Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1041: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (sáu)
Tiêu Thất Gia
15/01/2019
"Lâm gia?"
Nàng chậm rãi mở đôi mắt, nở nụ cười lạnh, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng khuôn mặt cao ngạo của Lâm Phỉ, lqđ từng câu từng chữ nói: "Chờ sau khi ta rời đi, ngươi trở về nói cho gia chủ Lâm gia các ngươi, hai năm sau, ta thì sẽ đi Lâm gia tìm y! Người đang làm, trời đang nhìn, y làm bất cứ chuyện gì, một ngày kia, tất sẽ có người tiến đến hồi báo cho y."
Hai năm!
Nàng cho bản thân thời gian hai năm!
Hai năm sau, nàng nhất định sẽ đi Lâm gia tìm y! Thuận tiện, làm cho y trả cho mình một cái công đạo.
Sau khi nói xong lời này, khí thế trên người Cố Nhược Vân lại bắt đầu khởi động ra, vọt qua phía một gã cao thủ Lâm gia cách nàng gần nhất.
Tên cao thủ kia còn không có phản ứng lại, một cái tay lạnh như băng đã rơi xuống phía trên cổ của hắn ta, ‘phịch’ một tiếng, cái cổ kia không có bất kỳ dấu hiệu gì bị tay nàng kéo xuống, máu tươi mạnh mẽ chảy ra, nhiễm đỏ cả rừng rậm.
"Nàng muốn chạy trốn?" Rốt cục Lâm Phỉ phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng phân phó nói: "Ngăn lại nàng cho ta."
Cùng lúc đó, thân thể của y cũng nhanh chóng phóng về phía Cố Nhược Vân.
Thân là một cường giả Võ Thánh, tốc độ của Lâm Phỉ tự nhiên nhanh hơn Cố Nhược Vân, nhưng đúng lúc này, Cố Nhược Vân tùy tay nắm lên một người ném tới phía Lâm Phỉ.
Thiếu hai người, vòng vây tự động bị tan rã.
Cho nên, Cố Nhược Vân không có bất kỳ sự chần chờ nào, nhanh chóng bay về phía chỗ không xa.
Lâm Phỉ dùng một quyền đánh thân thể bay tới ra ngoài, nhìn về phía Cố Nhược Vân đang chạy trốn, llêquýđôn~ tươi cười bên môi càng âm trầm, tràn ngập lửa giận: "Cố Nhược Vân, ngươi muốn chạy thoát từ trong tay ta? Vậy ngươi cũng quá coi thường Lâm Phỉ ta! Nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, có lẽ còn không bị tra tấn gì. Nhưng ngươi lại cố tình muốn giãy dụa trước khi chết! Một khi đã như vậy, thì đừng trách người Lâm gia chúng ta không hiểu thương hương tiếc ngọc!"
Dứt lời, Lâm Phỉ phất phất tay, lạnh giọng nói: "Đuổi cho ta."
... ......
Bên trong rừng cây rậm rạp, một bóng dáng nhanh chóng xuyên qua cây cối, máu tươi đã nhiễm đỏ xiêm y của nàng, nàng lại giống như không biết đau đớn, liều mạng chạy trốn về phía trước.
Một quyền kia của Lâm Phỉ, quả thật làm cho nàng bị thương không nhẹ, nhưng mà nàng cũng không thể dừng lại, một khi dừng lại, đợi nàng chính là vận mệnh tử vong!
"Tiếp tục như vậy không được, ta phải tìm một chỗ trốn một chút."
Cố Nhược Vân tùy tay cầm lấy một viên đan dược, nhét vào trong miệng, sau khi đan dược này vào miệng, đau đớn trong cơ thể nhưng là giảm bớt không ít, chỉ là khí thế cường đại phía sau càng ngày càng gần, làm cho lòng của nàng cũng theo đó nâng lên.
Nàng đã dùng hết toàn lực, hơn nữa còn nhờ đan dược mới có thể chạy trốn nhanh như vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy người phía sau đã đuổi đến.
Lực lượng Võ Thánh, quả nhiên không thể coi thường!
"Cố Nhược Vân, lúc này đây, ta xem ngươi còn chạy chỗ nào!"
Một âm thanh lãnh ngạo truyền đến từ phía sau, làm cho sắc mặt của Cố Nhược Vân bất giác đại biến, ngay tại trong chớp mắt nàng xuất thần, những người đó đã đến phía sau thân thể của nàng. Nhưng đúng lúc này, Cố Nhược Vân cảm giác được Thượng Cổ Thần Tháp trong cơ thể đột nhiên động một cái, rồi sau đó đất dưới chân nàng bỗng nhiên dãn ra, trở nên mềm mại giống như cát, ngay sau đó, cả người nàng đều mất đi tri giác, chỉ cảm thấy thân mình không ngừng rơi xuống.... ....
Lâm Phỉ chạy tới thì nhìn thấy bóng dáng Cố Nhược Vân hư không biến mất, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đôi mắt giống như trường kiếm sắc bén, giết người bên trong vô hình, trầm giọng nói: "Tìm ra cho ta! Mặc kệ nàng dùng phương pháp gì rời đi nơi này, đều phải tìm ra nàng, không có bất luận kẻ nào có thể chạy thoát từ trong tay Lâm gia chúng ta!"
Nàng chậm rãi mở đôi mắt, nở nụ cười lạnh, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng khuôn mặt cao ngạo của Lâm Phỉ, lqđ từng câu từng chữ nói: "Chờ sau khi ta rời đi, ngươi trở về nói cho gia chủ Lâm gia các ngươi, hai năm sau, ta thì sẽ đi Lâm gia tìm y! Người đang làm, trời đang nhìn, y làm bất cứ chuyện gì, một ngày kia, tất sẽ có người tiến đến hồi báo cho y."
Hai năm!
Nàng cho bản thân thời gian hai năm!
Hai năm sau, nàng nhất định sẽ đi Lâm gia tìm y! Thuận tiện, làm cho y trả cho mình một cái công đạo.
Sau khi nói xong lời này, khí thế trên người Cố Nhược Vân lại bắt đầu khởi động ra, vọt qua phía một gã cao thủ Lâm gia cách nàng gần nhất.
Tên cao thủ kia còn không có phản ứng lại, một cái tay lạnh như băng đã rơi xuống phía trên cổ của hắn ta, ‘phịch’ một tiếng, cái cổ kia không có bất kỳ dấu hiệu gì bị tay nàng kéo xuống, máu tươi mạnh mẽ chảy ra, nhiễm đỏ cả rừng rậm.
"Nàng muốn chạy trốn?" Rốt cục Lâm Phỉ phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng phân phó nói: "Ngăn lại nàng cho ta."
Cùng lúc đó, thân thể của y cũng nhanh chóng phóng về phía Cố Nhược Vân.
Thân là một cường giả Võ Thánh, tốc độ của Lâm Phỉ tự nhiên nhanh hơn Cố Nhược Vân, nhưng đúng lúc này, Cố Nhược Vân tùy tay nắm lên một người ném tới phía Lâm Phỉ.
Thiếu hai người, vòng vây tự động bị tan rã.
Cho nên, Cố Nhược Vân không có bất kỳ sự chần chờ nào, nhanh chóng bay về phía chỗ không xa.
Lâm Phỉ dùng một quyền đánh thân thể bay tới ra ngoài, nhìn về phía Cố Nhược Vân đang chạy trốn, llêquýđôn~ tươi cười bên môi càng âm trầm, tràn ngập lửa giận: "Cố Nhược Vân, ngươi muốn chạy thoát từ trong tay ta? Vậy ngươi cũng quá coi thường Lâm Phỉ ta! Nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, có lẽ còn không bị tra tấn gì. Nhưng ngươi lại cố tình muốn giãy dụa trước khi chết! Một khi đã như vậy, thì đừng trách người Lâm gia chúng ta không hiểu thương hương tiếc ngọc!"
Dứt lời, Lâm Phỉ phất phất tay, lạnh giọng nói: "Đuổi cho ta."
... ......
Bên trong rừng cây rậm rạp, một bóng dáng nhanh chóng xuyên qua cây cối, máu tươi đã nhiễm đỏ xiêm y của nàng, nàng lại giống như không biết đau đớn, liều mạng chạy trốn về phía trước.
Một quyền kia của Lâm Phỉ, quả thật làm cho nàng bị thương không nhẹ, nhưng mà nàng cũng không thể dừng lại, một khi dừng lại, đợi nàng chính là vận mệnh tử vong!
"Tiếp tục như vậy không được, ta phải tìm một chỗ trốn một chút."
Cố Nhược Vân tùy tay cầm lấy một viên đan dược, nhét vào trong miệng, sau khi đan dược này vào miệng, đau đớn trong cơ thể nhưng là giảm bớt không ít, chỉ là khí thế cường đại phía sau càng ngày càng gần, làm cho lòng của nàng cũng theo đó nâng lên.
Nàng đã dùng hết toàn lực, hơn nữa còn nhờ đan dược mới có thể chạy trốn nhanh như vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy người phía sau đã đuổi đến.
Lực lượng Võ Thánh, quả nhiên không thể coi thường!
"Cố Nhược Vân, lúc này đây, ta xem ngươi còn chạy chỗ nào!"
Một âm thanh lãnh ngạo truyền đến từ phía sau, làm cho sắc mặt của Cố Nhược Vân bất giác đại biến, ngay tại trong chớp mắt nàng xuất thần, những người đó đã đến phía sau thân thể của nàng. Nhưng đúng lúc này, Cố Nhược Vân cảm giác được Thượng Cổ Thần Tháp trong cơ thể đột nhiên động một cái, rồi sau đó đất dưới chân nàng bỗng nhiên dãn ra, trở nên mềm mại giống như cát, ngay sau đó, cả người nàng đều mất đi tri giác, chỉ cảm thấy thân mình không ngừng rơi xuống.... ....
Lâm Phỉ chạy tới thì nhìn thấy bóng dáng Cố Nhược Vân hư không biến mất, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đôi mắt giống như trường kiếm sắc bén, giết người bên trong vô hình, trầm giọng nói: "Tìm ra cho ta! Mặc kệ nàng dùng phương pháp gì rời đi nơi này, đều phải tìm ra nàng, không có bất luận kẻ nào có thể chạy thoát từ trong tay Lâm gia chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.