Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao
Chương 25: Chào nhé, hàng xóm
Lĩnh Nguyệt
06/01/2023
Ánh chiều trải trên dáng người cao ráo gầy gò, bóng kéo dài trên đất, gió hè nhẹ thổi mái tóc ánh kim, trông chói cả mắt.
“Lục Phi?”
Người đàn ông xoay người lại, gật đầu nhẹ nhàng, mở mồm nói ra mấy chữ rất gợi đòn: “Chào nhé, hàng xóm.”
Dạ Mạn rất hối hận vì không mua chảo, nếu có cái chảo trong tay, nó sẽ phang cho ai kia tỉnh mộng, còn chào hàng xóm nữa chứ, không có chào hỏi gì sất!
Dạ Mạn: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Phi: “Chủ nhà nói là đã nhắn với cô rồi.”
Dạ Mạn: “…” Nó ngửi thấy một mùi âm mưu.
Dạ Mạn lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhà, chủ nhà cười vui vẻ nhắc chuyện hợp đồng.
“Cái gì? Vi phạm hợp đồng phải đền tiền thuê một năm?” Dạ Mạn cầm điện thoại chạy lên cầu thang như thế, nó chốt cửa, lật lại hợp đồng, nhìn thấy dòng vi phạm hợp đồng, kinh ngạc thốt lên: “Cái hợp đồng thần thánh gì thế này!”
Chỗ nó tìm là văn phòng môi giới nhà đất lớn nhất, không phải đều toàn là hợp đồng bình thường thôi sao? Sao lại còn có mục đính kèm như thế này? Aaaaa lên thuyền của giặc mất rồi!
Lục Phi, chắc chắn là anh giở trò có phải không, bị cái gì vậy!
Vừa mới ra khỏi Ngũ điện, sao lại thành hàng xóm với ai kia chứ, ghét chết được, Dạ Mạn liếc nhìn xuống dưới lầu rồi chạy luôn xuống, dọn đồ lên trên, nếu không trả phòng liền được thì coi như hàng xóm xa lạ, dù gì nó cũng một mình một phòng, không cần phải săn sóc gì cho hắn nữa.
Ủa mà hắn đi làm bình thường được từ khi nào vậy? Không phải ngồi xe lăn sao?
Dạ Mạn chuyển đồ lên phòng, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dạ Mạn bước tới mở cửa, không ai khác chính là Lục Phi.
“Muốn gì!” Dạ Mạn trông rất không được vui.
Lục Phi hết sức tự nhiên đi vào phòng, ngồi xuống sofa, Dạ Mạn trợn mắt, thằng cha này lại hát tuồng gì nữa?
“Đói quá.”
Dạ Mạn: “…” Đói thì tự đi mua đồ ăn đi!
Dạ Mạn để ý thấy ánh mắt người đàn ông đang nhìn chăm chăm vào hai túi đồ ăn, nó chạy tới giấu đồ sau lưng: “Anh đói thì anh tự mua đồ ăn đi, đặt giao tới hay gì đó, muốn ăn gì thì ăn đó.”
Lục Phi hết sức tự nhiên mà ngẩng đầu, giọng nói lại dịu dàng hơn trước nhiều: “Muốn ăn đồ ăn cô nấu.”
Vào lúc đó, không biết dây thần kinh nào có vấn đề mà Dạ Mạn cũng chạy xuống bếp nấu ăn thật, đi siêu thị cả buổi trời, nó cũng đói lắm.
Hai tô mì gói ra lò, Lục Phi ăn một cách rất ư là lịch lãm, chỉ có cái tên thần kinh trước mắt mới có thể ăn mì gói mà như ăn đồ Tây vậy được thôi.
“Anh đi được từ khi nào đấy?” Dạ Mạn hỏi với giọng đầy chất vấn.
Lục Phi hời hợt: “Mấy ngày trước.”
Dạ Mạn hết bình tĩnh nổi: “Ủa? Mấy ngày trước anh còn ngồi xe lăn mà?”
“Ừ, thấy ngồi dễ chịu nên ngồi luôn.”
Dạ Mạn thấy nếu cứ nói chuyện tiếp với ai đó, chắc nó cũng thần kinh luôn: “Vậy nên là anh ngồi xe lăn không phải là vì không đi được, mà là thấy dễ chịu hả?”
“Ờ.”
Dạ Mạn gào thét trong lòng, đúng là không nói nổi: “Ăn xong đi mau đi, tôi sắp đi ngủ rồi.”
“Mới ăn xong mà ngủ không tốt cho sức khoẻ, sức khoẻ của cô rất quan trọng.”
Dạ Mạn nằm ườn ra bàn, nghẹn giọng gào thét: Aaaaaaa, anh đi mau giùm đi, anh còn ở đây là tôi cũng thần kinh luôn đó.
Lục Phi có vẻ cuối cùng cũng hiểu ra, bèn đứng dậy: “Mai gặp.”
Dạ Mạn sầm mặt, bất lực đáp: “Mai đừng gặp.”
Lục Phi hết sức ung dung: “Mai là ngày làm việc, phải đi làm, đây là thẻ vào cổng.”
Lúc này Dạ Mạn mới nhớ ra ai đó là sếp quản lý trực tiếp nó, cứ nghĩ tới chuyện phải làm việc một ngày tám tiếng với ai đó, ánh trăng trên trời cũng hết dễ thương.
Cửa đóng lại, Lục Phi đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn trời sao xa vời vợi, ngày mai là địa phủ chi nhánh trần gian đi vào hoạt động rồi, đang định phổ biến chút chuyện công việc với Dạ Mạn, mà sao cảm thấy hình như phán quan đại nhân không muốn nói chuyện với hắn lắm, chắc tại ở đây nóng quá.
Tư Đồ Đại Chính là trợ lý con người mà làm việc có năng suất hơn Tiểu Hắc, Tiểu Bạch nhiều, đợi đến lúc Tư Đồ Đại Chính hết thọ mệnh, giữ ông ta lại âm phủ làm trợ lý của hắn vậy, như vậy hắn cũng có thể làm một Diêm vương tiêu sái.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Cứ nghĩ tới việc bị nhốt ở dương gian, không về được địa phủ, Lục Phi lại thấy não nề, bây giờ mở địa phủ ở trần gian, cùng lúc đó còn phải tìm bút gọi hồn, sổ sinh tử với bút gọi hồn đều đầy đủ là có hy vọng về địa phủ rồi.
Tung tích của Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng lặn mất tăm, cô phán quan đại nhân ở dương gian này là hy vọng duy nhất của hắn, đêm trăng tròn chết chóc, lại một đêm trăng tròn sắp đến rồi, này cô, có tôi ở đây, không để cô xảy ra chuyện gì đâu.
Dạ Mạn nhìn qua mắt mèo, thấy ai kia đứng trước cửa nhà mình không chịu đi, bèn hé cửa, thò đầu ra: “Sao anh còn đứng đây? Anh không mang chìa khoá hả?”
Lục Phi móc túi, đung đưa chiếc chìa khoá rồi đi xuống lầu, Dạ Mạn nhìn theo bóng người, chớp chớp mắt, có chìa khoá mà đứng trước phòng nó làm gì, đầu óc ai kia khó đoán thật!
“Này, sao anh lại chuyển tới dưới lầu thế?” Dạ Mạn không nhịn được mà buột miệng hỏi.
Lục Phi dừng bước, cho nó câu trả lời: “Vì cô là phán quan.”
Dạ Mạn đóng cửa lại, câu trả lời của Lục Phi văng vẳng bên tai, hoá ra là vì thân phận của nó.
Phán quan… hình như Đoàn Đoàn cũng rất quan tâm đến an toàn của nó, tên Lục Phi này dường như cũng rất để tâm đến thân phận của nó, tại sao thế? Thế này là sếp đang yêu thương nhân viên của mình hay là Lục Phi thích nó?
Đứng lỳ trước phòng nó không chịu đi, còn đòi ăn chực, ờmmmm, càng nghĩ càng cảm thấy hắn thích nó?
Được Diêm vương theo đuổi nghe có vẻ mới lạ, Diêm vương đại nhân à, tôi có nên nói với anh là tôi sẽ không thích bất cứ người đàn ông nào không?
Nói ra thì lại dài dòng, Lâm Vũ theo đuổi nó bốn năm cũng không giành được trái tim nó, cứ như tim nó bị phủ băng rồi ấy, không thể nào động lòng được, nhưng mà ai đẹp trai thì nó vẫn thích ngắm, nhìn trai đẹp bổ mắt lắm.
Dạ Mạn gõ vào đầu mình, đứng đây nghĩ gì vậy trời, mai là phải đi làm rồi, phải dậy sớm, vậy nên ngủ sớm thôi.
Phòng mới được bày trí cũng ấm áp, đồ dùng đều đầy đủ cả, ở rất thoải mái, ngoài chuyện phải bật điều hoà thì Dạ Mạn thấy ở đây tràn ngập mùi nhà mới chốn thị thành, còn thoải mái hơn Ngũ điện nữa.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Đến đêm, Dạ Mạn tỉnh giấc vì lạnh cóng, điều hòa lạnh quá, Ngũ điện vẫn thoải mái hơn, cái chỗ gì mà lạ lùng, nó phải ghi lại làm đề tài viết truyện.
Nó cứ dậy rồi lại ngủ cho đến tận hôm sau đi làm.
Dạ Mạn mặc quần áo hơi hướng văn phòng, đi tới nơi làm việc mới, địa điểm quen thuộc, không tốn bao nhiêu công sức đã đến trước cửa công ty.
Bảng hiệu màu đen, chữ màu đỏ: “Công ty tư vấn Ngũ Điện”, Dạ Mạn ngắm nhìn cái thiết kế lạ kỳ một lúc rồi lấy thẻ vào cửa ra.
Hắc Bạch Vô Thường cùng đứng dậy lên tiếng chào: “Chào buổi sáng, phán quan đại nhân.”
“Hai người?” Dạ Mạn nhìn hai người đang mặc vest một đen một trắng, nó đơ cả mặt, không phải có mình nó là nhân viên thôi sao? Nó còn có đồng nghiệp à?
“Sau này mong được chỉ bảo nhiều ạ.” Bạch Vô Thường lịch sự gật đầu.
Hắc Vô Thường chạy đến cạnh phán quan đại nhân, rướn cổ ra ngoài cửa: “Ủa? Đại cả đâu? Đại ca không đi với cô à?”
Bạch Vô Thường đưa mắt ra hiệu cho Hắc Vô Thường đừng nói nữa, Hắc Vô Thường đầu óc chậm chạp, bô lô ba la nói ra hết những gì không nên nói.
Dạ Mạn đặt ba lô xuống, hỏi với giọng đều đều: “Vậy là Diêm vương cố ý cho tôi thuê cái căn gác đó, trở thành hàng xóm với tôi?”
Hắc Vô Thường: “Đúng rồi.”
Bạch Vô Thường: “Không phải.”
Dạ Mạn nhìn Hắc Vô Thường, y thành thật khai báo hết cả, Bạch Vô Thường châm giúp y ngọn nến, mới đi làm ngày đầu đã gây chuyện, đến tìm Diêm vương ăn roi đi.
…
Đến giờ nghỉ trưa, Hắc Vô Thường bị Diêm vương tẩn cho nằm bẹp mà mặt vẫn hết sức ngây ngô vô tội, Bạch Vô Thường bất lực, chỉ đành giải vây giúp: “Đại ca, giờ mình hoạt động sao? Hay tìm thêm mấy con quỷ đi lan tin?”
Lục Phi vung cánh tay: “Mới hoạt động, cần phải thích ứng với cách thức mới, làm mấy vụ của hồn nào có công đức cao trước đi.”
Hắc Bạch Vô Thường nhận lệnh đi tìm khách hàng mục tiêu, Dạ Mạn nằm ườn ra bàn xem trang chủ, vẫn thạch rẻ nhất cũng phải mấy tệ một gam, tìm đại một viên thôi cũng phải mấy chục, mấy trăm nghìn rồi, nghèo ơi là nghèo, đi làm được cả buổi rồi, sao không có khách vậy.
“Đoàn Đoàn, mình có phải tự ra đường tìm khách không vậy?”
Đoàn Đoàn ngáp ngắn ngáp dài, ra gì mà ra, khách gì mà khách, nhóc chỉ muốn ăn ngon thôi.
Dạ Mạn cầm sổ sinh tử vào thẻ vào cửa đi ra bên ngoài, không biết ba người này đi đâu mất rồi, không thấy bóng dáng ai, phải tự lực cánh sinh vậy.
Dạ Mạn tới gần tòa lầu cũ, bảo Đoàn Đoàn thu màn chắn bảo vệ lái, lúc đang tìm khách hàng mục tiêu, nó để ý thấy cái hồn phách quen thuộc ở đằng góc, Thẩm Tâm Lâm? Sao lại là hắn ta?
Thẩm Tâm Lâm nhìn thấy vầng sáng phán quan, vội chạy ào tới quỳ xuống đất, nghe nói có người nhìn thấy phán quan ở gần nhà em gái hắn, quả thật là vậy.
Đúng là chó ngáp phải ruồi, không ngờ lại thật sự gặp phán quan ở đây.
“Phán quan đại nhân, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân không hề hại ai hết, cũng không làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, sao lại thành người thực vật, vừa không thể sống, lại vừa không thể tới âm tào địa phủ, mong người thương tôi giúp với.”
Dạ Mạn phì cười, bảo nó thương cho hắn ta ư? Vậy chắc trên đời không còn ai đáng thương nữa quá!
Tên Thẩm Tâm Lâm này nghĩ phán quan đại nhân bị đui à? Nếu không điều tra công đức và lỗi lầm của Thẩm Tâm Lâm, chắc nó còn tin cái lời nói dối của con ma sống này thật.
“Phán quan đại nhân, những người đó đều không phải do tôi giết, cơ thể của tôi bị người khác cướp mất nên mới phạm phải những tội lỗi đó.”
Dạ Mạn lấy sổ sinh tử ra: “Thẩm Tâm Lâm, lúc xử vụ án của anh, tôi chưa từng để tâm tới hành vi giết người của anh, nói ra thì tự anh không có ý muốn giết người thì sao mà bị hồn ma lợi dụng được? Anh biết không? Chỉ một chuyện là ngược đãi bố mình thôi cũng đủ để định tội anh rồi, lại còn ngồi đây mà kêu oan.”
“Đó… đó là vì cơ thể của tôi bị người khách chiếm lấy, thế nên không phải tôi, tôi không có bất hiếu với bố.”
Dạ Mạn lấy sổ sinh tử ra: “Xem ra tôi xử vụ này còn hơi nhẹ, anh không chỉ ngược đãi bố mình mà còn lừa tiền bảo hiểm của em gái mình nữa, gây nên nhiều tội trạng khó mà dung thứ như thế, lại còn ở đây kêu oan, không biết hối cải, lại còn tìm tôi đòi lật lại án, được thôi, anh đã cố chấp thể thì tôi làm như anh muốn vậy, để tôi cân nhắc xem xử thế nào thì công bằng hơn.”
Thẩm Tâm Lâm như muốn phát điên: “Không, không thể trách tôi, đều là lão già đó tự chuốc lấy, ai bảo lão ta cưới vợ mới, quên mất con trai, đáng đời ông ta, không thể trách tôi được.”
“Đoàn Đoàn, mang hồn phách của hắn ta quay trở lại cơ thể đi, để hắn ta cảm nhận cuộc sống người thực vật nào.”
Sổ sinh tử loé sáng, cái hồn còn sống của Thẩm Tâm Lâm bị hút về thể xác, cái loại vô liêm sỉ thế này phải chịu cảm nhận cảm giác bất lực và đau đớn của người thực vật mới được.
Dạ Mạn bảo Đoàn Đoàn mở màn chắn bảo vệ là cốt để kiếm tiền, ai ngờ lại gặp phải hồn ma của Thẩm Tâm Lâm, còn hao tốn năng lượng của Đoàn Đoàn nữa chứ, chán ghê, thôi về công ty vậy.
Dạ Mạn băng qua đường, gần toà nhà cũ, có hồn ma mập, hồn ma gầy và hồn nữ sinh đang kinh ngạc.
Hồn béo ôm lấy đèn đường: “Là là là phán quan thật này!”
Hồn nữ sinh xoay vòng vòng: “Phán quan đại nhân ngầu hết sẩy, chị ơi, từ giờ chị là thần tượng của em.”
Hồn ma cao ráo dừng bước, nước mắt lã chã: “Phán quan đại nhân liêm chính, người là hy vọng của quỷ ma, cuối cùng cũng có thể yên tâm mà đến âm tào địa phủ rồi, nhưng mà… người lại đi đâu rồi?”
Hồn cao gầy không tìm được tung tích của phán quan, vỗ vỗ vào hai cái hồn ngáo ngơ bên cạnh: “Mau đi tìm coi!”
“Lục Phi?”
Người đàn ông xoay người lại, gật đầu nhẹ nhàng, mở mồm nói ra mấy chữ rất gợi đòn: “Chào nhé, hàng xóm.”
Dạ Mạn rất hối hận vì không mua chảo, nếu có cái chảo trong tay, nó sẽ phang cho ai kia tỉnh mộng, còn chào hàng xóm nữa chứ, không có chào hỏi gì sất!
Dạ Mạn: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Phi: “Chủ nhà nói là đã nhắn với cô rồi.”
Dạ Mạn: “…” Nó ngửi thấy một mùi âm mưu.
Dạ Mạn lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhà, chủ nhà cười vui vẻ nhắc chuyện hợp đồng.
“Cái gì? Vi phạm hợp đồng phải đền tiền thuê một năm?” Dạ Mạn cầm điện thoại chạy lên cầu thang như thế, nó chốt cửa, lật lại hợp đồng, nhìn thấy dòng vi phạm hợp đồng, kinh ngạc thốt lên: “Cái hợp đồng thần thánh gì thế này!”
Chỗ nó tìm là văn phòng môi giới nhà đất lớn nhất, không phải đều toàn là hợp đồng bình thường thôi sao? Sao lại còn có mục đính kèm như thế này? Aaaaa lên thuyền của giặc mất rồi!
Lục Phi, chắc chắn là anh giở trò có phải không, bị cái gì vậy!
Vừa mới ra khỏi Ngũ điện, sao lại thành hàng xóm với ai kia chứ, ghét chết được, Dạ Mạn liếc nhìn xuống dưới lầu rồi chạy luôn xuống, dọn đồ lên trên, nếu không trả phòng liền được thì coi như hàng xóm xa lạ, dù gì nó cũng một mình một phòng, không cần phải săn sóc gì cho hắn nữa.
Ủa mà hắn đi làm bình thường được từ khi nào vậy? Không phải ngồi xe lăn sao?
Dạ Mạn chuyển đồ lên phòng, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dạ Mạn bước tới mở cửa, không ai khác chính là Lục Phi.
“Muốn gì!” Dạ Mạn trông rất không được vui.
Lục Phi hết sức tự nhiên đi vào phòng, ngồi xuống sofa, Dạ Mạn trợn mắt, thằng cha này lại hát tuồng gì nữa?
“Đói quá.”
Dạ Mạn: “…” Đói thì tự đi mua đồ ăn đi!
Dạ Mạn để ý thấy ánh mắt người đàn ông đang nhìn chăm chăm vào hai túi đồ ăn, nó chạy tới giấu đồ sau lưng: “Anh đói thì anh tự mua đồ ăn đi, đặt giao tới hay gì đó, muốn ăn gì thì ăn đó.”
Lục Phi hết sức tự nhiên mà ngẩng đầu, giọng nói lại dịu dàng hơn trước nhiều: “Muốn ăn đồ ăn cô nấu.”
Vào lúc đó, không biết dây thần kinh nào có vấn đề mà Dạ Mạn cũng chạy xuống bếp nấu ăn thật, đi siêu thị cả buổi trời, nó cũng đói lắm.
Hai tô mì gói ra lò, Lục Phi ăn một cách rất ư là lịch lãm, chỉ có cái tên thần kinh trước mắt mới có thể ăn mì gói mà như ăn đồ Tây vậy được thôi.
“Anh đi được từ khi nào đấy?” Dạ Mạn hỏi với giọng đầy chất vấn.
Lục Phi hời hợt: “Mấy ngày trước.”
Dạ Mạn hết bình tĩnh nổi: “Ủa? Mấy ngày trước anh còn ngồi xe lăn mà?”
“Ừ, thấy ngồi dễ chịu nên ngồi luôn.”
Dạ Mạn thấy nếu cứ nói chuyện tiếp với ai đó, chắc nó cũng thần kinh luôn: “Vậy nên là anh ngồi xe lăn không phải là vì không đi được, mà là thấy dễ chịu hả?”
“Ờ.”
Dạ Mạn gào thét trong lòng, đúng là không nói nổi: “Ăn xong đi mau đi, tôi sắp đi ngủ rồi.”
“Mới ăn xong mà ngủ không tốt cho sức khoẻ, sức khoẻ của cô rất quan trọng.”
Dạ Mạn nằm ườn ra bàn, nghẹn giọng gào thét: Aaaaaaa, anh đi mau giùm đi, anh còn ở đây là tôi cũng thần kinh luôn đó.
Lục Phi có vẻ cuối cùng cũng hiểu ra, bèn đứng dậy: “Mai gặp.”
Dạ Mạn sầm mặt, bất lực đáp: “Mai đừng gặp.”
Lục Phi hết sức ung dung: “Mai là ngày làm việc, phải đi làm, đây là thẻ vào cổng.”
Lúc này Dạ Mạn mới nhớ ra ai đó là sếp quản lý trực tiếp nó, cứ nghĩ tới chuyện phải làm việc một ngày tám tiếng với ai đó, ánh trăng trên trời cũng hết dễ thương.
Cửa đóng lại, Lục Phi đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn trời sao xa vời vợi, ngày mai là địa phủ chi nhánh trần gian đi vào hoạt động rồi, đang định phổ biến chút chuyện công việc với Dạ Mạn, mà sao cảm thấy hình như phán quan đại nhân không muốn nói chuyện với hắn lắm, chắc tại ở đây nóng quá.
Tư Đồ Đại Chính là trợ lý con người mà làm việc có năng suất hơn Tiểu Hắc, Tiểu Bạch nhiều, đợi đến lúc Tư Đồ Đại Chính hết thọ mệnh, giữ ông ta lại âm phủ làm trợ lý của hắn vậy, như vậy hắn cũng có thể làm một Diêm vương tiêu sái.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Cứ nghĩ tới việc bị nhốt ở dương gian, không về được địa phủ, Lục Phi lại thấy não nề, bây giờ mở địa phủ ở trần gian, cùng lúc đó còn phải tìm bút gọi hồn, sổ sinh tử với bút gọi hồn đều đầy đủ là có hy vọng về địa phủ rồi.
Tung tích của Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng lặn mất tăm, cô phán quan đại nhân ở dương gian này là hy vọng duy nhất của hắn, đêm trăng tròn chết chóc, lại một đêm trăng tròn sắp đến rồi, này cô, có tôi ở đây, không để cô xảy ra chuyện gì đâu.
Dạ Mạn nhìn qua mắt mèo, thấy ai kia đứng trước cửa nhà mình không chịu đi, bèn hé cửa, thò đầu ra: “Sao anh còn đứng đây? Anh không mang chìa khoá hả?”
Lục Phi móc túi, đung đưa chiếc chìa khoá rồi đi xuống lầu, Dạ Mạn nhìn theo bóng người, chớp chớp mắt, có chìa khoá mà đứng trước phòng nó làm gì, đầu óc ai kia khó đoán thật!
“Này, sao anh lại chuyển tới dưới lầu thế?” Dạ Mạn không nhịn được mà buột miệng hỏi.
Lục Phi dừng bước, cho nó câu trả lời: “Vì cô là phán quan.”
Dạ Mạn đóng cửa lại, câu trả lời của Lục Phi văng vẳng bên tai, hoá ra là vì thân phận của nó.
Phán quan… hình như Đoàn Đoàn cũng rất quan tâm đến an toàn của nó, tên Lục Phi này dường như cũng rất để tâm đến thân phận của nó, tại sao thế? Thế này là sếp đang yêu thương nhân viên của mình hay là Lục Phi thích nó?
Đứng lỳ trước phòng nó không chịu đi, còn đòi ăn chực, ờmmmm, càng nghĩ càng cảm thấy hắn thích nó?
Được Diêm vương theo đuổi nghe có vẻ mới lạ, Diêm vương đại nhân à, tôi có nên nói với anh là tôi sẽ không thích bất cứ người đàn ông nào không?
Nói ra thì lại dài dòng, Lâm Vũ theo đuổi nó bốn năm cũng không giành được trái tim nó, cứ như tim nó bị phủ băng rồi ấy, không thể nào động lòng được, nhưng mà ai đẹp trai thì nó vẫn thích ngắm, nhìn trai đẹp bổ mắt lắm.
Dạ Mạn gõ vào đầu mình, đứng đây nghĩ gì vậy trời, mai là phải đi làm rồi, phải dậy sớm, vậy nên ngủ sớm thôi.
Phòng mới được bày trí cũng ấm áp, đồ dùng đều đầy đủ cả, ở rất thoải mái, ngoài chuyện phải bật điều hoà thì Dạ Mạn thấy ở đây tràn ngập mùi nhà mới chốn thị thành, còn thoải mái hơn Ngũ điện nữa.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Đến đêm, Dạ Mạn tỉnh giấc vì lạnh cóng, điều hòa lạnh quá, Ngũ điện vẫn thoải mái hơn, cái chỗ gì mà lạ lùng, nó phải ghi lại làm đề tài viết truyện.
Nó cứ dậy rồi lại ngủ cho đến tận hôm sau đi làm.
Dạ Mạn mặc quần áo hơi hướng văn phòng, đi tới nơi làm việc mới, địa điểm quen thuộc, không tốn bao nhiêu công sức đã đến trước cửa công ty.
Bảng hiệu màu đen, chữ màu đỏ: “Công ty tư vấn Ngũ Điện”, Dạ Mạn ngắm nhìn cái thiết kế lạ kỳ một lúc rồi lấy thẻ vào cửa ra.
Hắc Bạch Vô Thường cùng đứng dậy lên tiếng chào: “Chào buổi sáng, phán quan đại nhân.”
“Hai người?” Dạ Mạn nhìn hai người đang mặc vest một đen một trắng, nó đơ cả mặt, không phải có mình nó là nhân viên thôi sao? Nó còn có đồng nghiệp à?
“Sau này mong được chỉ bảo nhiều ạ.” Bạch Vô Thường lịch sự gật đầu.
Hắc Vô Thường chạy đến cạnh phán quan đại nhân, rướn cổ ra ngoài cửa: “Ủa? Đại cả đâu? Đại ca không đi với cô à?”
Bạch Vô Thường đưa mắt ra hiệu cho Hắc Vô Thường đừng nói nữa, Hắc Vô Thường đầu óc chậm chạp, bô lô ba la nói ra hết những gì không nên nói.
Dạ Mạn đặt ba lô xuống, hỏi với giọng đều đều: “Vậy là Diêm vương cố ý cho tôi thuê cái căn gác đó, trở thành hàng xóm với tôi?”
Hắc Vô Thường: “Đúng rồi.”
Bạch Vô Thường: “Không phải.”
Dạ Mạn nhìn Hắc Vô Thường, y thành thật khai báo hết cả, Bạch Vô Thường châm giúp y ngọn nến, mới đi làm ngày đầu đã gây chuyện, đến tìm Diêm vương ăn roi đi.
…
Đến giờ nghỉ trưa, Hắc Vô Thường bị Diêm vương tẩn cho nằm bẹp mà mặt vẫn hết sức ngây ngô vô tội, Bạch Vô Thường bất lực, chỉ đành giải vây giúp: “Đại ca, giờ mình hoạt động sao? Hay tìm thêm mấy con quỷ đi lan tin?”
Lục Phi vung cánh tay: “Mới hoạt động, cần phải thích ứng với cách thức mới, làm mấy vụ của hồn nào có công đức cao trước đi.”
Hắc Bạch Vô Thường nhận lệnh đi tìm khách hàng mục tiêu, Dạ Mạn nằm ườn ra bàn xem trang chủ, vẫn thạch rẻ nhất cũng phải mấy tệ một gam, tìm đại một viên thôi cũng phải mấy chục, mấy trăm nghìn rồi, nghèo ơi là nghèo, đi làm được cả buổi rồi, sao không có khách vậy.
“Đoàn Đoàn, mình có phải tự ra đường tìm khách không vậy?”
Đoàn Đoàn ngáp ngắn ngáp dài, ra gì mà ra, khách gì mà khách, nhóc chỉ muốn ăn ngon thôi.
Dạ Mạn cầm sổ sinh tử vào thẻ vào cửa đi ra bên ngoài, không biết ba người này đi đâu mất rồi, không thấy bóng dáng ai, phải tự lực cánh sinh vậy.
Dạ Mạn tới gần tòa lầu cũ, bảo Đoàn Đoàn thu màn chắn bảo vệ lái, lúc đang tìm khách hàng mục tiêu, nó để ý thấy cái hồn phách quen thuộc ở đằng góc, Thẩm Tâm Lâm? Sao lại là hắn ta?
Thẩm Tâm Lâm nhìn thấy vầng sáng phán quan, vội chạy ào tới quỳ xuống đất, nghe nói có người nhìn thấy phán quan ở gần nhà em gái hắn, quả thật là vậy.
Đúng là chó ngáp phải ruồi, không ngờ lại thật sự gặp phán quan ở đây.
“Phán quan đại nhân, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân không hề hại ai hết, cũng không làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, sao lại thành người thực vật, vừa không thể sống, lại vừa không thể tới âm tào địa phủ, mong người thương tôi giúp với.”
Dạ Mạn phì cười, bảo nó thương cho hắn ta ư? Vậy chắc trên đời không còn ai đáng thương nữa quá!
Tên Thẩm Tâm Lâm này nghĩ phán quan đại nhân bị đui à? Nếu không điều tra công đức và lỗi lầm của Thẩm Tâm Lâm, chắc nó còn tin cái lời nói dối của con ma sống này thật.
“Phán quan đại nhân, những người đó đều không phải do tôi giết, cơ thể của tôi bị người khác cướp mất nên mới phạm phải những tội lỗi đó.”
Dạ Mạn lấy sổ sinh tử ra: “Thẩm Tâm Lâm, lúc xử vụ án của anh, tôi chưa từng để tâm tới hành vi giết người của anh, nói ra thì tự anh không có ý muốn giết người thì sao mà bị hồn ma lợi dụng được? Anh biết không? Chỉ một chuyện là ngược đãi bố mình thôi cũng đủ để định tội anh rồi, lại còn ngồi đây mà kêu oan.”
“Đó… đó là vì cơ thể của tôi bị người khách chiếm lấy, thế nên không phải tôi, tôi không có bất hiếu với bố.”
Dạ Mạn lấy sổ sinh tử ra: “Xem ra tôi xử vụ này còn hơi nhẹ, anh không chỉ ngược đãi bố mình mà còn lừa tiền bảo hiểm của em gái mình nữa, gây nên nhiều tội trạng khó mà dung thứ như thế, lại còn ở đây kêu oan, không biết hối cải, lại còn tìm tôi đòi lật lại án, được thôi, anh đã cố chấp thể thì tôi làm như anh muốn vậy, để tôi cân nhắc xem xử thế nào thì công bằng hơn.”
Thẩm Tâm Lâm như muốn phát điên: “Không, không thể trách tôi, đều là lão già đó tự chuốc lấy, ai bảo lão ta cưới vợ mới, quên mất con trai, đáng đời ông ta, không thể trách tôi được.”
“Đoàn Đoàn, mang hồn phách của hắn ta quay trở lại cơ thể đi, để hắn ta cảm nhận cuộc sống người thực vật nào.”
Sổ sinh tử loé sáng, cái hồn còn sống của Thẩm Tâm Lâm bị hút về thể xác, cái loại vô liêm sỉ thế này phải chịu cảm nhận cảm giác bất lực và đau đớn của người thực vật mới được.
Dạ Mạn bảo Đoàn Đoàn mở màn chắn bảo vệ là cốt để kiếm tiền, ai ngờ lại gặp phải hồn ma của Thẩm Tâm Lâm, còn hao tốn năng lượng của Đoàn Đoàn nữa chứ, chán ghê, thôi về công ty vậy.
Dạ Mạn băng qua đường, gần toà nhà cũ, có hồn ma mập, hồn ma gầy và hồn nữ sinh đang kinh ngạc.
Hồn béo ôm lấy đèn đường: “Là là là phán quan thật này!”
Hồn nữ sinh xoay vòng vòng: “Phán quan đại nhân ngầu hết sẩy, chị ơi, từ giờ chị là thần tượng của em.”
Hồn ma cao ráo dừng bước, nước mắt lã chã: “Phán quan đại nhân liêm chính, người là hy vọng của quỷ ma, cuối cùng cũng có thể yên tâm mà đến âm tào địa phủ rồi, nhưng mà… người lại đi đâu rồi?”
Hồn cao gầy không tìm được tung tích của phán quan, vỗ vỗ vào hai cái hồn ngáo ngơ bên cạnh: “Mau đi tìm coi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.