Chương 8: Hố lửa
Tiểu Hoa Miêu
06/08/2022
Giữa đêm khuya, bầu trời cùng ánh trăng và những vì sao thưa thớt bắt đầu nổi gió lớn.
Trên ban công có một chiếc xích đu nhỏ, đủ để chứa thân hình mảnh mai của cô.
Mười phút trước, cô nói chuyện điện thoại với Brie như thường lệ.
Brie đối với cô mà nói so với quan hệ huyết thống còn thân thiết hơn, cũng chỉ khi ở trước mặt của cậu ta, cô mới có thể bỏ xuống tất cả bộ mặt giả tạo của mình.
Cô dành năm phút đồng hồ, một năm một mười đem quá trình cố gắng theo đuổi chồng của mình kể cho cậu ta nghe.
Bên kia im lặng hồi lâu, đột nhiên nói một câu: “Xác định?”
Hạ Hữu Thất hỏi ngược lại: “Nếu không?”
Brie không nói nên lời: “Thái độ của cậu có chút quá rồi, làm mình còn tưởng rằng anh ấy là người có lỗi với cậu đấy.”
Cô nhếch miệng, cà lơ phấp phơ nở nụ cười: “Vậy thì mình đây nên làm như thế nào? Bỏ hết mặt mũi mà đi dập đầu nhận lỗi với anh ta à?”
Đầu bên truyền đến một tiếng kia thở dài đến từ tận đáy lòng, cậu trầm giọng hỏi: “Thất Thất, cậu thật sự thích anh ấy sao?”
Trong lòng cô chợt trống rỗng.
Cậu nói thêm: “Thích thì không nên giày vò, cậu làm như vậy, anh ấy sẽ rất đáng thương.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc trong sự không vui, cô nhìn điện thoại bị ngắt, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Mọi người trên thế giới này đều là một vị thánh nhân, mà cô lại là một người đi ngược lại điều đó.
Hơn nữa, không có gì sai khi làm một người xấu, ít nhất, cô đang thực sự là chính mình.
Cô ôm hai đầu gối, dựa lưng vào ghế xích đu, thời gian cứ vậy dần dần trôi qua.
Một ly rượu đỏ xuống bụng, hai má của cô hơi hơi ửng hồng, tựa lên song cửa sổ nghe tiếng gió “xào xạt” mà châm một điếu thuốc.
Híp mắt đưa miệng, từ từ phun ra, sau đó không biết nghĩ đến cái gì liền nở nụ cười. Khói thuốc xộc vào cổ họng, một trận ho dữ dội lập tức ập đến. Khó khăn lắm mới có thể làm dịu lại, đôi mắt không khống chế được mà đỏ lên, đáy mắt đã ươn ướt.
Khói lan ra từ giữa các ngón tay của cô, những sợi khói trắng phân tán trên bầu trời đêm khuya đen huyền.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng nhàn nhạt màu cam trên đầu điếu thuốc đến ngẩn người.
Thật ra, cô không hề có một chút sợ hãi về chuyện anh hận cô đến mức nào.
So với chuyện này, cô càng sợ anh sẽ quên đi cô, sợ rằng khi gặp lại anh sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hạ Hữu Thất, đã lâu không gặp.”
Vào tối thứ sáu, tại phòng bao xa hoa của hội sở, Giang Kính đang tổ chức tiệc tẩy trần.
Giang Kính là người anh em tốt nhất cũng là duy nhất của Cố Dực, hoàn cảnh gia đình giống nhau, tính tình cũng tương tự, học cùng lớp với nhau lúc cấp 2, cấp 3 và đại học. Có thể nói, trong thời kỳ trường thành, anh và Giang Kính đều đồng hành cùng nhau.
Vì vậy, không thể tránh khỏi việc Giang Kính tham gia trực tiếp vào gần như toàn bộ những chuyện ngu xuẩn anh đã làm vì Hạ Hữu Thất.
Tóm lại là, nên mắng cũng đã mắng, nên đánh cũng đã đánh, cuối cùng Giang Kính không thể không hạ cái đầu cao quý xuống.
“Cố Dực, mẹ nó, cậu không thể cứu được mà.”
Khi đó, Cố Dực vẫn là một thiếu niên đơn thuần đắm chìm trong tình yêu, vẻ mặt cười hì hì mà oán giận anh: “Mình tự nguyện, cậu quản được chắc?”
Giang Kính nở nụ cười: “Đương nhiên là mình không thể ngăn cản được Cố thiếu gia vì yêu mà vào hố lửa kia, nhưng cho mình hỏi một câu, cậu có thể trả lại tiền sao?”
Cố Dực làm ra bộ dạng cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “A, Hạ Hữu Thất tan học rồi, mình đi trước đây.”
“Đi đi đi…”
Giang Kính làm ra vẻ ghét bỏ như đang đuổi ruồi bọ đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài một tiếng: “Đúng là tự mình luyện thành một bộ dạng chó con trung thành mà…”
Cố Dực đến tương đối muộn, khi đẩy cửa đi vào, bên trong ồn ào giống như hiện trường một vụ nổ.
Những người đàn ông và phụ nữ đang say ngà ngà ngồi cùng một chỗ mời rượu nhau qua lại, giành lấy micro mà la hét những lời bài hát một cách loạn xạ, Cố Dực bị sự ầm ĩ này làm cho đau đầu dữ dội, cau mày đóng cửa lại.
Vừa mới xoay người lại, một người đàn ông không biết đã dựa vào bức tường phía sau anh từ lúc nào, người lớn lên có bộ dáng nhã nhặn kia đang nhếch môi cười xấu xa, dường như có chút lưu manh của thiếu niên thời tuổi trẻ.
Cố Dực khịt mũi, không chút khách khí mà đấm một quyền lên cánh tay của người kia: “Cậu còn biết trở về sao?”
Giang Kính “Ôi” một tiếng, xoa xoa cánh tay đau nhức, ánh mắt chế giễu rơi vào anh: “Mình đây nghe nói cậu lại không thể kìm nén được mà lại nhảy vào hố lửa kia. Cho nên liền trở về xem náo nhiệt.”
Sắc mặt Cố Dực chợt trầm xuống, lạnh lùng liếc người kia một cái: “Cậu có thể nghiêm túc một chút được không?”
Giang Kính lắc đầu nguầy nguậy, một bộ dạng đùa bỡn: “Mẹ nó, năm đó cậu thất tình, ầm ĩ khiến mình một năm cũng không ngủ ngon được. Thế nào, mình còn không có đủ tư cách đi xem náo nhiệt à?”
Cố Dực không thèm phản ứng với người kia: “Thấy cậu còn chưa chết là được rồi, đi đây.”
Anh phóng khoáng vẫy vẫy tay, nhưng khi anh vừa xoay người, Giang Kính ở phía sau liền thốt ra một câu: “Mình vừa nhìn thấy Hạ Hữu Thất.”
Sống lưng Cố Dực chợt cứng đờ, bước chân tự nhiên cũng dừng lại.
“Ở phòng bao bên cạnh.”
Giang Kính thản nhiên nói: “Là tiệc hóa trang, quần áo học sinh, đủ hoang dã để chơi đùa đấy.”
Người đàn ông im lặng không nói gì, cho đến khi Giang Kính không nhịn được lại muốn mở miệng nói tiếp, Cố Dực quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Có liên quan gì đến mình?”
Giang Kình trầm giọng: “Cố Dực, mẹ nó cậu đừng có không nhảy xuống sông Hoàng Hà mà lòng đã chết đi, đầu óc cậu rất tỉnh táo.”
Người đàn ông cong môi cười: “Cậu có thời gian rảnh rỗi lo lắng cho mình như vậy không bằng hãy nghĩ tới chuyện làm lại lớp da khác đi. Ở châu Phi hai năm, giống một thợ mỏ đào than rồi đó.”
“Cho dù ông đây đi đào than, cũng là một đoá cao lãnh chi hoa* ở mỏ than đó, cậu thì biết cái gì chứ!”
*Đây là một phép ẩn dụ chỉ những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào.
Hai người cười lớn một trận, bầu không khí căng thẳng vừa rồi cũng như một điểm sáng vụt qua theo không khí biến đi mất.
Giang Kính vỗ vỗ vai anh: “Được rồi, mẹ nó cậu đừng có giả bộ làm hòa thượng, cho mình chút mặt mũi tí, uống hai ly rồi hẵng đi.”
Nói đến như thế này rồi, anh cũng không có cách nào quang minh chính đại từ chối.
Vào lúc Giang Kính mở cửa phòng bao ra, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Từ bên trong lộ ra một bóng dáng linh hoạt, dáng người mảnh mai, dung mạo quyến rũ, mặc chiếc áo sơ mi trắng đỏ đan xen cùng váy xếp ly, cả người toát lên khí chất ngây thơ, trong sáng khiến người khác mong muốn có được.
Cho dù biết người phụ nữ này có đức hạnh gì, nhưng Giang Kính vẫn sững người một giây.
Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng khi tàn nhẫn thì cũng tàn nhẫn cực kỳ.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không khỏi rùng mình khi nhớ đến cảnh tượng một cậu thiếu niên say rượu biến thành một bộ dạng một chú chó ôm đầu khóc nức nở trong đêm mưa gió tầm tã ấy.
Cực kỳ, cực kỳ bi thảm mà.
Giang Kính theo bản năng quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Anh chợt có chút buồn bực, suýt nữa thì mắng ra tiếng.
Anh hai à, cậu có thể đừng để mất mặt như vậy có được không? Bình thường hoàn toàn một người mệt mỏi về tình yêu, giờ thì vừa thấy người là tròng mắt liền muốn lòi ra sao.
Hạ Hữu Thất từng bước một đến gần, dừng ở trước mặt hai người bọn họ, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông da màu cà phê, có chút không xác định mà lên tiếng: “Giang… Kính?”
Giang thiếu gia bên ngoài cười nhưng trong không cười, miệng đều là lời châm chọc: “Thật làm khó cho chị Hạ khi nhớ rõ tên của tôi nha, thật sự là tam sinh hữu hạnh*.”
*Tam sinh hữu hạnh: Trải qua ba đời ba kiếp mới gặp được may mắn, hạnh phúc.
Hạ Hữu Thất nở nụ cười trên môi, rộng lượng mà xem nhẹ ác ý của anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngăm đen anh, chân thành hỏi: “Anh đi đánh lô-cốt sao?”
“Khụ khụ khụ.”
Giang Kính thở không ra hơi, phổi đau đến ho khan.
Anh cứng rắn giải thích: “Đi Châu Phi hai năm.”
“Ồ.”
Hạ Hữu Thất như nghe chuyện lạ mà sờ cằm cảm khái, đầu ngón tay sơn màu bạc sequins quấn lấy đuôi tóc xoay tròn: “Người ta nói đất trời nuôi dưỡng con người, anh lại ở nơi đó lâu như vậy, muốn cường tráng gốc rễ sao?”
Giang Kính nghe vậy có chút ù ù cạc cạc: “Cái gì mà cường tráng gốc rễ chứ?”
Cô có uống chút rượu khiến hai má hơi ửng đỏ, ánh mắt có chút lay động, tầm mắt đảo qua khuôn mặt anh ta, sau đó… thong thả mà không chút dao động di chuyển xuống dưới, cho đến khi ánh mắt lướt qua bụng anh ta.
Trái tim Giang Kính run lên, tay chân luông cuống liền che đi bộ phận quan trọng của mình, vội vàng cầu xin: “Chị Thất, đủ rồi.”
Lúc này Hạ Hữu Thất mới nhàn nhạt dời ánh mắt, nhưng khóe miệng vẫn còn mang ý cười chưa tan, ngược lại nhìn về phía khuôn mặt lạnh như băng của Cố Dực.
Cô nở nụ cười tươi như hoa mà chào hỏi: “Tổng giám đốc Cố, thật là trùng hợp nha.”
Vẻ mặt của Cố Dực vẫn ôn hòa tiêu chuẩn: “Cô Hạ, nếu như cô vẫn thường xuyên xuất hiện như vậy, tôi sẽ kiện cô vì tội quấy rối tình dục.”
Vẻ mặt Hạ Hữu Thất không thể tin được: “Tôi, quấy rối anh?”
“Cố tổng, nếu anh đã nói như vậy, tôi muốn hỏi anh một chút…”
Cô tiến lại từng bước một, kiễng chân, mùi nước hoa ngọt ngào từ chiếc cổ trắng ngần xông vào chóp mũi anh, giống như một sơi dây nhỏ có móc câu, đang muốn kéo lấy trái tim anh.
Tiểu yêu nữ ghé vào lỗ tai anh khẽ cắn nhẹ, hơi thở khe khẽ dần trở nên dồn dập: “Chiếc quần lót bị anh xé rách kia, khi nào thì trả lại cho em đây?”
Âm thanh không nhẹ cũng không nặng, vừa vặn chỉ ở mức âm lượng mà Giang Kính có thể nghe thấy.
Giang thiếu gia không đành lòng nhìn thẳng, lấy bàn tay to che mặt, một bộ dạng không cẩn thận mà gặp phải cảnh tượng thê thảm của bạn mình.
Hơi thở của người đàn ông ổn định, vẻ mặt không thay đổi: “Vứt rồi.”
Hạ Hữu Thất mặc đồng phục học sinh, tóc đen mắt xanh nhạt, cùng làn da non mềm có thể bóp ra nước, ngẩng đầu lên đối diện với anh.
