Chương 43: Chương 43
Thanh Du
11/12/2016
Dionysus bị giữ lại, Per bắt đầu ra tay làm sự chuẩn bị cuối cùng —— đến đại lục thần bí. Căn cứ theo như lời giáo hoàng, kết quả cuối cùng sẽ sản sinh ở nơi đó. Người đi tới đại lục thần bí có thể dẫn theo một đội ngũ bốn người. Mặc dù giáo hoàng từng cảnh cáo, khi đã tới đại lục thần bí, người trong đội ngũ đều có khả năng trở thành Thần, nhưng Per vẫn không chút do dự mà lựa chọn Dionysus. Dionysus chỉ hơi hơi kinh ngạc, sau đó nhún nhún vai cười, vui vẻ chấp nhận.
Ban đêm, đội ngũ của hai người Naosica và Per tề tụ tại phòng ngủ của giáo hoàng. Nhìn thấy thần quan đứng ở trong đội ngũ của Per, Naosica cau mày khó hiểu. Trong đội ngũ của Per, ngoại trừ Dionysus, những người khác căn bản không được tính là chiến lực. Dionysus hứng thú quan sát đội ngũ của song phương, mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không nói gì.
“Per • Mortis, đội ngũ của ngươi thiếu một người.” Giáo hoàng đứng ở cầu thang, bao quát phía dưới, lần này trước mặt không hề có bất kỳ có bất kỳ màn lụa nào.
“Ta biết, cho nên thỉnh giáo hoàng đại nhân đem Osi Nash trả cho ta.” Per hào phóng đòi người. Hắn nhìn chằm chằm người trên cầu thang, dự định bất kể như thế nào, lần này cũng phải đem trung khuyển trở về.
Giáo hoàng cười ha ha, nhấc tới cái rổ để ở một bên, đẩy về phía Per.
“Sớm biết rằng ngươi sẽ nói như vậy.”
Per tiếp được cái rổ bay đến từ trên không, cũng chẳng thèm lảm nhảm cùng giáo hoàng, nhanh chóng xốc tấm khăn nhung trên rổ lên. Một đứa trẻ sơ sinh tóc đen đang ngủ say sưa trong lớp vải mềm trong rổ. Dionysus nhướng mày muốn ghé sát vào nhìn kỹ một chút, Per lại nhanh tay phủ lại lớp vải nhung lên.
“Rồi đó, có thể khởi hành chưa?” Giáo hoàng hai tay giơ lên, ra hiệu cho đám người.
Naosica và Per nhìn nhau, gật đầu. Bạch quang và quang điện màu đen giao thoa, mạch phù lan tràn trên mặt đất bắt đầu khởi động. Per ôm chặt rổ trong tay, có chút lo lắng. Tay của Dionysus đặt ở trên vai Per, vỗ vỗ. Per chuẩn bị quay lại liếc mắt nhìn Dionysus, song, một hồi thanh âm ‘ong ong’ kỳ quái pha tạp với tiếng quang điện bắt đầu khởi động truyền vào trong tai của Per.
Per nhìn bốn phía một chút, Dionysus tựa hồ một chút phản ứng cũng không có. Đi qua tầng điện lưu, âm thanh dường như bị quấy rầy, nhiễu loạn vặn vẹo, nhưng nghe tỉ mỉ vẫn có thể phân biệt được.
Per liếc mắt nhìn giáo hoàng đứng ở nơi cao, không gian đã bắt đầu vặn vẹo, nhưng hắn dám khẳng định lúc cuối đối phương giật giật khóe miệng về phía hắn.
Per nghe rõ ràng câu nói kia, nhưng lại không biết ý nghĩa là gì. Hắn muốn nhìn rõ ràng hơn vẻ mặt của giáo hoàng, nhưng một giây sau, cảm giác không trọng liền biến mất, bọn họ bị truyền đến một chỗ khác. Per và Dionysus nhanh nhẹn rơi xuống đất, người bên cạnh thì không có vận khí tốt như vậy, thần quan và Harula bị ném ngã dúi dụi.
Đội ngũ của Naosica không xuất hiện ở bên cạnh, xem ra là đáp xuống chỗ không giống nhau rồi. Per cầm cái giỏ trẻ con nhìn bốn phía.
“Chúng ta đã đến rồi sao?” Dionysus đánh giá cảnh sắc chung quanh.
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, ở phía chân trời màu đỏ tím là một mặt trời đỏ ối gần mọc lên. Gió bắt đầu thổi thành làn sóng trên đồng cỏ bao la, tiếng vang sàn sạt lan ra từ chân trời từ xa đến gần, nhẹ nhàng thư thái.
Có lẽ đối với cảnh sắc trước mắt, Dionysus chưa quen thuộc, nhưng mấy người còn lại đều nhận ra cái chỗ này.
Đây là đại thảo nguyên, vùng sát biên giới của Shiber Leon.
Để chính xác, Per thậm chí xoay người, đưa lưng về phía mặt trời xác nhận vài lần. Đỉnh núi Đại Hắc Ám của Obeli nguy nga đứng vững ở đầu cùng thảo nguyên. Không nghi ngờ gì nữa, nơi này là biên giới của Obeli và Shiber Leon.
“Chúng ta là rớt nhầm chỗ sao?” Harula nhìn thảo nguyên quen thuộc, không xác định mà hỏi. Thần quan lắc đầu, thảo nguyên bị hỏa hoạn khó có thể còn toàn vẹn, nơi đây không thể nào là đại thảo nguyên của Shiber Leon. Per cũng ý thức được điều này, nhưng hắn có việc quan trọng hơn phải nghĩ.
Từ phương hướng Shiber Leon truyền đến âm thanh của kỵ thú. Dionysus rút trường kiếm ra trước tiên. Nhưng tiểu đội kỵ binh này cũng không phải xông tới vì gã.
Kỳ hiệu giao thoa màu lam và màu vàng của Shiber Leon lay động phần phật trong gió, thân ảnh mấy người mặc y phục ôm sát người màu trắng chạy lên ở hàng tiên phong, truy đuổi một con hươu cái đang mệt mỏi chạy trốn. Mặc dù có chút cự ly, nhưng Per vẫn nhận ra một người trong số bọn họ. Thần quan đại nhân thấy người nọ, lập tức sắc mặt trắng bệch, y căng thẳng nhìn về phía Per và Dionysus.
Dionysus thấy thế lập tức hiểu ra, mặc dù vẻ bề ngoài tuổi tác còn thiếu niên, vóc người nhỏ đi, nhưng đó chính là Naosica hồi nhỏ không sai.
“Cái này cũng thú vị phết.” Dionysus cười, thu hồi kiếm, nhìn về phía Per: “Làm sao bây giờ, cơ hội tốt như vậy, giết hay là không giết?”
Per nhìn Naosica còn thơ ấu, đối phương tựa hồ cũng đã nhận thấy bọn họ, nhóm người dừng lại, dường như đang do dự có muốn tiến lên hay không. Bề ngoài đặc thù của Per và Dionysus khiến cho bọn họ vừa nhìn cũng biết là người ở nơi nào. Trên thảo nguyên rộng lớn này, trang phục của hai người cũng có thể coi như là đáng chú ý khác thường.
Per nhìn sang cái rổ trong tay, hắn rốt cục hiểu rõ lời giáo hoàng nói cuối cùng là có ý gì. “Trong tình huống tương đối, thời gian là bất động.” Per thì thào.
Dionysus nghi hoặc nhìn về phía Per: “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Per lắc đầu, giải thích: “Vậy thì, có lẽ là chúng ta đã đáp xuống hòn đảo này rồi. Sợ rằng hòn đảo này dưới tác động của sức mạnh to lớn đã sản sinh ra sai lệch thời gian nhất định. Ở đây có thể nói là trong đảo, cũng có thể nói là Shiber Leon của rất nhiều năm trước.”
“Chúng ta sẽ bị nhốt ở chỗ này sao?” Harula lo lắng nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn chăm chú ngọn núi quen thuộc: “Có lẽ cho chúng ta trước tiên có thể quay về Obeli.”
“Có lẽ, chúng ta có thể thừa dịp có cơ hội này giết chết đối thủ.” Dionysus cười bâng quơ.
Thần quan đại nhân lập tức căng thẳng: “Các ngươi không thể làm như vậy!”
“Vì sao không thể?” Dionysus nở nụ cười: “Đây là cơ hội tuyệt diệu.”
“Thần quan nói rất đúng.” Per gật đầu. Dionysus nhìn về phía Per, vẻ mặt dường như đang nói ‘Ngươi không phải đứng ở bên ta đấy chứ?’. Per vỗ vỗ vai gã: “Đừng quên, ở trong màn loạn đấu lúc trước, là ai giết chết Alpi.”
“Cho nên. . . Ngươi cảm thấy nợ ân tình của Naosica, vì vậy dự định thả hắn?” Dionysus hỏi vặn lại một cách khó tin. Per cảm thấy nực cười, đỡ trán: “Ta nói là, nếu như ngươi bây giờ đem hắn giết mất, như vậy sau này trận loạn đấu kia, do ai đối phó Alpi?”
“Ý ngươi là…” Dionysus nheo mắt: “Thời gian không thể bị nhiễu loạn.”
Thần quan nghe xong nhẹ nhàng thở phào một hơi. Dionysus bất mãn: “Vậy chúng ta tới đây làm cái quỷ gì? Phải có chút ý nghĩa gì mới đem chúng ta đưa đến đây chứ?” Nói xong, gã nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, bây giờ ngươi lớn chừng nào rồi?”
Per chú ý tới ý cười xấu xa trong mắt của Dionysus, tính toán thời gian một chút, sau đó mặt lộ vẻ lưỡng lự: “Mười ba tuổi, lúc này, ta đang quanh quẩn trong rừng rậm phía đông.”
Rừng rậm phía đông cũng chính là rừng rậm hiện tại nối liền với mảnh thảo nguyên này. Rừng rậm liền kề với dãy núi cao ngất trời của Obeli, suốt năm âm u lạnh lẽo. Bởi vì quanh năm bao phủ dưới bóng tối của đỉnh núi, rừng rậm liên miên vĩnh viễn là một mảng màu xanh xám, lại bởi vì là biên giới, cực kỳ không an toàn, ngoại trừ thương nhân, có rất ít người muốn tới nơi này.
“Nếu không thể giết hắn, như vậy chúng ta đi giúp ngươi khi còn bé thì thế nào?” Dionysus đề nghị.
Về điều này thì Per thực sự là do dự, bởi vì Per • Mortis khi còn bé là hàng thật giá thật chưa bị tráo. Nhưng điều này cũng có thể là một cơ hội duy nhất để cứu vớt ‘chính mình’. Sau cùng, Per gật đầu. Đoàn người tránh né đội ngũ của Shiber Leon, đi về phía phương hướng rừng rậm. Đội ngũ của Shiber Leon thấy bọn họ lui về phía trong rừng rậm thì cũng không đánh đến cùng. Dọc theo đường đi, Dionysus hưng phấn mà xoa tay, xem có vẻ không giống như là muốn cứu vớt tuổi thơ của Per • Mortis, mà giống như muốn hung hăng đánh cho hắn một trận. Harula mặc dù không có biểu hiện rõ ràng, nhưng từ ánh mắt y thỉnh thoảng liếc về phía Per, có thể thấy được, y hết sức tò mò với Per tuổi nhỏ. Thần quan lặng lẽ đi theo đám bọn hắn, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Khác với thảo nguyên rộng lớn của Shiber Leon, rừng rậm của Obeli vĩnh viễn âm u lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu sáng không đến được nơi đây. Từng hàng cây lá thông thẳng tắp, cao to, đan xen chặt chẽ liền nhau, tán cây rộng thùng thình che kín bầu trời. Vào rừng rậm, bước chân ban ngày cũng như đi trong đêm tối. Lá khô ẩm ướt, tiếng vang của loài bò sát ‘loạt xoạt, loạt xoạt’. Sự yên tĩnh khuyếch tán hắc ám đến vô hạn, nhìn từ mọi phương hướng, rừng rậm tối đen y như nhau, lạc đường dưới hoàn cảnh như vậy là cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi biết ‘Ngươi’ bây giờ đang ở đâu không?” Sau khi Dionysus hỏi vấn đề này, chính mình cũng cảm thấy cổ quái, gã lắc đầu cười cười.
“Biết làm sao được?” Per • Mortis của lúc này là đang lẩn trốn từ thành trấn nơi hắn sinh trưởng, vì tránh né sự lục soát của Kunta, mới trốn vào rừng rậm suốt ngày không thấy được ánh dương quang này.
“Thế nhưng nếu như ngươi thấy được một đứa bé mười ba tuổi, đầu cột đầy mảnh vải, vậy hẳn là ta.” Per suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ngươi bị thương?” Dionysus cau mày.
Per lắc đầu: “Chỉ là tại chạy trốn, ta không thể để cho người khác thấy bộ dáng của ta.”
Trong rừng rậm có dã thú đang gầm thét, một con chim lớn cắp một hoa rắn hoa to lớn đầy màu sắc sặc sỡ lướt qua trước mắt mọi người. Mọi người trầm mặc đi ở trên tầng tầng lớp lớp dày lá rụng ẩm ướt. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bọn họ vẫn không gặp được Per • Mortis của quá khứ.
“Ngươi thật đúng là biết trốn.” Dionysus nửa oán giận nửa tán thưởng mà nói một câu. Trên mặt cỏ, vết tích của chim bay cá nhảy lưu lại rất nhiều, lại duy chỉ không có vết chân của con người và vết tích nhóm lửa.
Per xua tay, coi như đón nhận lời ca ngợi.
Lúc này, phía trước bỗng nhiên có động tĩnh, Dionysus nhanh nhẹn cắp lấy thần quan, Per một tay ôm Harula, một tay cầm rổ, hai người nhất tề nhảy lên trên một cành cây khô. Bốn người nín hơi ở trên nhánh cây, nghe thanh âm tựa hồ là có động vật đang tiến tới gần. Mọi người ngồi xổm trên nhánh cây tráng kiện, chờ đối phương xuất hiện. Bọn họ đều hi vọng sẽ nhìn thấy Per • Mortis nhỏ.
Một con hươu cái nhẹ nhàng nhảy vào phạm vi nhìn của đám người. Dưới nhánh cây chỗ bọn họ là một vùng đất thấp vô cùng gần nguồn nước. Dionysus cho rằng đi dọc theo nguồn nước dễ dàng gặp vật còn sống hơn, mọi người cũng đồng ý như vậy. Con hươu bị thương này hiển nhiên xem đây là địa bàn của nó, nó dậm chân tại chỗ, sau khi xác nhận an toàn , đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh liếm láp vài hớp suối nước. Đại khái nó cho rằng đã đem bỏ rơi truy binh.
Lúc này, Per nhìn thấy Naosica cưỡi kỳ thú, trốn ở sau bụi cỏ.
Naosica nhỏ tay thuận trường cung, hết sức chăm chú nhìn con hươu. Thằng bé cũng không chú ý tới bốn người trên đỉnh đầu. Nó kéo cung, khí tức bình ổn, không chậm không vội nhắm thật kỹ. Per thấy bên cạnh đứa bé không có một tùy tùng nào, có lẽ là xông lên phía trước, bỏ rơi tùy tùng phía sau.
Thực sự là tuổi trẻ dễ kích động. Dionysus trên nhánh cây đối diện hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, gã lắc đầu, nhún vai về phía Per.
Tên của Naosica đã trên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể một tên bắn mất mạng con hươu kia. Nhưng lập tức lại có một con hươu hình thể nhỏ hơn chạy ra từ rừng cây phía sau. Naosica nhỏ tựa hồ chần chờ. Thằng bé không bắn, nhưng cũng không thả trường cung trong tay ra. Hai đầu hươu vô cùng thân thiết chà chà mũi, nhất tề nằm nghỉ gần mép nước. Con hươu nhỏ hơn rướn cổ lên đến gần trên lưng của con hươu bị thương, chầm chậm giúp nó liếm láp vết thương. Thấy vậy, Naosica không đành lòng, rốt cục từ bỏ kế hoạch lúc đầu, buông cung tên trong tay xuống.
Per thấy đứa bé bất đắc dĩ cười cười, chuẩn bị rời đi.
Mà đúng lúc này, đột nhiên một mũi tên bằng gỗ đầu buộc lông chim đen xé gió lướt đến, một kích xỏ xuyên qua thân thể của hai con hươu. Cung tiễn thô dài cắm hai đầu hươu xuống đất ba phần, gần như là một kích trí mạng.
Naosica nhỏ mở to mắt nhìn hai con hươu mới vừa ôn hoà kề sát đầu nhau kia. Trong bụi cỏ mà con hươu nhỏ nãy nhảy tới, một người chui ra.
Một đứa bé mặc áo choàng màu đen, trên đầu quấn quanh đủ loại mảnh vải. Mảnh vải quỷ dị che cả khuôn mặt, không ai có thể thấy vẻ mặt của hắn. Nó đi tới bên cạnh hai con hươu, con hươu mẹ lớn hơn còn chưa tắt thở. Để cung tên xuống, đứa bé mặc áo choàng màu đen rút ra một thanh đoản đao, thủ pháp thành thạo bổ một đao xuống yết hầu nó.
“Ngươi đang làm gì đó?” Naosica nhỏ phẫn nộ đẩy bụi cỏ ở trước mặt ra. Người khoác áo choàng lập tức giơ cung tiễn, không lui lại cũng không trả lời, hiển nhiên không muốn từ bỏ con mồi đã tới tay.
“Ngươi đang làm gì đó!” Naosica tuổi nhỏ khó có thể che giấu sự phẫn nộ của nó, sau khi đến gần, lần thứ hai thấp giọng quát.
Đứa bé đang giương cung tiễn thấy Naosica căn bản không có ý công kích, lại tập trung nhìn vào phục sức của Naosica. Per thấy khóe miệng nó giật giật, buông vũ khí xuống.Đứa bé khoác áo choàng đen không để ý đến Naosica nữa. Nó đem hai con hươu kéo thẳng tới bên dòng suối, trước mặt của Naosica, bắt đầu lột da, lấy máu hươu.
Naosica bị cảnh này chọc giận, nó ném cung tiễn, bước nhanh về phía cậu bé, một quyền quất tới phía mặt của đối phương. Per nhỏ đang lột da hươu, lập tức vững vàng chụp lấy nắm tay kia. Đối mặt với Naosica đang phẫn nộ, do dự ba giây, sau đó dùng bàn tay đầy máu kéo mảnh vải dưới miệng ra.
Per nhỏ hướng mặt về phía Naosica nhỏ, dùng giọng điệu nghiêm túc mà hết sức luyến tiếc đề nghị: “Hay là… Ta phân ngươi phân nửa?”
“Ta còn lâu mới cần!” Naosica nhỏ phát giận.
Trên nhánh cây, mọi người thấy một màn này, đều mắt chữ A, mồm chữ O. Dionysus trên nhánh cây đối diện đỡ trán, hai vai có thể thấy được vẻ run run khả nghi. Per nhìn đứa bé quấn đầy mảnh vải đang toát ra vẻ ‘cute’ kia, cảm thấy thế giới thực sự là tan vỡ đến mức đáng sợ. Liên hệ tên tiểu quỷ trước mắt này tới Per Mortis trong truyền thuyết kia, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Hắn chỉ có thể nói, thời gian đúng là đao giết heo, hệ thống là đại sát khí một trò chơi. Chúng liên thủ chém đứt, há chỉ hình tượng và uy nghiêm của BOSS, mà quả thực là vũ khí hủy diệt thế giới, không cần giải thích gì nữa.
Ban đêm, đội ngũ của hai người Naosica và Per tề tụ tại phòng ngủ của giáo hoàng. Nhìn thấy thần quan đứng ở trong đội ngũ của Per, Naosica cau mày khó hiểu. Trong đội ngũ của Per, ngoại trừ Dionysus, những người khác căn bản không được tính là chiến lực. Dionysus hứng thú quan sát đội ngũ của song phương, mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không nói gì.
“Per • Mortis, đội ngũ của ngươi thiếu một người.” Giáo hoàng đứng ở cầu thang, bao quát phía dưới, lần này trước mặt không hề có bất kỳ có bất kỳ màn lụa nào.
“Ta biết, cho nên thỉnh giáo hoàng đại nhân đem Osi Nash trả cho ta.” Per hào phóng đòi người. Hắn nhìn chằm chằm người trên cầu thang, dự định bất kể như thế nào, lần này cũng phải đem trung khuyển trở về.
Giáo hoàng cười ha ha, nhấc tới cái rổ để ở một bên, đẩy về phía Per.
“Sớm biết rằng ngươi sẽ nói như vậy.”
Per tiếp được cái rổ bay đến từ trên không, cũng chẳng thèm lảm nhảm cùng giáo hoàng, nhanh chóng xốc tấm khăn nhung trên rổ lên. Một đứa trẻ sơ sinh tóc đen đang ngủ say sưa trong lớp vải mềm trong rổ. Dionysus nhướng mày muốn ghé sát vào nhìn kỹ một chút, Per lại nhanh tay phủ lại lớp vải nhung lên.
“Rồi đó, có thể khởi hành chưa?” Giáo hoàng hai tay giơ lên, ra hiệu cho đám người.
Naosica và Per nhìn nhau, gật đầu. Bạch quang và quang điện màu đen giao thoa, mạch phù lan tràn trên mặt đất bắt đầu khởi động. Per ôm chặt rổ trong tay, có chút lo lắng. Tay của Dionysus đặt ở trên vai Per, vỗ vỗ. Per chuẩn bị quay lại liếc mắt nhìn Dionysus, song, một hồi thanh âm ‘ong ong’ kỳ quái pha tạp với tiếng quang điện bắt đầu khởi động truyền vào trong tai của Per.
Per nhìn bốn phía một chút, Dionysus tựa hồ một chút phản ứng cũng không có. Đi qua tầng điện lưu, âm thanh dường như bị quấy rầy, nhiễu loạn vặn vẹo, nhưng nghe tỉ mỉ vẫn có thể phân biệt được.
Per liếc mắt nhìn giáo hoàng đứng ở nơi cao, không gian đã bắt đầu vặn vẹo, nhưng hắn dám khẳng định lúc cuối đối phương giật giật khóe miệng về phía hắn.
Per nghe rõ ràng câu nói kia, nhưng lại không biết ý nghĩa là gì. Hắn muốn nhìn rõ ràng hơn vẻ mặt của giáo hoàng, nhưng một giây sau, cảm giác không trọng liền biến mất, bọn họ bị truyền đến một chỗ khác. Per và Dionysus nhanh nhẹn rơi xuống đất, người bên cạnh thì không có vận khí tốt như vậy, thần quan và Harula bị ném ngã dúi dụi.
Đội ngũ của Naosica không xuất hiện ở bên cạnh, xem ra là đáp xuống chỗ không giống nhau rồi. Per cầm cái giỏ trẻ con nhìn bốn phía.
“Chúng ta đã đến rồi sao?” Dionysus đánh giá cảnh sắc chung quanh.
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, ở phía chân trời màu đỏ tím là một mặt trời đỏ ối gần mọc lên. Gió bắt đầu thổi thành làn sóng trên đồng cỏ bao la, tiếng vang sàn sạt lan ra từ chân trời từ xa đến gần, nhẹ nhàng thư thái.
Có lẽ đối với cảnh sắc trước mắt, Dionysus chưa quen thuộc, nhưng mấy người còn lại đều nhận ra cái chỗ này.
Đây là đại thảo nguyên, vùng sát biên giới của Shiber Leon.
Để chính xác, Per thậm chí xoay người, đưa lưng về phía mặt trời xác nhận vài lần. Đỉnh núi Đại Hắc Ám của Obeli nguy nga đứng vững ở đầu cùng thảo nguyên. Không nghi ngờ gì nữa, nơi này là biên giới của Obeli và Shiber Leon.
“Chúng ta là rớt nhầm chỗ sao?” Harula nhìn thảo nguyên quen thuộc, không xác định mà hỏi. Thần quan lắc đầu, thảo nguyên bị hỏa hoạn khó có thể còn toàn vẹn, nơi đây không thể nào là đại thảo nguyên của Shiber Leon. Per cũng ý thức được điều này, nhưng hắn có việc quan trọng hơn phải nghĩ.
Từ phương hướng Shiber Leon truyền đến âm thanh của kỵ thú. Dionysus rút trường kiếm ra trước tiên. Nhưng tiểu đội kỵ binh này cũng không phải xông tới vì gã.
Kỳ hiệu giao thoa màu lam và màu vàng của Shiber Leon lay động phần phật trong gió, thân ảnh mấy người mặc y phục ôm sát người màu trắng chạy lên ở hàng tiên phong, truy đuổi một con hươu cái đang mệt mỏi chạy trốn. Mặc dù có chút cự ly, nhưng Per vẫn nhận ra một người trong số bọn họ. Thần quan đại nhân thấy người nọ, lập tức sắc mặt trắng bệch, y căng thẳng nhìn về phía Per và Dionysus.
Dionysus thấy thế lập tức hiểu ra, mặc dù vẻ bề ngoài tuổi tác còn thiếu niên, vóc người nhỏ đi, nhưng đó chính là Naosica hồi nhỏ không sai.
“Cái này cũng thú vị phết.” Dionysus cười, thu hồi kiếm, nhìn về phía Per: “Làm sao bây giờ, cơ hội tốt như vậy, giết hay là không giết?”
Per nhìn Naosica còn thơ ấu, đối phương tựa hồ cũng đã nhận thấy bọn họ, nhóm người dừng lại, dường như đang do dự có muốn tiến lên hay không. Bề ngoài đặc thù của Per và Dionysus khiến cho bọn họ vừa nhìn cũng biết là người ở nơi nào. Trên thảo nguyên rộng lớn này, trang phục của hai người cũng có thể coi như là đáng chú ý khác thường.
Per nhìn sang cái rổ trong tay, hắn rốt cục hiểu rõ lời giáo hoàng nói cuối cùng là có ý gì. “Trong tình huống tương đối, thời gian là bất động.” Per thì thào.
Dionysus nghi hoặc nhìn về phía Per: “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Per lắc đầu, giải thích: “Vậy thì, có lẽ là chúng ta đã đáp xuống hòn đảo này rồi. Sợ rằng hòn đảo này dưới tác động của sức mạnh to lớn đã sản sinh ra sai lệch thời gian nhất định. Ở đây có thể nói là trong đảo, cũng có thể nói là Shiber Leon của rất nhiều năm trước.”
“Chúng ta sẽ bị nhốt ở chỗ này sao?” Harula lo lắng nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn chăm chú ngọn núi quen thuộc: “Có lẽ cho chúng ta trước tiên có thể quay về Obeli.”
“Có lẽ, chúng ta có thể thừa dịp có cơ hội này giết chết đối thủ.” Dionysus cười bâng quơ.
Thần quan đại nhân lập tức căng thẳng: “Các ngươi không thể làm như vậy!”
“Vì sao không thể?” Dionysus nở nụ cười: “Đây là cơ hội tuyệt diệu.”
“Thần quan nói rất đúng.” Per gật đầu. Dionysus nhìn về phía Per, vẻ mặt dường như đang nói ‘Ngươi không phải đứng ở bên ta đấy chứ?’. Per vỗ vỗ vai gã: “Đừng quên, ở trong màn loạn đấu lúc trước, là ai giết chết Alpi.”
“Cho nên. . . Ngươi cảm thấy nợ ân tình của Naosica, vì vậy dự định thả hắn?” Dionysus hỏi vặn lại một cách khó tin. Per cảm thấy nực cười, đỡ trán: “Ta nói là, nếu như ngươi bây giờ đem hắn giết mất, như vậy sau này trận loạn đấu kia, do ai đối phó Alpi?”
“Ý ngươi là…” Dionysus nheo mắt: “Thời gian không thể bị nhiễu loạn.”
Thần quan nghe xong nhẹ nhàng thở phào một hơi. Dionysus bất mãn: “Vậy chúng ta tới đây làm cái quỷ gì? Phải có chút ý nghĩa gì mới đem chúng ta đưa đến đây chứ?” Nói xong, gã nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, bây giờ ngươi lớn chừng nào rồi?”
Per chú ý tới ý cười xấu xa trong mắt của Dionysus, tính toán thời gian một chút, sau đó mặt lộ vẻ lưỡng lự: “Mười ba tuổi, lúc này, ta đang quanh quẩn trong rừng rậm phía đông.”
Rừng rậm phía đông cũng chính là rừng rậm hiện tại nối liền với mảnh thảo nguyên này. Rừng rậm liền kề với dãy núi cao ngất trời của Obeli, suốt năm âm u lạnh lẽo. Bởi vì quanh năm bao phủ dưới bóng tối của đỉnh núi, rừng rậm liên miên vĩnh viễn là một mảng màu xanh xám, lại bởi vì là biên giới, cực kỳ không an toàn, ngoại trừ thương nhân, có rất ít người muốn tới nơi này.
“Nếu không thể giết hắn, như vậy chúng ta đi giúp ngươi khi còn bé thì thế nào?” Dionysus đề nghị.
Về điều này thì Per thực sự là do dự, bởi vì Per • Mortis khi còn bé là hàng thật giá thật chưa bị tráo. Nhưng điều này cũng có thể là một cơ hội duy nhất để cứu vớt ‘chính mình’. Sau cùng, Per gật đầu. Đoàn người tránh né đội ngũ của Shiber Leon, đi về phía phương hướng rừng rậm. Đội ngũ của Shiber Leon thấy bọn họ lui về phía trong rừng rậm thì cũng không đánh đến cùng. Dọc theo đường đi, Dionysus hưng phấn mà xoa tay, xem có vẻ không giống như là muốn cứu vớt tuổi thơ của Per • Mortis, mà giống như muốn hung hăng đánh cho hắn một trận. Harula mặc dù không có biểu hiện rõ ràng, nhưng từ ánh mắt y thỉnh thoảng liếc về phía Per, có thể thấy được, y hết sức tò mò với Per tuổi nhỏ. Thần quan lặng lẽ đi theo đám bọn hắn, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Khác với thảo nguyên rộng lớn của Shiber Leon, rừng rậm của Obeli vĩnh viễn âm u lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu sáng không đến được nơi đây. Từng hàng cây lá thông thẳng tắp, cao to, đan xen chặt chẽ liền nhau, tán cây rộng thùng thình che kín bầu trời. Vào rừng rậm, bước chân ban ngày cũng như đi trong đêm tối. Lá khô ẩm ướt, tiếng vang của loài bò sát ‘loạt xoạt, loạt xoạt’. Sự yên tĩnh khuyếch tán hắc ám đến vô hạn, nhìn từ mọi phương hướng, rừng rậm tối đen y như nhau, lạc đường dưới hoàn cảnh như vậy là cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi biết ‘Ngươi’ bây giờ đang ở đâu không?” Sau khi Dionysus hỏi vấn đề này, chính mình cũng cảm thấy cổ quái, gã lắc đầu cười cười.
“Biết làm sao được?” Per • Mortis của lúc này là đang lẩn trốn từ thành trấn nơi hắn sinh trưởng, vì tránh né sự lục soát của Kunta, mới trốn vào rừng rậm suốt ngày không thấy được ánh dương quang này.
“Thế nhưng nếu như ngươi thấy được một đứa bé mười ba tuổi, đầu cột đầy mảnh vải, vậy hẳn là ta.” Per suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ngươi bị thương?” Dionysus cau mày.
Per lắc đầu: “Chỉ là tại chạy trốn, ta không thể để cho người khác thấy bộ dáng của ta.”
Trong rừng rậm có dã thú đang gầm thét, một con chim lớn cắp một hoa rắn hoa to lớn đầy màu sắc sặc sỡ lướt qua trước mắt mọi người. Mọi người trầm mặc đi ở trên tầng tầng lớp lớp dày lá rụng ẩm ướt. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bọn họ vẫn không gặp được Per • Mortis của quá khứ.
“Ngươi thật đúng là biết trốn.” Dionysus nửa oán giận nửa tán thưởng mà nói một câu. Trên mặt cỏ, vết tích của chim bay cá nhảy lưu lại rất nhiều, lại duy chỉ không có vết chân của con người và vết tích nhóm lửa.
Per xua tay, coi như đón nhận lời ca ngợi.
Lúc này, phía trước bỗng nhiên có động tĩnh, Dionysus nhanh nhẹn cắp lấy thần quan, Per một tay ôm Harula, một tay cầm rổ, hai người nhất tề nhảy lên trên một cành cây khô. Bốn người nín hơi ở trên nhánh cây, nghe thanh âm tựa hồ là có động vật đang tiến tới gần. Mọi người ngồi xổm trên nhánh cây tráng kiện, chờ đối phương xuất hiện. Bọn họ đều hi vọng sẽ nhìn thấy Per • Mortis nhỏ.
Một con hươu cái nhẹ nhàng nhảy vào phạm vi nhìn của đám người. Dưới nhánh cây chỗ bọn họ là một vùng đất thấp vô cùng gần nguồn nước. Dionysus cho rằng đi dọc theo nguồn nước dễ dàng gặp vật còn sống hơn, mọi người cũng đồng ý như vậy. Con hươu bị thương này hiển nhiên xem đây là địa bàn của nó, nó dậm chân tại chỗ, sau khi xác nhận an toàn , đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh liếm láp vài hớp suối nước. Đại khái nó cho rằng đã đem bỏ rơi truy binh.
Lúc này, Per nhìn thấy Naosica cưỡi kỳ thú, trốn ở sau bụi cỏ.
