Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 33
Lục Hải Trịnh
11/03/2024
Nhận được câu trả lời điều này khiến Ưng Vệ hơn ngoài ý muốn trong lòng suy nghĩ gì đó mà nhíu lông mày.
Mà A Hoài thấy Ưng Vệ nhíu mày lông mày hắn có hơn hoang mang, tưởng mình nói sai nhưng ngay sau đó Ưng Vệ lẩm nói:“ Trước giờ Tề Lạc có bao giờ gọi đồ ăn đâu … chả phải hay ra ngoài ăn sao “.
Nghĩ đến đây Ưng Vệ liền nhìn A Hoài hỏi:“ Là đưa qua phòng nào vậy “.
A Hoài nghe vậy trả lời:“ Là tầng 5 số 16 … “.
Biểu cảm trên khuôn mặt Ưng Vệ lúc này hơn ngoài ý muốn chợt nghĩ tới phòng đó không phải của Lưu Uyển đang ở sao, đúng rồi nãy giờ bọn họ vốn định đợi Tề Lạc quay lại bàn chuyện nhưng hiện giờ tình huống bên ngoài không ổn lắm nên phải bận bịu. Giờ cũng quên mất tiêu ai ngờ sao Tề Lạc lại ở đó lâu như vậy chứ, giờ này còn chưa ra lại còn đi gọi đồ ăn …
Ưng Vệ nghĩ tới đây trong đầu nghĩ tới gì đó vộn lắc đầu, nhìn A Hoài ngơ ngác đang im lặng cũng không tiếp tục nói:“ Cậu đi cùng tôi một chuyến “.
Sau đó liền quay đi mà A Hoài thấy thế không hỏi gì đi theo Ưng Vệ, trong càng xoắn xuýt.
Bên này trong căn phòng Tề Lạc sau khi lấy đồ ăn liền đưa cho Lưu Uyển, Lưu Uyển vừa nhìn thấy thế đôi mắt lúc này chợt mở to ánh mắt long lanh nhìn bàn đồ ăn, rồi lại nhìn anh khiến Tề Lạc bị nhìn mà rất muốn che mặt cậu lại.
Tề Lạc lên tiếng hỏi:“ Sao không ăn đi, anh lấy cho em rồi đó “.
Lưu Uyển nghe vậy nhưng vẫn không động đậy, vừa nhìn Tề Lạc rồi lại nhìn bàn thức ăn nói:“ Anh bón cho em đi “.
Tề Lạc:“…”
Nghe xong câu này mà biểu cảm trên khuôn mặt Tề Lạc lại lẫn nữa cứng đờ ra, nhanh sau đó anh cố lấy được bình tĩnh hoảng hốt nói:“ Không được, em lớn rồi phải tự ăn chứ không thể để anh bón được …“. xong rồi nghĩ tới gì đó mà nói thêm “ ngoan … em tự ăn đi
… ăn xong rồi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp “.
Lưu Uyển nghe thấy thế liền bĩu môi tuy có chút hụt hẫng nhưng vẫn ngoan ngoãn tự cầm lấy đũa mà bắt đầu ăn, còn Tề Lạc thì nhìn cậu nghe lời mà trong lòng liền thở phào, một lát sau anh định đứng dậy thì Lưu Uyển cũng bật dậy theo.
Khuôn mặt Tề Lạc lúc này khó có thể nói lên điều gì, Lưu Uyển đã lên tiếng:“ Anh đi đâu “.
Tề Lạc trả lời:“ Anh ra ngoài một chút em cứ ngồi ở đây ăn cơm đi … “.
Chưa kịp nói xong thì Lưu Uyển đã bám lấy tay anh, không cho anh đi còn nói:“ Không được, em cũng muốn đi theo “.
Có lẽ biết Lưu Uyển vẫn muốn bám dính lấy mình trong lòng Tề Lạc lúc này có chút không ổn lắm, bởi hiện giờ anh còn có chuyện phải giải quyết, chứ không thể ở đây lâu được. Mà Lưu Uyển hiện tại thành ra như vậy sao anh có thể cho cậu đi theo chứ.
Thế là anh nói:“ Uyển Uyển anh ra ngoài một chút lát nữa sẽ về, em cứ ở đây đợi đi không lâu đâu … em …“.
Chưa kịp nói xong Lưu Uyển thì khuôn mặt chợt rũ xuống, đôi mắt lại bắt đầu ướt át khiến Tề Lạc không biết phải làm sao.
Mà trong nội tâm của Lưu Uyển lúc này thì đang không ngừng gào thét, má ơi hệ thống, … hệ thống ngươi không thể điều khiển như thế được aaaaa… Đấy không phải ta … vẻ mặt hành động đáng ghét đó là sao chứ, … ngươi … hệ thống ngươi không thể làm như vậy, mau dừng lại cho ta … aaa
Đúng rồi còn ngươi nữa sao ngươi có thể làm vẻ mặt như thế, tên Tề Lạc chết tiệt đứng đây dây dưa thế làm gì, cứ trực tiếp mặc kệ là được mà … a trời đấy ơi, làm ơn đi … tôi không muốn nhìn nữa đâu … giờ có thể trực tiếp phong bế linh hồn được không trời …
Ngay sau đó Lưu Uyển lại nhìn thấy hành động càng lúc càng lố hơn khiến cậu không thể thở nổi nữa, trong thầm chửi rủa hệ thống.
Má cái hệ thống chết tiệt này … aaaaa sao ngươi vẫn tiếp thế hả … má không nhịn nổi nữa rồi cái hệ thống này, cứ chờ đó mà xem nếu để tôi tìm được điểm yếu của mi thì sau này mi sẽ không yên ổn đâu.
Mà hệ thống lúc này nghe Lưu Uyển không ngừng chửi rủa nó, nó cũng chả bỏ qua, mà tiếp tục quá đáng hơn mặc kệ Lưu Uyển có uy hiếp cỡ nào thì nó cũng không sợ đâu. Tuy nó không nói nhiều nhưng dù sao trong trò chơi Du Mộng này đều có hệ thống cao cấp hết.
Chúng nó được tạo ra với mục đích yêu cầu giao nhiệm vụ và giám sát hoàn thành chức trách giao cho kí chủ, đừng chỉ nhìn nó chỉ biết mỗi thông báo không mà khinh thường nó nhé, bởi nó biết rất rõ cảm xúc, hành động của con người là biểu thị cho điều gì, bởi nó cũng có cảm xúc gần giống con người đó, đặc biệt nó có thể điều tra thông tin rất rõ về kí chủ của mình.
Kí chủ mà không hoàn thành nhiệm vụ thì nó sẽ dùng thứ kí chủ sợ hay ghét nhất mà đưa thành nhiệm vụ trừng phạt, có thể nói chức năng cũng là một nỗi sợ đi. Nhưng chưa dừng lại ở đó vì bí mật đằng sau trò chơi này được đưa ra không phải đơn giản mỗi thế đâu.
Còn là gì thì sau này Lưu Uyển sẽ nhanh chóng biết thôi …
...
Lát sau cuối cùng Tề Lạc mãi mới có thể dỗ dành Lưu Uyển đi ngủ thì anh mới có thể ra ngoài, khuôn mặt anh lúc này đầy mệt mỏi từ từ đi tìm đồng đội của mình.
Hộ Hùng nhìn thấy Tề Lạc liền vui vẻ chút nói:“ Anh Tề Lạc cuối cùng anh cũng đến, mọi người đang đợi anh đó … “.
Chưa nói xong Hộ Hùng liền thấy sắc mặt Tề Lạc lúc này hơn kém hắn liền hỏi:“ Sao sắc mặt anh kém vậy, chả lẽ xảy ra chuyện gì lớn sao “.
Tề Lạc nghe Hộ Hùng nói vậy liền lắc đầu trả lời:“ Không có gì, chúng ta vô trong trước đã rồi nói “.
