Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 211

Dạ Bạch Vô Nha

07/07/2023

Tiếng sóng biển xì xào cùng với tiếng nói non nớt đầy kiên định khiến những người nghe thấy không khỏi kinh ngạc mà nhìn chầm chầm thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trong cái ôm của người đàn ông to lớn.

Ông Caron nghe cô bé nói cũng không vội vàng hỏi mà ánh mắt vẫn hiền từ nhìn cô bé cổ vũ để cô bé tiếp tục nói.

"Thật ra con rất quý ông cùng bọn họ ạ, nhưng con muốn tiếp tục ở bên cạnh anh Phong hơn, con muốn theo anh ấy đi khắp nơi, muốn theo anh ấy học hỏi thật nhiều thứ, hơn nữa anh ấy rất tốt, rất ấm áp, rất quan tâm con, những món ăn anh ấy làm thật sự rất ngon." Enzo nói xong sau đó không nhiên lắc đầu "Không, không phải vì vậy mà con muốn theo anh ấy, mà đơn giản con muốn đi cùng anh ấy bởi vì anh ấy chính là anh thấy."

Ông Caron bị sự ngây thơ của cô bé làm cho bật cười, ông dịu dàng ôm cô bé vào lòng, ông đưa bàn tay mình vịn vào trên lưng cô bé sau đó bàn tay ông phát ra một luôn ánh sáng xanh mát mẻ "Ta cho con một ấn ký của biển cả, nó sẽ có ích cho con đấy, dòng máu của ta trong người con rất mạnh, hãy sử dụng nó thật tốt nhé, gia đình của chúng ta sẽ luôn chào đón con."

"Con cảm ơn ạ." Enzo hôn một cái vào má ông sau đó buông ông ra lạch bạch chạy về phía Trần Vũ Phong.

"Trần Vũ Phong, chúng ta sẽ mở đường cho cậu, xem như lời cảm ơn cậu đã chăm sóc đứa trẻ nhỏ nhất của gia đình chúng ta." Ông Caron đưa một tay lên ngực khom người trước cậu, không đợi cậu đáp lời ông ta liền xoay người nhảy vào trong biển sau đó trở về hình dạng cá voi to lớn.

"Tu, tu, tu." Tiếng cá voi to lớn kêu lên trong biển cả hối húc tàu thuyền mau chóng đi theo sau.

""Ranka, làm phiền anh." Trần Vũ Phong nói lớn vào trong buồng lái.

"Được rồi." Ranka nhanh chóng đáp ứng.

Những con thuyền đi theo phía sau gia đình cá voi tiếp tục tiếng về phía trước dưới sự hộ tống của bọn chúng.

Những đợt tấn công không ngừng nghĩ vẫn tiếp tục xảy ra, nhưng lần này bọn họ không cần phải ra tay, chỉ cần có người tấn công vào thuyền thì nhóm cá voi liền dùng sóng biển dân lên nhấn chìm những kẻ tấn công bọn họ vào trong lòng biển, những nơi đàn cà voi đi qua nước biển đều dưng lên ập xuống đầy bất thường.

"Mạnh thật." Lan thích thú nhìn đàn cá voi vui vẻ nghịch nước trước mặt thì không khỏi cảm khái, đây đúng là một chủng tộc kinh hoàng khi ở dưới biển.

"Hừ lũ màu mè." Ashi khó chịu nhỏ giọng nói.

"Ashi, sao lúc ông Caron lên thuyền cậu lại giấu cả người đi vậy." Trần Vũ Phong nhỏ giọng hỏi, lúc đó cậu đã thấy lạ nhưng không phải lúc hỏi, không hiểu lý do tại sao Ashi lại không xuất hiện trước mặt ông Caron, mặc dù cậu biết cả hai chủng tộc đều phải tranh giành nơi sinh sống.



"Hừ, tôi mới không muốn gặp mặt ông ta, lão già xấu xí, chủng tộc cá voi đều rất xấu xí." Ashi khoanh tay tức giận nói, anh ta mới không hèm nhìn mặt chủng tộc xấu xí này, chỉ cần ở gần thôi là muốn đánh cho bọn họ nhừ tử rồi.

Alin đứng bên cạnh cậu nghe thấy vậy liền khinh thường nhìn anh ta rồi nhỏ giọng nói "Thật ra hai tộc không chỉ cạnh tranh nơi sống mà còn là kẻ thù nhiều đời của nhau, cò thể xem là kẻ thù không đội trời chung."

"Nhưng nói trắng ra là tộc cá voi luôn là kẻ chiến thắng, vì vậy tộc người cá luôn tìm cách trả thù nhưng chẳng bao giờ thực hiện được cả."

"Kẻ thù." Trần Vũ Phong chớp chớp mắt nói "Vậy chẳng lẽ ý của ngài ấy là bắt tôi tiêu diệt tộc cá voi, không tôi không làm được."

Alin lắc đầu "Tôi cảm thấy không phải, hai bộ tộc này xem như là thiên địch của nhau hàng thập niên rồi, nhưng những vị thần trên cao lại không mấy quan tâm sự thù hằng này, bọn họ xem đây là cách khiến bộ tộc mình mạnh hơn, vì vậy không thể nào có chuyện này được."

"Như vậy thì là cái gì, ta thật sự không hiểu rõ." Trần Vũ Phong khó hiểu.

"Tôi không biết chắc là có huyền cơ gì trong câu nói của ngài ấy, nếu chúng ta đến nơi thì có thể hiểu được, bây giờ đón mò cũng chẳng thể làm gì được cả." Alin vỗ nhẹ vai cậu an ủi, dù sao anh ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản giống như chỉ là mối thù của cả hai chủng tộc, chắc chắn chuyện này còn phức tạp hơn rất nhiều.

"Ừ, đến khi đó tôi sẽ hỏi rõ ràng." Trần Vũ Phong gật đầu đồng ý với suy nghĩ của anh ta, nhưng cậu cảm thấy Ashi cũng không phải quá chán ghét tộc cá voi, bởi vì đối với Enzo anh ta khá là dịu dàng, hập chí đứa bé này cũng rất vui vẻ khi ở cạnh anh ta.

"Vũ Phong." Lúc này Bara Ly mới lên tiếng gọi, từ đầu tới cuối chuyện của cậu cùng với bộ tộc cá voi anh không hề lên tiếng nói vào mà chỉ ở bên cạnh theo dõi mà thôi, hiện tại anh cảm thấy mình nên hỏi rõ ràng rốt cuộc cậu còn có chuyện gì khác giấu diếm mà liên quan đến chuyến đi này nữa hay không, ít nhất anh có thể bảo vệ cậu những lúc cần thiết.

Đúng vậy Bara Ly đã quyết tâm bảo vệ một báo vật của thế giới này, nếu như chỉ là sứ mệnh của đứa con của thiên nhiên dành cho cậu, anh sẽ chẳng nhúng tay vào, bởi vì đối với người có sứ mệnh bảo vệ thế giới này như cậu thì phải cố gắng mạnh mẽ hơn, cậu phải tự bảo vệ bản thân mới có thể bảo vệ cả thế giới này, nhưng anh đã sai, cậu không chỉ có vậy, cậu là một báu vật của cả thế giới này, một người không thể nào thay thế được, sứ mệnh của cậu không những cứu cả thế giới mà còn là phát triển thế giới này, có lẽ từ đầu đến giờ anh luôn sai lầm chỉ duy nhất một chuyện anh đã quyết định đúng đắn chính là sau khi cứu được thế giới này anh sẽ đưa cậu lên ngai vang cai trị cả bốn đại lục thậm chí cậu sẽ là người cai trị tất cả chủng tộc trên thế giới này.

Trần Vũ Phong xoay đầu nhìn sang, ánh mắt dầy khó hiểu.

Bara Ly đi lại gần cậu, đưa tay lên má vuốt nhẹ khuôn mặt của cậu nhỏ giọng hỏi "Rốt cuộc cậu còn bảo bối gì chưa lấy ra cho tôi xem, sự hiện diện của cậu có phải đã vượt qua suy nghĩ của tôi rồi không..."

"Vũ phong, rốt cuộc cậu là ai vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Vật Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook