục Bá Nghiêu nới lỏng cravat, bình thản cười: “Cũng chẳng phải việc gì quan trọng.”
Thấy ngữ khí và biểu cảm của anh ta ôn hòa đến mức bất thường, Tân Thần quả thực không dám tin vào mắt mình, cô dè dặt không dám nói năng gì. Khóe miệng Lục Bá Nghiêu xuất hiện một nụ cười dịu dàng, anh còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô như hồi xưa vẫn hay làm rồi vui vẻ nói: “Huống hồ chẳng phải em đã tặng quà cho anh rồi sao?”
Tân Thần nhìn anh, khuôn mặt tỏ rõ sự thắc mắc.
Lục Bá Nghiêu liếc nhìn xe mình, Tân Thần lúc này mới chú ý đến có một người vẫn đang ngồi đợi anh trên ghế phụ. Anh vẫy tay, cô nàng mặc váy trắng như con nai tơ nhanh nhẹn đẩy cửa xe chạy tới bên anh, khuôn mặt tuy đỏ bừng nhưng vẫn bạo dạn ôm lấy cánh tay chắc khỏe của anh.
Trên mười ngón tay của cô ta còn chi chít băng gạc, Ngụy Tử ra tay cũng không nhẹ, sợ rằng cô ta sẽ chẳng thể đánh đàn trong một thời gian dài nữa.
Nhưng dù sao cũng có Lục Bá Nghiêu rồi, cô nàng cả đời này có khi chẳng cần phải chạy đi chạy lại tới mấy chỗ nhà hàng như thế để đánh đàn thuê nữa.
Tân Thần đứng trong đêm khuya tĩnh mịch, trong lòng cô nổi lên một trận gió tuyết vù vù. Cô biết rằng rất nhiều chuyện trên đời này đều do số phận đưa đẩy, cô cũng vui vẻ chiều theo bánh xe vận mệnh thôi, nhưng có những chuyện khi đã tự mình quyết định rồi thì sẽ không thuận theo lẽ tự nhiên được nữa.
Lục Bá Nghiêu, Tân Thần tự nhủ trong lòng với anh, em từ đầu đến cuối đều không làm gì sai.
“Đã có người ở bên rồi, em cũng không thấy hổ thẹn nữa.” Cô mỉm cười, “Chắc đêm nay anh cũng không ở nhà nhỉ? Vậy em vào nhà trước!” Tân Thần vẫy tay chào, “Anh trai, chúc anh có một đêm vui vẻ nha!”
Nói rồi cô nhảy lên từng bậc thang, chạy thẳng vào nhà, bóng lưng toát ra một vẻ nhẹ nhàng mà thoải mái. Cô mặc kệ phía sau đang có một người đứng trong màn đêm dõi theo mình, ánh mắt anh nhìn cô rất khó để diễn tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.