Hộ Hùng thấy vậy cũng không lên tiếng hỏi nữa, bởi tâm trạng của hắn lúc này cũng không tốt lắm. Phải nói tình huống hiện giờ không ai rảnh rỗi nữa, thế giới bên ngoài đang gặp nguy hiểm, bọn họ cũng bắt đầu phải bận rộn hơn. Nên hiện giờ cho dù thắc mắc nhưng cũng không cố gắng hỏi nhiều.
5 phút sau trong căn phòng bí mật cả 5 người đều có mặt đầy đủ, Khang Kiện lúc này nhìn vào Tề Lạc mà lên tiếng trước:“ Tề Lạc tình huống bây giờ đúng như cậu nói các đường giao thông, toàn nhà gần như bị phá hủy, lần đầu thức tỉnh nên rất nhiều không biết cách kiểu soát, chưa dừng lại ở đó các tội phạm nguy hiểm đang không ngừng chạy trốn, phá hủy mọi thứ khiến nó trở nên loạn càng thêm loạn. Mà mấy người cậu bảo bọn tôi tìm nhưng hiện tại cũng không rõ tung tính, đến ngay cả phòng thí nghiệm bên thành phố F trước đó cậu nói cũng xảy ra chuyện rồi “.
Thích An nghe vậy lúc này cũng thở dài nói tiếp:“ Không chỉ việc này mà đập thủy điện bên khu vực Hàng Bạc cũng bị phá hủy, tình bên đó vì nước lũ đang không ngừng dâng trào, nhiều đã phải thiệt mạng, thậm chí ngay bên thành phố khác cũng gặp chuyện. Tôi e rằng tình hình này không ổn nguy cơ cành lúc này càng tăng cao. Nếu chúng ta không giải quyết thì hậu quả khó có thế lường trước được “.
Ưng Vệ và Hộ Hùng bên cạnh nghe vậy cũng im lặng sắc mặt cũng không tốt lắm, bọn nhìn Tề Lạc chờ đợi anh trả lời tiếp theo.
Mà Tề Lạc nghe xong cũng không ngoài ý muốn, chỉ là hình như chuyện ngày càng lớn, trước đã làm cho họ không kịp trở tay rồi, giờ tình huống hiện tại càng lúc càng khó khăn hơn, khiến nghĩ đến lời Lưu Uyển nói, anh đưa tay lên xoa ấn đường rồi khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc lại.
Tề Lạc:“ Trước hết chúng ta tạm hoãn lại kế hoạch đừng ai đi ra ngoài vào vài ngày tới, cũng không cần tìm người hay cứu giúp nữa “.
Cả 4 người nghe xong câu trả lời của Tề Lạc thì hơn ngoài ý muốn khó hiểu nhìn anh.
Ưng Vệ nói:“ Sao lại hoãn chả phải trước đó đã nói phải ra ngoài giúp đỡ, kiểm soát lại tình hình sao, nếu thật sự hoãn lại thì e là không hay lắm “.
Hộ Hùng nghe vậy cũng gật đầu suy nghĩ không hiểu ra sao.
Mà Tề Lạc liền giải thích:“ Trước đó như mọi người đã thấy tình hình nó không giống trước đó tôi đã nói, thậm chí là tồn tệ hơn gấp nhiều. Mà chúng ta thì ít người nếu thật sự ra ngoài vào lúc này, không những chả giúp được gì mà ngay cả bản thân cũng gặp nguy hiểm. Cho nên theo tôi thấy chúng ta nên thay đổi kế hoạch, nếu muốn tìm cách cứu thế giới này thì trước hết chúng ta ít nhất phải bảo vệ tính mạng của mình trước đã, còn việc sau đó xem tình hình rồi làm sau “.
Đám người nghe Tề Lạc nói xong liền im lặng bọn họ suy xét lại tình huống cũng hiểu dụng ý của Tề Lạc, quả thực tình hình hiện giờ không thích hợp để làm việc, cho dù trước đó đã bàn bạc kĩ nhưng nếu như những gì trước đó gặp phải, chả phải là mọi chuyện sẽ thành công cốc sao.
Mà A Hoài thấy Ưng Vệ nhíu mày lông mày hắn có hơn hoang mang, tưởng mình nói sai nhưng ngay sau đó Ưng Vệ lẩm nói:“ Trước giờ Tề Lạc có bao giờ gọi đồ ăn đâu … chả phải hay ra ngoài ăn sao “.
Nghĩ đến đây Ưng Vệ liền nhìn A Hoài hỏi:“ Là đưa qua phòng nào vậy “.
A Hoài nghe vậy trả lời:“ Là tầng 5 số 16 … “.
Biểu cảm trên khuôn mặt Ưng Vệ lúc này hơn ngoài ý muốn chợt nghĩ tới phòng đó không phải của Lưu Uyển đang ở sao, đúng rồi nãy giờ bọn họ vốn định đợi Tề Lạc quay lại bàn chuyện nhưng hiện giờ tình huống bên ngoài không ổn lắm nên phải bận bịu. Giờ cũng quên mất tiêu ai ngờ sao Tề Lạc lại ở đó lâu như vậy chứ, giờ này còn chưa ra lại còn đi gọi đồ ăn …
Ưng Vệ nghĩ tới đây trong đầu nghĩ tới gì đó vộn lắc đầu, nhìn A Hoài ngơ ngác đang im lặng cũng không tiếp tục nói:“ Cậu đi cùng tôi một chuyến “.
Sau đó liền quay đi mà A Hoài thấy thế không hỏi gì đi theo Ưng Vệ, trong càng xoắn xuýt.
Bên này trong căn phòng Tề Lạc sau khi lấy đồ ăn liền đưa cho Lưu Uyển, Lưu Uyển vừa nhìn thấy thế đôi mắt lúc này chợt mở to ánh mắt long lanh nhìn bàn đồ ăn, rồi lại nhìn anh khiến Tề Lạc bị nhìn mà rất muốn che mặt cậu lại.
Tề Lạc lên tiếng hỏi:“ Sao không ăn đi, anh lấy cho em rồi đó “.
Lưu Uyển nghe vậy nhưng vẫn không động đậy, vừa nhìn Tề Lạc rồi lại nhìn bàn thức ăn nói:“ Anh bón cho em đi “.
Tề Lạc:“…”
Nghe xong câu này mà biểu cảm trên khuôn mặt Tề Lạc lại lẫn nữa cứng đờ ra, nhanh sau đó anh cố lấy được bình tĩnh hoảng hốt nói:“ Không được, em lớn rồi phải tự ăn chứ không thể để anh bón được …“. xong rồi nghĩ tới gì đó mà nói thêm “ ngoan … em tự ăn đi
… ăn xong rồi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp “.
Lưu Uyển nghe thấy thế liền bĩu môi tuy có chút hụt hẫng nhưng vẫn ngoan ngoãn tự cầm lấy đũa mà bắt đầu ăn, còn Tề Lạc thì nhìn cậu nghe lời mà trong lòng liền thở phào, một lát sau anh định đứng dậy thì Lưu Uyển cũng bật dậy theo.
Khuôn mặt Tề Lạc lúc này khó có thể nói lên điều gì, Lưu Uyển đã lên tiếng:“ Anh đi đâu “.
Tề Lạc trả lời:“ Anh ra ngoài một chút em cứ ngồi ở đây ăn cơm đi … “.
Chưa kịp nói xong thì Lưu Uyển đã bám lấy tay anh, không cho anh đi còn nói:“ Không được, em cũng muốn đi theo “.
Có lẽ biết Lưu Uyển vẫn muốn bám dính lấy mình trong lòng Tề Lạc lúc này có chút không ổn lắm, bởi hiện giờ anh còn có chuyện phải giải quyết, chứ không thể ở đây lâu được. Mà Lưu Uyển hiện tại thành ra như vậy sao anh có thể cho cậu đi theo chứ.
Thế là anh nói:“ Uyển Uyển anh ra ngoài một chút lát nữa sẽ về, em cứ ở đây đợi đi không lâu đâu … em …“.
Chưa kịp nói xong Lưu Uyển thì khuôn mặt chợt rũ xuống, đôi mắt lại bắt đầu ướt át khiến Tề Lạc không biết phải làm sao.
Mà trong nội tâm của Lưu Uyển lúc này thì đang không ngừng gào thét, má ơi hệ thống, … hệ thống ngươi không thể điều khiển như thế được aaaaa… Đấy không phải ta … vẻ mặt hành động đáng ghét đó là sao chứ, … ngươi … hệ thống ngươi không thể làm như vậy, mau dừng lại cho ta … aaa
Đúng rồi còn ngươi nữa sao ngươi có thể làm vẻ mặt như thế, tên Tề Lạc chết tiệt đứng đây dây dưa thế làm gì, cứ trực tiếp mặc kệ là được mà … a trời đấy ơi, làm ơn đi … tôi không muốn nhìn nữa đâu … giờ có thể trực tiếp phong bế linh hồn được không trời …
Ngay sau đó Lưu Uyển lại nhìn thấy hành động càng lúc càng lố hơn khiến cậu không thể thở nổi nữa, trong thầm chửi rủa hệ thống.
Má cái hệ thống chết tiệt này … aaaaa sao ngươi vẫn tiếp thế hả … má không nhịn nổi nữa rồi cái hệ thống này, cứ chờ đó mà xem nếu để tôi tìm được điểm yếu của mi thì sau này mi sẽ không yên ổn đâu.
Mà hệ thống lúc này nghe Lưu Uyển không ngừng chửi rủa nó, nó cũng chả bỏ qua, mà tiếp tục quá đáng hơn mặc kệ Lưu Uyển có uy hiếp cỡ nào thì nó cũng không sợ đâu. Tuy nó không nói nhiều nhưng dù sao trong trò chơi Du Mộng này đều có hệ thống cao cấp hết.
Chúng nó được tạo ra với mục đích yêu cầu giao nhiệm vụ và giám sát hoàn thành chức trách giao cho kí chủ, đừng chỉ nhìn nó chỉ biết mỗi thông báo không mà khinh thường nó nhé, bởi nó biết rất rõ cảm xúc, hành động của con người là biểu thị cho điều gì, bởi nó cũng có cảm xúc gần giống con người đó, đặc biệt nó có thể điều tra thông tin rất rõ về kí chủ của mình.
Kí chủ mà không hoàn thành nhiệm vụ thì nó sẽ dùng thứ kí chủ sợ hay ghét nhất mà đưa thành nhiệm vụ trừng phạt, có thể nói chức năng cũng là một nỗi sợ đi. Nhưng chưa dừng lại ở đó vì bí mật đằng sau trò chơi này được đưa ra không phải đơn giản mỗi thế đâu.
Còn là gì thì sau này Lưu Uyển sẽ nhanh chóng biết thôi …
...
Lát sau cuối cùng Tề Lạc mãi mới có thể dỗ dành Lưu Uyển đi ngủ thì anh mới có thể ra ngoài, khuôn mặt anh lúc này đầy mệt mỏi từ từ đi tìm đồng đội của mình.
Hộ Hùng nhìn thấy Tề Lạc liền vui vẻ chút nói:“ Anh Tề Lạc cuối cùng anh cũng đến, mọi người đang đợi anh đó … “.
Chưa nói xong Hộ Hùng liền thấy sắc mặt Tề Lạc lúc này hơn kém hắn liền hỏi:“ Sao sắc mặt anh kém vậy, chả lẽ xảy ra chuyện gì lớn sao “.
Tề Lạc nghe Hộ Hùng nói vậy liền lắc đầu trả lời:“ Không có gì, chúng ta vô trong trước đã rồi nói “.
Hộ Hùng thấy vậy cũng không lên tiếng hỏi nữa, bởi tâm trạng của hắn lúc này cũng không tốt lắm. Phải nói tình huống hiện giờ không ai rảnh rỗi nữa, thế giới bên ngoài đang gặp nguy hiểm, bọn họ cũng bắt đầu phải bận rộn hơn. Nên hiện giờ cho dù thắc mắc nhưng cũng không cố gắng hỏi nhiều.
5 phút sau trong căn phòng bí mật cả 5 người đều có mặt đầy đủ, Khang Kiện lúc này nhìn vào Tề Lạc mà lên tiếng trước:“ Tề Lạc tình huống bây giờ đúng như cậu nói các đường giao thông, toàn nhà gần như bị phá hủy, lần đầu thức tỉnh nên rất nhiều không biết cách kiểu soát, chưa dừng lại ở đó các tội phạm nguy hiểm đang không ngừng chạy trốn, phá hủy mọi thứ khiến nó trở nên loạn càng thêm loạn. Mà mấy người cậu bảo bọn tôi tìm nhưng hiện tại cũng không rõ tung tính, đến ngay cả phòng thí nghiệm bên thành phố F trước đó cậu nói cũng xảy ra chuyện rồi “.
Thích An nghe vậy lúc này cũng thở dài nói tiếp:“ Không chỉ việc này mà đập thủy điện bên khu vực Hàng Bạc cũng bị phá hủy, tình bên đó vì nước lũ đang không ngừng dâng trào, nhiều đã phải thiệt mạng, thậm chí ngay bên thành phố khác cũng gặp chuyện. Tôi e rằng tình hình này không ổn nguy cơ cành lúc này càng tăng cao. Nếu chúng ta không giải quyết thì hậu quả khó có thế lường trước được “.
Ưng Vệ và Hộ Hùng bên cạnh nghe vậy cũng im lặng sắc mặt cũng không tốt lắm, bọn nhìn Tề Lạc chờ đợi anh trả lời tiếp theo.
Mà Tề Lạc nghe xong cũng không ngoài ý muốn, chỉ là hình như chuyện ngày càng lớn, trước đã làm cho họ không kịp trở tay rồi, giờ tình huống hiện tại càng lúc càng khó khăn hơn, khiến nghĩ đến lời Lưu Uyển nói, anh đưa tay lên xoa ấn đường rồi khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc lại.
Tề Lạc:“ Trước hết chúng ta tạm hoãn lại kế hoạch đừng ai đi ra ngoài vào vài ngày tới, cũng không cần tìm người hay cứu giúp nữa “.
Cả 4 người nghe xong câu trả lời của Tề Lạc thì hơn ngoài ý muốn khó hiểu nhìn anh.
Ưng Vệ nói:“ Sao lại hoãn chả phải trước đó đã nói phải ra ngoài giúp đỡ, kiểm soát lại tình hình sao, nếu thật sự hoãn lại thì e là không hay lắm “.
Hộ Hùng nghe vậy cũng gật đầu suy nghĩ không hiểu ra sao.
Mà Tề Lạc liền giải thích:“ Trước đó như mọi người đã thấy tình hình nó không giống trước đó tôi đã nói, thậm chí là tồn tệ hơn gấp nhiều. Mà chúng ta thì ít người nếu thật sự ra ngoài vào lúc này, không những chả giúp được gì mà ngay cả bản thân cũng gặp nguy hiểm. Cho nên theo tôi thấy chúng ta nên thay đổi kế hoạch, nếu muốn tìm cách cứu thế giới này thì trước hết chúng ta ít nhất phải bảo vệ tính mạng của mình trước đã, còn việc sau đó xem tình hình rồi làm sau “.
Đám người nghe Tề Lạc nói xong liền im lặng bọn họ suy xét lại tình huống cũng hiểu dụng ý của Tề Lạc, quả thực tình hình hiện giờ không thích hợp để làm việc, cho dù trước đó đã bàn bạc kĩ nhưng nếu như những gì trước đó gặp phải, chả phải là mọi chuyện sẽ thành công cốc sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.