Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao
Chương 43: Không vướng bụi trần
Lĩnh Nguyệt
06/01/2023
Lục Phi nắm lấy tay Dạ Mạn, giọng khàn đi: “Tình cảm không cần có tế bào.”
Dạ Mạn thở dài, nó thấy hơi khó giải thích: “Ý tôi là tôi sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào, không phải là tôi thích phụ nữ, nói sao ta… không rung động được ấy, không có mấy cảm giác kiểu tim đập nhanh, đắm chìm trong tình yêu ấy, hiểu không?”
Lục Phi nhớ lại lời Dạ Mạn đêm đó, lúc nó đi cạnh hắn trên đường đêm.
“Nếu anh có suy nghĩ đó với tôi thì tốt nhất dập tắt từ khi mới nhen nhóm đi, bởi vì tôi không có tế bào tình cảm, lòng nguội lạnh lắm.”
Dạ Mạn lại lần nữa nhắc tới chuyện này, tế bào tình cảm… lại còn giải thích rõ ràng hơn nữa, không phải đang đùa!
Nó là con người, sao lại không có thất tình lục dục?
Lục Phi nhìn chăm chăm vào Dạ Mạn, cả hai đưa mắt nhìn nhau, Lục Phi quả thật không nhìn thấy chút tình cảm nào trong mắt nó, hơi thở nó rất vững vàng, nhịp tim ổn định, không chút rung động.
Thật sự không có tế bào tình cảm à?
Không vướng bụi trần!
Dạ Mạn rốt cuộc là ai?
“Không phải là anh thật sự…” Dạ Mạn nhìn ánh mắt Lục Phi mà thấy hơi lo, đừng nói là động lòng với nó thật đấy nhé, nó còn đang lo làm hắn tổn thương đây, tuy là hắn trông không giống người dễ tổn thương như thế, nhưng mà ai biết được?
Lục Phi áp tay Dạ Mạn vào lồng ngực mình: “Cảm nhận được nhịp tim không?”
Dạ Mạn mím môi gật đầu, Lục Phi gõ vào trán nó: “Tôi là người, tất nhiên là có nhịp tim rồi, tên Mặt Ngựa đó nói năng xằng bậy, đừng có nghĩ là thật.”
Dạ Mạn nhìn khuôn mặt tinh tế, chớp chớp mắt, thật hả?
“Hắn ta nói anh tàn nhẫn như vậy là vì tôi.”
“Hắn ta cản đường về địa phủ của tôi, sao tôi còn để chúng làm chuyện bậy bạ được nữa, không về được địa phủ thì tôi ở lại đây luôn à? Cô thích nhìn tôi cứ mãi không già không chết thế này à?”
Dạ Mạn lắc đầu: “Sống lâu thì tốt đấy, nhưng mà nhìn từng người bên cạnh chết dần thì thê thảm lắm, huống hồ gì anh vốn không thuộc về nơi này.”
“Thế mới nói đấy, cô xem có đáng tức không, tôi bị chúng đá tới đây là đã tức muốn chết rồi, Mặt Ngựa tưởng là tôi muốn che chắn cho cô nên mới tự đoán là tôi thích cô, đừng có nghe hắn ta nói linh tinh.”
Dạ Mạn thở phào, không thì tốt, nó còn lo hắn sẽ bị tổn thương, dù gì hiện giờ nó không cho hắn tấm chân tình được… nếu không thì… lỡ đâu trong người nó tự dưng mọc ra tế bào yêu đương thì Dạ Mạn chắc chắn sẽ rung động trước người đàn ông này.
Cái tên Lục Phi này cũng đâu có tệ đâu.
Mà cũng tốt, thế này thì có thể tiếp tục làm bạn, nó cũng không cần thấy nặng nề quá… Dạ Mạn liếc nhìn cổ tay Lục Phi, sao hắn không đeo cái vòng nó tặng, không thích sao?
“Đi thôi, mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi.” Lục Phi lên tiếng.
Dạ Mạn gật đầu, cúi đầu tìm giày của mình, lúc này Lục Phi mới nhớ Dạ Mạn còn đang đi chân đất, Lục Phi không chần chừ bế nó lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Sang đây thế này đó hả?”
Dạ Mạn lại gật đầu, Lục Phi khuỵu xuống trước mặt, mang giày vào cho nó.
Hắn buộc dây giày rất nhanh, rất tỉ mỉ, ngón tay chạm vào da thịt nó, Dạ Mạn ửng đỏ hai má, lòng vẫn không rục rịch, cơ thể thì lại như có phản ứng, đây có phải là hiện tượng tốt không?
Sống hai mươi hai năm trên đời, chỉ khi gặp Lục Phi nó mới đỏ mặt…
Lục Phi, rốt cuộc anh có ý gì vậy?
Dạ Mạn cười nhẹ, thằng cha này, hắn không biết những gì hắn đang làm gọi là “thả thính” sao! Bỗng nhiên lại bắt đầu thấy hắn hơi khó lường.
Lục Phi mang xong giày cho Dạ Mạn rồi chìa tay ra, Dạ Mạn nắm lấy tay hắn, nhảy xuống khỏi bàn.
“Cảm ơn.”
Lục Phi: “Mời tôi đi ăn tối được chửa?”
Dạ Mạn bĩu môi: “Sáng tôi mời rồi nha.”
“Được, vậy tôi mua bữa tối.”
Dạ Mạn đi ở đằng trước: “Về nhà thôi, tôi nấu cho anh.” Nể tình hắn làm nhiều thứ vì nó như thế, nó cũng làm người tốt một lần vậy.
Hắc Bạch Vô Thường về Ngũ Điện tìm Diêm vương báo cáo tình hình lại nhìn thấy hết cảnh này. Về nhà? Đại ca với phán quan đang ở chung với nhau sao? Quàooooo, tin tức mới cực chấn động!!
Bạch Vô Thường ho khẽ mấy tiếng: “Sếp, tụi em về rồi.”
Hắc Vô Thường lon ton đi đằng sau Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường báo cáo: “Chưa tìm được Đầu Trâu, em với Hắc Vô Thường định ra ngoài tìm.”
Lục Phi xua tay: “Bị nhận mặt rồi, chắc là đổi sang cơ thể khác rồi, Trương Phong Nam đâu?” “Đàn em” của Dạ Mạn đưa bà thím đi rồi mà, sao chưa về nữa.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, Trương Phong Nam chạy vào văn phòng: “Sếp ơi tôi về rồi, tôi đưa thím đó lên xe cấp cứu rồi.”
Lục Phi nhìn Trương Phong Nam đang sút hạn mồ hôi, thầm khen ngợi, Dạ Mạn có mắt nhìn người ghê, anh chàng này cũng chịu hợp tác đấy chứ.
Lục Phi chỉ vào phòng họp: “Cậu đi trích xuất camera xem Đầu Trâu chạy ra khỏi toà nhà kiểu gì vậy.”
“Vâng, sếp lớn, sếp nhỏ, cô sao rồi? không việc gì chứ?”
Trong mắt Trương Phong Nam, Dạ Mạn luôn là số một.
Dạ Mạn cười ngọt ngào: “Em ổn, trễ rồi, anh mang USB về nhà xem lại đi.”
“Vâng, sếp nhỏ.”
Lục Phi dặn dò Hắc Bạch Vô Thường nhớ để ý những chuyện lạ trong khu vực, sau đó rời khỏi văn phòng cùng Dạ Mạn.
Hắc Vô Thường kéo tay áo Bạch Vô Thường: “Đại ca thoát kiếp FA rồi hả?”
Bạch Vô Thường vố vào đầu Hắc Vô Thường: “Đi bắt Đầu Trâu lẹ kìa, ở đó mà bàn chuyện hệ trọng cuộc đời đại ca.”
Hắc Vô Thường xoa đầu, đại ca có đôi rồi, sao Bạch Vô Thường sắt đá vậy?
Hắc Vô Thường ấn vai Bạch Vô Thường: “Hôm nay em chạy đôn chạy đáo vất vả rồi, nghỉ tí đi, anh đi tìm Đầu Trâu, lát tới tìm em.”
Bạch Vô Thường đứng dậy, đi tới trước mặt Hắc Vô Thường: “Hắc Bạch Vô Thường là phải làm việc chung, không có tôi, một mình anh mà ổn được hả?”
Hắc Vô Thường thấy trong lòng ngọt lịm, thật ra Tiểu Bạch cũng quan tâm y lắm, chắc chắn là vậy.
Hắc Vô Thường ngây ngô vui vẻ, đi theo đằng sau Bạch Vô Thường, y sẽ bảo vệ Tiểu Bạch của y!
Trương Phong Nam đặt đồ ăn rồi ở lại văn phòng tìm tung tích của Đầu Trâu, lúc mắt đã khô, đang định tìm thuốc nhỏ mắt thì lại phát hiện ra.
Người phụ nữ Lục Phi in hình ra đã lên một chiếc xe màu đỏ, Trương Phong Nam tạm dừng màn hình, nhắn tin cho hai sếp. Cuối cùng cũng tìm được manh mối, hôm nay cũng coi như là phát huy được năng lực của mình, ở đây toàn nhân tài, có lúc lại thấy như mình không giúp được gì.
Hôm nay tuy là rất mệt, nhưng mà lại hào hứng lắm, anh ta đã bảo vệ được sếp mình, cũng tìm được manh mối then chốt, Trương Phong Nam nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ rồi tắt đèn đi.
Ở một nơi khác trong thành phố, Đầu Trâu ngồi trên chiếc xe đỏ mà khóc lóc.
“Mặt Ngựa đi rồi, không còn miếng tro nữa, Lục Phi là cái thứ khốn khiếp, Đầu Trâu ta không quên thù này đâu, Mạn Châu, cảm ơn cô, may là gặp cô, nếu không gặp cô thì tôi đã bị lọt vào tay Lục Phi rồi.”
Châu Mẫn Na mặc một bộ đầm đỏ, đốt điếu thuốc trong tay: “Hai người cũng coi thường Lục Phi quá, hắn mà dễ đối phó vậy thì ba chúng ta đâu có lưu lạc tới bước đường này, giờ thì hay rồi, Mặt Ngựa hy sinh vô ích, chúng ta thiếu mất một cánh tay đắc lực, càng khó đối phó với Lục Phi hơn, đây là bài học xương máu đấy, lần tới đừng có ẩu tả thế.”
“Được, Mạn Châu, tôi nghe lời cô cả.” Đầu Trâu khịt mũi.
Mạn Châu Sa Hoa mở cửa sổ xe: “Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải cho anh một tấm da, phải tìm kẻ nào hữu ích một chút.”
Châu Mẫn Na gác tay lên cửa xe, nhả ra làn khói trắng, suy nghĩ xem tìm tấm da nào cho Đầu Trâu thì thích hợp.
Có rồi, có một con người có tiền có quyền, lại còn có liên quan đến con ả Dạ Mạn kia!
Châu Mẫn Na nhìn về phía bệnh viện, dập tắt điếu thuốc, khởi động xe.
Nếu ả không chiếm được cơ thể của Tần Nghiên Hy thì để Đầu Trâu chui vào thể xác của bà mẹ ngạo mạn của cô ta vậy. Nhà họ Tần cũng là danh gia vọng tộc ở Thủ đô, có được một cái xác có quyền lực có thể có ích cho chúng.
Mẹ của Tần Nghiên Hy sẽ đến thăm con gái mình vào đúng chín giờ mỗi tối thứ Tư, hôm nay lại trùng hợp là thứ tư, mau chóng lên thôi mới được.
“Đầu Trâu, chờ được hưởng thú mỹ vị trần gian đi.” Châu Mẫn Na nhếch miệng cười trông rất mê người, Đầu Trâu cũng chìm vào trong sự dịu dàng của Mạn Châu Sa Hoa: “Tôi nghe cô cả.”
Chiếc xe màu đỏ chuyển hướng, biến mất trong màn đêm.
Tại căn gác số 888, khu biệt thự Hoa Sơn Trà.
Ánh nến rọi bóng trên cửa sổ, Dạ Mạn và Lục Phi ngồi ăn tối đối diện nhau.
Cả hai về hơi muộn, Dạ Mạn nướng ít thịt xiên còn trong tủ lạnh, cắt thêm trái quả dưa leo, chuẩn bị cả tương đậu, hai thứ kết hợp cũng ra được một mùi vị mới lạ.
Lục Phi ăn thử một miếng thịt xiên.
Mùi vị rất đặc biệt, thịt và gân hoà quyện với nhau, còn có mùi thơm đặc trưng của dầu nướng.
Lục Phi giơ ngón cái: “Ngon, ngon lắm luôn, cô làm sao được vậy, nhanh thế đã có thịt ngon ăn rồi.” Nếu Dạ Mạn theo hắn về địa phủ thì khỏi cần tuyển đầu bếp làm chi, sao Dạ Mạn giỏi thế nhỉ.
Dạ Mạn vừa xiên thịt vừa cười: “Mua thịt đóng gói sẵn về nướng thôi, dễ mà.” Tiếp xúc với Lục Phi lâu ngày, nó thấy hắn cũng đáng yêu ghê, có vẻ như trước khi quen biết nó, hắn chưa từng được ăn nhiều đồ ngon như thế, mỗi lần ăn được món ngon là trông ngơ ngáo hết sức, mà thôi, hắn thích là được.
Lục Phi ăn liền bảy xiên, tấm tắc khen ngon mãi, không biết là hắn đã yêu ẩm thực của con người từ bao giờ không hay, nào là lẩu, mì cay, mì gói, còn có thịt xiên nữa, món nào Dạ Mạn nấu, Dạ Mạn đưa hắn đi ăn cũng đều ngon không thể tả.
Nghĩ tới việc sắp phải đi khỏi đây, Lục Phi lại cầm cốc nước bên tay phải lên uống một ngụm.
Dạ Mạn có ba má, có bạn bè, chắc chắn là không chịu theo hắn về địa phủ đâu… Hắn cũng không ích kỷ kéo nó về cho bằng được, lại không thể ở mãi chốn này… Chọn sao cũng khó.
“Nghĩ gì thế?”
Lục Phi ngước mắt nhìn vào mắt nó, khoé môi khẽ cong lên: “Đến lúc cô viết cái chết của tôi, tôi về được địa phủ rồi, cô có bằng lòng đi chung không?”
Dạ Mạn thở dài, nó thấy hơi khó giải thích: “Ý tôi là tôi sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào, không phải là tôi thích phụ nữ, nói sao ta… không rung động được ấy, không có mấy cảm giác kiểu tim đập nhanh, đắm chìm trong tình yêu ấy, hiểu không?”
Lục Phi nhớ lại lời Dạ Mạn đêm đó, lúc nó đi cạnh hắn trên đường đêm.
“Nếu anh có suy nghĩ đó với tôi thì tốt nhất dập tắt từ khi mới nhen nhóm đi, bởi vì tôi không có tế bào tình cảm, lòng nguội lạnh lắm.”
Dạ Mạn lại lần nữa nhắc tới chuyện này, tế bào tình cảm… lại còn giải thích rõ ràng hơn nữa, không phải đang đùa!
Nó là con người, sao lại không có thất tình lục dục?
Lục Phi nhìn chăm chăm vào Dạ Mạn, cả hai đưa mắt nhìn nhau, Lục Phi quả thật không nhìn thấy chút tình cảm nào trong mắt nó, hơi thở nó rất vững vàng, nhịp tim ổn định, không chút rung động.
Thật sự không có tế bào tình cảm à?
Không vướng bụi trần!
Dạ Mạn rốt cuộc là ai?
“Không phải là anh thật sự…” Dạ Mạn nhìn ánh mắt Lục Phi mà thấy hơi lo, đừng nói là động lòng với nó thật đấy nhé, nó còn đang lo làm hắn tổn thương đây, tuy là hắn trông không giống người dễ tổn thương như thế, nhưng mà ai biết được?
Lục Phi áp tay Dạ Mạn vào lồng ngực mình: “Cảm nhận được nhịp tim không?”
Dạ Mạn mím môi gật đầu, Lục Phi gõ vào trán nó: “Tôi là người, tất nhiên là có nhịp tim rồi, tên Mặt Ngựa đó nói năng xằng bậy, đừng có nghĩ là thật.”
Dạ Mạn nhìn khuôn mặt tinh tế, chớp chớp mắt, thật hả?
“Hắn ta nói anh tàn nhẫn như vậy là vì tôi.”
“Hắn ta cản đường về địa phủ của tôi, sao tôi còn để chúng làm chuyện bậy bạ được nữa, không về được địa phủ thì tôi ở lại đây luôn à? Cô thích nhìn tôi cứ mãi không già không chết thế này à?”
Dạ Mạn lắc đầu: “Sống lâu thì tốt đấy, nhưng mà nhìn từng người bên cạnh chết dần thì thê thảm lắm, huống hồ gì anh vốn không thuộc về nơi này.”
“Thế mới nói đấy, cô xem có đáng tức không, tôi bị chúng đá tới đây là đã tức muốn chết rồi, Mặt Ngựa tưởng là tôi muốn che chắn cho cô nên mới tự đoán là tôi thích cô, đừng có nghe hắn ta nói linh tinh.”
Dạ Mạn thở phào, không thì tốt, nó còn lo hắn sẽ bị tổn thương, dù gì hiện giờ nó không cho hắn tấm chân tình được… nếu không thì… lỡ đâu trong người nó tự dưng mọc ra tế bào yêu đương thì Dạ Mạn chắc chắn sẽ rung động trước người đàn ông này.
Cái tên Lục Phi này cũng đâu có tệ đâu.
Mà cũng tốt, thế này thì có thể tiếp tục làm bạn, nó cũng không cần thấy nặng nề quá… Dạ Mạn liếc nhìn cổ tay Lục Phi, sao hắn không đeo cái vòng nó tặng, không thích sao?
“Đi thôi, mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi.” Lục Phi lên tiếng.
Dạ Mạn gật đầu, cúi đầu tìm giày của mình, lúc này Lục Phi mới nhớ Dạ Mạn còn đang đi chân đất, Lục Phi không chần chừ bế nó lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Sang đây thế này đó hả?”
Dạ Mạn lại gật đầu, Lục Phi khuỵu xuống trước mặt, mang giày vào cho nó.
Hắn buộc dây giày rất nhanh, rất tỉ mỉ, ngón tay chạm vào da thịt nó, Dạ Mạn ửng đỏ hai má, lòng vẫn không rục rịch, cơ thể thì lại như có phản ứng, đây có phải là hiện tượng tốt không?
Sống hai mươi hai năm trên đời, chỉ khi gặp Lục Phi nó mới đỏ mặt…
Lục Phi, rốt cuộc anh có ý gì vậy?
Dạ Mạn cười nhẹ, thằng cha này, hắn không biết những gì hắn đang làm gọi là “thả thính” sao! Bỗng nhiên lại bắt đầu thấy hắn hơi khó lường.
Lục Phi mang xong giày cho Dạ Mạn rồi chìa tay ra, Dạ Mạn nắm lấy tay hắn, nhảy xuống khỏi bàn.
“Cảm ơn.”
Lục Phi: “Mời tôi đi ăn tối được chửa?”
Dạ Mạn bĩu môi: “Sáng tôi mời rồi nha.”
“Được, vậy tôi mua bữa tối.”
Dạ Mạn đi ở đằng trước: “Về nhà thôi, tôi nấu cho anh.” Nể tình hắn làm nhiều thứ vì nó như thế, nó cũng làm người tốt một lần vậy.
Hắc Bạch Vô Thường về Ngũ Điện tìm Diêm vương báo cáo tình hình lại nhìn thấy hết cảnh này. Về nhà? Đại ca với phán quan đang ở chung với nhau sao? Quàooooo, tin tức mới cực chấn động!!
Bạch Vô Thường ho khẽ mấy tiếng: “Sếp, tụi em về rồi.”
Hắc Vô Thường lon ton đi đằng sau Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường báo cáo: “Chưa tìm được Đầu Trâu, em với Hắc Vô Thường định ra ngoài tìm.”
Lục Phi xua tay: “Bị nhận mặt rồi, chắc là đổi sang cơ thể khác rồi, Trương Phong Nam đâu?” “Đàn em” của Dạ Mạn đưa bà thím đi rồi mà, sao chưa về nữa.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, Trương Phong Nam chạy vào văn phòng: “Sếp ơi tôi về rồi, tôi đưa thím đó lên xe cấp cứu rồi.”
Lục Phi nhìn Trương Phong Nam đang sút hạn mồ hôi, thầm khen ngợi, Dạ Mạn có mắt nhìn người ghê, anh chàng này cũng chịu hợp tác đấy chứ.
Lục Phi chỉ vào phòng họp: “Cậu đi trích xuất camera xem Đầu Trâu chạy ra khỏi toà nhà kiểu gì vậy.”
“Vâng, sếp lớn, sếp nhỏ, cô sao rồi? không việc gì chứ?”
Trong mắt Trương Phong Nam, Dạ Mạn luôn là số một.
Dạ Mạn cười ngọt ngào: “Em ổn, trễ rồi, anh mang USB về nhà xem lại đi.”
“Vâng, sếp nhỏ.”
Lục Phi dặn dò Hắc Bạch Vô Thường nhớ để ý những chuyện lạ trong khu vực, sau đó rời khỏi văn phòng cùng Dạ Mạn.
Hắc Vô Thường kéo tay áo Bạch Vô Thường: “Đại ca thoát kiếp FA rồi hả?”
Bạch Vô Thường vố vào đầu Hắc Vô Thường: “Đi bắt Đầu Trâu lẹ kìa, ở đó mà bàn chuyện hệ trọng cuộc đời đại ca.”
Hắc Vô Thường xoa đầu, đại ca có đôi rồi, sao Bạch Vô Thường sắt đá vậy?
Hắc Vô Thường ấn vai Bạch Vô Thường: “Hôm nay em chạy đôn chạy đáo vất vả rồi, nghỉ tí đi, anh đi tìm Đầu Trâu, lát tới tìm em.”
Bạch Vô Thường đứng dậy, đi tới trước mặt Hắc Vô Thường: “Hắc Bạch Vô Thường là phải làm việc chung, không có tôi, một mình anh mà ổn được hả?”
Hắc Vô Thường thấy trong lòng ngọt lịm, thật ra Tiểu Bạch cũng quan tâm y lắm, chắc chắn là vậy.
Hắc Vô Thường ngây ngô vui vẻ, đi theo đằng sau Bạch Vô Thường, y sẽ bảo vệ Tiểu Bạch của y!
Trương Phong Nam đặt đồ ăn rồi ở lại văn phòng tìm tung tích của Đầu Trâu, lúc mắt đã khô, đang định tìm thuốc nhỏ mắt thì lại phát hiện ra.
Người phụ nữ Lục Phi in hình ra đã lên một chiếc xe màu đỏ, Trương Phong Nam tạm dừng màn hình, nhắn tin cho hai sếp. Cuối cùng cũng tìm được manh mối, hôm nay cũng coi như là phát huy được năng lực của mình, ở đây toàn nhân tài, có lúc lại thấy như mình không giúp được gì.
Hôm nay tuy là rất mệt, nhưng mà lại hào hứng lắm, anh ta đã bảo vệ được sếp mình, cũng tìm được manh mối then chốt, Trương Phong Nam nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ rồi tắt đèn đi.
Ở một nơi khác trong thành phố, Đầu Trâu ngồi trên chiếc xe đỏ mà khóc lóc.
“Mặt Ngựa đi rồi, không còn miếng tro nữa, Lục Phi là cái thứ khốn khiếp, Đầu Trâu ta không quên thù này đâu, Mạn Châu, cảm ơn cô, may là gặp cô, nếu không gặp cô thì tôi đã bị lọt vào tay Lục Phi rồi.”
Châu Mẫn Na mặc một bộ đầm đỏ, đốt điếu thuốc trong tay: “Hai người cũng coi thường Lục Phi quá, hắn mà dễ đối phó vậy thì ba chúng ta đâu có lưu lạc tới bước đường này, giờ thì hay rồi, Mặt Ngựa hy sinh vô ích, chúng ta thiếu mất một cánh tay đắc lực, càng khó đối phó với Lục Phi hơn, đây là bài học xương máu đấy, lần tới đừng có ẩu tả thế.”
“Được, Mạn Châu, tôi nghe lời cô cả.” Đầu Trâu khịt mũi.
Mạn Châu Sa Hoa mở cửa sổ xe: “Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải cho anh một tấm da, phải tìm kẻ nào hữu ích một chút.”
Châu Mẫn Na gác tay lên cửa xe, nhả ra làn khói trắng, suy nghĩ xem tìm tấm da nào cho Đầu Trâu thì thích hợp.
Có rồi, có một con người có tiền có quyền, lại còn có liên quan đến con ả Dạ Mạn kia!
Châu Mẫn Na nhìn về phía bệnh viện, dập tắt điếu thuốc, khởi động xe.
Nếu ả không chiếm được cơ thể của Tần Nghiên Hy thì để Đầu Trâu chui vào thể xác của bà mẹ ngạo mạn của cô ta vậy. Nhà họ Tần cũng là danh gia vọng tộc ở Thủ đô, có được một cái xác có quyền lực có thể có ích cho chúng.
Mẹ của Tần Nghiên Hy sẽ đến thăm con gái mình vào đúng chín giờ mỗi tối thứ Tư, hôm nay lại trùng hợp là thứ tư, mau chóng lên thôi mới được.
“Đầu Trâu, chờ được hưởng thú mỹ vị trần gian đi.” Châu Mẫn Na nhếch miệng cười trông rất mê người, Đầu Trâu cũng chìm vào trong sự dịu dàng của Mạn Châu Sa Hoa: “Tôi nghe cô cả.”
Chiếc xe màu đỏ chuyển hướng, biến mất trong màn đêm.
Tại căn gác số 888, khu biệt thự Hoa Sơn Trà.
Ánh nến rọi bóng trên cửa sổ, Dạ Mạn và Lục Phi ngồi ăn tối đối diện nhau.
Cả hai về hơi muộn, Dạ Mạn nướng ít thịt xiên còn trong tủ lạnh, cắt thêm trái quả dưa leo, chuẩn bị cả tương đậu, hai thứ kết hợp cũng ra được một mùi vị mới lạ.
Lục Phi ăn thử một miếng thịt xiên.
Mùi vị rất đặc biệt, thịt và gân hoà quyện với nhau, còn có mùi thơm đặc trưng của dầu nướng.
Lục Phi giơ ngón cái: “Ngon, ngon lắm luôn, cô làm sao được vậy, nhanh thế đã có thịt ngon ăn rồi.” Nếu Dạ Mạn theo hắn về địa phủ thì khỏi cần tuyển đầu bếp làm chi, sao Dạ Mạn giỏi thế nhỉ.
Dạ Mạn vừa xiên thịt vừa cười: “Mua thịt đóng gói sẵn về nướng thôi, dễ mà.” Tiếp xúc với Lục Phi lâu ngày, nó thấy hắn cũng đáng yêu ghê, có vẻ như trước khi quen biết nó, hắn chưa từng được ăn nhiều đồ ngon như thế, mỗi lần ăn được món ngon là trông ngơ ngáo hết sức, mà thôi, hắn thích là được.
Lục Phi ăn liền bảy xiên, tấm tắc khen ngon mãi, không biết là hắn đã yêu ẩm thực của con người từ bao giờ không hay, nào là lẩu, mì cay, mì gói, còn có thịt xiên nữa, món nào Dạ Mạn nấu, Dạ Mạn đưa hắn đi ăn cũng đều ngon không thể tả.
Nghĩ tới việc sắp phải đi khỏi đây, Lục Phi lại cầm cốc nước bên tay phải lên uống một ngụm.
Dạ Mạn có ba má, có bạn bè, chắc chắn là không chịu theo hắn về địa phủ đâu… Hắn cũng không ích kỷ kéo nó về cho bằng được, lại không thể ở mãi chốn này… Chọn sao cũng khó.
“Nghĩ gì thế?”
Lục Phi ngước mắt nhìn vào mắt nó, khoé môi khẽ cong lên: “Đến lúc cô viết cái chết của tôi, tôi về được địa phủ rồi, cô có bằng lòng đi chung không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.