Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao
Chương 32: Giàu to rồi
Lĩnh Nguyệt
06/01/2023
Lý Thục Mai cúp máy, nóng ruột gọi ngay cho con gái.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lý Thục Mai toát cả mồ hôi hột, sao lại không nghe máy, không gặp chuyện gì thật rồi đấy chứ? Lý Thục Mai lại gọi thêm lần nữa.
Mạn Mạn, mau bắt máy đi con!
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lý Thục Mai bắt đầu thấp thỏm, lời dặn của bà ngoại Dạ Mạn vẫn còn bên tai, lòng thấy hết sức bất ổn. Mười ba năm trước, Mạn Mạn suýt nữa thành người của thế giới khác, mấy năm nay đang sống yên ổn, không được xảy ra chuyện gì nữa!
Rốt cuộc Lý Thục Tuệ đã nói gì với Mạn Mạn, sao Mạn Mạn lại phải vào cái sơn động đó, làm ơn đừng có nói với Mạn Mạn chuyện đầm đỏ với bùa vàng đấy, xé tấm bùa đấy xuống là hỏng bét, vị quỷ thần đó sẽ lại bám lấy Mạn Mạn, thế thì nó sẽ gặp nguy hiểm!. ????r????yện cop ????ừ ????rang + ????????ÙM ????????????YỆN.Vn +
Mạn Mạn, mau bắt máy đi!
Lý Thục Mai không ngừng gọi đi, bà cầm ba lô rời khỏi phòng giáo viên.
“Đừng về, rời khỏi đây, đừng bao giờ về.” Lời nói của bà ngoại Dạ Mạn còn văng vẳng bên tai, Lý Thục Mai bước nhanh, bà phải tới chùa Ý Đức, bây giờ chỉ có ông cụ Bạch Vân mới cứu được Dạ Mạn thôi.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Lý Thục Mai chạy về phía trạm xe, ở một bên khác Dạ Mạn mở la bàn: “Ở đây không có tín hiệu, không biết la bàn có dùng được không nữa.”
Dạ Mạn dừng bước, ngẩng đầu kiểm tra xem la bàn có hoạt động không, đây là phía Tây, mặt trời cũng đang ở đây, xem ra là dùng được.
Lục Phi thấy Dạ Mạn cầm điện thoại xoay tới xoay lui, bèn tò mò hỏi: “Cô đang kiểm tra xem điện thoại có hư không đấy hả?” Cô nhóc này không chỉ tính tình độc đáo mà suy nghĩ cũng độc đáo nốt.
Dạ Mạn sầm mặt: “Thì đang kiểm tra tình hình tính hiệu đây nè, coi thử la bàn xài được không, không có la bàn sao tìm được cái hướng bút gọi hồn nói.”
Lục Phi chỉ về phía Tây nơi mặt trời đang lặn: “Chứ cái này để làm gì?”
Đôi mắt như mới nhìn thấy thú quý hiếm của Lục Phi đã chọc giận Dạ Mạn ngay tức khắc, nó khó chịu: “Vậy anh dẫn đường đi!”
“Thì nào giờ tôi dẫn chứ ai.”
Giọng nói của Lục Phi hết sức bình thản, không chút gợn sóng, cứ như chỉ đang tả lại việc gì đó. Dạ Mạn tức tối quạt quạt tay, đi chung với cái món đồ cổ không biết nói chuyện này, vừa mệt chết vừa tức chết! Aaaaaaa, nếu không vì miếng ăn của Đoàn Đoàn, nó đã sớm đá ai kia về Thủ đô rồi.
Đoàn Đoàn nằm trên sổ sinh tử vờ như đang ngủ, Diêm vương với phán quan lúc thì gắn bó như keo sơn, lúc thì cãi nhau trời long đất lở, ờm… nhóc chỉ đứng hóng thôi.
Bút gọi hồn bảo rằng đồ ăn ngon ở phía Tây Nam, nhóc lại có cái ăn rồi.
Cả bọn cứ thế đi về phía Tây Nam ngọn núi.
Lúc gần tới nơi mà bút gọi hồn nói, Dạ Mạn chỉ thấy rất nhiều đá vụn, Đoàn Đoàn khịt mũi rồi hí hửng lượn lờ, đi tới trước mặt tìm cái ăn.
“Ở đây này.”
Đoàn Đoàn lượn quanh trước một tảng đá xấu xí trong đống đá, nhóc thè lưỡi liếm mép, trông ngon quá đi mất.
Dạ Mạn đi theo Đoàn Đoàn, nhặt đá ở khắp nơi, Lục Phi thì lại nhà hạ đứng tựa dưới gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, Dạ Mạn nhìn về phía ai đó rồi thè lưỡi, không thấy nó đang bận sao? Cũng không biết tới giúp một tay nữa, còn dám nói là anh em tốt, mai mốt hắn mà có việc gì nó cũng không giúp, chuyện mình tự mình làm.
Dạ Mạn nhặt vài viên đá, Đoàn Đoàn ăn mất mấy viên to to, ít năng lượng, gói sáu viên năng lượng cao lại một chỗ.
Đoàn Đoàn ăn no nê, bảo bút gọi hồn ra ăn, bút gọi hồn ngủ say như chết không dậy nổi, Dạ Mạn nhìn mấy viên đá, mắt ánh lên như hai đồng tiền.
Vẫn thạch bình thường có giá mười tệ một gam, nhìn viên này cỡ nào cũng phải năm ký, nửa ký là năm trăm gam, vậy là năm nghìn, năm ký là năm chục nghìn rồi còn đâu.
Cái viên năng lượng lượng thấy chắc còn đắt hơn nhiều, Dạ Mạn ngồi xuống bãi cỏ, ôm lấy đống đá, mắt sáng rỡ, ôi tiền, tiền trên trời rơi xuống, giàu to rồi!
Được đấy bút gọi hồn, mang vốn vào lót đường một cách thẳng thừng luôn: “Đúng là vật may mắn, từ giờ theo chị ăn sung mặc sướng nha.” Dạ Mạn cầm bút gọi hồn, nói chuyện với nhóc, Đoàn Đoàn ăn no căng bụng cũng chạy tới cạ vào Dạ Mạn: “Bé mới là bé cưng của chị này.”
Dạ Mạn cười ngọt ngào, bế Đoàn Đoàn lên, vuốt ve lông nó: “Mọc đủ lông rồi này, xinh thế.”
“Còn phải nói, bé đây là thú cưng đỏm dáng nhất Tam giới.”
“Tam giới?”
“Bé có nhắc gì tới Tam giới hả?” Đoàn Đoàn ngáp.
“Tam giới là gì?”
“Bé cũng không biết, oáp.” Đoàn Đoàn lại ngáp.
“Thôi ngủ đi.” Dạ Mạn đặt Đoàn Đoàn vào sổ sinh tử, khẽ vuốt ve nó.
Dạ Mạn cất sổ sinh tử và bút gọi hồn vào túi, nhìn mấy cục đá trước mắt mà rầu rĩ, viên nào viên nấy to tổ bố, ai kia lại không chịu giúp một tay, giờ sao mang về đây?
Lần trước nó đã thử rồi, sau khi Đoàn Đoàn hấp thụ năng lượng thì mớ vẫn thạch kia vẫn giữ nguyên giá, vì thế hiện giờ cái đống này đều là của báu cả.
“Chưa tìm xong nữa hả?”
“Trời đất, làm hết hồn, anh đi mà không phát ra tiếng hả?”
Lục Phi bất thình lình xuất hiện sau lưng Dạ Mạn, nó giật mình ôm lấy ngực.
“Tối rồi, xuống núi thôi.” Lục Phi hối thúc.
Dạ Mạn bỏ mấy viên đá nhỏ vào túi: “Vậy đống này sao đi? Tôi phải mang đi.” Mấy viên lớn cũng là của nó, phải mang về cả.
Lục Phi nhìn con bé hám của trước mặt, nhắc nhở nó: “Gọi cho Tư Đồ Đại Chính đi, ông ấy có cách.”
Đúng rồi ha, chú Tư Đồ là trợ lý của nó, đống vẫn thạch này cũng có chút liên quan tới công việc mà đúng không? Quá lắm thì bán vẫn thạch làm tiền thưởng cho chú ấy?
Dạ Mạn lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại đã hết pin, nó mượn điện thoại của Lục Phi gọi cho chú Tư Đồ.
“Dạ, dạ, được ạ.”
Dạ Mạn cúp máy, ném đống đá sau gốc cây dễ thấy theo lời Tư Đồ Đại Chính, đánh dấu phía sau mấy viên đá, sau đó gửi vị trí và ảnh chụp cụ thể cho chú Tư Đồ.
Đúng là chú Tư Đồ, lúc nào cũng có cách, như thế này thì vừa dễ tìm, vừa có thể tránh bị người ta lấy mất.
Dạ Mạn loay hoay xong xuôi, mặt trời đã rơi sau lưng núi.
“Đi thôi, trời sắp tối rồi.” Đêm trăng tròn chết chóc, phải tìm chỗ an toàn trước khi trời tối mới được.
Lục Phi đi đằng trước, Dạ Mạn đi theo sau, trong túi có thêm vài viên đá, nặng hơn hẳn trước đó, đi chưa được mấy bước đã thở không ra hơi.
“Đi hết nổi rồi, nghỉ chút rồi đi tiếp.”
Lục Phi vớ lấy balo của Dạ Mạn, đeo ở trước ngực rồi khuỵu gối xuống trước mặt nó: “Lên đi tôi cõng.”
Dạ Mạn xoa xoa cái chân, do dự nhìn tấm lưng dày rộng, nam nữ phải giữ ý giữ tứ với nhau, hình như nó với hắn tiếp xúc trên mức tình bạn rồi thì phải.
“Không còn thời gian đâu, trời sắp tối rồi, đường khó đi, dễ lạc lắm.” Lục Phi nhíu mày, chuyện này có liên quan đến việc về địa phủ của hắn, không thể để có sai sót gì được.
Dạ Mạn biết trời tối không tiện ở trong núi, nó liếc mắt nhìn mặt trời, duỗi cánh tay, đặt trên lưng Lục Phi.
Hôm nay hắn đã cõng nó lần thứ ba rồi.
Tấm lưng hắn vững chải, thoải mái lắm, nó chỉ thấy cảm kích chứ không có chút tình cảm nam nữ nào.
Nói thật thì tên Lục Phi này gợi đòn thật, lại còn không biết ăn nói, nhưng mà… cũng không toang lắm, quan trọng nhất là đẹp trai.
Dạ Mạn nằm trên lưng Lục Phi, nhắm mắt lại, lạ thật, sao mí mắt nặng trĩu thế này…
Đầu Trâu Mặt Ngựa loay hoay gần trạm xe ở huyện, chắc không rời khỏi huyện nhanh thế được đâu nhỉ? Chắc chắn là còn ở đây, nó đâu rồi? Đi đâu mất rồi?
“Mi ra kia xem xem.”
“Đước.”
Vài phút sau.
“Tìm thấy chưa?”
“Chưa.”
Đầu Trâu thấy mình sắp gãy lưng tới nơi, cả người phù rộp, chạy cả ngày trời, bận bịu tới lui, toàn thân hôi hám, nhếch nhác không tả nổi, điệu bực bội hơn hơn thế nữa chính là loay hoay như thế mà chẳng thấy bóng dáng Dạ Mạn đâu.
Mã Diện gãi gãi đầu, quái thật, chúng về huyện cũng đâu muộn màng gì, xe về thành phố phải cách hai tiếng mới có một chuyến, sao mà ra khỏi huyện được, nó đâu rồi?
“Tìm chỗ tắm táp thay đồ trước đi, chắc là về Thủ đô lâu rồi.” Đầu Trâu khịt mũi.
“Mi để ta phân tích cái xem nào.” Mặt Ngựa ngồi bên đường, ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp xuống núi, phán quan không có ở trạm xe, không thể bốc hơi như vậy được, trừ phi… trừ phi nó còn chưa đi khỏi đây!
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lý Thục Mai toát cả mồ hôi hột, sao lại không nghe máy, không gặp chuyện gì thật rồi đấy chứ? Lý Thục Mai lại gọi thêm lần nữa.
Mạn Mạn, mau bắt máy đi con!
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lý Thục Mai bắt đầu thấp thỏm, lời dặn của bà ngoại Dạ Mạn vẫn còn bên tai, lòng thấy hết sức bất ổn. Mười ba năm trước, Mạn Mạn suýt nữa thành người của thế giới khác, mấy năm nay đang sống yên ổn, không được xảy ra chuyện gì nữa!
Rốt cuộc Lý Thục Tuệ đã nói gì với Mạn Mạn, sao Mạn Mạn lại phải vào cái sơn động đó, làm ơn đừng có nói với Mạn Mạn chuyện đầm đỏ với bùa vàng đấy, xé tấm bùa đấy xuống là hỏng bét, vị quỷ thần đó sẽ lại bám lấy Mạn Mạn, thế thì nó sẽ gặp nguy hiểm!. ????r????yện cop ????ừ ????rang + ????????ÙM ????????????YỆN.Vn +
Mạn Mạn, mau bắt máy đi!
Lý Thục Mai không ngừng gọi đi, bà cầm ba lô rời khỏi phòng giáo viên.
“Đừng về, rời khỏi đây, đừng bao giờ về.” Lời nói của bà ngoại Dạ Mạn còn văng vẳng bên tai, Lý Thục Mai bước nhanh, bà phải tới chùa Ý Đức, bây giờ chỉ có ông cụ Bạch Vân mới cứu được Dạ Mạn thôi.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Lý Thục Mai chạy về phía trạm xe, ở một bên khác Dạ Mạn mở la bàn: “Ở đây không có tín hiệu, không biết la bàn có dùng được không nữa.”
Dạ Mạn dừng bước, ngẩng đầu kiểm tra xem la bàn có hoạt động không, đây là phía Tây, mặt trời cũng đang ở đây, xem ra là dùng được.
Lục Phi thấy Dạ Mạn cầm điện thoại xoay tới xoay lui, bèn tò mò hỏi: “Cô đang kiểm tra xem điện thoại có hư không đấy hả?” Cô nhóc này không chỉ tính tình độc đáo mà suy nghĩ cũng độc đáo nốt.
Dạ Mạn sầm mặt: “Thì đang kiểm tra tình hình tính hiệu đây nè, coi thử la bàn xài được không, không có la bàn sao tìm được cái hướng bút gọi hồn nói.”
Lục Phi chỉ về phía Tây nơi mặt trời đang lặn: “Chứ cái này để làm gì?”
Đôi mắt như mới nhìn thấy thú quý hiếm của Lục Phi đã chọc giận Dạ Mạn ngay tức khắc, nó khó chịu: “Vậy anh dẫn đường đi!”
“Thì nào giờ tôi dẫn chứ ai.”
Giọng nói của Lục Phi hết sức bình thản, không chút gợn sóng, cứ như chỉ đang tả lại việc gì đó. Dạ Mạn tức tối quạt quạt tay, đi chung với cái món đồ cổ không biết nói chuyện này, vừa mệt chết vừa tức chết! Aaaaaaa, nếu không vì miếng ăn của Đoàn Đoàn, nó đã sớm đá ai kia về Thủ đô rồi.
Đoàn Đoàn nằm trên sổ sinh tử vờ như đang ngủ, Diêm vương với phán quan lúc thì gắn bó như keo sơn, lúc thì cãi nhau trời long đất lở, ờm… nhóc chỉ đứng hóng thôi.
Bút gọi hồn bảo rằng đồ ăn ngon ở phía Tây Nam, nhóc lại có cái ăn rồi.
Cả bọn cứ thế đi về phía Tây Nam ngọn núi.
Lúc gần tới nơi mà bút gọi hồn nói, Dạ Mạn chỉ thấy rất nhiều đá vụn, Đoàn Đoàn khịt mũi rồi hí hửng lượn lờ, đi tới trước mặt tìm cái ăn.
“Ở đây này.”
Đoàn Đoàn lượn quanh trước một tảng đá xấu xí trong đống đá, nhóc thè lưỡi liếm mép, trông ngon quá đi mất.
Dạ Mạn đi theo Đoàn Đoàn, nhặt đá ở khắp nơi, Lục Phi thì lại nhà hạ đứng tựa dưới gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, Dạ Mạn nhìn về phía ai đó rồi thè lưỡi, không thấy nó đang bận sao? Cũng không biết tới giúp một tay nữa, còn dám nói là anh em tốt, mai mốt hắn mà có việc gì nó cũng không giúp, chuyện mình tự mình làm.
Dạ Mạn nhặt vài viên đá, Đoàn Đoàn ăn mất mấy viên to to, ít năng lượng, gói sáu viên năng lượng cao lại một chỗ.
Đoàn Đoàn ăn no nê, bảo bút gọi hồn ra ăn, bút gọi hồn ngủ say như chết không dậy nổi, Dạ Mạn nhìn mấy viên đá, mắt ánh lên như hai đồng tiền.
Vẫn thạch bình thường có giá mười tệ một gam, nhìn viên này cỡ nào cũng phải năm ký, nửa ký là năm trăm gam, vậy là năm nghìn, năm ký là năm chục nghìn rồi còn đâu.
Cái viên năng lượng lượng thấy chắc còn đắt hơn nhiều, Dạ Mạn ngồi xuống bãi cỏ, ôm lấy đống đá, mắt sáng rỡ, ôi tiền, tiền trên trời rơi xuống, giàu to rồi!
Được đấy bút gọi hồn, mang vốn vào lót đường một cách thẳng thừng luôn: “Đúng là vật may mắn, từ giờ theo chị ăn sung mặc sướng nha.” Dạ Mạn cầm bút gọi hồn, nói chuyện với nhóc, Đoàn Đoàn ăn no căng bụng cũng chạy tới cạ vào Dạ Mạn: “Bé mới là bé cưng của chị này.”
Dạ Mạn cười ngọt ngào, bế Đoàn Đoàn lên, vuốt ve lông nó: “Mọc đủ lông rồi này, xinh thế.”
“Còn phải nói, bé đây là thú cưng đỏm dáng nhất Tam giới.”
“Tam giới?”
“Bé có nhắc gì tới Tam giới hả?” Đoàn Đoàn ngáp.
“Tam giới là gì?”
“Bé cũng không biết, oáp.” Đoàn Đoàn lại ngáp.
“Thôi ngủ đi.” Dạ Mạn đặt Đoàn Đoàn vào sổ sinh tử, khẽ vuốt ve nó.
Dạ Mạn cất sổ sinh tử và bút gọi hồn vào túi, nhìn mấy cục đá trước mắt mà rầu rĩ, viên nào viên nấy to tổ bố, ai kia lại không chịu giúp một tay, giờ sao mang về đây?
Lần trước nó đã thử rồi, sau khi Đoàn Đoàn hấp thụ năng lượng thì mớ vẫn thạch kia vẫn giữ nguyên giá, vì thế hiện giờ cái đống này đều là của báu cả.
“Chưa tìm xong nữa hả?”
“Trời đất, làm hết hồn, anh đi mà không phát ra tiếng hả?”
Lục Phi bất thình lình xuất hiện sau lưng Dạ Mạn, nó giật mình ôm lấy ngực.
“Tối rồi, xuống núi thôi.” Lục Phi hối thúc.
Dạ Mạn bỏ mấy viên đá nhỏ vào túi: “Vậy đống này sao đi? Tôi phải mang đi.” Mấy viên lớn cũng là của nó, phải mang về cả.
Lục Phi nhìn con bé hám của trước mặt, nhắc nhở nó: “Gọi cho Tư Đồ Đại Chính đi, ông ấy có cách.”
Đúng rồi ha, chú Tư Đồ là trợ lý của nó, đống vẫn thạch này cũng có chút liên quan tới công việc mà đúng không? Quá lắm thì bán vẫn thạch làm tiền thưởng cho chú ấy?
Dạ Mạn lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại đã hết pin, nó mượn điện thoại của Lục Phi gọi cho chú Tư Đồ.
“Dạ, dạ, được ạ.”
Dạ Mạn cúp máy, ném đống đá sau gốc cây dễ thấy theo lời Tư Đồ Đại Chính, đánh dấu phía sau mấy viên đá, sau đó gửi vị trí và ảnh chụp cụ thể cho chú Tư Đồ.
Đúng là chú Tư Đồ, lúc nào cũng có cách, như thế này thì vừa dễ tìm, vừa có thể tránh bị người ta lấy mất.
Dạ Mạn loay hoay xong xuôi, mặt trời đã rơi sau lưng núi.
“Đi thôi, trời sắp tối rồi.” Đêm trăng tròn chết chóc, phải tìm chỗ an toàn trước khi trời tối mới được.
Lục Phi đi đằng trước, Dạ Mạn đi theo sau, trong túi có thêm vài viên đá, nặng hơn hẳn trước đó, đi chưa được mấy bước đã thở không ra hơi.
“Đi hết nổi rồi, nghỉ chút rồi đi tiếp.”
Lục Phi vớ lấy balo của Dạ Mạn, đeo ở trước ngực rồi khuỵu gối xuống trước mặt nó: “Lên đi tôi cõng.”
Dạ Mạn xoa xoa cái chân, do dự nhìn tấm lưng dày rộng, nam nữ phải giữ ý giữ tứ với nhau, hình như nó với hắn tiếp xúc trên mức tình bạn rồi thì phải.
“Không còn thời gian đâu, trời sắp tối rồi, đường khó đi, dễ lạc lắm.” Lục Phi nhíu mày, chuyện này có liên quan đến việc về địa phủ của hắn, không thể để có sai sót gì được.
Dạ Mạn biết trời tối không tiện ở trong núi, nó liếc mắt nhìn mặt trời, duỗi cánh tay, đặt trên lưng Lục Phi.
Hôm nay hắn đã cõng nó lần thứ ba rồi.
Tấm lưng hắn vững chải, thoải mái lắm, nó chỉ thấy cảm kích chứ không có chút tình cảm nam nữ nào.
Nói thật thì tên Lục Phi này gợi đòn thật, lại còn không biết ăn nói, nhưng mà… cũng không toang lắm, quan trọng nhất là đẹp trai.
Dạ Mạn nằm trên lưng Lục Phi, nhắm mắt lại, lạ thật, sao mí mắt nặng trĩu thế này…
Đầu Trâu Mặt Ngựa loay hoay gần trạm xe ở huyện, chắc không rời khỏi huyện nhanh thế được đâu nhỉ? Chắc chắn là còn ở đây, nó đâu rồi? Đi đâu mất rồi?
“Mi ra kia xem xem.”
“Đước.”
Vài phút sau.
“Tìm thấy chưa?”
“Chưa.”
Đầu Trâu thấy mình sắp gãy lưng tới nơi, cả người phù rộp, chạy cả ngày trời, bận bịu tới lui, toàn thân hôi hám, nhếch nhác không tả nổi, điệu bực bội hơn hơn thế nữa chính là loay hoay như thế mà chẳng thấy bóng dáng Dạ Mạn đâu.
Mã Diện gãi gãi đầu, quái thật, chúng về huyện cũng đâu muộn màng gì, xe về thành phố phải cách hai tiếng mới có một chuyến, sao mà ra khỏi huyện được, nó đâu rồi?
“Tìm chỗ tắm táp thay đồ trước đi, chắc là về Thủ đô lâu rồi.” Đầu Trâu khịt mũi.
“Mi để ta phân tích cái xem nào.” Mặt Ngựa ngồi bên đường, ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp xuống núi, phán quan không có ở trạm xe, không thể bốc hơi như vậy được, trừ phi… trừ phi nó còn chưa đi khỏi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.