Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 31
Lục Hải Trịnh
11/03/2024
Lúc bấy giờ Lưu Uyển mới nghiêm túc nhìn về phía đám người nói:“ Rồi vấn đề đã này đã nói xong, vậy nên mấy người còn việc gì nữa không nói thẳng luôn đi, không việc gì thì để tôi nghỉ ngơi “.
Ánh mắt Tề Lạc lúc này nhìn Lưu Uyển càng lúc càng kỳ quái, anh cứ nghĩ tốc độ nói chuyện của Lưu Uyển đã là nhanh lắm rồi. Nhưng mà hình như vấn đề gì cậu đều làm nhanh hơn thì phải. Mà Lưu Uyển thấy họ vẫn không nói gì thế là cậu nhanh chóng gấp gáp tiễn đám người này ra ngoài, xong đó đóng cửa cái dầm. Trước đó còn không quên để Tề Lạc ở lại vì bây giờ cậu còn đang có vấn đề giải quyết.
Bốn người lúc này nhìn cách cửa mà miệng há hốc không nên lời, bởi họ bây giờ rất sốc cực kỳ sốc. Trước đó cứ nghĩ khi phải đối mặt với tên Lưu Uyển này, phải nói chuyện đàm phán rất lâu. Nhưng ai ngờ tới còn chưa đến 5 phút nữa, tuy rằng trước đó Tề Lạc có nhắc Lưu Uyển người này nói chuyện gì cũng ngắn gọn giải quyết rất nhanh, nhưng đâu có ngờ tới nó còn nhanh đến như vậy.
Mà trong đầu bọn họ vốn đã nghĩ ra hàng loạn các câu đáp trả và câu hỏi rồi, chỉ là giờ hình như không cần dùng tới nữa rồi.
Bốn người lúc này quay sang nhìn nhau với ánh mắt đầy phức tạp, cuối cùng Khang Kiện là người lên tiếng trước:“ Trước hết chúng ta rời khỏi đây đã đợi Tề Lạc nói xong thì nói chuyện thêm một lần nữa xem sao “.
Ưng Vệ, Hộ Hùng và Thích An nghe vậy cũng không tỏ ý kiến gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này, vừa đi vừa nghĩ việc vừa rồi mới xảy ra. Quả thực bọn họ đang phải load đống thứ đây …
Tâm tình mỗi người mỗi khác nhưng lúc này bọn họ đều đang nghĩ về con người Lưu Uyển, bởi lần gặp mặt lần đầu này khiến họ phải cực kỳ ấn tượng với Lưu Uyển …
...
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người Tề Lạc nhìn Lưu Uyển không biết tiếp theo cậu định làm gì, mà ánh mắt cậu nhìn anh cứ như muốn giết chết Tề Lạc ngay tại chỗ vậy.
Lưu Uyển ngồi trên chiếc giường rồi nhìn Tề Lạc rồi lại nhìn vào khoảng không, mắt thấy thời gian nhiệm vụ trừng phạt sắp hết, điều này khiến Lưu Uyển khó có thể hít thở thông.
Cậu nhắm mắt lại ngồi thiền tịnh tâm lại tâm trạng của mình cố gắng tìm ra cách giải quyết, thời gian sau đó cứ từ từ đến từng phút từng giây trôi qua.
Bầu không khí trong căng phòng hiện giờ rất yên tĩnh, nhưng không còn mang cảm giác áp bức. Mà là một khoảng không thoải mái đến kỳ là, cũng không biết vì sao Tề Lạc nhìn Lưu Uyển vốn định nói gì đó.
Nhưng nhìn động tác của Lưu Uyển khiến anh không nói tiếp được, anh cứ vậy nhìn cậu chăm chú quan sát con người của cậu lúc này.
Lúc sau âm thanh trong đầu Lưu Uyển cuối cùng cũng vang khiến Lưu Uyển không nhịn được mà run người, liền mở mắt ra …
[ Đinh … Thời gian nhiệm vụ trừng phạt của ký chủ đã hết, do cứ ký chủ không làm theo nhiệm vụ trừng phạt được giao, trừng phạt tiếp theo sẽ được tăng lên. Hệ thống sẽ bắt đầu tự động khống chế ký chủ làm nhiệm vụ trong vòng 3 ngày, thời gian 30 giây sẽ bắt đầu đếm ngược chuẩn bị khống chế …”
“ 30 … 27, 26, …24 …“.
Lưu Uyển:“???“.
Nghe xong thông báo cuối cùng Lưu Uyển không nhịn được mà nhảy cẫng lên, mắt chợt to tỏ vẻ như mình đang nghe nhầm, trong lòng lúc này đang không ngừng gào thét!.
Má ơi chuyện gì vậy aaaa chả qua chỉ là không làm nhiệm vụ 3 lần, giờ trừng phạt tăng lên thành 3 ngày. Má này là muốn chết à aaaa … Không được …không được phải bình tĩnh, bình tĩnh nào Lưu Uyển …
Má …bình tĩnh cái éo nào được.
[ 20 … 18, 17, …”
Mà Tề Lạc lúc này nhìn Lưu Uyển bật dậy trên khuôn mặt vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh của cậu, giờ đây đôi mắt đang không ngừng trợt to. Tay run rẩy nhìn về khoảng không, điều này khiến Tề Lạc không hiểu ra sao.
Đang định lên tiếng thì Lưu Uyển quay sang nhìn Tề Lạc với ánh mắt như muốn chết, sau đó đi đến bám lấy tay anh, khiến Tề Lạc hoang mang không thôi.
Chưa kịp hiểu là chuyện gì thì Tề Lạc đã nghe Lưu Uyển nói.
Lưu Uyển:“ Nếu anh dám cười nhạo tôi mấy ngày sau tôi mà lấy lại được … thì tôi sẽ không tha cho anh đâu …“.
Ngay sau đó không đợi Tề Lạc hiểu ý của câu nói này thì.
Tinh … đôi mắt của Lưu Uyển thay đổi nhìn Tề Lạc với ánh mắt trìu mến, môi mấp mé gọi Tề Lạc …
Lưu Uyển:“ Anh ơi ~~~ em đói ~ anh tìm gì cho em ăn đi ~~ nha nha ~~“.
Tề Lạc:“…” (((;ꏿ_ꏿ;)))
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tề Lạc lúc này khi nghe sau lập tức hóa đá tại chỗ, miệng há hộc nhìn Lưu Uyển như sinh vật ngoài hành tinh …
Anh thật sự không còn lời nào để nói, bởi bây giờ anh không biết nói gì luôn á???.
Còn nội tâm Lưu Uyển lúc này thì lại đang không ngừng gào thét thảm thiết, hiện giờ Lưu Uyển thật muốn đâm đầu chết ngay tại chỗ. Không thể nào chấp nhận mình bị khống chế như thế này, aaaaa… Đây chắc chắn không cậu đúng vậy … không phải cậu … cứ coi như mình đang xem diễn đi.
…. Ôi không xem diễn cái éo gì chứ thân thể, động tác, cảm giác tiếp xúc khi nói chuyện, chân thật như vậy, người khác cái con khỉ … aaaa …
Nếu mà trong lòng Lưu Uyển đang không ngừng đấu tranh tư tưởng thì biểu cảm của Tề Lạc càng khoang chương hơn. Sắc mặt anh thay đổi liên tục, anh nhìn Lưu Uyển nhíu mày nói:“ Cậu …“.
Chưa kịp tiếp thì Lưu Uyển đã bắt đầu giở trò, đôi mắt ướt ướt giọng nói như kiểu bị bắt nạt nói:“ Anh không thương em nữa rồi sao … chả phải bình thường em đói, anh đều sẽ đi lấy cho em à … sao anh không nói gì, có phải anh hết thương em rồi đúng không huhu … “.
Còn Tề Lạc thì kiểu:“???“.
Nói rồi biểu cảm trên khuôn mặt tỏ ra đáng thương nước mắt trào như kiểu sắp chết đến nơi, bầu không khí lúc này lại ái muội không rõ, như hai người là cặp đôi vậy …
Nhưng trong lòng Lưu Uyển thì tức muốn ngất xỉu, vẫn đang không ngừng mắng chửi hệ thống, có lẽ đây là lần đầu tiên Lưu Uyển có phản ứng phong phú như vậy, thậm chí tâm trạng bình tĩnh bao nhiêu năm giờ đây đã hoàn dập tắt, biểu tình kiêu ngạo giờ còn đâu.
Cậu giờ đây thật sự hối hận, hối hận bản thân đã quá coi thường hệ thống này, cứ tưởng nó chỉ là cái hệ thống bình thường, ai ngờ nó còn có thể làm ra chuyện phong phú đến như vậy, nghĩ lại bình thường nó chỉ thông báo nhiệm vụ thôi.
Cũng không tiếc xúc trả lời câu hỏi của Lưu Uyển nhưng giờ đây Lưu Uyển biết rồi, là cái hệ thống này nó không như bề ngoài đâu, còn biết tìm ra điều mình ghét để làm cơ đấy … aaaa, tức quá đi.
Nếu sớm biết như vậy Lưu Uyển sẽ không tham gia cái trò chơi này nữa đâu … bóp … bóp, trong đầu Lưu Uyển lúc này không ngừng tát bản thân mắng chửi mình.
Không được Lưu Uyển à … mày không thể vì vậy mà nghĩ như thế được, sự kiêu ngạo lúc đầu còn đâu, đâu phải chuyện gì mày chưa gặp qua chứ, máu chảy thành sông … nỗi ám ảnh khi thức dậy, đau khổ vô tận …
Đúng vậy có chuyện gì mà Lưu Uyển chưa từng thấy chứ, vậy nên không thể vì việc này chịu thua cái hệ thống này được aaaa …
Nhưng cậu vẫn muốn nói là trước đó thì cậu quả thực làm không biết bao nhiêu chuyện, gặp bao nhiêu chuyện nhưng đó là là đánh đấm, còn về việc ân ái nói chuyện dịu dàng, giả nai … kiểu này thì cậu nhìn người khác làm thôi, chứ nó có phải là cậu làm đâu … Aaaaa …
Ánh mắt Tề Lạc lúc này nhìn Lưu Uyển càng lúc càng kỳ quái, anh cứ nghĩ tốc độ nói chuyện của Lưu Uyển đã là nhanh lắm rồi. Nhưng mà hình như vấn đề gì cậu đều làm nhanh hơn thì phải. Mà Lưu Uyển thấy họ vẫn không nói gì thế là cậu nhanh chóng gấp gáp tiễn đám người này ra ngoài, xong đó đóng cửa cái dầm. Trước đó còn không quên để Tề Lạc ở lại vì bây giờ cậu còn đang có vấn đề giải quyết.
Bốn người lúc này nhìn cách cửa mà miệng há hốc không nên lời, bởi họ bây giờ rất sốc cực kỳ sốc. Trước đó cứ nghĩ khi phải đối mặt với tên Lưu Uyển này, phải nói chuyện đàm phán rất lâu. Nhưng ai ngờ tới còn chưa đến 5 phút nữa, tuy rằng trước đó Tề Lạc có nhắc Lưu Uyển người này nói chuyện gì cũng ngắn gọn giải quyết rất nhanh, nhưng đâu có ngờ tới nó còn nhanh đến như vậy.
Mà trong đầu bọn họ vốn đã nghĩ ra hàng loạn các câu đáp trả và câu hỏi rồi, chỉ là giờ hình như không cần dùng tới nữa rồi.
Bốn người lúc này quay sang nhìn nhau với ánh mắt đầy phức tạp, cuối cùng Khang Kiện là người lên tiếng trước:“ Trước hết chúng ta rời khỏi đây đã đợi Tề Lạc nói xong thì nói chuyện thêm một lần nữa xem sao “.
Ưng Vệ, Hộ Hùng và Thích An nghe vậy cũng không tỏ ý kiến gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này, vừa đi vừa nghĩ việc vừa rồi mới xảy ra. Quả thực bọn họ đang phải load đống thứ đây …
Tâm tình mỗi người mỗi khác nhưng lúc này bọn họ đều đang nghĩ về con người Lưu Uyển, bởi lần gặp mặt lần đầu này khiến họ phải cực kỳ ấn tượng với Lưu Uyển …
...
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người Tề Lạc nhìn Lưu Uyển không biết tiếp theo cậu định làm gì, mà ánh mắt cậu nhìn anh cứ như muốn giết chết Tề Lạc ngay tại chỗ vậy.
Lưu Uyển ngồi trên chiếc giường rồi nhìn Tề Lạc rồi lại nhìn vào khoảng không, mắt thấy thời gian nhiệm vụ trừng phạt sắp hết, điều này khiến Lưu Uyển khó có thể hít thở thông.
Cậu nhắm mắt lại ngồi thiền tịnh tâm lại tâm trạng của mình cố gắng tìm ra cách giải quyết, thời gian sau đó cứ từ từ đến từng phút từng giây trôi qua.
Bầu không khí trong căng phòng hiện giờ rất yên tĩnh, nhưng không còn mang cảm giác áp bức. Mà là một khoảng không thoải mái đến kỳ là, cũng không biết vì sao Tề Lạc nhìn Lưu Uyển vốn định nói gì đó.
Nhưng nhìn động tác của Lưu Uyển khiến anh không nói tiếp được, anh cứ vậy nhìn cậu chăm chú quan sát con người của cậu lúc này.
Lúc sau âm thanh trong đầu Lưu Uyển cuối cùng cũng vang khiến Lưu Uyển không nhịn được mà run người, liền mở mắt ra …
[ Đinh … Thời gian nhiệm vụ trừng phạt của ký chủ đã hết, do cứ ký chủ không làm theo nhiệm vụ trừng phạt được giao, trừng phạt tiếp theo sẽ được tăng lên. Hệ thống sẽ bắt đầu tự động khống chế ký chủ làm nhiệm vụ trong vòng 3 ngày, thời gian 30 giây sẽ bắt đầu đếm ngược chuẩn bị khống chế …”
“ 30 … 27, 26, …24 …“.
Lưu Uyển:“???“.
Nghe xong thông báo cuối cùng Lưu Uyển không nhịn được mà nhảy cẫng lên, mắt chợt to tỏ vẻ như mình đang nghe nhầm, trong lòng lúc này đang không ngừng gào thét!.
Má ơi chuyện gì vậy aaaa chả qua chỉ là không làm nhiệm vụ 3 lần, giờ trừng phạt tăng lên thành 3 ngày. Má này là muốn chết à aaaa … Không được …không được phải bình tĩnh, bình tĩnh nào Lưu Uyển …
Má …bình tĩnh cái éo nào được.
[ 20 … 18, 17, …”
Mà Tề Lạc lúc này nhìn Lưu Uyển bật dậy trên khuôn mặt vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh của cậu, giờ đây đôi mắt đang không ngừng trợt to. Tay run rẩy nhìn về khoảng không, điều này khiến Tề Lạc không hiểu ra sao.
Đang định lên tiếng thì Lưu Uyển quay sang nhìn Tề Lạc với ánh mắt như muốn chết, sau đó đi đến bám lấy tay anh, khiến Tề Lạc hoang mang không thôi.
Chưa kịp hiểu là chuyện gì thì Tề Lạc đã nghe Lưu Uyển nói.
Lưu Uyển:“ Nếu anh dám cười nhạo tôi mấy ngày sau tôi mà lấy lại được … thì tôi sẽ không tha cho anh đâu …“.
Ngay sau đó không đợi Tề Lạc hiểu ý của câu nói này thì.
Tinh … đôi mắt của Lưu Uyển thay đổi nhìn Tề Lạc với ánh mắt trìu mến, môi mấp mé gọi Tề Lạc …
Lưu Uyển:“ Anh ơi ~~~ em đói ~ anh tìm gì cho em ăn đi ~~ nha nha ~~“.
Tề Lạc:“…” (((;ꏿ_ꏿ;)))
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tề Lạc lúc này khi nghe sau lập tức hóa đá tại chỗ, miệng há hộc nhìn Lưu Uyển như sinh vật ngoài hành tinh …
Anh thật sự không còn lời nào để nói, bởi bây giờ anh không biết nói gì luôn á???.
Còn nội tâm Lưu Uyển lúc này thì lại đang không ngừng gào thét thảm thiết, hiện giờ Lưu Uyển thật muốn đâm đầu chết ngay tại chỗ. Không thể nào chấp nhận mình bị khống chế như thế này, aaaaa… Đây chắc chắn không cậu đúng vậy … không phải cậu … cứ coi như mình đang xem diễn đi.
…. Ôi không xem diễn cái éo gì chứ thân thể, động tác, cảm giác tiếp xúc khi nói chuyện, chân thật như vậy, người khác cái con khỉ … aaaa …
Nếu mà trong lòng Lưu Uyển đang không ngừng đấu tranh tư tưởng thì biểu cảm của Tề Lạc càng khoang chương hơn. Sắc mặt anh thay đổi liên tục, anh nhìn Lưu Uyển nhíu mày nói:“ Cậu …“.
Chưa kịp tiếp thì Lưu Uyển đã bắt đầu giở trò, đôi mắt ướt ướt giọng nói như kiểu bị bắt nạt nói:“ Anh không thương em nữa rồi sao … chả phải bình thường em đói, anh đều sẽ đi lấy cho em à … sao anh không nói gì, có phải anh hết thương em rồi đúng không huhu … “.
Còn Tề Lạc thì kiểu:“???“.
Nói rồi biểu cảm trên khuôn mặt tỏ ra đáng thương nước mắt trào như kiểu sắp chết đến nơi, bầu không khí lúc này lại ái muội không rõ, như hai người là cặp đôi vậy …
Nhưng trong lòng Lưu Uyển thì tức muốn ngất xỉu, vẫn đang không ngừng mắng chửi hệ thống, có lẽ đây là lần đầu tiên Lưu Uyển có phản ứng phong phú như vậy, thậm chí tâm trạng bình tĩnh bao nhiêu năm giờ đây đã hoàn dập tắt, biểu tình kiêu ngạo giờ còn đâu.
Cậu giờ đây thật sự hối hận, hối hận bản thân đã quá coi thường hệ thống này, cứ tưởng nó chỉ là cái hệ thống bình thường, ai ngờ nó còn có thể làm ra chuyện phong phú đến như vậy, nghĩ lại bình thường nó chỉ thông báo nhiệm vụ thôi.
Cũng không tiếc xúc trả lời câu hỏi của Lưu Uyển nhưng giờ đây Lưu Uyển biết rồi, là cái hệ thống này nó không như bề ngoài đâu, còn biết tìm ra điều mình ghét để làm cơ đấy … aaaa, tức quá đi.
Nếu sớm biết như vậy Lưu Uyển sẽ không tham gia cái trò chơi này nữa đâu … bóp … bóp, trong đầu Lưu Uyển lúc này không ngừng tát bản thân mắng chửi mình.
Không được Lưu Uyển à … mày không thể vì vậy mà nghĩ như thế được, sự kiêu ngạo lúc đầu còn đâu, đâu phải chuyện gì mày chưa gặp qua chứ, máu chảy thành sông … nỗi ám ảnh khi thức dậy, đau khổ vô tận …
Đúng vậy có chuyện gì mà Lưu Uyển chưa từng thấy chứ, vậy nên không thể vì việc này chịu thua cái hệ thống này được aaaa …
Nhưng cậu vẫn muốn nói là trước đó thì cậu quả thực làm không biết bao nhiêu chuyện, gặp bao nhiêu chuyện nhưng đó là là đánh đấm, còn về việc ân ái nói chuyện dịu dàng, giả nai … kiểu này thì cậu nhìn người khác làm thôi, chứ nó có phải là cậu làm đâu … Aaaaa …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.