Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 5 - Chương 614: Khứ nhi phục phản

Vong Ngữ

07/03/2013

“Tốt, cứ làm theo lời Hàn huynh. Bất quá Thi Tiêu này đạo hữu định xử lý như thế nào.” Bạch hồ dùng thần niệm truyền âm nói.

“Ta trước dùng Phệ Kim Trùng xem một chút coi có thể cắn nuốt hay không. Nếu không được cũng không sao. Cứ để cho quái vật này tự sinh tự diệt. Huống hồ, ta mang đi hộp ngọc có thể chứa chủ hồn của nó, nó càng không thể trở mình làm cái gì.” Hàn Lập liếc Thi Tiêu một cái, không thèm để ý nói.

Theo sau bàn tay liền vỗ vào bên hông, túi linh thú được ném lên không.

Vô số Phệ Kim Trùng bay ra, hóa thành đám mây tam sắc trùng to khoảng mấy trượng, bay xuống trên người Thi Tiêu.

Tiếp theo tiếng cắn nuốt nổi lên, nhưng Hàn Lập vẫn lạnh lùng nhìn, chứng kiến một bộ phận Phệ Kim Trùng đột nhiên lăn ra chết, trong nháy mắt giáp xác vốn ba màu liền hóa thành màu xanh biếc.

“Thi độc thật lợi hại.” Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến thì thào nói.

Sau khi chần chờ một chút, miệng hắn ngâm khẽ, đám phi trùng bay lên, một lần nữa trở vào trong túi linh thú.

“Thi độc trên người Thi Tiêu mặc dù không thể nằm trong nhóm Thiên Hạ Thập Tuyệt Độc nhưng khẳng định không phải là Phệ Kim Trùng chưa tiến hóa hết có thể kháng cự.” Ánh mắt Bạch hồ ở một bên xoay chuyển, sau đó nói.

Hàn Lập hừ một tiếng, nhìn Thi Tiêu một lúc, mặt mày nhíu lại.

Thân thể quái vật này thật cứng cỏi, sợ rằng còn hơn Độc Giao ngày đó.

Da thịt trên người nó mới bị Phệ Kim Trùng cắn phá một chút, dựa theo cách cắn nuốt này, sợ rằng phải đem toàn bộ tam sắc Phệ Kim Trùng tống bồi theo khoảng tám, chín phần mới diệt được hoàn toàn. Hàn Lập tự nhiên sẽ không làm loại mua bán thua lỗ này.

“Đi thôi!” Hàn Lập không hề do dự nói.

“Cũng chỉ có thể như thế. Lưu lại Thi Tiêu có thể sau này còn có chổ sử dụng.” Bạch hồ gật đầu nói, sau đó dị quang trên người chợt lóe, phân xuất ra một con tiểu lang màu vàng.

Khi tiểu lang hiện thân đi ra, lập tức hướng Hàn Lập cùng Bạch hồ há mồm, một mảnh hoàng quang đem họ bao lại, một người một hồ bỗng nhiên biến mất trong thạch thất.

Tại bên ngoài vách núi, Vương sư huynh cùng đám người Khuê Hoán lo âu đứng đó.

Mấy người bọn họ không biết Thổ Độn Thuật nên chỉ có thể ở chỗ này chờ Hàn Lập trở về.

“Sư huynh. Ngươi nói Hàn sư đệ có khả năng đắc thủ không?” Khuê Hoán nọ có chút không chịu nổi, hướng Vương sư huynh hỏi.

Hai người khác vừa nghe lời này, đồng dạng quan tâm nhìn lại. Hiển nhiên bọn họ đối với phán đoán của vị Vương sư huynh này rất tin phục.

“Không thể nói được. Theo lý thuyết, lấy tu vị Luyện khí kỳ tầng thứ mười của Hàn sư đệ, sợ rằng không quá dễ dàng đuổi theo yêu hồ. Nhưng pháp khí thần diệu trên người Hàn sư đệ không ít, không chừng sẽ cho chúng ta niềm vui mừng lẫn sợ hãi. Vô luận kết quả nào xuất hiện, cũng không có gì kỳ quái.” Vương sư huynh trầm ngâm một chút, cười khổ nói.

Ba người Khuê Hoán vừa nghe xong, không khỏi nhìn nhau.

Thanh niên ục ịch kia thở dài một hơi, sau đó huơ huơ bàn tay, bộ dáng muốn nói cái gì đó.

Nhưng vào lúc này, quang hoa trên vách núi đá chợt lóe, tại trong một đám hoàng mang, Hàn Lập dẫn theo tiểu hồ hiện ra.

“Hàn sư đệ!”



“Thật sự bắt được con yêu thú kia!” Mọi người cùng nói một lúc, mặt lộ vẻ hưng phấn.

“Không có gì, yêu hồ này thật sự có chút giảo hoạt, lại thình lình chạy vào trong đó. Nếu không phải linh lực nó không nhiều, sợ rằng không thể đắc thủ nhanh như vậy.” Hàn Lập lãnh đạm cười nói, cầm bạch hồ trong tay ném cho Khuê Hoán đối diện.

Khuê Hoán giật mình, liền lập tức mừng rỡ bắt lấy.

‘Khuê sư đệ, cẩn thận một chút. Đừng để nó lại trốn thoát.” Thanh niện ục ịch ở một bên vội vàng nhắc nhở nói.

“Yên tâm! Ta biết.” Nhắc tới bạch hồ, Khuê Hoán tự tin nói.

Sau đó hắn hướng vào Túi trữ vật, móc ra một cái túi màu xanh biếc, đem tiểu hồ quấn vào.

“Hắc hắc, có cái túi Bích Vân này, ta xem lần này ngươi trốn bằng cách nào!” Khuê Hoán nhanh chóng đem miệng túi buộc lại, sau đó mặt đắc ý nói.

Hàn Lập xem cái túi vài lần, thấy chỉ là pháp khí cấp thấp, cũng không để trong lòng.

“Lần này có thể bắt được con yêu thú này, thật sự là nhờ có Hàn sư đệ hỗ trợ, ta cũng không phải không biết tốt xấu. Như vậy đi, chờ bán được yêu hồ giá tốt, một mình Hàn sư đệ sẽ lấy ba phần, còn lại bồn người bọn ta phân ra, như thế nào.” Vương sư huynh không để ý tới tiểu hồ trong túi, hướng trở lại Hàn Lập chân thành nói.

Hàn Lập nghe lời này, cười nhẹ. Biết đối phương thấy thủ đoạn của hắn không kém, muốn chính thức kết giao.

Vì thế hắn cũng không khách khí gật đầu nói:

“Hết thảy liền do huynh quyết định. Ta không có ý kiến gì.”

Ba người khác mặc dù có chút không nỡ, linh thạch lại bị phân ít một chút. Nhưng họ cũng biết, lúc nãy nếu không có Hàn Lập ra tay, bọ họ sẽ trắng tay.

Cho nên cũng không có ai dị nghị gì.

Sau khi Hàn Lập cùng bọn họ nói vài câu khách khí, lúc này lấy cớ có việc liền cùng bốn người bọn họ chia tay, một mình một người hướng tông môn bay đi.

Bốn người Vương sư huynh thương lượng một lúc, quyết định nhân cơ hội đi thẳng đến chỗ phường thị tại Vân Mộng Sơn.

Đệ tử ba phái nơi này hỗn tạp đông đảo, phỏng chừng có thể đem con Tuyết Vân linh hồ này bán được giá cao.

Vì vậy ba người cùng Hàn Lập bay theo hướng khác, hết sức phấn khởi rời khỏi đầm lầy.

Hàn Lập rời mấy người không xa, liền tùy ý tìm một tiểu sơn bay xuống. Sau đó ngồi xếp bàng trên một khối đá, nhắm mắt dưỡng thần.

Người hắn mang Ngọc Như ý nọ, bạch hồ kia tự có thể cảm ứng được vị trí để tìm đến.

Ước chừng sau nửa canh giờ, thần sắc Hàn Lập vừa động, mở mắt ra.

Cơ hồ cùng lúc đó, hoàng quang mặt đất trước mặt chợt lóe, bạch hồ không chút vội vàng chui ra.



“Động tác ngươi quả không chậm.” Hàn Lập nhìn vào bạch hồ, lạnh nhạt nói.

“Không phải động tác ta nhanh mà là đám người kia lại dùng một cái pháp khí cấp thấp giam ta, có chút quá coi thường. Bây giờ mấy tên kia, sợ rằng còn chưa phát hiện ra ta mất tích.” Bạch hồ ngẩng đầu, cười hì hì nói, trong mắt có một tia cười đùa.

“Bất quá làm như vậy, mấy đệ tử Lạc Vân Tông xem như phí công. Có cơ hội sẽ cấp lại cho bọn hắn chỗ tốt.” Hàn Lập mặt không chút thay đổi nói.

“Nếu nói như vậy, mấy người này đúng là nhân họa đắc phúc.” Bạch hồ lắc lắc đầu, ung dung nói.

“Tốt, không nói nhảm nữa. Ngươi đem thân hình biến nhỏ đi một chút, trốn trong cổ tay áo ta. Bây giờ chúng ta trở về.” Hàn Lập run cổ tay áo lên nói.

Bạch hồ nghe vậy, không nói hai lời, thân hình trong ngân quang nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó bóng trắng chợt lóe, nhảy vào trong tay áo Hàn Lập.

Bởi vì đã hạ cấm chế trên người bạch hồ, Hàn Lập cũng không sợ nó chợt sinh ác ý ám toán mình, cứ như vậy mạnh dạn hướng phía trước bay đi.

Hàn Lập cũng không có trực tiếp phản hồi động phủ mà là mang theo bạch hồ bay xuống phía dưới núi Lạc Vân Tông.

Điểm hóa hồn khí cần vài loại tài liệu cùng khí vật phụ trợ đặc thù.

Tại bên trong phường thị dưới ngọn núi có thứ hắn cần.

Một khi hắn trở về động phủ liền bắt dầu tiến hành việc này. Nếu ngày nào chưa đem yêu linh tự xưng Ngân Nguyệt này biến thành hồn khí, thì ngày đó hắn sẽ không yên tâm.

Hành trình thu mua tài liệu rất thuận lợi. Sau khi tùy ý tìm một cửa hàng nguyên liệu, Hàn Lập đã mua về được tất cả tài liệu.

Bởi vì mấy loại đồ vật này dù không thường thấy, nhưng cũng không phải là hi hãn hay trân quý. Cho nên cũng không người nào quan tâm Hàn Lập mua mấy thứ này làm gì.

Hàn Lập hài lòng mang theo tài liệu cùng bạch hồ, hướng dược viên bay đi.

Nhưng khi hắn bay đến trên bầu trời dược viên, lại phát hiện bên ngoài cấm chế dược viên có hai người đang đứng ở đây chờ hắn.

Một người là Khuê Hoán, vẻ mặt sầu khổ thở ngắn than dài, tên còn lại là Vương sư huynh sắc mặt âm trầm.

Hàn Lập thấy vậy, thở dài một hơi.

Hai người đến đây là vì chuyện gì, tự nhiên trong lòng hắn biết rõ. Nhưng trên mặt Hàn Lập vẫn biểu hiện ra vẻ không biết đáp xuống trước hai người đó không xa.

Vương sư huynh cùng Khuê Hoán vừa thấy Hàn Lập trở về, sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái, mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

“Nhị vị đạo hữu, như thế nào lại mau trở về thế. Đã đem Tuyết Vân Hồ nọ bán rồi sao?” Hàn Lập tiến lên vài bước, thần sắc không đổi hỏi.

“Việc này… Sư huynh đệ mấy người chúng ta, sợ rằng phải xin lỗi Hàn sư đệ.” Vương sư huynh sau khi chần chừ một chút, hướng Hàn Lập cười khổ nói.

“Oh? Như thế nào, vậy con Tuyết Vân hồ nọ có chuyện.” Hàn Lập như biết trước, hỏi ra làm cho hai người đối diện giật mình nói.

“Hàn sư đệ, ngươi như thế nào biết việc này.” Khuê Hoán trừng lớn hai mắt, kinh nghi hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook