Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao
Chương 31: Giải đáp bí mật
Lĩnh Nguyệt
06/01/2023
Lục Phi xé tấm bùa vàng xuống, một hồn phách lập tức xuất ra khỏi bộ đầm đỏ.
Hồn phách yếu ớt mở mắt, Đoàn Đoàn xúc động ôm chầm lấy bóng dáng thân thuộc, còn cạ mặt vào đó, nước mũi suýt dính vào hồn ma màu đỏ, hu hu hu, nhóc không cần lo bị rụng lông nữa rồi.
Bút gọi hồn nhìn rõ thứ đang ôm mình là sổ sinh tử thì cũng đầm đìa nước mắt, cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi, khó khăn gian khổ quá!
Dạ Mạn nghe thấy tiếng của Đoàn Đoàn, bèn kéo áo Lục Phi: “Đoàn Đoàn sao thế?”
“Mạn Mạn, tìm được bút gọi hồn rồi, lông em lại mượt mà rồi, oe oe!” Đoàn Đoàn càng nói là càng phấn khích, bật khóc oe oe.
Dạ Mạn kéo nhẹ bịt mắt, nhìn thấy một hồn phách màu đỏ lơ lửng trên không trung, suýt nữa thì ngồi phệch xuống đất, đây là hồn của bút gọi hồn mà Đoàn Đoàn nói sao? Sao lại là màu đỏ!
“Cô ổn đấy chứ?” Lục Phi hỏi, Dạ Mạn gật đầu: “Vẫn ổn.” Dạ Mạn đứng dậy: “Tìm được bút gọi hồn rồi, mình có thể rời khỏi đây rồi đúng không?” Nó chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi rừng thiêng nước độc này ngay cho rồi.
“Để tìm thân bút đã, nó bảo là ở trong này.”
“Tìm được rồi, bút ở đây này.” Đoàn Đoàn hét.
Lục Phi sải bước tới: “Đoàn Đoàn tìm được rồi, tôi đi lấy đây.” Dạ Mạn kéo cánh tay hắn: “Đi chung đi.”
Lục Phi nhìn hố nước trước mặt, nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Dạ Mạn, đặt lên vai mình: “Lên đi, tôi cõng cô qua đó.”
Dạ Mạn không biết tình hình thế nào, vẫn cố chấp: “Tôi tự đi được, anh đi chậm chút là được.”
Lục Phi: “Phía trước có hố nước.”
Lúc này Dạ Mạn mới hiểu ra. Thì ra là có hố nước, hay là nó tháo bịt mắt xuống?
Tiếng nước nhỏ tí tách bên tai, Dạ Mạn không tháo bịt mắt nữa, nó gác tay còn lại lên sau lưng Lục Phi, hai tay mò mẫm sau tấm lưng rộng, lần tìm tới vai…
Bàn tay mềm mại mò mẫm sau lưng Lục Phi, máu trong người hắn cũng dần sôi lên…
Lục Phi nghĩ mãi mà không ra, phản ứng hoá học xuất hiện tận mấy lần chứng tỏ tất cả đều không phải trùng hợp.
Năng lực phán quan lựa chọn nó, cơ thể hắn cũng có phản ứng với nó, tại sao lại là nó?
Lục Phi điều chỉnh lại hơi thở, cõng Dạ Mạn đi tới mấy bước, tìm thấy một cây bút trong khe đá.
Hồn phách màu đỏ lập tức chui vào trong cây bút như đã tìm được chỗ trú thân, Đoàn Đoàn cũng chui lại vào sổ sinh tử, Lục Phi đặt bút gọi hồn vào trong tay Dạ Mạn, bảo nó cất kỹ rồi lại cõng nó lên, đi tới cái nơi vừa rồi, cầm theo gói đồ ra khỏi sơn động.
Ánh sáng bên ngoài chiếu tới, Dạ Mạn tháo bịt mắt xuống nhìn cây bút trong tay, đây không phải là một cây bút bình thường thôi sao? Chỉ là trông tinh tế, cũ kỹ hơn bút thường một tí thôi, ngoài ra còn gì khác biệt đâu, đây là bút gọi hồn á?
Nhìn mặt Đoàn Đoàn thì chắc đúng là nó rồi, tay trái cầm sổ sinh tử, tay phải cầm bút gọi hồn, tự nhiên Dạ Mạn lại ngửi được mùi tiền.
“Bộ đồ này sao đây?”
“Thôi anh cầm luôn đi.” Dạ Mạn lùi về sau mấy bước.
“Ờ.” Lục Phi hời hợt.
Dạ Mạn chỉ vào gói đồ cũ kỹ: “Trong đó là cái đầm đỏ hả? Tôi không biết gì đâu, giao cho anh đấy.” Cứ nhớ tới cái cảnh chiếc đầm đỏ đuổi theo mình là nó lại sởn hết tóc gáy.
“Được.” Lục Phi hờ hững vứt cái đầm đỏ, cầm lấy cái gói đi về phía đường xuống núi.
Dạ Mạn đuổi theo: “Mới rồi sao anh đoán ra bút gọi hồn ở đây vậy?”
Lục Phi vừa đi vừa nói: “Hồi nãy người phụ nữ trung niên đó có nói là bà ngoại cô từng bày pháp sự mời thần về, tôi nghĩ năng lực phán quan đã chọn cô từ khi đó, bút gọi hồn hành động cùng năng lực phán quan, chắc là cả hai thứ đã bám trên cái váy đỏ vào lúc đó. Chỉ là lúc cô gặp chuyện, năng lực phán quan đã thừa dịp đi vào người cô, bút gọi hồn thì không may mắn thế, bị bà ngoại cô nhốt ở trong sơn động mười ba năm.”
Dạ Mạn hiểu ra được đại khái: “Hoá ra là thế, thế giới của các anh thần kỳ thật đấy.” Phán quan, bút gọi hồn, sổ sinh tử, sao càng lúc nó lại càng thấy thế giới này thú vị thế nhỉ, tuy lâu lâu vẫn sợ, nhưng hiểu hết ngọn ngành thì nước sông và bộ đầm đỏ cũng không đáng sợ như trước nữa.
Lục Phi nhảy qua sườn nhỏ, chìa tay cho nó: “Thật ra thế giới của chúng tôi đơn giản lắm, nếu không phải tại…” Lục Phi không nói tiếp.
Dạ Mạn nắm lấy tay Lục Phi, nhảy sang bên kia.
Lý Thục Tuệ nhìn thấy con cháu ngốc nghếch thì vội chạy tới: “Ối, mới đó đã xuống rồi à? Nhanh thế? Đúng là chỉ xem cái thôi à!”
Dạ Mạn dịu dàng trả lời: “Dạ!”
Rõ ràng là một nụ cười ngọt ngào hiền hoà, mà không biết tại sao Lý Thục Tuệ lại cảm nhận được một luồng khí âm u? Mụ bị ảo giác rồi sao? Sao thấy như con cháu ngu ngốc đã biến thành một người khác thế này, nó bị ác quỷ nhập rồi à?
Dạ Mạn bắt chước động tác coi bói lên tiếng bảo: “Dì ơi, mọi người có chắc là hôm nay phải dời mộ không à? Con mới xem thử thì thấy cái chỗ này cũng tốt lắm, với cái giờ này không phải giờ lành, theo con thì hôm nay không tiện dời mộ đâu.
Lý Thục Tuệ nhìn sang cái quan tài đã được đào lên từ lòng đất, khoé mắt mụ giật giật, không phải con nhóc này bị ác quỷ chiếm lấy cơ thể thật rồi đấy chứ? Nó đã có năng lực ngoại cảm rồi sao? Thế há chẳng phải là mụ chọn lầm ngày mất rồi?
Lý Thục Tuệ xoay đi, vung tay áo tức tối đi tìm pháp sư.
Pháp sư mặc áo choàng màu vàng cân nhắc đắn đo, đột nhiên than thở như vừa hiểu ra điều gì: “Thời cơ không đúng, điềm không lành, không lành.”
Dạ Mạn cười ngọt ngào, tạm biệt Lý Thục Tuệ rồi đi xuống núi.
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn bóng người dần khuất, nôn nóng như kiến trên chảo lửa, ơ kìa? Sao lại đi? Không phải họ hàng sao? Không phải là phải xem lễ kết thúc rồi mới được đi sao? Đúng lúc mặt trời đang ở phía Tây, làm lễ xong xuống núi là trăng lên rồi, tất cả đều tính kỹ rồi mà, sao lại có biến đổi lớn thế.
“Hai bà, mau lên, chôn quan tài lại chỗ cũ đi.”
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn đám người xung quanh, chỉ đành nén cơn mà làm việc, mau chóng làm cho xong còn về huyện, nói không chừng có thể đuổi kịp Dạ Mạn và Lục Phi.
Ông pháp sư vừa mới bảo sai thời cơ đột nhiên lại hét lên: “Hai bà làm gì vậy? Sao lại chôn quan tài xuống đó lại rồi? Để chậm trễ giờ lành hai bà có chịu trách nhiệm với khách không?”
Đầu Trâu Mặt Ngựa tức xì khói, ông già này bị điên hả? Mới rồi còn bảo chúng chôn quan tài lại chỗ cũ mà, sao giờ lại đi lật lọng.
Lý Thục Tuệ vội hỏi: “Pháp sư, vừa rồi ông mới nói sai thời cơ, điềm không lành mà, giờ lại sao vậy?”
Pháp sư áo vàng lên giọng: “Trước khi tới ta đã tính rồi, hôm nay là ngày thích hợp nhất để dời mộ, hơn nữa nơi này không thích hợp để an táng người đã khuất, bà cũng đi xem mấy chỗ, xem tới chỗ tôi, thấy đáng tin nên mới chọn đấy sao, sao lại hối hận rồi? Không cần biết bà có dời hay không thì chúng tôi cũng không trả lại tiền đâu đấy!”
Huyệt thái dương của Lý Thục Tuệ cứ giật giật, Dạ Mạn, chắc chắn là Dạ Mạn giở trò, con nhóc này làm rối loạn chuyện dời mộ quan trọng, còn chơi cả mụ, không phải là ác quỷ chiếm lấy nó thật rồi đấy chứ!
Lý Thục Tuệ bực bội khó chịu trong người, nắng đã gắt rồi mà còn bị Dạ Mạn chơi một vố, càng giận tới thở không ra hơi.
Lý Thục Tuệ móc điện thoại, tìm số của Lý Thục Mai, khó chịu cũng phải kéo thêm người theo chứ, Lý Thục Mai thương con gái cưng mình nhất trên đời, bây giờ mà biết con gái mình đi tới sơn động thì chắc vẻ mặt sẽ thú vị lắm.
Bên kia đầu dây tút tút mấy tiếng, không ai bắt máy.
Pháp sư thấy khách không để ý tới mình, lại bảo hai tay trợ thủ chôn lại quan tài về chỗ cũ, thôi nghỉ đi, không làm nữa, cũng đừng hòng mà đòi lại tiền.
Hai người phụ nữ trung niên lã chã mồ hôi, dốc sức lấp đất để còn mau chóng đuổi theo con nhóc kia được.
Lý Thục Tuệ nhìn màn hình sáu cuộc gọi không ai bắt máy, suýt nữa đập nát điện thoại, Lý Thục Mai làm cái gì vậy, còn không bắt máy nữa chứ, lúc mụ chuẩn bị tắt cuộc gọi thứ bảy, bên kia có tiếng trả lời.
“Cái gì vậy!”
Lý Thục Tuệ giật giật khóe môi, ngần này tuổi rồi mà Lý Thục Mai vẫn y cái nết đó, cũng không hỏi han tiếng nào mà hỏi ngay, xem xem hôm nay tôi cho bà khó chịu thế nào: “Con gái bà bình an vô sự mà về rồi đấy, tới hồi về mà có chuyện gì thì đừng có trách là tôi không nhắc trước.”
Lý Thục Mai đang chấm bài của mấy đứa học trò, bực dọc bảo: “Nói tiếng người đi.”
Lý Thục Tuệ cuộn chặt nắm đấm, nói liến thoắng một hơi: “Tôi rất cám ơn chị đã bảo con gái chị tới tham giam dời mộ, nhưng mà con gái chị không nên làm loạn thế đâu, chị biết dạy con ghê, nếu không phải nó là cháu tôi thì tôi cũng không thèm nhắc chị đâu, con gái chị đi vào sơn động rồi đấy!”
Cây bút đỏ chấm bài của Lý Thục Mai rơi xuống quyển vở bài tập, sao Dạ Mạn lại đến sơn động? Dời mộ? Sao Dạ Mạn lại về quê? Chắc chắn là con mụ Lý Thục Tuệ bày trò giăng bẫy con gái bà, còn gọi điện chọc tức bà, nằm mơ đi!
Lý Thục Mai vẫn giữ nguyên giọng điệu vừa rồi: “Vào sơn động rồi à? Chắc con bé tò mò đấy, có cái chuỗi ngọc vị cao tăng đó đưa cho thì nói gì tới sơn động, có vào âm tào địa phủ cũng chả sao, Thục Tuệ, không cần lo đâu, chị còn đang bận, không có gì thì cúp nhé.”
“Tút tút tút!” Nghe thấy tiếng máy bận, Lý Thục Tuệ tức tối đá phăng cục đá dưới chân, cục đá lại vô tình bay trúng lưng bà thím đang chôn quan tài.
“Ui da.” Mặt Ngựa ngồi phệch xuống đất, liếc mắt ra hiệu với Đầu Trâu, cả hai làm ầm ĩ: “Trời ơi là trời, ăn hiếp người thành thật nè trời, lúc thì đào lúc thi lấp, giờ còn đánh người nữa chứ, không làm nữa, nghĩ đi.”
Đầu Trâu Mặt Ngựa ném cái xẻng trong tay, đi một mạch xuống núi, nếu không cân nhắc tới phiền phức của ký sinh thì chúng đã quẳng gánh mặc kệ từ khuya rồi.
Pháp sư nhìn cái bãi chiến trường, mượn cớ người mình bị đánh, vung tay áo đi xuống núi. Lý Thục Huệ tức tối ngồi xuống đất giãy đành đạch, Dạ Mạn, Lý Thục Mai, mẹ con mấy người ăn hiếp người ta quá đáng thật đấy!
Mấy người họ hàng xa giúp một tay mới chôn tạm quan tài lại được, ai nấy nói vài câu khách sáo rồi bỏ về trong thôn.
Suốt dọc đường, đám người nói đủ lời mỉa mai.
“Nhìn thấy cái mặt xanh lét của Lý Thục Tuệ chưa?”
“Muốn chơi người ta mà không được, còn bị người ta chơi ngược, lúc thì đào huyệt, lúc thì lấp huyệt, không để người ta yên, nghe nói còn tốn nhiều tiền lắm đấy.”
“Tự làm tự chịu, ai khiến? Ai mượn mưu mô? Vừa đời.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay quái gở thật đấy, ông pháp sư đó sao vậy, trước sau khác nhau một trời một vực.”
“Điềm không lành, thôi về ăn ít đậu hũ đi.”
Cạnh nấm mồ chỉ còn lại một mình Lý Thục Tuệ oán than, hiện giờ mụ chỉ có thể cầu cho Dạ Mạn bị ác quỷ chiếm lấy thể xác, chỉ có thế thì nhà mụ mới có thể nở mày nở mặt.
Lý Thục Tuệ rãi ít rượu cho mẹ mình, sau lưng truyền tới một giọng nói.
“Thục Tuệ… Thục Tuệ…”
Lý Thục Tuệ lạnh toát cần cổ, khựng bước lại, mụ bị ảo giác áo? Sao thấy như có ai đang gọi mình? Người ta bảo là lúc xuống núi đừng bao giờ quay đầu lại, thế nhưng Lý Thục Tuệ lại chầm chậm quay người như bị ma quỷ dẫn lối.
Hồn phách yếu ớt mở mắt, Đoàn Đoàn xúc động ôm chầm lấy bóng dáng thân thuộc, còn cạ mặt vào đó, nước mũi suýt dính vào hồn ma màu đỏ, hu hu hu, nhóc không cần lo bị rụng lông nữa rồi.
Bút gọi hồn nhìn rõ thứ đang ôm mình là sổ sinh tử thì cũng đầm đìa nước mắt, cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi, khó khăn gian khổ quá!
Dạ Mạn nghe thấy tiếng của Đoàn Đoàn, bèn kéo áo Lục Phi: “Đoàn Đoàn sao thế?”
“Mạn Mạn, tìm được bút gọi hồn rồi, lông em lại mượt mà rồi, oe oe!” Đoàn Đoàn càng nói là càng phấn khích, bật khóc oe oe.
Dạ Mạn kéo nhẹ bịt mắt, nhìn thấy một hồn phách màu đỏ lơ lửng trên không trung, suýt nữa thì ngồi phệch xuống đất, đây là hồn của bút gọi hồn mà Đoàn Đoàn nói sao? Sao lại là màu đỏ!
“Cô ổn đấy chứ?” Lục Phi hỏi, Dạ Mạn gật đầu: “Vẫn ổn.” Dạ Mạn đứng dậy: “Tìm được bút gọi hồn rồi, mình có thể rời khỏi đây rồi đúng không?” Nó chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi rừng thiêng nước độc này ngay cho rồi.
“Để tìm thân bút đã, nó bảo là ở trong này.”
“Tìm được rồi, bút ở đây này.” Đoàn Đoàn hét.
Lục Phi sải bước tới: “Đoàn Đoàn tìm được rồi, tôi đi lấy đây.” Dạ Mạn kéo cánh tay hắn: “Đi chung đi.”
Lục Phi nhìn hố nước trước mặt, nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Dạ Mạn, đặt lên vai mình: “Lên đi, tôi cõng cô qua đó.”
Dạ Mạn không biết tình hình thế nào, vẫn cố chấp: “Tôi tự đi được, anh đi chậm chút là được.”
Lục Phi: “Phía trước có hố nước.”
Lúc này Dạ Mạn mới hiểu ra. Thì ra là có hố nước, hay là nó tháo bịt mắt xuống?
Tiếng nước nhỏ tí tách bên tai, Dạ Mạn không tháo bịt mắt nữa, nó gác tay còn lại lên sau lưng Lục Phi, hai tay mò mẫm sau tấm lưng rộng, lần tìm tới vai…
Bàn tay mềm mại mò mẫm sau lưng Lục Phi, máu trong người hắn cũng dần sôi lên…
Lục Phi nghĩ mãi mà không ra, phản ứng hoá học xuất hiện tận mấy lần chứng tỏ tất cả đều không phải trùng hợp.
Năng lực phán quan lựa chọn nó, cơ thể hắn cũng có phản ứng với nó, tại sao lại là nó?
Lục Phi điều chỉnh lại hơi thở, cõng Dạ Mạn đi tới mấy bước, tìm thấy một cây bút trong khe đá.
Hồn phách màu đỏ lập tức chui vào trong cây bút như đã tìm được chỗ trú thân, Đoàn Đoàn cũng chui lại vào sổ sinh tử, Lục Phi đặt bút gọi hồn vào trong tay Dạ Mạn, bảo nó cất kỹ rồi lại cõng nó lên, đi tới cái nơi vừa rồi, cầm theo gói đồ ra khỏi sơn động.
Ánh sáng bên ngoài chiếu tới, Dạ Mạn tháo bịt mắt xuống nhìn cây bút trong tay, đây không phải là một cây bút bình thường thôi sao? Chỉ là trông tinh tế, cũ kỹ hơn bút thường một tí thôi, ngoài ra còn gì khác biệt đâu, đây là bút gọi hồn á?
Nhìn mặt Đoàn Đoàn thì chắc đúng là nó rồi, tay trái cầm sổ sinh tử, tay phải cầm bút gọi hồn, tự nhiên Dạ Mạn lại ngửi được mùi tiền.
“Bộ đồ này sao đây?”
“Thôi anh cầm luôn đi.” Dạ Mạn lùi về sau mấy bước.
“Ờ.” Lục Phi hời hợt.
Dạ Mạn chỉ vào gói đồ cũ kỹ: “Trong đó là cái đầm đỏ hả? Tôi không biết gì đâu, giao cho anh đấy.” Cứ nhớ tới cái cảnh chiếc đầm đỏ đuổi theo mình là nó lại sởn hết tóc gáy.
“Được.” Lục Phi hờ hững vứt cái đầm đỏ, cầm lấy cái gói đi về phía đường xuống núi.
Dạ Mạn đuổi theo: “Mới rồi sao anh đoán ra bút gọi hồn ở đây vậy?”
Lục Phi vừa đi vừa nói: “Hồi nãy người phụ nữ trung niên đó có nói là bà ngoại cô từng bày pháp sự mời thần về, tôi nghĩ năng lực phán quan đã chọn cô từ khi đó, bút gọi hồn hành động cùng năng lực phán quan, chắc là cả hai thứ đã bám trên cái váy đỏ vào lúc đó. Chỉ là lúc cô gặp chuyện, năng lực phán quan đã thừa dịp đi vào người cô, bút gọi hồn thì không may mắn thế, bị bà ngoại cô nhốt ở trong sơn động mười ba năm.”
Dạ Mạn hiểu ra được đại khái: “Hoá ra là thế, thế giới của các anh thần kỳ thật đấy.” Phán quan, bút gọi hồn, sổ sinh tử, sao càng lúc nó lại càng thấy thế giới này thú vị thế nhỉ, tuy lâu lâu vẫn sợ, nhưng hiểu hết ngọn ngành thì nước sông và bộ đầm đỏ cũng không đáng sợ như trước nữa.
Lục Phi nhảy qua sườn nhỏ, chìa tay cho nó: “Thật ra thế giới của chúng tôi đơn giản lắm, nếu không phải tại…” Lục Phi không nói tiếp.
Dạ Mạn nắm lấy tay Lục Phi, nhảy sang bên kia.
Lý Thục Tuệ nhìn thấy con cháu ngốc nghếch thì vội chạy tới: “Ối, mới đó đã xuống rồi à? Nhanh thế? Đúng là chỉ xem cái thôi à!”
Dạ Mạn dịu dàng trả lời: “Dạ!”
Rõ ràng là một nụ cười ngọt ngào hiền hoà, mà không biết tại sao Lý Thục Tuệ lại cảm nhận được một luồng khí âm u? Mụ bị ảo giác rồi sao? Sao thấy như con cháu ngu ngốc đã biến thành một người khác thế này, nó bị ác quỷ nhập rồi à?
Dạ Mạn bắt chước động tác coi bói lên tiếng bảo: “Dì ơi, mọi người có chắc là hôm nay phải dời mộ không à? Con mới xem thử thì thấy cái chỗ này cũng tốt lắm, với cái giờ này không phải giờ lành, theo con thì hôm nay không tiện dời mộ đâu.
Lý Thục Tuệ nhìn sang cái quan tài đã được đào lên từ lòng đất, khoé mắt mụ giật giật, không phải con nhóc này bị ác quỷ chiếm lấy cơ thể thật rồi đấy chứ? Nó đã có năng lực ngoại cảm rồi sao? Thế há chẳng phải là mụ chọn lầm ngày mất rồi?
Lý Thục Tuệ xoay đi, vung tay áo tức tối đi tìm pháp sư.
Pháp sư mặc áo choàng màu vàng cân nhắc đắn đo, đột nhiên than thở như vừa hiểu ra điều gì: “Thời cơ không đúng, điềm không lành, không lành.”
Dạ Mạn cười ngọt ngào, tạm biệt Lý Thục Tuệ rồi đi xuống núi.
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn bóng người dần khuất, nôn nóng như kiến trên chảo lửa, ơ kìa? Sao lại đi? Không phải họ hàng sao? Không phải là phải xem lễ kết thúc rồi mới được đi sao? Đúng lúc mặt trời đang ở phía Tây, làm lễ xong xuống núi là trăng lên rồi, tất cả đều tính kỹ rồi mà, sao lại có biến đổi lớn thế.
“Hai bà, mau lên, chôn quan tài lại chỗ cũ đi.”
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn đám người xung quanh, chỉ đành nén cơn mà làm việc, mau chóng làm cho xong còn về huyện, nói không chừng có thể đuổi kịp Dạ Mạn và Lục Phi.
Ông pháp sư vừa mới bảo sai thời cơ đột nhiên lại hét lên: “Hai bà làm gì vậy? Sao lại chôn quan tài xuống đó lại rồi? Để chậm trễ giờ lành hai bà có chịu trách nhiệm với khách không?”
Đầu Trâu Mặt Ngựa tức xì khói, ông già này bị điên hả? Mới rồi còn bảo chúng chôn quan tài lại chỗ cũ mà, sao giờ lại đi lật lọng.
Lý Thục Tuệ vội hỏi: “Pháp sư, vừa rồi ông mới nói sai thời cơ, điềm không lành mà, giờ lại sao vậy?”
Pháp sư áo vàng lên giọng: “Trước khi tới ta đã tính rồi, hôm nay là ngày thích hợp nhất để dời mộ, hơn nữa nơi này không thích hợp để an táng người đã khuất, bà cũng đi xem mấy chỗ, xem tới chỗ tôi, thấy đáng tin nên mới chọn đấy sao, sao lại hối hận rồi? Không cần biết bà có dời hay không thì chúng tôi cũng không trả lại tiền đâu đấy!”
Huyệt thái dương của Lý Thục Tuệ cứ giật giật, Dạ Mạn, chắc chắn là Dạ Mạn giở trò, con nhóc này làm rối loạn chuyện dời mộ quan trọng, còn chơi cả mụ, không phải là ác quỷ chiếm lấy nó thật rồi đấy chứ!
Lý Thục Tuệ bực bội khó chịu trong người, nắng đã gắt rồi mà còn bị Dạ Mạn chơi một vố, càng giận tới thở không ra hơi.
Lý Thục Tuệ móc điện thoại, tìm số của Lý Thục Mai, khó chịu cũng phải kéo thêm người theo chứ, Lý Thục Mai thương con gái cưng mình nhất trên đời, bây giờ mà biết con gái mình đi tới sơn động thì chắc vẻ mặt sẽ thú vị lắm.
Bên kia đầu dây tút tút mấy tiếng, không ai bắt máy.
Pháp sư thấy khách không để ý tới mình, lại bảo hai tay trợ thủ chôn lại quan tài về chỗ cũ, thôi nghỉ đi, không làm nữa, cũng đừng hòng mà đòi lại tiền.
Hai người phụ nữ trung niên lã chã mồ hôi, dốc sức lấp đất để còn mau chóng đuổi theo con nhóc kia được.
Lý Thục Tuệ nhìn màn hình sáu cuộc gọi không ai bắt máy, suýt nữa đập nát điện thoại, Lý Thục Mai làm cái gì vậy, còn không bắt máy nữa chứ, lúc mụ chuẩn bị tắt cuộc gọi thứ bảy, bên kia có tiếng trả lời.
“Cái gì vậy!”
Lý Thục Tuệ giật giật khóe môi, ngần này tuổi rồi mà Lý Thục Mai vẫn y cái nết đó, cũng không hỏi han tiếng nào mà hỏi ngay, xem xem hôm nay tôi cho bà khó chịu thế nào: “Con gái bà bình an vô sự mà về rồi đấy, tới hồi về mà có chuyện gì thì đừng có trách là tôi không nhắc trước.”
Lý Thục Mai đang chấm bài của mấy đứa học trò, bực dọc bảo: “Nói tiếng người đi.”
Lý Thục Tuệ cuộn chặt nắm đấm, nói liến thoắng một hơi: “Tôi rất cám ơn chị đã bảo con gái chị tới tham giam dời mộ, nhưng mà con gái chị không nên làm loạn thế đâu, chị biết dạy con ghê, nếu không phải nó là cháu tôi thì tôi cũng không thèm nhắc chị đâu, con gái chị đi vào sơn động rồi đấy!”
Cây bút đỏ chấm bài của Lý Thục Mai rơi xuống quyển vở bài tập, sao Dạ Mạn lại đến sơn động? Dời mộ? Sao Dạ Mạn lại về quê? Chắc chắn là con mụ Lý Thục Tuệ bày trò giăng bẫy con gái bà, còn gọi điện chọc tức bà, nằm mơ đi!
Lý Thục Mai vẫn giữ nguyên giọng điệu vừa rồi: “Vào sơn động rồi à? Chắc con bé tò mò đấy, có cái chuỗi ngọc vị cao tăng đó đưa cho thì nói gì tới sơn động, có vào âm tào địa phủ cũng chả sao, Thục Tuệ, không cần lo đâu, chị còn đang bận, không có gì thì cúp nhé.”
“Tút tút tút!” Nghe thấy tiếng máy bận, Lý Thục Tuệ tức tối đá phăng cục đá dưới chân, cục đá lại vô tình bay trúng lưng bà thím đang chôn quan tài.
“Ui da.” Mặt Ngựa ngồi phệch xuống đất, liếc mắt ra hiệu với Đầu Trâu, cả hai làm ầm ĩ: “Trời ơi là trời, ăn hiếp người thành thật nè trời, lúc thì đào lúc thi lấp, giờ còn đánh người nữa chứ, không làm nữa, nghĩ đi.”
Đầu Trâu Mặt Ngựa ném cái xẻng trong tay, đi một mạch xuống núi, nếu không cân nhắc tới phiền phức của ký sinh thì chúng đã quẳng gánh mặc kệ từ khuya rồi.
Pháp sư nhìn cái bãi chiến trường, mượn cớ người mình bị đánh, vung tay áo đi xuống núi. Lý Thục Huệ tức tối ngồi xuống đất giãy đành đạch, Dạ Mạn, Lý Thục Mai, mẹ con mấy người ăn hiếp người ta quá đáng thật đấy!
Mấy người họ hàng xa giúp một tay mới chôn tạm quan tài lại được, ai nấy nói vài câu khách sáo rồi bỏ về trong thôn.
Suốt dọc đường, đám người nói đủ lời mỉa mai.
“Nhìn thấy cái mặt xanh lét của Lý Thục Tuệ chưa?”
“Muốn chơi người ta mà không được, còn bị người ta chơi ngược, lúc thì đào huyệt, lúc thì lấp huyệt, không để người ta yên, nghe nói còn tốn nhiều tiền lắm đấy.”
“Tự làm tự chịu, ai khiến? Ai mượn mưu mô? Vừa đời.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay quái gở thật đấy, ông pháp sư đó sao vậy, trước sau khác nhau một trời một vực.”
“Điềm không lành, thôi về ăn ít đậu hũ đi.”
Cạnh nấm mồ chỉ còn lại một mình Lý Thục Tuệ oán than, hiện giờ mụ chỉ có thể cầu cho Dạ Mạn bị ác quỷ chiếm lấy thể xác, chỉ có thế thì nhà mụ mới có thể nở mày nở mặt.
Lý Thục Tuệ rãi ít rượu cho mẹ mình, sau lưng truyền tới một giọng nói.
“Thục Tuệ… Thục Tuệ…”
Lý Thục Tuệ lạnh toát cần cổ, khựng bước lại, mụ bị ảo giác áo? Sao thấy như có ai đang gọi mình? Người ta bảo là lúc xuống núi đừng bao giờ quay đầu lại, thế nhưng Lý Thục Tuệ lại chầm chậm quay người như bị ma quỷ dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.