Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 24: Văn phòng địa phủ tại dương gian

Lĩnh Nguyệt

06/01/2023

~ ~ ~

Đoàn Đoàn ngẩng đầu, phải quyết tâm liều mình bảo vệ phán quan đại nhân để ra lông đẹp mới được.

“Bé chỉ nói một lần thôi đấy, chị là phán quan, lúc tỉnh táo, bé có thể giúp chị che đậy ánh sáng đại diện cho phán quan, nhưng lúc bé ngủ thì không thể nào che chắn cho chị được nữa.”

Dạ Mạn khẽ hỏi: “Tại sao?”

“Bé… bé mọc chưa hết lông.” Con nhóc bĩu môi.

Dạ Mạn nhìn viên đá trong tay mình: “Ăn cục đá thế này có thể mọc lông hả?”

Đoàn Đoàn sáng mắt: “Ừ ừ.”

“Vậy để chị tìm thêm nhiều cho, em mau chóng mọc lông là được rồi còn gì.”

Đoàn Đoàn gật đầu, lập tức ngồi xuống một bên vẽ vời nguệch ngoạc, làm như tìm viên đá đó dễ lắm vậy, dễ vậy nó có phải thế này đâu, còn nữa, vấn đề không phải là cục đá đó, hu hu hu.

Dạ Mạn đặt viên đá sang một bên, nó bế Đoàn Đoàn lên đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mớ lông mới mọc, Đoàn Đoàn vừa thích thú vừa cau có, nó là sổ sinh tử đấy, nhưng mà thích thật, hu hu mâu thuẫn quá.

Dạ Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, dần hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc trước nó xuống núi vào thành phố, đám ma quỷ thấy nó thì hoảng loạn chạy hết cả, bây giờ tuy ma quỷ có ý thức tránh xa nó, nhưng đã bớt hoảng loạn và kinh ngạc.

Mai mốt đi đâu phải gọi Đoàn Đoàn dậy mới được, vậy cho yên tâm.

Dạ Mạn liếc nhìn cục đá trong cặp, trông bình thường thôi mà, sờ vào cũng chẳng đã tay, một viên đá bình thường lại quan trọng với Đoàn Đoàn như thế, tới lúc Đoàn Đoàn mọc đủ lông là không cần phải cứ cất công gọi nó dậy nữa, đi đâu kiếm loại đá này đây ta? Mới nãy quên hỏi Tư Đồ Hạo.

Dạ Mạn chụp ảnh gửi Tư Đồ Hạo: “Cậu biết đây là đá gì không?”

Ánh mặt trời oi bức ngày hè rọi trên viên đá, Dạ Mạn cầm đá lên nhìn thật kỹ, gồ ghề, không chút láng mượt, cái gì thế nhỉ.

Điện thoại rung lên, nó mở ra xem, Tư Đồ Hạo đã trả lời.

“Hình như mình có thấy một viên tương tự ở phòng làm việc bố mình đấy, bố mình thích sưu vẫn thạch (*), trông giống viên này lắm, để lát mình chụp mấy tấm gửi cậu, cậu so sánh thử xem sao.”

(*): Vẫn thạch là phần còn lại của thiên thạch đến từ vùng không gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển, bị cháy mất một phần và rơi xuống bề mặt Trái Đất. Vẫn thạch còn được tìm thấy trên bề mặt của Mặt Trăng và Sao Hỏa.

Dạ Mạn vội tìm kiếm từ khoá về vẫn thạch, xem giới thiệu và ảnh, trong khá giống với viên đá trong tay nó.

Cũng gồ ghề, trông không có hình dạng nhất định, đặc điểm của vẫn thạch thì dường như khá là đầy đủ, Dạ Mạn tiếp tục tìm cách mua vẫn thạch, thấy người ta bán vẫn thạch theo gam, môi nó giật giật, đồ ăn của con nhóc này đắt vậy, chắc không phải vẫn thạch thật đấy chứ?

Đoàn Đoàn nhìn viên đá trong hình, ánh mắt sáng rỡ, đồ ăn của ta, Đoàn Đoàn xoay mấy vòng quanh điện thoại, vẫn không hút được năng lượng, nhóc hết sức thắc mắc, ơ sao thế?

Ánh mắt vô tội nhìn Dạ Mạn chăm chăm, nó cười thành tiếng, Đoàn Đoàn tưởng tấm ảnh là đồ ăn kìa, đáng yêu thật, nhìn phản ứng của Đoàn Đoàn thì đồ ăn của nhóc chắc là vẫn thạch rồi.

“Em thích ăn cái này đấy hả?”

“Ừ ừ, bé thích loại này nhất.”

Dạ Mạn thấy Đoàn Đoàn chỉ và vẫn thạch mặt trăng, nó khó tin đếm lại một lần nữa, một gam hai ngàn đô Mỹ thật đấy trời ạ, đắt chết bỏ!

Dạ Mạn hết bình tĩnh nỗi, đắt thế mà còn khó mua nữa, vẫn thạch mặt trăng, khẩu vị con nhóc này đúng là độc đáo.



Nhưng mà đắt thật đấy, đắt lắm lắm luôn, tiền ơi là tiền, cần bao nhiêu tiền mới được đây, Đoàn Đoàn, để má cố gắng dành dụm tiền nuôi con, nuôi cho con béo mập.

“Đoàn Đoàn, cái loại em thích hiếm lắm, mình ăn cho no bụng trước, đợi chừng nào có tiền rồi mua nha.”

“Tiền là cái gì, chỉ cần được ăn vẫn thạch, cái gì cũng được.”

Dạ Mạn vỗ nhẹ vào cái đầu lông lá, có chút lông sờ đã thật, nhìn thôi cũng thấy đáng yêu.

Ban đầu Đoàn Đoàn còn ghét bỏ đẩy nó ra, một lúc sau thấy cũng thích lắm, nhóc còn cạ cạ vào lòng bàn tay Dạ Mạn: “Mạn Mạn, bé đây buồn ngủ rồi, oáp…”

Hai mắt con nhóc long lanh, Dạ Mạn cười ngọt ngào: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”

Đoàn Đoàn lắc đầu, nhìn thẳng về trước, cố mở mí mắt nặng trĩu, đã nói rồi, phải bảo vệ phán quan, không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ.

Dạ Mạn nhìn con nhóc đang gắng sức để không ngủ thiếp đi, vừa xót vừa ấm lòng, Đoàn Đoàn, ta có ăn thì mi cũng sẽ có ăn thôi, vẫn thạch đắt thật nhưng không sao, kiếm tiền là được thôi ấy mà.

Dạ Mạn quyết định sẽ làm phán quan cho thật tốt, ra sức kiếm tiền, người ta nói có nhiều người chết rồi mà tiền trong ngân hàng vẫn đếm không hết còn gì, nó giúp đám ma quỷ đó giải quyết vấn đề, nhận lại báo đáp, giải quyết kế sinh nhai cho Đoàn Đoàn, quá hợp lý.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…

Dạ Mạn thấy Đoàn Đoàn đứng còn không vững, bèn xuống xe buýt, bắt xe về Ngũ điện, nhìn cái kiểu gắng gượng của con nhóc là chắc còn chưa kịp về Ngũ điện đã ngủ mất đất rồi, nó phải mau chóng về thôi.

Xe taxi dừng lại trước một toà nhà màu xám, Dạ Mạn bước xuống xe, chân còn chưa chạm đất, Đoàn Đoàn đã ngủ say như chết, may là đến Ngũ điện rồi, nhóc cũng yên tâm được rồi.

Ngũ điện… là vì bản chất nơi này làm nhóc như thế hay là vì Diêm vương? Mấy ngày nữa nó dọn đi, Đoàn Đoàn có thể ngủ ngon hơn không?

Dạ Mạn đang định về đến là sẽ nhắc đến chuyện dọn nhà, nhưng nó vẫn không nói gì, thôi đợi Đoàn Đoàn mọc đủ lông đã.

Cứ nghĩ việc chuyển nhà sẽ thành ra chậm trễ, ai ngờ Lục Phi lại tặng nó ba viên vẫn thạch, lúc tìm Nghiên Hy cũng thế, lần này cũng thế, sao tên điên đầu ánh kim lại biết nó muốn gì cơ chứ? Hắn có thuật đọc tâm à? Hay là gì khác?

“Phúc lợi nhân viên mới.”

Dạ Mạn đang định hỏi rõ, ai ngờ Lục Phi lại nói ra câu trả lời khó đỡ, có công ty nào mà lại dùng vẫn thạch làm phúc lợi cho nhân viên mới cơ chú, cái công ty này quái ghê.

“Tôi xem hợp đồng rồi, hoan nghênh cô gia nhập công ty tư vấn Ngũ Điện.”

Hờ, tên công ty cũng là Ngũ Điện, hình như điện Diêm vương cũng gọi là Ngũ điện, vậy công ty Ngũ Điện này làm cái gì vậy?”

“Ờ thì… tôi nhận phúc lợi nhân viên mới rồi, tới lúc vào làm tôi phải làm gì?”

Lục Phi trả lời rất dứt khoát: “Làm phán quan.”

Dạ Mạn suýt phun ngụm nước trong miệng. Phán quan? Không phải đấy chứ? Đang định mở địa phủ chi nhánh dương gian à? Dạ Mạn nuốt ực ngụm nước.

“Vậy công ty tư vấn Ngũ Điện kinh doanh cái gì?”

“Chủ yếu là quản lý các hồn phách lưu lạc ở trần gian, mười mấy năm nay tôi không ở địa phủ, quản lý loạn lên hết cả, đám ma quỷ ở lì trên dương thế không chịu đi cũng ngày một nhiều, cứ tiếp tục hỏng bét như thế thì âm dương của trần gian sẽ không còn được hài hoà nữa, đúng lúc cô đang ở trần gian, tôi cũng đang ở trần gian, vậy thì mở một văn phòng địa phủ ở đây vậy.”

Dạ Mạn: “…” Quả là như thế! Thằng cha này định mở địa phủ ở dương gian thật, hợp đồng đã ký rồi, Đoàn Đoàn cũng cần có cái ăn, xem ra nó phải làm cái công việc này trong thời gian ngắn.

“Hợp đồng đã ký rồi, tôi sẽ tự chọn khách cho mình, nói phải giữ lời.”

“Không vấn đề gì, nuôi cái miệng ăn đó không dễ dàng gì, có thể thông cảm được.”



Dạ Mạn siết chặt sổ sinh tử trong tay, bị thằng cha này nắm thóp rồi, ghét thật, bởi người ta nói là lần đầu gặp mà không ưa được là có gặp bao nhiêu lần cũng không ưa được, aaaaaaa, nghĩ tới sau này cứ phải làm việc cùng tên Diêm vương thần kinh hống hách đầu ánh kim này, bỗng chốc hết tâm trạng đi làm.

“À mà, tôi thấy anh cũng đỡ nhiều rồi, cũng sắp tới ngày nhận việc rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ dọn đi, nếu anh cần giúp gì thì tìm người giúp việc trước đi.

Lục Phi nhoẻn miệng cười: “Được.”

Dạ Mạn về phòng, trong lòng cứ ngứa ngáy, nụ cười đó có ý gì? Kinh chết được, mà dù thế nào thì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái nhà không có đèn này được rồi, vừa nghĩ tới cảnh không cần nhìn tới mặt ai kia nữa, tâm trạng bỗng chốc thoải mái hẳn ra.

Dạ Mạn thu dọn đồ đạc, mấy ngày nữa là phải dọn đi rồi, dọn đồ trước vậy, tuy là trong Ngũ điện không có đèn, nhưng ở lâu cũng hơi quyến luyến, căn phòng không cần điều hoà mà vẫn thoải mái thế này, chắc không tìm được căn thứ hai thế này ở Thủ đô đâu.

“Làm phiền chúng mày mấy ngày nay rồi, những ngày còn lại cũng phải nhờ cả vào chúng mày đấy.” Dạ Mạn vỗ vào giường, lên tiếng chào hỏi, Đoàn Đoàn nằm trên giường mơ màng mở mắt.

Thơm quá, thơm quá đi mất, lại có đồ ăn rồi, Đoàn Đoàn xoay quanh ba viên đá bằng nắm tay mà ăn ngấu nghiến vui vẻ, Dạ Mạn ngồi cạnh nhìn bộ lông trên người nhóc lại rậm rạp thêm, đây đã là lần thứ hai, thần kỳ thật.

“Còn bao lâu nữa lông mới mọc đủ vậy? Chị đang chuẩn bị chuyển nhà.”

Đoàn Đoàn liếm môi, trông có vẻ chưa đã thèm: “Sắp rồi sắp rồi, để bé hấp thụ thật tốt mớ năng lượng này, tiêu hoá cho hết, nhanh thì hai ngày, chậm thì ba ngày.”

Dạ Mạn im lặng, sao thấy như Lục Phi đã biết trước chuyện này ấy, hình như biết trước là nó sắp chuyển nhà, biết trước là Đoàn Đoàn chỉ cần hấp thu ba viên vẫn thạch nữa là mọc đủ lông, hay nó nhạy cảm không đúng chỗ?

“Thế nên mấy ngày này chị đừng đi đâu hết, đợi bé tỉnh lại, biết chưa?” Đoàn Đoàn ngáp: “Oáp, lại buồn ngủ rồi.”

Lúc Dạ Mạn nhìn xuống, con nhóc đã ngủ thiếp đi trong tích tắc, được thôi, vậy thì ở lại Ngũ điện mấy ngày vậy, bận tới bận lui sắp dùng hết cả tiền nhuận bút tiểu thuyết rồi, sẵn dịp ở nhà viết tiểu thuyết vậy.

Dạ Mạn ngồi trước bàn làm việc, trong đầu toàn là nụ cười gian tà của Lục Phi, nó tròn mắt nhìn màn hình máy tính mà gõ phím, viết hình tượng của trùm phản diện y hệt cái kiểu của Lục Phi, này thì lải nhải, xem người đọc sẽ phỉ nhổ anh thế nào, hứ.

Ba ngày sau, Dạ Mạn nhân ra bạn đọc hoàn toàn không hề phỉ nhổ phản diện, ngược lại còn thành người hâm mộ của phản diện hết.

Dạ Mạn nằm ườn trên bàn phím, muốn khóc ghê, Lục Phi tốt cái chỗ nào vậy trời?

“Sáng sớm thức dậy đón ánh mặt trời, bé dậy rồi đây.”

Dạ Mạn nghiêng người nhìn Đoàn Đoàn, chảy nước mắt trong lòng, Đoàn Đoàn mi cuối cùng cũng tỉnh, suýt nữa nó tưởng phải sống trong cái Ngũ điện này luôn rồi.

“Mạn Mạn, chị có thể yên tâm chuyển nhà rồi đấy.” Đoàn Đoàn lúc lắc cái đuôi ngắn ngủn, Dạ Mạn bế nó lên, chạm nhẹ vào mũi nó: “Đoàn Đoàn nhà ta là giỏi nhất, đi thôi, mình chuyển nhà ngay bây giờ.”

Lục Phi, cuối cùng tôi cũng không cần ở chung một căn nhà với anh nữa rồi, ha ha ha, Dạ Mạn vui vẻ chuyển nhà.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…

Mới tới nơi ở mới, đồ đạc còn chưa bỏ xuống, đã nhận được tin nhắn của chủ nhà.

“Cô Dạ, bạn tôi sẽ tới biệt thự sống một khoảng thời gian, cậu ấy dùng tầng một và hai, sẽ không làm ảnh hưởng đến cô, cô cứ yên tâm nhé, tôi nhắn để báo trước với cô, chắc hôm nay là cậu ấy sẽ đến biệt thự đấy.”

Dạ Mạn nhìn xuống dưới lầu, cầm cặp sách lên, chủ nhà là chủ nhà, nó chỉ thuê căn gác tầng ba thôi, chủ nhà muốn làm gì với tầng một, tầng hai sao mà nó xen vào được, vừa mới chuyển nhà, còn nhiều thứ cần mua lắm.

“Đoàn Đoàn, đi siêu thị thôi.”

Dạ Mạn mang sổ sinh tử đến siêu thị, hai tay xách đầy đồ, vừa mới bước vào cánh cổng sắt nhỏ đã khựng bước lại, đồ trong tay rơi xuống nền cỏ.

Đầu ánh kim, vóc dáng tỷ lệ vàng, Lục Phi? Sao hắn lại ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook