Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 909: Tự rước lấy nhục (một)
Tiêu Thất Gia
11/11/2018
"Nói."
Giọng nói của nam nhân lười nhác mà tản mạn, giống như là vừa tỉnh ngủ, nhưng mà một chữ này rơi xuống trong lòng thị nữ tuyệt sắc, lee~lqđ lập tức làm cho trái tim nàng đều run run vài cái, vội vàng củng quyền nói: "Bẩm báo thiếu chủ, chúng ta đã điều tra rõ ràng, nữ nhi của Hoàng trưởng lão này dám làm càn như thế, là ỷ vào có người Đệ Nhất thành làm chỗ dựa, hơn nữa, vừa rồi nàng ta còn nói xấu Cố cô nương ở trong Dược Tông, nói Cố cô nương dùng thân thể dụ dỗ Lâm Dương, Lâm Dương mới có thể thiên vị giúp đỡ nàng."
Khi nói lời này, thị nữ tuyệt sắc rõ ràng cảm giác được ý lạnh truyền ra từ trên thân nam nhân, không khỏi hung hăng rùng mình một cái, mắt đẹp dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia.
"Đệ Nhất thành?" Nam tử yêu nghiệt cúi đầu nở nụ cười, trong tiếng cười kia lại lộ ra lạnh lẽo vô tận: "Nếu bình thường nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh cũng thôi đi, nhưng nàng ta lại chọc người không nên dây vào, cho nên cuối cùng cũng trốn không được vận mệnh giống Tiên Địa!"
Nghe nói như thế, thị nữ tuyệt sắc cũng không nhịn được dậy lên vẻ đồng tình với phụ nữ Hoàng gia, chọc ai không tốt, cố tình trêu chọc Cố Nhược Vân? Hiện giờ thiếu chủ nổi giận, cho dù có thế lực kia làm chỗ dựa cho nàng ta, thiếu chủ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!
"Thiếu chủ, vậy ngài muốn ra mặt vì Cố cô nương sao?"
"Không," Nam tử yêu nghiệt lắc lắc đầu, trong đôi mắt hoa đào đột nhiên xuất hiện từng trận ý cười: "Ngươi quá coi thường Tiểu Vân Nhi, việc này không cần ta ra mặt vì nàng, bằng chính năng lực của nàng cũng có thể xử lý tốt, l^q'đ ta cho ngươi đi tìm hiểu chuyện này, chỉ là muốn biết Hoàng Phỉ Phỉ là ỷ vào tư bản gì mà phô trương như thế, nhưng mà thật đáng tiếc, cũng chỉ vì một cái thế lực Đệ Nhất thành mà thôi."
Nói như vậy, nữ nhi của một trưởng lão tông môn phô trương như thế, là chuyện không liên quan tới hắn, hắn cũng mặc kệ loại nữ nhân ngốc nghếch này. Nhưng cố tình người nữ tử này đắc tội lại là Cố Nhược Vân, nên hắn không thể không quản!
Chỉ là, ở dưới tình huống trong năng lực của Cố Nhược Vân, hắn tuyệt đối không ra tay! Hơn nữa hắn cũng biết, Cố Nhược Vân là tạm thời không muốn hắn hỗ trợ.
Nghĩ vậy, Tá Thượng Thần cười khổ một tiếng, bất tri bất giác thiếu nữ gặp ở Thanh Long Quốc năm đó, đã trưởng thành đến trình độ làm cho người ta nhìn mà sợ, tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ đứng ở nơi cao nhất đại lục, nhìn xuống chúng sinh.
"Thiếu chủ."
Lại đúng vào lúc này, một thị nữ khác đi đến, củng củng nắm tay, bẩm báo nói: "Thiếu chủ, Hoàng trưởng lão Dược Tông tiến đến bái phỏng."
Trong nháy mắt, Tá Thượng Thần khẽ nhíu mày lại, trong mắt hoa đào hiện lên vẻ mịt mờ.
"Cho lão đi vào, ta ngược lại muốn biết trưởng lão Dược Tông tìm đến bổn hoàng tử là có chuyện gì?"
"Vâng, thiếu chủ."
Thị nữ chậm rãi lui xuống, không bao lâu, thì thấy một hoàng bào lão giả tiến vào từ ngoài cửa, ánh mắt của lão liếc một cái lập tức trông thấy nam tử lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt bất giác xẹt qua vẻ kinh diễm.
Khó trách Phỉ nhi lại muốn gả cho hắn, nam tử yêu nghiệt như này cho dù là lão gặp được cũng không nhịn được kinh thán.
Kinh thán hậu thế lại có người tuyệt sắc như vậy.
Nhất là, tuyệt sắc như vậy còn là thân nam nhi.
Hoàng trưởng lão chậm rãi thu hồi kinh diễm nơi đáy mắt, mỉm cười đi lên phía trước, nói: "Vị công tử này, hôm nay lão phu tiến đến bái phỏng, là có một tin vui muốn thông báo với công tử."
"Tin vui?"
Tá Thượng Thần dương môi cười yếu ớt, chỉ là trong cặp mắt hoa đào kia lại chứa đầy vẻ lạnh lẽo: "Không biết là tin vui gì, vậy mà cần Hoàng trưởng lão Dược Tông tự mình tiến đến?"
Lời nói này nhìn như khen tặng kì thực là trào phúng, nhưng mà Hoàng trưởng lão cũng không có nghe ra được, lqđ lão còn tưởng rằng đối phương muốn nịnh bợ lão, cho nên phía trên khuôn mặt già nua kia bất giác có vẻ cao ngạo, ánh mắt cũng thêm vài phần khinh miệt.
Giọng nói của nam nhân lười nhác mà tản mạn, giống như là vừa tỉnh ngủ, nhưng mà một chữ này rơi xuống trong lòng thị nữ tuyệt sắc, lee~lqđ lập tức làm cho trái tim nàng đều run run vài cái, vội vàng củng quyền nói: "Bẩm báo thiếu chủ, chúng ta đã điều tra rõ ràng, nữ nhi của Hoàng trưởng lão này dám làm càn như thế, là ỷ vào có người Đệ Nhất thành làm chỗ dựa, hơn nữa, vừa rồi nàng ta còn nói xấu Cố cô nương ở trong Dược Tông, nói Cố cô nương dùng thân thể dụ dỗ Lâm Dương, Lâm Dương mới có thể thiên vị giúp đỡ nàng."
Khi nói lời này, thị nữ tuyệt sắc rõ ràng cảm giác được ý lạnh truyền ra từ trên thân nam nhân, không khỏi hung hăng rùng mình một cái, mắt đẹp dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia.
"Đệ Nhất thành?" Nam tử yêu nghiệt cúi đầu nở nụ cười, trong tiếng cười kia lại lộ ra lạnh lẽo vô tận: "Nếu bình thường nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh cũng thôi đi, nhưng nàng ta lại chọc người không nên dây vào, cho nên cuối cùng cũng trốn không được vận mệnh giống Tiên Địa!"
Nghe nói như thế, thị nữ tuyệt sắc cũng không nhịn được dậy lên vẻ đồng tình với phụ nữ Hoàng gia, chọc ai không tốt, cố tình trêu chọc Cố Nhược Vân? Hiện giờ thiếu chủ nổi giận, cho dù có thế lực kia làm chỗ dựa cho nàng ta, thiếu chủ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!
"Thiếu chủ, vậy ngài muốn ra mặt vì Cố cô nương sao?"
"Không," Nam tử yêu nghiệt lắc lắc đầu, trong đôi mắt hoa đào đột nhiên xuất hiện từng trận ý cười: "Ngươi quá coi thường Tiểu Vân Nhi, việc này không cần ta ra mặt vì nàng, bằng chính năng lực của nàng cũng có thể xử lý tốt, l^q'đ ta cho ngươi đi tìm hiểu chuyện này, chỉ là muốn biết Hoàng Phỉ Phỉ là ỷ vào tư bản gì mà phô trương như thế, nhưng mà thật đáng tiếc, cũng chỉ vì một cái thế lực Đệ Nhất thành mà thôi."
Nói như vậy, nữ nhi của một trưởng lão tông môn phô trương như thế, là chuyện không liên quan tới hắn, hắn cũng mặc kệ loại nữ nhân ngốc nghếch này. Nhưng cố tình người nữ tử này đắc tội lại là Cố Nhược Vân, nên hắn không thể không quản!
Chỉ là, ở dưới tình huống trong năng lực của Cố Nhược Vân, hắn tuyệt đối không ra tay! Hơn nữa hắn cũng biết, Cố Nhược Vân là tạm thời không muốn hắn hỗ trợ.
Nghĩ vậy, Tá Thượng Thần cười khổ một tiếng, bất tri bất giác thiếu nữ gặp ở Thanh Long Quốc năm đó, đã trưởng thành đến trình độ làm cho người ta nhìn mà sợ, tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ đứng ở nơi cao nhất đại lục, nhìn xuống chúng sinh.
"Thiếu chủ."
Lại đúng vào lúc này, một thị nữ khác đi đến, củng củng nắm tay, bẩm báo nói: "Thiếu chủ, Hoàng trưởng lão Dược Tông tiến đến bái phỏng."
Trong nháy mắt, Tá Thượng Thần khẽ nhíu mày lại, trong mắt hoa đào hiện lên vẻ mịt mờ.
"Cho lão đi vào, ta ngược lại muốn biết trưởng lão Dược Tông tìm đến bổn hoàng tử là có chuyện gì?"
"Vâng, thiếu chủ."
Thị nữ chậm rãi lui xuống, không bao lâu, thì thấy một hoàng bào lão giả tiến vào từ ngoài cửa, ánh mắt của lão liếc một cái lập tức trông thấy nam tử lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt bất giác xẹt qua vẻ kinh diễm.
Khó trách Phỉ nhi lại muốn gả cho hắn, nam tử yêu nghiệt như này cho dù là lão gặp được cũng không nhịn được kinh thán.
Kinh thán hậu thế lại có người tuyệt sắc như vậy.
Nhất là, tuyệt sắc như vậy còn là thân nam nhi.
Hoàng trưởng lão chậm rãi thu hồi kinh diễm nơi đáy mắt, mỉm cười đi lên phía trước, nói: "Vị công tử này, hôm nay lão phu tiến đến bái phỏng, là có một tin vui muốn thông báo với công tử."
"Tin vui?"
Tá Thượng Thần dương môi cười yếu ớt, chỉ là trong cặp mắt hoa đào kia lại chứa đầy vẻ lạnh lẽo: "Không biết là tin vui gì, vậy mà cần Hoàng trưởng lão Dược Tông tự mình tiến đến?"
Lời nói này nhìn như khen tặng kì thực là trào phúng, nhưng mà Hoàng trưởng lão cũng không có nghe ra được, lqđ lão còn tưởng rằng đối phương muốn nịnh bợ lão, cho nên phía trên khuôn mặt già nua kia bất giác có vẻ cao ngạo, ánh mắt cũng thêm vài phần khinh miệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.