Phế Thê Trùng Sinh

Chương 104: Da giả bong ra

Kim Nguyên Bảo

04/08/2021

Ăn cơm sáng xong, Ô Tiền Thanh liền tìm Ô Nhược thương lượng chuyện tìm Ô Trúc.

Ô Nhược liền đem tin tức mình có được nói cho Ô Tiền Thanh, để tránh cha giống như người mù mà ở Hoàng Đô Thành đi loạn hỏi thăm chuyện của đại ca, gây rút dây động rừng.

Ô Tiền Thanh biết được chuyện của Ô Trúc cùng Ô gia có quan hệ, liền biết chuyện này không dễ làm, chỉ có thể bình tĩnh chờ Hắc Tuyển Dực phái người đi tra.

Ô Nhược bảo đảm nói: “Cha, đừng lo lắng, con nhất định sẽ tìm được đại ca.”

Cậu mang nặng thêm mối thù của một đời, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ: “Cha, cha vui lên một chút, bằng không, mẹ cùng Tiểu Hi sẽ biết chuyện đại ca mất tích.”

Ô Tiền Thanh gật gật đầu: “Cha đêm qua đáp ứng mẹ của con cùng nàng và Tiểu Hi đi dạo, con có muốn cùng đi hay không?”

“Được, con vừa lúc có chút đồ muốn mua”. Ô Nhược tìm Hắc Tuyển Dực cùng đi.

Sau nửa canh giờ, ngoài Cức Hi, những người khác đều ngồi trên xe ngựa rời khỏi Hắc phủ, tới đường cái náo nhiệt, Ô Tiền Thanh, Quản Đồng cùng Ô Hi liền đến cửa hàng mua quần áo và son phấn, Hắc Tuyển Đường cùng Hắc Càn, Hắc Tín mang theo Đản Đản đi dạo các hàng nhỏ, mua đồ ăn ngon cùng đồ chơi.

Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực liền đi dạo cửa hàng đồ cổ, chính là, tiến trong tiệm, tùy ý đi dạo một vòng, lại lập tức rời đi.

Hắc Tuyển Dực cũng không lên tiếng, liền đi theo Ô Nhược, nhưng xem bộ dáng của cậu như là muốn tìm thứ gì.

Ô Nhược cuồng vài nhà đồ cổ đều không tìm được đồ vật mình muốn, trong lòng có chút sốt ruột, không ngừng hồi tưởng chuyện của đời trước.

Theo lý thuyết lúc này, đồ vật cậu muốn hẳn là vẫn còn mới đúng.

Liền ở khi cậu sắp từ bỏ, Hắc Tuyển Dực chỉ vào tiểu điếm ở chỗ ngoặt, không chớp mắt mà hỏi: “Bên kia còn có một gian cửa hàng, muốn vào nơi đó đi dạo không?”

Ô Nhược hỏi: “Cửa hàng đó bán cái gì?”

“Cũng là đồ cổ, nhưng đồ vật không nhiều lắm, mặt tiền của cửa hiệu không lớn như những cửa hàng trước.”

Ô Nhược vừa nghe là cửa hàng đồ cổ, liền ôm hy vọng đi vào thử xem, sau đó, liếc mắt một cái liền nhìn đến đồ mà cậu muốn tìm, đó là một khốgọc bội màu xanh dương, hình dạng là hình tứ diện, mặt trên khắc một chữ lam, bên ngoài cạnh nạm bạc trắng, phía dưới treo tua màu xanh dương, nhìn rất bình thường, nhưng lại liếc mắt một cái đã hấp dẫn lực chú ý của người khác.

Ô Nhược trong lòng mừng như điên nhưng cố kiềm nén, cố ý chọn ba nhặt bốn đồ vật ở trong tiệm, cuối cùng, mới cầm lấy ngọc bội hỏi: “Chưởng quầy khối ngọc bội này bao nhiêu tiền?”

Chưởng quầy xem bọn họ ăn mặc đều là vải dệt thượng đẳng, lập tức đầy mặt tươi cười nói: “Công tử, cũng thật biết hàng, khối ngọc bội này chính là thượng đẳng phỉ thúy lam thủy sở chế, trên đời này rất hiếm thấy……”

Ô Nhược không kiên nhẫn cắt ngang: “Ngươi chỉ cần nói cho ta bao nhiêu tiền là được.”

Chưởng quầy thật cẩn thận vươn một bàn tay: “Công tử, ngọc bội này năm vạn lượng bạc.”

“Năm vạn lượng, ngươi thật sự chê ta không biết nhìn hàng sao?” Ô Nhược tức giận chỉ vào một cái khe trên góc của ngọc bội: “Ngươi xem nơi này đã nứt ra một cái khe, đã không còn hoàn chỉnh, căn bản là không đáng giá năm vạn lượng, nếu không phải ta thích màu lam, ta liền giá cũng lười đến hỏi, ta nhiều nhất cho ngươi năm ngàn lượng, ngươi muốn bán liền bán, không bán liền thôi, Tuyển Dực, chúng ta đi.”

“Công tử, công tử.” Chưởng quầy chạy theo kêu lên: “Ngài từ từ, chúng ta có chuyện thì ngồi lại thương lượng.”

Ô Nhược không để ý.

Chưởng quầy thấy bọn họ đi ra cửa, nhanh nói với theo: “Bán, bán, năm ngàn lượng ta bán.”

Kỳ thật có rất nhiều người đã xem qua ngọc bội này, nhưng đều bởi vì ngại trên miếng ngọc bội có tì vết, giá trả ra cũng không có cao như Ô Nhược đưa ra nên vẫn chưa được bán đi.



Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực chủ động trở lại quán nhỏ mua ngọc bội.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ hoa lệ đi qua trước mặt Ô Nhược, người trong xe đúng lúc vén lên bức màn xem tình hình náo nhiệt bên ngoài, liền nhìn đến Ô Nhược đang đứng ở bên ngoài cửa hàng.

Ô Nhược cũng nhìn thấy hắn, hắn đúng là tiểu tằng tôn tử (là chắt trai) của Ô Thần Tử Ô Ngạn Lan.

Trong mắt Ô Ngạn Lan lóe lên ánh sáng kinh diễm, vội vàng xoay người nói với người trong xe: “Tiểu cô cô, tiểu cô cô, ta nhìn đến một cô nương lớn lên còn đẹp hơn cả cô cô, không, đối phương giống như là một công tử, cô cô mau đến xem xem.”

Ngạn Lan cho rằng tiểu cô cô của hắn đã là nữ nhân đẹp nhất trên đời này, không nghĩ tới còn có người còn đẹp hơn cả tiểu cô cô.

Ngồi ở trong xe Ô Úy Tuyết nghe được lời này, bỗng chốc khuôn mặt xinh đẹp tối lại.

Bên người tỳ nữ Chi Đào thấy thế, nhanh nói: “Lan thiếu gia, nhất định là ngài nhìn sai rồi, trên đời này có ai có thể đẹp hơn tiểu thư nhà ta chứ?”

Ô Ngạn Lan đặt tất cả lực chú ý ở trên người Ô Nhược, không phát hiện sắc mặt của hai người trong xe: “Thật sự, các ngươi mau xem, không xem liền bị bỏ lỡ.”

Ô Úy Tuyết thấy cháu trai nhà mình không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương, liền nói: “Dừng xe.”

Xe ngựa lập tức ngừng lại.

Chi Đào sắc mặt thay đổi, vội vàng cúi đầu, không dám xem sắc mặt của tiểu thư nhà mình.

Ô Úy Tuyết ngồi vào bên người Ô Ngạn Lan, một bên nói: “Ta muốn nhìn là vị cô nương nào đem Ô Tiểu công tử của chúng ta mê hoặc đi vậy”

Ô Ngạn Lan si mê mà chỉ vào Ô Nhược thì thầm: “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh không biết khuynh thành cùng khuynh quốc, giai nhân khó lại đến.”

(phương bắc có người đẹp, duy nhất trên trần thế, cười một cái thì nghiêng thành, cười hai cái thì nghiêng nước, nên không biết nghiêng thành hay nghiêng nước, người đẹp khó có được)…… cái này tự chém nói chung là tả người đẹp tuyệt trần trên đời khó có được.

Ô Úy Tuyết nhìn qua, quả nhiên, người nọ có được một dung mạo tuyệt thế, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy hổ thẹn vì không bằng, người đi qua đường tất cả đều bị người này hấp dẫn, cả con đường dường như chỉ còn lại có duy nhất một mình hắn.

Ô Ngạn Lan vẫn luôn luyến tiếc dời đi tầm mắt: “Tiểu cô cô, người nọ có phải đẹp hơn cô cô hay không?”

Ô Úy Tuyết mặt lạnh ngồi trở lại vị trí, ánh mắt lạnh băng bắn về phía Chi Đào.

Chi Đào không khỏi run lên, lặng lẽ đứng dậy xốc lên màn xe đi ra ngoài, nhìn vị trí của Ô Nhược, sau đó, giơ tay nhắm ngay Ô Nhược, búng tay một cái, ám khí từ đầu ngón nàng của nàng bắn ra ngoài.

Ô Ngạn Lan nhận thấy được có tình huống lạ, vội vàng đối Ô Nhược hô: “Cô nương, cẩn thận.”

Ô Nhược cũng phát hiện ra không thích hợp, ngay khi muốn tránh đi, Hắc Tuyển Dực từ cửa hàng vọt ra, ôm lấy cậu tránh thoát khỏi ám khí.

Ô Ngạn Lan tức khắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu trừng hướng người bắn ra ám khí.

Chi Đào cúi đầu: “Tiểu thiếu gia là thiếu gia của Ô gia, không nên bị nữ sắc bên ngoài mê hoặc.”

Ô Ngạn Lan không phải người ngu xuẩn, biết Chi Đào dám làm như thế nhất định là được tiểu cô cô ra lệnh, hắn tức giận buông bức màn ngồi lại chỗ cũ, không hề nói chuyện.



Lúc trước bởi vì quá hưng phấn, đều quên mất tiểu cô cô của hắn không thích nhất chính là người khác nói có người xinh đẹp hơn nàng ta, vừa rồi thiếu chút nữa liền hại một cô ngương bị hủy dung.

Chi Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến không đánh trúng Ô Nhược, liền lại nghĩ bắn thêm một lần, lại ngoài ý muốn thấy được một người: “Tiểu thư, ngươi mau ra đây xem người kia.”

Ô Úy Tuyết đạm thanh nói: “Ai?”

“Chính là người muốn hướng Quốc Sư đại nhân cầu thân, muốn cưới tiểu thư cái tên đàn ông xấu xí kia.”

Ô Úy Tuyết nhíu nhíu mày: “Người này có cái gì đẹp.”

Cái tên xấu tới cực điểm kia mà cũng mơ tưởng muốn cưới nàng, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Ô Ngạn Lan kỳ quái nói: “Người nọ không phải ở Cao Lăng thành sao? Như thế nào lại ở chỗ này?”

“Tiểu thiếu gia, ngài nhất định không biết đi, có tin tức truyền đến, Cao Lăng thành bị vạn Quỷ diệt toàn thành, người này hẳn là vận khí tốt, tránh được một kiếp, a, tiểu thư, ngươi mau ra đây xem, mau a.” Chi Đào nôn nóng kêu lên: “Cái kia tên đàn ông xấu xí kia trên mặt mang chính là giả da.”

Ô Úy Tuyết bỗng chốc nheo lại mắt phượng lạnh băng, cùng Ô Ngạn Lan nhìn về phía ngoài xe ngoại, tên kia lớn lên cực kỳ xấu xí, sở hữu lực chú ý đều ở trên người của Ô Nhược, kiểm tra xem Ô Nhược có bị thương hay không, không chú ý đến giả da trên mặt đã bị bong ra, nhưng Ô Nhược lại phát hiện.

Ô Nhược kinh ngạc mà nhìn Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, mặt ngươi…..”

Hắc Tuyển Dực giơ tay sờ sờ mặt, giả da đang ở từng chút một mà bong ra, muốn dán lại cũng dán không được, đã có xu thế bong toàn bộ ra.

Hắn nhớ tới ám khí vừa rồi từng lướt qua từ trên mặt hắn, chắc chắn là lúc ấy, giả da bị tàn phá.

Nếu dính không được, liền từ bỏ, hơn nữa, hắn cũng không nghĩ lại tiếp tục lừa gạt Ô Nhược, thừa dịp lúc này, cho Ô Nhược thấy rõ chân dung của hắn.

Hắc Tuyển Dực trực tiếp kéo xuống giả da trên mặt, lộ ra khuôn mặt chân thật, bởi vì thời gian dài mang da giả, sắc mặt hơi tái nhợt, lại che dấu không được khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, giống như là thần đế tự mình điêu khắc, hình dáng hoàn mỹ, ngũ quan đẹp đến cực hạn, mày kiếm, mi như vẽ, mắt đen thâm thúy có thần, nhẹ nhàng thoáng nhìn, tựa như ánh sáng, nghiêm nghị sinh uy, đôi môi mỏng mà lại gợi cảm, như là ngũ quan đẹp nhất trong thiên hạ đều xoa hợp ở tại khuôn mặt này, anh tuấn, đẹp đến nỗi làm người ngừng thở.

Lúc này, người qua đường mặc kệ là nam nữ già trẻ, ánh mắt đều tập trung ở trên người Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực, làm người hâm mộ, lại làm người vô cùng đố kỵ.

“Trời ạ, Thì ra… Thì ra hắn đẹp như vậy.” Chi Đào đã không thể rời mắt, trước kia nàng thật là mắt chó xem người thấp, vậy mà cảm thấy người này lớn lên xấu, lại không nghĩ người này đẹp đến như vậy, đẹp đến nỗi người ta phải đem hắn dấu đi, không thể cho ai khác nhìn thấy.

Ô Úy Tuyết ánh mắt băng hàn gắt gao nhìn chằm chằm hai người vô cùng đẹp đôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng chết, hắn gạt ta, hắn dám gạt ta.”

Nếu ngày đó cầu thân, Hắc Tuyển Dực là dùng khuôn mặt chân thật tới gặp nàng, nàng nhất định không nói hai lời sẽ liền sẽ đáp ứng, trong thiên hạ, chỉ có người có được dung mạo tuyệt thế như vậy mới xứng với nàng.

Ô Ngạn Lan liếc nàng, nếu không phải lúc ấy ngại người khác xấu, hiện tại người nọ đã là phu quân của nàng.

Chi Đào nghĩ đến người này sẽ là người của tiểu thư, liền không dám nhìn  nhiều, vội vàng thu hồi ánh mắt, cơ linh hỏi: “Tiểu thư, chúng ta hiện tại muốn làm như thế nào?”

Lấy tính tình tiểu thư nhà nàng, chắc chắn đem người nam nhân này cướp vào tay.

Ô Ngạn Lan vội vàng nói: “Tiểu cô cô, nam nhân kia đều cùng người khác thành thân, đã là trượng phu của người khác, cô cô nếu là tái giá cho hắn, chẳng khác nào là phải làm thiếp, hơn nữa, hắn thích nam nhân, sẽ không ở bên cô.”

Ô Úy Tuyết căn bản không thèm để ý: “Đó là bởi vì hắn không gặp qua người xinh đẹp giống như ta, bằng không, hắn nhất định chỉ thích nữ nhân không thích nam nhân.”

Chi đào nói: “người cùng Hắc công tử thành thân có lẽ đã sớm chết ở Cao Lăng thành.”

Ô Ngạn Lan không khỏi nghĩ đến vị kia đại mập mạp ở Cao Lăng thành Ô gia nhìn đến, trong lòng không khỏi có chút đồng tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Thê Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook