Chương 89: Thế giới 3: Người Yêu Của Anh Trai Đang Mất Tích
Tiểu Ngô Quân
23/10/2024
Edit: Ry
Máy bay xóc nảy vì gặp nhiễu loạn trời trong, nhưng động tĩnh không lớn lắm, rất nhiều hành khách đang chìm trong giấc ngủ đều không cảm nhận được.
Lâm Chức tháo bịt mắt, quan sát xung quanh.
Y ngồi bên cạnh cửa sổ, bèn kéo cửa lên nhìn rặng mây đằng xa. Chỉnh đốn lại tâm trạng, Lâm Chức thu hồi ánh mắt.
Bên khe ghế có một tờ tạp chí nghệ thuật, dấu vết trên đó chứng tỏ trước khi ngủ nguyên chủ đã đọc qua.
Lâm Chức lần theo vết gập, tìm được nội dung mà hắn xem.
Đó là một bức tranh, một chú chim trắng ngậm bụi gai màu đỏ, trong góc tranh có người đàn ông đang thút thít, có đứa nhỏ lẳng lặng ôm lấy mẹ mình. Màu sắc chỉnh thể của tranh rất rực rỡ, lại không hề khiến người ta thấy quê mùa, mà còn tạo cảm giác u ám ngạt thở, càng làm bật lên con chim màu trắng thuần không được mô tả tinh tế kia.
Lâm Chức thích bức tranh này, bởi y có thể cảm giác được giá trị nghệ thuật và kĩ thuật vẽ cao siêu, mà ở góc tạp chí có ghi tên tranh và họa sĩ.
<Chim Gold>, Cảnh Tầm.
Lâm Chức khép tạp chí, đổi sang tư thế dễ chịu hơn ngả ra ghế, để 01 truyền tư liệu cho mình.
01: [Vâng, tư liệu đang được truyền, mời kí chủ tiếp nhận ~]
Lâm Chức nhắm mắt, cắt tỉa tư liệu của thế giới này.
Đây là một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật gần giống thế giới của y, mọi thứ đều rất tương tự, không có gì cần chú ý.
Đối tượng nhiệm vụ lần này tên là Cảnh Tầm, là một họa sĩ thiên tài.
Cảnh Tầm sinh ra trong một gia đình giàu truyền thống nghệ thuật, mẹ gã là nhà âm nhạc, cha là nghệ nhân điêu khắc, gã là con lai, theo họ mẹ.
Chào đời được vài năm thì Cảnh Tầm thể hiện tài năng ở phương diện hội họa, khả năng cảm nhận sắc thái và sử dụng màu của Cảnh Tầm khiến tất cả choáng ngợp. Cha mẹ gã rất chú trọng bồi dưỡng cho con, nên để Cảnh Tầm tự do chơi những gì mình thích, còn nhờ bạn bè là họa sĩ tới dạy vỡ lòng, dạy nền tảng hội họa cho Cảnh Tầm.
Với quỹ đạo cuộc sống như vậy, nếu Cảnh Tầm bình yên lớn lên thì tất nhiên cả đời không lo gì hết.
Thật không may là năm 9 tuổi, Cảnh Tầm bị bắt cóc.
Địa điểm bắt cóc không phải ở trong nước mà là ở Bắc Âu.
Bọn cướp không đòi tiền, mà đòi một tác phẩm triển lãm điêu khắc trên xương trị giá 4 triệu đô. Đối phương thậm chí đã chuẩn bị xong đồ giả để đánh lạc hướng, mà món đồ triển lãm này, cha của Cảnh Tầm - ông Gerald có cơ hội tiếp xúc.
Cha mẹ Cảnh Tầm bí mật báo cảnh sát, nhưng không tìm được tung tích của bọn bắt cóc, chỉ đành chờ cơ hội.
Nhờ sự hỗ trợ của cảnh sát và vệ sĩ mà cha mẹ Cảnh Tầm thuê, đứa trẻ bị bắt cóc hơn nửa tháng được cứu.
Nhưng thằng bé đã chịu kích thích tinh thần mãnh liệt, kí ức bị hỗn loạn.
Cảnh Tầm được đưa đi điều trị tâm lý, nhưng vô dụng, cha mẹ nỗ lực đồng hành cũng không có nhiều tác dụng, đứa trẻ cực kì bài xích việc tiếp xúc với người lạ. Nhưng bất trắc cực đoan này dường như càng khiến tài năng nghệ thuật của Cảnh Tầm nở rộ, tranh gã vẽ năm 15-16 tuổi đã được người trong giới hết lời công nhận ngợi khen.
Cha mẹ gã không muốn con bị danh lợi ảnh hưởng quá sớm, cố gắng ngăn cản những kẻ coi Cảnh Tầm như mối kiếm lời, đòi mở triển lãm tranh.
Năm 19 tuổi, tranh Cảnh Tầm vẽ đã được bán với mức giá đắt đỏ, chàng thanh niên chính thức nổi tiếng trong giới. Nhưng vì phong cách vẽ tranh của gã mà người đương thời gọi Cảnh Tầm là họa sĩ thiên tài điên. Năm nay Cảnh Tầm mới ngoài 20, gã đã đứng ở độ cao mà rất nhiều người không thể với tới.
Tài năng thiên bẩm là một thứ không thể bù đắp, nó rất tàn khốc. Có vài người, điểm xuất phát của họ đã là đích đến mà người khác cần nỗ lực theo đuổi.
Nghệ thuật chưa từng bài xích kẻ điên, thậm chí càng là những nhà nghệ thuật ở trên đỉnh thì lại càng điên. Có người nói, bản chất của nghệ thuật là sự điên cuồng.
Một thiên tài nghệ thuật có tổn thương tinh thần... Lâm Chức vô thức muốn xoay vòng tay, lại không sờ được cái gì.
Thế giới cũ biến mất, vật phẩm cũng sẽ biến mất, vòng bạc Bùi Đạc tặng y làm vũ khí sẽ không xuất hiện nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng miết trang tạp chí trơn nhẵn, thông qua tư liệu, Lâm Chức dần xây dựng chân dung tâm lý của Cảnh Tầm.
Nghĩ ngợi một hồi, y cũng tiêu hóa xong kí ức của nguyên chủ, ngón tay ngừng cử động.
Lần này thân phận của y là... Người yêu của anh trai cùng mẹ khác cha với Cảnh Tầm, chính xác hơn là người yêu của anh trai đã mất tích của Cảnh Tầm.
Thân phận bạn trai này cũng có vài phần giả, tất cả phải bắt đầu nói từ thân phận thật của nguyên chủ và anh trai của Cảnh Tầm - Vi Cẩm Vinh.
Hai người họ đều là nhân viên của một công ty an ninh xuyên quốc gia tên là BV, đã từng làm việc với nhau một thời gian. Khi đó giữa họ có chút mập mờ, nhưng chưa xác định quan hệ thì Vi Cẩm Vinh được bên trên đưa về nước, chịu trách nhiệm công việc trong nước, nguyên chủ thì tiếp tục ở lại nước ngoài.
Để bảo mật, công ty yêu cầu hai người đóng giả làm người yêu, lên mạng trao đổi thông tin liên quan tới nhiệm vụ.
Thế là nguyên chủ trở thành bạn trai ở nước ngoài của Vi Cẩm Vinh, hai người mập mờ tương tác. Nguyên chủ thích Vi Cẩm Vinh, nhưng công việc thì không thể hành động theo cảm tính, nên họ luôn có chừng mực.
Đợt trước công ty nhận một đơn hàng, yêu cầu hộ tống một bức tranh cổ trị giá chục triệu về nước. Vi Cẩm Vinh là người phụ trách chính trong nước.
Do cố chủ đã lỡ để lộ việc mình thuê công ty an ninh, mọi thứ cần phải hết sức cẩn thận.
Quá trình chuyển bức họa về nước có hơi gian nan nhưng cũng may là bình an vượt qua. Nhưng sau khi Vi Cẩm Vinh nhận đồ, công ty lại không nhận được vật phẩm, Vi Cẩm Vinh và bức họa kia biến mất, hai vị đồng nghiệp làm việc cùng hắn bị sát hại.
Không cần cố chủ trách tội, công ty lập tức dốc sức truy tìm.
Công ty cũng không thể kết luận rốt cuộc là Vi Cẩm Vinh mang đồ chạy trốn, chuyển giao cho người khác để lấy tiền, hay là bức tranh đó đã bị cướp từ trước, Vi Cẩm Vinh bị sát hại nên mới không có tin tức gì.
Là thành viên có liên hệ tương đối nhiều với Vi Cẩm Vinh, nguyên chủ bị điều tra nội bộ. Nhưng nguyên chủ thật sự không biết gì hết, công ty bèn sắp xếp cho hắn về nước, để xem hắn có thể căn cứ vào hiểu biết của mình với Vi Cẩm Vinh, tìm ra manh mối không.
Tốt nhất là hắn có thể tiếp cận Cảnh Tầm - em trai cùng mẹ khác cha của Vi Cẩm Vinh, tìm manh mối từ chỗ gã.
Thế nên hiện giờ nguyên chủ đang ở trên máy bay về nước. Lâm Chức nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ vài tiếng nữa là hạ cánh.
Y khép tạp chí lại. Trong kí ức của nguyên chủ đã có thông tin điều tra được về Cảnh Tầm, chỉ là không nhiều.
Cảnh Tầm hiếm khi lộ mặt, quỹ đạo hành động giới hạn, quan hệ xã hội đơn giản, tư liệu tất nhiên cũng ít.
Lâm Chức: [Đối tượng nhiệm vụ lần này bị bệnh gì?]
Căn cứ vào dữ liệu trước đó thì tỉ lệ cao là bị bệnh về não bộ, nhưng có vẻ không giống đau đầu lắm, chẳng lẽ là mất kiểm soát hành vi của bản thân?
Vì y biết trong hơn nửa tháng bị bắt trói kia, Cảnh Tầm 9 tuổi đã phải đối mặt với những gì.
Tà ác tột cùng, điên cuồng, vô đạo đức, đó là nhân tính khiến người ta kinh tởm.
Cảnh Tầm là vật phẩm quan trọng để trao đổi nên phải chung sống với ba tên bắt cóc. Ba tên này từng là lính đánh thuê, quốc tịch nước khác. Năm xưa chúng làm việc ở khu Tam Giác Vàng nên giết người và ma tuý gần như là chuyện cơm bữa, mấy thứ bình thường không thể khơi dậy hứng thú của chúng.
Chúng không có hứng thú với một đứa bé, nhưng lại nóng lòng phá hủy nhận biết của đứa trẻ đó về nhân tính.
Ngày thứ 2 Cảnh Tầm bị bắt cóc, cậu bé đang dè dặt ăn miếng bánh mì khô khốc, bọn bắt cóc bỗng nổ súng giết chết gái đứng đường mình mang về, để máu bắn tung tóe lên mặt Cảnh Tầm, còn phá ra cười bảo thằng bé uống nhiều chút cho đỡ nghẹn.
Cảnh tượng khiến người trưởng thành còn không chịu được này hoàn toàn khiến đứa trẻ sụp đổ, nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Chúng thường xuyên thể hiện kĩ năng giết người của mình trước mặt Cảnh Tầm, nhưng chưa từng đánh đập đứa trẻ, thậm chí còn cho thằng bé ăn ngon mặc đẹp, giường chăn ấm áp, có cả bàn vẽ và bút mà thằng bé yêu thích nhất.
Chúng cười đùa bảo Cảnh Tầm vẽ tranh cho mình, đỏ là máu, trắng là tinh.
Cảnh Tầm không thể vẽ, tháng ngày đó hội họa mà cậu bé yêu quý nhất trở thành thứ kinh khủng nhất.
Dù cho về sau Cảnh Tầm được cứu ra, dù cho ba tên kia đã chết trong tay cảnh sát, nhưng ám ảnh là thứ không vứt bỏ được.
Thế giới tinh thần của Cảnh Tầm bị phá hủy, đến cả tình thân cũng không thể chữa trị.
Lâm Chức không khỏi cau mày. Trước mắt y chưa rõ ý tưởng của mình, y cần gặp Cảnh Tầm mới có thể xác định kế hoạch.
01 đáp: [Vẫn là vấn đề về não, bệnh của đối tượng nhiệm vụ lần này là mất trí nhớ gián đoạn.]
01 cố gắng giải thích kĩ càng cho Lâm Chức tình trạng của Cảnh Tầm. Đoạn kí ức Cảnh Tầm bị mất sẽ rất ngắn, nhưng lại không có quy luật.
Gã giống như một cái máy đầy bug đang vận hành, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một cái tay vô hình rút đi kí ức.
Gã không quên những chuyện từ rất lâu về trước, có khi còn nhớ rõ từng chi tiết, nhưng lại mơ hồ không thể nắm bắt hiện tại và tương lai.
Giống như dùng phần mềm biên tập cắt đi một đoạn video, gã không biết có phải mình đã quên chuyện một phút trước không, kí ức như những mảnh vỡ không có thứ tự.
Ví dụ như lúc 10:20 gã lên kế hoạch 10:30 ra ngoài mua cà phê, nhưng chớp mắt sau, gã thấy trước mặt mình có một cốc cà phê, đồng hồ đã chạy tới 10:50.
Đúng là Cảnh Tầm đã ra ngoài lúc 10:30 để đi mua cà phê, thậm chí còn tiện thể mua một cái bánh nhỏ, nhưng đến 10:50, gã đã mất hết kí ức từ 10:20 đến 10:50.
Hỗn loạn, không có thứ tự, nghi ngờ bản thân... Lâm Chức bóp chặt quyển tạp trí, loại trạng thái tinh thần này quá nguy hiểm.
Ký ức là vật dẫn của con người, mất đi ký ức đồng nghĩa với mất đi ý tưởng, vĩnh viễn không thể biết được một phút sau sẽ thế nào. Cho dù là Lâm Chức thì cũng thấy lạnh người.
Nếu nói những mảnh vỡ nhân cách này đại diện cho vết thương của nhân cách chính, vậy vết thương này chắc chắn là trí mạng.
Cái giúp Lâm Chức lạc quan hơn chút là giới hạn thời gian mất trí nhớ của Cảnh Tầm thường không quá dài, nhiều nhất là hai ngày. Tức là cùng lắm gã có thể quên chuyện hai ngày trước, nếu đã vượt qua hai ngày mà Cảnh Tầm vẫn còn nhớ thì sẽ không bao giờ quên nữa.
Nhưng đây cũng là một điều thật đáng buồn. Hỗn loạn nhưng lại tỉnh táo nhớ rõ thời gian của mình không cân đối, biết rõ những chuyện mình đã quên nhưng không thể hồi tưởng.
Chẳng trách Cảnh Tầm không ra ngoài, tình trạng này khiến gã không thể duy trì sinh hoạt bình thường.
Lâm Chức đã có ý tưởng mơ hồ, day mày khẽ thở dài.
01 cũng muốn thở dài, sao độ khó ngày càng biến thái vậy.
Lần này nó hô khẩu hiệu cũng mất hẳn khí thế, bi quan vô cùng.
Lâm Chức: [Lần này có chức năng mới không?]
Ngoài định vị tọa độ và sương mù cảm xúc ra, Lâm Chức muốn biết 01 có chức năng gì mới, liệu có giúp ích được cho tình huống hiện tại không.
01: [Tạm thời không có, có thể phải gặp đối tượng nhiệm vụ mới xuất hiện... Tất nhiên cũng có thể là không có.]
01 không dám cam đoan, nó cũng không biết.
Lâm Chức không quá thất vọng, dù sao sương mù cảm xúc ở thế giới trước là một chức năng có cũng được không có cũng không sao.
Y nhìn điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện được ghim trên đầu.
Hôm nay là 23/9, Vi Cẩm Vinh nhận hàng xong mất tích ngày 19/9.
Lần cuối nguyên chủ liên lạc với Vi Cẩm Vinh là 17/9, nguyên chủ nhắc hắn là thời tiết trong nước đang trở lạnh, hắn phải chú ý giữ ấm.
Vi Cẩm Vinh chụp một cái khăn quàng cổ, rồi chat lại hết sức bình thường.
Hai ngày sau, hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Máy bay xóc nảy vì gặp nhiễu loạn trời trong, nhưng động tĩnh không lớn lắm, rất nhiều hành khách đang chìm trong giấc ngủ đều không cảm nhận được.
Lâm Chức tháo bịt mắt, quan sát xung quanh.
Y ngồi bên cạnh cửa sổ, bèn kéo cửa lên nhìn rặng mây đằng xa. Chỉnh đốn lại tâm trạng, Lâm Chức thu hồi ánh mắt.
Bên khe ghế có một tờ tạp chí nghệ thuật, dấu vết trên đó chứng tỏ trước khi ngủ nguyên chủ đã đọc qua.
Lâm Chức lần theo vết gập, tìm được nội dung mà hắn xem.
Đó là một bức tranh, một chú chim trắng ngậm bụi gai màu đỏ, trong góc tranh có người đàn ông đang thút thít, có đứa nhỏ lẳng lặng ôm lấy mẹ mình. Màu sắc chỉnh thể của tranh rất rực rỡ, lại không hề khiến người ta thấy quê mùa, mà còn tạo cảm giác u ám ngạt thở, càng làm bật lên con chim màu trắng thuần không được mô tả tinh tế kia.
Lâm Chức thích bức tranh này, bởi y có thể cảm giác được giá trị nghệ thuật và kĩ thuật vẽ cao siêu, mà ở góc tạp chí có ghi tên tranh và họa sĩ.
<Chim Gold>, Cảnh Tầm.
Lâm Chức khép tạp chí, đổi sang tư thế dễ chịu hơn ngả ra ghế, để 01 truyền tư liệu cho mình.
01: [Vâng, tư liệu đang được truyền, mời kí chủ tiếp nhận ~]
Lâm Chức nhắm mắt, cắt tỉa tư liệu của thế giới này.
Đây là một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật gần giống thế giới của y, mọi thứ đều rất tương tự, không có gì cần chú ý.
Đối tượng nhiệm vụ lần này tên là Cảnh Tầm, là một họa sĩ thiên tài.
Cảnh Tầm sinh ra trong một gia đình giàu truyền thống nghệ thuật, mẹ gã là nhà âm nhạc, cha là nghệ nhân điêu khắc, gã là con lai, theo họ mẹ.
Chào đời được vài năm thì Cảnh Tầm thể hiện tài năng ở phương diện hội họa, khả năng cảm nhận sắc thái và sử dụng màu của Cảnh Tầm khiến tất cả choáng ngợp. Cha mẹ gã rất chú trọng bồi dưỡng cho con, nên để Cảnh Tầm tự do chơi những gì mình thích, còn nhờ bạn bè là họa sĩ tới dạy vỡ lòng, dạy nền tảng hội họa cho Cảnh Tầm.
Với quỹ đạo cuộc sống như vậy, nếu Cảnh Tầm bình yên lớn lên thì tất nhiên cả đời không lo gì hết.
Thật không may là năm 9 tuổi, Cảnh Tầm bị bắt cóc.
Địa điểm bắt cóc không phải ở trong nước mà là ở Bắc Âu.
Bọn cướp không đòi tiền, mà đòi một tác phẩm triển lãm điêu khắc trên xương trị giá 4 triệu đô. Đối phương thậm chí đã chuẩn bị xong đồ giả để đánh lạc hướng, mà món đồ triển lãm này, cha của Cảnh Tầm - ông Gerald có cơ hội tiếp xúc.
Cha mẹ Cảnh Tầm bí mật báo cảnh sát, nhưng không tìm được tung tích của bọn bắt cóc, chỉ đành chờ cơ hội.
Nhờ sự hỗ trợ của cảnh sát và vệ sĩ mà cha mẹ Cảnh Tầm thuê, đứa trẻ bị bắt cóc hơn nửa tháng được cứu.
Nhưng thằng bé đã chịu kích thích tinh thần mãnh liệt, kí ức bị hỗn loạn.
Cảnh Tầm được đưa đi điều trị tâm lý, nhưng vô dụng, cha mẹ nỗ lực đồng hành cũng không có nhiều tác dụng, đứa trẻ cực kì bài xích việc tiếp xúc với người lạ. Nhưng bất trắc cực đoan này dường như càng khiến tài năng nghệ thuật của Cảnh Tầm nở rộ, tranh gã vẽ năm 15-16 tuổi đã được người trong giới hết lời công nhận ngợi khen.
Cha mẹ gã không muốn con bị danh lợi ảnh hưởng quá sớm, cố gắng ngăn cản những kẻ coi Cảnh Tầm như mối kiếm lời, đòi mở triển lãm tranh.
Năm 19 tuổi, tranh Cảnh Tầm vẽ đã được bán với mức giá đắt đỏ, chàng thanh niên chính thức nổi tiếng trong giới. Nhưng vì phong cách vẽ tranh của gã mà người đương thời gọi Cảnh Tầm là họa sĩ thiên tài điên. Năm nay Cảnh Tầm mới ngoài 20, gã đã đứng ở độ cao mà rất nhiều người không thể với tới.
Tài năng thiên bẩm là một thứ không thể bù đắp, nó rất tàn khốc. Có vài người, điểm xuất phát của họ đã là đích đến mà người khác cần nỗ lực theo đuổi.
Nghệ thuật chưa từng bài xích kẻ điên, thậm chí càng là những nhà nghệ thuật ở trên đỉnh thì lại càng điên. Có người nói, bản chất của nghệ thuật là sự điên cuồng.
Một thiên tài nghệ thuật có tổn thương tinh thần... Lâm Chức vô thức muốn xoay vòng tay, lại không sờ được cái gì.
Thế giới cũ biến mất, vật phẩm cũng sẽ biến mất, vòng bạc Bùi Đạc tặng y làm vũ khí sẽ không xuất hiện nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng miết trang tạp chí trơn nhẵn, thông qua tư liệu, Lâm Chức dần xây dựng chân dung tâm lý của Cảnh Tầm.
Nghĩ ngợi một hồi, y cũng tiêu hóa xong kí ức của nguyên chủ, ngón tay ngừng cử động.
Lần này thân phận của y là... Người yêu của anh trai cùng mẹ khác cha với Cảnh Tầm, chính xác hơn là người yêu của anh trai đã mất tích của Cảnh Tầm.
Thân phận bạn trai này cũng có vài phần giả, tất cả phải bắt đầu nói từ thân phận thật của nguyên chủ và anh trai của Cảnh Tầm - Vi Cẩm Vinh.
Hai người họ đều là nhân viên của một công ty an ninh xuyên quốc gia tên là BV, đã từng làm việc với nhau một thời gian. Khi đó giữa họ có chút mập mờ, nhưng chưa xác định quan hệ thì Vi Cẩm Vinh được bên trên đưa về nước, chịu trách nhiệm công việc trong nước, nguyên chủ thì tiếp tục ở lại nước ngoài.
Để bảo mật, công ty yêu cầu hai người đóng giả làm người yêu, lên mạng trao đổi thông tin liên quan tới nhiệm vụ.
Thế là nguyên chủ trở thành bạn trai ở nước ngoài của Vi Cẩm Vinh, hai người mập mờ tương tác. Nguyên chủ thích Vi Cẩm Vinh, nhưng công việc thì không thể hành động theo cảm tính, nên họ luôn có chừng mực.
Đợt trước công ty nhận một đơn hàng, yêu cầu hộ tống một bức tranh cổ trị giá chục triệu về nước. Vi Cẩm Vinh là người phụ trách chính trong nước.
Do cố chủ đã lỡ để lộ việc mình thuê công ty an ninh, mọi thứ cần phải hết sức cẩn thận.
Quá trình chuyển bức họa về nước có hơi gian nan nhưng cũng may là bình an vượt qua. Nhưng sau khi Vi Cẩm Vinh nhận đồ, công ty lại không nhận được vật phẩm, Vi Cẩm Vinh và bức họa kia biến mất, hai vị đồng nghiệp làm việc cùng hắn bị sát hại.
Không cần cố chủ trách tội, công ty lập tức dốc sức truy tìm.
Công ty cũng không thể kết luận rốt cuộc là Vi Cẩm Vinh mang đồ chạy trốn, chuyển giao cho người khác để lấy tiền, hay là bức tranh đó đã bị cướp từ trước, Vi Cẩm Vinh bị sát hại nên mới không có tin tức gì.
Là thành viên có liên hệ tương đối nhiều với Vi Cẩm Vinh, nguyên chủ bị điều tra nội bộ. Nhưng nguyên chủ thật sự không biết gì hết, công ty bèn sắp xếp cho hắn về nước, để xem hắn có thể căn cứ vào hiểu biết của mình với Vi Cẩm Vinh, tìm ra manh mối không.
Tốt nhất là hắn có thể tiếp cận Cảnh Tầm - em trai cùng mẹ khác cha của Vi Cẩm Vinh, tìm manh mối từ chỗ gã.
Thế nên hiện giờ nguyên chủ đang ở trên máy bay về nước. Lâm Chức nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ vài tiếng nữa là hạ cánh.
Y khép tạp chí lại. Trong kí ức của nguyên chủ đã có thông tin điều tra được về Cảnh Tầm, chỉ là không nhiều.
Cảnh Tầm hiếm khi lộ mặt, quỹ đạo hành động giới hạn, quan hệ xã hội đơn giản, tư liệu tất nhiên cũng ít.
Lâm Chức: [Đối tượng nhiệm vụ lần này bị bệnh gì?]
Căn cứ vào dữ liệu trước đó thì tỉ lệ cao là bị bệnh về não bộ, nhưng có vẻ không giống đau đầu lắm, chẳng lẽ là mất kiểm soát hành vi của bản thân?
Vì y biết trong hơn nửa tháng bị bắt trói kia, Cảnh Tầm 9 tuổi đã phải đối mặt với những gì.
Tà ác tột cùng, điên cuồng, vô đạo đức, đó là nhân tính khiến người ta kinh tởm.
Cảnh Tầm là vật phẩm quan trọng để trao đổi nên phải chung sống với ba tên bắt cóc. Ba tên này từng là lính đánh thuê, quốc tịch nước khác. Năm xưa chúng làm việc ở khu Tam Giác Vàng nên giết người và ma tuý gần như là chuyện cơm bữa, mấy thứ bình thường không thể khơi dậy hứng thú của chúng.
Chúng không có hứng thú với một đứa bé, nhưng lại nóng lòng phá hủy nhận biết của đứa trẻ đó về nhân tính.
Ngày thứ 2 Cảnh Tầm bị bắt cóc, cậu bé đang dè dặt ăn miếng bánh mì khô khốc, bọn bắt cóc bỗng nổ súng giết chết gái đứng đường mình mang về, để máu bắn tung tóe lên mặt Cảnh Tầm, còn phá ra cười bảo thằng bé uống nhiều chút cho đỡ nghẹn.
Cảnh tượng khiến người trưởng thành còn không chịu được này hoàn toàn khiến đứa trẻ sụp đổ, nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Chúng thường xuyên thể hiện kĩ năng giết người của mình trước mặt Cảnh Tầm, nhưng chưa từng đánh đập đứa trẻ, thậm chí còn cho thằng bé ăn ngon mặc đẹp, giường chăn ấm áp, có cả bàn vẽ và bút mà thằng bé yêu thích nhất.
Chúng cười đùa bảo Cảnh Tầm vẽ tranh cho mình, đỏ là máu, trắng là tinh.
Cảnh Tầm không thể vẽ, tháng ngày đó hội họa mà cậu bé yêu quý nhất trở thành thứ kinh khủng nhất.
Dù cho về sau Cảnh Tầm được cứu ra, dù cho ba tên kia đã chết trong tay cảnh sát, nhưng ám ảnh là thứ không vứt bỏ được.
Thế giới tinh thần của Cảnh Tầm bị phá hủy, đến cả tình thân cũng không thể chữa trị.
Lâm Chức không khỏi cau mày. Trước mắt y chưa rõ ý tưởng của mình, y cần gặp Cảnh Tầm mới có thể xác định kế hoạch.
01 đáp: [Vẫn là vấn đề về não, bệnh của đối tượng nhiệm vụ lần này là mất trí nhớ gián đoạn.]
01 cố gắng giải thích kĩ càng cho Lâm Chức tình trạng của Cảnh Tầm. Đoạn kí ức Cảnh Tầm bị mất sẽ rất ngắn, nhưng lại không có quy luật.
Gã giống như một cái máy đầy bug đang vận hành, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một cái tay vô hình rút đi kí ức.
Gã không quên những chuyện từ rất lâu về trước, có khi còn nhớ rõ từng chi tiết, nhưng lại mơ hồ không thể nắm bắt hiện tại và tương lai.
Giống như dùng phần mềm biên tập cắt đi một đoạn video, gã không biết có phải mình đã quên chuyện một phút trước không, kí ức như những mảnh vỡ không có thứ tự.
Ví dụ như lúc 10:20 gã lên kế hoạch 10:30 ra ngoài mua cà phê, nhưng chớp mắt sau, gã thấy trước mặt mình có một cốc cà phê, đồng hồ đã chạy tới 10:50.
Đúng là Cảnh Tầm đã ra ngoài lúc 10:30 để đi mua cà phê, thậm chí còn tiện thể mua một cái bánh nhỏ, nhưng đến 10:50, gã đã mất hết kí ức từ 10:20 đến 10:50.
Hỗn loạn, không có thứ tự, nghi ngờ bản thân... Lâm Chức bóp chặt quyển tạp trí, loại trạng thái tinh thần này quá nguy hiểm.
Ký ức là vật dẫn của con người, mất đi ký ức đồng nghĩa với mất đi ý tưởng, vĩnh viễn không thể biết được một phút sau sẽ thế nào. Cho dù là Lâm Chức thì cũng thấy lạnh người.
Nếu nói những mảnh vỡ nhân cách này đại diện cho vết thương của nhân cách chính, vậy vết thương này chắc chắn là trí mạng.
Cái giúp Lâm Chức lạc quan hơn chút là giới hạn thời gian mất trí nhớ của Cảnh Tầm thường không quá dài, nhiều nhất là hai ngày. Tức là cùng lắm gã có thể quên chuyện hai ngày trước, nếu đã vượt qua hai ngày mà Cảnh Tầm vẫn còn nhớ thì sẽ không bao giờ quên nữa.
Nhưng đây cũng là một điều thật đáng buồn. Hỗn loạn nhưng lại tỉnh táo nhớ rõ thời gian của mình không cân đối, biết rõ những chuyện mình đã quên nhưng không thể hồi tưởng.
Chẳng trách Cảnh Tầm không ra ngoài, tình trạng này khiến gã không thể duy trì sinh hoạt bình thường.
Lâm Chức đã có ý tưởng mơ hồ, day mày khẽ thở dài.
01 cũng muốn thở dài, sao độ khó ngày càng biến thái vậy.
Lần này nó hô khẩu hiệu cũng mất hẳn khí thế, bi quan vô cùng.
Lâm Chức: [Lần này có chức năng mới không?]
Ngoài định vị tọa độ và sương mù cảm xúc ra, Lâm Chức muốn biết 01 có chức năng gì mới, liệu có giúp ích được cho tình huống hiện tại không.
01: [Tạm thời không có, có thể phải gặp đối tượng nhiệm vụ mới xuất hiện... Tất nhiên cũng có thể là không có.]
01 không dám cam đoan, nó cũng không biết.
Lâm Chức không quá thất vọng, dù sao sương mù cảm xúc ở thế giới trước là một chức năng có cũng được không có cũng không sao.
Y nhìn điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện được ghim trên đầu.
Hôm nay là 23/9, Vi Cẩm Vinh nhận hàng xong mất tích ngày 19/9.
Lần cuối nguyên chủ liên lạc với Vi Cẩm Vinh là 17/9, nguyên chủ nhắc hắn là thời tiết trong nước đang trở lạnh, hắn phải chú ý giữ ấm.
Vi Cẩm Vinh chụp một cái khăn quàng cổ, rồi chat lại hết sức bình thường.
Hai ngày sau, hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.