Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 2: PHU NHÂN TỔNG TÀI LÀ PHÁP Y

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

20/12/2016

Đông Thu Luyện cùng Quỹ Viễn vào thang máy để xuống sảnh chính, Quý Viễn có chút sợ hãi nho nhỏ đối với Đông Thu Luyện, nói thật, Quý Viễn cũng là người từng trải, nhưng Đông Thu Luyện lại làm cho hắn cảm thấy đó là người cách xa ngàn dặm, nhất là bây giờ, hai người đang đi chung một thang máy, cảm giác được nhiệt độ đang giảm xuống rất nhiều!

Đột nhiên di động của Đông Thu Luyện vang lên, là bài “London Bridge is falling down” một bài đồng dao của Anh, Quý Viễn không nghĩ phu nhân tổng giám đốc lại sử dụng bài hát như vậy làm nhạc chuông, “Alo---ừ, tôi lập tức trở lại!” Lúc nói chuyện cũng chỉ có vài giây, không có một tia nhiệt độ, Quý Viễn không nhịn được oán thầm, khó trách tổng giám đốc cùng phu nhân tình cảm không tốt!

Trong nhà có một ngọn núi băng như vậy ai mà chịu nổi, bên ngoài nhuyễn ngọc ôn hương, nhưng lại lạnh lùng đến mức đáng sợ!

“Đinh” Thang máy dừng lại, “Phu nhân, mời ngài---“ Quý Viễn vui một bước tránh ra, Đông Thu Luyện bước ra!

Lúc này bầu không khí ở đại sảnh của Tiêu Thị đang là giương cung bạt kiếm, có cảm giác như ai cũng không chịu nhường nhịn ai, mà một bên quản lí cùng các nữ tiếp tân cũng nhìn thấy một màn quỷ dị này, cũng không biết là nên nói gì, nhưng sắc mặt tựa hồ không tốt, khi thang máy mở ra, tầm mắt mọi người lo lắng nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nhàn nhạt lướt qua ánh mắt nhìn của mọi người, không nói lời nào sải bước về phía trước!

Lúc này, Triệu Minh cùng Lệnh Hồ Càn cùng bước tới, Triệu Minh cách thang máy tương đối gần nên bước đến trước: “Đông pháp y, chúng ta đã có hẹn trước, cho nên phiền ngài cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.” Triệu Minh cười cười, vẻ mặt nịnh nọt!

Lúc này bước chân Lệnh Hồ Càn vang lên làm phá vỡ sự yên tĩnh của đại sảnh, “Thu Luyện, chúng ta là người quen cũ, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng được xem là thanh mai trúc mã, cho nên cô cùng tôi đi đến bộ đội trước đi!” Nói xong, tay của Lệnh Hồ Càn vỗ vỗ trên vai của Đông Thu Luyện, nhưng trong nháy mắt cánh tay của hắn tê rần, nhường như cánh tay mất toàn bộ tri giác!

“Ui..” Lệnh Hồ Càn trừng mắt liếc Đông Thu Luyện, “Sao cô không đáng yêu gì hết vậy!” Nhưng lời nói này lại mang được vẻ cưng chìu!

“Vừa nãy bộ tư lệnh quân đội gọi điện thoại cho tôi, Triệu đội trưởng anh chờ vài ngày đi!” Đông Thu Luyện nói xong liền đi ra ngoài, trên mặt vẫn không chút run động nào, trong khi đó Lệnh Hồ Càn tựa hồ như thực hiện được gian kế, hướng về phía Triệu Minh lạnh lùng cười một tiếng, đi theo Đông Thu Luyện ra ngoài!

Bên này, chiếc xe Hummer quân đội đã biến mất, một cảnh sát đi đến trước mặt Triệu Minh nói: “Đội trưởng, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao, còn có thể làm sao, phải chờ! Đi..” Âm thanh của Triệu Minh lớn, trong nháy mắt mọi người trong đại sảnh không dám thở mạnh, cảnh sát bỗng chốc rút ra ngoài, tất cả người trong đại sảnh mới thở phào nhẹ nhõm!

“Này uy uy.. Tin giật gân, phu nhân tổng giám đốc của chúng ta không phải là tội phạm truy nã, người ta là nữ pháp y số một thế giới, các người mau đến xem..” Ở quầy tiếp tân một nữ tiếp tân mở máy tính, trên màn ảnh máy vi tính là ảnh chụp một cô gái đội mũ, chính là loại ảnh thẻ!



Ảnh chụp là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, khi đó tóc của Đông Thu Luyện dài đen như mực được xoã trên vai, trên mặt không nhìn ra được tia biểu cảm nào, cả người tỏ ra dòng khí thanh cao, cao ngạo, ngoại trừ tấm ảnh đội mũ đó ra không cò bất kì hình ảnh nào khác!

Phía dưới ngược lại được giới thiệu hết sức cặn kẽ, ngày tháng sinh, trường tốt nghiệp, vân vân…

“Người ta không chỉ là pháp y, còn là nhà tâm lý học tội phạm, ngôn ngữ học hình thể, giãi phẫu học..” Phía dưới kê ra rất nhiều, trong nhất thời làm người xem hoa cả mắt, nhưng trong lòng mọi người đều có một ý nghĩ đó chính là phu nhân của tổng giám đốc rất lợi hại!

Bên này, Đông Thu Luyện ngồi trên xe, trong tay cầm một xấp văn kiện, bên trong đều là ảnh chụp, trên ảnh là một người đàn ông trần truồng, trên khuôn mặt chằn chịt vết thương, máu tươi đầm đìa, nếu là người đàn ông bình thường khi xem những tấm ảnh này đều không nhịn được nôn mửa, nhưng Đông Thu Luyện lại tỉ mỉ xem kĩ càng!

“Đây là bộ đội nằm vùng của chúng tôi, hắn ẩn nấp vào nhóm người buôn lậu thuốc phiện đã được hai năm, trong khoảng thời gian trước bỗng nhiên mất liên lạc, sau đó chúng tôi tìm được thi thể của hắn, chúng tôi không biết có phải hắn đã bị phát hiện hay không, cho nên chúng tôi không dám tuỳ tiện hành động!” Sắc mặt của Lệnh Hồ Càn ngưng trọng!

Đông Thu Luyện đem văn kiện khép lại: “Đợi lát nữa tôi giãi phẫu xong rồi sẽ biết!” Đông Thu Luyện nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi!

Lệnh Hồ Càn hào hứng hơn mức bình thường nói: “Chúng ta dù sao đi nữa cũng lớn lên cùng nhau, là bạn tốt với nhau, hơn nữa, nếu không phải cô thích..” Đông Thu Luyện đột nhiên mở mắt nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn ngược lại còn cười cười, “Có lẽ bây giờ chúng ta đã trở thành vợ chồng, cô vứt bỏ tôi, sao lại không có chút áy náy nào vậy!”

“Đầu tiên, chúng ta không phải là bạn bè nam nữ càng không phải kết hôn thành vợ chồng, dùng từ “vứt bỏ” là không thích hợp, sau đó, giữa chúng ta không hề có văn bản hứa hẹn nào, chúng ta cũng không có hôn ước, vậy thì không phải là vứt bỏ, cuối cùng, những lời anh nói đều là bịa đặt, tôi và anh căn bản là không có một chút quan hệ nào, ở đâu nói đến vứt bỏ..”

Mặt của Lệnh Hồ Càn trực tiếp đen xuống, “ Sao nhiều năm như vậy cô còn cái dạng này, tôi và cô nói về chuyện scandal của Tiêu Hàn cùng bạn gái anh ta, người nào không xinh đẹp động lòng người, cô nhìn cô một chút xem…”

“Nếu anh nói nữa, một lát nữa tôi liền đem anh lên bàn giải phẫu…” Lệnh Hồ Càn triệt để ngậm miệng!

Đông Thu Luyện nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Hàn không thích cô cô làm sao lại không biết rõ, chúng cô đã dùng cả đời của cô để có địa vị như bây giờ - Tiêu phu nhân, thì cô còn có thể có yêu cầu xa vời gì nữa!

“Tiểu Luyện, bây giờ cô có thể bằng lòng rồi, cô kết hôn với người của họ Tiêu, còn chúng tôi thì không kết hôn với người họ Đông thì không được, cô không cần vì một người đàn ông là buông tha tất cả!”

“Tôi bây giờ tốt lắm, sẽ không hối hận!” Sau một cuộc giao dịch, cô trở thành vợ của Tiêu Hàn, danh chính ngôn thuận, nhưng chuyện sau đó, không ai biết, cô bắt đầu luyện tập giãi phẫu, qua lại với những bộ hài cốt máu thịt, chỉ vì một tờ hôn ước mà cô phải trả giá cao, mà cái giá của nó không chỉ là như thế mà còn là nữa đời sau của chính cô!



Nữa đời trước vì yêu thầm mà cô có thể vượt qua được, vậy thì nữa đời sau cũng yêu thầm mà vượt qua…

Tiêu thị

Tiêu Dịch ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một cuốn tạp chí kinh tế, sau khi Tiêu Hàn xử lí xong công việc thì trông thấy, Tiêu Hàn đi tới: “Tiểu Dịch, đây là thứ con không nên xem!”

“Con cũng cảm thấy không thú vị” Kể từ Đông Thu Luyện đi Tiêu Dịch nói chuyện rất ít, tính tình thật sự rất giống Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn đem Tiêu Dịch ôm vào ngực: “Tiểu Dịch, có muốn đi ăn KFC không, ba ba dẫn con đi ăn…”

“Mẹ nói đó là đồ ăn không tốt cho sức khoẻ..”

“Vậy ba ba dẫn con đi xuống sân chơi, có rất nhiều bạn nhỏ cũng thích nơi đó…”

“Con không phải là đứa trẻ ba tuổi, làm sao thích thứ đó được!” Khụ khụ…Con cũng chỉ mới bốn tuổi hay sao.

“Vậy ba ba mua cho con đồ chơi, ba nhớ được ông nội con không phải là nói con rất thích đồ chơi hay sao!”

“Đây chẳng qua là dụ dỗ ông nội vui vẻ mà thôi, con đã qua thời gian thích đồ chơi rồi…”

….

Mặt Tiêu Hàn triệt để lạnh xuống, đứa bé này đến cùng là học gì của ai nha, “Vậy con thích gì!”

“Cái gì cũng được, tuỳ tiện! Con không xoi mói!” Tiêu Dịch vừa nói xong, sắc mặt của Tiêu Hàn triệt để trắng bệch!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook