Chương 275: Âu Dương thành chủ xuất hiện rồi!!
JunWei
14/08/2019
“ Thả ngay Âu Dương thành chủ, nếu như dám làm hại tới người, cả Bán Nguyệt thành sẽ chôn, chôn vùi cùng ông ta ạ.”! “ thả ngay Âu Dương thành chủ, nếu như dám làm hại tới người, cả Bán Nguyệt thành sẽ chôn, chôn vùi cùng ông ta ạ.” ………….!!
Lúc này bên ngoài trang viên mà tam công chú đang trú chân đã bị vây chật kín tới nỗi ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt qua nổi. Dân chúng trong thành gần như tràn hết về nơi này, ai nấy đều tay cầm vũ khí tự chế, mang theo vẻ mặt đầy căm phẫn không ngừng hò hét khẩu hiệu, nếu như không phải có hai vạn hắc kỵ hoàng gia đã tạo thành hàng rào phòng thủ chắn lại, e rằng trang viên đã bị dân chúng san bằng mất tiêu rồi.
Nhìn “ lũ dân đen” hùng hổ “ biểu tình” ở trước mặt, trên trán của đội trưởng hắc kỵ hoàng gia đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như chỉ vài vạn, hay thậm chí vài chục vạn, nhẫn tâm chút hoàn toàn có thể giải quyết dễ dàng, nhưng trên cả chục triệu như lúc này thì ……..
Nói câu ví von khó nghe chút, mỗi người phun một bã nước bọt cũng đủ để dìm chết hai vạn hắc kỵ binh rồi.
Lúc này đánh không được, giải thích cũng không xong, hắc kỵ hoàng gia cảm thấy oan ức vô cùng.
Biết thế ngay từ lúc Ưng Hoàng lên tiếng hỏi ai muốn đảm nhận nhiệm vụ tiếp viện tam công chúa, mình chả thèm chủ động đứng ra cho rồi.
Cứ tưởng là kèo thơm, ai ngờ hoàn toàn là tự chuốc vết dơ và sát nghiệp vào bản thân đây mà.
Nếu như trên đời có thuốc hối hận để uống, đội trưởng vô cùng khẳng định rằng cho dù bán cả quần lót cũng phải mua để uống bằng mọi giá.
“ Lùi lại, lùi lại, nếu không bọn ta sẽ ……” “ thả ngay Âu Dương thành chủ, nếu như dám làm hại tới người, cả Bán Nguyệt thành sẽ chôn, chôn vùi cùng ông ta ạ.” ………!!!
Mặc cho những lời cảnh cáo hăm dọa của hắc kỵ hoàng gia, dân chúng Bán Nguyệt thành ai nấy đều mang theo vẻ mặt kiên định như những liệt sĩ, từng bước từng bước nhích về phía trước, chuẩn bị áp sát giáp lá cà với hắc kỵ hoàng gia nếu như có xung đột xảy ra thực sự.
“ Hahaha, dân tình khả dụng, sĩ khí đang cao, để xem lần này lũ người Thiên Ưng xử lý như thế nào.” Trên một lầu các cách trang viên không quá xa, bốn bóng người đang ngồi trên chiếc bàn cẩm thạch vừa nhâm nhi ly trà trong tay vừa không ngừng cười nói nhìn về phía trang viên như đang “ xem phim” vậy.
Bốn bóng người này không ai khác chính là vị tướng quân họ Trương cùng với tam vị tộc chủ của tam đại gia tộc họ Lý, họ Triệu, họ Trần của Bán Nguyệt thành.
“ lũ người ngu xuẩn kia tưởng rằng dùng thủ đoạn cực đoan là có thể giải quyết vấn đề, thực ra chỉ là tạo thêm cơ hội cho chúng ta mà thôi. Xem, giờ chúng phải trả giá cái hành động điên rồ ngu xuẩn của chúng rồi đấy, không phải sao??” tộc trưởng họ Lý là một người đàn ông trung niên có thân hình gầy ốm, mắt nhỏ mũi to miệng nhọn, chỉ nhìn sơ qua là biết ngay là một tên “ tiểu nhân”, lúc này mang theo nụ cười hả hê nham hiểm, hí hí cười nói.
“ không phải sao, trời tác nghiệp còn có thể tha thứ, tự bản thân gây họa, thì tự gánh chịu hậu quả chứ biết sao giờ.” Tộc trưởng họ Triệu có thân hình mập ú tròn trịa, khuôn mặt đầy phúc hậu nhưng câu nói thót ra trong miệng đầy vẻ mỉa mai lạnh lùng, hoàn toàn không thèm quan tâm tới sống chết của nhóm người ở dưới kia, chỉ quan tâm tới mục đích mà mình có đạt được không mà thôi.“ nhưng lỡ như lũ người vương triều Thiên Ưng làm càng, thà làm ngọc nát chứ không làm gói toàn thì sao.” Một ông lão lớn tuổi với tóc râu bạc phơ đôi mắt dán chằm chằm vào hiện trường ở phía dưới, mang theo vẻ mặt lo lắng nhỏ tiếng lẩm bẩm nói.
Ông lão này chinh là tộc trưởng nhà họ Trần, xem ra những người có mặt ở nơi nay chỉ duy nhất mỗi mình ông ta là còn lo lắng tới an nguy của dân chúng Bán Nguyệt thành mà thôi. Thế nhưng lời nói có đúng như những gì ông ta đang nghĩ hay không, thì chỉ có trời biết ông ta biết mà thôi.
“ ôi dào khéo lo hảo, ta không tin là lũ người vương triều Thiên Ưng dám chơi thủ đoạn đồ sát thêm lần nữa. Xem, nếu như chúng muốn chơi trò đó thì chơi ngay từ đầu rồi, đâu cần phải bị đám dân ép tới bước đường này nữa?? Nên nhớ rằng chúng không phải đang đối diện với một vạn, hai vạn, mà toàn Bán Nguyệt thành đấy, hihi ~~~!!!” Tộc trưởng họ Lý tỏ vẻ thản nhiên vừa nói vừa chỉ tay về phía đám đông, hí hửng vô cùng.
‘ giờ lo chỉ lo xảy ra trường hợp ngoài ý muốn phá vỡ kế hoạch của chúng ta mà thôi, lỡ như Âu Dương thành chủ ……” tộc trưởng họ Triệu vừa nói vừa nhìn về phía tướng quân họ Trương, díu mày tỏ ra không chắc chắn.
“ Âu Dương thành chủ?? Triệu tộc chủ xin hãy yên tâm, trong thời gian gần nay bổn tướng đã phái người đi thăm dò tình hình, biết được rằng lũ người Thiên Ưng đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi bắt cóc mẹ của thành chủ để dụ người vào cạm bẫy của chúng, nên Âu Dương thành chủ mới đầu hàng bất đắc dĩ, có thể nói lúc này quan hệ cả hai là không đội trời chung, Âu Dương thành chủ sao có thể ra tay giúp đỡ kẻ thù của mình được chứ??” tướng quân họ Trương mang theo vẻ mặt đầy tự tin cười nói.
Nghe xong lời giải thích của vị tướng quân, cả ba vị tộc chủ thầm thở phào nhẹ nhõm. Đã tốn biết bao nhiêu công sức tiền bạc để phát động cuộc bạo động lần này, tuyệt đối không thể tay không trở về. Đồng thời trong lòng tỏ ra căm phẫn thay Âu Dương Thiện vì thủ đoạn “ bỉ ổi” của kẻ địch, mặc dù lúc này họ cũng không hay ho gì so với kẻ địch nhỉ??
“ xem kìa, xung đột bắt đầu dâng lên cao trào rồi đấy ~~~!!!!” Nhìn thấy đám đông ở phía dưới đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nổ ra “ ẩu đả”, tướng quân họ Trương mang theo vẻ mặt phấn khích cười lớn.
Quả nhiên, quay trở lại phía trước trang viên, giữa hắc kỵ hoàng gia và dân chúng Bán Nguyệt thành đã gần như mặt đối mặt giáp sát vào nhau, chỉ còn khoảng hai bước chân nữa thôi, hai phe sẽ xảy ra “ cuộc tiếp xúc đầy thân mật” cho mà xem.
Nhìn thấy những vũ khí tự chế đang vẫy múa trong tay của đám dân đen, sắc mặt của đội trưởng hắc kỵ hoàng gia đã trầm đen như than, tay phải đã khẽ giơ lên, chỉ cần vẫy nhẹ xuống một cái, quân đoàn hắc kỵ ở phía sau chắc chắn sẽ hóa thân thành lưỡi hái “ tử thần” để gặt hái sinh mạng của người dân vô tội ở trước mặt.
Tuyệt đối không được để cho đám dân đen xông thẳng vào trang viên, nếu không thì đâu mặt mũi của quân đoàn hắc kỵ hoàng gia trứ danh, còn đâu mặt mũi của vương triều Thiên Ưng nữa chứ??
Còn vấn để nhận được kết quả nghiêm trọng không thể kiểm soát, cứ để mặc cho phía trên lo, mình chỉ hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ của mình mà thôi.
“ Đánh, đánh đuổi hết đám cẩu tạp chủng Thiên Ưng ra khỏi Bán Nguyệt thành ~~~~~~~~~~!!!!” “ Đúng, đúng đánh đuổi hết đám cẩu tạp chủng đó, giải cứu Âu Dương thành chủ ~~~~~~~~~~!!!” không ít người được tam đại gia tộc cài cắm vào trong đám đông không ngừng buông lời khích bác đẩy cho bầu không khí vốn dĩ đã quá căng thẳng trở nên cao trào tới tột độ.
Dòng người ở phía trên cùng đã bắt đầu vẫy múa vũ khí trong tay chuẩn bị lao vào “ sáp lá cà” với kẻ địch ở trước mặt dưới những lời khích tướng của những người ở xung quanh rồi.
“ Cẩu tạp chủng???” đôi mắt của tên đội trưởng và cả quân đoàn hắc kỵ hoàng gia đều lóe qua tia sáng đầy sát khí. Danh dự của quân đoàn mà chúng dám chửi rủa sỉ nhục, vậy thì không cần phải khách sáo làm gì với đám dân đen ngu xuẩn ở trước mặt làm gì nữa.
“ Sát …..” “ khoan đã ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Trong lúc đội trưởng vừa thót miệng buông ra câu mệnh lệnh lạnh lùng tràn đầy máu me, một giọng nói đầy nghiêm nghị vang động cả Bán Nguyệt thành vang lên, tất cả mọi hành động tiếng hò hét đều chấm dứt ngay tức khắc, ai nấy đều không tự chủ quay đầu nhìn về hướng giọng nói vừa vang lên.
“ Âu, Âu Dương thành chủ ~~~~~!!!” “ đúng là Âu Dương thành chủ rồi, vậy là ngài vẫn lành lặn không bị sao cả?? Mừng quá, mừng quá ~~~~!!!” " Thành chủ, xin hỏi đám cẩu tạp chủng này đã dùng mưu kế bỉ ổi để bắt giam và ép thành chủ đầu hàng đúng không??" " Xin ngài đừng lo, chúng tôi luôn luôn đứng về phía ngài ạ ~~!!" “ thành chủ, xin hãy cùng chúng tôi đuổi cổ đám người Thiên Ưng ra khỏi Bán Nguyệt thành, chúng tôi chỉ chấp nhận mỗi mình thành chủ là chủ nhân của chúng tôi thôi, hu hu ~~~~~!!!”
Chỉ thấy dòng người phía sai từ từ dạt sang hai bên, nhường đường cho năm bóng người đang từng bước từng bước bước về phía trang viên, khi nhìn rõ năm bóng người đó, dân chúng Bán Nguyệt thành không kìm được kêu gào phấn khích như đang ăn mừng lễ hội, thậm chí không ít người đã quỳ xuống bật khóc vì thấy người mà mình hằng tôn kính vẫn còn đang bình an vô sự.
Nhìn thấy dân tình như thế, càng khiến Âu Dương Thiện củng cố quyết tâm tuyệt đối không được để thêm một người dân vô tội phải mất mạng oan uổng nữa.
Nhìn thấy Âu Dương Thiện xuất hiện, đội trưởng đội hắc kỵ hoàng gia lập tực ngưng lại mệnh lệnh của mình, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy căm phẫn đám dân đen ở trước mặt dám sỉ nhục mình, nhưng nếu như có thể, tuyệt đối không muốn gây ra sát nghiệp vớ vẫn cho bản thân, nên nhớ rằng sát nghiệp càng nhiều sẽ khiến cho bản thân gặp rất nhiều hậu quả không lường trước được sau này, mà không một ai muốn như thế cả.
“ Âu, Âu Dương thành chủ??? Sao ông ta lại xuất hiện ở nơi này?? Chẳng lẽ, chẳng lẽ …..’ vị tướng họ Trương và tam đại tộc chủ nãy giờ vẫn theo dõi ở lầu các phía xa nhìn thấy Âu Dương Thiện đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều lộ ra vẻ bất ngờ và có chút không biết phải làm sao, ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn hết vào người vị tướng họ Trương, chờ câu giải thích của ông ta.
“ bổn, bổn tướng nghĩ, nghĩ là Âu Dương thành chủ xuất hiện để lãnh đạo dân chúng trong thành chống lại lũ người Thiên Ưng, chắc chắn như thế rồi.” mặc dù bản thân cũng tỏ ra bối rối, nhưng bề ngoài vẫn tỏa ra vẻ tự tin để trấn an ba người kia.
“ chắc, chắc thế, nếu như Âu Dương thành chủ ra tay, vậy thì tỷ lệ thành công của chúng ta càng cao, không phải sao???” cả ba không ngừng dùng lý lẽ đó để trấn an nỗi bất an trong lòng, đồng loạt ngật đầu đồng ý với vị tướng họ Trương.
“ Âu Dương thành chủ, mời vào ~~!!!” đội trưởng đội hắc kỵ hoàng gia không dám cản đường, vội vã ra hiệu cho binh sĩ dạt sang hai bên, tạo ra động tác mời Âu Dương Thiện bước vào trang viên.
Âu Dương Thiện cùng tứ đại kim cang không thèm quan tâm tới hắc kỵ hoàng gia, cứ thế hiên ngang bước thẳng vào trong trang viên mà không chút e ngại lo lắng.
“ Âu Dương thành chủ đã vào trong trang viên để giải quyết vấn đề, yêu cầu mọi người tạm thời giữ yên trật tự đợi kết quả.” Nhìn thấy bóng lưng của Âu Dương Thiện và tứ đại kim cang khuất đi sau cánh cửa vào, đội trưởng hắc kỵ lập tức lớn tiếng “ trấn an” người dân.
Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, sau đó khẽ ngật đầu đứng yên tại chỗ chờ đợi, chỉ cần Âu Dương Thiện từ trong trang viên bước ra tuyêt bố khai chiến một câu, cho dù phải trả giá bằng cái mạng này cũng không díu mày lấy một cái, chỉ là hiện giờ vẫn chưa có kết quả, tốt nhất là tạm thời đứng chờ đợi xem thế nào.
Những người do tam đại gia tộc cài cắm vào cũng có chút không biết phải làm sao. Tình hình hiện giờ tuyệt đối không nên ngu xuẩn nhảy ra, chỉ sợ không cần người của vương triều Thiên Ưng, mình đã bị “ đồng minh” xung quanh xé xác vì cái tội “ khiêu khích” vô cớ rồi.
Vị tướng họ Trương, tam đại tộc chủ, quân đoàn hắc kỵ hoàng gia và dân chúng Bán Nguyệt thành đều nín thở chờ đợi “ kết quả” diễn ra bên trong trang viên. Nhất thời cảnh tượng toàn thành náo loạn đã quay trở lại trạng thái yên lặng tới mức đáng sợ.
Lúc này bên ngoài trang viên mà tam công chú đang trú chân đã bị vây chật kín tới nỗi ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt qua nổi. Dân chúng trong thành gần như tràn hết về nơi này, ai nấy đều tay cầm vũ khí tự chế, mang theo vẻ mặt đầy căm phẫn không ngừng hò hét khẩu hiệu, nếu như không phải có hai vạn hắc kỵ hoàng gia đã tạo thành hàng rào phòng thủ chắn lại, e rằng trang viên đã bị dân chúng san bằng mất tiêu rồi.
Nhìn “ lũ dân đen” hùng hổ “ biểu tình” ở trước mặt, trên trán của đội trưởng hắc kỵ hoàng gia đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như chỉ vài vạn, hay thậm chí vài chục vạn, nhẫn tâm chút hoàn toàn có thể giải quyết dễ dàng, nhưng trên cả chục triệu như lúc này thì ……..
Nói câu ví von khó nghe chút, mỗi người phun một bã nước bọt cũng đủ để dìm chết hai vạn hắc kỵ binh rồi.
Lúc này đánh không được, giải thích cũng không xong, hắc kỵ hoàng gia cảm thấy oan ức vô cùng.
Biết thế ngay từ lúc Ưng Hoàng lên tiếng hỏi ai muốn đảm nhận nhiệm vụ tiếp viện tam công chúa, mình chả thèm chủ động đứng ra cho rồi.
Cứ tưởng là kèo thơm, ai ngờ hoàn toàn là tự chuốc vết dơ và sát nghiệp vào bản thân đây mà.
Nếu như trên đời có thuốc hối hận để uống, đội trưởng vô cùng khẳng định rằng cho dù bán cả quần lót cũng phải mua để uống bằng mọi giá.
“ Lùi lại, lùi lại, nếu không bọn ta sẽ ……” “ thả ngay Âu Dương thành chủ, nếu như dám làm hại tới người, cả Bán Nguyệt thành sẽ chôn, chôn vùi cùng ông ta ạ.” ………!!!
Mặc cho những lời cảnh cáo hăm dọa của hắc kỵ hoàng gia, dân chúng Bán Nguyệt thành ai nấy đều mang theo vẻ mặt kiên định như những liệt sĩ, từng bước từng bước nhích về phía trước, chuẩn bị áp sát giáp lá cà với hắc kỵ hoàng gia nếu như có xung đột xảy ra thực sự.
“ Hahaha, dân tình khả dụng, sĩ khí đang cao, để xem lần này lũ người Thiên Ưng xử lý như thế nào.” Trên một lầu các cách trang viên không quá xa, bốn bóng người đang ngồi trên chiếc bàn cẩm thạch vừa nhâm nhi ly trà trong tay vừa không ngừng cười nói nhìn về phía trang viên như đang “ xem phim” vậy.
Bốn bóng người này không ai khác chính là vị tướng quân họ Trương cùng với tam vị tộc chủ của tam đại gia tộc họ Lý, họ Triệu, họ Trần của Bán Nguyệt thành.
“ lũ người ngu xuẩn kia tưởng rằng dùng thủ đoạn cực đoan là có thể giải quyết vấn đề, thực ra chỉ là tạo thêm cơ hội cho chúng ta mà thôi. Xem, giờ chúng phải trả giá cái hành động điên rồ ngu xuẩn của chúng rồi đấy, không phải sao??” tộc trưởng họ Lý là một người đàn ông trung niên có thân hình gầy ốm, mắt nhỏ mũi to miệng nhọn, chỉ nhìn sơ qua là biết ngay là một tên “ tiểu nhân”, lúc này mang theo nụ cười hả hê nham hiểm, hí hí cười nói.
“ không phải sao, trời tác nghiệp còn có thể tha thứ, tự bản thân gây họa, thì tự gánh chịu hậu quả chứ biết sao giờ.” Tộc trưởng họ Triệu có thân hình mập ú tròn trịa, khuôn mặt đầy phúc hậu nhưng câu nói thót ra trong miệng đầy vẻ mỉa mai lạnh lùng, hoàn toàn không thèm quan tâm tới sống chết của nhóm người ở dưới kia, chỉ quan tâm tới mục đích mà mình có đạt được không mà thôi.“ nhưng lỡ như lũ người vương triều Thiên Ưng làm càng, thà làm ngọc nát chứ không làm gói toàn thì sao.” Một ông lão lớn tuổi với tóc râu bạc phơ đôi mắt dán chằm chằm vào hiện trường ở phía dưới, mang theo vẻ mặt lo lắng nhỏ tiếng lẩm bẩm nói.
Ông lão này chinh là tộc trưởng nhà họ Trần, xem ra những người có mặt ở nơi nay chỉ duy nhất mỗi mình ông ta là còn lo lắng tới an nguy của dân chúng Bán Nguyệt thành mà thôi. Thế nhưng lời nói có đúng như những gì ông ta đang nghĩ hay không, thì chỉ có trời biết ông ta biết mà thôi.
“ ôi dào khéo lo hảo, ta không tin là lũ người vương triều Thiên Ưng dám chơi thủ đoạn đồ sát thêm lần nữa. Xem, nếu như chúng muốn chơi trò đó thì chơi ngay từ đầu rồi, đâu cần phải bị đám dân ép tới bước đường này nữa?? Nên nhớ rằng chúng không phải đang đối diện với một vạn, hai vạn, mà toàn Bán Nguyệt thành đấy, hihi ~~~!!!” Tộc trưởng họ Lý tỏ vẻ thản nhiên vừa nói vừa chỉ tay về phía đám đông, hí hửng vô cùng.
‘ giờ lo chỉ lo xảy ra trường hợp ngoài ý muốn phá vỡ kế hoạch của chúng ta mà thôi, lỡ như Âu Dương thành chủ ……” tộc trưởng họ Triệu vừa nói vừa nhìn về phía tướng quân họ Trương, díu mày tỏ ra không chắc chắn.
“ Âu Dương thành chủ?? Triệu tộc chủ xin hãy yên tâm, trong thời gian gần nay bổn tướng đã phái người đi thăm dò tình hình, biết được rằng lũ người Thiên Ưng đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi bắt cóc mẹ của thành chủ để dụ người vào cạm bẫy của chúng, nên Âu Dương thành chủ mới đầu hàng bất đắc dĩ, có thể nói lúc này quan hệ cả hai là không đội trời chung, Âu Dương thành chủ sao có thể ra tay giúp đỡ kẻ thù của mình được chứ??” tướng quân họ Trương mang theo vẻ mặt đầy tự tin cười nói.
Nghe xong lời giải thích của vị tướng quân, cả ba vị tộc chủ thầm thở phào nhẹ nhõm. Đã tốn biết bao nhiêu công sức tiền bạc để phát động cuộc bạo động lần này, tuyệt đối không thể tay không trở về. Đồng thời trong lòng tỏ ra căm phẫn thay Âu Dương Thiện vì thủ đoạn “ bỉ ổi” của kẻ địch, mặc dù lúc này họ cũng không hay ho gì so với kẻ địch nhỉ??
“ xem kìa, xung đột bắt đầu dâng lên cao trào rồi đấy ~~~!!!!” Nhìn thấy đám đông ở phía dưới đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nổ ra “ ẩu đả”, tướng quân họ Trương mang theo vẻ mặt phấn khích cười lớn.
Quả nhiên, quay trở lại phía trước trang viên, giữa hắc kỵ hoàng gia và dân chúng Bán Nguyệt thành đã gần như mặt đối mặt giáp sát vào nhau, chỉ còn khoảng hai bước chân nữa thôi, hai phe sẽ xảy ra “ cuộc tiếp xúc đầy thân mật” cho mà xem.
Nhìn thấy những vũ khí tự chế đang vẫy múa trong tay của đám dân đen, sắc mặt của đội trưởng hắc kỵ hoàng gia đã trầm đen như than, tay phải đã khẽ giơ lên, chỉ cần vẫy nhẹ xuống một cái, quân đoàn hắc kỵ ở phía sau chắc chắn sẽ hóa thân thành lưỡi hái “ tử thần” để gặt hái sinh mạng của người dân vô tội ở trước mặt.
Tuyệt đối không được để cho đám dân đen xông thẳng vào trang viên, nếu không thì đâu mặt mũi của quân đoàn hắc kỵ hoàng gia trứ danh, còn đâu mặt mũi của vương triều Thiên Ưng nữa chứ??
Còn vấn để nhận được kết quả nghiêm trọng không thể kiểm soát, cứ để mặc cho phía trên lo, mình chỉ hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ của mình mà thôi.
“ Đánh, đánh đuổi hết đám cẩu tạp chủng Thiên Ưng ra khỏi Bán Nguyệt thành ~~~~~~~~~~!!!!” “ Đúng, đúng đánh đuổi hết đám cẩu tạp chủng đó, giải cứu Âu Dương thành chủ ~~~~~~~~~~!!!” không ít người được tam đại gia tộc cài cắm vào trong đám đông không ngừng buông lời khích bác đẩy cho bầu không khí vốn dĩ đã quá căng thẳng trở nên cao trào tới tột độ.
Dòng người ở phía trên cùng đã bắt đầu vẫy múa vũ khí trong tay chuẩn bị lao vào “ sáp lá cà” với kẻ địch ở trước mặt dưới những lời khích tướng của những người ở xung quanh rồi.
“ Cẩu tạp chủng???” đôi mắt của tên đội trưởng và cả quân đoàn hắc kỵ hoàng gia đều lóe qua tia sáng đầy sát khí. Danh dự của quân đoàn mà chúng dám chửi rủa sỉ nhục, vậy thì không cần phải khách sáo làm gì với đám dân đen ngu xuẩn ở trước mặt làm gì nữa.
“ Sát …..” “ khoan đã ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Trong lúc đội trưởng vừa thót miệng buông ra câu mệnh lệnh lạnh lùng tràn đầy máu me, một giọng nói đầy nghiêm nghị vang động cả Bán Nguyệt thành vang lên, tất cả mọi hành động tiếng hò hét đều chấm dứt ngay tức khắc, ai nấy đều không tự chủ quay đầu nhìn về hướng giọng nói vừa vang lên.
“ Âu, Âu Dương thành chủ ~~~~~!!!” “ đúng là Âu Dương thành chủ rồi, vậy là ngài vẫn lành lặn không bị sao cả?? Mừng quá, mừng quá ~~~~!!!” " Thành chủ, xin hỏi đám cẩu tạp chủng này đã dùng mưu kế bỉ ổi để bắt giam và ép thành chủ đầu hàng đúng không??" " Xin ngài đừng lo, chúng tôi luôn luôn đứng về phía ngài ạ ~~!!" “ thành chủ, xin hãy cùng chúng tôi đuổi cổ đám người Thiên Ưng ra khỏi Bán Nguyệt thành, chúng tôi chỉ chấp nhận mỗi mình thành chủ là chủ nhân của chúng tôi thôi, hu hu ~~~~~!!!”
Chỉ thấy dòng người phía sai từ từ dạt sang hai bên, nhường đường cho năm bóng người đang từng bước từng bước bước về phía trang viên, khi nhìn rõ năm bóng người đó, dân chúng Bán Nguyệt thành không kìm được kêu gào phấn khích như đang ăn mừng lễ hội, thậm chí không ít người đã quỳ xuống bật khóc vì thấy người mà mình hằng tôn kính vẫn còn đang bình an vô sự.
Nhìn thấy dân tình như thế, càng khiến Âu Dương Thiện củng cố quyết tâm tuyệt đối không được để thêm một người dân vô tội phải mất mạng oan uổng nữa.
Nhìn thấy Âu Dương Thiện xuất hiện, đội trưởng đội hắc kỵ hoàng gia lập tực ngưng lại mệnh lệnh của mình, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy căm phẫn đám dân đen ở trước mặt dám sỉ nhục mình, nhưng nếu như có thể, tuyệt đối không muốn gây ra sát nghiệp vớ vẫn cho bản thân, nên nhớ rằng sát nghiệp càng nhiều sẽ khiến cho bản thân gặp rất nhiều hậu quả không lường trước được sau này, mà không một ai muốn như thế cả.
“ Âu, Âu Dương thành chủ??? Sao ông ta lại xuất hiện ở nơi này?? Chẳng lẽ, chẳng lẽ …..’ vị tướng họ Trương và tam đại tộc chủ nãy giờ vẫn theo dõi ở lầu các phía xa nhìn thấy Âu Dương Thiện đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều lộ ra vẻ bất ngờ và có chút không biết phải làm sao, ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn hết vào người vị tướng họ Trương, chờ câu giải thích của ông ta.
“ bổn, bổn tướng nghĩ, nghĩ là Âu Dương thành chủ xuất hiện để lãnh đạo dân chúng trong thành chống lại lũ người Thiên Ưng, chắc chắn như thế rồi.” mặc dù bản thân cũng tỏ ra bối rối, nhưng bề ngoài vẫn tỏa ra vẻ tự tin để trấn an ba người kia.
“ chắc, chắc thế, nếu như Âu Dương thành chủ ra tay, vậy thì tỷ lệ thành công của chúng ta càng cao, không phải sao???” cả ba không ngừng dùng lý lẽ đó để trấn an nỗi bất an trong lòng, đồng loạt ngật đầu đồng ý với vị tướng họ Trương.
“ Âu Dương thành chủ, mời vào ~~!!!” đội trưởng đội hắc kỵ hoàng gia không dám cản đường, vội vã ra hiệu cho binh sĩ dạt sang hai bên, tạo ra động tác mời Âu Dương Thiện bước vào trang viên.
Âu Dương Thiện cùng tứ đại kim cang không thèm quan tâm tới hắc kỵ hoàng gia, cứ thế hiên ngang bước thẳng vào trong trang viên mà không chút e ngại lo lắng.
“ Âu Dương thành chủ đã vào trong trang viên để giải quyết vấn đề, yêu cầu mọi người tạm thời giữ yên trật tự đợi kết quả.” Nhìn thấy bóng lưng của Âu Dương Thiện và tứ đại kim cang khuất đi sau cánh cửa vào, đội trưởng hắc kỵ lập tức lớn tiếng “ trấn an” người dân.
Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, sau đó khẽ ngật đầu đứng yên tại chỗ chờ đợi, chỉ cần Âu Dương Thiện từ trong trang viên bước ra tuyêt bố khai chiến một câu, cho dù phải trả giá bằng cái mạng này cũng không díu mày lấy một cái, chỉ là hiện giờ vẫn chưa có kết quả, tốt nhất là tạm thời đứng chờ đợi xem thế nào.
Những người do tam đại gia tộc cài cắm vào cũng có chút không biết phải làm sao. Tình hình hiện giờ tuyệt đối không nên ngu xuẩn nhảy ra, chỉ sợ không cần người của vương triều Thiên Ưng, mình đã bị “ đồng minh” xung quanh xé xác vì cái tội “ khiêu khích” vô cớ rồi.
Vị tướng họ Trương, tam đại tộc chủ, quân đoàn hắc kỵ hoàng gia và dân chúng Bán Nguyệt thành đều nín thở chờ đợi “ kết quả” diễn ra bên trong trang viên. Nhất thời cảnh tượng toàn thành náo loạn đã quay trở lại trạng thái yên lặng tới mức đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.