Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 32
Lục Hải Trịnh
11/03/2024
Mà tâm trạng của Tề Lạc lúc này có chút khó tin, anh bị Lưu Uyển nắm lấy tay rồi bắt đầu nghe cậu khóc lóc, khiến Tề Lạc khó có thể thoải mái được, anh cố gắng lấy tay Lưu Uyển ra nhưng tay vẫn bị cậu bám chặt không buông.
Tề Lạc liền lên tiếng:“ Lưu Uyển … cậu trước hết bình tĩnh đã, buông tay ra đi …“.
Nhưng Lưu Uyển của bây giờ nào có nghe anh, mà tiếp tục bám chặt lấy Tề Lạc khóc lóc nói, nào là anh không còn thương em nữa, trước kia anh không hề như vậy các kiểu.
Khiến cho Tề Lạc đau đầu không thôi lát sau anh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, Tề Lạc liền quay sang dỗ dành Lưu Uyển, lát sau cuối cùng cậu mới ngừng khóc nháo lại nhưng tay vẫn bám chặt Tề Lạc không buông, anh cũng không có cách nào thoát ra được.
Cả hai ngồi trên giường tay bám lấy nhau động tác nhìn có chút thân mật nhưng khuôn mặt của Tề Lạc bây giờ thì đen sì, không thể hiểu nổi.
Anh liền dò hỏi:“ Lưu Uyển … cậu đây là bị sao vậy “.
Lưu Uyển nghe mà mắt mở to nhưng không tiếp tục khóc nháo mà trả lời:“ Anh nói vậy là sao, em thì bị sao chứ nhưng mà sao anh gọi em là Lưu Uyển, trước kia anh chả phải luôn gọi em là Uyển Uyển sao …“.
Sau đó nói xong đôi mắt lại chợt muốn khóc mếu máo nói:“ Chả lẽ anh không còn thương em nữa,…có phải anh hết thương rồi đúng không huhu …“.
Biểu cảm khuôn mặt Tề Lạc lúc này chợt cứng đờ, khi phải nhìn Lưu Uyển như vậy trong đầu thầm nghĩ: lại nữa rồi ….
Thế là anh nhanh chóng quay qua dỗ dành đủ kiểu, cuối cùng mới khiến Lưu Uyển im lặng lại, mà tâm trạng của Tề Lạc không còn bình thường nổi nữa rồi. Não anh hiện giờ đã bắt đầu rối tung cả lên, anh im lặng thở dài nghĩ rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra.
Nhắc đến điều này trước khi Lưu Uyển thay đổi hình cậu có nói anh một câu, gì mà nếu dám cười nhạo cậu thì sau này mấy ngày sau mà lấy lại được … nhưng mà lấy lại được cái gì, trong đầu Tề Lạc lúc này không ngừng xoắn súy, đột nhiên anh nghĩ tới gì đó.
Chả lẽ đây là nhân cách thứ hai của cậu??? … nghĩ tới nó Tề Lạc như chợt tỉnh ngộ, bởi trước kia anh cũng gặp trường hợp này rồi. Hiện giờ thấy Lưu Uyển thay đổi như vậy thì liền nghĩ tới nó, thật ra không phải không có khả năng này vì những lời nói trước đó của cậu quả thực giống như muốn nói, đó không phải cậu nhưng cũng là cậu.
Vậy nên trong trường hợp này có khi quả thực là nhân cách thứ hai đi, nếu không thì tại sao Lưu Uyển lại thay đổi như vậy chứ … mà nghĩ lại kiếp trước Lưu Uyển từng có tính khá trẻ con, thường xuyên bám theo anh. Có lần gọi cậu mà Lưu Uyển đều muốn anh gọi là Uyển Uyển nhưng thời điểm đó Tề Lạc lại không hề quan tâm mà bỏ qua. Giờ nghĩ lại chắc do Lưu Uyển gặp phải chuyện gì đó giờ đây mới có tính cách như vậy.
Nếu không sao cậu lại không giống trước đây, mà tính cách thứ hai này lại khá giống với trước kia nhỉ, ừm chỉ là hình như hơn lố thì phải …
Nếu để Lưu Uyển hiện giờ biết suy nghĩ này của Tề Lạc, sẽ không ngừng cảm khoái trình độ não bổ của nhân vật chính, mà cậu cũng sẽ không ngừng mắng trình độ vô liêm sỉ này của hệ thống, thế mà dám điều khiển cơ thể cậu nói ra thứ sến súa như vậy.
Làm cho Lưu Uyển tức mà không làm gì được, cậu nào còn bình tĩnh kiêu căng như trước được nữa chứ, hiện giờ cậu hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống …
Aaaaa đúng là hệ thống báo đời … không đúng là trò chơi báo đời, nó chắc đến đề hành cậu đây mà. Tuy cậu đã biết trò chơi này không đơn giản rồi, chỉ là không ngờ tới nó còn chơi theo kiểu này. Trong lòng Lưu Uyển nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đúng là mở mang thêm được một kiến thức mới mà.
Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ Tề Lạc liền kết luận cho rằng đây là nhân cách thứ hai của cậu, biết là thế anh cũng nhìn cậu nghiêm túc hơn. Đang định mở miệng hỏi gì đó thì đột ngột bụng của cậu kêu lên … òi …ọt …
Khuôn mặt Lưu Uyển lúc này chợt đỏ ửng nhìn Tề Lạc với ánh mắt ướt át nói:“ Anh ơi ~~ em đói ~“.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau Tề Lạc nhìn Lưu Uyển, Lưu Uyển nhìn anh với vẻ mặt đầy mong chờ khiến anh có chút cạn lời.
Bởi anh cũng không ngờ tới cậu nói mình đói là thật, tuy nghe giọng nũng nịu của cậu hơn có chút khiến anh không quá thích ứng được. Nhưng quả thực phải nói anh không hề có chút phản cảm, chỉ là giờ đây cảm thấy mới lạ bất ngờ chăng!.
Vậy là Tề Lạc liền đứng dậy mà Lưu Uyển lúc này bám lấy cánh tay anh cũng đứng dậy theo. Anh nhìn cậu rồi lại nhìn cánh tay của mình xong đó thở dài nói.
Tề Lạc:“ Trước hết … cậu …” chữ cậu chưa kịp nói xong thì đôi mắt Lưu Uyển lại bắt đầu dở chứng.
Tề Lạc lúc này kiểu:“…”
Cuối cùng Tề Lạc phải chấp nhận hiện thực mà thay đổi cách nói:“ Ừm … Uyển Uyển trước hết em buông tay ra trước được không … anh đi lấy đồ ăn cho em “.
Mà Lưu Uyển nghe vậy cũng không vì thế buông tay, liền lắc đầu nói:“ Em muốn đi cùng anh “.
Tề Lạc nghe vậy nói trong lòng thở dài nhưng anh cũng không có nghe cậu, bởi anh biết lúc này mà dẫn cậu ra ngoài thật, xong tay còn bám lấy nhau thì đồng đội anh nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào chứ.
Có thể nói vẻ mặt Tề Lạc trong ngày hôm này thay đổi rất phong phú, từ bối rối, khó tin xong lại thành bất đắc dĩ. Anh lắc đầu thở dài trong lòng không tiếp tục đôi co với Lưu Uyển mà ngồi xuống.
Đang loay hoay không biết phải làm sao thì anh chợt nghĩ ra gì đó liền cầm lấy máy truyền tin lên, gọi cho bên nhà bếp dặn dò. Quả nhiên lát sau tiếng gõ cửa cuối cùng được vang lên, Tề Lạc nhanh chóng đứng dậy thấy thế Lưu Uyển cũng đứng dậy theo, chỉ là lần này tay cậu không còn bám vào khuỷu tay anh nữa, mà bám vào góc áo sau đó đi theo anh, im lặng không nói gì cả.
Cánh cửa vừa mở ra A Hoài - đồng đội trong căn cứ, cũng coi là đàn em vì Tề Lạc là người đứng đầu trong căn cứ nên hay được gọi là lão đại) A Hoài nhìn thấy lão đại của mình rồi lại nhìn Lưu Uyển bên cạnh đôi mắt cậu lúc này sưng vù, ánh mắt còn ướt át nhìn lão đại của hắn, khiến trong đầu A Hoài lúc này chợt hoảng hốt.
Mở miệng nói:“ Lão đại … đồ ăn gọi …“.
Chưa kịp nói thêm gì Tề Lạc ngay sau đó nhanh chóng lấy đồ liền đóng cửa cái dầm.
A Hoài:“…”
Cuối cùng để lại A Hoài ở ngoài cửa không biết diễn tả cảm xúc lúc này ra sao, mắt thấy lão đại cũng đã lấy đồ hắn cũng không tiếp tục đứng đó mà liền rời đi, trước đó còn không quên vừa đi vừa nghĩ chuyện vừa mới xảy.
Thế là não bộ bắt đầu xoay chuyển càng nghĩ tới càng theo hướng kì lạ, nhớ lại đôi mắt của Lưu Uyển lúc đó đỏ hoe, xong một bên góc áo của lão đại còn bị Lưu Uyển bám lấy, suy nghĩ vừa đến khiến đại não hắn chợt nghĩ tới điều gì đó miệng thốt lên:“ Không phải chứ!!“.
Mà không biết từ bao giờ Ưng Vệ từ đâu chui ra đập tay vai lên A Hoài nói:“ Làm gì vậy …“.
A Hoài lúc này chợt giật mình nhìn Ưng Vệ trong lòng thầm nghĩ toi rồi, thế khuôn mặt mỉm cười lắp bắp nói:“ Không … Không có gì “.
Ưng Vệ thấy vậy cũng không hỏi nhiều nhìn A Hoài nói:“ Vừa nãy mới đi đâu vậy tôi tìm cậu nãy giờ rồi đó “. ( nãy giờ của Ưng Vệ là chưa tới 3 phút ))
A Hoài nghe vậy liền lắp bắp giải thích:“ Nãy … tôi được nhờ mang đồ ăn cho lão đại … giờ mới quay lại, chứ không phải có ý trốn việc đâu “.
Tề Lạc liền lên tiếng:“ Lưu Uyển … cậu trước hết bình tĩnh đã, buông tay ra đi …“.
Nhưng Lưu Uyển của bây giờ nào có nghe anh, mà tiếp tục bám chặt lấy Tề Lạc khóc lóc nói, nào là anh không còn thương em nữa, trước kia anh không hề như vậy các kiểu.
Khiến cho Tề Lạc đau đầu không thôi lát sau anh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, Tề Lạc liền quay sang dỗ dành Lưu Uyển, lát sau cuối cùng cậu mới ngừng khóc nháo lại nhưng tay vẫn bám chặt Tề Lạc không buông, anh cũng không có cách nào thoát ra được.
Cả hai ngồi trên giường tay bám lấy nhau động tác nhìn có chút thân mật nhưng khuôn mặt của Tề Lạc bây giờ thì đen sì, không thể hiểu nổi.
Anh liền dò hỏi:“ Lưu Uyển … cậu đây là bị sao vậy “.
Lưu Uyển nghe mà mắt mở to nhưng không tiếp tục khóc nháo mà trả lời:“ Anh nói vậy là sao, em thì bị sao chứ nhưng mà sao anh gọi em là Lưu Uyển, trước kia anh chả phải luôn gọi em là Uyển Uyển sao …“.
Sau đó nói xong đôi mắt lại chợt muốn khóc mếu máo nói:“ Chả lẽ anh không còn thương em nữa,…có phải anh hết thương rồi đúng không huhu …“.
Biểu cảm khuôn mặt Tề Lạc lúc này chợt cứng đờ, khi phải nhìn Lưu Uyển như vậy trong đầu thầm nghĩ: lại nữa rồi ….
