Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 5

Tiểu Ngô Quân

01/04/2024

Edit: Ry

Lâm Chức hết sức hài lòng nhìn tấm ảnh mình vừa chụp, gửi nó cho ông nội.

Minh Dao trong ảnh mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường, cảm giác lạnh lùng thường ngày bớt đi mấy phần.

Ông Minh hoảng sợ gửi tới mấy dấu chấm than bình thường sẽ không bao giờ dùng, biểu đạt tâm tình của mình.

Ông cụ còn đeo hẳn kính lên nghiên cứu tấm ảnh này, không biết Lâm Chức chụp kiểu gì, sao Minh Dao lại chịu để cho thằng bé chụp?

Mặc dù Minh Dao đang nhìn về phía ống kính với vẻ cau có, nhưng ông Minh biết tính cháu mình cũng thấy được là thằng bé không quá tức giận, mà thế này trông tốt hơn vẻ cứng nhắc lạnh lẽo thường ngày nhiều.

[Lâm Chức]: Cháu không yên tâm lắm nên đi xem anh ấy một chút.

[Ông nội]: Thằng bé không đuổi cháu ra à?

[Lâm Chức]: Có ạ, nhưng cháu nhắc tới ông nội. Minh Dao cũng biết là ông lo cho anh ấy nên không gọi người ném cháu ra.

Mặc dù Lâm Chức nói vậy, nhưng ông Minh vẫn cảm thấy không bình thường. Ông quá hiểu cháu trai mình, có nhắc tới ông thì chắc chắn cũng không đủ để thằng bé dễ dàng nín nhịn như vậy, chưa kể nhiều lúc Minh Dao rất bài xích sự quan tâm của người ngoài.

[Lâm Chức]: Nếu Minh Dao có hỏi ông thì ông nội nhớ nói đỡ cho cháu đấy nhé.

[Lâm Chức]: Chẳng qua là cháu thấy một mình anh ấy cứ âm u trầm lặng như vậy không tốt lắm, cháu còn trông cậy Minh Dao nuôi cháu cả đời mà, anh ấy phải khỏe mạnh bình an.

Lời thật thà này dễ được lòng hơn là những lo lắng dối trá, ông cụ bị Lâm Chức chọc cho dở khóc dở cười, đành cam đoan với y.

Tiếng mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, ông cụ nhớ tới cá trong ao đá ngoài sân, có cá vẫy vùng thì cái ao mới không thành một đầm nước đọng.

Ngày hôm sau mưa tạnh, ven đường vẫn tích những vũng nước nhỏ, phản chiếu hình dáng các kiến trúc.

Lâm Chức rời giường ăn sáng, gặp phải Minh Dao chuẩn bị ra ngoài.

Âu phục được cắt may vừa vặn phác họa ra bờ vai rộng của người đàn ông trên xe lăn, Lâm Chức nhớ lại đường cong cánh tay mà mình nhìn thấy tối qua. Mặc quần áo vẫn có thể thấy được cơ bắp chắc nịch, chứng tỏ anh ta có rèn luyện nửa người trên. Nếu đã có sự kiên trì này, tại sao không chịu đi phục hồi chức năng?

Suy nghĩ đang xoay quanh trong đầu, Lâm Chức bỗng nghe thấy Minh Dao nói: “Mang tất cả ga gối chăn mền trong phòng ngủ của tôi đi đốt, ô uế.”

Lâm Chức tin chắc là Minh Dao cố ý, bởi vì anh ta đang nhìn y. Nhưng Lâm Chức cũng không giận, càng không cảm thấy tự tôn bị tổn thương, ngược lại còn hơi nghiền ngẫm hành động này.

Đối với người mình không quan tâm, nói nhiều một câu cũng là lãng phí thời gian.

Minh Dao cho là mình đang biểu đạt từ chối một cách rõ rệt, Lâm Chức lại thấy anh ta có phần ngây thơ.

Nghĩ cũng phải, Minh Dao gặp tai nạn xe hồi còn thiếu niên, về sau tính cách trở nên quái gở, gia đình liên tiếp xảy ra chuyện, lại thêm trong lòng có khúc mắc, thế nên Minh Dao dồn tất cả thời gian lên công việc kinh doanh, không muốn để bất cứ ai lại gần thế giới của mình.

Ngoài ông nội ra, anh ta từ chối mọi tình cảm khác, tất nhiên cũng ngăn chặn rất nhiều biến cố. Kiểu người như vậy vô cùng trưởng thành, nhưng trái lại cũng có một sự thuần khiết tới tuyệt đối.

Lâm Chức thuận theo anh ta: “Vậy có cần đốt luôn giường không? Nếu như ngay cả giường anh cũng không cần thì dọn sang phòng tôi đi. Giường của anh trông có vẻ nằm ngủ sẽ rất thoải mái.”

Minh Dao phát hiện mình đã đánh giá thấp độ trơ tráo của người này, cả người tản ra khí lạnh bỏ đi.

Thang máy đi xuống dưới, Minh Dao bóp chặt tay vịn.

Tối qua vì mùi hương Lâm Chức để lại mà anh ta gần như ngủ không yên, trong mơ toàn là dáng vẻ ngày hôm đó Lâm Chức hỏi anh có thể cho y thêm 10 vạn không.

Nếu được, Minh Dao rất muốn trở lại khi ấy, kiên quyết bắt Lâm Chức cách xa ông nội một chút, đừng có tới cửa nữa.

Chú Kim còn nói y rất đáng yêu, ngay cả ông nội cũng khen y ngoan ngoãn nghe lời. Thật quá nực cười, người này rõ ràng nông cạn hám tiền thích hư vinh còn dối trá, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

Mặt Trời dần ngả về Tây, Minh Dao tan làm tới chỗ ông nội ăn tối, lần cuối anh ta tới đây cũng khá lâu rồi.

Ông cụ đang ở trong sân chăm chút cho đống hoa mong manh của mình. Hôm qua mưa đột ngột trút xuống, ông đã khẩn cấp dời chúng vào nhà, nhưng vì độ ẩm quá cao, có hai gốc hoa vì quá yếu đã hơi ủ rũ, làm ông xót chết rồi.

Ông cụ nghe cháu trai chào một tiếng “ông nội” xong là không mở miệng nữa, nghĩ Lâm Chức nói rất đúng, đúng là âm u trầm lặng.

Bữa tối diễn ra trong bầu không khí yên tĩnh, hai ông cháu chỉ nói chút chuyện của công ty cùng với tình hình kế hoạch. Ông Minh có lòng muốn nói việc nhà thì cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể lấy Lâm Chức làm mở đầu câu chuyện.

“Bát canh này dưỡng dạ dày bổ tì thật, mấy hôm nay ông cảm giác mình ăn nhiều hơn hẳn. Trước kia cứ vào hè là không muốn ăn gì hết, năm nay thì đỡ hơn. Công thức dược thiện Lâm Chức mang tới này vẫn rất có tác dụng.”

“Cậu ta nên làm vậy.”

Minh Dao khẽ hừ một tiếng, một tháng cho y 30 vạn, Lâm Chức nên để ý mấy chuyện này.

“Cũng đúng dù sao cũng là cháu dâu của ông.”

Ông cụ cố ý nói vậy, muốn xem phản ứng của Minh Dao.



Minh Dao lạnh nhạt nói: “Ông hẳn là cũng biết bản chất hôn nhân của bọn con.”

Ông cụ thở dài, có chút không biết phải làm sao.

“Ông già rồi, có lẽ cũng không ở bên con được bao lâu nữa. Minh Dao à, những chuyện đó không phải là lỗi của con, con cũng nên thử...”

“Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Minh Dao ngắt lời ông cụ, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

Thái độ của cháu trai vẫn cứng rắn như mọi ngày, ông cụ lắc đầu, không nói thêm nữa.

Việc Minh Dao tới chỗ ông Minh, 01 đã báo cho Lâm Chức.

Chuyện này nằm trong dự liệu của Lâm Chức, y bảo 01 chú ý lịch trình sắp tới của Minh Dao, tìm một cơ hội để có thể tình cờ gặp ở mấy ngày sau.

Có bữa tiệc này Minh Dao sẽ tham dự, mà công ty bất động sản Khải Minh cũng nhận được thư mời.

Lâm Chức tới tìm Hồ Đồng. Mặc dù gã không hứng thú với loại tiệc mang tính thương mại này, nhưng thấy Lâm Chức muốn thì cũng quyết định để bạn tốt đi nhìn chút việc đời, kiếm cho Lâm Chức một lá thư mời.

Địa điểm tổ chức tiệc nằm ở tầng trên cùng của một khách sạn cao cấp, diện tích rộng lớn, có thể quan sát khung cảnh thành phố về đêm.

Đèn pha lê chiết xạ ra nhân gian hoa lệ, trong tiếng đàn du dương, khách mời nhỏ giọng chuyện trò, bầu không khí rất vui vẻ.

Lâm Chức đưa thư mời, bước vào trong dưới nụ cười của nhân viên phục vụ.

Cũng may trước đó để chăm chút bề ngoài, nguyên chủ cũng mua âu phục cao cấp, tuy không quá quý giá, nhưng ở trường hợp như thế này cũng đủ.

Vốn lưu động trong tay Lâm Chức hiện giờ không có nhiều, tiền trước đó Minh Dao cho mới mấy ngày đã bị y ném vào trong xưởng kem kia, giờ vẫn chưa tới lúc phát tiền lương tháng sau.

Lâu rồi không có phải giật gấu vá vai thế này, Lâm Chức khẽ than trong lòng, thật sự là quá lâu rồi.

Ở những bữa tiệc kiểu này không nhất thiết phải quen biết mới được chào hỏi, nâng một chén rượu tùy ý tựa ở bên cạnh, lắng nghe xem họ đang nói về chủ đề gì, rồi sau đó có thể tự nhiên gia nhập.

Nếu như hứng thú với nhau thì có thể thuận theo đó mà làm quen, trao đổi danh thiếp.

Lâm Chức không có danh thiếp, nhưng vì khả năng giao tiếp không hề tầm thường, kiến thức về đề tài cũng như cảm giác y tạo cho mọi người mà tất cả đều ngầm thừa nhận y là cậu ấm nhà ai đó, không có truy hỏi.

Lâm Chức ở trong hội trường hàn huyên hơn một tiếng, thu hoạch mấy chục tấm danh thiếp trong túi, Minh Dao vẫn không xuất hiện.

01: [Cuối cùng anh ta cũng tới. Nếu không phải tôi theo dõi vị trí của anh ta thì còn nghĩ là anh ta sẽ không tới cơ.]

Đương nhiên người khiến 01 phải lên tiếng chỉ có một, loại tình huống này cũng không nằm ngoài dự đoán của Lâm Chức. Mấy bữa tiệc cấp bậc này Minh Dao chịu đến đã là nể tình, ở đây còn có không ít người tới với mục tiêu là anh ta. Nếu như là họp báo quan trọng hoặc hội thảo nghiên cứu thì chắc chắn Minh Dao sẽ có mặt đúng giờ.

Minh Dao xuất hiện quả nhiên mang lại chút xôn xao, tất cả mọi người cố tình tiếp cận, nhích dần về phía anh ta.

Lâm Chức lại không tới gần, nâng ly rượu ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

01: [Kí chủ, anh không qua đó à?]

Lâm Chức nhấp một ngụm rượu, trả lời trong đầu: [Đương nhiên là không, anh ta cũng không hi vọng người khác biết được quan hệ của chúng tôi.]

Huống hồ y cũng không có chuyện gì để giao lưu với Minh Dao. Trước mắt bao người thế này, có khi chưa nói được mấy câu đã có người tiến hành điều tra thân phận của y.

01 sửng sốt: [Vậy chúng ta tới đây tình cờ gặp để làm gì?]

[Đương nhiên là vì thời khắc tiệc tàn.]

Ai nói tình cờ gặp chỉ có thể xảy ra trong quá trình mà không thể là mở đầu hoặc kết thúc.

“Chào buổi tối.”

Có âm thanh truyền tới từ bên cạnh, Lâm Chức nghiêng đầu, chào hỏi với người vừa đến.

Đó là một thanh niên trông rất nho nhã lịch sự, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám, tạo cho người ta cảm giác rất ôn hòa.

“Tôi là Cầu Thanh Vanh, lần đầu gặp mặt, đây là danh thiếp của tôi.”

Lâm Chức nhận danh thiếp, nhìn thấy hàng chữ trên đó.

- -- Công nghệ sinh học Hòa Sinh.

Gia tộc họ Minh có thể nói là đầu rồng ở phương diện công nghệ sinh học, Hòa Sinh với nhà họ Minh coi như vừa là bạn vừa là đối thủ. Hai bên đã từng hợp tác đối phó với đầu tư đến từ nước ngoài, cũng từng cùng nhau nghiên cứu phát minh ra vài thứ, nhưng vẫn luôn ngấm ngầm so bì, xem như là quan hệ cạnh tranh lành mạnh.



Lâm Chức có hơi bất ngờ hắn lại chủ động bắt chuyện với y, nói ra câu đã được lặp lại với tần suất cao nhất đêm nay: “Tôi là Lâm Chức, xin lỗi, tôi không có chuẩn bị danh thiếp.”

“Tôi biết, tôi đã để ý đến cậu từ nãy. Mặc dù nói thế này có hơi đường đột, nhưng tôi đồng tình với rất nhiều nhận xét và cái nhìn của cậu, ví dụ như...”

Cầu Thanh Vanh khéo nói, rất tự nhiên chuyển chủ đề.

Từ lúc Lâm Chức bước vào, Cầu Thanh Vanh đã để ý tới y.

Một khuôn mặt xa lạ chưa từng thấy, không ai biết thân phận, giống như chú cá thoải mái bơi lội trong cái ao danh lợi, tất cả đều là nguyên nhân hấp dẫn hắn. Đương nhiên bề ngoài của chàng trai này cũng khiến người ta gặp là không thể quên được.

Không phải hoa lan nơi cốc vắng, cũng không phải trăng trong lạnh lẽo, y giống như trăm hoa nở rộ nơi góc tối tĩnh lặng, bởi vì vô hại khiến người ta mất đi đề phòng, lại cũng vì sự vô hại đó mà khiến người ta cảnh giác.

Cầu Thanh Vanh nhắc tới chuyện này như một trò đùa, khiến Lâm Chức khẽ cười: “Ngài Cầu nói chuyện thật thú vị.”

Một cách thăm dò trực tiếp và bạo dạn, Lâm Chức nhận xét trong lòng, ngoài mặt lại không lọt một giọt nước.

Bề ngoài và khí chất mà Lâm Chức thể hiện dễ khiến đối thủ coi thường y, để rồi sau đó hối hận cũng không kịp khi phát hiện y là đóa hoa ăn thịt người.

Lâm Chức thuận theo đó nói sang chủ đề sau, Cầu Thanh Vanh cũng hiểu được mà phụ họa.

Trò chuyện với người thông minh luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhất là khi đối phương muốn làm vừa lòng bạn.

Lâm Chức cảm thấy hắn có ý đồ, cũng không tỏ vẻ gì.

Nếu như là lúc trước, có lẽ Cầu Thanh Vanh sẽ khiến y cảm thấy hứng thú, chỉ là giờ đã có viên ngọc sáng Minh Dao, tất nhiên y cũng mất hết cảm xúc.

Đàn ông trong mắt Lâm Chức có đôi khi không khác mấy với tiền, bản thân bọn họ không có ý nghĩa, ý nghĩa của họ nằm ở giá trị cảm xúc mà họ có thể mang lại cho y.

Lâm Chức cảm nhận được một tầm mắt đảo qua người mình. Y nhìn về phía Minh Dao trong đám người, nhẹ nhàng nâng ly với anh ta.

Minh Dao liếc y một cái, hờ hững quay đi, tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.

Cầu Thanh Vanh có hơi tò mò: “Cậu quen anh ta sao?”

Lâm Chức cong mắt: “Xem như có chút quen biết.”

Chung quy cũng sẽ không có ai nghĩ bọn họ là chồng chồng.

“Muốn cùng nhau qua đó chào hỏi không?”

Lâm Chức không quan tâm hắn đang khách sáo hay là có ý khác, uyển chuyển từ chối.

“Vậy tôi qua đó trước, có thời gian lại mời cậu thưởng rượu. Cậu Lâm, nói chuyện với cậu thật sự rất vui.”

Nghe Cầu Thanh Vanh nói, Lâm Chức khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hắn đi về phía Minh Dao.

Tửu lượng của nguyên chủ cũng không quá tốt, đêm nay Lâm Chức còn uống không ít. Y đặt chén rượu xuống vào phòng vệ sinh rửa tay, tiện thể ném danh thiếp của Cầu Thanh Vanh vào trong thùng rác.

01 không hiểu: [Hắn có vấn đề sao?]

Có chuyện gì xảy ra à, ban nãy chẳng phải cả quá trình kí chủ còn trò chuyện với người ta rất vui vẻ sao?

Trong tiếng nước chảy, Lâm Chức cẩn thận cọ rửa hai tay.

Người trưởng thành với nhau, rất nhiều bí ẩn hàm ý không thể nói ra đều chỉ cần truyền đạt bằng một ánh mắt lướt qua. Lâm Chức biết Cầu Thanh Vanh có ý với mình, tiếc là y mắc bệnh sạch sẽ.

Cầu Thanh Vanh tiến lùi có chừng mực, phong độ nhẹ nhàng, và những phẩm chất tuyệt vời đó cũng tiết lộ rằng kinh nghiệm của hắn rất phong phú. Có thể không quá nhiều, nhưng hắn đã nằm ngoài phạm vi để Lâm Chức cân nhắc.

Vài giọt nước bắn lên gương, chàng trai trong gương nở nụ cười dịu dàng trả lời: [Hắn mất giá.]

Giống như những tờ tiền đã mất giá trị, không thể mang lại bất cứ cảm xúc tốt đẹp nào, y sẽ không bao giờ cân nhắc tới chuyện nảy sinh tình cảm hay quan hệ thể xác với bọn họ.

Đương nhiên, nếu là công việc làm ăn bắt buộc phải qua lại, y sẽ không để bất cứ cảm xúc cá nhân nào lẫn trong đó, đây là tố chất rèn luyện cơ bản của người làm kinh doanh.

Nếu như nơi này là thế giới của y, tất nhiên Lâm Chức sẽ không vứt tấm danh thiếp có thể sẽ hữu dụng về sau. Nhưng ở thế giới này, mục tiêu của y là Minh Dao, không cần phải tiếp xúc nhiều với người của Hòa Sinh.

Lâm Chức nghĩ đến Minh Dao, ý cười càng thêm lan tỏa trên khuôn mặt.

Tác giả có lời muốn nói:

Một thời gian rất lâu sau, giám đốc Minh kiêu ngạo đứng thẳng người trước mặt nhóm tình địch, biểu thị ai bảo sự thuần khiết như ngọc của anh ta được vợ yêu thích đây.

_______________________________

Giám đốc Minh tự hào vì là trai tân 〜( ̄▽ ̄〜)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook