Chương 103: Chính là loại cảm giác này (2)
Kim Nguyên Bảo
04/08/2021
Cậu vẻ mặt lo lắng hỏi: “khi bọn họ tiếp xúc, có làm chuyện gì hoặc là nói cái gì?”
Ô gia ở Hoàng Đô không dễ đối phó như Ô gia ở Cao Lăng thành, rất nhiều chuyện cần cẩn thận mưu tính mới được.
“Đại ca ngươi là thuật sư, Quỷ tộc không dám lại gần quá, chỉ có thể ở xa mà đi theo dõi, nên không nghe được bọn họ đang nói gì.”
Hắc Tuyển Dực thấy Ô Nhược vẻ mặt mệt mỏi, liền đem đề tài chuyển đi: “Lặn lội đường xa đến đây, trước nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi tính sau.
Ô Nhược đúng thật có chút mệt, liền theo bọn họ vào trung viện.
Trước khi vào trung viện, cậu thầm nghĩ, trung viện là một hoa viên lớn, có suối nhỏ, có núi giả có cả ao cá, sau khi đi vào trung viện, quả nhiên đúng như cậu tưởng tượng.
Ô Nhược kiềm chế nỗi sợ hãi trong nội tâm, không ngừng nhớ lại đời trước có phải mình đã từng tới nơi này hay không, nhưng vì sao cậu một chút ấn tượng cũng không có?
Tới hậu viện, Hắc Tuyển Đường liền lấy cớ rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Ô Nhược vẫn luôn hướng ánh mắt nhìn về sân sau mà cậu chuẩn bị vào ở, từ sau khi đi vào, tay cậu không tự chủ mà sờ từng cây cỏ, từng đóa hoa hai bên đường nhỏ.
Hắc Tuyển Dực thấy vẻ mặt quý trọng lại cẩn thận của cậu, không khỏi thả chậm bước chân, lẳng lặng mà đi theo bên cạnh cậu.
Ô Nhược nhìn thấy kiến trúc của căn phòng bên cạnh hồ nước, kích động mà bước chân nhanh hơn, đi vào đại sảnh tinh tế xem xét một lượt, lại đi đến phòng ngủ của hai người, trực tiếp liền chạy về phía giường đệm nằm lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Mau, mau tới đây cùng ta ngủ một lát.”
Hắc Tuyển Dực nhíu nhíu đầu mày, đi lên nằm xuống, nháy mắt, đã bị đối phương ôm lấy eo.
Ô Nhược gối đầu lên trên vai hắn, ánh mắt nhìn bình phong phía trước, nhẹ giọng nỉ non: “Chính là loại cảm giác này.”
Cậu cũng nói không rõ đây là loại cảm giác gì, tóm lại là cậu rất muốn, bởi vì nó làm cậu thực an tâm, rất luyến tiếc khi phải rời xa.
“Ừm?” Hắc Tuyển Dực có chút khó hiểu, người trong lòng ngực lại đã ngủ say, hơn nữa, một khi ngủ liền ngủ tới buổi sáng ngày kế, đây là lần mà Ô Nhược sau khi trọng sinh, ngủ đến thoải mái như vậy, không nằm mơ, cũng không cựa quậy, như là sợ Hắc Tuyển Dực sẽ bỏ đi, nên cả đêm cậu đều gắt gao ôm eo của Hắc Tuyển Dực.
Khi cậu tỉnh lại, rất tự nhiên mà hôn một cái ở khóe môi Hắc Tuyển Dực, làm nũng nói: “Ta hôm nay muốn ngươi thay quần áo, rửa mặt, chải đầu cho ta.”
Thái độ và cử chỉ của Ô Nhược vô cùng thân mật, như là đã làm nũng vô số lần với Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực cảm thấy kinh ngạc, nhừn không từ chối, thậm chí rất thích cậu có thể ỷ lại vào hắn.
Khi chải đầu, Ô Nhược cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Hắc Tuyển Dực qua gương đồng, sau đó, nhớ tới vừa rồi cậu làm nũng với Hắc Tuyển Dực, tức khắc, nổi hết da gà.
Ta đệt!
Cậu có phải trúng tà hay không, vậy mà lại làm nũng với Hắc Tuyển Dực!!!
Ô Nhược xuyên thấu qua gương đồng nhìn đến bộ dáng tay chân vụng về của Hắc Tuyển Dực, nhịn không được, cười vang lên, vội vàng đoạt lấy lược tự mình chải đầu, sau đó, đứng lên kéo Hắc Tuyển Dực ngồi xuống: “Đại gia, ngươi hôm nay muốn kiểu tóc gì.”
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Tùy ý.”
“Vậy tiểu nhân liền tùy ý chải, nếu là chải đẹp, ngài cần thưởng cho tiểu nhân a”
Động tác của Ô Nhược rất thuần thục mà thắt hai bên ba cái bím tóc sau đó đem tất cả búi gọn lên.
Hắc Tuyển Dực từ gương đồng nhìn bạn lữ đứng ở phía sau, nghiêm túc mà buộc tóc cho mình, ánh mắt băng lãnh dần biến nhu hòa, cầm lòng không nổi nâng lên đầu ngón tay ở trên gương đồng nhẹ nhàng ma xát khuôn mặt tuyệt thế trên kính.
Ô Nhược trong lúc búi tóc cũng tranh thủ thời gian liếc xem một cái, lúc đầu không biết hắn đang làm gì, sau đó mới biết được dụng ý của hắn, hai má cậu dần nóng lên, đem đầu áp xuống, tận lực tránh đi không để gương đồng chiếu đến mình.
Hắc Tuyển Dực nhìn không tới người, nhíu mày, ở khi Ô Nhược búi xong, nhanh chóng đem người kéo ngồi lên trên đùi mình, mút lấy đôi môi anh đào.
Ô Nhược cảm giác được vật cứng ở dưới thân hắn chọc vào người, hai má lại càng đỏ hơn, xấu hổ mà đem người đẩy ra: “Hắc Tuyển Dực –”
Hắc Tuyển Dực trên miệng ngậm cười, dùng tiếng nói khàn khàn nói: “Đại gia đang thưởng ngươi.”
“Thưởng ta, phải không?” Ô Nhược cố ý xê dịch mông, dùng hạ thân cọ cọ nơi đó của hắn, chờ nghe được hơi thở biến thô của đối phương, cậu nhanh chóng đứng lên cười: “Tự ngươi giải quyết đi.”
Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Nhược chạy như baymà rời đi, đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ.
Ô Nhược đi vào đại sảnh, liền nghe được âm thanh của Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng, Ô Hi đang chọn lựa học viện.
Cậu lập tức phản đối nói: “Hoàng Đô mỗi học viện thu học viên đều là con em quý tộc, giống chúng ta chỉ là gia tộc chi thứ, gia tộc hiện tại đã không còn tồn tại nữa, đi vào những học viện đó rất dễ dàng bị người bắt nạt, cho dù chết ở bên trong, cũng không có người để ý tới.”
Cậu đời trước thường nghe người không có bối cảnh gia tộc bị chết ở trong học viện của Hoàng Đô, Quản Đồng bị lời này dọa đến: “Có chuyện như vậy?”
Ô Tiền Thanh ngoài ý muốn từ Ô Nhược mà biết được chuyện của học viện: “Tiểu Nhược, con cho rằng đưa Tiểu Hi đến nơi nào học thì tốt?”
Ô Nhược hồi tưởng lại tình huống của đời trước, đột nhiên, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Chuyện này liền giao cho con là được.”
Ô gia ở Hoàng Đô không dễ đối phó như Ô gia ở Cao Lăng thành, rất nhiều chuyện cần cẩn thận mưu tính mới được.
“Đại ca ngươi là thuật sư, Quỷ tộc không dám lại gần quá, chỉ có thể ở xa mà đi theo dõi, nên không nghe được bọn họ đang nói gì.”
Hắc Tuyển Dực thấy Ô Nhược vẻ mặt mệt mỏi, liền đem đề tài chuyển đi: “Lặn lội đường xa đến đây, trước nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi tính sau.
Ô Nhược đúng thật có chút mệt, liền theo bọn họ vào trung viện.
Trước khi vào trung viện, cậu thầm nghĩ, trung viện là một hoa viên lớn, có suối nhỏ, có núi giả có cả ao cá, sau khi đi vào trung viện, quả nhiên đúng như cậu tưởng tượng.
Ô Nhược kiềm chế nỗi sợ hãi trong nội tâm, không ngừng nhớ lại đời trước có phải mình đã từng tới nơi này hay không, nhưng vì sao cậu một chút ấn tượng cũng không có?
Tới hậu viện, Hắc Tuyển Đường liền lấy cớ rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Ô Nhược vẫn luôn hướng ánh mắt nhìn về sân sau mà cậu chuẩn bị vào ở, từ sau khi đi vào, tay cậu không tự chủ mà sờ từng cây cỏ, từng đóa hoa hai bên đường nhỏ.
Hắc Tuyển Dực thấy vẻ mặt quý trọng lại cẩn thận của cậu, không khỏi thả chậm bước chân, lẳng lặng mà đi theo bên cạnh cậu.
Ô Nhược nhìn thấy kiến trúc của căn phòng bên cạnh hồ nước, kích động mà bước chân nhanh hơn, đi vào đại sảnh tinh tế xem xét một lượt, lại đi đến phòng ngủ của hai người, trực tiếp liền chạy về phía giường đệm nằm lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Mau, mau tới đây cùng ta ngủ một lát.”
Hắc Tuyển Dực nhíu nhíu đầu mày, đi lên nằm xuống, nháy mắt, đã bị đối phương ôm lấy eo.
Ô Nhược gối đầu lên trên vai hắn, ánh mắt nhìn bình phong phía trước, nhẹ giọng nỉ non: “Chính là loại cảm giác này.”
Cậu cũng nói không rõ đây là loại cảm giác gì, tóm lại là cậu rất muốn, bởi vì nó làm cậu thực an tâm, rất luyến tiếc khi phải rời xa.
“Ừm?” Hắc Tuyển Dực có chút khó hiểu, người trong lòng ngực lại đã ngủ say, hơn nữa, một khi ngủ liền ngủ tới buổi sáng ngày kế, đây là lần mà Ô Nhược sau khi trọng sinh, ngủ đến thoải mái như vậy, không nằm mơ, cũng không cựa quậy, như là sợ Hắc Tuyển Dực sẽ bỏ đi, nên cả đêm cậu đều gắt gao ôm eo của Hắc Tuyển Dực.
Khi cậu tỉnh lại, rất tự nhiên mà hôn một cái ở khóe môi Hắc Tuyển Dực, làm nũng nói: “Ta hôm nay muốn ngươi thay quần áo, rửa mặt, chải đầu cho ta.”
Thái độ và cử chỉ của Ô Nhược vô cùng thân mật, như là đã làm nũng vô số lần với Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực cảm thấy kinh ngạc, nhừn không từ chối, thậm chí rất thích cậu có thể ỷ lại vào hắn.
Khi chải đầu, Ô Nhược cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Hắc Tuyển Dực qua gương đồng, sau đó, nhớ tới vừa rồi cậu làm nũng với Hắc Tuyển Dực, tức khắc, nổi hết da gà.
Ta đệt!
Cậu có phải trúng tà hay không, vậy mà lại làm nũng với Hắc Tuyển Dực!!!
Ô Nhược xuyên thấu qua gương đồng nhìn đến bộ dáng tay chân vụng về của Hắc Tuyển Dực, nhịn không được, cười vang lên, vội vàng đoạt lấy lược tự mình chải đầu, sau đó, đứng lên kéo Hắc Tuyển Dực ngồi xuống: “Đại gia, ngươi hôm nay muốn kiểu tóc gì.”
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Tùy ý.”
“Vậy tiểu nhân liền tùy ý chải, nếu là chải đẹp, ngài cần thưởng cho tiểu nhân a”
Động tác của Ô Nhược rất thuần thục mà thắt hai bên ba cái bím tóc sau đó đem tất cả búi gọn lên.
Hắc Tuyển Dực từ gương đồng nhìn bạn lữ đứng ở phía sau, nghiêm túc mà buộc tóc cho mình, ánh mắt băng lãnh dần biến nhu hòa, cầm lòng không nổi nâng lên đầu ngón tay ở trên gương đồng nhẹ nhàng ma xát khuôn mặt tuyệt thế trên kính.
Ô Nhược trong lúc búi tóc cũng tranh thủ thời gian liếc xem một cái, lúc đầu không biết hắn đang làm gì, sau đó mới biết được dụng ý của hắn, hai má cậu dần nóng lên, đem đầu áp xuống, tận lực tránh đi không để gương đồng chiếu đến mình.
Hắc Tuyển Dực nhìn không tới người, nhíu mày, ở khi Ô Nhược búi xong, nhanh chóng đem người kéo ngồi lên trên đùi mình, mút lấy đôi môi anh đào.
Ô Nhược cảm giác được vật cứng ở dưới thân hắn chọc vào người, hai má lại càng đỏ hơn, xấu hổ mà đem người đẩy ra: “Hắc Tuyển Dực –”
Hắc Tuyển Dực trên miệng ngậm cười, dùng tiếng nói khàn khàn nói: “Đại gia đang thưởng ngươi.”
“Thưởng ta, phải không?” Ô Nhược cố ý xê dịch mông, dùng hạ thân cọ cọ nơi đó của hắn, chờ nghe được hơi thở biến thô của đối phương, cậu nhanh chóng đứng lên cười: “Tự ngươi giải quyết đi.”
Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Nhược chạy như baymà rời đi, đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ.
Ô Nhược đi vào đại sảnh, liền nghe được âm thanh của Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng, Ô Hi đang chọn lựa học viện.
Cậu lập tức phản đối nói: “Hoàng Đô mỗi học viện thu học viên đều là con em quý tộc, giống chúng ta chỉ là gia tộc chi thứ, gia tộc hiện tại đã không còn tồn tại nữa, đi vào những học viện đó rất dễ dàng bị người bắt nạt, cho dù chết ở bên trong, cũng không có người để ý tới.”
Cậu đời trước thường nghe người không có bối cảnh gia tộc bị chết ở trong học viện của Hoàng Đô, Quản Đồng bị lời này dọa đến: “Có chuyện như vậy?”
Ô Tiền Thanh ngoài ý muốn từ Ô Nhược mà biết được chuyện của học viện: “Tiểu Nhược, con cho rằng đưa Tiểu Hi đến nơi nào học thì tốt?”
Ô Nhược hồi tưởng lại tình huống của đời trước, đột nhiên, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Chuyện này liền giao cho con là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.