Thế là anh nhanh chóng quay qua dỗ dành đủ kiểu, cuối cùng mới khiến Lưu Uyển im lặng lại, mà tâm trạng của Tề Lạc không còn bình thường nổi nữa rồi. Não anh hiện giờ đã bắt đầu rối tung cả lên, anh im lặng thở dài nghĩ rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra.
Nhắc đến điều này trước khi Lưu Uyển thay đổi hình cậu có nói anh một câu, gì mà nếu dám cười nhạo cậu thì sau này mấy ngày sau mà lấy lại được … nhưng mà lấy lại được cái gì, trong đầu Tề Lạc lúc này không ngừng xoắn súy, đột nhiên anh nghĩ tới gì đó.
Chả lẽ đây là nhân cách thứ hai của cậu??? … nghĩ tới nó Tề Lạc như chợt tỉnh ngộ, bởi trước kia anh cũng gặp trường hợp này rồi. Hiện giờ thấy Lưu Uyển thay đổi như vậy thì liền nghĩ tới nó, thật ra không phải không có khả năng này vì những lời nói trước đó của cậu quả thực giống như muốn nói, đó không phải cậu nhưng cũng là cậu.
Vậy nên trong trường hợp này có khi quả thực là nhân cách thứ hai đi, nếu không thì tại sao Lưu Uyển lại thay đổi như vậy chứ … mà nghĩ lại kiếp trước Lưu Uyển từng có tính khá trẻ con, thường xuyên bám theo anh. Có lần gọi cậu mà Lưu Uyển đều muốn anh gọi là Uyển Uyển nhưng thời điểm đó Tề Lạc lại không hề quan tâm mà bỏ qua. Giờ nghĩ lại chắc do Lưu Uyển gặp phải chuyện gì đó giờ đây mới có tính cách như vậy.
Nếu không sao cậu lại không giống trước đây, mà tính cách thứ hai này lại khá giống với trước kia nhỉ, ừm chỉ là hình như hơn lố thì phải …
Nếu để Lưu Uyển hiện giờ biết suy nghĩ này của Tề Lạc, sẽ không ngừng cảm khoái trình độ não bổ của nhân vật chính, mà cậu cũng sẽ không ngừng mắng trình độ vô liêm sỉ này của hệ thống, thế mà dám điều khiển cơ thể cậu nói ra thứ sến súa như vậy.
Làm cho Lưu Uyển tức mà không làm gì được, cậu nào còn bình tĩnh kiêu căng như trước được nữa chứ, hiện giờ cậu hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống …
Aaaaa đúng là hệ thống báo đời … không đúng là trò chơi báo đời, nó chắc đến đề hành cậu đây mà. Tuy cậu đã biết trò chơi này không đơn giản rồi, chỉ là không ngờ tới nó còn chơi theo kiểu này. Trong lòng Lưu Uyển nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đúng là mở mang thêm được một kiến thức mới mà.
Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ Tề Lạc liền kết luận cho rằng đây là nhân cách thứ hai của cậu, biết là thế anh cũng nhìn cậu nghiêm túc hơn. Đang định mở miệng hỏi gì đó thì đột ngột bụng của cậu kêu lên … òi …ọt …
Khuôn mặt Lưu Uyển lúc này chợt đỏ ửng nhìn Tề Lạc với ánh mắt ướt át nói:“ Anh ơi ~~ em đói ~“.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau Tề Lạc nhìn Lưu Uyển, Lưu Uyển nhìn anh với vẻ mặt đầy mong chờ khiến anh có chút cạn lời.
Bởi anh cũng không ngờ tới cậu nói mình đói là thật, tuy nghe giọng nũng nịu của cậu hơn có chút khiến anh không quá thích ứng được. Nhưng quả thực phải nói anh không hề có chút phản cảm, chỉ là giờ đây cảm thấy mới lạ bất ngờ chăng!.
Vậy là Tề Lạc liền đứng dậy mà Lưu Uyển lúc này bám lấy cánh tay anh cũng đứng dậy theo. Anh nhìn cậu rồi lại nhìn cánh tay của mình xong đó thở dài nói.
Tề Lạc:“ Trước hết … cậu …” chữ cậu chưa kịp nói xong thì đôi mắt Lưu Uyển lại bắt đầu dở chứng.
Tề Lạc lúc này kiểu:“…”
Cuối cùng Tề Lạc phải chấp nhận hiện thực mà thay đổi cách nói:“ Ừm … Uyển Uyển trước hết em buông tay ra trước được không … anh đi lấy đồ ăn cho em “.
Mà Lưu Uyển nghe vậy cũng không vì thế buông tay, liền lắc đầu nói:“ Em muốn đi cùng anh “.
Tề Lạc nghe vậy nói trong lòng thở dài nhưng anh cũng không có nghe cậu, bởi anh biết lúc này mà dẫn cậu ra ngoài thật, xong tay còn bám lấy nhau thì đồng đội anh nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào chứ.
Có thể nói vẻ mặt Tề Lạc trong ngày hôm này thay đổi rất phong phú, từ bối rối, khó tin xong lại thành bất đắc dĩ. Anh lắc đầu thở dài trong lòng không tiếp tục đôi co với Lưu Uyển mà ngồi xuống.
Đang loay hoay không biết phải làm sao thì anh chợt nghĩ ra gì đó liền cầm lấy máy truyền tin lên, gọi cho bên nhà bếp dặn dò. Quả nhiên lát sau tiếng gõ cửa cuối cùng được vang lên, Tề Lạc nhanh chóng đứng dậy thấy thế Lưu Uyển cũng đứng dậy theo, chỉ là lần này tay cậu không còn bám vào khuỷu tay anh nữa, mà bám vào góc áo sau đó đi theo anh, im lặng không nói gì cả.
Cánh cửa vừa mở ra A Hoài - đồng đội trong căn cứ, cũng coi là đàn em vì Tề Lạc là người đứng đầu trong căn cứ nên hay được gọi là lão đại) A Hoài nhìn thấy lão đại của mình rồi lại nhìn Lưu Uyển bên cạnh đôi mắt cậu lúc này sưng vù, ánh mắt còn ướt át nhìn lão đại của hắn, khiến trong đầu A Hoài lúc này chợt hoảng hốt.
Mở miệng nói:“ Lão đại … đồ ăn gọi …“.
Chưa kịp nói thêm gì Tề Lạc ngay sau đó nhanh chóng lấy đồ liền đóng cửa cái dầm.
A Hoài:“…”
Cuối cùng để lại A Hoài ở ngoài cửa không biết diễn tả cảm xúc lúc này ra sao, mắt thấy lão đại cũng đã lấy đồ hắn cũng không tiếp tục đứng đó mà liền rời đi, trước đó còn không quên vừa đi vừa nghĩ chuyện vừa mới xảy.
Thế là não bộ bắt đầu xoay chuyển càng nghĩ tới càng theo hướng kì lạ, nhớ lại đôi mắt của Lưu Uyển lúc đó đỏ hoe, xong một bên góc áo của lão đại còn bị Lưu Uyển bám lấy, suy nghĩ vừa đến khiến đại não hắn chợt nghĩ tới điều gì đó miệng thốt lên:“ Không phải chứ!!“.
Mà không biết từ bao giờ Ưng Vệ từ đâu chui ra đập tay vai lên A Hoài nói:“ Làm gì vậy …“.
A Hoài lúc này chợt giật mình nhìn Ưng Vệ trong lòng thầm nghĩ toi rồi, thế khuôn mặt mỉm cười lắp bắp nói:“ Không … Không có gì “.
Ưng Vệ thấy vậy cũng không hỏi nhiều nhìn A Hoài nói:“ Vừa nãy mới đi đâu vậy tôi tìm cậu nãy giờ rồi đó “. ( nãy giờ của Ưng Vệ là chưa tới 3 phút ))
A Hoài nghe vậy liền lắp bắp giải thích:“ Nãy … tôi được nhờ mang đồ ăn cho lão đại … giờ mới quay lại, chứ không phải có ý trốn việc đâu “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.