Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1040: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (năm)
Tiêu Thất Gia
15/01/2019
Không sai, lúc này
đây vì để chắc chắn, Lâm gia cố ý phái cường giả Võ Thánh y tiến đến!
Thiên phú của tiểu nha đầu này quả thật không tệ, nhưng ở trong tay y,
vẫn giống như con kiến.
Muốn chạy thoát? Nằm mơ đi thôi!
"Các ngươi lên cho ta, bắt sống nha đầu kia!"
Nam tử trung niên cắn chặt răng, phân phó ra tiếng.
Nháy mắt, mọi người Lâm gia đều bắt đầu khởi động ra khí thế toàn thân, vọt qua phía Cố Nhược Vân bên trong vòng vây.
Ầm!
Lại vào lúc này, trên người Cố Nhược Vân đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, ở dưới khí thế kia, bước chân của mọi người bất giác lảo đảo một cái, ngừng lại, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Tầm mắt của nam tử trung niên dừng ở trên tay Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng nâng khóe môi, trào phúng nói: "Linh Khí? Không nghĩ tới trên tay nha đầu ngươi vậy mà sẽ có Linh Khí? Khó trách có tự tin như vậy, l^q'đ đáng tiếc, nếu hôm nay tới nơi này chỉ là người dưới Võ Thánh, nói không chừng lại cho ngươi đào thoát đi, nhưng mà, giữa Võ Thánh và Võ Đế, tồn tại khoảng cách không phải bình thường, mà là khoảng cách to lớn không thể vượt qua, ngươi vĩnh viễn không cách nào chạm đến, ha ha ha."
Y cười to hai tiếng, chung quanh nổi lên cơn lốc mãnh liệt, tất cả cây cối đều bị cuốn đến bên trong bầu trời, rồi sau đó, khóe miệng của nam tử trung niên ở dưới cuồng phong kia nâng lên một nụ cười lạnh, thân mình nhanh như chớp, sắp tới trước mặt Cố Nhược Vân.
"Chủ nhân, đi mau!"
Trong linh hồn, truyền đến tiếng kêu gọi sốt ruột của đám người Vân Dao.
Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.
Ngay tại khi Cố Nhược Vân dùng kiếm che ở phía trên ngực mình, ‘ầm’ một tiếng, lực lượng của nam tử trung niên đã hung hăng va chạm ở trên thân thể của nàng, Linh Khí trong tay cũng bị lực lượng này phá hủy, ‘đùng’ một tiếng, gãy làm hai đoạn ở trước mặt của nàng.
Đây là lực lượng của Võ Thánh?
Cho dù thực lực của nàng cường đại cỡ nào, ở trước mặt Võ Thánh, vẫn như trước là nhỏ bé như con kiến.
Bước chân của Cố Nhược Vân lảo đảo vài cái, một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt thanh lệ kia trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều như bị chịu đòn nghiêm trọng, đau lợi hại.
Rống!
Rống rống!
Linh hồn Bạch Long ở trong Linh Khí làm khí hồn kia, cũng bởi vì Linh Khí hư hao mà phát ra tiếng rống thống khổ.
Giọng nói của nó giống như ma chú, làm cho lòng của Cố Nhược Vân hung hăng thu lại.
Tuy rằng lúc trước Bạch Long này là chiến bại ở trong tay nàng, vì cứu mạng mới lựa chọn trở thành khí hồn của Linh Khí trong tay nàng. Nhưng mà qua nhiều năm kề vai chiến đấu như vậy, l.q.đ nàng sớm đã coi nó là đồng bạn.
Hiện giờ nghe được đồng bạn rống lên một tiếng, như thế nào nàng có thể không lo lắng?
"Thật có lỗi, thực lực của ta quá yếu, không thể bảo vệ tốt ngươi."
Cố Nhược Vân cúi thấp thân mình, nhặt lên Linh Khí bị gãy làm hai đoạn, quăng vào trong Thần Khí Tiểu Hắc, sau đó ánh mắt thanh lãnh mới lại chuyển về phía nam tử trung niên, mặt không biểu cảm nhìn y.
"Linh Khí quả thật rất trân quý, đáng tiếc, sau khi một Linh Khí trân quý khế ước với một kẻ rác rưởi, thì cũng là rác! Thực lực của rác quá thấp, như thế nào có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Linh Khí? Mà Lâm Phỉ ta, đối phó rác rưởi như ngươi, ngay cả vũ khí cũng không cần sử dụng! Chỉ dùng bàn tay trần, ta cũng có thể làm cho ngươi quỳ xuống gọi gia gia!"
Lâm Phỉ cao ngạo nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.
Giờ khắc này, nội tâm của nàng lại vô cùng kiên định.
Lực lượng Võ Thánh cường đại như thế, mà nàng, sớm muộn gì có một ngày, cũng sẽ tiến vào cảnh giới này.
Lúc đó, người đã từng tổn hại nàng, hoặc đồng bạn của nàng, đều phải vì thế trả giá thảm thống!
Muốn chạy thoát? Nằm mơ đi thôi!
"Các ngươi lên cho ta, bắt sống nha đầu kia!"
Nam tử trung niên cắn chặt răng, phân phó ra tiếng.
Nháy mắt, mọi người Lâm gia đều bắt đầu khởi động ra khí thế toàn thân, vọt qua phía Cố Nhược Vân bên trong vòng vây.
Ầm!
Lại vào lúc này, trên người Cố Nhược Vân đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, ở dưới khí thế kia, bước chân của mọi người bất giác lảo đảo một cái, ngừng lại, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Tầm mắt của nam tử trung niên dừng ở trên tay Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng nâng khóe môi, trào phúng nói: "Linh Khí? Không nghĩ tới trên tay nha đầu ngươi vậy mà sẽ có Linh Khí? Khó trách có tự tin như vậy, l^q'đ đáng tiếc, nếu hôm nay tới nơi này chỉ là người dưới Võ Thánh, nói không chừng lại cho ngươi đào thoát đi, nhưng mà, giữa Võ Thánh và Võ Đế, tồn tại khoảng cách không phải bình thường, mà là khoảng cách to lớn không thể vượt qua, ngươi vĩnh viễn không cách nào chạm đến, ha ha ha."
Y cười to hai tiếng, chung quanh nổi lên cơn lốc mãnh liệt, tất cả cây cối đều bị cuốn đến bên trong bầu trời, rồi sau đó, khóe miệng của nam tử trung niên ở dưới cuồng phong kia nâng lên một nụ cười lạnh, thân mình nhanh như chớp, sắp tới trước mặt Cố Nhược Vân.
"Chủ nhân, đi mau!"
Trong linh hồn, truyền đến tiếng kêu gọi sốt ruột của đám người Vân Dao.
Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.
Ngay tại khi Cố Nhược Vân dùng kiếm che ở phía trên ngực mình, ‘ầm’ một tiếng, lực lượng của nam tử trung niên đã hung hăng va chạm ở trên thân thể của nàng, Linh Khí trong tay cũng bị lực lượng này phá hủy, ‘đùng’ một tiếng, gãy làm hai đoạn ở trước mặt của nàng.
Đây là lực lượng của Võ Thánh?
Cho dù thực lực của nàng cường đại cỡ nào, ở trước mặt Võ Thánh, vẫn như trước là nhỏ bé như con kiến.
Bước chân của Cố Nhược Vân lảo đảo vài cái, một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt thanh lệ kia trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều như bị chịu đòn nghiêm trọng, đau lợi hại.
Rống!
Rống rống!
Linh hồn Bạch Long ở trong Linh Khí làm khí hồn kia, cũng bởi vì Linh Khí hư hao mà phát ra tiếng rống thống khổ.
Giọng nói của nó giống như ma chú, làm cho lòng của Cố Nhược Vân hung hăng thu lại.
Tuy rằng lúc trước Bạch Long này là chiến bại ở trong tay nàng, vì cứu mạng mới lựa chọn trở thành khí hồn của Linh Khí trong tay nàng. Nhưng mà qua nhiều năm kề vai chiến đấu như vậy, l.q.đ nàng sớm đã coi nó là đồng bạn.
Hiện giờ nghe được đồng bạn rống lên một tiếng, như thế nào nàng có thể không lo lắng?
"Thật có lỗi, thực lực của ta quá yếu, không thể bảo vệ tốt ngươi."
Cố Nhược Vân cúi thấp thân mình, nhặt lên Linh Khí bị gãy làm hai đoạn, quăng vào trong Thần Khí Tiểu Hắc, sau đó ánh mắt thanh lãnh mới lại chuyển về phía nam tử trung niên, mặt không biểu cảm nhìn y.
"Linh Khí quả thật rất trân quý, đáng tiếc, sau khi một Linh Khí trân quý khế ước với một kẻ rác rưởi, thì cũng là rác! Thực lực của rác quá thấp, như thế nào có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Linh Khí? Mà Lâm Phỉ ta, đối phó rác rưởi như ngươi, ngay cả vũ khí cũng không cần sử dụng! Chỉ dùng bàn tay trần, ta cũng có thể làm cho ngươi quỳ xuống gọi gia gia!"
Lâm Phỉ cao ngạo nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.
Giờ khắc này, nội tâm của nàng lại vô cùng kiên định.
Lực lượng Võ Thánh cường đại như thế, mà nàng, sớm muộn gì có một ngày, cũng sẽ tiến vào cảnh giới này.
Lúc đó, người đã từng tổn hại nàng, hoặc đồng bạn của nàng, đều phải vì thế trả giá thảm thống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.