Chương 88
Tiểu Ngô Quân
19/10/2024
Edit: Ry
Yêu lực từ ngón tay tràn ra, làm sạch con mèo vải.
Nhưng dù là yêu lực thì cũng không thể khôi phục chú mèo vải đã được chôn rất nhiều năm này như ban đầu, phần chỉ khâu vẫn đầy vị xưa cũ.
Giống như trái tim sau khi lành vết thương, không thể hoàn toàn xóa bỏ sẹo, nhưng chỉ cần cẩn thận chăm sóc, nó sẽ không thối rữa.
Lâm Chức biết móc chìa khóa hình mèo không thể xuất hiện ở đây, không hợp thời đại, nên thấy nó hóa thành dáng vẻ khác cũng không bất ngờ.
Lâm Chức cũng biết cái này là vật đại diện cho nội tâm của Bùi Đạc, không phải là hôm nay nó mới xuất hiện dưới gốc cây, bởi vì y không phải giờ phút này mới đi vào lòng hắn.
Chẳng qua là Bùi Đạc trước đó bề bộn nhiều việc, xử lý chuyện ở Ô Thành, rồi ghép tim cho y, nên chưa có cơ hội dẫn y tới đây. Lâm Chức cũng không cần tự mình tới tìm. Thứ này sẽ luôn xuất hiện tại nơi ở cũ của mảnh vỡ nhân cách, nơi tích tụ kí ức tốt đẹp lại bị bỏ hoang hoặc phá hủy. Nó bám bụi, bị chủ nhân lãng quên trong khe hở thời gian, cho tới ngày được y tìm thấy.
Lâm Chức cầm con mèo nhỏ trong tay, nhìn sang Bùi Đạc.
"Cái này là con mèo vải ta chơi ngày bé, không ngờ nó vẫn còn."
Bùi Đạc cũng hơi bất ngờ. Đây là con mèo vải mẫu thân tự tay may cho hắn chơi, về sau hắn lớn hơn vẫn giữ nó bên mình.
Trận hỏa hoạn kia thiêu hủy rất nhiều thứ, hắn cũng quên đi con mèo vải này, không ngờ hôm nay lại thấy nó.
Tính Bùi Đạc đa nghi, cầm lên kiểm tra đủ kiểu, phát hiện không có vấn đề gì thì mới cho Lâm Chức cầm.
Nhìn hồ ly nhỏ cầm trong tay nắn bóp, hắn nhướng mày hỏi: "Em thích cái này?"
Nếu thích hắn có thể để tú nương giỏi nhất của phường dệt may thêm vài con như vậy cho Lâm Chức chơi.
"Thích, cứ tưởng tượng cảnh đại nhân hồi bé cầm thứ này chơi là em thấy rất thú vị."
Lâm Chức cầm con mèo vải, dường như trong đầu hiện lên hình ảnh Bùi Đạc thời bé, được người nhà cầm mèo vải trêu đùa.
Tính tình Bùi Đạc như vậy, khi bé hẳn cũng là một cậu bé ngoan. Ban đầu y nói câu này chỉ là để trêu Bùi Đạc, nhưng tư duy bay lượn một hồi, thế mà thật sự muốn trở lại 20 năm trước xem bé con Bùi Đạc như thế nào, chắc chắn rất đáng yêu.
Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ thôi, yêu lực của y còn chưa làm được tới bước đó.
Bùi Đạc nhìn Lâm Chức hết đăm chiêu rồi lại tủm tỉm, ôm eo y.
"Muốn trở lại khi đó xem ta là không thể, nhưng có thể sinh một đứa chơi thử."
Lời này tất nhiên là đùa, bảo khó cũng khó, mà nói đơn giản cũng đơn giản.
Không thể làm hồ ly nhỏ sinh con thật, nhưng bên trong không được, ngoài mặt vẫn là có thể.
Lâm Chức nghe ra được sự dụ dỗ trong lời hắn, nghĩ ngay tới chuyện mấy tháng trước.
"Không nói với đại nhân nữa, muộn rồi chúng ta về thôi."
Hoàng hôn đã buông xuống, mùa hè trời tối muộn, nhưng tính canh giờ thì chỉ một chốc nữa trời sẽ tối hẳn.
Phía sau Bùi Đạc là tòa nhà từng bị thiêu hủy, tuy đã được xây dựng lại, nhưng không hề có hơi người, trước mặt là Lâm Chức đang đợi hắn cùng về nhà.
Hắn khẽ đáp, quay đầu nhìn quá khứ, nắm tay Lâm Chức dắt y đi về phía trước.
"Về nhà nào."
Phía trước là ánh nắng ấm áp, sương mù cảm xúc quanh người hắn cũng sáng lên như ánh mặt trời.
Hắn nhìn con đường phía trước, để lại bóng tối sau lưng.
Cho dù tương lai là vô định, là mưa gió mịt mù, thì người và ta sẽ luôn sánh bước bên nhau.
[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành!]
Trong đầu đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến Lâm Chức thoáng hoa mắt, bước chân cũng ngừng, báo với 01 y muốn dừng lại một tuần.
"Đại nhân, có thể dành ra mấy ngày rảnh rỗi đi du lịch nhân gian với em không?"
Y nhìn Bùi Đạc, đôi mắt long lanh, không thể hiện bất cứ trống vắng nào.
Không cần phải từ biệt, y biết đây không phải là điểm cuối.
Lời hứa trong giấc mộng đó, y vẫn luôn nhớ.
Bùi Đạc cảm nhận được sự nóng lòng của hồ ly, vuốt mái tóc mềm mại, mỉm cười đáp: "Được."
Hắn không muốn Lâm Chức lại nghe cái tên Minh Ngộ kia kể chuyện nữa, tránh cho lòng cũng bay theo người ta. Mà Minh Ngộ còn đang ngồi thiền trong chùa Phạm Tĩnh, giờ ra ngoài sẽ không đụng phải, Bùi Đạc nghĩ vậy là thấy vui.
Hắn gần như đã khống chế kinh thành trong tay, Hoàng Hậu còn vài tháng nữa là sinh, Hoàng Đế sẽ không nhân lúc hắn không có mặt mà giở trò, bây giờ là thời điểm tốt để xuất hành.
Đương nhiên trước khi xuất phát, Bùi Đạc vẫn không quên thực hiện lời nói ban nãy của mình.
Hắn nói muốn để Lâm Chức sinh một đứa nhỏ chơi đùa, đêm nay lập tức thực hiện hứa hẹn.
Con mèo vải bày trong hộc tủ, nó vẫn ở đây, nhưng Bùi Đạc đã không còn là đứa trẻ.
Lâm Chức không gặp được bé con Bùi Đạc, nhưng có thế cầm Bùi Đạc nhỏ dỗ dành chơi đùa.
Thời gian một tuần không hề dài, nhất là ở thời cổ đại đi lại bất tiện.
Mặc dù vận tải đường thuỷ của Đại Việt phát triển, nhưng thuyền nô nức tấp nập trên sông, đi nơi nào xa một chút cũng mất thời gian.
Dẫu vậy, Lâm Chức cũng không sốt ruột.
Y không có mục tiêu, mục đích của chuyến du lịch này cũng không phải là tới một điểm đến.
Cây xanh xum xuê, hoa lựu đầy cành.
Sen đã nở nộ, thiếu nữ hái sen ngồi thuyền nhỏ vớt đài sen, bóng hình xinh đẹp khoan thai tới lui giữa hồ.
A Hương xách giỏ trúc xuống thuyền, đi lên bậc thang, không để màng váy áo ướt đẫm, tính nhẩm xem hôm nay đài sen sẽ bán được bao nhiêu bạc. Mải nghĩ quá, suýt thì va phải người trước mặt, cũng may kịp thấy giày của đối phương để phanh lại.
A Hương liên tục nói xin lỗi, giương mắt lên nhìn thấy thiếu niên, tự dưng quên mất mình muốn làm gì.
Đây là người đẹp nhất mà nàng từng gặp! Đôi mắt hẹp dài như hồ ly, lại không hề tạo cảm giác gian xảo mà đẹp theo kiểu vô tội thơ ngây.
A Hương ngượng ngùng, ấp úng tiếp tục xin lỗi.
"Không sao, đài sen của cô bán thế nào?"
Tiếng thiếu niên trong veo dễ nghe, nhìn giỏ trúc đầy đài sen.
A Hương vội vàng nói: "Để tạ lỗi, tôi xin tặng ngài vài đài."
"Không cần, ta mua lại là được. Nhưng mà ta không mang ngân lượng, có thể đợi một chút không, lát nữa sẽ có người tới trả tiền."
Lâm Chức muốn ăn hạt sen, người không thể so với yêu, mấy đài làm sao mà đủ, y muốn mua hết.
A Hương gật đầu, nhìn phong thái là biết vị công tử này có gia cảnh không tầm thường, còn đẹp như vậy nữa, nàng chờ thêm chút, ngắm người đã đủ thấy vui.
Nhưng cũng không chờ lâu, một thanh niên cao lớn xách đồ đi về phía bên này.
"Em mới nói thèm ăn bánh đường, đảo mắt cái đã chạy tới đây."
Bùi Đạc miệng quở trách Lâm Chức chạy loạn, tay lại đưa cái bánh chiên đường cho Lâm Chức.
"Vì em biết mình đi đâu ngài cũng tìm được mà, em muốn ăn đài sen."
Lâm Chức rất hùng hồn nói, chỉ vào giỏ trúc đầy đài sen bên chân A Hương.
A Hương cảm giác được tâm trạng của thanh niên tốt hơn hẳn vì câu nói này của thiếu niên, hỏi nàng một đài sen giá bao nhiêu.
A Hương lấy giá rẻ hơn giá thị trường một văn tiền, thanh niên kia đưa cho nàng một lượng bạc, nói muốn mua hết.
A Hương cầm nén bạc ước lượng, lo sợ nói: "Công tử, cái này nhiều quá."
"Ta lấy cả giỏ trúc luôn."
"Cộng cả giỏ trúc cũng không đáng nhiều ngân lượng như vậy. Nếu ngài không có bạc vụn thì chi bằng ngày mai quay lại đây, tôi hái thêm một rổ cho ngài?"
"Không cần, phu nhân của ta thích ăn thì ngàn lượng hoàng kim cũng đáng."
Bùi Đạc không chê, xách giỏ trúc đẫm nước lên.
Lâm Chức cười nói: "Ngày mai chúng ta không tới, cô cầm đi."
Lâm Chức đã quen việc Bùi Đạc gọi mình là phu nhân. Có lẽ là vì trong kinh thành y không tiện hóa người, Bùi Đạc không có ai để khoe, mấy ngày ra ngoài chơi, hắn cứ vô tình cố ý khoe với tất cả người mình gặp.
A Hương nhìn bóng lưng hai người đi xa, nụ cười có cố nín lại cũng không nín được. Về đến nhà hồi tưởng vẫn còn thấy vui, người nhà chỉ cho là hôm nay nàng may mắn gặp được quý nhân, bán đồ được nhiều bạc, không biết nàng còn vui vì cái khác.
Một giỏ đài sen rất nhiều, Lâm Chức ngồi ở cửa sổ một quán trọ hướng ra sông, vừa ngắm cảnh vừa bóc hạt sen ăn.
Bùi Đạc thấy y sắp ăn hết cả giỏ, dù biết Lâm Chức là yêu thì vẫn lo y ăn nhiều quá bị căng.
Buổi tối Lâm Chức lại ăn gần nửa con gà, nửa con cá với hai cái bánh, khiến Bùi Đạc càng nghiêm túc nghĩ xem có nên khuyên y ăn uống điều độ.
Nhưng thấy Lâm Chức ngước lên nhìn mình nói "Đại nhân quá đẹp, nhìn là muốn ăn thêm một chút", Bùi Đạc làm gì còn tâm trạng nói mấy chuyện này, gọi tiểu nhị lấy thêm hai mâm thức ăn.
Lâm Chức không phải là tham ăn, chỉ là y không muốn nói nhiều, sợ mình tiết lộ cảm xúc để Bùi Đạc nhạy cảm phát hiện.
Tính tình Bùi Đạc quá giống y, nhưng bên trong lại khác.
Lâm Chức có cảm giác với hắn, nhưng cảm giác này không phải là tình yêu cháy bỏng, cũng không phải tình cảm chân thành thuần khiết, mà là một loại yên tâm có thể lâu dài làm bạn, thậm chí sẵn lòng ỷ lại với người. Cái này so với thích đơn thuần còn hiếm thấy hơn.
Lâm Chức biết tình cảm này của y không phải bởi vì Bùi Đạc, mà là tích lũy từ ba thế giới.
Y cứu người này, cùng lúc đó, y cũng nhận được những cảm xúc mình chưa từng có.
Một trải nghiệm kì diệu, Lâm Chức cong môi.
Bệnh thích sạch sẽ của y không vì tiếp xúc thân mật với hắn mà khỏi hẳn, trái lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Giống như là đã ăn qua sơn hào hải vị thượng hạng, nhìn cái gì cũng thấy mất ngon.
Vốn dĩ Lâm Chức không cố chấp với chuyện này, vì nếu muốn y có thể tìm được một đống người hợp điều kiện, thậm chí y không cần chủ động đi tìm, sẽ có rất nhiều người thay y bồi dưỡng. Nhưng cái Lâm Chức muốn không phải vậy.
Y không ép chuyện phải xảy ra, mọi thứ tùy duyên. Lại thêm y thích không có nghĩa là y muốn làm, người có thể khiến y nổi lên tâm tư và phù hợp với điều khiện, cho tới trước khi chết Lâm Chức cũng không gặp được.
Y không thích vòng vo với những người mình không có cảm giác, với y thì đó là lãng phí thời gian.
Lâm Chức ăn xong, chống má nhìn Bùi Đạc, thở dài bảo: "Ngài chiều hư em mất rồi."
Bùi Đạc không biết hàm ý thật sự đằng sau lời nói đó, chỉ cho là y đang nói chuyện ăn uống, qua loa đáp: "Em là người của ta, nuông chiều thì có làm sao, ăn cũng đâu có chết ta."
Lâm Chức thích, hạt sen ngàn vàng cũng đáng, Lâm Chức không thích, gan rồng phượng tủy cũng không đáng một đồng.
Bùi Đạc khẽ cười: "Giờ em ăn no, coi chừng lát nữa lại ăn không vô."
Linh lực sền sệt nhỏ giọt trong lúc rút ra đâm vào, đong đưa rơi xuống mặt nước.
Lòng sông chiếu trăng sáng, gió đêm thổi gợn sóng.
"Bùi Đạc."
Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Chức gọi tên Bùi Đạc.
Y kề trán với Bùi Đạc, khẽ thở dốc.
Bùi Đạc nhận ra gì đó, ôm eo Lâm Chức lười biếng đáp lại.
"Tan biến với con người không phải là kết thúc."
Đôi môi khép mở, nhẹ nhàng cọ lên môi thanh niên. Giọng thiếu niên vẫn mềm mại, dù là đang nói lời từ biệt.
"Hẹn gặp lại."
Dù cho hai ta sẽ một lần nữa là người xa lạ, nhưng hẹn gặp lại.
