Phép Tắc Của Ma Nữ

Chương 7: Anh em

Tiểu Hoa Miêu

06/08/2022

Đường Tây Phong vào buổi sáng sớm vừa nóng bức lại vừa hiu quạnh.

Nơi này là khu chợ đêm sầm uất nhất của thành phố A, nhịp sống náo nhiệt về đêm thắp lên ánh sáng của thành phố tại vùng duyên hải này.

Xuyên qua con đường này, rẽ phải đi thẳng 100m về phía trước có mấy dãy nhà cổ xưa thấp lè tè, trong đó có một căn nhà có cửa gỗ màu đỏ sẫm, trên bức tường sơn trắng có những vết loang lổ của năm tháng cũng với những vết rạn nứt chứng minh tuổi tác của nó. Đó là ngôi nhà của bà Hạ Hữu Thất.

Tám năm trước cô trở về nước đi học, khi đó cô vừa trải qua hai năm đen tối nhất của cuộc đời mình. Nổi loạn, lạnh lùng, cả người đều là sự nghiêm nghị đầy tàn bạo, lại còn kiêu ngạo giống một người Iceland.

Cô từ chối căn hộ sang trọng mà mẹ đã sắp xếp cho mình, khăng khăng sống trong một nơi âm u và ẩm ướt này, cả ngày đều không nhìn thấy ánh sáng.

Có một cửa tiệm bán mì hoành thánh ở đầu con đường, ông chủ trước đây là một người đàn ông lớn tuổi.

Hạ Hữu Thất có ký ức sâu sắc về món mì hoành thánh ở cửa tiệm của người đàn ông đó, vỏ mỏng thịt nhiều, nước dùng đậm đà lại thơm ngon, cô thích nhân thịt, còn Cố Dực thì thích nhân tôm, mỗi lần ăn đều phải gọi hai bát lớn mới đủ.

Sắc trời đã tối dần, cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua bên tai cô, giống như một linh hồn ngủ say đang nói chuyện.

Khi cô bước vào tiệm mì hoành thánh, ông chủ ở quầy ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung, xa lạ.

“Người đẹp, muốn ăn hoành thánh sao?” Ông chủ giống như vô tình mà nhìn cô đánh giá một lượt.

Hạ Hữu Thất hỏi: “Ông chủ trước đây đâu?”

“Cô muốn nói ông nội của tôi?”

Người thanh niên mỉm cười: “Ông ấy đã qua đời cách đây vài năm…”

Sắc mặt của Hạ Hữu Thất hơi thay đổi, mặc dù giống như dự đoán ở trong lòng, nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút mất mát.

Cô bước ra khỏi cửa tiệm mì hoành thánh, xoay người lại đưa mắt nhìn khung cảnh bên trong cửa tiệm.

Cho dù là cách bày biện hay trang trí đều giống hệt như tám năm trước, điểm khác biệt duy nhất chính là ông chủ đã đổi người.

Hạ Hữu Thất thu hồi ánh mắt, bắt đầu đi qua những con hẻm nhỏ mà không có mục đích.

Ban đêm, tiếng gió gào thét điên cuồng, thổi bay những hòn đá nhỏ vụn trên mặt đất, co xát tạo ra những âm thanh sàn sạt vang lên.

Vài giờ trước, cô phóng khoáng xuống xe của người đàn ông kia, xoay người đi về hướng căn hộ.

Nhưng người đàn ông phía sau lại thấp giọng gọi cô lại.

Cô không quay đầu lại, chỉ yên lặng chờ đợi câu tiếp theo.

“Hạ Hữu Thất, lần trước gặp mặt có chút vội vàng, tôi cũng chưa nói rõ ràng một số chuyện.”

Anh nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, gằn từng chữ: “Những chuyện ngu ngốc đã từng trải qua khi tuổi còn trẻ cô không cần thiết để ở trong lòng, tôi cũng không nhàn rỗi để ôn lại chuyện cũ với cô. Nếu có thể, tôi hy vọng sẽ không gặp lại cô nữa.”

Người phụ nữ xoay người lại, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào anh, khóe miệng nhếch lên: “Anh không cần xuất hiện.”

Cô nói: “Cố Dực, lần này đến lượt em đến tìm anh.”

Đi về con hẻm phía bên trái, Hạ Hữu Thất dừng lại, nhìn con hẻm nhỏ tối tăm kéo dài, cô im lặng một lúc thật lâu.

Cô nhớ rõ nơi này, trước đây Cố Dực đã gặp cô tại chính nơi này .

Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, hai người tám cây gậy tre cũng không đánh đến vậy mà lại có thể gặp nhau ở một nơi tồi tàn và âm u như thế này.



Tám năm trước, khi cô vừa trở về nước, cô vẫn giữ nguyên trang phục Rock&Roll nổi loạn của tuổi trẻ, gầy giống như một cái cột tre, trước vòng ngực đầy đặn bị một lớp băng gạc quấn chặt, nhìn vào như vùng đất bẳng phẳng, nhưng thật ra lại là vực sâu như biển.

Cô đội một bộ tóc giả màu bạch kim, ngắn đến ngang tai, trang điểm màu khói đậm, vào ban đêm càng được phóng đại lên mấy lần. Trên người mặc một bộ quần áo bằng da toát ra vẻ đẹp trai anh tuấn, trước ngực là một chuỗi dây chuyền đầu lâu treo lủng lẳng, trông cực kỳ khoa trương.

Trời vừa ngả tối, cô cõng trên lưng một cây đàn ghita rất lớn đi ngang qua con hẻm nhỏ, ba gã đàn ông dáng vẻ lưu manh thô bạo kéo cô vào trong hẻm nhỏ, hòng cướp lấy cây đàn ghita có giả trị kia của cô.

Cô bị ba người dùng sức đẩy ngã trên mặt đất, cây đàn ghita đập vào bức tường đất phát ra tiếng “loảng xoảng”. Đôi mắt của Hạ Hữu Thất chợt thay đổi, đồng tử màu xanh nhạt của cô mở to đến mức lớn nhất, các phần tử bạo lực trong cơ thể cô rục rịch ngóc đầu dậy, bắt đầu không ngừng tích tụ, bành trướng, cho đến khi hoàn toàn bùng nổ.

Ba người nọ nhìn thấy cô đang trừng mắt to mà nhìn, trong đôi mắt là sự tàn nhẫn, lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén. Tên lưu manh tức giận dùng chân đá vào người cô, trong đó có một tên nhìn cô nhiều thêm vài lần, nhỏ giọng nói gì đó với những tên còn lại.

Người nọ nở nụ cười lưu manh: “Không thể nào…”

Một người khác nói: “Sờ một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Vừa nói chuyện, bàn tay to xấu xí kia chậm rãi có ý định hướng đến trước ngực cô thăm dò, Hạ Hữu Thất nhướng mi: “Lại gần chút nữa thử xem?”

Ánh mắt ba người đều sáng lên, thật sự là phụ nữ.

Người đàn ông bị đe dọa nở nụ cười dâm đãng: “Em gái nhỏ, đừng sợ, các anh đây đến yêu thương em.”

Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm vào bàn tay của gã đàn ông ghê tởm kia đang ngày càng đến gần trước ngực của mình.

Nhanh như chớp, cô nhanh chóng cầm lấy chai rượu rơi ở bên cạnh mình, nhắm vào người nọ hung hăng đập mạnh xuống. Gã đàn ông ôm lấy cái trán hét lên một tiếng đau đớn, máu tươi trên đầu mà chảy xuống dưới thấm đẫm màu đỏ của máu ở trên tay.

Nhân lúc hai người kia đang vây quanh gã mà xem xét mức độ nặng nhẹ, Hạ Hữu Thất bật người đứng dậy, đem vòng cổ nặng trĩu nắm chặt vào trong lòng bàn tay.

Người còn lại lao về phía cô đánh tới liền bị cô dùng xích sắt quật lại một cách bạo lực, trên mặt in rõ một vết đỏ, gã ta bụm mặt ngồi xổm ở một bên đau đớn rên rỉ.

“Mẹ nó.”

Còn lại một người cuối cùng, liền như hung thần ác bổ nhào về phía cô, nhưng trước khi sợi dây chuyền trên tay Hạ Hữu Thất quật qua bỗng nhiên nghe thấy phía sau người đàn ông truyền một giọng nam đầy sự uy hiếp.

“Ở trước mặt tao bắt nạt người khác, đã hỏi qua ý kiến của ông đây chưa?”

Anh từ phía sau tàn nhẫn đạp mạnh một cước, Hạ Hữu Thất không kịp né tránh, bị người đàn ông theo trước mặt theo quán tính đè bẹp ở bên dưới. Trước mặt bị mùi thuốc lá cùng mùi tanh tưởi vì say rượu xộc đến, trong cổ họng chợt dâng lên một cỗ chua lè của axit muốn nôn ra.

Cô vừa định đem người đẩy ra, người bên trên lại chịu thêm một đòn nặng nề, sức đánh ngang ngửa với một con bò trên núi, Hạ Hữu Thất cũng bị đè xuống theo.

Người đàn ông kêu gào thảm thiết, hai tay chống đỡ định đứng dậy, Hạ Hữu Thất liền dùng đầu gối thúc mạnh vào hạ bộ của gã ta, sắc mặt người nọ lập tức trắng bệch, ngã mạnh sang một bên, cả người co giật vì đau.

Khi Hạ Hữu Thất chậm rãi đứng dậy, dựa vào ánh sáng không mấy sáng sủa, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ cái người ngu ngốc kia có bộ dạng như thế nào.

Một khuôn mặt có thể được coi là mê người, trên người ăn mặc theo phong cách Hồng Kông, mái tóc đen che tai. Ánh mắt cô lướt qua người anh nhìn về phía chiếc xe thể thao khoa trương đang ngang ngược đậu ở đầu con đường kia.

Cô cười lạnh một tiếng, thật hợp, xuẩn xe xứng với ngốc nhân*.

*Câu này mình để nguyên văn dịch nha, tại mình thấy nó hợp hơn ý.

Hạ Hữu Thất không muốn quan tâm đến anh ta, nhưng khi cô hạ mắt xuống để tìm kiếm đàn ghita của mình lại ngoài ý muốn mà nhìn thấy những mảnh gỗ vụn rải rác, còn có vài sợi dây đàn cong cong nằm trên mặt đất.

Vậy là thứ mà anh ta vừa dùng để đập chính là cây đàn ghita mà cô cố hết sức bảo vệ sao?

Cô nhàn nhạt nâng mắt lên nhìn, vốn đang không ngừng tự khen ngợi hành vi anh dũng này của bản thân, Cố Dực cũng không muốn nhìn vào điểm chí mạng này, xấu hổ sờ sờ cái mũi.

“Chuyện này … khụ khụ … không cần cảm ơn.”



Thật ra nghiêm túc mà nói, anh cũng là một người vô tội mà.

Vốn là được người mẹ thích ăn uống của mình giao nhiệm vụ đến nơi này mua bánh ở cửa tiệm bán bánh quế hoa lâu đời, kết quả anh lại đi nhầm đường nên đi ngang qua con hẻm nhỏ này, lại nhìn thấy cảnh ba người đàn ông bắt nạt một cậu thiếu niên yếu ớt. Anh nhất thời không khống chế được tinh thần trọng nghĩa của mình, đầu nóng lên lập tức chạy lại đây, kết quả là…

Một cước đá xuống xong liền cầm cây đàn ghita bên cạnh hung hăng đập xuống nữa…

Hiện tại xem ra, hình như là có chút hơi quá…

Cô gái lạnh lùng nhìn lại, vừa định xoay người, nam sinh liền sốt ruột mà đưa tay qua vai cô, mạnh mẽ kéo lại.

“Này, cây đàn ghita này của cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường cho cậu.”

Hai người đứng đối mặt với nhau, vóc dáng của Hạ Hữu Thất không thấp, dáng người cao 1m68, nhưng khi đứng trước mặt chàng trai nay vẫn dễ dàng bị anh ta nghiền ép cao hơn nửa cái đầu.

Sự trầm mặc kéo dài một lúc, làm cho người từ trước đến nay luôn thích không khí náo nhiệt như tiểu Cố thiếu cảm thấy có chút khó chịu, anh cẩn thận quan sát thiếu niên có đôi mắt lạnh lùng này, trong lòng tấm tắc cảm thán hai tiếng.

Vẻ ngoài thực sự không tồi, đôi mắt màu xanh nhạt, sống mũi cao, có lẽ là con lai.

Bất quá đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng.

Nào có ai đối xử với ân nhân cứu mạng của mình với thái độ như vậy chứ?

Cố Dực có chút hối hận, vốn biết cái tính tình thích xen vào chuyện người khác của mình phải sửa lại, nếu không gặp được một số người lạnh lùng vô tình, mất công lại còn không thu được kết quả tốt.

Một lúc sau, Cố Dực thực sự không thể kìm chế được nữa, chỉ có thể tự mình tìm kiếm đề tài, “thân thiện” mà vỗ vỗ vào ngực cô, có chút hơi lồi lên lại còn có cảm giác mềm mại. Anh mỉm cười nói: “Nhìn qua thân thủ của cậu khá nhanh nhẹn, đã từng luyện tập qua sao?”

Hạ Hữu Thất sững người, kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống bộ phận bị anh vỗ vỗ lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to, đôi mắt dần đỏ rực như nhiễm máu.

Cố Dực sửng sốt, thuận miệng khen ngợi: “Em trai, cơ ngực không tệ nha.”

Giây tiếp theo, “thiếu niên” nhếch môi cười đến sáng lạn.

Trong giây kế tiếp, một bàn tay giáng mạnh lên mặt của anh. Trước mắt tiểu Cố thiếu như có ánh sáng của những ngôi sao, anh che lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình chuẩn bị nổi giận, kết quả lại bị một cái tát vang dội nữa vào mặt.

Anh bị đánh có chút lờ mờ, nửa ngày cũng không biết tại sao bản thân mình lại bị đánh một cách không rõ nguyên nhân như vậy, cho đến khi…

Giọng nữ trong trẻo, thanh âm có chút sắc bén: “Ai là anh em của anh, mẹ nó anh bị mù à?”

Đôi mắt của Cố Dực mở to, ngay lập tức đóng băng tại chỗ.

Nữ … nữ sao?

Lưỡng tính?

ĐM!

————

Lời của tác giả:

So ​​với tổng tài trưởng thành bá đạo kia, bạn có thích tiểu Cố thiếu này không?

Ha, hôm nay là sinh nhật của Meow, chúc bản thân sinh nhật vui vẻ, hehe ~

Một con lợn đập một con lợn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phép Tắc Của Ma Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook