Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 938: Đại hội bắt đầu (một)
Tiêu Thất Gia
23/11/2018
"Chủ nhân, Tử Tà sẽ
không thức tỉnh nhanh như thế," Vân Dao nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Nhưng
mà, ta tin tưởng, chờ lần sau hắn có thể tỉnh lại, thực lực tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều."
Lúc đó, nói không chừng đối mặt với Đệ Nhất thành, chủ nhân cũng không cần lại có lo lắng gì.
Chỉ là ——
Nghĩ đến kẻ địch đã từng làm nàng và đồng bạn bị thương nặng, con ngươi Vân Dao hơi hơi tối sầm lại, vẫn là than nhẹ một tiếng.
"Ta rất tò mò đợi hắn lại xuất ra kề vai chiến đấu với ta," Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, ánh mắt xuất hiện một chút hoảng hốt, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, nói: "Đại hội Dược Tông sắp bắt đầu, nói không chừng sư phụ cũng đang tìm ta, về phần quà Thượng Cổ Thần Tháp tặng ta sau khi ta đột phá Võ Đế, chờ tham gia đại hội Dược Tông xong lại nhìn cũng không muộn."
Chờ đột phá đến cảnh giới nhất định, Thượng Cổ Thần Tháp sẽ cho nàng một phần thưởng, mà phần thưởng lần tới này, chính là chờ nàng đột phá tới Võ Đế!
Không biết lần này Thượng Cổ Thần Tháp sẽ cho nàng cái gì?
Nhưng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu tò mò, Cố Nhược Vân vẫn lựa chọn đi tham gia đại hội Dược Tông trước, dù sao Y thánh đã ở ngoài chờ nàng, nếu lại không hiện ra, phỏng chừng lão gia tử kia sẽ trực tiếp nổi giận phá phòng của nàng.
Nghĩ đến đây, nàng không lại chần chờ, ý niệm vừa động, lập tức rời đi từ trong Thượng Cổ Thần Tháp.
Lúc này, mặt trời lên cao.
Sau khi Cố Nhược Vân rời đi Thượng Cổ Thần Tháp thì bò dậy từ trên giường, đi thẳng về phía cửa phòng, ‘kéo’ một tiếng, l.q.đ mở cửa phòng ra, ánh mặt trời ngoài phòng đột nhiên chiếu nghiêng vào phòng, dừng phía trên ở nữ tử mặc y phục màu xanh kia, thanh lệ động lòng người.
Nhưng mà.... ......
Nhìn khuôn mặt khó coi của lão giả chờ đợi ở ngoài cửa kia, khóe miệng Cố Nhược Vân nhẹ nhàng co rúm một chút, ngáp một cái nói: "Sư phụ, người tới thực sớm."
"Sớm?" Bạch Trung Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi xem hiện tại đã là giờ nào? Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay là ngày mấy? Đại hội Dược Tông đã bắt đầu! Đến lúc đó vạn nhất bị người khác luyện chế ra đan dược trước, thì mặt mũi của lão tử đều mất hết."
Cố Nhược Vân không cho là đúng nhún vai, tầm mắt dời đi từ trên người lão giả, nhìn về phía thiếu niên thanh tú ở bên cạnh, nhíu mày nói: "Ngọc nhi, đệ cũng muốn đi tham gia đại hội Dược Tông?"
Nghe vậy, Hạ Lâm Ngọc gãi gãi đầu, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một chút tươi cười ngại ngùng: "Tỷ, ta cũng rất tò mò đối với đan phương lần này, chỉ là ta nghĩ, bất luận kẻ nào đều không bằng tỷ tỷ người."
Có lẽ những người khác không biết, nhưng mà, hắn theo nàng Tây Linh đại lục đến làm sao có thể không biết?
Trong tay tỷ tỷ đâu chỉ có một tấm đan phương? Hơn nữa nàng cũng là người duy nhất trên đại lục có thể luyện chế ra đan dược!
"Tốt," Cố Nhược Vân cười cười, đột nhiên chuyển mắt nhìn Bạch Trung Thiên: "Sư phụ, hiện tại chúng ta đây có xuất phát hay không?"
"Đi thôi."
Giọng điệu Bạch Trung Thiên không tốt trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, vốn muốn dạy dỗ đồ nhi không đúng giờ này một chút, lại không mở được miệng, chỉ có thể nghẹn một ngụm khí xuất phát tới nơi sân diễn ra đại hội Dược Tông.
Phía trên quảng trường, người kín hết chỗ, trừ bỏ cường giả bị đan dược hấp dẫn đến ra, còn có rất nhiều đệ tử Dược Tông dùng ánh mắt tò mò nhìn đan lô đặt ở trung tâm kia.
Đan dược!
Đối với rất nhiều người mà nói, vẫn luôn là thứ trong truyền thuyết! Đừng nói là tận mắt thấy quá trình luyện đan, chẳng sợ chỉ một viên thành đan bọn họ cũng chưa từng thấy.
Dù sao ở thời đại thượng cổ, tất cả đan phương đều đã bị phá hủy, đến nay không có để lại một tấm, cũng bởi vậy, mới làm cho mảnh đại lục này không còn Luyện Đan Sư tồn tại!
Lúc đó, nói không chừng đối mặt với Đệ Nhất thành, chủ nhân cũng không cần lại có lo lắng gì.
Chỉ là ——
Nghĩ đến kẻ địch đã từng làm nàng và đồng bạn bị thương nặng, con ngươi Vân Dao hơi hơi tối sầm lại, vẫn là than nhẹ một tiếng.
"Ta rất tò mò đợi hắn lại xuất ra kề vai chiến đấu với ta," Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, ánh mắt xuất hiện một chút hoảng hốt, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, nói: "Đại hội Dược Tông sắp bắt đầu, nói không chừng sư phụ cũng đang tìm ta, về phần quà Thượng Cổ Thần Tháp tặng ta sau khi ta đột phá Võ Đế, chờ tham gia đại hội Dược Tông xong lại nhìn cũng không muộn."
Chờ đột phá đến cảnh giới nhất định, Thượng Cổ Thần Tháp sẽ cho nàng một phần thưởng, mà phần thưởng lần tới này, chính là chờ nàng đột phá tới Võ Đế!
Không biết lần này Thượng Cổ Thần Tháp sẽ cho nàng cái gì?
Nhưng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu tò mò, Cố Nhược Vân vẫn lựa chọn đi tham gia đại hội Dược Tông trước, dù sao Y thánh đã ở ngoài chờ nàng, nếu lại không hiện ra, phỏng chừng lão gia tử kia sẽ trực tiếp nổi giận phá phòng của nàng.
Nghĩ đến đây, nàng không lại chần chờ, ý niệm vừa động, lập tức rời đi từ trong Thượng Cổ Thần Tháp.
Lúc này, mặt trời lên cao.
Sau khi Cố Nhược Vân rời đi Thượng Cổ Thần Tháp thì bò dậy từ trên giường, đi thẳng về phía cửa phòng, ‘kéo’ một tiếng, l.q.đ mở cửa phòng ra, ánh mặt trời ngoài phòng đột nhiên chiếu nghiêng vào phòng, dừng phía trên ở nữ tử mặc y phục màu xanh kia, thanh lệ động lòng người.
Nhưng mà.... ......
Nhìn khuôn mặt khó coi của lão giả chờ đợi ở ngoài cửa kia, khóe miệng Cố Nhược Vân nhẹ nhàng co rúm một chút, ngáp một cái nói: "Sư phụ, người tới thực sớm."
"Sớm?" Bạch Trung Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi xem hiện tại đã là giờ nào? Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay là ngày mấy? Đại hội Dược Tông đã bắt đầu! Đến lúc đó vạn nhất bị người khác luyện chế ra đan dược trước, thì mặt mũi của lão tử đều mất hết."
Cố Nhược Vân không cho là đúng nhún vai, tầm mắt dời đi từ trên người lão giả, nhìn về phía thiếu niên thanh tú ở bên cạnh, nhíu mày nói: "Ngọc nhi, đệ cũng muốn đi tham gia đại hội Dược Tông?"
Nghe vậy, Hạ Lâm Ngọc gãi gãi đầu, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một chút tươi cười ngại ngùng: "Tỷ, ta cũng rất tò mò đối với đan phương lần này, chỉ là ta nghĩ, bất luận kẻ nào đều không bằng tỷ tỷ người."
Có lẽ những người khác không biết, nhưng mà, hắn theo nàng Tây Linh đại lục đến làm sao có thể không biết?
Trong tay tỷ tỷ đâu chỉ có một tấm đan phương? Hơn nữa nàng cũng là người duy nhất trên đại lục có thể luyện chế ra đan dược!
"Tốt," Cố Nhược Vân cười cười, đột nhiên chuyển mắt nhìn Bạch Trung Thiên: "Sư phụ, hiện tại chúng ta đây có xuất phát hay không?"
"Đi thôi."
Giọng điệu Bạch Trung Thiên không tốt trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, vốn muốn dạy dỗ đồ nhi không đúng giờ này một chút, lại không mở được miệng, chỉ có thể nghẹn một ngụm khí xuất phát tới nơi sân diễn ra đại hội Dược Tông.
Phía trên quảng trường, người kín hết chỗ, trừ bỏ cường giả bị đan dược hấp dẫn đến ra, còn có rất nhiều đệ tử Dược Tông dùng ánh mắt tò mò nhìn đan lô đặt ở trung tâm kia.
Đan dược!
Đối với rất nhiều người mà nói, vẫn luôn là thứ trong truyền thuyết! Đừng nói là tận mắt thấy quá trình luyện đan, chẳng sợ chỉ một viên thành đan bọn họ cũng chưa từng thấy.
Dù sao ở thời đại thượng cổ, tất cả đan phương đều đã bị phá hủy, đến nay không có để lại một tấm, cũng bởi vậy, mới làm cho mảnh đại lục này không còn Luyện Đan Sư tồn tại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.