Yêu lực từ ngón tay tràn ra, làm sạch con mèo vải.
Nhưng dù là yêu lực thì cũng không thể khôi phục chú mèo vải đã được chôn rất nhiều năm này như ban đầu, phần chỉ khâu vẫn đầy vị xưa cũ.
Giống như trái tim sau khi lành vết thương, không thể hoàn toàn xóa bỏ sẹo, nhưng chỉ cần cẩn thận chăm sóc, nó sẽ không thối rữa.
Lâm Chức biết móc chìa khóa hình mèo không thể xuất hiện ở đây, không hợp thời đại, nên thấy nó hóa thành dáng vẻ khác cũng không bất ngờ.
Lâm Chức cũng biết cái này là vật đại diện cho nội tâm của Bùi Đạc, không phải là hôm nay nó mới xuất hiện dưới gốc cây, bởi vì y không phải giờ phút này mới đi vào lòng hắn.
Chẳng qua là Bùi Đạc trước đó bề bộn nhiều việc, xử lý chuyện ở Ô Thành, rồi ghép tim cho y, nên chưa có cơ hội dẫn y tới đây. Lâm Chức cũng không cần tự mình tới tìm. Thứ này sẽ luôn xuất hiện tại nơi ở cũ của mảnh vỡ nhân cách, nơi tích tụ kí ức tốt đẹp lại bị bỏ hoang hoặc phá hủy. Nó bám bụi, bị chủ nhân lãng quên trong khe hở thời gian, cho tới ngày được y tìm thấy.
Lâm Chức cầm con mèo nhỏ trong tay, nhìn sang Bùi Đạc.
"Cái này là con mèo vải ta chơi ngày bé, không ngờ nó vẫn còn."
Bùi Đạc cũng hơi bất ngờ. Đây là con mèo vải mẫu thân tự tay may cho hắn chơi, về sau hắn lớn hơn vẫn giữ nó bên mình.
Trận hỏa hoạn kia thiêu hủy rất nhiều thứ, hắn cũng quên đi con mèo vải này, không ngờ hôm nay lại thấy nó.
Tính Bùi Đạc đa nghi, cầm lên kiểm tra đủ kiểu, phát hiện không có vấn đề gì thì mới cho Lâm Chức cầm.
Nhìn hồ ly nhỏ cầm trong tay nắn bóp, hắn nhướng mày hỏi: "Em thích cái này?"
Nếu thích hắn có thể để tú nương giỏi nhất của phường dệt may thêm vài con như vậy cho Lâm Chức chơi.
"Thích, cứ tưởng tượng cảnh đại nhân hồi bé cầm thứ này chơi là em thấy rất thú vị."
Lâm Chức cầm con mèo vải, dường như trong đầu hiện lên hình ảnh Bùi Đạc thời bé, được người nhà cầm mèo vải trêu đùa.
Tính tình Bùi Đạc như vậy, khi bé hẳn cũng là một cậu bé ngoan. Ban đầu y nói câu này chỉ là để trêu Bùi Đạc, nhưng tư duy bay lượn một hồi, thế mà thật sự muốn trở lại 20 năm trước xem bé con Bùi Đạc như thế nào, chắc chắn rất đáng yêu.
Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ thôi, yêu lực của y còn chưa làm được tới bước đó.
Bùi Đạc nhìn Lâm Chức hết đăm chiêu rồi lại tủm tỉm, ôm eo y.
"Muốn trở lại khi đó xem ta là không thể, nhưng có thể sinh một đứa chơi thử."
Lời này tất nhiên là đùa, bảo khó cũng khó, mà nói đơn giản cũng đơn giản.
Không thể làm hồ ly nhỏ sinh con thật, nhưng bên trong không được, ngoài mặt vẫn là có thể.
Lâm Chức nghe ra được sự dụ dỗ trong lời hắn, nghĩ ngay tới chuyện mấy tháng trước.
"Không nói với đại nhân nữa, muộn rồi chúng ta về thôi."
Hoàng hôn đã buông xuống, mùa hè trời tối muộn, nhưng tính canh giờ thì chỉ một chốc nữa trời sẽ tối hẳn.
Phía sau Bùi Đạc là tòa nhà từng bị thiêu hủy, tuy đã được xây dựng lại, nhưng không hề có hơi người, trước mặt là Lâm Chức đang đợi hắn cùng về nhà.
Hắn khẽ đáp, quay đầu nhìn quá khứ, nắm tay Lâm Chức dắt y đi về phía trước.
"Về nhà nào."
Phía trước là ánh nắng ấm áp, sương mù cảm xúc quanh người hắn cũng sáng lên như ánh mặt trời.
Hắn nhìn con đường phía trước, để lại bóng tối sau lưng.
Cho dù tương lai là vô định, là mưa gió mịt mù, thì người và ta sẽ luôn sánh bước bên nhau.
[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành!]
Trong đầu đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến Lâm Chức thoáng hoa mắt, bước chân cũng ngừng, báo với 01 y muốn dừng lại một tuần.
"Đại nhân, có thể dành ra mấy ngày rảnh rỗi đi du lịch nhân gian với em không?"
Y nhìn Bùi Đạc, đôi mắt long lanh, không thể hiện bất cứ trống vắng nào.
Không cần phải từ biệt, y biết đây không phải là điểm cuối.
Lời hứa trong giấc mộng đó, y vẫn luôn nhớ.
Bùi Đạc cảm nhận được sự nóng lòng của hồ ly, vuốt mái tóc mềm mại, mỉm cười đáp: "Được."
Hắn không muốn Lâm Chức lại nghe cái tên Minh Ngộ kia kể chuyện nữa, tránh cho lòng cũng bay theo người ta. Mà Minh Ngộ còn đang ngồi thiền trong chùa Phạm Tĩnh, giờ ra ngoài sẽ không đụng phải, Bùi Đạc nghĩ vậy là thấy vui.
Hắn gần như đã khống chế kinh thành trong tay, Hoàng Hậu còn vài tháng nữa là sinh, Hoàng Đế sẽ không nhân lúc hắn không có mặt mà giở trò, bây giờ là thời điểm tốt để xuất hành.
Đương nhiên trước khi xuất phát, Bùi Đạc vẫn không quên thực hiện lời nói ban nãy của mình.
Hắn nói muốn để Lâm Chức sinh một đứa nhỏ chơi đùa, đêm nay lập tức thực hiện hứa hẹn.
Con mèo vải bày trong hộc tủ, nó vẫn ở đây, nhưng Bùi Đạc đã không còn là đứa trẻ.
Lâm Chức không gặp được bé con Bùi Đạc, nhưng có thế cầm Bùi Đạc nhỏ dỗ dành chơi đùa.
Thời gian một tuần không hề dài, nhất là ở thời cổ đại đi lại bất tiện.
Mặc dù vận tải đường thuỷ của Đại Việt phát triển, nhưng thuyền nô nức tấp nập trên sông, đi nơi nào xa một chút cũng mất thời gian.
Dẫu vậy, Lâm Chức cũng không sốt ruột.
Y không có mục tiêu, mục đích của chuyến du lịch này cũng không phải là tới một điểm đến.
Cây xanh xum xuê, hoa lựu đầy cành.
Sen đã nở nộ, thiếu nữ hái sen ngồi thuyền nhỏ vớt đài sen, bóng hình xinh đẹp khoan thai tới lui giữa hồ.
A Hương xách giỏ trúc xuống thuyền, đi lên bậc thang, không để màng váy áo ướt đẫm, tính nhẩm xem hôm nay đài sen sẽ bán được bao nhiêu bạc. Mải nghĩ quá, suýt thì va phải người trước mặt, cũng may kịp thấy giày của đối phương để phanh lại.
A Hương liên tục nói xin lỗi, giương mắt lên nhìn thấy thiếu niên, tự dưng quên mất mình muốn làm gì.
Đây là người đẹp nhất mà nàng từng gặp! Đôi mắt hẹp dài như hồ ly, lại không hề tạo cảm giác gian xảo mà đẹp theo kiểu vô tội thơ ngây.
A Hương ngượng ngùng, ấp úng tiếp tục xin lỗi.
"Không sao, đài sen của cô bán thế nào?"
Tiếng thiếu niên trong veo dễ nghe, nhìn giỏ trúc đầy đài sen.
A Hương vội vàng nói: "Để tạ lỗi, tôi xin tặng ngài vài đài."
"Không cần, ta mua lại là được. Nhưng mà ta không mang ngân lượng, có thể đợi một chút không, lát nữa sẽ có người tới trả tiền."
Lâm Chức muốn ăn hạt sen, người không thể so với yêu, mấy đài làm sao mà đủ, y muốn mua hết.
A Hương gật đầu, nhìn phong thái là biết vị công tử này có gia cảnh không tầm thường, còn đẹp như vậy nữa, nàng chờ thêm chút, ngắm người đã đủ thấy vui.
Nhưng cũng không chờ lâu, một thanh niên cao lớn xách đồ đi về phía bên này.
"Em mới nói thèm ăn bánh đường, đảo mắt cái đã chạy tới đây."
Bùi Đạc miệng quở trách Lâm Chức chạy loạn, tay lại đưa cái bánh chiên đường cho Lâm Chức.
"Vì em biết mình đi đâu ngài cũng tìm được mà, em muốn ăn đài sen."
Lâm Chức rất hùng hồn nói, chỉ vào giỏ trúc đầy đài sen bên chân A Hương.
A Hương cảm giác được tâm trạng của thanh niên tốt hơn hẳn vì câu nói này của thiếu niên, hỏi nàng một đài sen giá bao nhiêu.
A Hương lấy giá rẻ hơn giá thị trường một văn tiền, thanh niên kia đưa cho nàng một lượng bạc, nói muốn mua hết.
A Hương cầm nén bạc ước lượng, lo sợ nói: "Công tử, cái này nhiều quá."
"Ta lấy cả giỏ trúc luôn."
"Cộng cả giỏ trúc cũng không đáng nhiều ngân lượng như vậy. Nếu ngài không có bạc vụn thì chi bằng ngày mai quay lại đây, tôi hái thêm một rổ cho ngài?"
"Không cần, phu nhân của ta thích ăn thì ngàn lượng hoàng kim cũng đáng."
Bùi Đạc không chê, xách giỏ trúc đẫm nước lên.
Lâm Chức cười nói: "Ngày mai chúng ta không tới, cô cầm đi."
Lâm Chức đã quen việc Bùi Đạc gọi mình là phu nhân. Có lẽ là vì trong kinh thành y không tiện hóa người, Bùi Đạc không có ai để khoe, mấy ngày ra ngoài chơi, hắn cứ vô tình cố ý khoe với tất cả người mình gặp.
A Hương nhìn bóng lưng hai người đi xa, nụ cười có cố nín lại cũng không nín được. Về đến nhà hồi tưởng vẫn còn thấy vui, người nhà chỉ cho là hôm nay nàng may mắn gặp được quý nhân, bán đồ được nhiều bạc, không biết nàng còn vui vì cái khác.
Một giỏ đài sen rất nhiều, Lâm Chức ngồi ở cửa sổ một quán trọ hướng ra sông, vừa ngắm cảnh vừa bóc hạt sen ăn.
Bùi Đạc thấy y sắp ăn hết cả giỏ, dù biết Lâm Chức là yêu thì vẫn lo y ăn nhiều quá bị căng.
Buổi tối Lâm Chức lại ăn gần nửa con gà, nửa con cá với hai cái bánh, khiến Bùi Đạc càng nghiêm túc nghĩ xem có nên khuyên y ăn uống điều độ.
Nhưng thấy Lâm Chức ngước lên nhìn mình nói "Đại nhân quá đẹp, nhìn là muốn ăn thêm một chút", Bùi Đạc làm gì còn tâm trạng nói mấy chuyện này, gọi tiểu nhị lấy thêm hai mâm thức ăn.
Lâm Chức không phải là tham ăn, chỉ là y không muốn nói nhiều, sợ mình tiết lộ cảm xúc để Bùi Đạc nhạy cảm phát hiện.
Tính tình Bùi Đạc quá giống y, nhưng bên trong lại khác.
Lâm Chức có cảm giác với hắn, nhưng cảm giác này không phải là tình yêu cháy bỏng, cũng không phải tình cảm chân thành thuần khiết, mà là một loại yên tâm có thể lâu dài làm bạn, thậm chí sẵn lòng ỷ lại với người. Cái này so với thích đơn thuần còn hiếm thấy hơn.
Lâm Chức biết tình cảm này của y không phải bởi vì Bùi Đạc, mà là tích lũy từ ba thế giới.
Y cứu người này, cùng lúc đó, y cũng nhận được những cảm xúc mình chưa từng có.
Một trải nghiệm kì diệu, Lâm Chức cong môi.
Bệnh thích sạch sẽ của y không vì tiếp xúc thân mật với hắn mà khỏi hẳn, trái lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Giống như là đã ăn qua sơn hào hải vị thượng hạng, nhìn cái gì cũng thấy mất ngon.
Vốn dĩ Lâm Chức không cố chấp với chuyện này, vì nếu muốn y có thể tìm được một đống người hợp điều kiện, thậm chí y không cần chủ động đi tìm, sẽ có rất nhiều người thay y bồi dưỡng. Nhưng cái Lâm Chức muốn không phải vậy.
Y không ép chuyện phải xảy ra, mọi thứ tùy duyên. Lại thêm y thích không có nghĩa là y muốn làm, người có thể khiến y nổi lên tâm tư và phù hợp với điều khiện, cho tới trước khi chết Lâm Chức cũng không gặp được.
Y không thích vòng vo với những người mình không có cảm giác, với y thì đó là lãng phí thời gian.
Lâm Chức ăn xong, chống má nhìn Bùi Đạc, thở dài bảo: "Ngài chiều hư em mất rồi."
Bùi Đạc không biết hàm ý thật sự đằng sau lời nói đó, chỉ cho là y đang nói chuyện ăn uống, qua loa đáp: "Em là người của ta, nuông chiều thì có làm sao, ăn cũng đâu có chết ta."
Lâm Chức thích, hạt sen ngàn vàng cũng đáng, Lâm Chức không thích, gan rồng phượng tủy cũng không đáng một đồng.
Bùi Đạc khẽ cười: "Giờ em ăn no, coi chừng lát nữa lại ăn không vô."
Linh lực sền sệt nhỏ giọt trong lúc rút ra đâm vào, đong đưa rơi xuống mặt nước.
Lòng sông chiếu trăng sáng, gió đêm thổi gợn sóng.
"Bùi Đạc."
Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Chức gọi tên Bùi Đạc.
Y kề trán với Bùi Đạc, khẽ thở dốc.
Bùi Đạc nhận ra gì đó, ôm eo Lâm Chức lười biếng đáp lại.
"Tan biến với con người không phải là kết thúc."
Đôi môi khép mở, nhẹ nhàng cọ lên môi thanh niên. Giọng thiếu niên vẫn mềm mại, dù là đang nói lời từ biệt.
"Hẹn gặp lại."
Dù cho hai ta sẽ một lần nữa là người xa lạ, nhưng hẹn gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.