“Anh không tiếc? Em còn tưởng anh sẽ treo nó ở nơi dễ thấy nhất trong nhà, ngày ngày thưởng thức.”
Cố Dực đen mặt, lạnh lùng cảnh cáo: “Hạ Hữu Thất.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lùi lại một bước, có chút thích thú mà nghiêng đầu ngắm nhìn dáng vẻ tức giận của anh.
Bầu không khí giằng co trong vài giây, người luôn luôn nói nhiều như Giang Kính cũng không lên tiếng, không những không nói nên lời mà cái cảm giác xấu hổ cùng ngột ngạt đeo bám trên người anh, ép anh không thở nổi.
Một lúc lâu sau, cả người Giang Kính không nhịn được nữa mà mở miệng lên tiếng lên tiếng nói chuyện.
“Chị Thất, phòng này đang mở tiệc đón gió cho tôi, chị có hứng thú không, đến đây ngồi đi. Bạn học chúng ta nhiều năm như vậy không gặp nhau rồi, dù thế nào cũng phải uống hai ly đấy.”
Khi những lời thốt ra, Cố Dực liếc mắt đảo qua nhìn, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt mà đem anh nhìn thấu.
Hạ Hữu Thất cầu còn không được: “Được chứ.”
Dứt lời, cô lập tức đi xuyên qua khoảng cách giữa bọn họ, xoay hông đi vào toilet cách đó không xa.
Trên đường đi, cô lách mình chen qua một đám công tử đang say rượu đến mơ màng, vài cặp mắt đục ngầu nhìn cô đánh giá qua lại một chút, trong đầu óc bẩn thỉu kia không chừng đã thay đổi không biết bao nhiêu tư thế biến thái.
Bọn họ xem như bạn bè của Giang Kính, gặp mặt cũng thuận miệng chào hỏi hai câu, trong đó có một người không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nhìn, thấp giọng hỏi anh: “Anh có biết người phụ nữ vừa rồi không?”
Giang Kính mặt không biến sắc mà liếc nhìn Cố Dực, nâng cằm: “Cậu muốn làm gì?”
Người đàn ông quả thực uống có hơi nhiều một chút, lại là một đám đàn ông với nhau, cũng không cố kỳ gì nói ra những lời nói thô tục: “Dáng người kia thật sự rất hiếm khi gặp, tôi lại có hứng thú với loại này, cậu hỏi giúp tôi một chút, giá bao nhiêu là được.”
Vẻ mặt của Giang Kính trở nên nghiêm túc: “Giữ miệng cậu sạch sẽ một chút.”
“Làm sao?”
Người kia thấy sắc mặt của anh nhất thời thay đổi, liền nói đùa: “Khẩn trương như vậy, chẳng lẽ anh đã chơi qua sao?”
“ĐM.”
Giang Kính túm chặt tóc người nọ hung hăng đập vào tường, người đàn ông đau đớn rên rỉ một tiếng, đầu choáng váng một trận.
“Cậu say đến phát điên à?”
Người bị đánh cũng biết Giang Kính là người có lý mới làm, liền cười ha ha nói chính mình uống quá nhiều, những người khác cũng làm theo. Giang Kính cũng không muốn đem chuyện này xé ra to nên xua xua tay cho bọn họ cút đi, việc này coi như là xong rồi.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt đảo qua nắm tay nổi đẩy gân xanh của người đàn ông.
Giang thiếu gia nở nụ cười nhẹ: “Được rồi, chỉ là một đám uống say đến đần độn thôi, cậu đừng có bộc phát, lát nữa nếu thực sự nổi điên gây ra chuyện gì thì nắm đấm của luật sư Tống nhà cậu sẽ trực tiếp giáng xuống đầu mình đấy.”
Cố Dực nghe vậy, chậm rãi thả lỏng bàn tay trắng bệch của mình ra, vẻ mặt lạnh lùng cùng dịu đi không ít.
Giang Kính thuận tay mở cửa: “Thiếu gia, mời ngài đi.”
Anh đi đến trước mặt Giang Kính, dừng một giây, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra được, trầm giọng hỏi người kia: “Cậu gọi cô ấy tới làm gì?”
Giang Kính trợn mắt há mồm nhìn anh, dường như bị anh chọc cho tức đến bùng nổ.
“Mình làm sao biết mình muốn làm gì chứ? Mình chỉ biết cậu muốn làm gì!”
Anh lạnh lùng khịt mũi: “Cố Dực, mình nói cho cậu biết, hố lửa này mẹ nó cậu sẽ không nhảy qua được, cậu ngã xuống chắc rồi.”
Trên ban công có một chiếc xích đu nhỏ, đủ để chứa thân hình mảnh mai của cô.
Mười phút trước, cô nói chuyện điện thoại với Brie như thường lệ.
Brie đối với cô mà nói so với quan hệ huyết thống còn thân thiết hơn, cũng chỉ khi ở trước mặt của cậu ta, cô mới có thể bỏ xuống tất cả bộ mặt giả tạo của mình.
Cô dành năm phút đồng hồ, một năm một mười đem quá trình cố gắng theo đuổi chồng của mình kể cho cậu ta nghe.
Bên kia im lặng hồi lâu, đột nhiên nói một câu: “Xác định?”
Hạ Hữu Thất hỏi ngược lại: “Nếu không?”
Brie không nói nên lời: “Thái độ của cậu có chút quá rồi, làm mình còn tưởng rằng anh ấy là người có lỗi với cậu đấy.”
Cô nhếch miệng, cà lơ phấp phơ nở nụ cười: “Vậy thì mình đây nên làm như thế nào? Bỏ hết mặt mũi mà đi dập đầu nhận lỗi với anh ta à?”
Đầu bên truyền đến một tiếng kia thở dài đến từ tận đáy lòng, cậu trầm giọng hỏi: “Thất Thất, cậu thật sự thích anh ấy sao?”
Trong lòng cô chợt trống rỗng.
Cậu nói thêm: “Thích thì không nên giày vò, cậu làm như vậy, anh ấy sẽ rất đáng thương.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc trong sự không vui, cô nhìn điện thoại bị ngắt, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Mọi người trên thế giới này đều là một vị thánh nhân, mà cô lại là một người đi ngược lại điều đó.
Hơn nữa, không có gì sai khi làm một người xấu, ít nhất, cô đang thực sự là chính mình.
Cô ôm hai đầu gối, dựa lưng vào ghế xích đu, thời gian cứ vậy dần dần trôi qua.
Một ly rượu đỏ xuống bụng, hai má của cô hơi hơi ửng hồng, tựa lên song cửa sổ nghe tiếng gió “xào xạt” mà châm một điếu thuốc.
Híp mắt đưa miệng, từ từ phun ra, sau đó không biết nghĩ đến cái gì liền nở nụ cười. Khói thuốc xộc vào cổ họng, một trận ho dữ dội lập tức ập đến. Khó khăn lắm mới có thể làm dịu lại, đôi mắt không khống chế được mà đỏ lên, đáy mắt đã ươn ướt.
Khói lan ra từ giữa các ngón tay của cô, những sợi khói trắng phân tán trên bầu trời đêm khuya đen huyền.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng nhàn nhạt màu cam trên đầu điếu thuốc đến ngẩn người.
Thật ra, cô không hề có một chút sợ hãi về chuyện anh hận cô đến mức nào.
So với chuyện này, cô càng sợ anh sẽ quên đi cô, sợ rằng khi gặp lại anh sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hạ Hữu Thất, đã lâu không gặp.”
Vào tối thứ sáu, tại phòng bao xa hoa của hội sở, Giang Kính đang tổ chức tiệc tẩy trần.
Giang Kính là người anh em tốt nhất cũng là duy nhất của Cố Dực, hoàn cảnh gia đình giống nhau, tính tình cũng tương tự, học cùng lớp với nhau lúc cấp 2, cấp 3 và đại học. Có thể nói, trong thời kỳ trường thành, anh và Giang Kính đều đồng hành cùng nhau.
Vì vậy, không thể tránh khỏi việc Giang Kính tham gia trực tiếp vào gần như toàn bộ những chuyện ngu xuẩn anh đã làm vì Hạ Hữu Thất.
Tóm lại là, nên mắng cũng đã mắng, nên đánh cũng đã đánh, cuối cùng Giang Kính không thể không hạ cái đầu cao quý xuống.
“Cố Dực, mẹ nó, cậu không thể cứu được mà.”
Khi đó, Cố Dực vẫn là một thiếu niên đơn thuần đắm chìm trong tình yêu, vẻ mặt cười hì hì mà oán giận anh: “Mình tự nguyện, cậu quản được chắc?”
Giang Kính nở nụ cười: “Đương nhiên là mình không thể ngăn cản được Cố thiếu gia vì yêu mà vào hố lửa kia, nhưng cho mình hỏi một câu, cậu có thể trả lại tiền sao?”
Cố Dực làm ra bộ dạng cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “A, Hạ Hữu Thất tan học rồi, mình đi trước đây.”
“Đi đi đi…”
Giang Kính làm ra vẻ ghét bỏ như đang đuổi ruồi bọ đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài một tiếng: “Đúng là tự mình luyện thành một bộ dạng chó con trung thành mà…”
Cố Dực đến tương đối muộn, khi đẩy cửa đi vào, bên trong ồn ào giống như hiện trường một vụ nổ.
Những người đàn ông và phụ nữ đang say ngà ngà ngồi cùng một chỗ mời rượu nhau qua lại, giành lấy micro mà la hét những lời bài hát một cách loạn xạ, Cố Dực bị sự ầm ĩ này làm cho đau đầu dữ dội, cau mày đóng cửa lại.
Vừa mới xoay người lại, một người đàn ông không biết đã dựa vào bức tường phía sau anh từ lúc nào, người lớn lên có bộ dáng nhã nhặn kia đang nhếch môi cười xấu xa, dường như có chút lưu manh của thiếu niên thời tuổi trẻ.
Cố Dực khịt mũi, không chút khách khí mà đấm một quyền lên cánh tay của người kia: “Cậu còn biết trở về sao?”
Giang Kính “Ôi” một tiếng, xoa xoa cánh tay đau nhức, ánh mắt chế giễu rơi vào anh: “Mình đây nghe nói cậu lại không thể kìm nén được mà lại nhảy vào hố lửa kia. Cho nên liền trở về xem náo nhiệt.”
Sắc mặt Cố Dực chợt trầm xuống, lạnh lùng liếc người kia một cái: “Cậu có thể nghiêm túc một chút được không?”
Giang Kính lắc đầu nguầy nguậy, một bộ dạng đùa bỡn: “Mẹ nó, năm đó cậu thất tình, ầm ĩ khiến mình một năm cũng không ngủ ngon được. Thế nào, mình còn không có đủ tư cách đi xem náo nhiệt à?”
Cố Dực không thèm phản ứng với người kia: “Thấy cậu còn chưa chết là được rồi, đi đây.”
Anh phóng khoáng vẫy vẫy tay, nhưng khi anh vừa xoay người, Giang Kính ở phía sau liền thốt ra một câu: “Mình vừa nhìn thấy Hạ Hữu Thất.”
Sống lưng Cố Dực chợt cứng đờ, bước chân tự nhiên cũng dừng lại.
“Ở phòng bao bên cạnh.”
Giang Kính thản nhiên nói: “Là tiệc hóa trang, quần áo học sinh, đủ hoang dã để chơi đùa đấy.”
Người đàn ông im lặng không nói gì, cho đến khi Giang Kính không nhịn được lại muốn mở miệng nói tiếp, Cố Dực quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Có liên quan gì đến mình?”
Giang Kình trầm giọng: “Cố Dực, mẹ nó cậu đừng có không nhảy xuống sông Hoàng Hà mà lòng đã chết đi, đầu óc cậu rất tỉnh táo.”
Người đàn ông cong môi cười: “Cậu có thời gian rảnh rỗi lo lắng cho mình như vậy không bằng hãy nghĩ tới chuyện làm lại lớp da khác đi. Ở châu Phi hai năm, giống một thợ mỏ đào than rồi đó.”
“Cho dù ông đây đi đào than, cũng là một đoá cao lãnh chi hoa* ở mỏ than đó, cậu thì biết cái gì chứ!”
*Đây là một phép ẩn dụ chỉ những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào.
Hai người cười lớn một trận, bầu không khí căng thẳng vừa rồi cũng như một điểm sáng vụt qua theo không khí biến đi mất.
Giang Kính vỗ vỗ vai anh: “Được rồi, mẹ nó cậu đừng có giả bộ làm hòa thượng, cho mình chút mặt mũi tí, uống hai ly rồi hẵng đi.”
Nói đến như thế này rồi, anh cũng không có cách nào quang minh chính đại từ chối.
Vào lúc Giang Kính mở cửa phòng bao ra, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Từ bên trong lộ ra một bóng dáng linh hoạt, dáng người mảnh mai, dung mạo quyến rũ, mặc chiếc áo sơ mi trắng đỏ đan xen cùng váy xếp ly, cả người toát lên khí chất ngây thơ, trong sáng khiến người khác mong muốn có được.
Cho dù biết người phụ nữ này có đức hạnh gì, nhưng Giang Kính vẫn sững người một giây.
Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng khi tàn nhẫn thì cũng tàn nhẫn cực kỳ.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không khỏi rùng mình khi nhớ đến cảnh tượng một cậu thiếu niên say rượu biến thành một bộ dạng một chú chó ôm đầu khóc nức nở trong đêm mưa gió tầm tã ấy.
Cực kỳ, cực kỳ bi thảm mà.
Giang Kính theo bản năng quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Anh chợt có chút buồn bực, suýt nữa thì mắng ra tiếng.
Anh hai à, cậu có thể đừng để mất mặt như vậy có được không? Bình thường hoàn toàn một người mệt mỏi về tình yêu, giờ thì vừa thấy người là tròng mắt liền muốn lòi ra sao.
Hạ Hữu Thất từng bước một đến gần, dừng ở trước mặt hai người bọn họ, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông da màu cà phê, có chút không xác định mà lên tiếng: “Giang… Kính?”
Giang thiếu gia bên ngoài cười nhưng trong không cười, miệng đều là lời châm chọc: “Thật làm khó cho chị Hạ khi nhớ rõ tên của tôi nha, thật sự là tam sinh hữu hạnh*.”
*Tam sinh hữu hạnh: Trải qua ba đời ba kiếp mới gặp được may mắn, hạnh phúc.
Hạ Hữu Thất nở nụ cười trên môi, rộng lượng mà xem nhẹ ác ý của anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngăm đen anh, chân thành hỏi: “Anh đi đánh lô-cốt sao?”
“Khụ khụ khụ.”
Giang Kính thở không ra hơi, phổi đau đến ho khan.
Anh cứng rắn giải thích: “Đi Châu Phi hai năm.”
“Ồ.”
Hạ Hữu Thất như nghe chuyện lạ mà sờ cằm cảm khái, đầu ngón tay sơn màu bạc sequins quấn lấy đuôi tóc xoay tròn: “Người ta nói đất trời nuôi dưỡng con người, anh lại ở nơi đó lâu như vậy, muốn cường tráng gốc rễ sao?”
Giang Kính nghe vậy có chút ù ù cạc cạc: “Cái gì mà cường tráng gốc rễ chứ?”
Cô có uống chút rượu khiến hai má hơi ửng đỏ, ánh mắt có chút lay động, tầm mắt đảo qua khuôn mặt anh ta, sau đó… thong thả mà không chút dao động di chuyển xuống dưới, cho đến khi ánh mắt lướt qua bụng anh ta.
Trái tim Giang Kính run lên, tay chân luông cuống liền che đi bộ phận quan trọng của mình, vội vàng cầu xin: “Chị Thất, đủ rồi.”
Lúc này Hạ Hữu Thất mới nhàn nhạt dời ánh mắt, nhưng khóe miệng vẫn còn mang ý cười chưa tan, ngược lại nhìn về phía khuôn mặt lạnh như băng của Cố Dực.
Cô nở nụ cười tươi như hoa mà chào hỏi: “Tổng giám đốc Cố, thật là trùng hợp nha.”
Vẻ mặt của Cố Dực vẫn ôn hòa tiêu chuẩn: “Cô Hạ, nếu như cô vẫn thường xuyên xuất hiện như vậy, tôi sẽ kiện cô vì tội quấy rối tình dục.”
Vẻ mặt Hạ Hữu Thất không thể tin được: “Tôi, quấy rối anh?”
“Cố tổng, nếu anh đã nói như vậy, tôi muốn hỏi anh một chút…”
Cô tiến lại từng bước một, kiễng chân, mùi nước hoa ngọt ngào từ chiếc cổ trắng ngần xông vào chóp mũi anh, giống như một sơi dây nhỏ có móc câu, đang muốn kéo lấy trái tim anh.
Tiểu yêu nữ ghé vào lỗ tai anh khẽ cắn nhẹ, hơi thở khe khẽ dần trở nên dồn dập: “Chiếc quần lót bị anh xé rách kia, khi nào thì trả lại cho em đây?”
Âm thanh không nhẹ cũng không nặng, vừa vặn chỉ ở mức âm lượng mà Giang Kính có thể nghe thấy.
Giang thiếu gia không đành lòng nhìn thẳng, lấy bàn tay to che mặt, một bộ dạng không cẩn thận mà gặp phải cảnh tượng thê thảm của bạn mình.
Hơi thở của người đàn ông ổn định, vẻ mặt không thay đổi: “Vứt rồi.”
Hạ Hữu Thất mặc đồng phục học sinh, tóc đen mắt xanh nhạt, cùng làn da non mềm có thể bóp ra nước, ngẩng đầu lên đối diện với anh.
“Anh không tiếc? Em còn tưởng anh sẽ treo nó ở nơi dễ thấy nhất trong nhà, ngày ngày thưởng thức.”
Cố Dực đen mặt, lạnh lùng cảnh cáo: “Hạ Hữu Thất.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lùi lại một bước, có chút thích thú mà nghiêng đầu ngắm nhìn dáng vẻ tức giận của anh.
Bầu không khí giằng co trong vài giây, người luôn luôn nói nhiều như Giang Kính cũng không lên tiếng, không những không nói nên lời mà cái cảm giác xấu hổ cùng ngột ngạt đeo bám trên người anh, ép anh không thở nổi.
Một lúc lâu sau, cả người Giang Kính không nhịn được nữa mà mở miệng lên tiếng lên tiếng nói chuyện.
“Chị Thất, phòng này đang mở tiệc đón gió cho tôi, chị có hứng thú không, đến đây ngồi đi. Bạn học chúng ta nhiều năm như vậy không gặp nhau rồi, dù thế nào cũng phải uống hai ly đấy.”
Khi những lời thốt ra, Cố Dực liếc mắt đảo qua nhìn, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt mà đem anh nhìn thấu.
Hạ Hữu Thất cầu còn không được: “Được chứ.”
Dứt lời, cô lập tức đi xuyên qua khoảng cách giữa bọn họ, xoay hông đi vào toilet cách đó không xa.
Trên đường đi, cô lách mình chen qua một đám công tử đang say rượu đến mơ màng, vài cặp mắt đục ngầu nhìn cô đánh giá qua lại một chút, trong đầu óc bẩn thỉu kia không chừng đã thay đổi không biết bao nhiêu tư thế biến thái.
Bọn họ xem như bạn bè của Giang Kính, gặp mặt cũng thuận miệng chào hỏi hai câu, trong đó có một người không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nhìn, thấp giọng hỏi anh: “Anh có biết người phụ nữ vừa rồi không?”
Giang Kính mặt không biến sắc mà liếc nhìn Cố Dực, nâng cằm: “Cậu muốn làm gì?”
Người đàn ông quả thực uống có hơi nhiều một chút, lại là một đám đàn ông với nhau, cũng không cố kỳ gì nói ra những lời nói thô tục: “Dáng người kia thật sự rất hiếm khi gặp, tôi lại có hứng thú với loại này, cậu hỏi giúp tôi một chút, giá bao nhiêu là được.”
Vẻ mặt của Giang Kính trở nên nghiêm túc: “Giữ miệng cậu sạch sẽ một chút.”
“Làm sao?”
Người kia thấy sắc mặt của anh nhất thời thay đổi, liền nói đùa: “Khẩn trương như vậy, chẳng lẽ anh đã chơi qua sao?”
“ĐM.”
Giang Kính túm chặt tóc người nọ hung hăng đập vào tường, người đàn ông đau đớn rên rỉ một tiếng, đầu choáng váng một trận.
“Cậu say đến phát điên à?”
Người bị đánh cũng biết Giang Kính là người có lý mới làm, liền cười ha ha nói chính mình uống quá nhiều, những người khác cũng làm theo. Giang Kính cũng không muốn đem chuyện này xé ra to nên xua xua tay cho bọn họ cút đi, việc này coi như là xong rồi.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt đảo qua nắm tay nổi đẩy gân xanh của người đàn ông.
Giang thiếu gia nở nụ cười nhẹ: “Được rồi, chỉ là một đám uống say đến đần độn thôi, cậu đừng có bộc phát, lát nữa nếu thực sự nổi điên gây ra chuyện gì thì nắm đấm của luật sư Tống nhà cậu sẽ trực tiếp giáng xuống đầu mình đấy.”
Cố Dực nghe vậy, chậm rãi thả lỏng bàn tay trắng bệch của mình ra, vẻ mặt lạnh lùng cùng dịu đi không ít.
Giang Kính thuận tay mở cửa: “Thiếu gia, mời ngài đi.”
Anh đi đến trước mặt Giang Kính, dừng một giây, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra được, trầm giọng hỏi người kia: “Cậu gọi cô ấy tới làm gì?”
Giang Kính trợn mắt há mồm nhìn anh, dường như bị anh chọc cho tức đến bùng nổ.
“Mình làm sao biết mình muốn làm gì chứ? Mình chỉ biết cậu muốn làm gì!”
Anh lạnh lùng khịt mũi: “Cố Dực, mình nói cho cậu biết, hố lửa này mẹ nó cậu sẽ không nhảy qua được, cậu ngã xuống chắc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.