Chương 210
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Trần Vũ Phong đứng nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mắt, tuy đối với lời nói của ông ta cậu đã có chút nhận thức chung nhưng hiện tại dòng máu đã mất của ông ta nằm trong cơ thể của Enzo, cậu không biết cuối cùng mục đích thật sự của ông ta khi đến đây, là thiện ý hay ác ý.
Caron nhìn cậu cũng không thừa nước dục thả câu mà trực tiếp nói vào mục đích chính “Ta đến đây để gặp cô bé, dù cho không phải là con ruột của ta nhưng chúng ta vẫn có liên kết máu mủ, nếu có thể cô bé có thể theo ta về.”
“Nhưng cô bé không thể, một nữa dòng máu khác của cô bé chính là máu của người lùn.” Trần Vũ Phong lắc đầu phủ định, cô bé không thể nào sống trong nước được cũng không thể hóa hình được như chủng tộc cá voi.
Nghe cậu nói vậy Caron liền bật cười, ông không ngờ vẫn có người không biết chỉ cần sở hữu hai dòng máu thì có thể sở hữu được một nữa sức mạnh của nó, dù cho nữa dòng máu khác là nhân loại đi nữa thì một nữa dòng máu khác cũng sở hữu một sức mạnh bản năng nhất định.
Tuy bán nhân ngư không thể được công nhận bởi bọn họ không thể sinh sống dưới nước là do một nữa dòng máu nhân loại không thể giúp họ chóng chội dưới mực nước sau cả ngàn mét, tuy nhiên khi xuống nước ở một độ sâu nhất định bán nhân ngư vẫn có thể là chủ nhân của biển cả.
Trần Vũ Phong thấy ông bật cười liền biết mình vừa nói ra một chuyện cực kỳ ngu ngốc, chỉ cần suy ngẫm lại liền biết được vấn đề nằm ở đâu, mang nữa dòng máu cá voi Enzo có thể thỏa thích tung hoành dưới nước, tuy dòng máu người lùn không thể xuống nước quá lâu nhưng bọn họ có sức mạnh bảo vệ cơ thể cô bé cho dù cô bé có sống bên trong nước cả đời, ngoại trừ không thể biến thành cá voi giống như chủng tộc của họ nhưng bé vẫn có thể sinh sống dưới nước giống như họ.
“Tôi không có quyền quyết định thay cô bé.” Cậu nhìn ông Caron rồi lắc đầu nói sau đó xoay người ngồi xổm xuống để tầm mắt của mình ngang bằng vời Enzo.
“Anh.” Enzo mở to mắt nhìn cậu, cô bé nghe bọn họ nói cũng hiểu được đôi chút về tình hình hiện tại, cô bé sợ hãi anh sẽ đem bé giao cho người khác, sẽ không cần bé nữa.
Trần Vũ Phong nhìn thấy sự sợ hãi hoảng hốt bên trong mắt cô bé liền cảm thấy đau lòng nhưng cậu không vội nói gì mà mỉm cười trấn an bé, cậu đưa tay lên xoa nhẹ đầu bé.
Những người xung quanh lúc này cũng không có ai lên tiếng làm phiền, bọn họ đều im lặng nhìn xem nhất cử nhất động của hai người.
Sau khi cảm thấy Enzo đã bình tĩnh lại Trần Vũ Phong mới mở miệng nói “Enzo đây là cuộc đời của em, anh sẽ không quyết định cho em, nhưng dù em có lựa chọn thế nào thì nơi có anh đều sẽ là già đình của em.”
“Em cũng biết đấy đi theo anh rất nguy hiểm, nếu như em đi theo bọn họ thì sẽ có được sự an toàn tốt nhất, đây chính là sự thật không phải anh muốn đuổi em nên mới nói như vậy.”
“Em...” Enzo khuôn mặt đầy bất mãn nhìn cậu, cô bé không đồng ý với câu nói này của cậu.
Nhưng không để bé nói hết câu, cậu đã lên tiếng ngăn lại “Nghe anh nói hết đã, được không.”
Cô bé nghe vậy đành bậm môi lại vẻ mặt không tình nguyện mà gật đầu.
Trần Vũ Phong thấy vậy liền mỉm cười “Em cùng họ có hung dòng máu, chắc chắn họ sẽ xem em là người thân mà bảo vệ em, ở với họ em sẽ không còn lo sợ sự săn lùng của bọn người kia.”
“Mà như vậy không những anh mà ông của em cũng sẽ an tâm rất nhiều.”
“Nhưng nếu em không muốn đi, anh có thể tiếp tục bảo vệ em giống như trước, sẽ chẳng có gì thay đổi cả, điều duy nhất thay đổi chính là em có thêm một gia đình nữa ngoại trừ bộ tộc người lùn cùng gia đình của anh.”
“Hãy suy nghĩ cẩn thận Enzo, bởi vì quyết định của em sẽ dẫn đến nguy hiểm cho mạng sống của chính em.”
Caron ở đối diện cũng gật đầu nói “Đúng vậy, ta không ép buộc con gì cả, con mang trong người dòng máu của chính ta là đứa con nhỏ nhắn nhất của ta, cả bộ tộc của ta sẽ bảo vệ con an toàn.”
“Nhưng nếu con vẫn muốn đi với cậu ấy thì con cứ đi, chỉ cần con trở về đây thì mãi mãi đây vẫ là nhà của con.”
“Tua, phụt, phụt...” Tiếng nói của ông vừa dứt những con cá voi bên dười thuyền liền phát ra các loại âm thanh để phụ họa vào giống như cực kỳ tán thành câu nói này của ông vậy.
Enzo nghe thấy ông nói liền ngước khuôn mặt nhỏ nhỏ của mình lên nhì ông, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy sắc bén của ông đang cố gắng bày ra vẻ diu dàng sợ làm cho bé sợ hãi liền khiến cô bé không nhịn được nở một nụ cười đáp lại ông, sự phòng bị của cô bé cũng giảm bớt.
Trần Vũ Phong thấy cô bé như thế liền mỉm cười, cậu cảm thấy cô bé chắc chắn đã có quyết định của mình, tuy rất tiếc nuối khi sau này không thể ở cạnh cô bé nữa, nhưng chỉ cần cô bé có thể sống vui vẻ là tốt rồi.
Cậu thoáng né người sang một bên chừa đường cho cô bé đi đến cạnh ông Caron.
Enzo thấy động tĩnh của cậu liền nghi hoặc nghiên đầu qua, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của cậu cô bé liền nhấc chân tiếng về phía trước.
Ông Caron nhìn cô bé từng bước đi về phía mình liền ngồi xổm người xuống, ông rất kiên nhẫn chờ đợi cô bé đến gần.
Đến khi Enzo đứng trước người ông sau đó rơi vào cái ôm đầy lạnh lẽo của ông, bởi vì là cá voi nên cơ thể ông cực kỳ lạnh lẽo, tuy ông dã khống chế bớt sự lạnh lẽo của mình nhưng bởi vì ông không thể có độ ấm như những sinh vật trên cạn khác nên cả người ông vẫn lành lạnh, nhưng điều này khiến cô bé rất thích mà dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của ông ấy.
“Con theo chúng ta nhé, sau này biển cả sẽ là nhà của con.” Ông Caron nhỏ giọng dò hỏi, tuy không phải con ruột của ông nhưng ông cực kỳ yêu thích những sinh mạng nhỏ bé như vậy, tất cả sinh mạng như vậy đều là đứa nhỏ yêu quý của ông.
“Con xin lỗi ạ, nhưng con không thể đi cùng ngài.” Enzo buông ông ra, ánh mắt đầy kiên định nhìn ông chằm chằm rồi nói.
Caron nhìn cậu cũng không thừa nước dục thả câu mà trực tiếp nói vào mục đích chính “Ta đến đây để gặp cô bé, dù cho không phải là con ruột của ta nhưng chúng ta vẫn có liên kết máu mủ, nếu có thể cô bé có thể theo ta về.”
“Nhưng cô bé không thể, một nữa dòng máu khác của cô bé chính là máu của người lùn.” Trần Vũ Phong lắc đầu phủ định, cô bé không thể nào sống trong nước được cũng không thể hóa hình được như chủng tộc cá voi.
Nghe cậu nói vậy Caron liền bật cười, ông không ngờ vẫn có người không biết chỉ cần sở hữu hai dòng máu thì có thể sở hữu được một nữa sức mạnh của nó, dù cho nữa dòng máu khác là nhân loại đi nữa thì một nữa dòng máu khác cũng sở hữu một sức mạnh bản năng nhất định.
Tuy bán nhân ngư không thể được công nhận bởi bọn họ không thể sinh sống dưới nước là do một nữa dòng máu nhân loại không thể giúp họ chóng chội dưới mực nước sau cả ngàn mét, tuy nhiên khi xuống nước ở một độ sâu nhất định bán nhân ngư vẫn có thể là chủ nhân của biển cả.
Trần Vũ Phong thấy ông bật cười liền biết mình vừa nói ra một chuyện cực kỳ ngu ngốc, chỉ cần suy ngẫm lại liền biết được vấn đề nằm ở đâu, mang nữa dòng máu cá voi Enzo có thể thỏa thích tung hoành dưới nước, tuy dòng máu người lùn không thể xuống nước quá lâu nhưng bọn họ có sức mạnh bảo vệ cơ thể cô bé cho dù cô bé có sống bên trong nước cả đời, ngoại trừ không thể biến thành cá voi giống như chủng tộc của họ nhưng bé vẫn có thể sinh sống dưới nước giống như họ.
“Tôi không có quyền quyết định thay cô bé.” Cậu nhìn ông Caron rồi lắc đầu nói sau đó xoay người ngồi xổm xuống để tầm mắt của mình ngang bằng vời Enzo.
“Anh.” Enzo mở to mắt nhìn cậu, cô bé nghe bọn họ nói cũng hiểu được đôi chút về tình hình hiện tại, cô bé sợ hãi anh sẽ đem bé giao cho người khác, sẽ không cần bé nữa.
Trần Vũ Phong nhìn thấy sự sợ hãi hoảng hốt bên trong mắt cô bé liền cảm thấy đau lòng nhưng cậu không vội nói gì mà mỉm cười trấn an bé, cậu đưa tay lên xoa nhẹ đầu bé.
Những người xung quanh lúc này cũng không có ai lên tiếng làm phiền, bọn họ đều im lặng nhìn xem nhất cử nhất động của hai người.
Sau khi cảm thấy Enzo đã bình tĩnh lại Trần Vũ Phong mới mở miệng nói “Enzo đây là cuộc đời của em, anh sẽ không quyết định cho em, nhưng dù em có lựa chọn thế nào thì nơi có anh đều sẽ là già đình của em.”
“Em cũng biết đấy đi theo anh rất nguy hiểm, nếu như em đi theo bọn họ thì sẽ có được sự an toàn tốt nhất, đây chính là sự thật không phải anh muốn đuổi em nên mới nói như vậy.”
“Em...” Enzo khuôn mặt đầy bất mãn nhìn cậu, cô bé không đồng ý với câu nói này của cậu.
Nhưng không để bé nói hết câu, cậu đã lên tiếng ngăn lại “Nghe anh nói hết đã, được không.”
Cô bé nghe vậy đành bậm môi lại vẻ mặt không tình nguyện mà gật đầu.
Trần Vũ Phong thấy vậy liền mỉm cười “Em cùng họ có hung dòng máu, chắc chắn họ sẽ xem em là người thân mà bảo vệ em, ở với họ em sẽ không còn lo sợ sự săn lùng của bọn người kia.”
“Mà như vậy không những anh mà ông của em cũng sẽ an tâm rất nhiều.”
“Nhưng nếu em không muốn đi, anh có thể tiếp tục bảo vệ em giống như trước, sẽ chẳng có gì thay đổi cả, điều duy nhất thay đổi chính là em có thêm một gia đình nữa ngoại trừ bộ tộc người lùn cùng gia đình của anh.”
“Hãy suy nghĩ cẩn thận Enzo, bởi vì quyết định của em sẽ dẫn đến nguy hiểm cho mạng sống của chính em.”
Caron ở đối diện cũng gật đầu nói “Đúng vậy, ta không ép buộc con gì cả, con mang trong người dòng máu của chính ta là đứa con nhỏ nhắn nhất của ta, cả bộ tộc của ta sẽ bảo vệ con an toàn.”
“Nhưng nếu con vẫn muốn đi với cậu ấy thì con cứ đi, chỉ cần con trở về đây thì mãi mãi đây vẫ là nhà của con.”
“Tua, phụt, phụt...” Tiếng nói của ông vừa dứt những con cá voi bên dười thuyền liền phát ra các loại âm thanh để phụ họa vào giống như cực kỳ tán thành câu nói này của ông vậy.
Enzo nghe thấy ông nói liền ngước khuôn mặt nhỏ nhỏ của mình lên nhì ông, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy sắc bén của ông đang cố gắng bày ra vẻ diu dàng sợ làm cho bé sợ hãi liền khiến cô bé không nhịn được nở một nụ cười đáp lại ông, sự phòng bị của cô bé cũng giảm bớt.
Trần Vũ Phong thấy cô bé như thế liền mỉm cười, cậu cảm thấy cô bé chắc chắn đã có quyết định của mình, tuy rất tiếc nuối khi sau này không thể ở cạnh cô bé nữa, nhưng chỉ cần cô bé có thể sống vui vẻ là tốt rồi.
Cậu thoáng né người sang một bên chừa đường cho cô bé đi đến cạnh ông Caron.
Enzo thấy động tĩnh của cậu liền nghi hoặc nghiên đầu qua, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của cậu cô bé liền nhấc chân tiếng về phía trước.
Ông Caron nhìn cô bé từng bước đi về phía mình liền ngồi xổm người xuống, ông rất kiên nhẫn chờ đợi cô bé đến gần.
Đến khi Enzo đứng trước người ông sau đó rơi vào cái ôm đầy lạnh lẽo của ông, bởi vì là cá voi nên cơ thể ông cực kỳ lạnh lẽo, tuy ông dã khống chế bớt sự lạnh lẽo của mình nhưng bởi vì ông không thể có độ ấm như những sinh vật trên cạn khác nên cả người ông vẫn lành lạnh, nhưng điều này khiến cô bé rất thích mà dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của ông ấy.
“Con theo chúng ta nhé, sau này biển cả sẽ là nhà của con.” Ông Caron nhỏ giọng dò hỏi, tuy không phải con ruột của ông nhưng ông cực kỳ yêu thích những sinh mạng nhỏ bé như vậy, tất cả sinh mạng như vậy đều là đứa nhỏ yêu quý của ông.
“Con xin lỗi ạ, nhưng con không thể đi cùng ngài.” Enzo buông ông ra, ánh mắt đầy kiên định nhìn ông chằm chằm rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.