Chương 160
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Chức nghiệp pháp sư, một chức nghiệp được xem là mạnh nhất ở trong thế giới này, tuy bọn họ vẫn phải hợp tác với những chức nghiệp khác, nhưng đối với những thứ con người đang sử dụng đều được chế tạo ra nhờ chức nghiệp này.
Bọn họ giống như là thần nếu như bọn họ có một sức mạnh kinh khủng, những người mang chức nghiếp pháp sư ấy có thể sánh ngang thần linh, bọn họ có đủ sức mạnh để dịch chuyển mọi thứ, chỉnh sửa không gian, thay đổi thời gian, tạo ra các công cụ nghịch thiên, có thể làm những điều mà thế giới này có thể tồn tại hoặc diệt vong.
Nhưng đến hiện tại vẫn chưa có người có thể mang sức mạnh đó trong người, cho dù là người anh hùng khi xưa cũng không có loại sức mạnh nghịch thiên như vậy, nhưng thế giới này vẫn rất coi trọng những người mang chức nghiệp này, dù ở đâu chức nghiệp này luôn được hoang nghênh, dù cho số lượng có nhiều đi chăng nữa.
Sau khi Lan vận chuyển pháp thuật một vòng sáng bao vây lấy bọn họ, nhóm người Trần Vũ Phong chỉ cảm thấy cơ thể giống như đang rơi một cách tự do, nhưng đến khi định thần lại thì bản thân vẫn đang đứng ở trên mặt đất, mà khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Quá trình dịch chuyển hoàn toàn không mất quá mười phút.
"Đến rồi." Lan thu lại quyền trượng rồi nói.
"Nhanh vậy." Roma bất ngờ nói, đến nỗi người của bộ tốc anh phải di chuyển trong đường hầm không gian đầy rẩy nguy hiểm như vậy, thế mà người này lại chỉ trong nháy mắt đã đưa bọn họ đến chủ thanh cách chính thanh cả tháng đi đường.
"Bởi vì tôi đã có chốt dịch chuyển ở nơi này mới có thể nhanh như vậy." Lan khinh bỉ nói "Chúng tôi không phải là thần, khi sử dụng sức mạnh chức nghiệp cũng có rất nhiều thứ cần làm cũng như chú ý."
"Sức mạnh không bao giờ là vô hạn, đến một lúc nào đó nó sẽ hoàn toàn mất đi mà thôi, giống như ngài ấy vậy."
"Ngài ấy." Mạnh Kỳ khó hiểu nhắc lại, nhưng lần này Lan không nói tiếp, giống như anh ta không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Lan, cho tôi hỏi nơi nào là nơi nhốt cô gái kia." Trần Vũ Phong nãy giờ vẫn quan sát tình hình xung quanh, đúng là Lan hiểu rất rõ địa hình ở đây, nơi mà anh ta dịch chuyển đến là một nơi cực kỳ vắng vẻ chẳng có một người binh lính nào canh chừng cả.
"Tầng bốn căn phòng thứ hai từ cầu thang đi lên, bên trái." Lan nhanh chóng chỉ đường, nói xong anh ta liền mỉa mai cười "Ông ta cứ nghĩ nơi mình ở rất an toàn vì vậy chẳng thèm phòng bị gì cả."
"Các cậu yên tâm bên trong căn phòng chẳng có bẩy rạp gì đâu, thứ cần phải lo lắng chính là tên tiên tri bên trong đây mà thôi."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền nghiêm túc, nếu thực sự tên tiên tri mà nhìn thấy được việc này thì thật sự rất nguy hiểm, không bằng bọn họ nhanh chóng cứu người rồi chạy đi trước khi bị phát hiện.
"Chúng ta nhanh chóng vào cứu người rồi rời đi, đừng lãng phí thời gian một phút giây nào nữa." Nói rồi cậu ta đưa cho mỗi người một quả cậu tàng hình rồi mới gật đầu với Lan "Cảm ơn anh, việc cứu người chúng tôi sẽ tự làm."
Cậu nói trong liền kích hoạt ngọc tàng hình nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người, nhóm người Mạnh Kỳ cũng nhanh chóng kích hoạt.
Sau khi bốn người đều tàng hình liền nhanh chóng chạy vào tòa nhà, nghe theo lời chỉ dẫn của Lan mà chạy thẳng một mạnh lên lầu bốn, trước bao nhiêu binh sĩ đang không ngừng tuần tra khắp nơi.
Lan đứng im một chút, sau khi hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của người khác xung quanh mình nữa liền híp mắt mỉm cười "Thú vị... Những người này thật thú vị."
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh lại thích cậu ta đến như vậy... Đứa trẻ của thiên mệnh."
Câu nói dần dần phiên đãng trong không khí, người lại nhanh chóng biến mất, Lan cũng nhanh chóng tàn hình mà đuổi theo nhóm họn cậu, dù sao chuyện thú vị như vậy anh ta làm sao có thể ngồi không đây, chủ nhân tuy không cho anh ta nhún tay vào đến mất lộ ra tung tích nhưng cũng không hề cấm việc anh ta muốn xem trò vui mà.
Vì vậy anh ta nhanh chóng chạy lên tầng bốn, rõ ràng trên người anh ta chẳng có một viên ngọc tàng hình nào, nhưng những người khác chẳng ai nhìn thấy được anh ta, có lẽ đây là một thuật pháp nào đó mà sức mạnh có thể sánh ngang với viên ngọc tàng hình, thậm chí là vượt trội hơn.
Nhóm người Trần Vũ Phong im hơi lặng tiếng không bị bất kỳ ai phát hiện mà nhanh chóng chạy lên tầng tần bốn, nhưng khi vừa lên tầng liền không ngờ nhìn thấy một chàng trai đang từ bên ngoài đi vào một căn phòng gần cậu thang.
Cậu nín thở lo lắng không biết căn phòng mà chàng trai đi vào có phải là căn phòng đang nhốt người hay không, cậu hít một hơi thật sau nhìn xung quanh nhớ lại lời nói của Lan.
Tầng bốn căn phòng thứ hai, bên trái, vừa nghĩ cậu vừa xoay đầu nhìn theo hướng đúng, sau khi nhìn thấy hướng hai phòng khác nhau liền thở vào một hơi đầy nhẹ nhõm, may qua căn phòng đó không phải.
Trần Vũ Phong nhanh chóng ra hiệu cho những người khác rồi chạy đến căn phòng mà Lan nói.
Bọn họp đứng trước cửa phòng, không thể bỗng nhiên mở cửa ra rồi đi vào, như vậy sẽ làm kinh động đế những thị vệ khác, cho dù tên quốc vương kia có tự tin đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ làm gì đó để phòng ngừa có người vào ám sát mình.
Suy nghĩ một chút cuối cùng Trần Vũ Phong lấy ra thiết bị mà Yuta đã đưa cho cậu, đây chắc là thiết bị xuyên tường dùng được rất ít lần, tuy nhiên nó lại cho phép nhiều người xuyên qua cùng một lúc, bởi vì chỉ là sản phẩm thử nghiệm nên số lần sử dụng rất ít, nhưng may mắn nó lại vừa đủ cho bọn họ cứu người.
Cậu truyền sức mạnh của mình vào, sức mạnh càng lớn số người xuyên tường càng nhiều, vì vậy luồng sức mạnh của cậu truyền vào dư sức để bốn người đi xuyên qua cánh cửa mà vào bên trong phòng.
Bọn họ giống như là thần nếu như bọn họ có một sức mạnh kinh khủng, những người mang chức nghiếp pháp sư ấy có thể sánh ngang thần linh, bọn họ có đủ sức mạnh để dịch chuyển mọi thứ, chỉnh sửa không gian, thay đổi thời gian, tạo ra các công cụ nghịch thiên, có thể làm những điều mà thế giới này có thể tồn tại hoặc diệt vong.
Nhưng đến hiện tại vẫn chưa có người có thể mang sức mạnh đó trong người, cho dù là người anh hùng khi xưa cũng không có loại sức mạnh nghịch thiên như vậy, nhưng thế giới này vẫn rất coi trọng những người mang chức nghiệp này, dù ở đâu chức nghiệp này luôn được hoang nghênh, dù cho số lượng có nhiều đi chăng nữa.
Sau khi Lan vận chuyển pháp thuật một vòng sáng bao vây lấy bọn họ, nhóm người Trần Vũ Phong chỉ cảm thấy cơ thể giống như đang rơi một cách tự do, nhưng đến khi định thần lại thì bản thân vẫn đang đứng ở trên mặt đất, mà khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Quá trình dịch chuyển hoàn toàn không mất quá mười phút.
"Đến rồi." Lan thu lại quyền trượng rồi nói.
"Nhanh vậy." Roma bất ngờ nói, đến nỗi người của bộ tốc anh phải di chuyển trong đường hầm không gian đầy rẩy nguy hiểm như vậy, thế mà người này lại chỉ trong nháy mắt đã đưa bọn họ đến chủ thanh cách chính thanh cả tháng đi đường.
"Bởi vì tôi đã có chốt dịch chuyển ở nơi này mới có thể nhanh như vậy." Lan khinh bỉ nói "Chúng tôi không phải là thần, khi sử dụng sức mạnh chức nghiệp cũng có rất nhiều thứ cần làm cũng như chú ý."
"Sức mạnh không bao giờ là vô hạn, đến một lúc nào đó nó sẽ hoàn toàn mất đi mà thôi, giống như ngài ấy vậy."
"Ngài ấy." Mạnh Kỳ khó hiểu nhắc lại, nhưng lần này Lan không nói tiếp, giống như anh ta không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Lan, cho tôi hỏi nơi nào là nơi nhốt cô gái kia." Trần Vũ Phong nãy giờ vẫn quan sát tình hình xung quanh, đúng là Lan hiểu rất rõ địa hình ở đây, nơi mà anh ta dịch chuyển đến là một nơi cực kỳ vắng vẻ chẳng có một người binh lính nào canh chừng cả.
"Tầng bốn căn phòng thứ hai từ cầu thang đi lên, bên trái." Lan nhanh chóng chỉ đường, nói xong anh ta liền mỉa mai cười "Ông ta cứ nghĩ nơi mình ở rất an toàn vì vậy chẳng thèm phòng bị gì cả."
"Các cậu yên tâm bên trong căn phòng chẳng có bẩy rạp gì đâu, thứ cần phải lo lắng chính là tên tiên tri bên trong đây mà thôi."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền nghiêm túc, nếu thực sự tên tiên tri mà nhìn thấy được việc này thì thật sự rất nguy hiểm, không bằng bọn họ nhanh chóng cứu người rồi chạy đi trước khi bị phát hiện.
"Chúng ta nhanh chóng vào cứu người rồi rời đi, đừng lãng phí thời gian một phút giây nào nữa." Nói rồi cậu ta đưa cho mỗi người một quả cậu tàng hình rồi mới gật đầu với Lan "Cảm ơn anh, việc cứu người chúng tôi sẽ tự làm."
Cậu nói trong liền kích hoạt ngọc tàng hình nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người, nhóm người Mạnh Kỳ cũng nhanh chóng kích hoạt.
Sau khi bốn người đều tàng hình liền nhanh chóng chạy vào tòa nhà, nghe theo lời chỉ dẫn của Lan mà chạy thẳng một mạnh lên lầu bốn, trước bao nhiêu binh sĩ đang không ngừng tuần tra khắp nơi.
Lan đứng im một chút, sau khi hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của người khác xung quanh mình nữa liền híp mắt mỉm cười "Thú vị... Những người này thật thú vị."
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh lại thích cậu ta đến như vậy... Đứa trẻ của thiên mệnh."
Câu nói dần dần phiên đãng trong không khí, người lại nhanh chóng biến mất, Lan cũng nhanh chóng tàn hình mà đuổi theo nhóm họn cậu, dù sao chuyện thú vị như vậy anh ta làm sao có thể ngồi không đây, chủ nhân tuy không cho anh ta nhún tay vào đến mất lộ ra tung tích nhưng cũng không hề cấm việc anh ta muốn xem trò vui mà.
Vì vậy anh ta nhanh chóng chạy lên tầng bốn, rõ ràng trên người anh ta chẳng có một viên ngọc tàng hình nào, nhưng những người khác chẳng ai nhìn thấy được anh ta, có lẽ đây là một thuật pháp nào đó mà sức mạnh có thể sánh ngang với viên ngọc tàng hình, thậm chí là vượt trội hơn.
Nhóm người Trần Vũ Phong im hơi lặng tiếng không bị bất kỳ ai phát hiện mà nhanh chóng chạy lên tầng tần bốn, nhưng khi vừa lên tầng liền không ngờ nhìn thấy một chàng trai đang từ bên ngoài đi vào một căn phòng gần cậu thang.
Cậu nín thở lo lắng không biết căn phòng mà chàng trai đi vào có phải là căn phòng đang nhốt người hay không, cậu hít một hơi thật sau nhìn xung quanh nhớ lại lời nói của Lan.
Tầng bốn căn phòng thứ hai, bên trái, vừa nghĩ cậu vừa xoay đầu nhìn theo hướng đúng, sau khi nhìn thấy hướng hai phòng khác nhau liền thở vào một hơi đầy nhẹ nhõm, may qua căn phòng đó không phải.
Trần Vũ Phong nhanh chóng ra hiệu cho những người khác rồi chạy đến căn phòng mà Lan nói.
Bọn họp đứng trước cửa phòng, không thể bỗng nhiên mở cửa ra rồi đi vào, như vậy sẽ làm kinh động đế những thị vệ khác, cho dù tên quốc vương kia có tự tin đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ làm gì đó để phòng ngừa có người vào ám sát mình.
Suy nghĩ một chút cuối cùng Trần Vũ Phong lấy ra thiết bị mà Yuta đã đưa cho cậu, đây chắc là thiết bị xuyên tường dùng được rất ít lần, tuy nhiên nó lại cho phép nhiều người xuyên qua cùng một lúc, bởi vì chỉ là sản phẩm thử nghiệm nên số lần sử dụng rất ít, nhưng may mắn nó lại vừa đủ cho bọn họ cứu người.
Cậu truyền sức mạnh của mình vào, sức mạnh càng lớn số người xuyên tường càng nhiều, vì vậy luồng sức mạnh của cậu truyền vào dư sức để bốn người đi xuyên qua cánh cửa mà vào bên trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.