Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao
Chương 44: Em là ai?
Lĩnh Nguyệt
06/01/2023
Dạ Mạn một tay cầm xiên thịt, một tay cầm dưa leo: “Đến địa phủ sao? Địa phủ trông thế nào? Có gì vui không?”
Lục Phi nhìn đôi mắt lấp lánh như sao trời, hắn đứng dậy: “Đồ ăn ngon phải ăn với rượu, tôi đi xuống lấy, đợi chút nhé.”
Dạ Mạn gật đầu, gặm dưa chuột, nhìn Lục Phi mang giày, nó thầm thở dài, chậc chậc, nhìn bóng lưng đẹp trai ghê, hèn gì độc giả của nó lại thích phản diện trong truyện nó viết thế, mắt nhìn người của bạn đọc độc đáo thật!
Cửa đóng lại, Dạ Mạn kiểm tra lại lượt bình luận về tiểu thuyết, không hề hay biết tâm trạng của ai kia đã hết sức sa sút.
Trời đêm ở khu biệt thự rất đẹp, mái tóc ánh kim rất nổi bật dưới ánh trăng.
Lục Phi tựa vào tường, ngước nhìn trăng mà thở dài. Buột miệng hỏi thế thôi mà không ngờ trong lòng nó, chuyện hắn có về địa phủ hay không cũng không quan trọng, nó không hề quan tâm hắn có ở dương gian hay không, có về địa phủ hay không, sao có thể buông bỏ tất cả mà theo hắn về địa phủ được.
Hắn đã quá ngây thơ.
Nghĩ tới chuyện chia ly, Lục Phi lại thấy lòng nặng nề, lời nhắc của Bạch Vô Thường cứ không ngừng văng vẳng bên tai, Lục Phi thả bước trĩu nặng.
Không thể không về địa phủ được, nhưng lại không muốn rời xa Dạ Mạn, đường nào cũng không muốn chọn lúc lưu lạc ở dương gian cũng chưa từng thấy khó xử thế này, hắn nên làm gì đây?
Lục Phi về phòng, đeo vòng tay vào, lấy một chai rượu vang trắng đi lên lầu.
Hắn mở cửa, bước vào bếp, Dạ Mạn để ý thấy chiếc vòng tay trên cổ tay hắn.
Hắn đang đeo cái vòng nó tặng, cũng hợp phết đấy, chắc hắn thích quà lắm, nó cất công chọn lựa thế cơ mà.
“Cảm ơn quà của cô.” Lục Phi giơ tay trái lên.
Dạ Mạn đứng dậy, chìa tay về phía Lục Phi: “Quà đáp lễ đâu?”
Lục Phi đặt chai vang trắng vào tay Dạ Mạn, nó liếc hắn: “Đừng có lấy cái này qua mặt tôi, trước khi đi đừng quên tặng quà cho tôi đấy, tôi muốn có kỷ niệm.”
Lục Phi gõ vào trán Dạ Mạn, còn nhớ là hắn phải rời khỏi đây à, coi như là con có lương tâm đấy.
“Anh thấy ghét thật đấy, tôi cũng muốn gõ đầu anh.”
Vóc người nó không đủ cao, nhón chân rướn tay cũng không chạm được tới trán hắn.
“Ăn nhiều vào cho cao lên là gõ đầu tôi được rồi.” Lục Phi lại cầm lấy chai rượu trong tay Dạ Mạn, hắn mở nắp chai, cầm lấy ly thuỷ tinh, rót rượu ra, thêm vào ly nó mấy viên đá. Dạ Mạn đô yếu, tuy độ rượu không cao, nhưng vẫn nên thêm vào mấy viên đá, kích thích vị giác, còn làm loãng bớt rượu được.
Dạ Mạn thử một ngụm rượu Lục Phi đưa, hớp đầu tiên đã thích chết được: “Ngon thế, như nước ngọt ấy, à phải rồi, tôi có khô mực này.” Dạ Mạn lấy đồ ăn vặt ra.
Ánh nến, đồ ăn ngon, âm nhạc, rượu thơm, hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện địa phủ, chuyện mấy con ma, uống ly này đến ly khác…
“Lục Phi, anh lại đây.”
Lục Phi nhích ghế tới ngồi cạnh Dạ Mạn, nó gõ vào đầu hắn: “Ha ha ha, không cần cao cũng gõ được nha.”
Lục Phi nắm lấy tay Dạ Mạn: “Tôi về địa phủ rồi, cô có nhớ tôi không?”
“Anh về địa phủ là không cần mở công ty Ngũ Điện nữa phải không? Tôi không cần làm phán quan nữa phải không, yesss!”
Lục Phi siết chặt tay nó, con nhóc không có lương tâm, không nhớ gì tới cái tốt của hắn hết, thôi bỏ đi, thế này cũng tốt, nó sẽ không phải đau lòng.
“Vậy không muốn làm phán quan nữa à?”
Dạ Mạn rụt tay lại: “Anh sờ tay tôi làm gì, mà sao ngồi gần vậy?”
“Cô bảo tôi sang đây mà?”
Dạ Mạn lắc đầu: “Có hả? Tôi á? Có không? Cái này ngon ghê.”
Má nó đỏ ửng, đầu lắc qua lắc lại, bắt đầu nói nhảm, Lục Phi giành lấy ly rượu trên tay nó: “Không được uống nữa.”
“Không thích, đang muốn mà, để tôi uống chút nữa xem nào, chút nữa thôi.”
Lục Phi mềm lòng đặt ly rượu vào lại trong tay Dạ Mạn, nó uống hết rượu trong ly, cầm lấy cái chai, Lục Phi đưa tay cản lại, giọng nói đầy yêu chiều: “Đã bảo là một chút thôi mà.”
Dạ Mạn trừng mắt nhìn Lục Phi: “Ai mượn anh lo, đây là nhà tôi, tôi muốn uống bao nhiêu kệ tôi, chai này bao nhiêu đấy, lát nữa tôi cũng mua về trữ.”
“Ba chục nghìn.”
“Hả… cái… cái này ba chục nghìn, vậy một ly của tôi ít nhất cũng mấy trăm ấy, không lãng phí được, phải uống cho hết.”
Lục Phi thấy Dạ Mạn nuốt luôn cả nước đá, vội vã giành lấy, thân hình bé nhỏ kia loạng choạng, ngã nhào vào lòng hắn.
“Này đồ xấu xa, để yên tôi uống xem nào, anh là đồ… xấu… xa…” Cô gái cứ thế ngã vào lòng hắn.
Nó tươi tắn như đóa hoa sớm dưới ánh nến kia.
Lục Phi cứ thế vuốt ve gò má của cô bé: “Dạ Mạn, em biết không, tôi thích em.”
Cô bé trong lòng thở đều đều, Lục Phi nhẹ nhàng ôm nó trong lòng, may là nó gặp chính nhân quân tử, không biết đề phòng gì hết, thật sự không yên tâm để nó một mình lại cõi dương chút nào.
Người và ma không chung đường, hắn cũng biết thế, cả đời này hắn cũng không thể nào ở cạnh nó, thế thì đành giấu đi tâm sự này vậy, cứ làm bạn thế thôi, cho đến khi hắn đi, thế thì nó cũng không phải buồn.
Con bé ngốc, được Diêm vương để mắt đến, bất ngờ không, yên tâm, không đưa em đi đâu, tôi ở cõi âm đợi em, chỉ sợ lúc đó em quên mất tôi là ai rồi…
Lục Phi đặt cô gái lên giường, quyến luyến siết chặt tay nó hồi lâu, càng nhìn càng thấy thích…
Máu trong người Lục Phi sôi sùng sục, hắn buông tay nó, đứng dậy vào toilet rửa mặt, nước lạnh xối lên mặt, vẫn không hề giảm được nóng bức.
Vào giây phút đó, Lục Phi càng nhận thức được, Dạ Mạn đã cắm rễ trong lòng hắn. Dạ Mạn, dù em ở đâu, dù em có nhớ đến tôi hay không, dù em có tế bào tình cảm không, tôi vẫn chỉ nghĩ tới em.
Tình yêu kỳ diệu thật, sống ngần ấy năm, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ để ý một cô gái đến thế…
Lục Phi thao thức cả đêm ấy, cứ ra vô rửa mặt rồi lại vận động tay chân, không thì đắp chăn lại cho Dạ Mạn.
Dạ Mạn tỉnh giấc, nhìn thấy hai quầng thâm thì ngại ngùng gãi đầu: “Ngủ không quen hả? Sofa nhỏ quá phải không? Rằm tháng sau tôi xuống chỗ anh nhé.” Lục Phi tới bảo vệ nó, nó còn không để người ta nghỉ ngơi đàng hoàng, áy náy ghê, xuống chỗ Lục Phi cũng tốt mà, hai tầng nên chắc tận mấy phòng lận, đỡ hơn ở đây.
Lục Phi nhìn đôi mắt đầy quan tâm kia, khẽ mỉm cười, con bé vô lương tâm cũng phát hiện ra rồi này, chắc nó không nhớ chuyện đêm qua đâu.
“Trên mặt tôi có gì hả?” Dạ Mạn thấy Lục Phi nhìn mình chăm chăm, bèn đi vào toilet.
Có gì đâu, lúc Dạ Mạn rửa mặt xong xuôi, quay lại phòng khách thì đã thấy trống không, chỉ để lại một mảnh giấy ghi chú.
[Hôm nay được nghỉ phép]
Dạ Mạn cất giấy ghi chú, đi làm bữa sáng, đang định ăn xong thay đồ đi làm thì nghe Đoàn Đoàn thét lên.
“Viên Viên!”
Dạ Mạn mở túi ra xem, chân của Đoàn Đoàn đã dài ra, đuôi cũng dài hơn, nhìn lại Viên Viên thì bật cười thành tiếng, hèn gì Đoàn Đoàn lại hét lên thế.
Sao rụng trụi hết lông vậy, không còn một cọng luôn!
Viên Viên rưng rưng nước mắt, trông tủi thân hết sức: “Người ta thay lông định kỳ, làm gì ghê vậy, làm như mình không thay lông á.”
Đoàn Đoàn nằm trên sổ sinh tử, gật đầu hết sức gợi đòn: “Ừ, quá lắm tớ chỉ rụng lông thôi, không có thay lông.”
Viên Viên: “…” Nghe coi tức không, thay lông bị phát hiện là đã ngượng lắm rồi, con quỷ này còn đem nỗi đau ra chọc tức.
“Aaaaaa!” Đoàn Đoàn lại thét lên lần nữa.
Viên Viên cào móng vào Đoàn Đoàn: “Làm cái gì hoài vậy, aaaaaaa!” Viên Viên nhìn thấy móng mình cũng thét theo Đoàn Đoàn, cái gì vậy? Sao móng nhóc biến thành màu đen rồi!
Dạ Mạn và Đoàn Đoàn cứ thế nhìn Viên Viên mọc ra lông đen, hồi trước lông còn màu đỏ, đôi mắt vàng trông không đẹp đẽ lắm, hiện giờ kết hợp thêm cái tướng mèo mun này, mắt vàng ánh lên, trông Viên Viên có khí chất hơn hẳn.
Đoàn Đoàn suýt đánh rơi cằm xuống đất, ơ lông mà còn đổi màu được á, aaaa, nhóc cũng muốn đổi màu lông, màu đen ngầu quá.
Đoàn Đoàn đưa móng cào cào đầu Viên Viên, Viên Viên thấy lông che mất chỗ quan trọng, cũng không chịu yếu thế, vươn móng cào đầu Đoàn Đoàn.
Hai đứa một đen một trắng đánh nhau, Dạ Mạn xách hộp cơm trên bàn đi xuống lầu.
Lông đen của Viên Viên trông đẹp hơn màu đỏ nhiều, thật ra suốt thời gian qua, nó vẫn không thích màu đỏ lắm, một đen một trắng khá là hợp.
“Sao tụi em biến hình hết rồi mà chị không thay đổi gì hết vậy, đáng lẽ phải có gì khác chứ?”
“Vậy hả?” Dạ Mạn ngừng bước, nhìn lại mình: “Có gì khác đâu.”
“Ừmmm… chắc chưa tới lúc.” Đoàn Đoàn đoán.
Dạ Mạn vỗ vào túi mình: “Được rồi, hai đứa mà đói thì nói chị trước nhé, chị đi tìm vẫn thạch cho.”
“Biết rồi, này, đừng có cắn đuôi người ta.” Viên Viên lại gào.
Đoàn Đoàn cũng hung hăng: “Cậu giẫm đuôi tớ.”
“Cậu ấy!”
Hai con nhóc cãi suốt, Dạ Mạn đi xuống, gõ cửa phòng Lục Phi.
Lục Phi lập tức mở cửa trong vòng một giây, cứ như là đã đoán được Dạ Mạn sẽ gõ cửa ấy, Dạ Mạn vẫn quan tâm hắn lắm, không đi làm mà vẫn nhớ tới thăm hắn, Lục Phi khẽ mỉm cười.
Dạ Mạn đưa hộp cơm cho hắn: “Nè, cho anh đấy, đủ ăn hai bữa, tôi đi đây, nghỉ ngơi đi nhé.”
Lục Phi vui vẻ chết đi được, Dạ Mạn làm cơm cho hắn, còn tận hai bữa nữa, thơm thật, chắc là ngon lắm.
Lục Phi bưng hộp cơm chuẩn bị đóng cửa, nhưng mới khép được giữa chừng lại ngẩng phắt lên, mở cửa ra lại.
Dưới ánh mặt trời, phía sau lưng bóng hình quen thuộc có xuất hiện bóng của hoa, sao trên người Dạ Mạn lại có bóng của hoa?
Không có tế bào tình cảm, con người có thất tình lục dục, Dạ Mạn vốn dĩ không phải người!
Cũng không phải ở địa phủ!
Dạ Mạn rốt cuộc là ai?
Lục Phi nhìn đôi mắt lấp lánh như sao trời, hắn đứng dậy: “Đồ ăn ngon phải ăn với rượu, tôi đi xuống lấy, đợi chút nhé.”
Dạ Mạn gật đầu, gặm dưa chuột, nhìn Lục Phi mang giày, nó thầm thở dài, chậc chậc, nhìn bóng lưng đẹp trai ghê, hèn gì độc giả của nó lại thích phản diện trong truyện nó viết thế, mắt nhìn người của bạn đọc độc đáo thật!
Cửa đóng lại, Dạ Mạn kiểm tra lại lượt bình luận về tiểu thuyết, không hề hay biết tâm trạng của ai kia đã hết sức sa sút.
Trời đêm ở khu biệt thự rất đẹp, mái tóc ánh kim rất nổi bật dưới ánh trăng.
Lục Phi tựa vào tường, ngước nhìn trăng mà thở dài. Buột miệng hỏi thế thôi mà không ngờ trong lòng nó, chuyện hắn có về địa phủ hay không cũng không quan trọng, nó không hề quan tâm hắn có ở dương gian hay không, có về địa phủ hay không, sao có thể buông bỏ tất cả mà theo hắn về địa phủ được.
Hắn đã quá ngây thơ.
Nghĩ tới chuyện chia ly, Lục Phi lại thấy lòng nặng nề, lời nhắc của Bạch Vô Thường cứ không ngừng văng vẳng bên tai, Lục Phi thả bước trĩu nặng.
Không thể không về địa phủ được, nhưng lại không muốn rời xa Dạ Mạn, đường nào cũng không muốn chọn lúc lưu lạc ở dương gian cũng chưa từng thấy khó xử thế này, hắn nên làm gì đây?
Lục Phi về phòng, đeo vòng tay vào, lấy một chai rượu vang trắng đi lên lầu.
Hắn mở cửa, bước vào bếp, Dạ Mạn để ý thấy chiếc vòng tay trên cổ tay hắn.
Hắn đang đeo cái vòng nó tặng, cũng hợp phết đấy, chắc hắn thích quà lắm, nó cất công chọn lựa thế cơ mà.
“Cảm ơn quà của cô.” Lục Phi giơ tay trái lên.
Dạ Mạn đứng dậy, chìa tay về phía Lục Phi: “Quà đáp lễ đâu?”
Lục Phi đặt chai vang trắng vào tay Dạ Mạn, nó liếc hắn: “Đừng có lấy cái này qua mặt tôi, trước khi đi đừng quên tặng quà cho tôi đấy, tôi muốn có kỷ niệm.”
Lục Phi gõ vào trán Dạ Mạn, còn nhớ là hắn phải rời khỏi đây à, coi như là con có lương tâm đấy.
“Anh thấy ghét thật đấy, tôi cũng muốn gõ đầu anh.”
Vóc người nó không đủ cao, nhón chân rướn tay cũng không chạm được tới trán hắn.
“Ăn nhiều vào cho cao lên là gõ đầu tôi được rồi.” Lục Phi lại cầm lấy chai rượu trong tay Dạ Mạn, hắn mở nắp chai, cầm lấy ly thuỷ tinh, rót rượu ra, thêm vào ly nó mấy viên đá. Dạ Mạn đô yếu, tuy độ rượu không cao, nhưng vẫn nên thêm vào mấy viên đá, kích thích vị giác, còn làm loãng bớt rượu được.
Dạ Mạn thử một ngụm rượu Lục Phi đưa, hớp đầu tiên đã thích chết được: “Ngon thế, như nước ngọt ấy, à phải rồi, tôi có khô mực này.” Dạ Mạn lấy đồ ăn vặt ra.
Ánh nến, đồ ăn ngon, âm nhạc, rượu thơm, hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện địa phủ, chuyện mấy con ma, uống ly này đến ly khác…
“Lục Phi, anh lại đây.”
Lục Phi nhích ghế tới ngồi cạnh Dạ Mạn, nó gõ vào đầu hắn: “Ha ha ha, không cần cao cũng gõ được nha.”
Lục Phi nắm lấy tay Dạ Mạn: “Tôi về địa phủ rồi, cô có nhớ tôi không?”
“Anh về địa phủ là không cần mở công ty Ngũ Điện nữa phải không? Tôi không cần làm phán quan nữa phải không, yesss!”
Lục Phi siết chặt tay nó, con nhóc không có lương tâm, không nhớ gì tới cái tốt của hắn hết, thôi bỏ đi, thế này cũng tốt, nó sẽ không phải đau lòng.
“Vậy không muốn làm phán quan nữa à?”
Dạ Mạn rụt tay lại: “Anh sờ tay tôi làm gì, mà sao ngồi gần vậy?”
“Cô bảo tôi sang đây mà?”
Dạ Mạn lắc đầu: “Có hả? Tôi á? Có không? Cái này ngon ghê.”
Má nó đỏ ửng, đầu lắc qua lắc lại, bắt đầu nói nhảm, Lục Phi giành lấy ly rượu trên tay nó: “Không được uống nữa.”
“Không thích, đang muốn mà, để tôi uống chút nữa xem nào, chút nữa thôi.”
Lục Phi mềm lòng đặt ly rượu vào lại trong tay Dạ Mạn, nó uống hết rượu trong ly, cầm lấy cái chai, Lục Phi đưa tay cản lại, giọng nói đầy yêu chiều: “Đã bảo là một chút thôi mà.”
Dạ Mạn trừng mắt nhìn Lục Phi: “Ai mượn anh lo, đây là nhà tôi, tôi muốn uống bao nhiêu kệ tôi, chai này bao nhiêu đấy, lát nữa tôi cũng mua về trữ.”
“Ba chục nghìn.”
“Hả… cái… cái này ba chục nghìn, vậy một ly của tôi ít nhất cũng mấy trăm ấy, không lãng phí được, phải uống cho hết.”
Lục Phi thấy Dạ Mạn nuốt luôn cả nước đá, vội vã giành lấy, thân hình bé nhỏ kia loạng choạng, ngã nhào vào lòng hắn.
“Này đồ xấu xa, để yên tôi uống xem nào, anh là đồ… xấu… xa…” Cô gái cứ thế ngã vào lòng hắn.
Nó tươi tắn như đóa hoa sớm dưới ánh nến kia.
Lục Phi cứ thế vuốt ve gò má của cô bé: “Dạ Mạn, em biết không, tôi thích em.”
Cô bé trong lòng thở đều đều, Lục Phi nhẹ nhàng ôm nó trong lòng, may là nó gặp chính nhân quân tử, không biết đề phòng gì hết, thật sự không yên tâm để nó một mình lại cõi dương chút nào.
Người và ma không chung đường, hắn cũng biết thế, cả đời này hắn cũng không thể nào ở cạnh nó, thế thì đành giấu đi tâm sự này vậy, cứ làm bạn thế thôi, cho đến khi hắn đi, thế thì nó cũng không phải buồn.
Con bé ngốc, được Diêm vương để mắt đến, bất ngờ không, yên tâm, không đưa em đi đâu, tôi ở cõi âm đợi em, chỉ sợ lúc đó em quên mất tôi là ai rồi…
Lục Phi đặt cô gái lên giường, quyến luyến siết chặt tay nó hồi lâu, càng nhìn càng thấy thích…
Máu trong người Lục Phi sôi sùng sục, hắn buông tay nó, đứng dậy vào toilet rửa mặt, nước lạnh xối lên mặt, vẫn không hề giảm được nóng bức.
Vào giây phút đó, Lục Phi càng nhận thức được, Dạ Mạn đã cắm rễ trong lòng hắn. Dạ Mạn, dù em ở đâu, dù em có nhớ đến tôi hay không, dù em có tế bào tình cảm không, tôi vẫn chỉ nghĩ tới em.
Tình yêu kỳ diệu thật, sống ngần ấy năm, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ để ý một cô gái đến thế…
Lục Phi thao thức cả đêm ấy, cứ ra vô rửa mặt rồi lại vận động tay chân, không thì đắp chăn lại cho Dạ Mạn.
Dạ Mạn tỉnh giấc, nhìn thấy hai quầng thâm thì ngại ngùng gãi đầu: “Ngủ không quen hả? Sofa nhỏ quá phải không? Rằm tháng sau tôi xuống chỗ anh nhé.” Lục Phi tới bảo vệ nó, nó còn không để người ta nghỉ ngơi đàng hoàng, áy náy ghê, xuống chỗ Lục Phi cũng tốt mà, hai tầng nên chắc tận mấy phòng lận, đỡ hơn ở đây.
Lục Phi nhìn đôi mắt đầy quan tâm kia, khẽ mỉm cười, con bé vô lương tâm cũng phát hiện ra rồi này, chắc nó không nhớ chuyện đêm qua đâu.
“Trên mặt tôi có gì hả?” Dạ Mạn thấy Lục Phi nhìn mình chăm chăm, bèn đi vào toilet.
Có gì đâu, lúc Dạ Mạn rửa mặt xong xuôi, quay lại phòng khách thì đã thấy trống không, chỉ để lại một mảnh giấy ghi chú.
[Hôm nay được nghỉ phép]
Dạ Mạn cất giấy ghi chú, đi làm bữa sáng, đang định ăn xong thay đồ đi làm thì nghe Đoàn Đoàn thét lên.
“Viên Viên!”
Dạ Mạn mở túi ra xem, chân của Đoàn Đoàn đã dài ra, đuôi cũng dài hơn, nhìn lại Viên Viên thì bật cười thành tiếng, hèn gì Đoàn Đoàn lại hét lên thế.
Sao rụng trụi hết lông vậy, không còn một cọng luôn!
Viên Viên rưng rưng nước mắt, trông tủi thân hết sức: “Người ta thay lông định kỳ, làm gì ghê vậy, làm như mình không thay lông á.”
Đoàn Đoàn nằm trên sổ sinh tử, gật đầu hết sức gợi đòn: “Ừ, quá lắm tớ chỉ rụng lông thôi, không có thay lông.”
Viên Viên: “…” Nghe coi tức không, thay lông bị phát hiện là đã ngượng lắm rồi, con quỷ này còn đem nỗi đau ra chọc tức.
“Aaaaaa!” Đoàn Đoàn lại thét lên lần nữa.
Viên Viên cào móng vào Đoàn Đoàn: “Làm cái gì hoài vậy, aaaaaaa!” Viên Viên nhìn thấy móng mình cũng thét theo Đoàn Đoàn, cái gì vậy? Sao móng nhóc biến thành màu đen rồi!
Dạ Mạn và Đoàn Đoàn cứ thế nhìn Viên Viên mọc ra lông đen, hồi trước lông còn màu đỏ, đôi mắt vàng trông không đẹp đẽ lắm, hiện giờ kết hợp thêm cái tướng mèo mun này, mắt vàng ánh lên, trông Viên Viên có khí chất hơn hẳn.
Đoàn Đoàn suýt đánh rơi cằm xuống đất, ơ lông mà còn đổi màu được á, aaaa, nhóc cũng muốn đổi màu lông, màu đen ngầu quá.
Đoàn Đoàn đưa móng cào cào đầu Viên Viên, Viên Viên thấy lông che mất chỗ quan trọng, cũng không chịu yếu thế, vươn móng cào đầu Đoàn Đoàn.
Hai đứa một đen một trắng đánh nhau, Dạ Mạn xách hộp cơm trên bàn đi xuống lầu.
Lông đen của Viên Viên trông đẹp hơn màu đỏ nhiều, thật ra suốt thời gian qua, nó vẫn không thích màu đỏ lắm, một đen một trắng khá là hợp.
“Sao tụi em biến hình hết rồi mà chị không thay đổi gì hết vậy, đáng lẽ phải có gì khác chứ?”
“Vậy hả?” Dạ Mạn ngừng bước, nhìn lại mình: “Có gì khác đâu.”
“Ừmmm… chắc chưa tới lúc.” Đoàn Đoàn đoán.
Dạ Mạn vỗ vào túi mình: “Được rồi, hai đứa mà đói thì nói chị trước nhé, chị đi tìm vẫn thạch cho.”
“Biết rồi, này, đừng có cắn đuôi người ta.” Viên Viên lại gào.
Đoàn Đoàn cũng hung hăng: “Cậu giẫm đuôi tớ.”
“Cậu ấy!”
Hai con nhóc cãi suốt, Dạ Mạn đi xuống, gõ cửa phòng Lục Phi.
Lục Phi lập tức mở cửa trong vòng một giây, cứ như là đã đoán được Dạ Mạn sẽ gõ cửa ấy, Dạ Mạn vẫn quan tâm hắn lắm, không đi làm mà vẫn nhớ tới thăm hắn, Lục Phi khẽ mỉm cười.
Dạ Mạn đưa hộp cơm cho hắn: “Nè, cho anh đấy, đủ ăn hai bữa, tôi đi đây, nghỉ ngơi đi nhé.”
Lục Phi vui vẻ chết đi được, Dạ Mạn làm cơm cho hắn, còn tận hai bữa nữa, thơm thật, chắc là ngon lắm.
Lục Phi bưng hộp cơm chuẩn bị đóng cửa, nhưng mới khép được giữa chừng lại ngẩng phắt lên, mở cửa ra lại.
Dưới ánh mặt trời, phía sau lưng bóng hình quen thuộc có xuất hiện bóng của hoa, sao trên người Dạ Mạn lại có bóng của hoa?
Không có tế bào tình cảm, con người có thất tình lục dục, Dạ Mạn vốn dĩ không phải người!
Cũng không phải ở địa phủ!
Dạ Mạn rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.