Naosica nhỏ tay thuận trường cung, hết sức chăm chú nhìn con hươu. Thằng bé cũng không chú ý tới bốn người trên đỉnh đầu. Nó kéo cung, khí tức bình ổn, không chậm không vội nhắm thật kỹ. Per thấy bên cạnh đứa bé không có một tùy tùng nào, có lẽ là xông lên phía trước, bỏ rơi tùy tùng phía sau.
Thực sự là tuổi trẻ dễ kích động. Dionysus trên nhánh cây đối diện hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, gã lắc đầu, nhún vai về phía Per.
Tên của Naosica đã trên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể một tên bắn mất mạng con hươu kia. Nhưng lập tức lại có một con hươu hình thể nhỏ hơn chạy ra từ rừng cây phía sau. Naosica nhỏ tựa hồ chần chờ. Thằng bé không bắn, nhưng cũng không thả trường cung trong tay ra. Hai đầu hươu vô cùng thân thiết chà chà mũi, nhất tề nằm nghỉ gần mép nước. Con hươu nhỏ hơn rướn cổ lên đến gần trên lưng của con hươu bị thương, chầm chậm giúp nó liếm láp vết thương. Thấy vậy, Naosica không đành lòng, rốt cục từ bỏ kế hoạch lúc đầu, buông cung tên trong tay xuống.
Per thấy đứa bé bất đắc dĩ cười cười, chuẩn bị rời đi.
Mà đúng lúc này, đột nhiên một mũi tên bằng gỗ đầu buộc lông chim đen xé gió lướt đến, một kích xỏ xuyên qua thân thể của hai con hươu. Cung tiễn thô dài cắm hai đầu hươu xuống đất ba phần, gần như là một kích trí mạng.
Naosica nhỏ mở to mắt nhìn hai con hươu mới vừa ôn hoà kề sát đầu nhau kia. Trong bụi cỏ mà con hươu nhỏ nãy nhảy tới, một người chui ra.
Một đứa bé mặc áo choàng màu đen, trên đầu quấn quanh đủ loại mảnh vải. Mảnh vải quỷ dị che cả khuôn mặt, không ai có thể thấy vẻ mặt của hắn. Nó đi tới bên cạnh hai con hươu, con hươu mẹ lớn hơn còn chưa tắt thở. Để cung tên xuống, đứa bé mặc áo choàng màu đen rút ra một thanh đoản đao, thủ pháp thành thạo bổ một đao xuống yết hầu nó.
“Ngươi đang làm gì đó?” Naosica nhỏ phẫn nộ đẩy bụi cỏ ở trước mặt ra. Người khoác áo choàng lập tức giơ cung tiễn, không lui lại cũng không trả lời, hiển nhiên không muốn từ bỏ con mồi đã tới tay.
“Ngươi đang làm gì đó!” Naosica tuổi nhỏ khó có thể che giấu sự phẫn nộ của nó, sau khi đến gần, lần thứ hai thấp giọng quát.
Đứa bé đang giương cung tiễn thấy Naosica căn bản không có ý công kích, lại tập trung nhìn vào phục sức của Naosica. Per thấy khóe miệng nó giật giật, buông vũ khí xuống.Đứa bé khoác áo choàng đen không để ý đến Naosica nữa. Nó đem hai con hươu kéo thẳng tới bên dòng suối, trước mặt của Naosica, bắt đầu lột da, lấy máu hươu.
Naosica bị cảnh này chọc giận, nó ném cung tiễn, bước nhanh về phía cậu bé, một quyền quất tới phía mặt của đối phương. Per nhỏ đang lột da hươu, lập tức vững vàng chụp lấy nắm tay kia. Đối mặt với Naosica đang phẫn nộ, do dự ba giây, sau đó dùng bàn tay đầy máu kéo mảnh vải dưới miệng ra.
Per nhỏ hướng mặt về phía Naosica nhỏ, dùng giọng điệu nghiêm túc mà hết sức luyến tiếc đề nghị: “Hay là… Ta phân ngươi phân nửa?”
“Ta còn lâu mới cần!” Naosica nhỏ phát giận.
Trên nhánh cây, mọi người thấy một màn này, đều mắt chữ A, mồm chữ O. Dionysus trên nhánh cây đối diện đỡ trán, hai vai có thể thấy được vẻ run run khả nghi. Per nhìn đứa bé quấn đầy mảnh vải đang toát ra vẻ ‘cute’ kia, cảm thấy thế giới thực sự là tan vỡ đến mức đáng sợ. Liên hệ tên tiểu quỷ trước mắt này tới Per Mortis trong truyền thuyết kia, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Hắn chỉ có thể nói, thời gian đúng là đao giết heo, hệ thống là đại sát khí một trò chơi. Chúng liên thủ chém đứt, há chỉ hình tượng và uy nghiêm của BOSS, mà quả thực là vũ khí hủy diệt thế giới, không cần giải thích gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.