Chương 288
nhisanhh
14/01/2019
Nhưng Nhung có phải là mẹ của thằng bé hay không không phải không có khả năng.
Thứ nhất, Nhung hợp mệnh mẹ của thằng bé.
Thứ hai, Nhung có khuôn mặt mà theo như nó miêu tả thì chính xác gần như 90% giống khuôn mặt mẹ của nó.
Hơn bốn mươi năm về trước thì không phải không có khả năng Nhung đầu thai.
Chuyện này Hoàng không dám khẳng định. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, tốt nhất không nên nói trước điều gì. Vả lại chuyện này cũng tốt cho Nhung, vì được thằng bé đi theo để bảo vệ. Nhung là người khá yếu bóng vía nên chuyện bị ma quỷ tới phá quấy trêu chọc là bình thường.
Thằng bé không những không giận mẹ mình, mà nó còn yêu thương mẹ nó thế kia, thực càng nhìn càng thương.
"Mẹ em không cần em, bỏ em đi mà em không giận mẹ em à?"
Hoàng đánh liều hỏi nó một câu, dò xét suy nghĩ của nó xem thế nào.
"Mẹ tôi không muốn bỏ tôi đâu."
Trái lại với ý nghĩ rằng nó sẽ chuẩn bị khóc lóc kêu gào, hoặc là nó bây giờ nghe Hoàng nói mới biết mẹ nó bỏ nó, thằng bé chỉ chu môi lên lắc đầu nguầy nguậy.
"Sao em biết?"
"Tôi biết chứ. Cậu đừng tưởng là những người tới đây đều là tự nguyện."
Hai mắt nó đầy sự giận dữ làm Hoàng khá hoảng hốt. Làm sao vậy? Thằng bé biết gì?
"Là người đàn ông đó bắt mẹ tôi bỏ tôi."
"Hả?"
Ý nó nói là mẹ nó bị bắt bỏ nó hay sao? Sao nó biết được? Không phải là lúc ấy nó còn đang ở trong bụng mẹ nó hay sao?
"Sau khi tôi thoát ra ngoài, người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ tôi."
Nó ầng ậng nước mắt, thút thít.
"Khi ấy mẹ đang nằm trên giường này này."
Nó vừa nói, một tay chỉ vào góc tường gần cửa sổ, một tay quệt nước mắt liên tục.
"Phía dưới chăn của mẹ toàn có thứ gì màu đỏ trông rất chói mắt, mãi sau này tôi mới biết đó là máu..."
Hoàng nuốt khan một cái. Vậy nó nói đúng chăng? Nó đã có linh tính từ sau khi bị giết ở đây?
Cậu giật mình bởi từ đằng sau có tiếng như ai thở vào tai mình.
"Rồi... Rồi sao nữa...?"
Là Mai.
"Giật hết cả mình."
Hoàng quay qua đằng sau phát hiện ra Mai rưng rưng nước mắt từ khi nào.
Cậu dùng thần thức với nó, nhưng nó nói chuyện lại khiến Mai nghe được.
"Giật mình cái gì cơ?"
Nhung cùng Vương hai người đã ngồi dưới ghế từ bao giờ thấy Hoàng kêu lên thì hỏi lại. Nhung khi nãy đang đứng với đống tro cạnh Hoàng, thấy cậu cứ cúi người xuống làm gì, tưởng cậu đang bận làm nghi thức gì đấy nên tránh sang một bên sợ phiền.
Thứ nhất, Nhung hợp mệnh mẹ của thằng bé.
Thứ hai, Nhung có khuôn mặt mà theo như nó miêu tả thì chính xác gần như 90% giống khuôn mặt mẹ của nó.
Hơn bốn mươi năm về trước thì không phải không có khả năng Nhung đầu thai.
Chuyện này Hoàng không dám khẳng định. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, tốt nhất không nên nói trước điều gì. Vả lại chuyện này cũng tốt cho Nhung, vì được thằng bé đi theo để bảo vệ. Nhung là người khá yếu bóng vía nên chuyện bị ma quỷ tới phá quấy trêu chọc là bình thường.
Thằng bé không những không giận mẹ mình, mà nó còn yêu thương mẹ nó thế kia, thực càng nhìn càng thương.
"Mẹ em không cần em, bỏ em đi mà em không giận mẹ em à?"
Hoàng đánh liều hỏi nó một câu, dò xét suy nghĩ của nó xem thế nào.
"Mẹ tôi không muốn bỏ tôi đâu."
Trái lại với ý nghĩ rằng nó sẽ chuẩn bị khóc lóc kêu gào, hoặc là nó bây giờ nghe Hoàng nói mới biết mẹ nó bỏ nó, thằng bé chỉ chu môi lên lắc đầu nguầy nguậy.
"Sao em biết?"
"Tôi biết chứ. Cậu đừng tưởng là những người tới đây đều là tự nguyện."
Hai mắt nó đầy sự giận dữ làm Hoàng khá hoảng hốt. Làm sao vậy? Thằng bé biết gì?
"Là người đàn ông đó bắt mẹ tôi bỏ tôi."
"Hả?"
Ý nó nói là mẹ nó bị bắt bỏ nó hay sao? Sao nó biết được? Không phải là lúc ấy nó còn đang ở trong bụng mẹ nó hay sao?
"Sau khi tôi thoát ra ngoài, người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ tôi."
Nó ầng ậng nước mắt, thút thít.
"Khi ấy mẹ đang nằm trên giường này này."
Nó vừa nói, một tay chỉ vào góc tường gần cửa sổ, một tay quệt nước mắt liên tục.
"Phía dưới chăn của mẹ toàn có thứ gì màu đỏ trông rất chói mắt, mãi sau này tôi mới biết đó là máu..."
Hoàng nuốt khan một cái. Vậy nó nói đúng chăng? Nó đã có linh tính từ sau khi bị giết ở đây?
Cậu giật mình bởi từ đằng sau có tiếng như ai thở vào tai mình.
"Rồi... Rồi sao nữa...?"
Là Mai.
"Giật hết cả mình."
Hoàng quay qua đằng sau phát hiện ra Mai rưng rưng nước mắt từ khi nào.
Cậu dùng thần thức với nó, nhưng nó nói chuyện lại khiến Mai nghe được.
"Giật mình cái gì cơ?"
Nhung cùng Vương hai người đã ngồi dưới ghế từ bao giờ thấy Hoàng kêu lên thì hỏi lại. Nhung khi nãy đang đứng với đống tro cạnh Hoàng, thấy cậu cứ cúi người xuống làm gì, tưởng cậu đang bận làm nghi thức gì đấy nên tránh sang một bên sợ phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.