Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 4

Tiểu Ngô Quân

01/04/2024

Edit: Ry

Lâm Chức cầm cốc sữa đứng trước cửa sổ sát đất, từ đây có thể trông thấy vườn hoa. Chỉ là đêm tối giấu đi cái mĩ lệ của trăm hoa, mọi thứ trong tầm mắt bị bôi đến mơ hồ.

Nhưng trong mắt Lâm Chức, cảnh sắc này cũng rất tốt.

01 vui vẻ lải nhải: [Quá tốt rồi, có tiến triển. Chỉ là đối tượng thế mà không đồng ý yêu cầu của anh, thật quá lạnh lùng!]

Lâm Chức cười không đáp.

Mục đích của y đã đạt được, cũng không phải là đòi thêm tiền thật, chỉ là một trò xiếc nhỏ mà thôi.

Hôm sau Lâm Chức rời giường, phát hiện trong thẻ có thêm 10 vạn.

Minh Dao hiệu suất cao như vậy, Lâm Chức nhận lương thăm hỏi ông cụ, tất nhiên sẽ check-in đúng giờ.

Chỉ là ông Minh cũng không cần y phải suốt ngày kè kè, thỉnh thoảng đến thăm là làm bạn, chứ một mực ngồi đó sẽ thành phiền phức. Từ trước đến nay Lâm Chức luôn rất có chừng mực.

Mà về sau mỗi lần tới thăm ông, Lâm Chức cũng không chỉ đơn thuần ngồi nói chuyện suông.

Ông Minh thấy Lâm Chức tập trung nghiên cứu gì đó, khó tránh khỏi tò mò hỏi thăm.

“Cháu muốn làm chút chuyện. Cả ngày ở nhà cũng không tốt lắm nên định ra ngoài tìm công việc.”

Lâm Chức làm vẻ nói chút chuyện vặt vãnh trong nhà với ông, ném ra kíp nổ.

Ông cụ nghe vậy trong lòng lập tức có đủ loại suy nghĩ. Ý nghĩ đầu tiên của ông là tìm việc làm đơn giản mà, ông có thể tiện tay sắp xếp, nhưng nghĩ lại thì không biết cậu cháu dâu này muốn đi làm việc ở đâu, chẳng lẽ muốn tới trụ sở chính của tập đoàn? Có phải thằng bé đang đợi ông mở lời giúp đỡ không?

Lâm Chức không đợi ông cụ mở miệng đã nói: “Nhưng cháu thấy như vậy mệt lắm, mà tiền lương cũng không cao, chung quy vẫn là làm công cho người ta.”

Y khẽ than: “Cháu biết tư tưởng mình như vậy không ổn, nhưng chắc là cháu bị Minh Dao chiều hư rồi.”

Một sinh viên vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, tìm công việc thực tập ở thủ đô một tháng cũng chỉ được 5000 đồng, đột nhiên được gả vào nhà quyền quý, không cần làm gì tháng đã có 20 vạn để tiêu, ở biệt thự xa xỉ, đi ra ngoài có xe sang đưa đón. Người không bị những thứ này mê hoặc tâm trí không nhiều lắm, nguyên chủ đương nhiên không nằm trong số đó.

Lâm Chức biết chắc chắn ông cụ cũng nghĩ tới chuyện này, con ngươi đục ngầu hiện lên chút phức tạp. Ông cân nhắc trong đầu xem nên mở miệng thế nào, nghĩ đến ý tứ mà Lâm Chức muốn biểu đạt qua lời vừa rồi.

Ông cũng không phải già rồi nên hồ đồ, không thể sắp xếp cho Lâm Chức lên thẳng cấp bậc quản lý, nhưng cũng không phải là không thể để Lâm Chức đến làm chủ ở vài nơi râu ria. Có điều ông băn khoăn không biết mình có nên làm vậy không, liệu cháu trai sẽ nghĩ gì.

Lâm Chức lại nói tiếp: “Thế nên cháu quyết định khởi nghiệp. Mà cũng không hẳn là khởi nghiệp, cháu tìm được một công ty nhỏ sắp đóng cửa, đang tính xem có nên thu mua về rồi gầy dựng một phen không. Ông nội không cần phải bỏ tiền cho cháu đâu, nhưng cháu muốn ông tham mưu giúp cháu một chút, xem công ty này có ổn không.”

Tâm tư ông cụ đúng là thay đổi liên tục theo từng lời của Lâm Chức, nghe được câu cuối còn thấy hơi áy náy vì mình nghĩ xấu cho thằng bé.

“Mang qua đây cho ông xem nào. Cháu định thu mua công ty gì, nếu chỉ là kinh doanh không tốt còn cứu được thì ổn, chứ đừng có đi dọn dẹp rắc rối cho người ta.”

Cái nào thì nước cũng sâu, nếu đã kinh doanh thì tổn thất đều là vàng ròng bạc trắng.

Xem bản kế hoạch của Lâm Chức xong, ông Minh cũng hơi không biết phải nói gì.

“Cái này ư? Kem?”

Một xưởng làm kem nhỏ đã đóng cửa. Nó từng là nhãn hiệu bình dân trải rộng khắp các phố lớn ngõ nhỏ, nhưng do vấn đề đóng gói và giá cả nên không được nhập vào siêu thị, chỉ có thể tiếp tục cắm chốt ở mấy cửa tiệm tạp hóa với bán rong. Nhưng thị trường bị chiếm lĩnh, việc buôn bán cũng kém dần, ngay cả nhà máy cũng thu hẹp quy mô, giờ đã sắp biến mất.

Ông cụ thầm nhủ trong lòng, chẳng trách cháu dâu lại nói chuyện thu mua, cái giá này thì đúng là thằng bé ăn được.

“Ông không khuyến khích làm cái này, kiếm cũng không ra tiền, nếu vậy cháu đi làm công ty còn hơn. Để một thời gian nữa ông cho người xếp cháu vào một chức vị có thể học hỏi thêm.”

Ông cụ có thể nghĩ mấy phương án marketing cho công xưởng này, chỉ cần có đầu tư thì thậm chí còn có thể đoạt lại thị trường. Nhưng không cần thiết, vả lại nếu như không có chiến lược mới, tiếp tục đi theo con đường giá rẻ thì về sau có muốn phát triển tiếp cũng khó. Nếu như định chơi bài hoài niệm tuổi thơ, vậy càng không thể để hoài niệm biến vị.

“Ông à, nếu ông đã nói vậy thì tức là cháu có thể làm cái này. Cảm ơn ông đã lo cho cháu, nhưng cháu vẫn muốn dùng hết khả năng thử một lần.”

Đây mới là kế hoạch của Lâm Chức, muốn bước vào vùng đất của Minh Dao thì phải có thứ để anh ta đặt vào mắt. Mọi cách thức quanh co đều không trực tiếp bằng cái này, dù gì Lâm Chức cũng không phải là gà mờ trong lĩnh vực kinh doanh.

Diễn một màn như vậy trước mặt ông Minh, đương nhiên là muốn để sau này y có thành tích rồi ông cụ mới dìu dắt thêm, như vậy thực lực của y ở trong mắt Minh Dao cũng sẽ được khẳng định hơn.



Càng gần gũi thì mới càng biết thêm được bí mật, ví dụ như chân của Minh Dao, người cha của anh ta, khúc mắc khiến anh ta không thể đứng dậy. Hiện giờ những cái này đều là việc không thể dò xét.

Y biết thứ như nhà máy kem dù có vực dậy thì cũng sẽ không làm ra thành tích nào kinh người, nhưng đây chỉ là một bậc thang, càng khiến người ta không kì vọng thì hiệu quả khi trở mình sẽ càng rõ rệt. Ngay cả ông cụ bây giờ cũng đã có phần lo lắng cho y, vậy thành tích đó sẽ càng được phủ thêm một lớp kính màu.

Ông Minh thấy đôi mắt Lâm Chức rạng rỡ ánh sáng, cảm nhận được sự kiên quyết của chàng thanh niên.

Ông bỗng nghĩ đến Minh Dao của rất nhiều năm về trước, dù trong mắt đứa bé kia đã không còn ánh sáng, nhưng mong muốn gánh lấy trọng trách cũng rất cương quyết.

“Được rồi, vậy thử chút đi. Dù gì cũng còn trẻ, có cơ hội để thử thách để phạm lỗi. Nếu không thử thì sao có cơ hội để thành công, tự đi trải nghiệm cũng tốt.”

Người dạy người một trăm lần chưa chắc đã nhớ, nhưng đời dạy người thường một lần là đủ.

Để lại dấu vết chuyện này ở chỗ ông cụ xong, Lâm Chức bắt đầu chuẩn bị.

Y đã điều tra một chút, nói chuyện với ông Minh xong mới quyết định ra tay. Trên đời không có bức tường nào kín gió, y sẽ không vì tin vào bản thân mà tiến hành trước, khiến lần diễn xuất này bị lãng phí, còn khiến người xem y diễn khó chịu.

Thời buổi này không ai muốn tốn một đống sức chỉ để kiếm chút tiền, Lâm Chức đi đàm phán, ông chủ còn tưởng gặp phải cậu ấm tiêu tiền như nước.

Lâm Chức biết ông ta sẽ báo giá cao, định kéo dài giảm xuống một chút.

Khoảng cuối xuân đầu hè, Lâm Chức kí hợp đồng. Ông chủ không chờ được nữa đưa ra cái giá vừa phải, còn kèm chút ưu đãi, Lâm Chức cũng không định làm nhà tư bản lòng dạ hiểm độc, thống nhất thủ tục mua bán.

Trận mưa đầu hạ tới rất đột ngột, tiếng sấm trầm đục, đài khí tượng vừa dự báo sẽ có mưa to, không bao lâu sau mưa đã tầm tã trút xuống.

Về đêm, nhiệt độ càng xuống thấp, khiến người ta thấy lạnh tận vào xương.

Lâm Chức nghĩ đến chân của Minh Dao, nhắn tin cho ông Minh.

[Lâm Chức]: Ông nội, trời mưa to, buổi tối ông nhớ đắp kín chăn nhé.

[Ông nội]: Biết rồi, ông còn chưa lẫn đâu.

[Lâm Chức]: Những lúc thế này chân Minh Dao có đau không ông, có cần cháu chăm sóc không?

[Ông nội]: Thằng bé chắc chắn không muốn cháu chăm sóc đâu.

[Lâm Chức]: Vâng.

Tức là có đau.

Lâm Chức mặc đồ ngủ, ra khỏi phòng, bước lên cầu thang tới tầng năm.

Y chỉ vâng cái câu ông cụ nói, chứ không nói mình sẽ không đi.

01 có chút căng thẳng: [Kí chủ, có khi nào chúng ta sẽ bị ném ra ngoài không?]

[Trừ khi hai chân anh ta lành rồi... À... Ý tôi là sẽ không đâu.]

Lâm Chức dựa trên tình huống hiện giờ, đưa ra phán đoán này.

Nếu Minh Dao bị bệnh khác thì cũng có khả năng đấy, nhưng anh ta lại mắc chứng bệnh khiến đi lại khó khăn, vậy nên phải làm phiền rồi.

Tiếng gõ cửa trong cơn mưa tầm tã không mấy rõ rệt, Minh Dao đang nằm trên giường xem tài liệu trong tay, lập tức nhìn ra cửa.

Không phải trường hợp đặc biệt sẽ không ai dám tới quấy rầy anh, Minh Dao úp tài liệu xuống, mở miệng: “Vào đi.”

Chàng trai mặc áo ngủ mùa hè bước vào, bên dưới là đôi chân dài thẳng lồng trong chiếc quần ngủ thùng thình.

Minh Dao không hỏi ý đồ y đến đây là gì, giương mắt nói: “Ra ngoài.”

Lâm Chức không lùi mà còn tiến tới, đóng cửa phòng lại.



“Trời mưa có thể chân anh sẽ đau, ông nội bảo tôi tới xem tình trạng của anh.”

“Xem xong rồi, cậu có thể đi. Về sau đừng bước chân lên lầu năm nữa.”

Đôi chân đau đớn sưng tấy khiến tâm trạng Minh Dao trở nên tồi tệ, không gian cá nhân bị người xa lạ xâm lấn càng khiến cho anh ta khó mà chịu đựng.

“Tôi tới đây là có nhiệm vụ, anh không chịu tăng lương cho tôi thì cũng đừng cản trở tôi kiếm thêm tiền.”

Lâm Chức cũng không cố gắng lấy lòng, chỉ đưa ra tín hiệu mình không có ý đồ.

Lời này y nói khá mập mờ, đương nhiên Minh Dao sẽ hiểu thành ông nội giao nhiệm vụ cho y đi hỏi thăm, để đổi lấy phần thưởng của ông.

Lúc thấy Lâm Chức vén chăn lên nằm xuống giường mình, vẻ mặt anh ta đã lạnh đến đáng sợ. Nhưng đạo đức được bồi dưỡng nhiều năm khiến Minh Dao không thể làm động tác như chống người dậy đẩy y xuống, gân xanh nổi đầy trên trán.

01 run rẩy: [Kí chủ, chúng ta thế này sẽ không sao chứ?]

Nhìn kiểu gì cũng thấy sắp bị ám sát rồi!

Lâm Chức dửng dưng nói: [Khiêu khích thích hợp có thể giúp rút ngắn khoảng cách.]

Đối với đối tượng nhất định phải cứu rỗi, không những cần thăm dò ranh giới cuối cùng, mà còn phải thăm dò đi thăm dò lại để có thể kịp thời điều chỉnh kế hoạch và phương hướng cho lần tiếp theo.

Lòng người phức tạp khó lường, có thể sẽ thử sai, nhưng không thể vì sợ sai mà không thử.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, nhưng nửa phút sau, Minh Dao phát hiện hình như chỉ có mình anh ta căng thẳng.

Bởi vì Lâm Chức hoàn toàn không nhìn anh ta. Tên đàn ông tự dưng chạy lên giường anh này từ đầu tới cuối cứ dán mắt vào màn hình điện thoại, hoàn toàn không liếc anh lấy một cái.

Thật sự quá mặt dày vô sỉ, Minh Dao tức giận nghĩ.

Lười mở miệng đuổi người, Minh Dao định gọi người hầu lên vứt Lâm Chức ra ngoài.

“Tôi nằm một lát rồi đi, không cần anh phải đuổi, tôi cũng không muốn ở lại lâu.”

Lâm Chức như thể bớt chút thời gian bổ sung một câu, vẫn không ngẩng lên, chăm chú nhìn điện thoại.

Mưa bên ngoài càng thêm dữ dội, lộp bộp gõ vào cửa sổ.

Trên mặt Minh Dao phủ kín băng sương. Dù Lâm Chức không mở miệng nói chuyện, nhưng cảm giác có người bên cạnh vẫn khiến anh ta thấy khó chịu, đến mức mà không có tâm trạng đọc tiếp tài liệu trong tay.

Cơn đau nhức âm ỉ trải từ đầu gối tới bắp chân khiến anh ta không thể làm lơ. Đây là cảm giác Minh Dao đã quen từ lâu, trong thời tiết thế này tâm trạng anh ta sẽ rất tồi tệ, luôn không khống chế được mà nhớ đến vài chuyện cũ, nhưng hôm nay suy nghĩ lại liên tục bị cắt đứt.

Âm thanh ngón tay gõ lên màn hình dù nhỏ bé, nhưng trong căn phòng im ắng vẫn vô cùng rõ ràng.

Lâm Chức chọn lúc Minh Dao không thể chịu được nữa mà mở miệng: “Còn ba phút nữa, ông nội rất lo cho anh, có rảnh thì ăn một bữa với ông đi.”

Đối với người ông luôn lo lắng cho mình, hiển nhiên Minh Dao không thể nổi giận.

Vừa hết ba phút, Lâm Chức lập tức vén chăn xuống giường.

Trước khi đi, y vẫn không quên chụp cho Minh Dao một tấm.

“Báo cáo kết quả nhiệm vụ.”

Lâm Chức lắc điện thoại, không chút lưu luyến rời đi.

Sau khi y đi rồi, Minh Dao vẫn còn nhăn nhó.

Chăn đệm để lại hơi thở của một người khác, là thứ mùi ngọt ngào khiến người ta phiền muộn.

Tác giả có lời muốn nói:

Vợ yêu thơm ngát ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook