Quyển 5 - Chương 615: Thí Kiếm Đại Hội
Vong Ngữ
07/03/2013
Hàn Lập nghe Khuê Hoán nói, liền cười thầm trong bụng, sau đó bình tĩnh nói:
“Ta cùng hai vị sư huynh cũng chỉ có quan hệ lợi ích về yêu hồ, không phải việc này, còn có thể là chuyện khác sao?”
Vẻ mặt Hàn Lập có vẻ thong dong cực kỳ.
Khuê Hoán nghe vậy há hốc mồm, á khẩu không nói gì được.
Nhưng Vương sư huynh một bên sau khi thở dài một hơi nói:
“Hàn sư đệ quả nhiên thông minh hơn người. Đích thật là Tuyết Vân Hồ có chuyện. Mấy người sư huynh đệ ta, nghĩ muốn đem yêu thú này sớm bán đi. Cho nên sau khi cùng sư đệ chia tay, liền đi phường thị. Kết quả sau khi đi được một đoạn lộ trình, lòng ta chung quy có chút không yên, liền kêu Khuê sư đệ mở túi Bích vân ra xem xét một chút. Kết quả...”
Nói tới đây, nét mặt Vương sư huynh lộ ra vẻ cổ quái.
“Kết quả không biết con yêu hồ kia sử dụng kỹ xảo gì, lại từ trong túi Bích vân biến mất vô ảnh vô tung, việc này thật sự rất tà môn.” Khuê Hoán ảo não ở một bên nói tiếp.
“Không thấy tung tích?” Hàn Lập khẽ nhăn mặt nhíu mày, trầm ngâm, phảng phất tự đánh giá thật giả.
Vương sư huynh thấy bộ dáng Hàn Lập như vậy, trong lòng thầm kêu khổ không ngừng.
Hắn mắt thấy tu vi Hàn Lập dù không cao, nhưng lại tinh thông chế phù thuật, hơn nữa trên người còn có vài món pháp khí thần diệu, bởi vậy trong lòng sớm có chủ ý, nhất định phải hảo hảo kết giao đối phương một phen.
Nhưng không nghĩ tới, việc tương lai cùng đối phương kết giao tình, lại xuất hiện sự tình xấu hổ này.
Nếu bản thân hắn thật sự giàu có, cũng có thể tự lấy ra vài linh thạch bồi thường đối phương một phần. Lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương. Nhưng hắn lại cũng giống như mấy vị đồng môn khác, lúc nào cũng thiếu thốn linh thạch. Hôm nay tưởng muốn lung lạc đối phương, xem ra rất khó.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt uể oải của Vương sư huynh chợt hiện lên, nhưng vẫn mạnh mẽ khôi phục tinh thần nói:
“Ta biết, việc này nói tiếp khó có thể làm cho người ta tin tưởng, nhưng đích xác thật sự đã phát sinh. Nhưng mặc kệ nói thế nào, cũng là chính sư đệ tự tay giao linh hồ cho chúng ta, hôm nay tự nhiên lại không thể không được gì. Vương mỗ sẽ cho sư đệ một cái công đạo. Linh thạch ngươi cho mượn, ta sẽ kêu các sư đệ khác trước đem Hoàng tinh bán đi, sau đó sẽ đem linh thạch đưa cho sư đệ. Về phần linh thạch sư đệ vốn được nhận, chờ ta cùng mấy người kia kiếm được một chút, sẽ lập tức đưa cho sư đệ.”
Lời Vương sư huynh vừa ra khỏi miệng, Khuê Hoán bên cạnh liền biến sắc, có chút lo lắng nói:
“Sư huynh, đối với chúng ta mà nói, đây chính là số lượng không nhỏ. Cho dù mấy người chúng ta cùng bồi thường, tối thiểu cũng cần hai ba năm thời gian. Trong lúc này không có linh thạch mua đan dược, chẳng phải là tu hành đều bị chậm trễ sao.”
Vương sư huynh lắc đầu, bộ dáng tựa hồ muốn nói gì. Nhưng lúc này, Hàn Lập đột nhiên mở miệng.
“Hai vị sư huynh cần gì như thế! Hàn mỗ hình như cũng không nói không tin việc này. Tuyết Vân Hồ nọ tinh thông độn thuật, từ trong pháp khí kia đào tẩu, cũng không có gì kỳ quái. Ta lúc đầu vốn định nhắc nhở Khuê huynh một chút, nhưng lại cảm thấy có chút không tiện, cho nên cũng không có mở miệng. Về chuyện linh thạch, không đề cập tới cũng được. Chỉ cần số linh thạch đã cho mượn vẫn còn, ta cũng không có gì tổn thất.” Hàn Lập mỉm cười nói.
Vừa nghe Hàn Lập nói thế, Khuê Hoán lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vỗ tay lớn tiếng một cái nói:
“Ta biết sư đệ là một người đại lượng. Lần này mặc dù chuyện tình là do chúng ta sai, nhưng trong tay chúng ta đích xác không có linh thạch gì. Mà lấy tình cảm của sư đệ, nói vậy sẽ không quá để ý việc này, vị bằng hữu Hàn sư đệ này, Khuê Hoán ta xin khâm phục.”
Khuê Hoán này vừa nghe không cần phải giao ra linh thạch, vẻ mặt liền vui mừng.
Vương sư huynh nghe Hàn Lập nói như thế, mặt lại lộ vẻ chần chừ. Một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Hàn sư đệ khẳng khái đại lượng như thế, Vương mỗ xin đại diện mấy vị sư đệ, hổ thẹn nhận tâm ý của sư đệ. Sau này nếu sư đệ có chuyện gì muốn hỗ trợ, cứ việc tìm mấy người bọn ta. Nếu có thể làm được, Vương mỗ nhất định sẽ không chối từ.”
Vị Vương sư huynh này cảm thấy được, Hàn Lập tuy nói khách khí như thế, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ sợ là có ý khác.
Cho nên hắn tốt nhất cố hết sức nói uyển chuyển dễ nghe một chút, muốn cho Hàn Lập không lưu lại ấn tượng quá xấu. Sau khi nói xong, hắn lại cố ý quan sát ánh mắt Hàn Lập một chút.
Nhưng thần sắc Hàn Lập vẫn như thường, căn bản nhìn không ra vẻ hỉ nộ, làm cho Vương sư huynh này âm thầm chau mày.
Sau đó, ba người ngay tại ngoài dược viên tán dóc một chút.
Không bao lâu, hai người thanh niên ục ịch ngự khí bay tới, cũng đem linh thạch từ việc bán hoàng tinh nọ ở phường thị đưa ra.
Hàn Lập tiếp nhận bao linh thạch nọ, tùy ý dùng thần thức đảo qua, sau đó thần sắc không đổi thu lấy.
“Đúng rồi, ta xem pháp khí Hàn sư đệ có chút thần diệu, không biết có hay không tham gia Thí Kiếm Đại Hội nửa năm sau?” Vương sư huynh thấy Hàn Lập thu hồi linh thạch, vốn định cáo từ, nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không khỏi mở miệng nói.
“Thí Kiếm Đại Hội?” Hàn Lập nghe vậy không khỏi ngẩn ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Như thế nào, Hàn sư đệ không biết việc này?”
Việc này không chỉ có Vương sư huynh giật mình, ngay cả ba người Khuê Hoán cũng lộ vẻ mặt khó tin.
Tâm lý Hàn Lập có chút dao động, bình tĩnh trả lời.
“Ta không biết chuyện này, bộ rất kỳ quái?”
“Đương nhiên kỳ quái. À đúng rồi, Hàn sư đệ chỉ mới vào tông môn một năm trước. Hơn nữa vẫn ở tại bên trong dược viên, không biết chuyện Thí Kiếm Đại Hội, tựa hồ cũng không lạ.” Khuê Hoán nhấp nháy mắt, có chút hiểu ra nói.
Nghe lời này, những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy.
“Hàn sư đệ không biết chuyện Thí Kiếm Đại Hội, làm cho mấy người chúng ta thật có chút giật mình. Dù sao ngày cách đại hội cũng không xa. Bây giờ trong tông, vô luận là ngoại môn đệ tử hay nội môn đệ tử, không ai không đàm luận việc này. Người nào có ý định muốn trở nên nổi tiếng thì càng chuẩn bị kỹ lưỡng.” Mặt Vương sư huynh lúc này có một tia dị sắc, sau đó thở nhẹ một hơi nói.
“Lại nói tiếp, mấy người chúng ta cũng chỉ có Vương sư huynh tham gia báo danh chọn lựa đại hội trong tông. Chỉ tiếc mặc dù sư huynh đối với ngoại môn đệ tử có thể thắng được, nhưng khi giao thủ với nội môn đệ tử, lại thất bại. Bất quá như thế, sư huynh cũng đạt được phần thưởng là một pháp khí trung cấp.” Thanh niên ục ịch hâm mộ nhìn Vương sư huynh nói.
“Ồ, dù chọn lựa trong tông bị thua cũng được thưởng pháp khí. Xem ra đại hội này thật không tầm thường. Vương sư huynh có thể kể rõ chi tiết được không?” Hàn Lập nghe vậy trong lòng liền xuất hiện vẻ tò mò, mở miệng nói.
“Đương nhiên không có vấn đề. Lần Thí Kiếm Đại Hội này, kỳ thật chính là ba phái Vân Mộng Sơn ta chuyên môn vì đám đệ tử mới vào như chúng ta mà chuẩn bị. Trên cơ bàn bất luận thân phận ra sao, chỉ cần không vượt quá ba mươi tuổi là có thể tiến vào tham gia. Mà Hàn sư đệ nhìn chỉ có hai lăm hai sáu, vừa lại là đệ tử mới nhập môn, đúng lúc phù hợp với điều kiện này.” Vương sư huynh đánh giá Hàn Lập một chút, chậm rãi nói.
“Vậy sao? Nhưng như vậy, tựa hồ đệ tử có thể tham gia sẽ không nhiều lắm.” Hàn Lập sơ sờ cằm, thản nhiên nói.
“Lời sư đệ nói cũng có vài phần đạo lý, triển khai Thí Kiếm Đại Hội này, kỳ thật là có liên quan đến việc ba phái cùng quản lý thánh thụ.”
“Thánh thụ?” Hàn Lập nghe thế, đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó liền hiểu được ý đối phương nói chính là Linh Nhãn Chi Thụ của Vân Mộng Sơn.
Nhất thời, vẻ mặt hắn vồn ung dung liền biến mất, hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Thí Kiếm Đại Hội cùng linh vật này có quan hệ gì?” Hàn Lập trầm giọng hỏi.
“Thí Kiếm Đại Hội, kỳ thật chính là muốn quản lý việc linh thụ chảy ra thuần dịch. Cũng là một loại phương thức mà Lạc Vân Tông chúng ta cùng Cổ Kiếm Môn và Bách Xảo Viện phân chia linh dịch. Phàm là tại Thí Kiếm Đại hội, nếu có thực lực áp chế hai phái tông môn khác, liền có thể một mình lấy đi phân nửa thuần dịch, hai môn còn lại chỉ có thể lấy một nửa còn thừa. Cho nên Thí Kiếm Đại hội này trên danh nghĩa chỉ là đệ tử mới nhập môn tỷ thí, nhưng trên dưới ba phái không ai không phi thường coi trọng. Nếu là tại đại hội lập công lớn, tự nhiên được trưởng bối sư môn coi trọng, sau này chỗ tốt vô số.” Vương sư huynh một hơi nói ra lai lịch của Thí Kiếm Đại Hội. Sau khi dừng lại một chút, lại trịnh trọng nói:
“Đương nhiên cho dù không nói đến chỗ tốt sau này, đơn giản là trong Thí Kiếm Đại Hội có thể đánh bại các đệ tử khác, phần thưởng lại càng phong phú vô cùng. Chẳng những được tặng đỉnh cấp pháp khí, mà còn có một viên Định Linh Đan thưởng thêm cho người đạt quán quân. Đan dược này mặc dù đối với đệ tử thấp giai chúng ta không có lợi ích gì, nhưng là mang đan dược này tùy ý đi trao đổi với các cao nhân Kết Đan khác, dù là ba bốn kiện đỉnh cấp pháp khí, cũng có thể dễ dàng đổi được. Bất quá chuyện đoạt quán quân này, tựa hồ cho tới nay vẫn là do Cổ Kiếm Môn đoạt lấy. Đệ tử chúng ta cùng Bách Xảo Viện chỉ có thể đứng ngoài. Bất quá việc này cũng khó trách, ai biểu môn phái kiếm tu Cổ Kiếm Môn người ta, vô luận là công pháp hay kiếm khí đều lợi hại phi thường. Tu sĩ cùng cấp muốn đánh bại kiếm tu, thật sự là muôn vàn khó khăn!”
Lời cuối cùng của Vương sư huynh, không biết là oán giận hay hâm mộ.
“Ta cùng hai vị sư huynh cũng chỉ có quan hệ lợi ích về yêu hồ, không phải việc này, còn có thể là chuyện khác sao?”
Vẻ mặt Hàn Lập có vẻ thong dong cực kỳ.
Khuê Hoán nghe vậy há hốc mồm, á khẩu không nói gì được.
Nhưng Vương sư huynh một bên sau khi thở dài một hơi nói:
“Hàn sư đệ quả nhiên thông minh hơn người. Đích thật là Tuyết Vân Hồ có chuyện. Mấy người sư huynh đệ ta, nghĩ muốn đem yêu thú này sớm bán đi. Cho nên sau khi cùng sư đệ chia tay, liền đi phường thị. Kết quả sau khi đi được một đoạn lộ trình, lòng ta chung quy có chút không yên, liền kêu Khuê sư đệ mở túi Bích vân ra xem xét một chút. Kết quả...”
Nói tới đây, nét mặt Vương sư huynh lộ ra vẻ cổ quái.
“Kết quả không biết con yêu hồ kia sử dụng kỹ xảo gì, lại từ trong túi Bích vân biến mất vô ảnh vô tung, việc này thật sự rất tà môn.” Khuê Hoán ảo não ở một bên nói tiếp.
“Không thấy tung tích?” Hàn Lập khẽ nhăn mặt nhíu mày, trầm ngâm, phảng phất tự đánh giá thật giả.
Vương sư huynh thấy bộ dáng Hàn Lập như vậy, trong lòng thầm kêu khổ không ngừng.
Hắn mắt thấy tu vi Hàn Lập dù không cao, nhưng lại tinh thông chế phù thuật, hơn nữa trên người còn có vài món pháp khí thần diệu, bởi vậy trong lòng sớm có chủ ý, nhất định phải hảo hảo kết giao đối phương một phen.
Nhưng không nghĩ tới, việc tương lai cùng đối phương kết giao tình, lại xuất hiện sự tình xấu hổ này.
Nếu bản thân hắn thật sự giàu có, cũng có thể tự lấy ra vài linh thạch bồi thường đối phương một phần. Lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương. Nhưng hắn lại cũng giống như mấy vị đồng môn khác, lúc nào cũng thiếu thốn linh thạch. Hôm nay tưởng muốn lung lạc đối phương, xem ra rất khó.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt uể oải của Vương sư huynh chợt hiện lên, nhưng vẫn mạnh mẽ khôi phục tinh thần nói:
“Ta biết, việc này nói tiếp khó có thể làm cho người ta tin tưởng, nhưng đích xác thật sự đã phát sinh. Nhưng mặc kệ nói thế nào, cũng là chính sư đệ tự tay giao linh hồ cho chúng ta, hôm nay tự nhiên lại không thể không được gì. Vương mỗ sẽ cho sư đệ một cái công đạo. Linh thạch ngươi cho mượn, ta sẽ kêu các sư đệ khác trước đem Hoàng tinh bán đi, sau đó sẽ đem linh thạch đưa cho sư đệ. Về phần linh thạch sư đệ vốn được nhận, chờ ta cùng mấy người kia kiếm được một chút, sẽ lập tức đưa cho sư đệ.”
Lời Vương sư huynh vừa ra khỏi miệng, Khuê Hoán bên cạnh liền biến sắc, có chút lo lắng nói:
“Sư huynh, đối với chúng ta mà nói, đây chính là số lượng không nhỏ. Cho dù mấy người chúng ta cùng bồi thường, tối thiểu cũng cần hai ba năm thời gian. Trong lúc này không có linh thạch mua đan dược, chẳng phải là tu hành đều bị chậm trễ sao.”
Vương sư huynh lắc đầu, bộ dáng tựa hồ muốn nói gì. Nhưng lúc này, Hàn Lập đột nhiên mở miệng.
“Hai vị sư huynh cần gì như thế! Hàn mỗ hình như cũng không nói không tin việc này. Tuyết Vân Hồ nọ tinh thông độn thuật, từ trong pháp khí kia đào tẩu, cũng không có gì kỳ quái. Ta lúc đầu vốn định nhắc nhở Khuê huynh một chút, nhưng lại cảm thấy có chút không tiện, cho nên cũng không có mở miệng. Về chuyện linh thạch, không đề cập tới cũng được. Chỉ cần số linh thạch đã cho mượn vẫn còn, ta cũng không có gì tổn thất.” Hàn Lập mỉm cười nói.
Vừa nghe Hàn Lập nói thế, Khuê Hoán lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vỗ tay lớn tiếng một cái nói:
“Ta biết sư đệ là một người đại lượng. Lần này mặc dù chuyện tình là do chúng ta sai, nhưng trong tay chúng ta đích xác không có linh thạch gì. Mà lấy tình cảm của sư đệ, nói vậy sẽ không quá để ý việc này, vị bằng hữu Hàn sư đệ này, Khuê Hoán ta xin khâm phục.”
Khuê Hoán này vừa nghe không cần phải giao ra linh thạch, vẻ mặt liền vui mừng.
Vương sư huynh nghe Hàn Lập nói như thế, mặt lại lộ vẻ chần chừ. Một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Hàn sư đệ khẳng khái đại lượng như thế, Vương mỗ xin đại diện mấy vị sư đệ, hổ thẹn nhận tâm ý của sư đệ. Sau này nếu sư đệ có chuyện gì muốn hỗ trợ, cứ việc tìm mấy người bọn ta. Nếu có thể làm được, Vương mỗ nhất định sẽ không chối từ.”
Vị Vương sư huynh này cảm thấy được, Hàn Lập tuy nói khách khí như thế, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ sợ là có ý khác.
Cho nên hắn tốt nhất cố hết sức nói uyển chuyển dễ nghe một chút, muốn cho Hàn Lập không lưu lại ấn tượng quá xấu. Sau khi nói xong, hắn lại cố ý quan sát ánh mắt Hàn Lập một chút.
Nhưng thần sắc Hàn Lập vẫn như thường, căn bản nhìn không ra vẻ hỉ nộ, làm cho Vương sư huynh này âm thầm chau mày.
Sau đó, ba người ngay tại ngoài dược viên tán dóc một chút.
Không bao lâu, hai người thanh niên ục ịch ngự khí bay tới, cũng đem linh thạch từ việc bán hoàng tinh nọ ở phường thị đưa ra.
Hàn Lập tiếp nhận bao linh thạch nọ, tùy ý dùng thần thức đảo qua, sau đó thần sắc không đổi thu lấy.
“Đúng rồi, ta xem pháp khí Hàn sư đệ có chút thần diệu, không biết có hay không tham gia Thí Kiếm Đại Hội nửa năm sau?” Vương sư huynh thấy Hàn Lập thu hồi linh thạch, vốn định cáo từ, nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không khỏi mở miệng nói.
“Thí Kiếm Đại Hội?” Hàn Lập nghe vậy không khỏi ngẩn ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Như thế nào, Hàn sư đệ không biết việc này?”
Việc này không chỉ có Vương sư huynh giật mình, ngay cả ba người Khuê Hoán cũng lộ vẻ mặt khó tin.
Tâm lý Hàn Lập có chút dao động, bình tĩnh trả lời.
“Ta không biết chuyện này, bộ rất kỳ quái?”
“Đương nhiên kỳ quái. À đúng rồi, Hàn sư đệ chỉ mới vào tông môn một năm trước. Hơn nữa vẫn ở tại bên trong dược viên, không biết chuyện Thí Kiếm Đại Hội, tựa hồ cũng không lạ.” Khuê Hoán nhấp nháy mắt, có chút hiểu ra nói.
Nghe lời này, những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy.
“Hàn sư đệ không biết chuyện Thí Kiếm Đại Hội, làm cho mấy người chúng ta thật có chút giật mình. Dù sao ngày cách đại hội cũng không xa. Bây giờ trong tông, vô luận là ngoại môn đệ tử hay nội môn đệ tử, không ai không đàm luận việc này. Người nào có ý định muốn trở nên nổi tiếng thì càng chuẩn bị kỹ lưỡng.” Mặt Vương sư huynh lúc này có một tia dị sắc, sau đó thở nhẹ một hơi nói.
“Lại nói tiếp, mấy người chúng ta cũng chỉ có Vương sư huynh tham gia báo danh chọn lựa đại hội trong tông. Chỉ tiếc mặc dù sư huynh đối với ngoại môn đệ tử có thể thắng được, nhưng khi giao thủ với nội môn đệ tử, lại thất bại. Bất quá như thế, sư huynh cũng đạt được phần thưởng là một pháp khí trung cấp.” Thanh niên ục ịch hâm mộ nhìn Vương sư huynh nói.
“Ồ, dù chọn lựa trong tông bị thua cũng được thưởng pháp khí. Xem ra đại hội này thật không tầm thường. Vương sư huynh có thể kể rõ chi tiết được không?” Hàn Lập nghe vậy trong lòng liền xuất hiện vẻ tò mò, mở miệng nói.
“Đương nhiên không có vấn đề. Lần Thí Kiếm Đại Hội này, kỳ thật chính là ba phái Vân Mộng Sơn ta chuyên môn vì đám đệ tử mới vào như chúng ta mà chuẩn bị. Trên cơ bàn bất luận thân phận ra sao, chỉ cần không vượt quá ba mươi tuổi là có thể tiến vào tham gia. Mà Hàn sư đệ nhìn chỉ có hai lăm hai sáu, vừa lại là đệ tử mới nhập môn, đúng lúc phù hợp với điều kiện này.” Vương sư huynh đánh giá Hàn Lập một chút, chậm rãi nói.
“Vậy sao? Nhưng như vậy, tựa hồ đệ tử có thể tham gia sẽ không nhiều lắm.” Hàn Lập sơ sờ cằm, thản nhiên nói.
“Lời sư đệ nói cũng có vài phần đạo lý, triển khai Thí Kiếm Đại Hội này, kỳ thật là có liên quan đến việc ba phái cùng quản lý thánh thụ.”
“Thánh thụ?” Hàn Lập nghe thế, đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó liền hiểu được ý đối phương nói chính là Linh Nhãn Chi Thụ của Vân Mộng Sơn.
Nhất thời, vẻ mặt hắn vồn ung dung liền biến mất, hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Thí Kiếm Đại Hội cùng linh vật này có quan hệ gì?” Hàn Lập trầm giọng hỏi.
“Thí Kiếm Đại Hội, kỳ thật chính là muốn quản lý việc linh thụ chảy ra thuần dịch. Cũng là một loại phương thức mà Lạc Vân Tông chúng ta cùng Cổ Kiếm Môn và Bách Xảo Viện phân chia linh dịch. Phàm là tại Thí Kiếm Đại hội, nếu có thực lực áp chế hai phái tông môn khác, liền có thể một mình lấy đi phân nửa thuần dịch, hai môn còn lại chỉ có thể lấy một nửa còn thừa. Cho nên Thí Kiếm Đại hội này trên danh nghĩa chỉ là đệ tử mới nhập môn tỷ thí, nhưng trên dưới ba phái không ai không phi thường coi trọng. Nếu là tại đại hội lập công lớn, tự nhiên được trưởng bối sư môn coi trọng, sau này chỗ tốt vô số.” Vương sư huynh một hơi nói ra lai lịch của Thí Kiếm Đại Hội. Sau khi dừng lại một chút, lại trịnh trọng nói:
“Đương nhiên cho dù không nói đến chỗ tốt sau này, đơn giản là trong Thí Kiếm Đại Hội có thể đánh bại các đệ tử khác, phần thưởng lại càng phong phú vô cùng. Chẳng những được tặng đỉnh cấp pháp khí, mà còn có một viên Định Linh Đan thưởng thêm cho người đạt quán quân. Đan dược này mặc dù đối với đệ tử thấp giai chúng ta không có lợi ích gì, nhưng là mang đan dược này tùy ý đi trao đổi với các cao nhân Kết Đan khác, dù là ba bốn kiện đỉnh cấp pháp khí, cũng có thể dễ dàng đổi được. Bất quá chuyện đoạt quán quân này, tựa hồ cho tới nay vẫn là do Cổ Kiếm Môn đoạt lấy. Đệ tử chúng ta cùng Bách Xảo Viện chỉ có thể đứng ngoài. Bất quá việc này cũng khó trách, ai biểu môn phái kiếm tu Cổ Kiếm Môn người ta, vô luận là công pháp hay kiếm khí đều lợi hại phi thường. Tu sĩ cùng cấp muốn đánh bại kiếm tu, thật sự là muôn vàn khó khăn!”
Lời cuối cùng của Vương sư huynh, không biết là oán giận hay hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.