Chương 287
nhisanhh
14/01/2019
"Sao thế?"
Nó leo xuống chân Hoàng, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Hoàng nhận ra ánh mắt kinh sợ của nó, kèm cả hốt hoảng nữa. Thằng bé vẫn đang sợ bóng đen kia.
"Em không tin tưởng anh sao?"
"Tin."
Nó mím môi lại gật đầu mạnh. Tên pháp sư đáng sợ khó ưa này, nếu nó không tin thì nó có đi theo cậu vào căn phòng có bốn lá bùa có thể hại nó bất cứ lúc nào hay không? Hoặc giả dụ như Hoàng không có ý muốn hại nó, pháp lực của Hoàng đang còn non yếu, bốn lá bùa chẳng những không trấn được căn phòng kia mà còn làm mồi nhử cho cái bóng đen kịt đáng sợ kia...
Tóm lại, nó rất tin tưởng Hoàng.
Mà thật ra nó cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đánh liều đặt cược vào một pháp sư.
Một vong ma ngây dại.
"Cậu định nói gì với tôi?"
"Tối hôm qua ấy... Em có cảm nhận được gì đó không? Mẹ em bảo hôm qua ngủ rất ngon, anh đoán em đã dùng tu vi của mình để trấn áp mấy thứ nhiễu xung quanh hả?"
"Ừm."
Thằng bé khẽ gật đầu. Tối hôm qua tới giờ nó luôn trong trạng thái phòng thủ tốt nhất, lúc nào cũng nằm cạnh mẹ, nhìn chằm chằm vào mẹ để chắc chắn rằng mẹ của nó ngủ yên.
"Tối qua, hình như mụ kia xuất hiện..."
"Ai cơ? Ý em nói là bóng đen kia?"
"Phải... Lúc ấy cậu về được tầm một lúc, tôi đang ngồi trên ghế thì bị khó thở, áp chế nơi lồng ngực rất khủng khiếp, điều này tôi thường gặp mỗi khi có vong ma pháp lực cao hơn mình xuất hiện ở gần. Tôi sợ quá nhảy xuống ghế, chạy lại phía mẹ, chuẩn bị tinh thần xem có người tới phá mẹ hay không, rốt cuộc chỉ nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng khàn khàn, sau đấy là tiếng thét một khắc, sau đấy, tất cả đều im bặt."
Đúng là bóng đen kia rồi.
Hoàng gật gù phân tích.
Nhìn thái độ của nó, từ trước khi Hoàng xuất hiện, nó đã bảo vệ mẹ nó rất cẩn thận.
Nhưng việc này cũng giống như ngọn nến bé nhỏ trước một cơn gió mạnh vậy, giống như một sự tượng trưng, biểu hiện của thằng bé kia là dồn hết tất cả mọi sự yêu thương của nó dành cho mẹ mình.
Nếu như nó biết được sự thật Nhung có thể không phải là mẹ nó, nó sẽ phản ứng như thế nào?
Nhất định nó sẽ kêu gào không chấp nhận sự thật, lần đầu tiên nó gặp Hoàng và Mai, nó cũng đã nhất quyết khóc lóc rươm rướm dỗi Mai khi Mai nói nó không phải là con của Nhung.
Chẳng khác gì là đánh thẳng vào nó cả.
Nó leo xuống chân Hoàng, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Hoàng nhận ra ánh mắt kinh sợ của nó, kèm cả hốt hoảng nữa. Thằng bé vẫn đang sợ bóng đen kia.
"Em không tin tưởng anh sao?"
"Tin."
Nó mím môi lại gật đầu mạnh. Tên pháp sư đáng sợ khó ưa này, nếu nó không tin thì nó có đi theo cậu vào căn phòng có bốn lá bùa có thể hại nó bất cứ lúc nào hay không? Hoặc giả dụ như Hoàng không có ý muốn hại nó, pháp lực của Hoàng đang còn non yếu, bốn lá bùa chẳng những không trấn được căn phòng kia mà còn làm mồi nhử cho cái bóng đen kịt đáng sợ kia...
Tóm lại, nó rất tin tưởng Hoàng.
Mà thật ra nó cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đánh liều đặt cược vào một pháp sư.
Một vong ma ngây dại.
"Cậu định nói gì với tôi?"
"Tối hôm qua ấy... Em có cảm nhận được gì đó không? Mẹ em bảo hôm qua ngủ rất ngon, anh đoán em đã dùng tu vi của mình để trấn áp mấy thứ nhiễu xung quanh hả?"
"Ừm."
Thằng bé khẽ gật đầu. Tối hôm qua tới giờ nó luôn trong trạng thái phòng thủ tốt nhất, lúc nào cũng nằm cạnh mẹ, nhìn chằm chằm vào mẹ để chắc chắn rằng mẹ của nó ngủ yên.
"Tối qua, hình như mụ kia xuất hiện..."
"Ai cơ? Ý em nói là bóng đen kia?"
"Phải... Lúc ấy cậu về được tầm một lúc, tôi đang ngồi trên ghế thì bị khó thở, áp chế nơi lồng ngực rất khủng khiếp, điều này tôi thường gặp mỗi khi có vong ma pháp lực cao hơn mình xuất hiện ở gần. Tôi sợ quá nhảy xuống ghế, chạy lại phía mẹ, chuẩn bị tinh thần xem có người tới phá mẹ hay không, rốt cuộc chỉ nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng khàn khàn, sau đấy là tiếng thét một khắc, sau đấy, tất cả đều im bặt."
Đúng là bóng đen kia rồi.
Hoàng gật gù phân tích.
Nhìn thái độ của nó, từ trước khi Hoàng xuất hiện, nó đã bảo vệ mẹ nó rất cẩn thận.
Nhưng việc này cũng giống như ngọn nến bé nhỏ trước một cơn gió mạnh vậy, giống như một sự tượng trưng, biểu hiện của thằng bé kia là dồn hết tất cả mọi sự yêu thương của nó dành cho mẹ mình.
Nếu như nó biết được sự thật Nhung có thể không phải là mẹ nó, nó sẽ phản ứng như thế nào?
Nhất định nó sẽ kêu gào không chấp nhận sự thật, lần đầu tiên nó gặp Hoàng và Mai, nó cũng đã nhất quyết khóc lóc rươm rướm dỗi Mai khi Mai nói nó không phải là con của Nhung.
Chẳng khác gì là đánh thẳng vào nó cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.