Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 14
Lục Hải Trịnh
08/03/2024
Mà cũng bắt đầu từ đây Tề Lạc mới trùng sinh, cũng là giai đoạn mở đầu trong cuộc hành trình khó khăn sau này. Kiếp trước chỉ là giai đoạn khởi đầu, còn kiếp này chính là giai đoạn Tề Lạc hoàn toàn thanh đổi, thành con người hiểu rõ cái gọi bản chất của thật sự của thế giới này. Thậm trí cảm xúc của Tề Lạc cũng dần chuyển thành lạnh nhạt thờ ơ hơn rất nhiều, đến cuối cùng...( không biết vì Lưu Uyển chưa viết xong á haha)
Mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn thay đổi đến mức chính bản thân Tề Lạc cũng không biết, rốt cuộc những gì mình từng thấy có phải thật không nữa.
Trong số tác phẩm của Lưu Uyển viết có thể nói không có cái gì là bình thường, ví dụ những người đã từng đọc truyện của Lưu Uyển, đều cho rằng tình tiết sẽ đi hướng như họ đã nghĩ. Là nhân vật chính có cuộc sống hạnh phúc về sau, hay thậm chí nhân vật chính phải là kẻ thông minh nhất.
Nhưng không phải từ mở đầu có thể thấy, Lưu Uyển còn chả viết văn án hay giải thích, chỉ tiếp tục ra ở phần chương mới. Khiến bọn họ đều lầm tưởng mọi thứ đều bình thường, đến khi một đoạn thời gian truyện thì Lưu Uyển lại lập tức cho quay xe.
Kể từ việc nhân vật chính lại là kẻ bình thường còn không bằng phản diện, hay thậm chí đảo lộn thế giới từ hiện đại bình thường chuyển sang huyền huyễn. Đến nỗi còn kể kết cục của truyện lại cho nhân vật chính chết ngay lập tức, thêm không biết bao nhiêu tình tiết đầy bất ngờ.
Cũng vì phong cách viết truyện này của Lưu Uyển không theo hướng đi bình thường, nên nó mới nổi tiếng như vậy.
...
Phía trước cửa khách sạn là một nhà hàng mới được xây dựng, nơi đây nổi tiếng với thức ăn đa dạng. Cộng thêm phong cảnh và cách bài trí đẹp mắt nên rất nhiều người tìm đến nơi này. Mà cũng chính là tòa nhà này nó đang cất giữ sâm Ngọc Lĩnh, chủ toàn nhà là một thương gia nổi tiếng, bề ngoài thì nhìn có vẻ là nơi kinh doanh bình thường.
Nhưng không nơi này còn xây một căn hầm bí ẩn khác, ở đó có cất giữ rất nhiều dược liệu khác nhau, trong đó đều là những vật phẩm quý hiếm.
Sâm Ngọc Lĩnh cũng là một trong số đó, khác biệt một chút bởi sau khi sâm Ngọc Lĩnh biến dị bề ngoài sẽ không thay, mà thay vào đó mỗi buổi sáng nó sẽ phát ra ánh sáng kì lạ, còn buổi tối lại giữ dáng vẻ bình thường.
Người chủ sở hữa nó thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra nhưng đều là vào ban đêm, cho nên hắn mới không phát hiện ra sâm Ngọc Lĩnh có gì khác thường.
Sau khi hai người sử dụng dị năng âm thầm quỷ không biết người không hay, vô trong nhà hàng tìm đến căn hầm.
Tề Lạc dẫn đầu lặp lẽ từ tìm đến nơi đó mọi thứ không có chút trở ngại gì cả, cũng đúng thôi dù sao họ hiện tại cũng là dị năng giả, làm sao mà không dễ dàng cho được.
Chủ yếu là lấy được sâm Ngọc Lĩnh xuống được không mới là quan trọng, cũng vì điều này mà rất nhiều Tề Lạc đều vì nó mà mất công không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng hai người cũng từ từ đến nơi, Lưu Uyển nhìn sâm Ngọc Lĩnh trước mắt có chút cảm thán, ồ thì ra đây là cái dược liệu mà mình viết ra đấy à.
Cũng không có gì đặc biệt dù sao vật phẩm quý giá gì Lưu Uyển từng thấy qua rất nhiều rồi, mấy cái này có là gì đâu.
Tề Lạc lúc này cùng từ quan sát anh bắt đầu thử cách trước đây lấy xuống thử, nhưng quả nhiên vậy mà không thành công thật.
Thử đến lần này đến lần khác nhưng lại không có thành công, lát sau động tác của Tề Lạc cuối cùng cũng dừng lại, trong lòng càng tin chắc Lưu Uyển quả nhiên biết gì đó.
Lưu Uyển bên này quan sát Tề Lạc để anh tự thử lấy xuống, thấy nhiều lần không thành công trong lòng cậu đã nắm rõ rồi.
Nhìn Tề Lạc dừng lại quay sang định nói gì đó với mình, Lưu Uyển đã lên tiếng trước.
Lưu Uyển:“ Nhỏ một giọt máu của anh vô đó đi “.
Tề Lạc bị câu trả lời của Lưu Uyển làm cho có chút giật mình, trong lòng đầy hỏi chấm không biết chuyện gì, ánh mắt anh có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn làm theo cậu, cắt lên ngón tay mình rồi nhỏ một giọt máu vào sâm Ngọc Lĩnh, quả nhiên ngay giây sau nó đột nhiên phát sáng.
Ánh sáng chói đến mức làm Tề Lạc không thể không nhắm mắt lại, qua một lúc lâu cuối cùng ánh sáng đó cũng dừng lại.
Sâm Ngọc Lĩnh lúc đầu không nhìn thấy đâu mà thay vào đó một hình thể tròn tròn mập mạp to bằng nắm tay, còn trắng trắng có lông đặc biệt là nó còn hiện ra mắt mũi nữa chứ.
Sâm Ngọc Lĩnh khi được thức tỉnh nó liền mở mắt ra, thấy trước mắt là chủ nhân đã thức tỉnh mình.
Sâm Ngọc Lĩnh vui mừng bay đến bên cạnh Tề Lạc lên tiếng với giọng nói đầy nét trẻ con:“ Chủ nhân ~~” (つ≧▽≦)つ
Tề Lạc:“..” ∑(O_O;)
Biểu cảm trên khuôn mặt Tề Lạc lúc này lập tức rạn, tam quan của anh vỡ vụt thành từng mảnh. Miệng há hốc không biết nên nói gì cho phải.
Tuy rằng việc dị năng xuất anh cùng dễ dàng chấp nhất, nhưng còn cái con vật nhỏ này làm anh không biết nên nói sao cho phải.
Tề Lạc trước giờ chưa từng đọc qua tiểu thuyết nên không rõ tại sao cái con vật này, từ sâm Ngọc Lĩnh thành cái con tròn tròn mập mạp có mắt có mũi như thế này.
Thật ra cũng đúng thôi bình thường kiếp trước Tề Lạc lấy được nó đã dùng tăng cấp gen, hiện giờ lại biến thành như vậy Tề Lạc không sốc mới là chuyện lạ.
Lưu Uyển cũng nhìn thấy biểu cảm của Tề Lạc trong không hiểu sao đột nhiên thấy có chút buồn cười, nhưng khuôn mặt cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Ánh mắt của Tề Lạc lúc này chuyển sang nhìn Lưu Uyển trong lòng lúc này kiểu, cầu giải thích....
Lưu Uyển cố lấy lại bình tĩnh khụ một tiếng giải thích:“ Nó là sâm Ngọc Lĩnh, hiện giờ anh thức tỉnh nó mới biến thành thực thể có ý thức, anh là chủ nhân của nó cũng là chủ nhân duy nhất, có thể giao ra bất cứ yêu cầu gì với nó, nó sẽ nghe lời anh “.
Tuy Lưu Uyển giải thích không nhiều nhưng đều đúng trọng tâm, Tề Lạc nghe vậy cũng hiểu đại khái không ngờ còn có vật thể như này.
Tề Lạc nhìn cái con tròn tròn mập mạp khó khăn lên tiếng hỏi:“ Ngươi có thể làm được gì “.
Sâm Ngọc Lĩnh thấy chủ nhân lên tiếng bắt đầu vui vẻ hớn hở đáp:“ Chủ nhân, chủ nhân ~~... em có rất nhiều tác dụng nha, có thể chữa trị vết thương cho chủ nhân, gia tăng sức mạnh của chủ nhân và bảo vệ chủ nhân nữa đó nha ~~ “.
Mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn thay đổi đến mức chính bản thân Tề Lạc cũng không biết, rốt cuộc những gì mình từng thấy có phải thật không nữa.
Trong số tác phẩm của Lưu Uyển viết có thể nói không có cái gì là bình thường, ví dụ những người đã từng đọc truyện của Lưu Uyển, đều cho rằng tình tiết sẽ đi hướng như họ đã nghĩ. Là nhân vật chính có cuộc sống hạnh phúc về sau, hay thậm chí nhân vật chính phải là kẻ thông minh nhất.
Nhưng không phải từ mở đầu có thể thấy, Lưu Uyển còn chả viết văn án hay giải thích, chỉ tiếp tục ra ở phần chương mới. Khiến bọn họ đều lầm tưởng mọi thứ đều bình thường, đến khi một đoạn thời gian truyện thì Lưu Uyển lại lập tức cho quay xe.
Kể từ việc nhân vật chính lại là kẻ bình thường còn không bằng phản diện, hay thậm chí đảo lộn thế giới từ hiện đại bình thường chuyển sang huyền huyễn. Đến nỗi còn kể kết cục của truyện lại cho nhân vật chính chết ngay lập tức, thêm không biết bao nhiêu tình tiết đầy bất ngờ.
Cũng vì phong cách viết truyện này của Lưu Uyển không theo hướng đi bình thường, nên nó mới nổi tiếng như vậy.
...
Phía trước cửa khách sạn là một nhà hàng mới được xây dựng, nơi đây nổi tiếng với thức ăn đa dạng. Cộng thêm phong cảnh và cách bài trí đẹp mắt nên rất nhiều người tìm đến nơi này. Mà cũng chính là tòa nhà này nó đang cất giữ sâm Ngọc Lĩnh, chủ toàn nhà là một thương gia nổi tiếng, bề ngoài thì nhìn có vẻ là nơi kinh doanh bình thường.
Nhưng không nơi này còn xây một căn hầm bí ẩn khác, ở đó có cất giữ rất nhiều dược liệu khác nhau, trong đó đều là những vật phẩm quý hiếm.
Sâm Ngọc Lĩnh cũng là một trong số đó, khác biệt một chút bởi sau khi sâm Ngọc Lĩnh biến dị bề ngoài sẽ không thay, mà thay vào đó mỗi buổi sáng nó sẽ phát ra ánh sáng kì lạ, còn buổi tối lại giữ dáng vẻ bình thường.
Người chủ sở hữa nó thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra nhưng đều là vào ban đêm, cho nên hắn mới không phát hiện ra sâm Ngọc Lĩnh có gì khác thường.
Sau khi hai người sử dụng dị năng âm thầm quỷ không biết người không hay, vô trong nhà hàng tìm đến căn hầm.
Tề Lạc dẫn đầu lặp lẽ từ tìm đến nơi đó mọi thứ không có chút trở ngại gì cả, cũng đúng thôi dù sao họ hiện tại cũng là dị năng giả, làm sao mà không dễ dàng cho được.
Chủ yếu là lấy được sâm Ngọc Lĩnh xuống được không mới là quan trọng, cũng vì điều này mà rất nhiều Tề Lạc đều vì nó mà mất công không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng hai người cũng từ từ đến nơi, Lưu Uyển nhìn sâm Ngọc Lĩnh trước mắt có chút cảm thán, ồ thì ra đây là cái dược liệu mà mình viết ra đấy à.
Cũng không có gì đặc biệt dù sao vật phẩm quý giá gì Lưu Uyển từng thấy qua rất nhiều rồi, mấy cái này có là gì đâu.
Tề Lạc lúc này cùng từ quan sát anh bắt đầu thử cách trước đây lấy xuống thử, nhưng quả nhiên vậy mà không thành công thật.
Thử đến lần này đến lần khác nhưng lại không có thành công, lát sau động tác của Tề Lạc cuối cùng cũng dừng lại, trong lòng càng tin chắc Lưu Uyển quả nhiên biết gì đó.
Lưu Uyển bên này quan sát Tề Lạc để anh tự thử lấy xuống, thấy nhiều lần không thành công trong lòng cậu đã nắm rõ rồi.
Nhìn Tề Lạc dừng lại quay sang định nói gì đó với mình, Lưu Uyển đã lên tiếng trước.
Lưu Uyển:“ Nhỏ một giọt máu của anh vô đó đi “.
Tề Lạc bị câu trả lời của Lưu Uyển làm cho có chút giật mình, trong lòng đầy hỏi chấm không biết chuyện gì, ánh mắt anh có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn làm theo cậu, cắt lên ngón tay mình rồi nhỏ một giọt máu vào sâm Ngọc Lĩnh, quả nhiên ngay giây sau nó đột nhiên phát sáng.
Ánh sáng chói đến mức làm Tề Lạc không thể không nhắm mắt lại, qua một lúc lâu cuối cùng ánh sáng đó cũng dừng lại.
Sâm Ngọc Lĩnh lúc đầu không nhìn thấy đâu mà thay vào đó một hình thể tròn tròn mập mạp to bằng nắm tay, còn trắng trắng có lông đặc biệt là nó còn hiện ra mắt mũi nữa chứ.
Sâm Ngọc Lĩnh khi được thức tỉnh nó liền mở mắt ra, thấy trước mắt là chủ nhân đã thức tỉnh mình.
Sâm Ngọc Lĩnh vui mừng bay đến bên cạnh Tề Lạc lên tiếng với giọng nói đầy nét trẻ con:“ Chủ nhân ~~” (つ≧▽≦)つ
Tề Lạc:“..” ∑(O_O;)
Biểu cảm trên khuôn mặt Tề Lạc lúc này lập tức rạn, tam quan của anh vỡ vụt thành từng mảnh. Miệng há hốc không biết nên nói gì cho phải.
Tuy rằng việc dị năng xuất anh cùng dễ dàng chấp nhất, nhưng còn cái con vật nhỏ này làm anh không biết nên nói sao cho phải.
Tề Lạc trước giờ chưa từng đọc qua tiểu thuyết nên không rõ tại sao cái con vật này, từ sâm Ngọc Lĩnh thành cái con tròn tròn mập mạp có mắt có mũi như thế này.
Thật ra cũng đúng thôi bình thường kiếp trước Tề Lạc lấy được nó đã dùng tăng cấp gen, hiện giờ lại biến thành như vậy Tề Lạc không sốc mới là chuyện lạ.
Lưu Uyển cũng nhìn thấy biểu cảm của Tề Lạc trong không hiểu sao đột nhiên thấy có chút buồn cười, nhưng khuôn mặt cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Ánh mắt của Tề Lạc lúc này chuyển sang nhìn Lưu Uyển trong lòng lúc này kiểu, cầu giải thích....
Lưu Uyển cố lấy lại bình tĩnh khụ một tiếng giải thích:“ Nó là sâm Ngọc Lĩnh, hiện giờ anh thức tỉnh nó mới biến thành thực thể có ý thức, anh là chủ nhân của nó cũng là chủ nhân duy nhất, có thể giao ra bất cứ yêu cầu gì với nó, nó sẽ nghe lời anh “.
Tuy Lưu Uyển giải thích không nhiều nhưng đều đúng trọng tâm, Tề Lạc nghe vậy cũng hiểu đại khái không ngờ còn có vật thể như này.
Tề Lạc nhìn cái con tròn tròn mập mạp khó khăn lên tiếng hỏi:“ Ngươi có thể làm được gì “.
Sâm Ngọc Lĩnh thấy chủ nhân lên tiếng bắt đầu vui vẻ hớn hở đáp:“ Chủ nhân, chủ nhân ~~... em có rất nhiều tác dụng nha, có thể chữa trị vết thương cho chủ nhân, gia tăng sức mạnh của chủ nhân và bảo vệ chủ nhân nữa đó nha ~~ “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.