Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 15
Lục Hải Trịnh
08/03/2024
Sâm Ngọc Lĩnh nói xong ánh mắt phát sáng biểu thị như cầu khen ngợi, Tề Lạc im lặng không nói gì mà chậm rãi suy ngẫm, không biết nên vui hay nên buồn đây.
Lưu Uyển quả nhiên nói rất đúng nếu không có cậu, chỉ sợ chưa chắc Tề Lạc có thể lấy nó xuống được, có ai lại nghĩ tới họ phải tốn không biết bao nhiêu là công sức không lấy xuống được. Cuối cùng lại chỉ cần một giọt máu là xong...
Nghe thì đơn giản nhưng chưa chắc ai cũng đã nghĩ tới điều này đâu, cũng coi như vừa dễ dàng vừa khó khăn đi ha...
Mục đích cuối cùng cũng đạt thành Lưu Uyển nhìn Tề Lạc nói:“ Nếu tôi đã giúp anh rồi, vậy thì anh cũng nên thực hiện lời hứa tham gia một trò chơi mạo hiểm với tôi rồi chứ “.
Tề Lạc lúc này cũng nhớ đến lời hứa của mình, nghe Lưu Uyển nói vậy cũng không nghĩ nhiều dù sao nếu đã hứa cũng nên thực hiện, anh nhìn Lưu Uyển rồi gật đầu trả lời:“ Được “.
Lưu Uyển nghe anh trả lời liền nở một nụ cười với anh, còn Tề Lạc vẫn thản nhiên lại không hề hay biết vì nụ cười này mà mình sắp gặp rắc rối.
Lưu Uyển:“ Nếu đã vậy thì chúng ta cũng nên bắt đầu luôn thôi nhỉ, nhiệm vụ trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần thoát ra khỏi đây là được. Nếu ra được bên ngoài mà không bị bắt thì coi như thắng “.
Nói rồi cậu nhìn về phía cánh cửa ra, tay thì lấy ra một lá bùa kì lạ, không để cho Tề Lạc kịp phản ứng Lưu Uyển liền sử dụng lá bùa đó lên người Tề Lạc, sau đó dùng lá bùa khác lập tức phá hủy căn hầm bên này.
Đùng... một tiếng âm thanh chuông cảnh báo cũng cùng lúc vang lên, có thể họ đã phát hiện ra điều dị thường. Ngay sau đó Lưu Uyển liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, trước khi còn để lại một câu với Tề Lạc.
Lưu Uyển:“ À nhắc trước là lần này không được phép sử dụng bất kỳ dị năng nào đâu nhé, cuối cùng chúc anh may mắn “.
Tề Lạc bị loạn hành động của Lưu Uyển làm cho lần nữa kinh ngạc, vốn đang thắc mắc nhưng thời gian hiện tại không để anh nghĩ quá nhiều liền nhanh chóng gác nó sang một bên. Tề Lạc vốn định sử dụng dị năng nhưng cuối cùng không thành công. Ánh mắt anh chợt lạnh nhớ ra lúc nãy Lưu Uyển sử dụng cái gì đó vào người mình.
Sâm Ngọc Lĩnh cũng bất ngờ không kém, lúc đầu nhìn thấy tên kia cầm gì đó nó đã có chút cảnh giác, dù sao bản năng của nó cũng mách bảo sắp có chuyện không hay xảy ra, thế là nó cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng, để bảo vệ chủ nhân của mình trong tình huống sắp tới.
Ai mà ngờ tới tên kia vừa sử dụng lá bùa đó, không hiểu sao có một cỗ áp lực khó tả xuất hiện rồi khóa luôn kĩ năng của nó.
Điều này làm sâm Ngọc Lĩnh có chút kinh ngạc, nhìn thấy chủ nhân cũng không thể sử dụng kỹ năng nó cũng bắt đầu hoảng hốt.
Sâm Ngọc Lĩnh:“ Chủ nhân hình như chúng ta bị khóa kĩ năng rồi, hiện tại không thể sử dụng được “. nói rồi nó nhìn xung quanh.
“ Chủ nhân trước đó chúng ta mau rời khỏi đây đã, nếu nơi này mà sập xuống thì toi... “.
Tề Lạc nghe vậy phản ứng lại quay sang hỏi nó:“ Ngươi sẽ đi theo ta có phải không “.
Sâm Ngọc Lĩnh gật đầu đáp:“ Đúng vậy chủ nhân đi đâu thì tôi sẽ đi theo đó “.
Tề Lạc thấy vậy cũng không nói gì thêm, mở túi áo ra ý bảo nó vô trong, sâm Ngọc Lĩnh hiểu ý nhanh chóng chui vào trong. Cũng quên mất việc không phải ai cũng nhìn thấy được nó, trừ vài trường hợp như Lưu Uyển vậy, dù sao cậu cũng không phải người bình thường.
Nên khi Lưu Uyển nhìn thấy nó, sâm Ngọc Lĩnh cũng không nghĩ quá nhiều, cứ tưởng ai ở nơi này cũng sẽ nhìn thấy nó. Thế là Tề Lạc cùng sâm Ngọc Lĩnh nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cùng lúc này nhân viên phát hiện ra căm hầm của họ bị nổ tung, lập tức hoảng hốt ấn nút cảnh báo, theo đó là khi xem camera thấy có bóng người chạy từ đó ra lập tức hiểu ra, liền gọi điện cho giám đốc Ngu.
[ Ông chủ xảy ra chuyện rồi, không biết tại sao cuối tầng hầm A lại nổ tung, chúng tôi phát hiện ra có người đột nhập, ngài mau đến đây đi... ]
Ngu Hạ vốn đang trên đường đến nhà hàng nghe cuộc gọi liền hoảng hốt tức giận nói:“ Cái gì, cậu nói cái gì... mau... mau nhanh chóng bắt tên lại cho tôi, nếu để tôi biết được tên nào làm nhất định phải băm hắn thành trăm mảnh “.
[ Vâng! ]
Cuộc gọi tắt Ngu Hạ không thể bình tĩnh nổi nữa máu muốn dồn lên não, nhìn tài xế thúc giục.
Ngu Hạ:“ Nhanh... nhanh tăng tốc độ... lái xe đến đó nhanh lên...“.
Tài xe nghe vậy biết tình hình không ổn im lặng tăng tốc độ đi đến đó.
Bên này Lưu Uyển sau khi cho nổ căn hầm bên đó liền chạy ra ngoài, lần này cậu không sử dụng bất kỳ kĩ năng nào mà trực tiếp chạy bộ.
Đám người trông coi sau khi nghe thấy chuông cảnh báo, nghe được mệnh lệnh của cấp trên liền nhanh chóng vô trong bắt người.
Đúng lúc này một trong số họ cũng nhìn thấy Lưu Uyển liền kêu lên.
[ Ở đó... tên kia ở đó, qua bắt nó lại! ]
Nói rồi cả đám liền đuổi theo Lưu Uyển, căm hầm này thiết kế không phải quá rộng nhưng lại rất nhiều tầng đường đi lại quanh co, Lưu Uyển thậm chí chạy vộn mà đi nhầm.
Mắt thấy đám người đang đuổi phía sau, Lưu Uyển liền nghĩ muốn chơi đùa với họ chút, cố tình đi càng thêm sai thậm chí mắt thấy đường đã cụt, Lưu Uyển cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào mà đợi bọn họ đến gần thì tặng cho họ một cú đá, rồi lách qua đám người đó một cánh nhanh chóng.
Rồi lại tiếp tục chạy khiến cho đám người đuổi theo Lưu Uyển mệt không thở ra hơi, cuối cùng Lưu Uyển thấy nhàn chán không tiếp tục trêu đùa mà rời khỏi nơi này luôn.
Vừa ra cửa trước mắt là vô số người đứng đó, tiến lên muốn vây bắt Lưu Uyển.
Nhưng đâu có đơn giản như vậy phải biết nói về việc đuổi bắt không ai giỏi hơn Lưu Uyển đâu, từng người bị cậu tiến lên đánh gục bằng tay không.
Càng lúc càng nhiều người bắt đầu tiến lên vây bắt Lưu Uyển nhưng cậu lại không tỏ ra chút sợ nào mà tiếp tục ra tay. Một cú đá tiếp tục được xuất ra khiến người phía trước đau đớn ngã xuống, đụng phải đám người phía sau cả đám liền lập tức ngã xuống.
Lưu Uyển cũng thừa dịp chạy ra khỏi nhà hàng, cậu cứ như vậy chạy không biết mệt đến khi bọn họ đuổi không được nữa thì Lưu Uyển đã mất dấu rồi.
Lưu Uyển quả nhiên nói rất đúng nếu không có cậu, chỉ sợ chưa chắc Tề Lạc có thể lấy nó xuống được, có ai lại nghĩ tới họ phải tốn không biết bao nhiêu là công sức không lấy xuống được. Cuối cùng lại chỉ cần một giọt máu là xong...
Nghe thì đơn giản nhưng chưa chắc ai cũng đã nghĩ tới điều này đâu, cũng coi như vừa dễ dàng vừa khó khăn đi ha...
Mục đích cuối cùng cũng đạt thành Lưu Uyển nhìn Tề Lạc nói:“ Nếu tôi đã giúp anh rồi, vậy thì anh cũng nên thực hiện lời hứa tham gia một trò chơi mạo hiểm với tôi rồi chứ “.
Tề Lạc lúc này cũng nhớ đến lời hứa của mình, nghe Lưu Uyển nói vậy cũng không nghĩ nhiều dù sao nếu đã hứa cũng nên thực hiện, anh nhìn Lưu Uyển rồi gật đầu trả lời:“ Được “.
Lưu Uyển nghe anh trả lời liền nở một nụ cười với anh, còn Tề Lạc vẫn thản nhiên lại không hề hay biết vì nụ cười này mà mình sắp gặp rắc rối.
Lưu Uyển:“ Nếu đã vậy thì chúng ta cũng nên bắt đầu luôn thôi nhỉ, nhiệm vụ trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần thoát ra khỏi đây là được. Nếu ra được bên ngoài mà không bị bắt thì coi như thắng “.
Nói rồi cậu nhìn về phía cánh cửa ra, tay thì lấy ra một lá bùa kì lạ, không để cho Tề Lạc kịp phản ứng Lưu Uyển liền sử dụng lá bùa đó lên người Tề Lạc, sau đó dùng lá bùa khác lập tức phá hủy căn hầm bên này.
Đùng... một tiếng âm thanh chuông cảnh báo cũng cùng lúc vang lên, có thể họ đã phát hiện ra điều dị thường. Ngay sau đó Lưu Uyển liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, trước khi còn để lại một câu với Tề Lạc.
Lưu Uyển:“ À nhắc trước là lần này không được phép sử dụng bất kỳ dị năng nào đâu nhé, cuối cùng chúc anh may mắn “.
Tề Lạc bị loạn hành động của Lưu Uyển làm cho lần nữa kinh ngạc, vốn đang thắc mắc nhưng thời gian hiện tại không để anh nghĩ quá nhiều liền nhanh chóng gác nó sang một bên. Tề Lạc vốn định sử dụng dị năng nhưng cuối cùng không thành công. Ánh mắt anh chợt lạnh nhớ ra lúc nãy Lưu Uyển sử dụng cái gì đó vào người mình.
Sâm Ngọc Lĩnh cũng bất ngờ không kém, lúc đầu nhìn thấy tên kia cầm gì đó nó đã có chút cảnh giác, dù sao bản năng của nó cũng mách bảo sắp có chuyện không hay xảy ra, thế là nó cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng, để bảo vệ chủ nhân của mình trong tình huống sắp tới.
Ai mà ngờ tới tên kia vừa sử dụng lá bùa đó, không hiểu sao có một cỗ áp lực khó tả xuất hiện rồi khóa luôn kĩ năng của nó.
Điều này làm sâm Ngọc Lĩnh có chút kinh ngạc, nhìn thấy chủ nhân cũng không thể sử dụng kỹ năng nó cũng bắt đầu hoảng hốt.
Sâm Ngọc Lĩnh:“ Chủ nhân hình như chúng ta bị khóa kĩ năng rồi, hiện tại không thể sử dụng được “. nói rồi nó nhìn xung quanh.
“ Chủ nhân trước đó chúng ta mau rời khỏi đây đã, nếu nơi này mà sập xuống thì toi... “.
Tề Lạc nghe vậy phản ứng lại quay sang hỏi nó:“ Ngươi sẽ đi theo ta có phải không “.
Sâm Ngọc Lĩnh gật đầu đáp:“ Đúng vậy chủ nhân đi đâu thì tôi sẽ đi theo đó “.
Tề Lạc thấy vậy cũng không nói gì thêm, mở túi áo ra ý bảo nó vô trong, sâm Ngọc Lĩnh hiểu ý nhanh chóng chui vào trong. Cũng quên mất việc không phải ai cũng nhìn thấy được nó, trừ vài trường hợp như Lưu Uyển vậy, dù sao cậu cũng không phải người bình thường.
Nên khi Lưu Uyển nhìn thấy nó, sâm Ngọc Lĩnh cũng không nghĩ quá nhiều, cứ tưởng ai ở nơi này cũng sẽ nhìn thấy nó. Thế là Tề Lạc cùng sâm Ngọc Lĩnh nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cùng lúc này nhân viên phát hiện ra căm hầm của họ bị nổ tung, lập tức hoảng hốt ấn nút cảnh báo, theo đó là khi xem camera thấy có bóng người chạy từ đó ra lập tức hiểu ra, liền gọi điện cho giám đốc Ngu.
[ Ông chủ xảy ra chuyện rồi, không biết tại sao cuối tầng hầm A lại nổ tung, chúng tôi phát hiện ra có người đột nhập, ngài mau đến đây đi... ]
Ngu Hạ vốn đang trên đường đến nhà hàng nghe cuộc gọi liền hoảng hốt tức giận nói:“ Cái gì, cậu nói cái gì... mau... mau nhanh chóng bắt tên lại cho tôi, nếu để tôi biết được tên nào làm nhất định phải băm hắn thành trăm mảnh “.
[ Vâng! ]
Cuộc gọi tắt Ngu Hạ không thể bình tĩnh nổi nữa máu muốn dồn lên não, nhìn tài xế thúc giục.
Ngu Hạ:“ Nhanh... nhanh tăng tốc độ... lái xe đến đó nhanh lên...“.
Tài xe nghe vậy biết tình hình không ổn im lặng tăng tốc độ đi đến đó.
Bên này Lưu Uyển sau khi cho nổ căn hầm bên đó liền chạy ra ngoài, lần này cậu không sử dụng bất kỳ kĩ năng nào mà trực tiếp chạy bộ.
Đám người trông coi sau khi nghe thấy chuông cảnh báo, nghe được mệnh lệnh của cấp trên liền nhanh chóng vô trong bắt người.
Đúng lúc này một trong số họ cũng nhìn thấy Lưu Uyển liền kêu lên.
[ Ở đó... tên kia ở đó, qua bắt nó lại! ]
Nói rồi cả đám liền đuổi theo Lưu Uyển, căm hầm này thiết kế không phải quá rộng nhưng lại rất nhiều tầng đường đi lại quanh co, Lưu Uyển thậm chí chạy vộn mà đi nhầm.
Mắt thấy đám người đang đuổi phía sau, Lưu Uyển liền nghĩ muốn chơi đùa với họ chút, cố tình đi càng thêm sai thậm chí mắt thấy đường đã cụt, Lưu Uyển cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào mà đợi bọn họ đến gần thì tặng cho họ một cú đá, rồi lách qua đám người đó một cánh nhanh chóng.
Rồi lại tiếp tục chạy khiến cho đám người đuổi theo Lưu Uyển mệt không thở ra hơi, cuối cùng Lưu Uyển thấy nhàn chán không tiếp tục trêu đùa mà rời khỏi nơi này luôn.
Vừa ra cửa trước mắt là vô số người đứng đó, tiến lên muốn vây bắt Lưu Uyển.
Nhưng đâu có đơn giản như vậy phải biết nói về việc đuổi bắt không ai giỏi hơn Lưu Uyển đâu, từng người bị cậu tiến lên đánh gục bằng tay không.
Càng lúc càng nhiều người bắt đầu tiến lên vây bắt Lưu Uyển nhưng cậu lại không tỏ ra chút sợ nào mà tiếp tục ra tay. Một cú đá tiếp tục được xuất ra khiến người phía trước đau đớn ngã xuống, đụng phải đám người phía sau cả đám liền lập tức ngã xuống.
Lưu Uyển cũng thừa dịp chạy ra khỏi nhà hàng, cậu cứ như vậy chạy không biết mệt đến khi bọn họ đuổi không được nữa thì Lưu Uyển đã mất dấu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.